Chạy, chạy đi, chạy nhanh thêm chút nữa, chút nữa...
Chạy...
Chạy...
Thanh âm truy đuổi vang vọng nơi rừng núi, tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên tai.
Tống Tuyết Tinh trong đầu lúc này chỉ còn nghĩ tới việc chạy trốn, bởi vì cô biết nếu như không nhanh chân lên một chút, cô sẽ lại bị bắt nhốt như những tháng ngày đã trôi qua, vô cùng ngột ngạt.
Thế nhưng cô mệt quá, toàn thân đã rã rời, mí mắt nặng trĩu.
"Tuyết Tinh, con hãy nhớ, tìm kiếm linh, giết Ma Vương, chấn hưng Tống thị."
Cha... mẹ... con gái nhất định sẽ làm được, nhất định...
Tống Tuyết Tinh được tiếp thêm sức lực, đôi chân nặng nề như đeo chì vẫn cố gắng nhích từng bước.
Cứ chạy một hồi, cuối cùng phía trước cũng hết đường chạy. Tống Tuyết Tinh sốt sắng nhìn nhìn một vòng, tầm mắt bất ngờ dừng lại khi thấy dáng người nhỏ nhắn gầy gò đang cúi đầu nhìn xuống vách núi.
Cô gái kia... thực sự rất giống cô.
Không! Nói chính xác hơn thì đó chính là cô, thân xác đó là của cô!
"Tống Tuyết Tinh!" Cô hô lên một tiếng, cô gái kia giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy rừng núi dày đặc cây cối ở trước mắt ngay cả một bóng người cũng không có.
Nghĩ như vậy, cô gái lại quay đầu, nước mắt lã chã rơi trên gò má, trong mắt là nỗi vô vọng tang thương, gieo mình xuống vực sâu.
Đúng là điên mất thôi!
Tống Tuyết Tinh đạp chân lên thân cây bên cạnh, lấy đà bật nhảy lên lao thẳng về phía cô gái kia, cùng nhau nhảy xuống vách núi. Cũng không biết nhiều năm trôi qua như vậy, vách núi này liệu có thay đổi so với ký ức của cô hay không.
...
"Chàng trai này, xin dừng lại một chút."
Triệu Tư Hiên nghiêng đầu nhìn vào trong sạp quán, ngồi trong đó chỉ có một ông lão già nua đang bày hàng, trước mặt ông ta chi chít toàn sách là sách, nào là 'Tử Vi Đẩu Số', 'Tứ Trụ', 'Mai Hoa Dịch Số',...
Ồ, là thầy bói? Ông ta vừa rồi gọi anh sao?
Triệu Tư Hiên không để tâm lắm, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Chàng trai này, nếu như muốn tiếp tục sống, vậy hãy nghe lão nói một chút." Lão già vẫn tiếp tục gọi anh lại.
Anh cười xuề xòa:
"Ông gọi tôi đấy à? Ông lão, tôi không có tiền mà cho ông đâu." Anh không có nói điêu, gia cảnh anh bần hàn, cũng chưa bao giờ tiêu tiền vào những việc lung tung không cần thiết. Nếu như ông ta muốn lừa anh vì mấy đồng bạc lẻ, e là phải khiến ông ta thất vọng rồi: "Ngược lại nếu như ông có thể coi miễn phí, tôi sẽ nán lại đôi chút. Ông xem, tôi tuy nghèo nhưng trông cũng không đến nỗi tệ, nói không chừng có thể hút khách nữ cho ông đấy."
Đứng phía sau anh thực sự có vài cô gái đang rụt rè đi tới nơi này.
Triệu Tư Hiên vuốt tóc, cảm thấy ngồi ở nơi này cùng ông ta chém vài ba câu cũng không tệ, coi như đây là một loại hình thức giải trí sau kì thi căng thẳng. Nói thì nói như vậy, anh học cũng không đến nỗi nào, chỉ là bản thân đang tự kiếm cớ cho mình khi không chủ động phối hợp với lớp đi tìm cô bạn cùng bàn của mình đang mất tích mà thôi.
