[ RhyCap ] Ngày Em Không Quay Lại
Đám Cưới Không Hoa Trắng
Gió thổi mạnh trên khoảng sân rộng lát đá, kéo theo mùi hương oải hương từ khu vườn phía sau
Ngôi biệt phủ của nhà họ Quang tối nay sáng rực ánh đèn, nhộn nhịp người vào kẻ ra
Nhưng chính giữa những tiếng chúc tụng, tiếng ly chạm, tiếng đàn violon dìu dặt… lại có một cảm giác là lạ, lạnh lẽo như thể không ai thật sự vui
Ngày cưới của Quang Anh và Đức Duy
Một hôn lễ hiếm có trong giới thượng lưu: hai người đàn ông, hai vị trí đặc biệt, hai gia đình quyền lực – ràng buộc nhau không chỉ bằng tình yêu mà còn bằng cả tiếng nói dư luận
Đức Duy đứng sau cánh cửa lớn dẫn ra sân tiệc
Ánh đèn từ bên ngoài hắt vào nửa gương mặt em, để lại nửa còn lại chìm trong bóng tối
Bộ vest trắng làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe mà anh cố giấu đi suốt cả buổi chiều
Em không muốn ai nhìn thấy sự yếu đuối này, nhất là Quang Anh
Trên tay, em nắm chiếc nhẫn cưới bạc mảnh, lạnh ngắt, như thể cũng biết run lên theo nỗi bồn chồn của chủ nhân nó
Đức Duy quay lại, bắt gặp người đàn ông mình yêu đang đứng đó – cao lớn, tỉ mỉ đến từng đường cắt của bộ vest đen, mái tóc vuốt ngược, ánh mắt sắc nhưng lại ánh lên chút lo lắng mà hiếm khi anh thấy
Nguyễn Quang Anh
/ bước tới gần / em run à
Duy khẽ cười, nụ cười cố che đi những điều không nói thành lời.
Nguyễn Quang Anh
Em đang sợ?
Nguyễn Quang Anh
Vậy là khóc?
Quang Anh đưa tay chạm vào đuôi mắt của Duy
Ngón tay ấm của anh phớt qua làn da lạnh của người kia, nhẹ đến mức như sợ làm vỡ cả khoảnh khắc này
Hoàng Đức Duy
/ né tránh / Đừng làm người ta thấy
Nguyễn Quang Anh
Thấy thì đã sao?
Nguyễn Quang Anh
Em là người tôi cưới , khóc một chút cũng chẳng ai nói gì
Câu nói ấy, nếu trước đây, có lẽ đủ để khiến trái tim Duy mềm ra
Nhưng hôm nay...mọi thứ lại khác
Bởi em biết, bên ngoài sân tiệc kia, giữa đám quan khách đang chờ chúc phúc
Có không ít người không thật sự muốn em xuất hiện với tư cách người bạn đời của Quang Anh
Gia đình nhà chồng anh , đặc biệt là ông Quang – đã phản đối hôn sự này đến tận phút cuối
Có thể chấp nhận công khai mối quan hệ đặc biệt của con trai, nhưng...
Điều ấy chẳng khác nào trở mặt với hàng loạt mối quan hệ chính trị
Và em càng hiểu rằng, đám cưới này là một chiến thắng nhỏ
Nhưng là một cuộc chiến dài mà em không biết có đủ sức đi tiếp không
Hoàng Đức Duy
/ khẽ gọi / Quang Anh...
Giọng nhỏ đến mức như mới thoát ra khỏi cổ họng
Hoàng Đức Duy
Sau hôm nay mọi thứ sẽ thay đổi , anh có sợ không?
Quang Anh kéo em lại, vòng tay ôm lấy eo em , nhưng em vẫn giữ khoảng cách
Nguyễn Quang Anh
Tôi đã muốn cưới em suốt bốn năm nay
Nguyễn Quang Anh
Điều tôi sợ nhất là không cưới được em
Nguyễn Quang Anh
Giờ thì còn gì đáng để sợ nữa?
Hoàng Đức Duy
/ ngẩng lên / Gia đình anh...
Nguyễn Quang Anh
Để tôi lo
Hoàng Đức Duy
Còn dư luận...
Nguyễn Quang Anh
Tôi đứng ra
Hoàng Đức Duy
Những người sẽ xuất hiện sau này
Câu cuối cùng khiến Quang Anh hơi khựng lại
Kể từ ngày hôn lễ được ấn định, Duy đã nghe quá nhiều lời ra tiếng vào từ họ hàng, từ những người làm trong nhà, từ những câu nói tưởng chừng vô tình nhưng đầy sát thương
???
