Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Phi Vụ Tình Yêu

Chương 1

Trong một đêm mưa tanh gió máu, phía sau khu rừng , trong căn nhà nhỏ nhưng ấp áp của Trần Khanh Khanh chìm trong sự hỗn loạn của bão tố và tiếng súng vang vọng. Mưa xối xả như trút nước, cố gắng rửa trôi màu máu loang lổ trên nền xi măng lạnh lẽo. Hắn Cao Thừa Lãnh , ông trùm khét tiếng của giới hắc ám, đứng sừng sững giữa trận chiến vừa kết thúc. Áo vest đen của hắn thấm đẫm nước mưa và vương vài vết máu . Khuôn mặt tàn nhẫn, lạnh lùng của hắn không hề biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt sắc bén quét qua hiện trường tan hoang. Cao Thừa Lãnh ngồi ung dung trên chiếc ghế sofa thấm đỏ máu. Hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên quỳ dưới đất, giọng nói trầm thấp, vang lên giữa không gian tĩnh mịch:

'' Trần Hạo, Ông đã biết tội của mình chưa ?"

Người đàn ông trung niên run rẩy bần bật, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau van xin:

" Cao Thừa Lãnh, xin cháu hãy tha cho gia đình chú, năm xưa là chú bị tổ chức ép buộc nên mới ra tay với gia đình cháu. Cao Thừa Lãnh, xin cháu nể tình con chú còn nhỏ mà tha cho bọn chúng "

Cao Thừa Lãnh im lặng, Ánh mắt hắn toát ra sự lạnh lẽo thấu xương nhìn về phía người đàn ông trung niên đang quỳ , như thể thứ hắn đang nhìn chỉ là một món đồ chơi sắp bị vứt bỏ. Gương mặt lạnh lùng của hắn thoáng qua vài tia tức giận, hắn gằn giọng nói.

" Chú Trần, năm xưa tổ chức chỉ bắt chú thuyết phục muốn cha mẹ tôi quay lại tổ chức tiếp tục cùng họ phát triển. Chứ không phải là ép buộc chú sát hại gia đình tôi, chú nói con chú còn nhỏ vậy em trai và em gái của tôi thì sao? Bọn nó cũng một đứa lên ba, một đứa lên hai . So với tuổi của con chú hiện tại thì vẫn còn nhỏ hơn nhiều"

Nghe Cao Thừa Lãnh nói, Cơ thể ông Trần Hạo run rẩy không ngừng, từng thớ thịt dường như co giật theo nhịp thở gấp gáp, hỗn loạn. Trước nụ cười khẩy băng giá của Cao Thừa Lãnh, sự hy vọng cuối cùng trong mắt ông ta vụt tắt hẳn, chỉ còn lại sự hoảng loạn tột cùng. Ông ta nói như hét.

" Cao Thừa Lãnh, tao liều mạng với mày"

Ông Trần Hạo còn chưa kịp làm gì thì Tiếng súng vang lên. Ông ta liền ngã xuống, mắt vẫn mở to vì kinh hãi tột độ. Một vũng máu nhanh chóng loang rộng trên sàn nhà lạnh lẽo, hòa vào nước mưa hắt vào từ khung cửa sổ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cao Thừa Lãnh vẫn đứng đó, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hắn thậm chí còn không thèm nhìn xác chết vừa nằm xuống, chỉ lạnh lùng quay lại nói người với đàn em của hắn.

" Giết sạch, dọn sạch, đừng để một ai sống sót"

Thuộc hạ liền dạ một tiếng , sau đó là phóng hỏa căn nhà .

Khi Trần Khanh Khanh đang từ nhà bạn học quay về , cô định chạy vào nhà khoe với cha mẹ và em trai, ngày mai cô có buổi cắm trại sau trường. Nhưng trước mắt cô, là cảnh tượng căn nhà bị cháy rụi, cô định chạy vào nhà tìm kiếm cha mẹ và em trai mình thì thấy một bóng dáng người đàn ông cao lớn cùng rất nhiều người khác mặc đồ đen, ung dung đứng nhìn vào . Khí thế dọa người của hắn làm cho cô sợ hãi, lùi lại phía sau núp sau một bụi cây gần đó. Tên thuộc hạ thân tín nói với Cao Thừa Lãnh .

" Ông Chủ, hiện tại sau khi kiểm tra thì không thấy đứa con gái lớn của ông Trần Hạo ở trong nhà. Tôi sẽ cho người truy sát nó"

Cao Thừa Lãnh gật đầu, hắn hướng ánh mắt giết người nhìn vào màn đêm u tối , lạnh giọng nói:" Phải tìm cho ra, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc."