Cha mẹ người ta vừa mới mất, cả lớp đề nghị góp tiền đi phúng viếng, duy chỉ có mình anh cảm thấy không cần thiết nên dẹp chuyện này qua một bên. Dù sao cô bạn này nhìn qua có vẻ như cũng chẳng ưa gì anh, mấy lần thấy anh bị đánh đều thờ ơ đi lướt qua. Hơn nữa, anh thân cô thế cô, có thể đi học đã là may, lấy đâu ra tiền hoang phí? Các bạn học khác còn có người nhà, sau này người thân của họ mất còn được góp tiền đi phúng lại. Còn anh ấy à? Dù cho có được nhận tiền phúng viếng của mình cũng chẳng có cơ hội để tiêu.
Thôi thôi, cứ tiêu dao tự tại mới tốt, sống vì bản thân mình lại càng tốt.
Ông lão thầy bói kia vuốt râu híp mắt:
"Lão đây chỉ là thấy anh có duyên mà thôi, công đức nhiều như vậy mà lại đoản mệnh."
Triệu Tư Hiên bĩu môi không tin:
"Tôi thứ nhất không có tiền giúp đỡ kẻ nghèo, thứ hai bệnh tật quấn thân, người ta còn vì tôi độc mồm độc miệng mà cứ ba bữa nửa tháng lại tẩn cho một trận, thử hỏi xem lấy đâu ra công đức mà nhiều?" Đúng là ăn nói linh tinh, cũng chẳng cảm thấy thú vị chút nào.
Anh đứng lên, phất phất tay:
"Thôi thôi, tôi có việc bận rồi, đi trước đây."
Ông lão kia cũng không giận, trước khi anh đi còn tính cho anh một quẻ:
"Chàng thanh niên, cẩn thận một chút, kẻo ma quỷ quấn thân. Lại đây, tôi bán rẻ cho cậu một lá bùa."
"..." Quả nhiên là lừa đảo, ngay cả kẻ nghèo rớt mồng tơi như anh còn không chịu buông tha. Người gì đâu đã tuổi xế chiều rồi mà vẫn còn muốn chơi chiêu trò bịp bợm, cũng không sợ mang họa cho con cháu sao? - "Tôi không có tiền."
Mặc kệ ông ta!
Ông cụ kia vẫn gọi với theo:
"Chàng trai trẻ, tôi nói thật đó! Cậu ấy à, bỏ ra vài đồng bạc lẻ đổi lấy mạng của mình mà cũng tiếc rẻ là sao?"
Hừ, nếu như vậy anh tình nguyện bị chết vì ma ám còn hơn là chết vì đói đấy!
Triệu Tư Hiên đạp đạp viên đá dưới chân mình xem nó bay tới tận đâu. Thế nhưng sức lực anh yếu ớt, nó chỉ lăn đến gốc cây bên đường rồi dừng lại. Anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Giờ đột nhiên có tiền từ trên trời rơi xuống thì tốt rồi. Bị tiền đè chết cũng xứng đáng!
Triệu Tư Hiên thò tay vào trong túi quần móc ra được vài tờ tiền cũ nát, nhẩm tính một chút, vừa đủ tiền mua hai ổ bánh mì lót dạ. Trước cứ cầm cự như vậy đã.
Nghĩ như thế, Triệu Tư Hiên quay đầu tính ghé vào tiệm bánh mì, ngay khi xoay người đã đập thẳng mặt vào người đối diện.
Anh sờ sờ mũi, nhìn vết máu đỏ trên tay, lại tiếp tục thở dài một tiếng. Quả nhiên là yếu ớt thê thảm.
"Xin chào." Người đến là một tên béo, vai u chân thô, đứng dưới ánh mặt trời trông giống như một con gấu lớn: "Gấu chó."
"Mày mới là đồ gấu chó!" Người nọ vung tay lên, không khách khí thụi cho anh một phát đau đến nhe răng trợn mắt: "Mẹ mày, chỉ vì mày mà người yêu tao bỏ rơi tao. Mày có gì tốt hơn ông đây chứ? Vừa nghèo lại vừa xấu, nó đúng là mù mắt rồi!"
"..." Cái gì với cái gì? Người nên khám lại mắt là anh đấy anh bạn. Nghèo, anh không phủ nhận, nhưng anh không xấu, mặt mũi bị đánh đến bầm dập cũng không xấu!
Chỉ là hấp hối sắp chết mà thôi!
...
