Chu Yển Nguyệt hấp háy mắt nhìn người đàn ông đang hung hăng muốn phá cửa. Nhưng vô ích, cửa đã bị khóa kín từ bên ngoài, nói không chừng còn mới được gia cố thêm mấy lớp. Có đấm đá tới chảy máu vỡ xương thì cũng không phá được.
Cô nhàn nhã tháo áo khoác ngoài, để lộ ra thân hình mảnh khảnh, quyến rũ dưới lớp váy đen bó sát, hai dây áo mảnh mai mắc hờ hững trên đôi vai trắng ngần. Cô ngồi vắt chéo chân bên mép giường, cười nhạt mấy tiếng, sau đó tặc lưỡi:
“Vô ích thôi, ba anh đã ra tay, chúng ta có mọc cánh cũng không thoát nổi căn phòng này.”
Hứa Mạc Khâm quay đầu nhìn cô, đáy mắt vằn đầy tia máu, những khớp ngón tay dường như đã bắt đầu rớm đỏ:
“Cô biết kế hoạch của bọn họ?”
Chu Yển Nguyệt nhún vai, lắc đầu:
“Không biết. Nhưng mà muốn tôi với anh cô nam quả nữ ở cùng phòng trong một đêm, không phải Chủ tịch Hứa thì có thể là ai?”
Bởi vì Hứa Cẩn Bân rất muốn cô chen vào phá hủy tình cảm của Hứa Mạc Khâm.
Cô vốn dĩ muốn nói, cùng lắm thì Hứa Mạc Khâm ngủ trên giường, cô ngủ sô pha, bọn họ nước sông không phạm nước giếng là được. Nhưng Hứa Mạc Khâm đột ngột tựa lưng vào vách cửa, hơi thở hổn hển, gấp gáp, toàn bộ da mặt đồng loạt đỏ ửng lên.
Lời nói lẫn trong hơi thở đầy phẫn nộ:
“Mẹ kiếp!”
Chu Yển Nguyệt chau mày, có hơi lo lắng tiến lại gần anh, sờ nhẹ lên vai:
“Anh không sao chứ?”
“Cô tránh xa tôi ra!”
Bị tiếng quát của Hứa Mạc Khâm làm cho giật mình, cô không khỏi lùi về sau mấy bước. Còn chưa kịp phản ứng, anh lại gầm lên:
“Chu Yển Nguyệt, cô dám chơi tôi!”
Một tia sét chạy ngang qua thần kinh của Chu Yển Nguyệt, môi cô khẽ run rẩy, quay đầu nhìn chai rượu đặt trên bàn mà Hứa Mạc Khâm vừa uống.
Có thuốc?
Cơ thể Hứa Mạc Khâm càng lúc càng nóng hầm hập, như có mãnh thú đang lồng lộn bên trong chực chờ nhào ra ngoài. Trong khi đó, làn da nõn nà của Chu Yển Nguyệt lại vừa khéo không khác gì miếng mồi ngon béo bở.
Dục vọng nơi hạ thân người đàn ông càng lúc càng trỗi dậy dữ dội.
Chu Yển Nguyệt theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích gót chân, cổ tay đã bị Hứa Mạc Khâm tóm được.
Anh nghiến răng bóp chặt lấy cằm cô:
“Chu Yển Nguyệt, cô thật sự dám gài tôi?”
“Không có, anh điên sao, tôi không làm!”
Ánh mắt Hứa Mạc Khâm bỗng chốc trở nên man dại. Anh vòng tay siết chặt lấy eo cô, quẳng cơ thể quyến rũ ấy lên giường. Hứa Mạc Khâm nắm lấy cổ chân cô đẩy về phía trước, đưa tay vào nơi tư mật, nắn bóp một cách thô bạo.
Chu Yển Nguyệt trong thoáng chốc đã đau đến độ ứa nước mắt, cô co chân đạp mạnh lên mặt giường:
“Hứa Mạc Khâm, tên khốn, anh buông tôi ra! A…!”
