Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

𝜗𝜚「 AllBoBoiBoy 」— Our Love Story 𝜗𝜚

-‧₊˚ ⋅𐙚 ࣪˖ Chapter 01 ⋆‧₊˚𝜗𝜚

— ⋆☆°❄°☆⋆ —
NovelToon
𐙚 01 — Bươm Bướm Xanh🦋
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Hoàng hôn mùa xuân ở Hà Lan luôn có một cách rất riêng để rơi xuống lòng người — không ồn ào, không kịch tính, chỉ lặng lẽ lan ra như dòng mực nhòe trên tấm thư tình bị gió mơn trớn.
Bầu trời lúc ấy chẳng phải vàng hẳn, cũng không hẳn cam; nó là hỗn sắc dịu dàng mà người đời hiếm khi gọi tên đúng. Ánh sáng rơi như từng sợi chỉ mảnh, mượt và mát, đan lên mặt đất lớp hoa văn nhạt của thần mặt trời.
Gió xuân thổi qua những cánh đồng tulip dài miên man, tạo thành một tiếng động nghe giống nụ cười của thiên nhiên hơn là tiếng lá.
Những dải hoa hồng tím trải dài tới tận cuối chân trời, nơi mặt trời đang lịm dần như hạt lòng đỏ tan vào chén trà mật ong.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Cánh bướm xanh — loài bướm mà người ta nói rằng “ mang theo linh hồn của những ý nghĩ dịu dàng ” — bay hờ hững giữa không trung. Chúng chớp cánh như để khẽ gõ vào không khí một bản nhạc vô thanh, làm bầu trời vàng rịn bỗng ánh lên những đốm lung linh.
Có kẻ từng viết :
“ Chiều xuân rơi xuống tay một cánh bướm mỏng chạm nhẹ vào trái tim và người ta hiểu rằng — có những điều không cần hỏi vẫn biết là mình thương. ”
Trong ánh sáng mềm như sữa ấy, không gian mang mùi của cỏ non, của đất ẩm sau mưa buổi sáng, và của thứ gì đó rất lành — rất hiền. Một cái lành làm người ta muốn hít sâu hơn một nhịp, chỉ để giữ lại trong ngực thêm chút gì thanh sạch của ngày xuân. Cả cánh đồng rộng ấy giống như đang chờ một ai đó bước tới.
Một ai đó có dáng ngồi bình yên như tấm lụa, có ánh mắt nhẹ như nắng sớm, có sự dịu hiền mà ngay cả cỏ cây cũng muốn nép lại. Nhưng người ấy chưa hiện ra. Chưa vội.
Bởi mùa xuân bao giờ cũng có quy luật của nó : Tất cả những điều đẹp nhất thường đến hơi chậm một chút.
Và khoảnh khắc lúc này, ở xứ Hà Lan xa xôi, là khoảnh khắc mà đất trời cũng đang ngưng thở để chờ một câu chuyện nhẹ như sương, mềm như khói trà, lặng như tiếng dương cầm trong một ngôi nhà vắng.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Phía xa, dòng kênh chảy qua những ngôi nhà mái nhọn. Mặt nước phản chiếu bầu trời đang chuyển sắc, kéo dài thành vệt, như có bàn tay vô hình khuấy lên. Đôi khi một con vịt sẽ thả mình trôi, tạo gợn sóng nhỏ — gợn sóng ấy làm ánh mặt trời vỡ ra thành những hạt thủy tinh li ti.
Phía sau dãy gạch đỏ của những ngôi nhà cổ, khung cửa sổ mở hé. Rèm voan trắng đung đưa nhẹ, như người nào đó vừa bước qua.
Không ai thấy rõ, nhưng dường như trong căn nhà ấy, có hơi ấm của hai trái tim từng tựa vào nhau qua những ngày dài hơn cả mùa đông. Có tiếng ai đó cười — xa và mờ, như thể âm thanh cũng ngại phá vỡ buổi chiều yên bình này.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Người ta có thể nghe thấy tiếng bướm đập cánh không? Có lẽ là không. Nhưng bầu trời lúc này lại im ắng đến mức người ta gần như thấy được sự nhẹ của nó.
Một cánh bướm xanh bay qua dải nắng chạm đất, và màu của nó rực lên — xanh như giọt mực, xanh như đá quý, xanh như cái gì đó quá đẹp để tồn tại lâu. Nó đáp lên một nhánh cỏ, nghiêng người, rồi chớp cánh như đang thở dài.
Tựa như nó đang chờ ai đó. Tựa như nó muốn dẫn người ta đi tìm một câu chuyện được viết từ hơi thở của chiều.
Và ở cách đó không xa, trên thảm cỏ mượt, có dấu chân nhỏ bé hằn lại — dấu chân đi rất chậm, rất nhẹ, như của một người sợ làm tổn thương đất. Như của một người có trái tim mềm như suối mùa xuân.
Có tiếng gió xào xạc đuổi nhau, mang theo mùi hương thoáng ngọt — thứ hương chỉ ai từng trải qua mùa xuân Hà Lan mới hiểu.