Hôm nay là một ngày rực nắng, nhưng ở trong khu rừng nhiễm đầy ma khí này cũng chỉ nhìn được một tầng sương mù dày đặc.
Tống Tuyết Tinh bị ánh sáng chói lóa làm cho tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình vậy mà đã thành công lăn ra khỏi ngọn núi đáng sợ kia, đón nhận thứ ánh sáng đã rất lâu rồi không được thấy. Cô nhẩm nhẩm ước tính, sơ qua vậy mà đã năm trăm năm.
Năm trăm năm hồn phách bị vây nhốt tận sâu trong lòng đất, lắng nghe tiếng ma quỷ cười đùa đến chói tai, cảm nhận mùi ẩm mốc trong đất, cực kỳ khó chịu.
"A." Tống Tuyết Tinh rên lên khe khẽ, cánh tay khẽ động một chút, đau đến hô hấp khó khăn. Từ khi bị bắt nhốt đến nay cô chẳng qua cũng chỉ là một linh hồn, không có xác thịt, không hề biết đau đớn là gì...
Đau đớn?
Cô cúi đầu xuống nhìn lại cơ thể mình đã không còn trong suốt giống như trước, tâm trạng có chút thấp thỏm cùng ngẩn ngơ.
Không phải vừa rồi khi cô muốn nhập vào cơ thể mình đều bị đẩy ra sao? Như thế nào mà khi mở mắt ra đã cùng với thân xác này nhập thành một thể rồi? Tống Tuyết Tinh xoay chuyển tầm mắt, nhìn đến viên đá phát ra ánh sáng nhu hòa nằm trên đất, rốt cuộc cô cũng hiểu ra vấn đề then chốt.
Năm xưa, khi cha mẹ tách một hồn một vía của cô ra ném vào vòng luân hồi đã dự đoán được cơ thể thiếu hồn vía rất yếu, dễ bị ma quỷ lợi dụng, xâm nhập, chính vì thế để phòng ngừa bất trắc đã nhét viên đá được yểm bùa chú cẩn thận này vào trong tay một hồn một vía kia. Có lẽ khi rơi xuống, chiếc vòng này bị văng ra ngoài cho nên cô mới quay trở lại cơ thể được.
Trước kia cơ thể cô nhẹ bẫng bay bổng, hiện tại lại nặng nề, chung quy lại vẫn chưa thể nào thích ứng.
Tống Tuyết Tinh cẩn thận đeo viên đá kia vào. Sau khi cô nhập vào thân xác này sẽ không còn chịu ảnh hưởng bởi viên đá kia nữa, thậm chí nó còn giúp cô che giấu đi mùi hương của hồn vía, càng thuận lợi cho việc chạy trốn.
Hiện tại đã rời khỏi ngọn núi kia, điều đầu tiên cần làm chính là đi tìm kiếm kiếm linh.
Tống Tuyết Tinh cầm linh thạch trên tay, quan sát một hồi xem nó có bị trầy xước ở đâu không. Phải dựa vào viên linh thạch trên chuôi kiếm thần này cô mới có thể tìm được tung tích của kiếm linh, cho nên phải bảo vệ nó thật tốt.
Cô lẩm nhẩm vài tiếng, linh thạch phát ra ánh sáng nhu hòa. Nó lượn vòng trên không trung vài vòng, sau đó dừng lại trước trán của cô, trở thành chất lỏng trong suốt ẩn sâu dưới lớp da thịt.
Như vậy là được rồi.
Tống Tuyết Tinh dựa vào chỉ dẫn của linh thạch, bắt đầu rời đi. Tuy cô hiện tại có thân thể của con người, thế nhưng sức mạnh vẫn sử dụng được, điều này khiến cô thêm yên tâm được phần nào.
Thời gian ước chừng trôi qua nửa buổi sáng, đến giữa trưa rốt cuộc Tống Tuyết Tinh cũng đáp đất. Nơi này là một con hẻm nhỏ, nhìn qua có chút tối tăm lại lạnh lẽo, khác xa với cái nắng ấm áp ở bên ngoài kia, dường như cô còn ngửi thấy mùi máu, còn cả hơi người nữa.
Ánh sáng linh thạch yếu dần.
Tống Tuyết Tinh đi sâu vào bên trong, mùi máu tươi càng ngày càng nồng.