Nhưng lời còn chưa hét xong, chiếc váy mỏng manh trên người cô đã bị giật phăng đi mất. Cô bị thứ nóng rẫy, cương cứng của người đàn ông xâm chiếm dữ dội, sâu đến tận cùng.
Đốt xương ngay eo của cô đau đến mức tưởng như đã gãy lìa đến nơi, nhưng động tác của Hứa Mạc Khâm càng lúc càng mãnh liệt, một chút lưu tình cũng không có.
Anh đưa mắt nhìn thân thể không mảnh vải che đậy của cô, giữa những dục vọng mờ mịt lóe lên một tia lý trí cùng căm giận.
Chu Yển Nguyệt cuối cùng cũng không chịu nổi, cô hạ giọng, nức nở:
“Ngài Hứa, xin anh, nhẹ lại, đau quá…”
“Câm miệng!”
Cả một quãng dài sau đó, Hứa Mạc Khâm cố ý giả điếc, liên tục thúc những đòn trí mạng vào sâu bên trong Chu Yển Nguyệt. Dịch nhờn tiết ra không đủ giảm đi lực ma sát, khiến cô đau đến mức không thở nổi.
Làm tình nhưng lại không có tình, chính là sự tra tấn kinh hoàng nhất trên thế gian.
Mười móng tay dài được tô vẽ kỹ càng của Chu Yển Nguyệt bấu chặt lấy tấm lưng màu đồng săn chắc phía trên. Sau mỗi lần bị tiến sâu, cô đều không nhịn được mà cào mạnh lên đó. Cho tới khi sức lực kiệt cùng, cả móng tay giả cũng bật ra hết.
**
Trải qua một đêm giày vò, số thuốc trong người Hứa Mạc Khâm cuối cùng cũng tan hết.
Chu Yển Nguyệt lồm cồm bò dậy từ đống chăn nệm hỗn độn, bên tai vang lên tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm.
Khi Hứa Mạc Khâm bước ra một lần nữa, trên người anh đã là bộ vest chỉnh tề, trong khi cô vẫn trần trụi, vị trí giữa hai chân vừa đỏ vừa tím.
Cô với tay lấy một chiếc thìa nhỏ ở tủ đầu giường, tùy ý thu mớ tóc dài rối tung của mình lại thành một búi sau đầu.
“Tôi không bỏ thuốc anh, tôi cũng không biết Chủ tịch Hứa sẽ làm điều này.”
Hứa Mạc Khâm vẫn lạnh nhạt nhìn cô. So với ánh mắt cuồng nhiệt và điên dại đêm qua, giờ đây anh lại trở về dáng vẻ của một ngài Hứa cao ngạo đứng trên vạn người.
Điều này càng khiến Chu Yển Nguyệt cảm thấy bản thân trở nên thấp hèn và dung tục.
“Một đêm của cô bao nhiêu?” Hứa Mạc Khâm vừa nói vừa lấy ví ra, động tác cực kỳ tao nhã.
“Vậy ngài Hứa qua đêm với một cô gái giá bao nhiêu?... Tôi... lấy gấp đôi.”
Hứa Mạc Khâm thở hắt ra một hơi, thanh âm tràn ngập sự khinh thường, dứt khoát ném toàn bộ tiền mặt trong ví mình xuống trước mặt Chu Yển Nguyệt.
Đúng là rất nhiều tiền…
Cô hơi chồm người lên phía trước, cầm lấy tờ tiền gần mình nhất, đưa lên tầm mắt săm soi. Đường cong hun hút của cơ thể lộ ra dưới ánh đèn trăng trắng, trông cực kỳ chói mắt.
Cùng lúc đó, cánh cửa bị một đám người phá tung. Chu Yển Nguyệt theo phản xạ liền lấy tấm chăn dày trùm kín người mình lại.