Trong cái thơ ấy, có một cảm giác rất mơ hồ : Cảm giác rằng ai đó đang đến gần. Không phải theo cách vội vã, mà theo cách… của một vì tinh tú trôi chậm qua bầu trời.
Người ấy chưa bước vào ánh sáng hoàn toàn. Chỉ thấy bóng, mờ, và đẹp như một nét phác chưa hoàn chỉnh.
Nhưng có những điều không cần thấy cũng biết — rằng người ấy mang theo nỗi dịu dàng của cả bầu trời xuân. Mang theo sự trầm lắng của hoàng hôn. Mang theo hơi thở yên bình mà bất cứ cánh bướm nào cũng muốn dừng lại trên vai.
Chỉ là… người ấy chưa nói gì. Chưa xuất hiện rõ ràng. Chưa bước vào trung tâm câu chuyện.
Nhưng hơi thở của đất trời bảo rằng : Khoảnh khắc ấy sắp đến.
Khoảnh khắc khi cánh bướm xanh sẽ đập mạnh hơn một nhịp — và người ấy, người có ánh mắt hiền hòa như dòng kênh mùa xuân, sẽ khẽ cúi đầu chạm vào màu hoàng hôn đang tan dần.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Chiều hôm đó, ánh nắng ở Delft rơi xuống như một vệt mật ong lỏng, thấm vào từng viên gạch cũ nhuộm màu lịch sử, chảy qua những mái nhà nghiêng nghiêng và réo rắt trên mặt nước kênh đào.
Những chiếc xe đạp dựng sát nhau như đàn hạc ngủ trong gió, còn bầy bồ câu thì rũ cánh nơi bậc thềm, lười biếng như thể cả thành phố đang thở dài vì mùa xuân quá đỗi đẹp.
Từ khung cửa sổ của thư viện cổ, ánh sáng chiều chậm rãi lan vào — một sự chậm rãi có chủ đích, như thể nó muốn đậu lại thật lâu trên những gáy sách đã sờn và những trang giấy vàng màu mùa cũ.
Không gian bên trong vì thế mang lớp tĩnh lặng rất riêng: một tĩnh lặng mềm, thơm mùi giấy và chút mùi bụi ấm, kiểu tĩnh lặng mà người ta chỉ gặp khi trái tim bỗng muốn xếp lại những điều chưa kịp nói.
Beliung đứng ở đó, dựa nửa người vào một kệ sách cao. Chàng không tìm gì trong những cuốn sách, cũng chẳng lật trang nào. Chàng chỉ đứng, thả lỏng đôi vai, lắng nghe tiếng gió nhẹ như tiếng thở.
Cái ánh sáng vàng ấy bám vào tóc chàng, nhuộm lên một viền sáng mong manh, giống như khoảnh khắc mặt trăng vừa nhú khỏi rặng núi và vướng trên sợi dây sương sớm.
Từ xa nhìn lại, dáng chàng như một kẻ lãng du chẳng thuộc về bất kỳ nơi nào khác ngoài khoảnh khắc này — khoảnh khắc mà trái tim chàng, dù bề ngoài điên điên và lắm trò, vẫn đang đập theo nhịp của một lời nguyện thầm kín : Anh mong em đến
Và rồi, có tiếng bước chân. Nhẹ như ai đặt từng giọt nước lên sàn gỗ.
BoBoiBoy bước vào bằng cái dáng e ấp tưởng chừng gió cũng sợ làm phiền. Mái tóc dài màu nâu của em khẽ lay động mỗi khi em tiến gần cửa sổ, khiến từng sợi tóc bắt ánh sáng hoàng hôn và phát ra sắc lấp lánh dịu dàng.
Em ôm mấy cuốn sổ bé vào ngực — những cuốn mà em dùng để ghi lại biết bao thứ vụn vặt của hội học sinh, từ lịch hoạt động đến mấy ghi chú nhỏ xíu bằng chữ viết ngay ngắn của em.
Nét hiền lành của em không phải kiểu ngây thơ dễ vỡ, mà là thứ hiền trầm chín, như ly trà nóng đặt trước cửa sổ mỗi chiều, như bài hát mà người ta vô tình nghe lúc mệt rồi một đời không quên được.
Beliung không nhìn trực tiếp ngay. Chàng ta cho phép trái tim mình hưởng vài giây “ biết em đến ” trước khi mắt mình xác nhận điều đó.
Vì trái tim luôn nhận ra em trước mọi giác quan khác.
BoBoiBoy dừng lại trước kệ sách đối diện, ngước mắt lên, và trong khoảnh khắc đôi mắt nâu ấy gặp mắt chàng, cái khoảng lặng giữa hai người nhẹ như cánh bươm bướm xanh sà xuống lòng bàn tay.
