Mặc An Nhiên kéo vali bước ra khỏi sân bay, mái tóc đen dài bay lượn theo từng bước đi của cô.
Cô tháo kính râm xuống, ánh mắt hướng thẳng đến một người đàn ông cao 1 mét 9, gương mặt điển trai, khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh mang theo sự sát khí chết chóc, anh đứng cách đó không xa, tựa lưng trên thân xe Maybach đen, trên tay kẹp điếu xì gà đang cháy giở.
Mặc An Nhiên nở nụ cười, cô chạy đến vòng tay qua cổ người đàn ông.
" Anh Bắc Thần ".
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, gương mặt lạnh lùng lập tức giãn ra, nở nụ cười dịu dàng.
" An An ".
Mặc An Nhiên và Cố Bắc Thần là thanh mai trúc mã, hai người lớn lên bên nhau. Cô là Tiểu thư được cưng chiều của nhà họ Mặc, con gái của Mặc Lâm và Quân Tửu nổi tiếng ở Hoa Thanh, còn anh là Thiếu gia của nhà họ Cố.
Từ nhỏ anh không được bố yêu thương, chỉ coi anh như một công cụ, nhưng đến năm 9 tuổi, anh gặp được cô trong buổi tiệc sinh nhật của cô, cô bảo vệ anh, quan tâm anh, cô mang đến cho anh ánh sáng trong thế giới tăm tối.
Anh không bao giờ quên ngày hôm đó, anh bị bố đánh thừa sống thiếu chết, là cô đã đứng ra chắn trước anh, bảo vệ anh sau lưng, thân hình nhỏ bé đó, chỉ cần đẩy nhẹ là ngã, nhưng cô lại chắn trước anh, che chắn cho anh.
Từ đó về sau, anh đã thề sẽ bảo vệ cô suốt đời, tất cả sự dịu dàng của anh dành hết cho Mặc An Nhiên, đối với cô luôn hết mực cưng chiều.
Mặc An Nhiên buông tay, nở nụ cười tươi.
" Em đến thăm anh, anh có vui không? ".
" Vui chứ? An An, chào mừng đến với thế giới của anh ". Cố Bắc Thần đáp.
Phía Bắc Myanmar là nơi anh nắm quyền tuyệt đối, ở đây, anh giống như một vị vua, muốn ai chết ngươi đó không thể sống.
" Chúng ta về nhà ". Anh nắm lấy tay cô, kéo cô bước lên xe.
Chiếc xe lăn bánh, phía sau bốn chiếc xe cũng nối đuôi theo phía sau.
Chiếc Maybach đen dừng lại trước một căn biệt thự lâu đài trắng phong cách cổ điển.
Cánh cửa xe được mở ra, Cố Bắc Thần và Mặc An Nhiên bước xuống xe.
Đôi mắt Mặc An Nhiên như sáng lên, dán thẳng vào căn biệt thự lâu đài trước mặt.
" Em nghe anh trai nói, nơi ở của anh rất lớn, không ngờ lại lớn đến mức này ". Cô quay người lại, ngây thơ hỏi.
" Anh có một mình, sao xây to như vậy? ". Cô đột nhiên áp sát vào anh.
" Hay là anh lén lút nuôi mấy cô gái khác ở đây? Cố Bắc Thần, trả lời em? ".
Ánh mắt Cố Bắc Thần hiện lên sự cưng chiều, anh nở nụ cười nhẹ gõ vào trán cô.
" Suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Anh không có ai ngoài em cả. An An, em không nhớ sao? Hồi nhỏ em từng nói, sau này muốn xây một biệt thự lâu đài thật lớn, sống cùng với anh ".
Mặc An Nhiên sững lại, dường như nghĩ ra gì đó. Năm 10 tuổi, Cố Bắc Thần từng hỏi cô muốn cái gì? Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.
" Em muốn một căn biệt thự lâu đài thật lớn, cùng anh sống đến hết đời ở đó ".
Mặc An Nhiên bật cười.
" Vậy mà anh vẫn còn nhớ, còn thực sự thực hiện nữa ".