Nhưng đó là người của Hứa Mạc Khâm, bọn họ rất biết điều, một chút cũng không dám nhìn lung tung.
“Ngài Hứa, đã có tin tức của Tô tiểu thư!”
Hứa Mạc Khâm vừa nghe thấy liền lập tức quay người, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi đây.
Chu Yển Nguyệt mím chặt môi, trước khi bước ra khỏi cửa, Hứa Mạc Khâm nghe tiếng cô vang lên sau lưng:
“Hứa Mạc Khâm! Anh tốt nhất đừng dây dưa với Tô Xuân Huyên nữa, bằng không… Chủ tịch tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy!”
Nhưng Hứa Mạc Khâm vẫn bước đi, để lại chút thanh âm lạnh lùng sau cánh cửa:
“Cô tự lo giữ mạng mình đi.”
Cánh cửa đập mạnh vào bản lề, tạo nên thanh âm chói tai.
Chu Yển Nguyệt bò lên phía trước, xếp gọn lại những tờ tiền đang nằm lộn xộn trên mặt giường.
Khốn nạn thật…
Cô nắm chặt xấp tiền trong tay, hai hàm răng nghiến chặt, nước mắt không hiểu vì sao lại ứa ra.
Vừa dơ bẩn, lại còn vừa dâm loạn… Cũng không có ai biết, cô ghét bản thân mình lúc này đến nhường nào.
Cô tùy ý quấn chăn lên người, đi đến trước một cái bình hoa nằm trong góc phòng. Khi đám hoa lá giả tạo vừa được vạch ra, một chiếc camera mini lập tức lộ rõ.
Hứa Cẩn Bân cất công sắp xếp cho cô và Hứa Mạc Khâm một sân khấu hoành tráng như vậy, lẽ nào lại không quay lại để cho vị khán giả đặc biệt nào đó thưởng thức.
Đúng thế, cảnh tượng nam nữ cuồng loạn đêm qua đều đã được chiếc camera này ghi lại.
Vốn dĩ, Chu Yển Nguyệt đã phát hiện ra nó từ lúc Hứa Mạc Khâm còn ở trong phòng tắm. Lúc nãy gọi anh lại, mục đích ban đầu là muốn cảnh báo về thứ này, nhưng lời ra tới miệng lại đột nhiên bị chặn đứng.
Cô lo chuyện bao đồng làm gì…?
Đốm sáng nhỏ màu đỏ trên mặt kính của camera liên tục nhấp nháy, Chu Yển Nguyệt khẽ nhếch môi, không biết nên cười hay nên khóc.
Cô đang nghĩ tới vẻ mặt đặc sắc của cô gái nhỏ kia khi nhìn thấy những hình ảnh này.
Điện thoại đặt trên bàn reo chuông, Chu Yển Nguyệt vừa nhấc máy liền nghe thấy giọng nói của Hứa Cẩn Bân:
“Việc của cô đã xong rồi, đến vườn bạch trà tìm ta.”
Cô cười nhạt:
“Không ngờ chuyện Chủ tịch muốn tôi làm, lại là leo lên giường lăn lộn với con trai của ngài cả đêm… Nhưng mà… ngài Hứa đã cho tôi rất nhiều tiền rồi, tôi không đi được không ạ?”
“Đến ngay, tài xế của ta đang đợi cô trước cổng khách sạn.”
Lời vừa dứt, điện thoại liền cúp.
Đúng là cách nói chuyện của người có tiền, không phải trưng cầu ý kiến, mà là ép buộc.
Bởi vì váy đã bị Hứa Mạc Khâm xé rách, Chu Yển Nguyệt chỉ còn cách gọi cho lễ tân, nói họ mang lên cho mình một bộ quần áo. Không ngờ đồ được mang đến lại là một chiếc đầm màu trắng ngọc, kiểu dáng rất giống "bạch nguyệt quang" trong truyền thuyết.
