Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Jsol X Nicky] Nghe Kể Năm 90s

Chap 1: Gặp gỡ số phận

PHẦN I – HAI THẾ GIỚI CHẠM NHAU
Sài Gòn những năm 1990, thành phố vẫn còn nhộn nhịp với những con phố nhỏ hẹp, hàng quán ven đường, tiếng xe máy rít qua từng ngã tư.
Buổi sáng, nắng len qua các tấm tôn ọp ẹp, hắt lên những con hẻm đầy bụi đất.
Thái Sơn – chàng trai hai mươi tuổi, vóc dáng gầy nhưng đôi tay mạnh mẽ, sống trong một căn gác gỗ cũ kỹ ở khu ổ chuột quận 4.
Mỗi ngày của cậu trôi qua bên những chiếc xe hỏng hóc, dầu mỡ và âm thanh của cờ-lê va vào kim loại. Sơn quen với sự vất vả, với nhịp sống giản dị và tự do mà không một đồng tiền của gia đình nào có thể mua được.
Cách đó vài con phố, Phong Hào bước ra từ chiếc xe sang trọng, mái tóc chải gọn, bộ comple tinh tươm, đôi mắt khẽ liếc nhìn mọi thứ xung quanh
Là con trai một của một gia tộc giàu có, Hào từ nhỏ đã được giáo dục phải đứng thẳng, nói năng lễ phép, biết chọn bạn bè trong giới thượng lưu, và giữ hình ảnh hoàn hảo trong mọi ánh mắt.
Nhưng trong lòng cậu, có một khoảng trống, sự gò bó khiến Hào đôi lúc thèm được sống thật với chính mình.
Hôm đó, Hào được bố mẹ sai ra chợ chọn vài món quà tặng đối tác. Giữa tiếng rao hàng, mùi thức ăn vỉa hè và khói xe, ánh mắt Hào tình cờ chạm vào một cậu thanh niên đang mồ hôi nhễ nhại, cười cười lắp bắp sửa chiếc xe hỏng. Sơn – với bộ quần áo dầu mỡ, dáng vẻ bặm trợn mà vẫn có một thứ gì đó thanh thoát, không cần khoe mẽ, vẫn toát ra một khí chất khiến Hào lặng người.
Hào lặng lẽ quan sát, tim bỗng khẽ nhói. Cậu chưa từng thấy một người nào như Sơn – không phải đẹp trai theo chuẩn mực, không giàu có, nhưng lại khiến Hào cảm thấy tò mò, muốn gần, muốn hiểu.
Còn Sơn, cậu chỉ mỉm cười khi Hào hỏi đường, không chút quan tâm đến tiền bạc hay địa vị. Đó là khoảnh khắc đầu tiên, khi hai thế giới tưởng chừng đối lập, chạm vào nhau một cách rất tự nhiên – và không ai biết rằng, lần gặp này sẽ thay đổi cả cuộc đời họ.

Chap 2: Hai thế giới va chạm

Chiếc xe sang trọng của Hào bỗng nhiên chết máy ngay trước tiệm sửa xe cũ kỹ của Sơn. Hào hít một hơi thật sâu, cố khởi động lại, nhưng động cơ chỉ rên rỉ rồi im bặt. Cậu nhíu mày, bàn tay siết chặt vô-lăng, nhìn quanh: phố chợ tấp nập, mùi khói xe và thức ăn vỉa hè trộn lẫn, những quầy hàng ọp ẹp với tấm bạt sờn rách tung bay trong gió
Sơn, đang lau mồ hôi trên tay sau khi sửa chiếc xe khách, nhìn lên. Mắt cậu thoáng liếc chiếc xe sang, rồi ánh mắt dừng lại ở Hào. Giọng cậu thô ráp, pha chút khinh bỉ
Thái Sơn
Thái Sơn
Xe bị sao vậy?
Hào khẽ giật mình. Giọng nói thẳng thắn, không màu mè, khiến cậu cảm giác như đang đứng giữa thế giới quá khác lạ với sự chỉn chu của mình
Phong Hào
Phong Hào
À… xe… không nổ máy. Anh… sửa xe chứ?
Hào nói, cố giữ giọng lịch sự, hơi run run vì bất ngờ
Sơn nhún vai, không đáp ngay mà tiến đến gần chiếc xe, tay vẫn lấm lem dầu mỡ
Thái Sơn
Thái Sơn
Nghe nói xe người giàu chết máy phải nhờ các tiệm sửa xe cao cấp.Cậu chắc cũng không rành lắm đâu nhỉ. Chỗ này chợ búa, không phải nơi cậu quen
Hào hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giữ vẻ thanh cao
Phong Hào
Phong Hào
Có thể… nhưng ít ra tôi cũng muốn học hỏi một chút
Cậu khẽ hít sâu, cố mỉm cười. Ánh mắt dò xét, hơi kiêu, như muốn nói
Phong Hào
Phong Hào
Tôi không phải người ngây ngô đâu
Sơn bật cười, một tiếng cười pha chút chế nhạo
Thái Sơn
Thái Sơn
Giả tạo đấy. Cậu chưa từng làm gì ngoài bước vào nhà giàu, nở nụ cười xã giao. Chợ búa, dầu mỡ, bẩn thỉu, cậu không quen đâu. Nhìn cậu là tôi biết hết rồi
Hào nhíu mày, cảm giác khó chịu lan tỏa. Lần đầu tiên, cậu gặp một người không ngả mũ trước tiền bạc, địa vị hay gia tộc. Thay vì nể trọng, cậu chỉ cảm thấy bị soi mói, bị đánh giá. Cậu cố nén giận, giọng cứng lại
Phong Hào
Phong Hào
Tôi biết cách cư xử với người khác. Không phải ai cũng bạ đâu nói đó như anh
Sơn dừng tay, nhìn thẳng vào mắt Hào
Thái Sơn
Thái Sơn
Ừ, cứ giữ vẻ thanh cao ấy đi. Tôi thì chẳng quan tâm. Chỉ là cậu không phù hợp với chỗ này
Không khí lập tức căng thẳng. Tiếng xe rền rĩ, tiếng người rao, mùi dầu mỡ, tiếng bát đĩa từ quán ăn gần đó hòa lẫn nhưng giữa họ, chỉ còn khoảng cách vô hình. Sơn thấy Hào giả tạo, kiêu căng; Hào thấy Sơn thô lỗ, trống trải nhưng đầy sức hút. Cả hai, trong phút chốc, nhận ra họ đang đứng giữa hai thế giới hoàn toàn khác nhau ,xa cách nhưng đầy sức nặng
Hào nhìn kỹ Sơn: mái tóc rối bời, áo phai màu, tay thô ráp nhưng linh hoạt, dáng người gầy mà chắc. Cậu không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy khó chịu lẫn tò mò, như muốn kéo cậu thanh niên này vào thế giới của mình – dù biết rằng không dễ
Sơn nhìn Hào, không chút nao núng. Cậu cảm thấy chán ghét kiểu sống có khuôn phép, lễ nghi, và sự giả tạo bao quanh Hào. Nhưng trong ánh mắt Hào, Sơn bắt gặp một điều khác , sự tò mò, lấp lánh như muốn khám phá, một ánh mắt không dễ bỏ qua.
Chiếc xe hỏng chưa được sửa xong, nhưng khoảng cách giữa họ như được khắc sâu. Hào không muốn thừa nhận, nhưng trái tim cậu nhói một cái vì đây là lần đầu tiên một người không sợ cậu, không bị mê hoặc bởi tiền hay quyền lực, mà chỉ nhìn thẳng, thấy con người thật
Sơn cũng không nói gì thêm, tay cầm cờ-lê, thỉnh thoảng liếc Hào. Trong lòng cậu có chút tò mò, nhưng vẫn giữ vững thái độ
Người này… có gì đó khác lạ, nhưng mình không cần quan tâm
Khoảnh khắc ấy – hai con người từ hai thế giới hoàn toàn khác đứng trước nhau. Một bên là thanh cao giả tạo, một bên là sự giản dị thẳng thắn. Họ không ưa nhau, nhưng ánh mắt, cử chỉ, và sự tò mò ngấm ngầm đã gieo một hạt giống, mà cả hai đều chưa nhận ra.