Trần Khanh Khanh nghe vậy, cô sợ hãi quay người bỏ chạy, không may, lúc bỏ chạy Trần Khanh Khanh vô tình làm phát ra tiếng động. Thuộc hạ của Cao Thừa Lãnh phát hiện liền đuổi theo, trong cơn hoảng loạn, Trần Khanh Khanh chạy vào phía sau khu rừng, lúc bị thuộc hạ của Cao Thừa Lãnh đuổi gần đến thì cô trượt chân, lăn từ vách núi cao xuống. Thuộc hạ của Cao Thừa Lãnh từ trên vách núi nhìn xuống phía Trần Khanh Khanh bị té, bọn họ lắc đầu nhìn nhau nói:

" Lăn từ trên này xuống không chết mới lạ"

Nói xong , bọn họ liền lập tức quay về thông báo cho Cao Thừa Lãnh . Hắn nghe, cũng gật đầu, sau đó ra lệnh rút lui.

Chương 2

Trong cơn mê man, một vị đắng chát của đất đá và mùi rêu ẩm xộc vào cánh mũi, kéo Khanh Khanh thoát khỏi bóng tối vô tận. Cô khẽ rên lên'' Ưm'''cố gắng cử động cơ thể đau nhức, cảm giác như mọi thớ thịt đều bị xé rách. Mí mắt nặng trĩu chầm chậm mở ra. Trước mắt cô là một vòm hang động lờ mờ, ánh sáng yếu ớt len lỏi qua khe đá hẹp phía trên. Xung quanh là những tảng đá lởm chởm, lạnh lẽo và cứng nhắc.

Khanh Khanh gắng gượng ngồi dậy, đầu óc quay cuồng, đau buốt như búa bổ. Cô đưa tay sờ lên trán, một vết thương rướm máu đã khô lại. Hàng loạt câu hỏi bật ra trong tâm trí:

''Mình là ai? Tại sao mình lại ở đây? Điều gì đã xảy ra?''

Mọi thứ đều là một khoảng trống vô định. Ký ức về cái tên "Khanh Khanh" chỉ là một tiếng vọng xa lạ, không gợi lên bất kỳ hình ảnh hay cảm xúc nào. Cô nhìn xuống bộ y phục rách bươm, dính đầy bụi bẩn và vết cỏ khô, nhưng vẫn không thể nhớ ra nguồn gốc của chúng.

Khanh Khanh rời khỏi hang đá lạnh lẽo. Cơ thể cô đã kiệt sức và đầu óc quay cuồng, cô cứ thế bước đi một cách vô định, băng qua những khu rừng rậm rạp và những con đường mòn phủ đầy cỏ dại, cô cố dựa vào bản năng sinh tồn. Nhiều ngày trôi qua, cô sống nhờ những quả mọng dại và nước suối mát lành, bộ y phục tả tơi càng thêm bẩn thỉu.

Vào một buổi chiều tà, khi mặt trời bắt đầu khuất dạng sau rặng núi, một khung cảnh ấm áp bất ngờ lọt vào tầm mắt cô. Đó là một khu nhà gạch đỏ cũ kỹ, nép mình dưới tán cây cổ thụ sum suê. Khói bếp bốc lên nghi ngút từ ống khói, mang theo mùi thức ăn dân dã, thơm lừng. Tiếng cười đùa ríu rít của trẻ thơ vang vọng, xua tan đi sự tĩnh mịch của vùng quê hẻo lánh. Đó là trại mồ côi ,Khanh Khanh khựng lại. Cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ, một sự khao khát mãnh liệt hướng về nơi náo nhiệt ấy. Dù trí nhớ vẫn là một khoảng trống, nhưng một cảm giác thân thuộc mơ hồ len lỏi trong tim, xoa dịu đi nỗi sợ hãi và sự lạc lõng đang giày vò cô.Khanh Khanh chần chừ tiến lại gần cổng gỗ đã sờn màu. Khi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một bà lão phúc hậu với mái tóc bạc trắng bước ra. Bà nhìn thấy Khanh Khanh với vẻ ngoài tiều tụy, đôi mắt cô ngây dại và bộ quần áo rách nát. Không một lời phán xét, bà nở một nụ cười hiền từ, giang tay chào đón cô vào trong:

"Con gái, vào đây đi, trời tối rồi. Ở đây có cơm ăn, có chỗ ngủ ấm áp."

Khanh Khanh khẽ gật đầu, sự lạnh lẽo và mệt mỏi đã khiến cô không còn sức lực để kháng cự hay ngờ vực. Cô nghe theo lời mời ấm áp của Dì Hoa, người viện trưởng phúc hậu của trại trẻ mồ côi Hướng Dương, và nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa gỗ sờn màu.

Bên trong là một không gian tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ và đầy ắp hơi ấm. Trái ngược với sự hoang tàn bên ngoài, căn nhà tỏa ra một luồng khí yên bình lạ thường. Mùi thơm của súp rau củ và củi cháy lan tỏa khắp nơi, khiến bụng cô réo lên một cách đáng thương.

Một vài đứa trẻ đang ngồi quanh chiếc bàn dài, say sưa vẽ vời hoặc đọc sách, ánh mắt tò mò dõi theo vị khách lạ. Dì Hoa dẫn Khanh Khanh đến bên lò sưởi đang cháy đỏ hồng, nơi ấm áp nhất căn phòng.Dì Hoa nói với giọng điệu đầy sự quan tâm, không hề hỏi han về thân phận hay quá khứ của cô.