Đúng là một đám ranh con vắt mũi chưa sạch đã học cách đánh người theo người ta rồi.
"Này." Cô híp mắt đếm số người trong hẻm, tầm mắt đầu tiên dừng ngay vào gã trai trẻ to con nhất: "Bạn gấu lớn."
Giữa đám người truyền ra tiếng cười khe khẽ. Tống Tuyết Tinh lúc này mới chú ý đến một thân chật vật bị đánh cho nằm bò ra đất kia, nhất thời nghẹn lời. Đây là... kiếm linh? Không phải, lẽ nào linh thạch lâu ngày không được hấp thu linh khí trời đất cho nên bị đần rồi có đúng không?
Cha mẹ cô nói kiếm linh rất mạnh, cô nhìn thế nào cũng thấy bạn gấu lớn có khả năng hơn là kẻ ốm dặt ốm dẹo kia.
Cô gập ngón tay gõ nhẹ lên trán, thứ ánh sáng vàng nhạt theo đầu ngón tay cô bay đến bên đỉnh đầu của thiếu niên gầy yếu.
Tống Tuyết Tinh: "..." Không sai, chính là gã vừa rồi cười cợt người khác kia.
"Ranh con, tao không đánh phụ nữ, càng không đánh trẻ con, khôn hồn thì cút sang một bên, đừng xía vào chuyện của ông đây." 'Bạn gấu' kia có vẻ rất tức giận. Vừa rồi tên Triệu Tư Hiên này đã cười nhạo gã ta một trận, hiện tại lại đến lượt con ranh vắt mũi chưa sạch này. Chúng nó coi hắn ta là quả hồng mềm có phải không?
Láo nha láo nháo, coi chừng hắn ta đánh cả lũ.
Tống Tuyết Tinh cau mày tiến vào giữa đám đông, cực kỳ ghét bỏ túm lấy cổ áo của Triệu Tư Hiên, trong lòng phức tạp khó nói thành lời.
Thôi vậy, nếu như thực sự là kiếm linh, cô cũng không thể nào thấy chết không cứu được.
Triệu Tư Hiên bị nghẹn, khó khăn ho vài cái, ánh mắt nhìn Tống Tuyết Tinh kỳ quái vô cùng, trông ngứa đòn hết sức.
"Sắp chết chưa?" Cô chậm rì rì nâng mắt hỏi anh.
Triệu Tư Hiên: "..." Cảm ơn, tôi là con gián hôi, chưa chết ngay được. Anh quệt tay lên mũi, sau đó chẳng biết vô tình hay cố ý bôi hết lên quần áo lấm lem của cô.
Yếu ớt như vậy, ngay cả cô dùng một đầu ngón tay cũng đủ khiến cho anh ta bẹp dí, nói gì đến tên Ma Vương Huyết Tu Thạch kia?
"Đừng văng vật nữa." Triệu Tư Hiên lẩm bẩm: "Nếu không tôi chết thật đấy, Tống Tuyết Tinh."
Ồ? Anh biết tên của cô? Như vậy xem ra linh thạch không bị đần, tìm đúng người rồi. Quả nhiên là kiếm linh, thần thông quảng đại như vậy, ngay đến cả đời con đời cháu năm trăm năm sau mà anh cũng có thể nhận ra.
Tống Tuyết Tinh cảm động sụt sịt mũi, cô cuối cùng cũng sắp có thể thay cha mẹ báo thù tên điên Huyết Tu Thạch kia rồi!
Triệu Tư Hiên ngất xỉu, không phải vì bị bọn gấu chó kia đánh cho ngất xỉu, mà là bị cô gái 'mình hạc xương mai' kia đập cho một phát - không còn ý thức!
Tống Tuyết Tinh liếc mắt một lần nữa đếm số người trước mặt, gầy béo cao lùn đủ cả, cảm thấy không bõ khởi động gân cốt. Nhưng ai mà ngờ được khi lao vào đánh nhau thật, tay cô đấm trên bụng của gã béo lại khiến cánh tay tê rần.
"..." Không phải chứ? Thân thể của mình lại có thể yếu ớt như vậy? Vừa rồi cô còn xách Triệu Tư Hiên bằng một tay cơ đấy! Có lẽ là vì chưa quen thuộc với thân thể này, cho nên cô chưa thể nào hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của mình được, vì vậy mới xảy ra một màn khi mạnh khi yếu thất thường như thế.