Cô không ngờ anh luôn ghi nhớ câu nói của cô, còn thực sự làm được. Mặc An Nhiên nở nụ cười nhẹ.
Cố Bắc Thần đưa tay chạm nhẹ lên tóc cô, giọng nói dịu dàng.
" An An, những gì em muốn, anh đều thực hiện cho em. Được rồi, em cũng mệt rồi, anh đã cho người dọn phòng cho em rồi, lên phòng nghỉ ngơi đi".
Mặc An Nhiên gật đầu.
Cố Bắc Thần ở căn đầu tiên trên tầng hai, Mặc An Nhiên ở bên cạnh.
Trên bàn, chiếc điện thoại phát ra giọng nói quen thuộc.
" An An đến chỗ cậu rồi đúng không? ".
Cố Bắc Thần đứng cạnh cửa sổ sát đất, quay lưng về phía chiếc điện thoại, gương mặt lạnh lùng, đáp.
" Ừm. Cô ấy vừa đến ".
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.
" Cố Bắc Thần, tôi nói thật, tôi thực sự không muốn em gái tôi bước vào thế giới của cậu chút nào. Thế giới của cậu quá nguy hiểm, không thích hợp với con bé ".
Cố Bắc Thần im lặng không nói lời nào. Anh đương nhiên biết chuyện đó, nhưng Mặc An Nhiên đối với rất quan trọng, anh không muốn buông tay cô, cũng không thể buông tay.
Cô sớm đã trở thành chấp niệm của anh, ghi nhớ suốt đời, vĩnh viễn không quên.
Anh sống trong thế giới hắc bang, thế giới gió tanh mưa máu, nguy hiểm lúc nào kề cận, cô ở bên cạnh sẽ rất nguy hiểm, nhưng anh không muốn đẩy cô ra. Không có cô bên cạnh, cuộc sống của anh có ý nghĩa gì.
Cố Bắc Thần quay người lại, anh cầm điện thoại lên.
" Mặc Quân, tôi hiểu sự lo lắng của cậu. Nhưng tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, dù có phải chết đi nữa ".
Hồi nhỏ, Cố Bắc Thần thường đến nhà Mặc Quân, anh và Mặc Quân bằng tuổi nhau, dần dần cũng trở thành người anh em tốt.
Cố Bắc Thần nói tiếp.
" Mặc Quân, cậu đừng để lộ thân phận của tôi với cô ấy, sau này tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ đích thân nói với cô ấy ".
Bao nhiêu năm qua, Cố Bắc Thần luôn giấu thân phận ông trùm giới hắc bang với Mặc An Nhiên. Anh chỉ nói với cô, anh là thương nhân giống gia đình cô, kinh doanh một số thứ mà thôi.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Cố Bắc Thần chuyển ánh ra cửa, lên tiếng.
" Vào đi ".
Cánh cửa được mở ra, hai người đàn ông bước vào, một ngươi mái tóc dài đen ngang lưng, đôi mắt màu xanh vàng, trên người khoác chiếc áo blue trắng. Một người mái tóc trắng nổi bật, đôi mắt màu xanh lam.
Hai người họ bước vào, ngồi xuống sofa một cách tự nhiên.
Người tóc trắng ngả người về sau một cách bất cần, quay sang Cố Bắc Thần.
" A Thần, tiểu bảo bối của cậu đến rồi à? ".
Cố Bắc Thần cau mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng hướng thẳng vào người đàn ông.
" Cô ấy tên An Nhiên ". Anh bước đến, ngồi xuống sofa, anh nhìn người đàn ông thêm một lần, ánh mắt kèm theo mấy phần cảnh cáo.
" Lôi Quân, tôi không muốn nghe cậu gọi sai thêm một lần nào nữa ".
Lôi Quân khẽ cười, giọng điệu trêu chọc.
" Cậu không phải lưu cô ấy trong điện thoại là như vậy à? Bây giờ tôi gọi như vậy lại không cho ".
Người đàn ông tóc dài đặt tay lên vai Lôi Quân.
" Cậu còn không hiểu cậu ấy à? Cái biệt hiệu đó, chỉ cậu ấy mới được gọi ".