𐙚 Beliung 𐙚
𐙚 Beliung 𐙚
“ — Bé con.. Em đến thư viện giờ này à? ” Giọng Beliung không lớn, nhưng đủ ấm để xua đi chút lạnh còn sót lại của gió xuân.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy khẽ cúi đầu, đôi môi cong nhẹ — nụ cười làm tim người khác mềm trước khi họ kịp phòng bị. “ — Em có vài thứ muốn viết lại, anh ”
Cách em gọi “ anh ” ấy… Nó không phải chỉ là danh xưng. Nó là vệt sáng mỏng bám trên mi mắt Beliung, là một nhịp thở lệch đi nửa nhịp, là cảm giác muốn giữ chặt thế giới lại để âm thanh đó không trôi mất.
Em đi đến chiếc bàn gỗ gần cửa sổ, ngồi xuống, đặt sổ ra. Beliung theo sau, nhưng chậm hơn, như kẻ sợ làm phiền cơn gió mình muốn ôm trọn.
Chàng ngồi cạnh em — đủ gần để chàng nghe tiếng bút chạm giấy, đủ gần để thấy ánh sáng vàng phản chiếu trong mắt em, nhưng vẫn đủ xa để giữ chút ngại ngùng đẹp đẽ của hai người.
BoBoiBoy viết
Chữ em đều đặn, thẳng hàng, từng nét mảnh như người viết đang thở cùng trang giấy. Beliung không đọc, không nhìn nội dung.
Chàng chỉ nhìn dáng em : bờ vai nhỏ, đôi tay thon, và ánh nắng rơi trên gò má làm em hệt như một bức tranh được vẽ bởi họa sĩ quá si mê người mẫu nên đặt vào đấy tận mấy lớp yêu thương.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Có người từng bảo : “ Ở cạnh người mình thương, thời gian không trôi, mà chỉ đứng im quan sát ” Và đúng là như vậy, vì trong khoảnh khắc đó, Beliung thấy thế giới bị bỏ lại đằng sau. Chỉ còn tiếng giấy sột soạt và hơi thở của em.
Đến khi BoBoiBoy ngừng bút, em đặt tay lên mép trang, nghĩ một chút rồi mới ngẩng lên.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Anh… đến đây lâu chưa? ” Giọng em nhẹ như sương tan trên mặt hồ
𐙚 Beliung 𐙚
𐙚 Beliung 𐙚
Beliung nhếch môi cười, nụ cười mang chút điên điên trêu chọc nhưng giấu một tầng dịu dành riêng cho em. “ — Lâu rồi. Anh đứng đây đợi bé ”
BoBoiBoy khựng lại một chút. Gò má em thoáng hồng.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Anh… đợi em làm gì? ” Giọng em nhỏ đến mức gió ngoài cửa sổ phải lắng lại mà nghe.
𐙚 Beliung 𐙚
𐙚 Beliung 𐙚
“ — Đợi bé viết xong, tiện thể ngắm bé ” Beliung nói thật, không loanh quanh. Chàng ta chưa bao giờ biết cách yêu mà phải che giấu — ít nhất là khi đối diện với em.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy cắn nhẹ môi, ánh mắt chứa thứ ấm áp khó diễn tả bằng từ. Em nhìn xuống trang giấy, nói nhỏ, như chỉ đủ để mình Beliung nghe : “ — Em… vui ”
Chỉ hai chữ ấy thôi, nhưng chúng êm đến mức khiến ngực Beliung nóng lên như có lửa. Vui — vì anh. Chỉ vậy cũng đủ để đời này đáng sống.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Một lúc sau, em chống tay lên bàn, xoay nhẹ cổ tay mỏi. Cái động tác bé xíu ấy cũng đủ khiến Beliung chìa tay ra bản năng :
𐙚 Beliung 𐙚
𐙚 Beliung 𐙚
“ — Đưa tay anh xem ”
BoBoiBoy hơi chớp mắt, ngập ngừng rồi đưa bàn tay nhỏ cho anh. Beliung chạm vào ngón tay em bằng sự dịu dàng anh chưa bao giờ dùng cho bất kỳ ai khác. Ngón tay anh lướt trên khớp tay em, xoa nhẹ như thể đang chạm vào một điều thiêng liêng.
𐙚 Beliung 𐙚
𐙚 Beliung 𐙚
“ — Bé viết nhiều quá ” Chàng nói, giọng thấp và ấm.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy khẽ đáp : “ — Em quen rồi mà.. anh ”
Khoảnh khắc từ ấy chạm vào tai Beliung, chàng cảm giác như vừa có một vệt trăng quét ngang trái tim mình.
Em của chàng — dịu như nước, mềm như gió. Còn chàng — kẻ điên vì yêu — đứng đó mà chỉ muốn giữ lấy bàn tay bé nhỏ ấy suốt cả một đời.
— ⋆☆° End °☆⋆ —
[ Ụaa, đây là lần đầu tớ viết truyện nên sẽ có lỗi sai nên mong mọi người thông cảm ạaa🌷 ]

-‧₊˚ ⋅𐙚 ࣪˖ Chapter 02 ⋆‧₊˚𝜗𝜚

— ⋆☆°❄°☆⋆ —
NovelToon
𐙚 02 — Hoa Hướng Dương 🌻
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
❝ Mùa xuân không gõ cửa Nó chỉ khẽ đứng ngoài hiên, để xem ai đủ kiên nhẫn mở lòng mà nhận ra ❞
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Mùa xuân ở non sông kết tinh vẻ đẹp của 54 dân tộc, này luôn đến theo cách rất riêng.