Duy cưới Quang Anh để làm gì? Nhà này cần con dâu! Không cần con rể
???
Rồi xem , thằng Duy được mấy bữa yên
???
Con trai nhà họ Nguyễn thế nào chứ? Trước sau gì vẫn phải có người nối dõi, phải có người phụ nữ đứng sau
???
Một người? Hay nhiều người?
Những lời đó như dao cắt vào tim, từng nhát một
Quang Anh không nói gì, đôi mắt anh thoáng qua một tia phức tạp
Duy nắm nhẹ bàn tay đang đặt trên eo mình
Hoàng Đức Duy
Chỉ cần anh hứa..
Hoàng Đức Duy
Hứa rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra… anh vẫn xem em là người anh cưới hôm nay
Quang Anh không trả lời ngay
Phải mất vài giây, anh mới siết tay Duy lại
Nguyễn Quang Anh
Em là người tôi cưới. Và là người tôi chọn.
Không có " không ai khác "
Hoàng Đức Duy
/ cười khẽ /
Đúng lúc đó, từ sân tiệc vọng vào tiếng MC:
MC
Xin mời hai chú rể chuẩn bị tiến ra lối chính!
Nhưng khi tay gần chạm vào nhau, Duy khựng lại
Mà vì em có cảm giác… hôm nay không phải là ngày bắt đầu một hành trình đẹp đẽ
Mà là ngày em ký tên vào một bản hợp đồng mà mình không biết sẽ mất đi những gì
Quang Anh không nhận ra điều ấy
Anh chỉ kéo tay Duy , mạnh mẽ như cách anh vẫn làm
Ánh sáng đổ xuống hai người đàn ông như một lời chúc phúc từ trời
Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, tiếng thì thầm… hòa vào nhau
Duy nhìn thẳng, giữ một nụ cười đẹp nhất đời mình
Nhưng sâu trong ngực…
Một linh cảm lạ lùng len vào
Ngày hôm nay, tuy đẹp… nhưng có lẽ là khởi đầu của những ngày em không còn cười được nữa
nhỏ tác giả nè
Vài chương đầu chắc sẽ nhiều lời bộc bạch chút , để dẫn vào cốt truyện sâu hơn , dễ hiểu hơn
Lời Chúc Phúc Không Dành Cho Cả Hai
Tiếng pháo giấy vẫn vang lên lách tách phía trên đầu, từng dải kim tuyến lấp lánh rơi xuống như một cơn mưa nhỏ
Nhưng trái với vẻ lộng lẫy ấy, không khí quanh buổi lễ lại như đang bóp nghẹt lấy cổ họng Đức Duy
Em đứng cạnh Quang Anh, tay vẫn được người kia nắm chặt, nhưng cảm giác ấm áp ấy… lại không đủ để che lấp cái lạnh len vào từ bốn phía
Hàng trăm ánh mắt đang nhìn họ
Và còn nhiều hơn nữa là...đánh giá
Duy cúi đầu đôi chút, cố giữ cho gương mặt tỉnh táo
Em quen với việc phải chịu đựng sự soi xét, nhưng chưa bao giờ nhiều như hôm nay
Quang Anh nhận ra điều đó
Nguyễn Quang Anh
/ khẽ hỏi / Ổn không?
Nhưng sự thật...thì không!
MC hân hoan giới thiệu, giọng nói sang sảng vang lên qua loa:
MC
Xin chúc mừng hôn lễ của Quang Anh và Đức Duy!
MC
Một sự kiện đánh dấu bước tiến mới, hiện đại, văn minh…
Hàng ghế trước, ông Quang khẽ nhíu mày
Ông không thích cách MC gọi đây là “hiện đại, văn minh”
Ông cho rằng nó… phản truyền thống
Ánh mắt ông hướng lên đôi vợ chồng mới, lạnh lùng như băng
Duy vô tình bắt gặp ánh nhìn đó
Em biết, ông Quang không chấp nhận em
Quang Anh dường như nhận ra điều này, anh đưa tay ra sau, nhẹ nhàng đặt lên lưng Duy, như một động tác bảo vệ
Chỉ tiếc, động tác đó bị che khuất bởi hai bộ vest màu đối lập, nên không ai thấy
MC
Quang Anh , anh có đồng ý...?
Nguyễn Quang Anh
Tôi đồng ý
MC
Đức Duy , em có đồng ý...?