Kiểu đầm này khoác lên người cô nhìn như "gối rách thêu hoa", không chỉ không tạo cảm giác yêu kiều xinh đẹp, mà còn giống bộ dáng phù thủy giả thành công chúa.
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng có gắn huy hiệu của gia tộc họ Hứa đang chờ sẵn, chở theo Chu Yển Nguyệt lướt đi trên đại lộ, vòng vèo một hồi thì đến biệt phủ Hứa gia.
Người giúp việc dẫn cô vào vườn bạch trà.
Nhìn bộ dáng cung kính của họ, Chu Yển Nguyệt lại không khỏi cười nhạo trong lòng. Họ gọi cô là Chu tiểu thư, nhưng ánh mắt và nụ cười đều ngập tràn vẻ khinh miệt.
Cũng không trách được, dù sao trong mắt họ thì cô chỉ là một con điếm, không hơn không kém.
Hứa Cẩn Bân đang ngồi thưởng trà, tuổi đã ngấp nghé lục tuần mà tấm lưng vẫn thẳng tắp và ánh mắt lúc nào cũng sáng quắc.
Lần đầu gặp ông, Chu Yển Nguyệt đã sợ tới mức không dám nói chuyện.
“Xin chào, Chủ tịch.”
Ông ngước mắt nhìn cô trong thoáng chốc, sau đó lại tiếp tục cúi đầu uống trà:
“Ngồi đi.”
Chu Yển Nguyệt không thích lòng vòng, cô càng hiểu rất rõ mình hoàn toàn không hợp với nơi sang trọng, nhã nhặn thế này.
“Ngài gọi tôi có chuyện gì thế ạ?”
Ông nhất thời không trả lời, chỉ nhìn về hướng lối đi lát sỏi dẫn vào gian chính. Vừa đúng lúc Lưu quản gia đi tới, trên tay còn có một phong thư và một hộp thuốc nho nhỏ.
Hộp thuốc được đặt lên bàn trước tiên:
“Chu tiểu thư uống cái này trước đi.”
Giọng điệu của Lưu quản gia không khác mấy so với Hứa Cẩn Bân, là cái kiểu ăn nói nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo thâm ý bức người.
Chu Yển Nguyệt không nói gì, vươn tay mở nắp hộp thuốc ra. Hai viên thuốc trăng trắng nằm gọn bên trong.
Cô thoáng chốc bật cười.
Tuy cô làm ở hộp đêm nhưng không tiếp khách, tuy cô không tiếp khách nhưng vẫn biết thứ thuốc này là gì. Dù sao chất lượng của bao cao su rất khó để đảm bảo một trăm phần trăm, còn chưa nói đến có nhiều tay khách hàng khó chiều, không thích đeo vào. Các chị em sau mỗi lần tiếp khách sẽ đều đặn uống hai viên, tránh gieo lại đời một sinh linh bạc phận.
Chỉ là thuốc của họ rẻ tiền hơn cái này nhiều, uống vào lâu dài sẽ gây hại đến tử cung. Nhưng biết sao được, họ không có nhiều tiền đến thế.
Hứa Cẩn Bân hiển nhiên không muốn lưu lại chút khả năng nào về việc Chu Yển Nguyệt mang trong mình dòng máu nhà họ Hứa.
Cô không hề do dự, cầm lấy hai viên thuốc cho vào miệng, không cần tới nước vẫn có thể thuận lợi nuốt xuống.
Xong xuôi đâu đó, Lưu quản gia mới đặt phong thư dày cộm trên tay mình xuống, nói khẽ:
“Đều là của Chu tiểu thư.”
Chu Yển Nguyệt không hề tỏ ra khách khí, mở nắp bao thư ra, nhìn thấy số tiền lớn đến ngộp thở bên trong, giọng cười lanh lảnh đột ngột vang lên:
“Chủ tịch Hứa hào phóng quá…”
Không chỉ mang con trai bảo bối đến dâng tận miệng cho cô, mà sau khi xong việc còn tặng cô một khoản kếch xù.