Không ồn ào như tiếng pháo ngày cũ, không rực rỡ đến choáng ngợp. Nó đến bằng mùi đất mới sau cơn mưa đêm, bằng làn gió non vướng mùi cỏ dại, bằng nắng sớm mỏng như tơ vắt ngang cánh đồng còn ngái ngủ.
Xuân không thúc giục ai phải vui, cũng chẳng ép ai phải hy vọng. Nó chỉ trải ra trước mắt một khoảng trời đủ rộng, để người ta tự quyết định mình muốn cảm gì.
Cánh đồng hoa hướng dương nằm yên dưới bầu trời xanh nhạt ấy.
Những luống hoa chạy dài, trật tự mà không hề cứng nhắc, thân cây xanh mướt, lá non còn ánh lên sắc sương. Hoa chưa nở rộ hoàn toàn — Mới chỉ hé, như những chiếc đĩa vàng nhỏ, nghiêng mình đón nắng.
Cả cánh đồng giống như một bản nhạc dạo đầu, chưa vào cao trào, nhưng đủ khiến lòng người chậm lại.
Ở rìa cánh đồng, có một bông hoa đứng riêng.
Không vì bị bỏ quên. Cũng chẳng vì lạc đàn. Nó đứng đó như thể tự chọn cho mình một khoảng trời vừa đủ — Không quá gần, không quá xa.
Thân hoa thẳng, cánh vàng non, mặt hoa hướng trọn về phía mặt trời đang lên. Giữa mênh mang, nó hiện ra rõ ràng đến lạ, như một dấu chấm lặng trong cả bài thơ dài của đất trời.
Bông hoa ấy, không biết từ bao giờ, đã học được cách tin vào ánh sáng.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
BoBoiBoy đến cánh đồng khi sương còn chưa tan hết.
Em đi bộ từ con đường đất nhỏ dẫn vào ruộng hoa, bước chân chậm, đều, không vội vàng. Áo khoác mỏng khoác hờ trên vai, gió lùa qua làm vạt áo khẽ lay.
Em không nhìn đồng hồ. Cũng không có nơi nào cần đến đúng giờ. Buổi sáng nay, với em, chỉ đơn giản là một khoảng thời gian được phép trôi tự do.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Dừng lại trước bông hoa đứng riêng ấy//
Không phải vì nó khác biệt quá rõ ràng. Mà vì có thứ gì đó trong dáng đứng lặng lẽ ấy khiến lòng em dịu xuống. BoBoiBoy đứng yên, hai tay đút vào túi áo, ánh mắt đặt lên mặt hoa đang ngẩng cao, đón nắng.
Có những khoảnh khắc, người ta không cần nghĩ gì cả.
Chỉ cần nhìn.
Em cúi xuống, chạm nhẹ vào một chiếc lá non gần đó. Lá mát, còn đọng sương, mang theo cái lạnh rất thật của buổi sớm. Đầu ngón tay em khẽ rùng mình, không phải vì rét, mà vì cảm giác mình đang chạm vào điều gì đó rất sống.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Đứng đây… có cô đơn không? ” — em khẽ hỏi.
Câu hỏi tan vào gió. Không ai trả lời. Nhưng em không thấy trống rỗng. Ngược lại, lòng em yên đến mức chính em cũng ngạc nhiên.
BoBoiBoy vốn quen với sự yên tĩnh.
Em không phải người thích chen vào đám đông. Cũng không giỏi nói những lời hoa mỹ. Em chọn lắng nghe nhiều hơn, quan sát nhiều hơn. Có người bảo em hiền.
Có người nói em điềm đạm. Em chỉ mỉm cười. Vì em biết, sự dịu dàng không phải là yếu đuối — Nó là cách em chọn để tồn tại giữa thế giới vốn rất hay vội.
Ở cánh đồng này, em không cần phải là ai khác.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Tiếng cười vang lên từ xa.
Không quá lớn, nhưng đủ rõ để phá vỡ sự tĩnh lặng đang trải ra như mặt nước phẳng. Tiếng cười ấy không gượng, không giữ kẽ. Nó bật ra tự nhiên, mang theo sự hồn nhiên rất khó bắt chước — Như thể người cười chẳng hề lo nghĩ xem ai có đang nhìn mình hay không.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Ngẩng đầu//
Em không quay lại ngay. Chỉ nghiêng tai lắng nghe, như sợ làm rơi mất âm thanh ấy nếu cử động quá mạnh. Tim em khẽ lệch một nhịp, rất nhỏ, nhưng đủ để chính em nhận ra.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ —Có ai đó vui thật ” — Em nghĩ thầm.