Hai chữ " đồng ý " bật ra nhẹ nhàng như hơi thở
Nhưng trong lòng Duy, nó nặng đến mức tưởng như kéo em chìm xuống
Tiếng vỗ tay lại vang lên
Lần này lớn hơn, mãnh liệt hơn, nhưng lại pha lẫn những tiếng huýt sáo, vài câu nói nhỏ đủ để đâm vào tai em:
???
Đẹp đấy nhưng coi được mấy năm
???
Thằng Duy coi bộ ngoan ha
???
Quang Anh sau này phải có người nối dõi chứ
???
Hôn nhân này...chỉ tạm bợ thôi
???
Không sớm thì muộn cũng có bà hai thôi
Những câu mà người ta tưởng em không để ý, nhưng lại cứa vào trái tim em sâu không tưởng
Người kia vẫn cười – nụ cười tự tin, hào sảng, như thể chẳng điều gì trên đời có thể chạm tới anh
Và chính điều đó khiến Duy sợ
Sợ rằng một ngày nào đó, người đàn ông đứng bên cạnh anh đây… sẽ thật sự tin rằng anh có thể có nhiều người hơn, rằng anh có thể đặt ai đó vào vị trí “bà hai”, “bà ba”, “bà tư” như lời đồn đại kia
Sợ rằng tiếng xì xào đó là sự thật
Duy và Quang Anh đi từng bàn để chào khách
Mỗi bước đi là một lần Duy phải cố giữ quanh mình một vỏ bọc
Bàn thứ ba, một phụ nữ sang trọng đứng dậy, nụ cười chỉ nằm trên môi chứ không chạm đến mắt
Hoàng Đức Duy
/ cúi đầu / Cảm ơn cô
Người phụ nữ liếc sang Quang Anh, giọng châm biếm
???
Nhà này có truyền thống ba đời chỉ có… dâu
???
Mong hai đứa chung sống hòa thuận lâu dài
Quang Anh nắm chặt tay Duy hơn, nhưng không đáp lại bà ấy
Ý anh rõ ràng: không cần tranh luận với người không đáng
Duy không nói gì , chỉ mỉm cười
Em học được rằng đôi khi im lặng chính là cách mạnh mẽ nhất để tồn tại
Khi cả hai vừa bước tới bàn thứ tám, một tiếng gọi quen thuộc vang lên:
Em đã gặp cô hai lần trước đây – cả hai lần đều khiến em cảm thấy không thoải mái
Ánh mắt của cô với Quang Anh quá rõ ràng, quá nhiều kỳ vọng
Bảo Thy mặc một chiếc váy đỏ, nổi bật đến mức chiếm trọn cả khoảng không khi cô bước tới
Cô nhìn Quang Anh trước, ánh mắt mềm dịu lạ thường
Phạm Bảo Thy
Chúc mừng anh
Nụ cười trên môi cô thoáng nhạt đi – hơi gượng gạo, hơi ghen tị, hơi… không cam lòng
Phạm Bảo Thy
Cũng chúc mừng em , Duy
Cô nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Duy, nhìn lâu đến mức khiến em muốn rút tay lại
Em đứng thẳng , cố giữ sự bình tĩnh
Phạm Bảo Thy
Anh Quang Anh...
Phạm Bảo Thy
Anh nhớ lời hứa của anh với nhà em chứ?
Không khí bỗng chùng xuống
Duy nghe và tim em lạnh đi một nhịp
Nguyễn Quang Anh
Chuyện đó...để sau
Phạm Bảo Thy
Nhưng anh vẫn nhớ chứ?
Nguyễn Quang Anh
Ừ , tôi nhớ
Quang Anh đáp nhanh – quá nhanh so với những lần anh hứa với Duy
Duy cúi đầu, giấu ánh mắt vừa chao đảo
Bảo Thy mỉm cười hài lòng rồi bước đi, để lại hai người trong một khoảng lặng khó chịu
Nguyễn Quang Anh
/ nói nhỏ / Duy...
Nguyễn Quang Anh
Em đừng để tâm
Nguyễn Quang Anh
Mối quan hệ đó chỉ là chuyện của gia đình, không liên quan—
Hoàng Đức Duy
/ ngắt lời / Không sao
Em nói câu đó nhẹ đến mức như không, nhưng bên trong nó là một tầng buồn sâu đến mức Quang Anh không nghe ra
Khi tiệc gần tàn, Duy tìm cớ rời bàn để ra sau vườn
Ánh đèn màu hắt xuống mặt nước hồ làm nó lấp lánh như được dát bạc
Duy buông lỏng vai, đứng im, cố dằn cảm giác nghẹn ngào
Phía sau, giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên:
Nguyễn Quang Anh
Sao lại ra đây một mình?