Tách trà trên tay Hứa Cẩn Bân đã cạn, ông chậm rãi đặt nó xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chuyện này đến đây thôi. Chu Yển Nguyệt, tốt nhất hãy biết thân biết phận, đừng tơ tưởng trèo cao, bằng không, cô sẽ còn thê thảm hơn cả Tô Xuân Huyên.”
Chu Yển Nguyệt gật gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng. Cô không bị ngốc, đương nhiên biết nhà họ Hứa chính là một hố lửa, mà Hứa Mạc Khâm chính là trung tâm của dòng dung nham, sao có thể đâm đầu vào.
“Vâng, tôi là người rất thức thời… Chỉ là… Chủ tịch nghĩ ngài Hứa sẽ dễ dàng buông tay người con gái mình yêu hay sao?”
Ánh mắt Hứa Cẩn Bân lập tức quắc lên:
“Không phải chuyện của cô!”
“Vâng vâng…” Chu Yển Nguyệt cười giả lả, làm động tác phủi phui cái miệng, sau đó vội vã đứng lên: “Tôi có thể đi chưa ạ?”
Lưu quản gia đưa tay về phía cổng:
“Chu tiểu thư, mời đi bên này.”
Nhận tiền xong, Chu Yển Nguyệt không quay lại hộp đêm mà đi đến bệnh viện trước tiên. Vừa đi đến sảnh chính ở tầng trệt đã gặp ngay vị bác sĩ quen mặt. Ông ấy vừa trông thấy cô liền thở dài, nói:
“Cô Chu, có thời gian trao đổi một chút không?”
Chu Yển Nguyệt gật đầu.
Hai người nói chuyện trong phòng làm việc riêng. Ông ấy là một người đã ngoài 50, dáng vẻ rất đạo mạo, chuyên nghiệp, gọng kính bạc càng làm tăng thêm vẻ dạn dày kinh nghiệm.
Cô mở lời trước:
“Đứa bé đó thế nào ạ?”
Bác sĩ nói, nét mặt có phần u tối:
“Cô Chu, cô xem cái này đi.” Ông đưa cho cô một bản chụp CT: “Sọ não của đứa bé bị chấn thương rất nghiêm trọng, nguy cơ sống thực vật lên đến 75%. Nhưng trước đó, gia đình họ vẫn yêu cầu điều trị tích cực trong phòng ICU.
Cô Chu, tôi không thể không cảnh báo cô, chi phí điều trị trong phòng ICU mỗi ngày đều là con số trên trời. Sau này nếu họ cứ muốn duy trì sự sống theo kiểu còn nước còn tát, chắc chắn cô sẽ không theo nổi. Cho nên, nếu được cô hãy thử tìm luật sư tư vấn thêm một lần nữa. Thà chi tiền cho luật sư để đàm phán mức bồi thường hợp lý còn ít tốn kém hơn là cứ mãi chạy theo viện phí vô thời hạn như thế này.”
Móng tay của Chu Yển Nguyệt sau một đêm giày vò đã trở nên tả tơi, lúc này đang siết chặt lấy tấm phim chụp CT. Màu trắng đen lẫn lộn, nhoe nhoét vào nhau trông cực kỳ nhức mắt.
Cô thở dài, gật đầu nói:
“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.”
Chu Yển Nguyệt rời khỏi phòng, chậm rãi bước đi trên hành lang trắng toát của bệnh viện. Người ta nói, muốn nghe lời thỉnh cầu thật tâm nhất, đừng đến chùa chiền hay nhà thờ, hãy đến bệnh viện. Mỗi một cái tựa lưng, gục đầu vào vách tường ở đây đều là một tiếng van xin vắt kiệt tim gan.