Cố Bắc Thần trừng mắt nhìn người đàn ông tóc dài.
" Lãnh Vân Đình, cậu nói thêm một chữ nữa thử xem ".
Lôi Quân và Lãnh Vân Đình là hai người em tốt của Cố Bắc Thần. Lôi Quân là cánh tay đắc lực của anh, Lãnh Vân Đình là bác sĩ thiên tài tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.
Mấy tiếng sau, Cố Bắc Thần đến phòng của Mặc An Nhiên. Thấy cô đang ngủ, anh nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường.
Anh nở nụ cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ lên mặt cô, nhỏ giọng.
" An An, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt. Sẽ không để ai làm hại đến em ".
Tối hôm đó, Mặc An Nhiên bước xuống nhà, hương thơm lập tức tràn vào khoang mũi. Cô bước vào phòng bếp, thấy Cố Bắc Thần trong chiếc tạp dề màu xanh nhạt.
Mặc An Nhiên bước đến phía sau anh.
" Anh Bắc Thần ".
Cố Bắc Thần quay người lại, khoé môi nở nụ cười nhẹ.
" Dậy rồi à? Đi rửa tay rồi ăn cơm ".
Mặc An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
" Lâu rồi em không ăn món anh nấu ".
Cô quay người đi vào nhà vệ sinh.
Mặc An Nhiên rửa tay xong, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Lôi Quân và Lãnh Vân Đình bước vào.
Họ bước vào phòng bếp, thấy Cố Bắc Thần trong chiếc tạp dề thì vô cùng bất ngờ. Họ quen Cố Bắc Thần nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy anh vào bếp.
Lôi Quân vác tay lên vai Lãnh Vân Đình, giọng điệu trêu chọc.
" Không phải chứ? Tôi đây là đang mơ sao? Cố lão đại của chúng ta đang vào bếp? ".
Lãnh Vân Đình cũng lên tiếng tiếp lời.
" Lôi Quân, cậu không hiểu rồi, có người đặc biệt đến nên Cố lão đại của chúng ta mới đặc biệt xuống bếp đấy ".
Mặc An Nhiên bước đến gần, cô nhìn Lôi Quân và Lãnh Vân Đình, lên tiếng.
" Hai anh chắc là anh em tốt của anh Bắc Thần đúng không? Em từng nghe anh ấy nhắc đến các anh ".
Trước đây, khi gọi điện cho Mặc An Nhiên, Cố Bắc Thần có nhắc đến bọn họ, tuy cô chứa thấy mặt họ, nhưng nhìn cách họ nói chuyện, cô cũng đoán được thân phận của họ.
Lôi Quân và Lãnh Vân Đình đồng loạt nhìn sang Mặc An Nhiên. Lôi Quân lên tiếng trước.
" Em là tiểu...à An Nhiên? ".
Mặc An Nhiên gật đầu.
" Là em. Hai anh dùng bữa tối chưa? Hay là cùng ăn đi. Anh Bắc Thần nấu ăn rất ngon đấy ".
Lôi Quân khẽ cười, anh ta quay sang Cố Bắc Thần.
" Vậy sao? Bọn anh quen cậu ấy lâu như vậy rồi, nhưng chưa ăn đồ cậu ấy nấu bao giờ ".
Khi lên 10 tuổi, Cố Bắc Thần bắt đầu học nấu ăn, từ xưa đến nay, ngoài Mặc An Nhiên không ai được ăn đồ anh nấu. Kể cả Mặc Quân cũng chưa từng.
Lôi Quân và Lãnh Vân Đình ngồi xuống bàn ăn.
Cố Bắc Thần liếc họ một cái nhưng không nói gì. Anh ngồi xuống bên cạnh Mặc An Nhiên, nở nụ cười dịu dàng với cô.
Lôi Quân nhìn anh, rồi ghé sát vào Lãnh Vân Đình, nhỏ giọng.
" Đây vẫn là Cố Bắc Thần mà chúng ta quen à? Ánh mắt đầy sát khí của cậu ấy thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng ánh mắt dịu dàng cưng chiều này thì là lần đầu tiên. Nếu không phải tôi quen cậu ấy nhiều năm, tôi còn tưởng người trước mặt này là ai giả dạng thành đấy ".