Khi em quay đầu, ánh mắt bắt gặp một dáng người đang bước vào cánh đồng từ phía ngược lại. Người ấy còn ở xa, chỉ là một bóng hình mờ trong nắng, nhưng có điều gì đó rất nổi bật — Không phải vì dáng vẻ, mà vì khí chất.
Người đàn ông ấy bước đi thoải mái, tay vung nhẹ, đầu hơi ngẩng, như thể cả cánh đồng này là một nơi quen thuộc. Mỗi bước chân đều mang theo sinh khí, làm gió cũng như vui lây mà lay động mạnh hơn một chút.
BoBoiBoy không biết tên anh.
Chưa biết giọng nói trầm hay cao. Chưa biết ánh mắt ra sao khi cười gần. Nhưng em biết, rất rõ ràng, rằng sự xuất hiện ấy đã khiến buổi sáng của mình đổi khác.
Không còn là sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Mà là một khoảng yên có nhịp đập.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Bông hoa hướng dương vẫn đứng đó.
Nó không ngoảnh lại nhìn ai. Không tò mò trước tiếng cười. Nó chỉ kiên định quay về phía mặt trời, như thể đã sớm hiểu rằng : ánh sáng không cần gọi mời, chỉ cần đủ chân thành thì tự khắc có kẻ tìm đến.
BoBoiBoy nhìn bông hoa, rồi lại nhìn về phía người đàn ông đang tiến gần hơn giữa cánh đồng.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Mỉm cười//
Không phải nụ cười rạng rỡ. Chỉ là một nét cong rất khẽ nơi khóe môi, như một ý nghĩ vừa được thắp lên.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Có lẽ… ” — Em thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình em nghe thấy
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — hôm nay sẽ là một ngày đẹp ”
Mùa xuân vẫn tiếp tục đi.
Cánh đồng vẫn trải dài.
Và ở đâu đó, giữa hoa và nắng, giữa một bông hoa đang học cách tin vào ánh sáng và một người lặng lẽ thắp sáng niềm tin cho kẻ khác —
Một câu chuyện, rất khẽ,
Bắt đầu.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Có những người bước vào buổi sáng như thể họ mang theo cả mặt trời.
Không phải vì họ rực rỡ đến chói mắt, mà bởi nơi họ đi qua, không khí bỗng trở nên sống động hơn một chút. Gió dường như chịu khó thổi hơn.
Hoa nghiêng đầu nhiều hơn. Và cánh đồng — Vốn đang yên — Khẽ rung lên những nhịp rất nhỏ, như tim vừa nhớ ra mình còn biết đập nhanh.
Anh là một người như thế.
Sori bước vào cánh đồng hoa hướng dương với dáng vẻ không chút dè dặt. Áo sơ mi sáng màu, tay áo xắn cao quá cổ tay, để lộ làn da rám nắng khỏe khoắn.
Mỗi bước chân anh đặt xuống đất đều chắc chắn, nhưng không hề nặng nề. Trông anh giống như đã quen thuộc với nơi này từ lâu — Hoặc ít nhất, anh khiến người ta có cảm giác như vậy.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
//Cười//
Không phải nụ cười lịch sự, càng không phải kiểu cười giữ ý.
Đó là nụ cười bật ra rất tự nhiên, cong cong nơi khóe môi, kéo theo cả đôi mắt sáng lên. Một nụ cười trẻ con, hồn nhiên, chẳng cần lý do rõ ràng — Chỉ đơn giản là vì anh đang thấy vui.
Sori dừng lại khi nhìn thấy bông hoa hướng dương đứng riêng ở rìa cánh đồng.
Anh nghiêng đầu, như thể bắt gặp một điều thú vị
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Ồ ” — Anh khẽ thốt lên, giọng mang theo ý cười
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Mày đứng đây một mình à? ”
Anh tiến lại gần bông hoa ấy, cúi xuống một chút, quan sát thật kỹ. Ánh mắt anh chăm chú, không hời hợt.
Có điều gì đó rất quen thuộc trong dáng đứng ấy — Một cảm giác khiến anh thấy… giống mình.
Một bông hoa không chen vào giữa đám đông.
Nhưng cũng không trốn đi.
Chỉ chọn một vị trí vừa đủ để đón nắng.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
Sori bật cười khe khẽ. “— Khá ghê đó. Biết chọn chỗ ghê ”
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Ở cách đó không xa, BoBoiBoy đã nhìn thấy anh.
Em đứng yên, không bước tới, cũng không rời đi. Chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông đang trò chuyện với một bông hoa như thể nó thật sự có thể trả lời.
Trong khoảnh khắc ấy, em thấy khóe môi mình cong lên một chút — Rất nhẹ, rất vô thức.
Người ấy… trông thật vui.
Không phải kiểu vui ồn ào, mà là niềm vui lan ra từ bên trong, như ánh nắng len qua kẽ lá, không cần ai cho phép.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
//Ngẩng đầu lên, và ánh mắt chạm vào em//
Chỉ một khoảnh khắc.
Nhưng đủ lâu để cả hai cùng khựng lại.