Chap 3: Cú hích đầu tiên

Chiếc xe hỏng của Hào cuối cùng cũng được Sơn kiểm tra cẩn thận. Tay Sơn lấm lem dầu mỡ, mắt chăm chú nhìn từng con ốc, tiếng cờ-lê vang đều trên bàn sửa. Hào đứng nép ở một góc, đôi tay khoanh trước ngực, cố giữ vẻ thanh cao nhưng không giấu được sự tò mò.
Thái Sơn
Thái Sơn
Xong rồi// Sơn nói, lau tay lên quần, giọng thản nhiên//Xe cậu giờ nổ máy bình thường,miễn phí đó
Hào nhíu mày, hơi bất ngờ
Phong Hào
Phong Hào
Anh… không lấy tiền sao?// Cậu nói nhỏ, giọng ngập ngừng, hơi đỏ mặt. Trong mắt Hào, ai cũng phải biết ơn dịch vụ và trả công xứng đáng, nhưng Sơn không hề nhắc tới tiền bạc//
Sơn nhún vai, cười khẩy
Thái Sơn
Thái Sơn
Cậu chưa quen với chỗ này, nên tôi sửa miễn phí. Không có gì to tát đâu
Giọng nói đơn giản, thẳng thắn, không chút khách sáo
Phong Hào
Phong Hào
Sao lúc đầu không tử tế vậy đi...
Phong Hào
Phong Hào
Nhưng mà...
Hào khẽ ngập ngừng, cổ họng như nghẹn lại. Cậu muốn nói gì đó, nhưng chỉ thốt lên được
Phong Hào
Phong Hào
C… cảm ơn anh//Giọng cậu hơi run, không phải vì xe hỏng, mà vì thái độ thản nhiên, không ép buộc của Sơn//
Sơn liếc Hào một cái, không đáp, quay sang dọn dẹp dụng cụ. Nhưng trong ánh mắt Sơn, thoáng một tia tò mò. Hào không giống những người giàu quen nịnh nọt, không cố tỏ vẻ quyền lực – cậu có chút bối rối, nhưng chân thật, và… khác lạ
Hào đứng im một lúc lâu, cảm giác khó tả lan trong tim. Một phần cậu cảm thấy bực bội vì không được coi trọng, nhưng phần khác lại… tò mò, để ý. Lần đầu tiên, một người không vì tiền hay địa vị mà lại đối xử tử tế, khiến cậu không thể thờ ơ.
Cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy – Sơn thản nhiên, Hào ngập ngừng – như một cú hích đầu tiên, nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để hạt giống tò mò và cảm xúc bắt đầu nảy mầm trong lòng Hào
Chap 3 kết thúc bằng cảnh Hào đứng nhìn chiếc xe nổ máy bình thường, tim nhói nhói, chưa hiểu vì sao, nhưng chắc chắn rằng cậu sẽ còn nhớ Sơn, nhớ cái cách cậu ấy thản nhiên, không cầu kỳ, không giả tạo.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play