Một người phụ nữ đi ngược hướng với Chu Yển Nguyệt. Khi khoảng cách càng gần, ánh mắt bà ấy càng hiện rõ sự căm phẫn.
Khi đối diện với cô, khóe môi người phụ nữ động đậy nhưng không thốt ra bất kỳ lời nào, tựa như không biết nên nói gì, chỉ có khóe mắt đo đỏ đang vằn lên những tia máu.
Chu Yển Nguyệt thở dài, chỉ đành mở lời trước:
“Tình hình Tâm An như thế nào rồi ạ?”
“Con gái của tôi vẫn đang ở trong phòng ICU, bác sĩ nói nó có khả năng cao sẽ biến thành người thực vật. Nó chỉ mới có 12 tuổi thôi, nó còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Tất cả chỉ tại ba của cô, đồ khốn nạn, đồ ác quỷ!”
Lời nói như kim nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Chu Yển Nguyệt siết chặt nắm tay, giọng nói như đang cố kìm nén:
“Ba của tôi đã chết rồi, có nhất thiết phải xúc phạm người đã khuất như vậy không?”
“Nếu không phải ba cô uống say lái xe tông vào con gái tôi, con bé có sống dở chết dở thế này không? Ông ta chết là rất đáng đời!”
Cô không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng cô biết, mình không đủ vị tha và cao thượng để cho rằng những lời này có thể chấp nhận được. Bà ấy sợ mất con, còn cô thì đã thật sự mất ba rồi.
Ba cô có lỗi, nhưng trong tai nạn mà ông ấy gây ra đó, ông ấy cũng đã đền cả tính mạng của mình rồi.
Chu Yển Nguyệt không muốn tranh cãi, vòng qua người phụ nữ rồi đi thẳng, chỉ kịp nói một câu:
“Tôi sẽ đi đóng viện phí, đóng trước 1 tuần phòng ICU.”
Trung thực mà nói, Chu Yển Nguyệt cũng không phải cô gái trong trắng từ đầu đến chân. Nếu không phải từng bị xâm hại, cô cũng không tới mức phải đi làm việc trong hộp đêm. Bà chủ hộp đêm đó không ép cô tiếp khách, chẳng qua là vì nể mặt tình nghĩa với ba Chu trước đây.
Cho nên, cô không phải xử nữ, đêm qua càng không phải đêm đầu tiên, nhưng số tiền hậu hĩnh này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ theo một chiều hướng nào đó, các chị em trong hộp đêm nếu biết Chu Yển Nguyệt trải qua một đêm với Hứa Mạc Khâm, được anh và Hứa Cẩn Bân đưa cho một khoản tiền khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ ghen tị đỏ mắt.
Trước mắt, số tiền này coi như giúp cô chịu đựng được khoản viện phí khổng lồ của đứa bé kia, nhưng đúng như vị bác sĩ ấy nói, không thể chịu nổi cả đời.
Là ba cô uống rượu, lái xe, đâm vào con gái nhà người ta. Kết quả, ông tử vong tại chỗ, cô bé kia chấn thương sọ não, tổn thương nghiêm trọng đốt sống cổ, tỷ lệ sống thực vật là 75%.
Cảnh sát xác định lỗi hoàn toàn thuộc về ba Chu. Nhưng người gây tai nạn đã chết, theo luật pháp, nghĩa vụ bồi thường thiệt hại sẽ do những người thừa kế thực hiện trong phạm vi di sản do người chết để lại.
Nhưng ba cô là một kẻ nghiện rượu, làm gì có tài sản để thừa kế! Về lý, cô có thể từ chối di sản để không phải bồi thường. Nhưng vấn đề lý và tình này rất đau đầu, gia đình cô bé kia nhất quyết muốn tìm người chịu trách nhiệm, tranh cãi mấy tháng trên tòa không có kết quả. Đến cuối cùng, trước áp luật của dư luận, tòa phán cô phải lo liệu viện phí cho đến khi cô bé đó qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Trên thực tế, hiện giờ, cô bé đó chỉ có hoặc trong giai đoạn nguy hiểm, hoặc… tử vong.