Anh chớp mắt một cái, rồi cười. Nụ cười ấy lần này chậm hơn, dịu hơn, như thể đã ý thức được rằng mình đang nhìn thấy một người khác, chứ không chỉ là hoa cỏ vô tri.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Chào em ” — Anh lên tiếng trước, giọng trầm vừa đủ, không quá lớn, không quá nhỏ
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Anh làm phiền em à?. ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy khẽ lắc đầu “ — Không đâu ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
Em nói rất nhẹ, nhưng rõ ràng. Giọng em mềm, đều, không có chút phòng bị nào — “ — Em chỉ… đang ngắm hoa thôi ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Anh cũng vậy ” — Sori cười, ánh mắt lại liếc về phía bông hoa đứng riêng
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Nhưng mà hình như hoa này thú vị hơn mấy bông khác ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy nhìn theo ánh mắt anh. “ — Em cũng nghĩ vậy ” em đáp.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
Sau một nhịp ngừng rất ngắn, em nói thêm : “ —Nó… giống như đang tin vào điều gì đó ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
Sori hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ. “ — Tin à? ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
Anh đưa tay lên cằm, làm ra vẻ đăm chiêu, rồi bật cười. “ — Nghe triết lý ghê ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Nhưng mà ” — Anh tiếp lời, giọng hạ xuống, chậm hơn
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Anh thích cách em nói ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Hơi bất ngờ//
Em không giỏi đối diện với những lời khen trực diện như vậy. Không phải vì ngại, mà vì em không quen. Em chỉ mỉm cười, cúi đầu một chút, như một phản xạ tự nhiên.
Sori nhìn em, nụ cười trên môi không hề tắt
Trong khoảnh khắc ấy, anh chợt có cảm giác rất lạ.
Giống như bông hoa hướng dương kia — đứng giữa cánh đồng rộng, nhưng vẫn luôn hướng về một điểm sáng duy nhất.
Và anh nhận ra, ánh sáng đó… đang đứng trước mặt mình.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Em hay đến đây à? ” — Sori hỏi, phá vỡ khoảng im lặng vừa hình thành.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ —Dạ ” — BoBoiBoy gật đầu
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Những lúc rảnh ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Anh cũng vậy ” — Sori nhún vai
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Mỗi khi thấy đầu mình hơi ồn, anh lại tìm chỗ có nhiều cây, nhiều gió ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Ở đây… yên ” — Em nói.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Ừ ” — Anh đồng ý rất nhanh
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Yên đến mức anh thấy mình trẻ ra mấy tuổi ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Bật cười khẽ//
Tiếng cười của em không lớn, nhưng đủ khiến Sori nhìn sang. Anh nhướng mày, như thể vừa khám phá ra một điều mới.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Em cười đẹp đó ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy hơi khựng lại “ — Anh nói nhiều lời khen quá ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Vậy hả? ” — Sori cười càng tươi hơn
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Anh nói thật mà. Không khen thì anh chịu không nổi ”
Cách anh nói vừa như đùa, vừa như thật.
BoBoiBoy không đáp. Nhưng trong lòng em, có thứ gì đó rất khẽ được thắp lên.
Một cảm giác ấm
Không bùng cháy.
Chỉ đủ để sưởi
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Họ đứng cạnh nhau giữa cánh đồng hoa, không quá gần, cũng không quá xa.
Gió thổi qua, mang theo mùi hoa và mùi nắng. Những bông hướng dương khẽ lay, mặt hoa nghiêng nghiêng như đang lắng nghe câu chuyện của hai người.
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
Sori nhìn cánh đồng, rồi bất chợt nói : “ — Anh thấy mình giống bông hoa này ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
BoBoiBoy quay sang anh. “ — Giống… ở điểm nào? ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Đứng một mình ” — Anh đáp ngay, không cần nghĩ lâu
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Nhưng vẫn cứ ngẩng đầu tìm nắng ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Im lặng//
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
Một lúc sau, em nói rất khẽ : “ — Em nghĩ… ai cũng cần một lý do để ngẩng đầu ”
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
//Nhìn em//
Ánh mắt anh lần này không còn tinh nghịch nữa. Nó lắng lại, sâu hơn, như thể vừa chạm vào một điều gì đó rất thật
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Vậy ” — Anh hỏi, giọng trầm xuống
𐙚 Sori 𐙚
𐙚 Sori 𐙚
“ — Lý do của anh là gì? ”
BoBoiBoy không trả lời ngay.
Em nhìn bông hoa hướng dương, rồi nhìn mặt trời đang lên cao hơn. Cuối cùng, em quay lại nhìn anh.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ —Có thể ” — Em nói, giọng nhẹ nhưng chắc
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
“ — Chỉ cần có người tin mình, là đủ rồi ”
Sori không nói gì.
Anh chỉ mỉm cười.
Một nụ cười không còn trẻ con
Mà rất dịu.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Có những niềm tin không cần lời thề, chỉ cần một ánh nhìn đủ ấm, là hoa đã biết quay về phía nắng.