Hoàng Đức Duy
Em muốn yên tĩnh chút
Quang Anh tiến đến, khoác áo lên vai Duy
Hơi ấm ấy lan ra khắp người, nhưng trái tim Duy vẫn lạnh
Nguyễn Quang Anh
Em đang suy nghĩ lung tung
Nguyễn Quang Anh
Anh biết em mà
Quang Anh xoay người Duy lại, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình
Nguyễn Quang Anh
Duy, hôm nay là ngày cưới của chúng ta
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ cần tin anh
Hoàng Đức Duy
Tin là… sau này anh sẽ không có người khác?
Quá lâu để trái tim Duy không đau
Em cười, một nụ cười rất mỏng:
Rồi em quay đi, bước vào trong
Bóng lưng em nhỏ lại trong ánh đèn
Quang Anh đứng sau nhìn theo, cảm giác hụt hẫng len qua tim mình, nhưng anh vẫn chưa hiểu nó tên là gì
Anh không biết rằng chỉ vài giờ sau buổi lễ này, và trong suốt những năm sau đó… câu hỏi hôm nay của Duy sẽ trở thành một lời tiên tri đau đớn
Đêm Tân Hôn Không Có Mật Ngọt
Tiệc cưới kết thúc vào lúc hơn mười giờ đêm, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ còn lại tiếng nhân viên dọn dẹp và ánh đèn vàng hắt xuống nền sảnh đã vắng
Duy đứng cạnh cửa ra vào, khẽ cúi cảm ơn từng người, đôi mắt em đỏ nhẹ nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự
Quang Anh đứng bên cạnh em, tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã của một người đã quen xử lý những buổi lễ lớn, quen sự chú ý, quen cả những lời ra tiếng vào
Trông anh chẳng có chút mệt mỏi nào hoặc có, nhưng anh che giấu quá giỏi
Khi người khách cuối cùng rời đi, quản lý tiệc bước đến xin chúc mừng và cẩn thận đóng cửa sảnh
Sự ồn ào biến mất, chỉ còn lại âm vang của những bản nhạc cưới đã tắt
Duy thở ra, hơi dài và nặng
Nguyễn Quang Anh
Đi thôi!!
Phòng tân hôn nằm ở tầng cao nhất khách sạn — do chính ông Quang đặt
Cánh cửa gỗ mở ra, căn phòng xa hoa lập tức phơi bày, với giường lớn phủ đầy cánh hoa hồng đỏ rực, nến thơm lung linh, rượu vang và bánh kem đặt sẵn bên bàn
Mọi thứ đều được chuẩn bị tỉ mỉ
Nhưng… không ai trong hai người cảm thấy lãng mạn
Duy đi vào trước, tháo caravat, đặt lên ghế
Em soi mặt mình trong gương
Đôi mắt mệt mỏi, quầng thâm nhạt, thần sắc nhợt
Em cố cười với chính mình nhưng không thể
Sau lưng em , tiếng cửa đóng lại
Quang Anh bước vào, cởi vest và đặt xuống
Anh không nhìn phòng, chỉ nhìn bóng lưng của Duy
Nguyễn Quang Anh
Em mệt à?
Hoàng Đức Duy
Dạ không , em bình thường
Nguyễn Quang Anh
Em nói dối tệ lắm , có biết không / chau mày/
Hoàng Đức Duy
Không đáng lo ngại đâu anh
Hoàng Đức Duy
Chắc do tới lui cả ngày , nên hơi đuối
Hoàng Đức Duy
Không đáng để anh phải lo đâu
Nguyễn Quang Anh
Dù em không nói , anh vẫn lo
Bầu không khí giữa họ lại trĩu xuống — không phải vì cãi vã, mà vì có quá nhiều điều đang bị giấu dưới lớp bình thản
Một lúc im lặng trôi qua, rồi Quang Anh bước đến, đứng sau lưng Duy, nhìn anh qua gương
Nguyễn Quang Anh
Lúc nãy...
Nguyễn Quang Anh
Ở sân vườn , em hỏi anh một câu
Hoàng Đức Duy
/ không trả lời /
Ngón tay em siết chặt mép bàn gương
Nguyễn Quang Anh
Câu hỏi đó...