'' Con ngồi xuống đây trước đi, để dì lấy cho con bộ quần áo sạch và một chút đồ ăn nóng''

Khanh Khanh ngồi phịch xuống một chiếc ghế gỗ gần lò sưởi , hơi ấm từ lò sưởi ngay lập tức bắt đầu xoa dịu cơ thể đang run rẩy vì lạnh của cô. Cô nhìn ngọn lửa bập bùng, cảm thấy một sự nhẹ nhõm.

Chương 3

Dì Hoa đặt bát súp nóng hổi bốc khói nghi ngút và một chiếc bánh mì nướng giòn tan xuống trước mặt Khanh Khanh. Bụng cô réo lên một tiếng rõ ràng, khiến dì Hoa cười hiền

"Ăn đi con, ăn cho ấm bụng đã."

Khanh Khanh cầm lấy thìa, cô ngập ngừng đưa súp lên miệng. Vị ngọt thanh của rau củ và vị béo ngậy của nước dùng lan tỏa, làm dịu đi cái đói cồn cào đã hành hạ cô suốt mấy ngày qua. Trong lúc Khanh Khanh đang ăn, Dì Hoa ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt đầy sự quan tâm và lo lắng hỏi cô.

'' Dì không muốn làm phiền con khi con đang đói, nhưng dì phải hỏi .Con đến từ đâu? Cha mẹ con đâu rồi, sao lại để con lang thang một mình trong bộ dạng này?"

Câu hỏi của Dì Hoa như một gáo nước lạnh tạt vào sự bình yên của Khanh Khanh. Cô ngước đôi mắt vô hồn lên nhìn dì. Khóe môi cô mấp máy, nhưng không thể thốt nên lời. Cô muốn trả lời, muốn nói về quê hương, về gia đình, nhưng trong đầu cô chỉ là một mớ hỗn độn, một khoảng trống rợn người.Cô lắc đầu lia lịa, tay siết chặt lấy chiếc thìa, nước mắt bắt đầu trào ra. Khanh Khanh Nức nở trả lời.

'' Con... con không nhớ...Con không biết. Con không biết con là ai, con từ đâu đến cả."

Dì Hoa sững sờ, sự hiền từ trên nét mặt thay bằng vẻ thương xót vô hạn, nhìn thấy vết máu đã khô ở trên đỉnh đầu của Khanh Khanh, dì liền hiểu ra vấn đề, chắc là do cô bị tai nạn , hoặc va chạm mạnh vào đầu nên gây ra tình trạng mất trí nhớ. Dì vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc rối bù của Khanh Khanh, trấn an:

''Được rồi, được rồi. Đừng khóc nữa. Cứ ăn đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Ở đây sẽ là nhà của con, ít nhất là cho đến khi con nhớ lại được mọi thứ."

Sáu năm trôi qua nhanh như một giấc mộng. Kể từ ngày đầu tiên đầy sợ hãi bước vào trại trẻ mồ côi Hướng Dương, Khanh Khanh giờ đã hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Dì Hoa, với tình thương vô bờ bến, đã đặt cho cô một cái tên mới: Lâm Tịnh Hi. Cái họ Lâm của dì như một sợi dây liên kết vô hình, chính thức biến cô từ một người xa lạ không nguồn gốc trở thành một thành viên của đại gia đình ấm áp này.

Dưới cái tên Lâm Tịnh Hi, ký ức về quá khứ vẫn là một màn sương mù dày đặc, nhưng nỗi sợ hãi và sự hoang mang ngày nào đã tan biến. Tịnh Hi giờ đây là một thiếu nữ mười sáu, hiền lành và tháo vát. Cô phụ giúp dì Hoa mọi công việc lớn nhỏ trong trại: từ việc bếp núc, giặt giũ quần áo cho bầy trẻ thơ, đến việc chăm sóc vườn rau xanh mướt phía sau nhà.

Mặc dù trí nhớ không trở lại, Tịnh Hi lại bộc lộ một năng khiếu đặc biệt với thảo mộc và y học dân gian. Dưới sự chỉ bảo của Dì Hoa, người vốn biết chút ít về các bài thuốc Nam, Tịnh Hi nhanh chóng học hỏi và ghi nhớ hàng trăm loại cây thuốc, công dụng và cách bào chế chúng. Mỗi buổi chiều tà, người ta thường thấy cô lúi húi trong vườn thuốc, cẩn thận nhặt từng chiếc lá, củ rễ, với một vẻ mặt chuyên tâm .

Đêm đó, cơn mưa mùa hạ trút xuống xối xả và dữ dội. Gió rít qua những khe cửa sổ, làm lung lay những khung gỗ cũ kỹ của trại trẻ Hướng Dương. Khi Mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Lâm Tịnh Hi vẫn trằn trọc không yên, cô liền bật dậy khoác vội chiếc áo tơi, cầm chiếc giỏ mây và ngọn đèn dầu, len lỏi ra vườn thuốc nằm ngay dưới chân vách núi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play