Cô nghiêng đầu ngó qua cái người gầy gò ở trên đất, khe khẽ 'chẹp' một cái. Không đánh được bằng tay, vậy bà đây đánh bằng não!
"Đợi một chút, này gấu... gấu, phía sau cậu..." Tống Tuyết Tinh giả vờ giả vịt bày ra dáng vẻ sợ sệt.
"Hiện tại mày có muốn hối hận cũng đã muộn."
Tống Tuyết Tinh híp mắt, bàn tay giấu phía sau lưng chậm rãi vẽ ra hình ngọn lửa, ngay lập tức, cả một con hẻm nhỏ bỗng nhiên sáng bừng lên thứ ánh sáng màu xanh yêu dị.
"Cái gì thế này?" Gã béo kia giật mình quay đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên tái mét, miệng lắp ba lắp bắp mãi không phát ra được âm thanh.
Ma... ma... ma... ma trơi!
Khi ý thức được điều này, mấy tên du côn cũng không có vì hoảng sợ mà bỏ chạy. Chúng cứ đứng như trời trồng ở đó, răng va lập cập vào nhau, chân muốn nhũn ra tới nơi. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy ma trơi, làm sao có thể không sợ cho được?
Trước mắt tên béo trở nên tối sầm, ngã lăn quay ra đất. Thân hình mập mạp của hắn ta kéo theo một đám bụi lớn hại Tống Tuyết Tinh ho sặc sụa. Tiếp ngay sau đó, những kẻ đi theo hắn ta tâm lý cũng không vững, thi nhau đổ rạp.
Tống Tuyết Tinh nhìn ngọn lửa xanh đứng trước mặt mình, hai mắt híp lại:
"Cảm ơn, bây giờ chúng mày có thể đi được rồi."
Ai mà ngờ được, nó đột nhiên há to miệng, có ý đồ cắn lên mặt cô một cái, ngay lập tức liền bị vòng đá trên cổ cô phản lại, đánh cho tan biến.
Tống Tuyết Tinh: "..." Quả nhiên ma chẳng phải là giống nòi thân thiện gì cho cam. Nghĩ nghĩ, cô âm thầm bổ sung trong lòng, ngoại trừ cô ra.
Hiện tại lại có một chuyện phiền não khác!
Tống Tuyết Tinh nhìn anh chàng thanh niên gầy yếu kia, khóe miệng giật giật. Cô hồi nhỏ rất nghịch ngợm, nhiều lần bị cha mẹ đánh mông, thế nhưng cũng không có thảm hại như thế này. Lần bị thương nặng nhất là vào năm trăm năm trước, khi tên điên Huyết Tu Thạch kia tìm tới chém giết cả nhà của cô. Thế nhưng cô cũng không phải băng bó gì cả, bởi vì hắn ta chém cho vài nhát đã khiến cô hồn lìa khỏi xác rồi...
Trước kia mẹ cô có nói, khi bị thương cần phải làm sạch miệng vết thương đã.
Tống Tuyết Tinh nhướng mày, dùng linh lực của mình xách Triệu Tư Hiên lên như xách một con gà rù, tay mắt lanh lẹ tìm thấy một dòng sông gần đó, sau đó thẳng tay ném anh xuống nước.
Triệu Tư Hiên lọt thỏm trong dòng nước vẩn đục, rất lâu không có ngoi lên. Tống Tuyết Tinh cũng không sốt ruột. Người ta là con trai, rất có khả năng thấy cô ở đây nên ngại ngùng không dám ngoi lên mặt nước. Như vậy, cô chỉ cần quay đầu đi một chút là được.
Ước chừng qua vài giây sau, cô mới giật mình nhớ ra một vấn đề...
'Kiếm linh' đã bị cô đánh cho ngất xỉu rồi!
Tống Tuyết Tinh hoảng hốt lao đầu xuống nước, ngụp lặn ngụp lặn tìm kiếm, vất vả lắm mới thấy anh đang bị mắc kẹt trong một cái lưới bắt cá. Cô lại dùng sức vớt anh lên. Phục vụ người ta như tổ tông như vậy, không biết liệu anh có đánh bại được Ma Vương không...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play