Nguyễn Quang Anh
Không nên hỏi trong ngày cưới
Hoàng Đức Duy
Em chỉ muốn biết
Nguyễn Quang Anh
Anh không trả lời vì-
Hoàng Đức Duy
Vì nó không quan trọng / ngắt lời /
Hoàng Đức Duy
Hay vì anh chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ có một mình em
Nguyễn Quang Anh
/ thở dài / Em suy nghĩ nhiều rồi
Hoàng Đức Duy
Em không suy diễn...em chỉ dè chừng
Trong gương, ánh mắt họ gặp nhau — Duy yếu đuối và đề phòng, Quang Anh lạnh nhưng lại có chút bối rối không nói được thành lời
Nguyễn Quang Anh
/ đi đến , đặt tay lên vai Duy / Anh sẽ không phản bội em
Tim Duy khựng lại nửa nhịp
Nhưng câu nói kế tiếp của Quang Anh khiến vết thương vừa lành đã rách toạc
Nguyễn Quang Anh
Nhưng chuyện gia đình , em không kiểm soát được..
Nguyễn Quang Anh
Có những lời hứa...anh phải giữ
Hoàng Đức Duy
Anh sẽ...cưới thêm người khác sao?
Nguyễn Quang Anh
/ im lặng /
Một sự im lặng khiến cả căn phòng lạnh đi
Nguyễn Quang Anh
Đó là chuyện sau này
Câu trả lời mơ hồ ấy còn đau hơn một lời “đúng”
Hoàng Đức Duy
/ khẽ run / Ừ
Quang Anh bỗng tiến sát hơn, quá gần, đến mức Duy vốn định bước lùi cũng không còn lối lui
Anh đặt tay lên eo Duy, kéo nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nhưng dù thế nào...hôm nay em cũng là người anh cưới
Nguyễn Quang Anh
Đêm nay anh muốn em ở bên cạnh anh
Hoàng Đức Duy
Quang Anh...em mệt
Nguyễn Quang Anh
Duy, anh cảm nhận được
Duy không phản bác , vì đúng
Em sợ sự thân mật sẽ làm em yếu hơn, làm em tin vào một điều mà sáng mai có thể tan như bọt
Nhưng Quang Anh lại kề sát tai anh, giọng khàn nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Em là của anh..!!
Nguyễn Quang Anh
Hôn lễ hôm nay , chứng minh điều đó
Quang Anh xoay mặt em lại, hôn lên môi em , nhẹ, nhưng chiếm lấy
Duy đáp lại, nhưng trong nụ hôn ấy… không có trọn vẹn vui mừng
Có quá nhiều mâu thuẫn, quá nhiều tổn thương mới chớm
Khi nụ hôn tan, Quang Anh đặt trán lên trán Duy
Nguyễn Quang Anh
Đừng trốn chạy khỏi anh
Nguyễn Quang Anh
Dù có chuyện gì , em vẫn là vị trí đầu tiên
Hoàng Đức Duy
/ mím môi / Còn người thứ hai, thứ ba, thứ tư… anh đã để dành sẵn?
Nguyễn Quang Anh
/ khựng lại /
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi! Em quá lời rồi
Rồi em nhẹ nhàng gỡ tay Quang Anh khỏi người mình
Hoàng Đức Duy
Hôm nay em thật sự mệt
Quang Anh nhìn em , ánh mắt phức tạp như muốn giữ lại, nhưng cũng biết nếu ép thêm, mọi thứ sẽ nứt vỡ
Nguyễn Quang Anh
Ngủ đi , anh ở ngoài phòng khách một lúc
Duy khẽ gật và bước lên giường, nằm nghiêng lưng về phía ánh đèn, khoác chăn lên người
Căn phòng lớn, nhưng em thấy mình như co lại trong một góc nhỏ
Khi cửa phòng khách đóng lại, Duy mở mắt
Nước mắt trào ra mà anh không kiểm soát được
Hoàng Đức Duy
/ thì thầm / Em là người anh cưới đầu tiên...
Hoàng Đức Duy
Nhưng không phải là người anh giữ đến cuối cùng...phải không Quang Anh?
Chỉ có một lời hứa mơ hồ và một trái tim bắt đầu rạn nứt
Và chính từ đêm ấy, bi kịch của họ âm thầm bắt đầu
nhỏ tác giả nè
Mở bài : đau đớn
Thân bài : đau khổ
Kết bài : đau thấu tâm can
nhỏ tác giả nè
Cách để miêu tả bộ này ngắn gọn dễ hiểu :)))
nhỏ tác giả nè
Kết SE , ngược , ít ngọt ( có thể là không ngọt )
nhỏ tác giả nè
Viết bộ này tầm 30 - 40 chương đi , Cua sẽ cho lên sàn bộ ngọt sâu răng luôn
Download MangaToon APP on App Store and Google Play