— ⋆☆° End °☆⋆ —

-‧₊˚ ⋅𐙚 ࣪˖ Chapter 03 ⋆‧₊˚𝜗𝜚

— ⋆☆°❄°☆⋆ —
NovelToon
𐙚 03 — Làm Bánh 🥞
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
❝ Có những ngày bình yên không đến từ lời nói mà từ việc ta đứng cạnh một người trong im lặng ❞
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Buổi sáng đến chậm, như thể nó biết nơi này không cần vội. Ánh nắng rơi xuống gian bếp nhà ông Tok Aba bằng những mảng sáng mềm, mỏng như lụa cũ, vắt ngang mặt bàn gỗ đã trầy xước theo năm tháng.
Mọi vật im lìm, không phải vì thiếu sự sống, mà vì đang lắng nghe chính mình.
Gian bếp ấy mang dáng vẻ của một nơi đã chứng kiến rất nhiều buổi sáng giống nhau : mùi bột mì quen thuộc, mùi gỗ cũ, mùi nắng non còn vương trên song cửa.
Tất cả hòa quyện thành một thứ hương rất khó gọi tên — hương của thời gian không vội vàng.
Chiếc bàn tròn ở giữa bếp đặt sẵn một tô bột. Bột trắng, mịn, phẳng lặng như một mặt hồ chưa có gió. Bên cạnh là mấy quả trứng còn nguyên vỏ, một chai sữa nhỏ, và chiếc muỗng gỗ đã sậm màu vì dùng lâu.
Chúng nằm đó, không phải ngẫu nhiên, mà như thể đã quen với việc chờ đợi đôi tay chạm vào.
Ngoài hiên, gió khẽ lay mấy tán cây. Tiếng lá va vào nhau rất nhẹ, đủ để người ta nhận ra buổi sáng đang thở.
Có người bước vào bếp trước.
Bước chân vững, đều, không gây tiếng động lớn. Người ấy xắn tay áo lên, động tác gọn gàng, quen thuộc như một thói quen đã ăn sâu vào cơ thể.
Dáng người đứng trước bàn bếp thẳng nhưng không cứng, toát ra cảm giác của một người quen gánh vác, quen đứng mũi chịu sào cho những việc nhỏ nhặt nhất
Hắn nhìn lướt qua gian bếp, kiểm tra từng thứ một — không cần chạm, chỉ cần nhìn cũng biết thiếu hay đủ
Ánh mắt dừng lại ở tô bột lâu hơn một chút, như đang tính toán trong đầu lượng nước, lượng sữa, độ dẻo vừa phải. Không ai bảo, nhưng mọi thứ trong bếp dường như đã sẵn sàng nghe theo hắn
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Một lát sau, cánh cửa bếp mở ra lần nữa
Lần này là rất khẽ.
Người bước vào mang theo mùi gió và mùi nắng. Động tác nhẹ, cẩn thận, như sợ làm xáo trộn bầu không khí yên tĩnh đang treo lơ lửng trong gian bếp.
Cậu ấy đứng ở ngưỡng cửa một chút, ánh mắt chậm rãi lướt qua không gian quen thuộc — cái bàn, cái bếp, dáng người đang đứng quay lưng lại.
Khóe môi cậu ấy cong lên thành một nụ cười rất nhỏ, rất hiền.
Không nói gì. Chỉ là đứng đó, nhìn, như thể chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ để buổi sáng trở nên trọn vẹn.
Hắn không quay lại ngay. Nhưng sự hiện diện phía sau là thứ hắn nhận ra ngay từ đầu — không cần âm thanh, không cần lời gọi. Một cảm giác quen thuộc, ấm và ổn định, như biết có người ở đó thì mọi việc đều sẽ trôi chảy.
Hai người ở chung một gian bếp, nhưng chưa ai bắt đầu làm gì. Không phải vì lười, mà vì khoảnh khắc này đáng được giữ lại thêm một chút.
Sự im lặng giữa họ không hề trống rỗng. Nó đầy ắp những điều không nói ra — sự tin cậy, sự chăm sóc âm thầm, và một thứ gắn bó đã qua đủ lâu để không cần chứng minh.
Bột vẫn trắng. Trứng vẫn nằm yên. Gian bếp vẫn cũ.
Nhưng buổi sáng thì đã khác.
Ở nơi này, tại gian bếp nhà ông Tok Aba, một ngày bình thường đang được mở ra rất chậm. Như cách người ta chuẩn bị làm bánh — không hấp tấp, không qua loa, chỉ lặng lẽ gom góp từng chút một thứ gọi là bình yên.
— ⋆☆°❄°☆⋆ —
Hắn là người phá vỡ khoảng chờ đầu tiên
Không phải bằng lời, mà bằng một động tác rất nhỏ : kéo chiếc tô bột lại gần, đặt ngay ngắn giữa bàn. Tiếng gốm chạm gỗ vang lên khẽ khàng, trầm và chắc, như một dấu mốc cho việc buổi sáng chính thức bắt đầu.
Hắn đưa tay lấy tạp dề, vòng qua cổ, buộc dây sau lưng gọn gàng. Động tác quen thuộc đến mức không cần nhìn. Gian bếp này, hắn đã đứng không biết bao nhiêu lần.
