[CongB X Mason]Bắt Nạt Cậu Là Sai Lầm Lớn Nhất Đời Tôi
Cậu Là Món Đồ Chơi Của Tôi
//...// : Hành động
/.../ ; Cảm xúc
*...* : Suy nghĩ
Abc! : Nhấn mạnh
Abc? : Câu hỏi
Ở trường,ai cũng biết tới Nguyễn Xuân Bách – đẹp trai, lạnh lùng và có chút ngang tàng. Cậu là kiểu người chỉ cần bước qua hành lang thôi đã khiến bọn năm nhất né ra như tránh bão. Và mục tiêu yêu thích để Bách “xả stress” chính là Nguyễn Thành Công, một cậu bạn cùng lớp, thân hình mảnh khảnh và khuôn mặt ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chỉ muốn… bắt nạt
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Thằng kia,lại đây
Giọng Bách vang lên sau lớp học, quen thuộc đến mức Công chỉ cần nhắm mắt cũng biết ngữ điệu ấy
Công chậm rãi bước lại, hai tay hơi run như thể đang thật sự sợ hãi. Mắt cậu cụp xuống, đôi mi dài rung nhẹ
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
T..tớ làm gì sai sao ?
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Không sai.Tao chỉ muốn xem mặt mày lúc sợ trông như nào
Nhưng chỉ có Bách không biết đằng sau lớp vỏ yếu ớt ấy, Công đang nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn một con thỏ bé bỏng mà cậu muốn chạm vào, vỗ về và… giữ lại cho riêng mình
Bách nắm lấy cổ tay Công, kéo cậu ra sau lớp
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Đi mua đồ ăn sáng cho tao
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Nhưng tớ -
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Không có nhưng
Bách ngắt lời, lực siết tăng thêm một chút
Công ngoan ngoãn đi theo, chân hơi khụy xuống mỗi khi bị kéo quá mạnh. Những người họ đi ngang đều tránh sang một bên như sợ gây rắc rối với Bách
Khi ra đến hành lang phía sau, Bách thả cổ tay Công ra, nhìn vết đỏ mờ mờ hiện lên trên da hắn
Công rụt tay lại, che vết đỏ, giọng nhỏ như muỗi:
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
..Đ..đau
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Thế sao lúc tao kêu lại không đi nhanh lên ?
Công bặm môi, cúi đầu đến mức chỉ còn thấy tóc mái
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Xin..xin lỗi...
Cảm giác tim hơi nhói khiến cậu khó chịu. Không phải vì thương — Bách luôn nghĩ vậy
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Mày đúng là vô dụng thật
Công im lặng. Một khoảng im lặng dài
Rồi Công chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc đó, Bách sững lại một giây
Ánh mắt Công… không giống ánh mắt của kẻ đang sợ
Chỉ có sự bình tĩnh đến ngọt ngào, và mềm mại đến mức khiến Bách rùng mình theo bản năng
Nhưng ánh mắt ấy chỉ kéo dài một thoáng, rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Công lập tức cúi mặt lại, đôi vai thu nhỏ
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Để tớ..tớ đi mua đồ ăn cho cậu
Cậu xoay lưng, bước đi nhanh nhưng dáng vẻ thì vẫn như chú mèo bị dọa.
Bách đứng nhìn theo, khó hiểu.
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Cảm giác lạnh sống lưng ban nãy… là ảo giác sao ?
Công đi khỏi tầm mắt, nhưng khóe môi cậu nhẹ cong lên một góc đầy ẩn ý
Xuân Bách luôn nghĩ mình là kẻ săn mồi
Nhưng cậu đâu biết
Từ lâu, chính cậu mới là con mồi dễ thương nhất mà Công muốn giữ bên mình
Và thậm chí… giữ đến mức không cho chạy thoát
Ánh Mắt Không Thể Giả Vờ
//...// : Hành động
/.../ : Cảm xúc
*...* : Suy nghĩ
Abc! : Nhấn mạnh
Abc? : Câu hỏi
Giờ ra chơi,lớp vẫn ồn ào như thường,nhưng Bách lại chẳng quan tâm.Cậu đang cúi xuống bàn,giả vờ ngủ để tránh ba đứa bạn ồn ào hỏi chuyện
Trong làn mơ màng,cậu nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ tiến lại gần
Rồi một giọng nói nhỏ quen thuộc :
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bách..đây là bánh mì với sữa của cậu
Bách mở mắt,thấy Công đang đặt bịch đồ ăn xuống bàn mình.Trên tay cậu vẫn còn hơi run,nhưng ánh mắt thì cúi thấp,ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn bắt nạt thêm lần nữa
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Đi lâu thế.Tưởng chạy trốn rồi chứ
Công giật mình nhẹ,cúi đầu :
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Tớ đứng xếp hàng..đông quá...