Chu Yển Nguyệt đứng trước quầy đóng viện phí, vừa ký tên vào đủ loại hóa đơn, vừa cân nhắc đến lời đề nghị của bác sĩ.
Cô biết, nếu cô cứng rắn kháng cáo tới cùng, cô có khả năng sẽ thoát nợ. Nhưng cô cũng biết, gia đình kia không giàu có, nếu cô không chi trả viện phí, họ chắc chắn gánh không nổi.
Chỉ là, cô thương xót cho họ, vậy ai sẽ thương xót cho cô…?
Đứa bé đó đã mất đi tương lai, sống dở chết dở, nhưng cô cũng đâu phải một kẻ có tương lai xán lạn. Kể từ thời điểm bị một tên cầm thú xâm hại cách đây nhiều năm, tương lai cô đã lụi tàn rồi.
Chu Yển Nguyệt thở dài, gạt đi những suy nghĩ rối rắm.
Cô y tá đang làm việc với cô đột nhiên nhận một cú điện thoại, càng nghe đầu dây bên kia nói chuyện, sắc mặt càng tệ hơn.
Chu Yển Nguyệt thấy cô ấy hấp tấp gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”
Sau khi cúp điện thoại, y tá lập tức đi khỏi quầy, chỉ kịp nói với Chu Yển Nguyệt một câu:
“Cô ơi, ngại quá, bệnh viện có ca cấp cứu khẩn cấp, nếu cô không gấp thì đợi một lát, tôi sẽ quay lại.”
Đúng là không gấp, cô gật đầu, nhìn cô y tá hối hả chạy đi.
Chu Yển Nguyệt đứng tựa hông vào vách quầy, thầm nghĩ, nhân vật cần được cấp cứu kia nếu không phải là nguyên thủ quốc gia thì cũng là một nhân vật cực kỳ có máu mặt, nên mới khiến bệnh viện tuyến đầu cả nước này náo loạn như thế.
2 phút sau đó, tiếng còi hú của xe cấp cứu gào rú trước cổng bệnh viện.
Chu Yển Nguyệt trông thấy Hứa Mạc Khâm. Từ lúc rời đi ở khách sạn đến giờ còn chưa tới 4 tiếng đồng hồ, thế mà lại có cảm giác như đã qua tận nửa kiếp người.
Vẫn là bộ vest được cắt may tinh tế đó, nhưng giờ đây hình như có chút xộc xệch, gấu quần và gấu tay áo bị ướt nước, cà vạt cũng đã biến mất. Hứa Mạc Khâm bám chặt lấy băng ca, đuổi theo đoàn y bác sĩ bằng tốc độ chạy đua với thần chết.
Chu Yển Nguyệt còn trông thấy người nằm trên băng ca là Tô Xuân Huyên. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, chỉ có nơi cổ tay hiện lên một màu đỏ chói mắt. Cà vạt của Hứa Mạc Khâm đang quấn chặt trên tay cô ấy, ngăn cho dòng máu đỏ thẫm hãi hùng tiếp tục trào ra.
Nhưng máu vẫn chảy, lênh láng, ướt cả tấm nệm băng ca trắng muốt.
Hứa Cẩn Bân đúng là người có bản lĩnh, cũng có đủ nhẫn tâm, ông ấy nói được thì tuyệt đối làm được.
Nhìn bộ dạng của Tô Xuân Huyên, có vẻ là cắt cổ tay tự sát. Tự sát vì cái gì? Chẳng lẽ là vì sau khi xem đoạn phim mà cô và Hứa Mạc Khâm “diễn chính” được Hứa Cẩn Bân gửi tới, kích động và thương tâm đến mức đi tìm cái chết?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play