Những sáng sớm yên tĩnh thế này, đối với hắn, không phải điều gì mới mẻ — Chỉ là hôm nay, có thêm một người đứng cạnh.
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
“ — Lại đây ”
Giọng hắn thấp, đều, không hề cao lên, cũng không mang mệnh lệnh gay gắt. Nhưng trong cách gọi ấy có một sự chắc chắn rất riêng — Kiểu chắc chắn của người đã quen lo liệu mọi thứ, và tin rằng người kia sẽ nghe.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Bước lại gần. Không hỏi làm gì, cũng không hỏi bắt đầu từ đâu. Chỉ đứng sát mép bàn, nhìn tô bột trắng trước mặt, ánh mắt có chút tò mò, có chút chăm chú//
Cậu ấy kéo ghế lại, đứng thẳng, hai tay đặt hờ trên mặt bàn, như một đứa trẻ ngoan ngoãn chuẩn bị học điều gì đó mới.
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
Hắn đặt trước mặt em một quả trứng “ — Đập nhẹ tay thôi ”
Nói xong, hắn đứng ngay phía sau, không quá sát nhưng đủ gần. Khoảng cách vừa đủ để nếu em lúng túng, hắn có thể kịp thời đưa tay ra. Một kiểu đứng rất Gempa — Không phô trương, không quá che chở, nhưng luôn sẵn sàng.
Em cầm quả trứng, ngập ngừng một chút. Đầu ngón tay chạm vào vỏ trứng mát lạnh, cảm giác rất thật.
Em đập trứng lên thành tô, hơi mạnh hơn mức cần thiết. Vỏ nứt ra, lòng trứng rơi xuống bột, một mảng vàng óng nổi bật giữa nền trắng
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Khẽ thở ra, như vừa hoàn thành một việc quan trọng//
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
Hắn nhìn vào tô, gật nhẹ. “ — Được ”
Chỉ một từ. Nhưng đủ để em yên tâm
Hắn đưa tay lấy thêm trứng, đập gọn gàng, chính xác. Mọi động tác đều tiết chế, không dư thừa
Nhịp tay hắn đều, chắc, mang theo cảm giác an toàn rất lạ — Như thể chỉ cần đứng cạnh nhìn thôi, em cũng học được cách kiên nhẫn.
Bột bắt đầu được trộn. Muỗng gỗ khuấy chậm, tạo thành những vòng tròn đều đặn
Mỗi lần muỗng đi qua, bột lại thay đổi một chút — Không còn phẳng lặng như ban đầu, mà dần dần trở nên sống động, mềm ra, kết nối với trứng và sữa.
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Nhìn rất chăm chú//
Có những khoảnh khắc, em nghiêng người lại gần hơn, để thấy rõ sự thay đổi trong tô. Ánh nắng rơi lên hàng mi, lên sống mũi, khiến gương mặt em trông mềm hẳn đi
Hắn nhận ra điều đó, dù không nói ra. Ánh mắt hắn lướt qua em rất nhanh, rồi quay lại với công việc trong tay.
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
Hắn đưa muỗng cho em. “ — Em thử đi ”
Em hơi khựng lại, rồi nhận lấy. Tay em cầm muỗng chưa quen, khuấy còn chậm và chưa đều. Bột bám vào thành tô, chưa chịu hòa vào nhau. Hắn không nói gì, chỉ đứng sau, đưa tay lên, đặt nhẹ lên cổ tay em
Bàn tay hắn ấm, vững. Khi hắn điều chỉnh lực tay cho em, chuyển động bỗng trở nên tròn trịa hơn. Bột bắt đầu mịn ra, dẻo lại, như được thuyết phục bằng sự kiên nhẫn.
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
“ — Nhẹ thôi ” — Hắn nói khẽ
𐙚 Gempa 𐙚
𐙚 Gempa 𐙚
“ — Đừng ép quá ”
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
𐙚 BoBoiBoy 𐙚
//Gật đầu. Không quay lại, nhưng tai hơi đỏ//
Trong gian bếp nhà ông Tok Aba, mùi bột sống dần dần nhường chỗ cho mùi thơm rất nhẹ — Mùi của sự kết hợp đang thành hình. Không khí ấm hơn một chút. Không ai để ý đến thời gian nữa.
Ngoài kia, nắng đã lên cao thêm một chút
Bên trong, hai người vẫn đứng đó. Một người quen dẫn dắt, một người lặng lẽ học cách theo nhịp. Không cần nhiều lời, nhưng từng cử chỉ đều mang theo sự chăm sóc rất thật
Chiếc bánh chưa thành hình. Nhưng điều quan trọng hơn — sự bình yên — thì đã bắt đầu nở ra, chậm rãi, ngay trong lòng gian bếp cũ.
— ⋆☆° End °☆⋆ —
[ Ụa, tớ không giỏi viết kiểu làm bánh như này cho lắm nên sẽ dừng lại tại đây ạ🌷 ]

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play