Cậu chộp lấy hộp sữa,khẽ đập vào đầu Công
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Lần sau nhanh lên
Công khẽ "ưm".như sợ bị đánh thật
Nhưng ngay khi Bách cúi xuống cắn bánh mì,Công đứng im một chút,nhìn cậu
Không phải ánh mắt của người bị bắt nạt
Không phải ánh mắt của kẻ yếu đuối
Mà là ánh mắt của kẻ đang quan sát,phân tích...và muốn giữ lấy
Cậu ngẩng đầu lên đúng lúc đó
Và Công lập tức cúi xuống,mặt đỏ ửng như bị bắt quả tang
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Nhìn gì ?
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Không...không nhìn gì cả //Lắp bắp & Lùi lại 2 bước//
Bách nheo mắt.Cảm giác lạ lùng trong lồng ngực xuất hiện.Cậu chợt thấy bực mình vì không đọc được Công đang nghĩ gì cả
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Công //Đứng bật dậy & Chặn đường đi bằng cánh tay//
Công ngẩng lên,đôi mắt mở to như chú nai bị vây
Nhưng lại có điều gì đó...không đúng
Cậu dí sát vào mặt hắn,giọng thấp :
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Ban nãy mày nhìn tao kiểu gì thế ?
Hắn lùi thêm một chút,lưng chạm vào tường
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Tớ..tớ không nhìn ! Bách hiểu nhầm rồi..
Tựa như có một lớp mặt nạ vô hình mà Công đang đeo,chỉ hé một chút rồi đóng lại ngay
Bách đưa tay lên bóp nhẹ cằm Công,ghìm cậu lại
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Công,mày đang giấu tao chuyện gì hả ?
Công thoáng sững,đôi môi khẽ run
Một nụ cười rất nhẹ,rất nhỏ,gần như không tồn tại.Nhưng Bách nhìn thấy
Một nụ cười khiến sống lưng cậu lạnh toát
Hinh như..là nụ cười của người đang thích thú
Ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng,nụ cười biến mất.Công cúi đầu,lùi hẳn ra khỏi tầm tay của Bách
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Tớ xin lỗi.Nếu Bách khó chịu,tớ sẽ tránh xa..
Giọng nói run rẩy quay về như cũ
Nghĩ xem mình vừa bị ảo giác hay Công thật sự..cười với cậu theo kiểu đó
Một kiểu cười khiến Bách thấy như mình
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Hả..?!
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀𝘯𝘨 𝘚𝘰̛𝘯
Mày làm gì mà cứ đứng trơ trơ ra vậy ? Thằng đấy có gì kì lạ à ?
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
..Không có đâu
Cuối buổi học,khi mọi người về hết,Bách bước ra khỏi lớp.Trời sầm lại,có vẻ sắp mưa
Đi được vài bước,cậu khựng lại khi thấy Công ở góc cầu thang
Cổng ngẩng lên,mỉm cười nhẹ :
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bách,tớ che ô cho cậu nhé..?Trời sắp mưa rồi
Giọng hắn dịu dàng đến lạ,không giống lúc ở lớp
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Mày theo dõi tao à ?
Công thoáng giật mình,rồi nở nụ cười nhẹ
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Không không,tớ chỉ muốn chắc cậu không bị ướt.Vậy thôi //Xua tay phủ nhận//
Bách cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng
Không phải vì sợ,mà vì cảm giác gì đó còn nguy hiểm hơn sợ hãi
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Đi cùng tớ nhé Bách ? //Nghiêng ô & Đứng sát lại gần//
Khoảng cách giữa hai người cực kì gần
Gần đến mức Bách có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ trên áo Công
Bách quay mặt đi,hất nhẹ tay Công
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Đi trước đi
Công không giận,cũng không thất vọng
Cậu chỉ nghiêng đầu,quan sát Bách một chút
Lại lóe lên thứ ánh sáng mà Bách không hiểu
Thứ ánh sáng của kẻ đang chờ đúng thời điểm để kéo cậu xuống,nhốt cậu lại trong vòng tay mình
Cậu Đừng Nhìn Người Khác Như Vậy
//...// : Hành động
/.../ : Cảm xúc
*...* : Suy nghĩ
Abc! : Nhấn mạnh
Abc? : Câu hỏi
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Về đến nhà rồi
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
//Để cặp xuống bàn và xắp sách//
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Lalala~
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Đi tắm cái đã,tí đặt đồ sau
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Thoải mái thật đấy //Vươn vai & Gọi điện//
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Alo aloo,sang nhà tao ăn không đặt đồ đi
???
