tác giả
không liên quan nhưng cho t/g xin ý kiến với ạ🙃
TỆ BẠC
Gió chiều rớt xuống những nhánh phượng tàn, nhuộm cả con đường cũ một màu tím nhạt buồn bã. Ở cuối con đường ấy có một cô gái vẫn thường đứng tựa vai vào bức tường rêu phong, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng một người mãi mãi không quay lại.
Họ từng đẹp như ánh nắng đầu hạ – rực rỡ, ấm áp và trong trẻo đến mức khiến người ngoài nhìn vào cũng phải mỉm cười. Anh từng hứa với cô rằng đời này sẽ không bao giờ để cô phải buồn, sẽ là bờ vai vững chắc mỗi khi cô yếu lòng. Nhưng lời hứa của một số người chỉ đẹp khi nói ra, còn khi giữ lại… thì khó như nắm gió.
Anh bắt đầu đổi khác từ những ngày cô không hiểu nổi. Tin nhắn ít dần, giọng nói nhạt dần, ánh mắt nhìn cô cũng không còn sáng như trước. Cô níu, anh buông. Cô cố gắng, anh lạnh lùng. Và đến một ngày, anh rời đi – nhẹ như một cái thở dài, phũ như chưa từng có cô trong đoạn thanh xuân đó.
Cô không khóc trước mặt anh. Chỉ khi bóng lưng ấy khuất hẳn, cô mới thấy trái tim mình rơi xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh. Người ta bảo: “Đau nhất không phải là chia tay, mà là khi nhận ra người từng thương mình nhất, nay lại… tệ bạc nhất.”
Những ngày sau đó, cô tập quen với việc đi về một mình, quen với im lặng buổi tối, quen với việc không còn ai nhắc cô ngủ sớm hay ăn uống đầy đủ. Mỗi thứ tưởng nhỏ bé lại như sợi dây cột chặt vào trái tim vừa bị bỏ quên của cô.
Nhưng cuộc đời vốn đẹp ở chỗ, dù có trải qua bao nhiêu lần bị tổn thương, con người ta vẫn còn cơ hội để đứng dậy và yêu lại chính mình. Cô bắt đầu học cách buông những điều không còn thuộc về mình. Học cách cười dù trong tim còn đau. Học cách để quá khứ ngủ yên.
Và rồi một chiều khác, gió lại thổi qua bức tường rêu cũ. Cô đứng đó – không còn chờ đợi ai, không còn buồn vì ai, chỉ nhẹ nhàng nhìn bầu trời đổi sắc.
Cô hiểu rằng: người tệ bạc đi rồi là để cuộc đời đưa đến những điều tử tế hơn.
Còn cô – sau tất cả – đã trở thành phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình.
Tệ bạc chỉ là một chương buồn.
Còn cuộc đời cô, mới chỉ bắt đầu sang trang.