" Không phải cậu ấy không dịu dàng, chỉ là đối tượng không phải chúng ta thôi. Sự dịu dàng hiếm hoi của cậu ấy, chỉ dành cho Mặc An Nhiên thôi ".
Mặc An Nhiên chỉ tay vào đĩa tôm trước mặt.
" Anh Bắc Thần, em muốn ăn tôm ".
Cố Bắc Thần khẽ cười, anh gắp tôm bỏ vào bát mình, rồi cẩn thận bóc vỏ ra.
Từ nhỏ đến lớn, Mặc An Nhiên ăn tôm chưa bao giờ phải tự tay bóc vỏ. Khi chưa gặp Cố Bắc Thần thì Mặc Quân bóc vỏ cho cô, khi gặp Cố Bắc Thần, việc này đều là anh làm.
Lôi Quân sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhỏ giọng.
" Đây vẫn thực sự là Cố lão đại nổi tiếng hắc bang sao? Không phải cậu ấy mắc bệnh sạch sẽ à? Quần áo dính một hạt bụi lập tức vứt đi, bây giờ lại vui vẻ dùng tay bóc tôm cho người khác ".
Trong ký ức của Lôi Quân, Cố Bắc Thần mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, quần áo hay phòng của anh chỉ cần dính một hạt bụi anh đã nổi giận.
Cố Bắc Thần bóc tôm xong, đặt vào bát của Mặc An Nhiên.
Mặc An Nhiên vui vẻ gắp con tôm bỏ vào miệng.
" Ngon quá ".
" Vậy sao? Tôi cũng muốn thử ". Lôi Quân lên tiếng, anh ta giơ tay định gắp đồ ăn thì chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Cố Bắc Thần, cánh tay anh ta lập tức khựng lại.
Lôi Quân từ từ thu tay lại. Anh ta quá hiểu Cố Bắc Thần, ánh mắt ban nãy rõ ràng là đang cảnh cáo anh ta. Nếu anh ta dám gắp đồ ăn, thì không biết sau bữa cơm này sẽ xảy ra chuyện gì.
Lôi Quân cúi xuống nhìn bát cơm trắng trước mặt rồi bắt đầu ăn.
Mặc An Nhiên nhìn anh ta, đôi mắt to tròn chớp chớp hai cái.
" Anh Lôi Quân, sao anh không gắp đồ ăn? Anh Bắc Thần nấu thực sự rất ngon, anh nếm thử xem ". Nói xong, cô còn chủ động gắp đồ ăn cho Lôi Quân.
Lôi Quân nhanh chóng thu bát tránh né, nở nụ cười gượng gạo.
" Anh đột nhiên nhớ ra, anh đang giảm cân, nên chỉ ăn cơm trắng thôi ". Lôi Quân quay sang Lãnh Vân Đình.
" Đúng không? ".
Lãnh Vân Đình gật đầu.
" Phải ".
Ngay sau đó, hai người họ ăn nhanh bát cơm trắng rồi nhanh chóng rời đi. Dáng vẻ của họ như đang chạy trốn vậy.
Mặc An Nhiên nhìn theo bóng lưng hai người họ, nghênh đầu ngây thơ lên tiếng.
" Hai người họ làm sao vậy chứ? ".
Cố Bắc Thần dịu dàng xoa đầu Mặc An Nhiên, giọng nói nhẹ nhàng.
" Họ đang giảm cân thôi, không cần quan tâm đến họ, chúng ta ăn đi ".
Mặc An Nhiên khẽ gật đầu.
Hôm sau, Mặc An Nhiên bước ra khỏi nhà lớn, đi đến vườn hoa phía sau nhà, khắp vườn hoa đều là hoa hướng dương cô thích. Mặc An Nhiên bước lại gần bông hoa gần đó, đưa tay chạm nhẹ lên nó.
" Thật đẹp ".
Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói của một người phụ nữ.
" Cô chính là cô gái lão đại đi đón hôm qua ".