Ok ok,chờ tao đi thay đồ //Gọi điện//
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Ra liền ra liền
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
//Mở cửa// Helloo,vô đây ăn đi
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀ 𝘗𝘩𝘶𝘰̛́𝘤 𝘛𝘩𝘪̣𝘯𝘩
Nhậu thooii !! //Cầm bịch đồ ăn//
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Bye bye về cẩn thận
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀ 𝘗𝘩𝘶𝘰̛́𝘤 𝘛𝘩𝘪̣𝘯𝘩
Bye byee mai gặp sau //Vẫy tay//
___________________________
Ngày hôm sau,vừa bước vào lớp,Bách đã cảm thấy không khí hơi khác thường
Công đang ngồi ỏ chỗ,cúi đầu,hai tay đan lại đặt trước ngực như đang lo lắng điều gì.Vừa thấy Bách,cậu khẽ giật mình,đứng bật dậy
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bách để tớ xách cặp cho cậu nhé ?
Bách nhíu mày ngay lập tức
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Mày làm gì kì vậy.Tự dưng ngoan hơn mọi ngày
Công đỏ mặt.cúi xuống,giọng nhỏ lại
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Tớ chỉ muốn tốt với cậu..
Bách bĩu môi,cướp lại cái cặp
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Không cần.Đừng có mà làm mấy cái trò này nữa
Nhưng ngay khi Bách quay đi,từ phía sau,Công nhìn theo cậu bằng ánh mắt..không hề mềm nữa
Gíáo viên : Cả lớp trật tự nào !!,cô mời bạn Thịnh lên bảng làm bài nhé
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀ 𝘗𝘩𝘶𝘰̛́𝘤 𝘛𝘩𝘪̣𝘯𝘩
Dạ..emm
Gíáo viên : Hửm,em làm sao ?
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀ 𝘗𝘩𝘶𝘰̛́𝘤 𝘛𝘩𝘪̣𝘯𝘩
Dạ em không sao ạ..//Lắp bắp//
Giáo viên : Thế thì lên bảng làm bài đi
𝘓𝘦̂ 𝘏𝘰̂̀ 𝘗𝘩𝘶𝘰̛́𝘤 𝘛𝘩𝘪̣𝘯𝘩
//Quay xuống// Bách,giúp tớ một chút được không,tớ quên câu hỏi ?
Bách vốn sẽ vòng vo trêu Thịnh rồi mới nói ,nhưng cô đang nhìn nên chỉ nhanh đáp án
Vừa xoay lại thấy Công đang nhìn chằm chằm
Không phải ánh mắt sợ hãi mỗi ngày
Mà là ánh mắt âm u đến mức khiến Bách lạnh toát
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Nhìn cái gì ?
Công cúi mặt xuống,mân mê cái bút
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Không - không gì cả
Nhưng tai hắn đỏ lên,môi cắn chặt,rõ ràng là đang kìm thứ gì đó
Giờ ra chơi khi cậu đang nói chuyện cùng Sơn thì Công từ đâu bước đến,đứng ngay giữa hai người
Sơn chưa kịp nói gì,Công đã nở nụ cười..lịch sụ nhưng lạnh
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bách,cậu ấy đang tìm cậu trên lớp kìa
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Cậu ấy nào ?
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bạn trai hay hỏi bài Toán vừa nãy
Bách chưa kịp phản ứng thì Công tiếp lời,vẫn giữ giọng rất dịu
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Cậu đừng nói chuyện với bạn ấy nữa
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Hả ? Sao lại -
Ánh mắt Công chạm vào Bách
Đó là ánh mắt cậu chưa từng nhìn thấy ở Công
Một ánh mắt cảnh cáo - mềm mại nhưng nặng như đá
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Bách
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Tớ không thích cậu nhìn người khác
Không khí xung quanh như đọng lại vài giây
Bách bật cười,dù tim đập loạn một cách kì quái
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
Mày nghĩ mày là ai mà cấm tao ?
Công không trả lời,cậu chỉ cúi đầu,ngón tay nhẹ vuốt mép bàn như đang kìm nén điều gì đó ở trong lòng
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Không phải tớ cấm đâu
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Chỉ là tớ ghen thôi //Mỉm cười nhẹ//
Tim đánh một cú đau điếng
Khó thở,khó hiểu,bực bội,tất cả trộn lẫn lại
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘟𝘶𝘢̂𝘯 𝘉𝘢́𝘤𝘩
M...mày -
Công lùi lại một bước,nụ cười biến mất,dáng vẻ run rẩy quen thuộc quay về :
𝘕𝘨𝘶𝘺𝘦̂̃𝘯 𝘛𝘩𝘢̀𝘯𝘩 𝘊𝘰̂𝘯𝘨
Xin lỗi...tớ lỡ lời..đừng giận tớ
Bách không biết phải nói gì
Vừa nãy,chỉ trong vài giây,Công không giống Công
Thậm chí..giống kẻ sở hữu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play