Mặc An Nhiên vô thức quay người lại, thấy một cô gái tóc dài ngang lưng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, cô ta bước đến gần cô, nhìn cô từ đầu đến chân rồi nở nụ cười mỉa mai.
" Nhìn thật tầm thường, trắng trẻo yếu đuối, người như cô thì có thể làm được gì chứ? Thứ như cô không xứng đứng cạnh lão đại của bọn tôi ".
Mặc An Nhiên nhìn cô gái đó một lúc rồi bật cười nhẹ. Cô bước đến gần cô gái kia.
" Nếu tôi đoán không sai, chắc cô thích anh Bắc Thần đúng không? ".
" Phải, tôi đúng thực là thích lão đại, tôi cố gắng bao nhiêu năm nay, là để bản thân có tư cách đứng bên cạnh ngài ấy. Còn cô, ngoài làm bình hoa thì có thể làm gì? Cô nghĩ người ở đây sẽ thán phục cô sao? ".
Cô gái này thích Cố Bắc Thần đã lâu, từ khi cô ta được Lôi Quân nhặt về, gặp Cố Bắc Thần một lần đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, từ sau đó trong sự chỉ dạy của Lôi Quân, cô ta đã liều mình nâng cao bản thân, leo đến vị trí làm thuộc hạ thân cận bên cạnh Lôi Quân.
Mục đích chỉ để có thể tiến gần Cố Bắc Thần hơn, để bản thân xứng đáng đứng ở bên anh.
Mặc An Nhiên bật cười nhẹ, cô khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
" Cô biết không? Chúng ta khác nhau, cô có cố thế nào cũng không đến được bên cạnh anh ấy, còn tôi, chỉ cần đứng đó, anh ấy sẽ chủ động bước đến. Cô nghĩ cô có tư cách so sánh với tôi sao? ".
Tay cô gái kia siết chặt lại, giận dữ lớn tiếng.
" Cô ngoài dựa vào sự yêu thích của lão đại thì còn có cái gì? Ở đây, phải dựa vào bản lĩnh".
" Vậy thì sao? Đó là thứ cô có cố gắng cả đời cũng không có được ".
Tay cô gái kia càng siết chặt hơn, gương mặt tràn đầy vẻ giận dữ, cô ta vung tay đánh về phía Mặc An Nhiên. Nhưng chưa kịp chạm vào mặt cô, một giọng nói đã vang lên khiến động tác đó dừng lại.
" Tống Ninh, cô đang làm cái gì vậy? ".
Tống Ninh quay người lại, thấy Lôi Quân và Lãnh Vân Đình đang bước tới gần. Tay cô ta dần dần thu lại, cúi đầu chào hai người họ.
" Lôi lão đại, bác sĩ Lãnh ".
Tống Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn tránh qua một bên nhường đường cho hai người họ.
Lôi Quân nhìn Mặc An Nhiên một cái rồi quay sang Tống Ninh, trừng mắt với cô ta một cái. Anh ta chuyển ánh mắt nhìn Mặc An Nhiên.
" Thuộc hạ của anh không hiểu chuyện đã đắc tội em, mong em bỏ qua, anh sẽ trừng phạt cô ta ".
Mặc An Nhiên im lặng không nói. Ý của Lôi Quân cô hiểu, cô không phải kẻ ngốc, anh ta nói vậy, bề mặt là trách mắng nhưng thực ra là bảo vệ Tống Ninh. Anh ta biết, nếu như chuyện này đến tai Cố Bắc Thần, Tống Ninh sẽ không thể sống.
Lôi Quân quá hiểu Cố Bắc Thần, Mặc An Nhiên là người anh quan tâm nhất, dám động đến cô, chỉ có con đường chết.
Mặc An Nhiên chuyển ánh mắt sang Tống Ninh phía sau rồi quay sang Lôi Quân, nở nụ cười nhẹ.
" Em hiểu rồi, chuyện nhỏ thôi, không sao cả ".
Lôi Quân nở nụ cười nhẹ, anh ta khẽ gật đầu. Anh ta quay sang Tống Ninh, lạnh lùng ra lệnh.
" Lập tức xin lỗi An Nhiên ".
Download MangaToon APP on App Store and Google Play