Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap]Hơi Thở Trong Bóng Tối?.

Vệt Máu Chưa Khô?

Mỗi bước chân nặng nề hơn, ánh sáng trắng chói loang khắp phòng, mùi ẩm mốc bám vào quần áo. Đây là nơi mà mọi lỗi lầm đều bị giam giữ… và cũng là nơi tôi sẽ phải đối mặt với chính mình.
———————
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước đến,hỏi thẳng//mày muốn gì?
Hiếu chỉ nhếch môi cười,ánh mắt trêu ngươi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Muốn cướp bạn gái của mày.
Quang Anh nhíu mày,đôi mắt sắc lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cướp bạn gái của tao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nghĩ mày đủ trình sao?.
Hiếu cười một bên môi,bước đến gần.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Trình hơn mày là đủ.Haiz..Suýt chút nữa là cua được nó rồi,nhưng chắc có lẽ tao vẫn còn hơi chậm nhỉ?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
để mày cướp lấy nó mất.
Hiếu cười đểu,ánh mắt đầy sự giả tạo.
Quang Anh lặng người một giây,giọng lạnh lùng nhưng vẫn đầy ẩn ý.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cướp?.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tao cũng cần phải cướp sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là vì em ấy chọn tao,nếu như em ấy thích mày thì giờ người yêu em ấy là mày rồi.
Hiếu cười khẩy,giọng mỉa mai đến gai người.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vậy bây giờ,Nếu..em ấy ngủ với tao
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thậm chí..là mang thai con của tao,Thì em ấy sẽ thuộc về tao đúng không?,HaHa//cười lớn//
Máu sôi lên,Quang Anh trợn mắt,tay siết chặt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày nói cái gì?!
Và rồi, mọi kiểm soát tan biến. Những cú đấm liên tiếp đổ xuống Hiếu, tiếng va chạm và máu loang tạp vào không khí. Cảnh vật xung quanh như mờ đi, chỉ còn Quang Anh và cơn giận dữ không thể kìm nén.
Tiếng còi xe công an rít lên gần đó, ánh đèn xanh đỏ loang lổ khắp con phố. Nhưng Quang Anh chẳng thèm quan tâm. Trong đầu anh, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải đánh đến cùng.
Cảnh Sát.
Cảnh Sát.
Anh kia! Dừng tay! Anh đã bị bắt vì tội cố ý gây thương tích! Mời anh theo tôi về đồn lấy lời khai!//chỉa súng vào người anh//
Tiếng hô làm Quang Anh bừng tỉnh, tay vẫn còn run rẩy. Anh dừng lại, nhìn Hiếu nằm trên mặt đất, rồi nghe tiếng còng khóa tay mình. Trong lúc bị dẫn lên xe, ánh mắt anh chạm phải bóng dáng quen thuộc… bạn gái của anh. Cô đã chứng kiến tất cả.
Quang Anh lặng người, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Tại sao cô ấy chứng kiến tất cả,mà lại không can thiệp?*
.

Ánh Đèn Trắng.

Cánh cửa xe đóng sầm lại phía sau lưng.Quang Anh bước xuống, mắt khẽ nheo lại khi ánh đèn trắng từ khu nhà tạm giữ chiếu thẳng vào mặt. Trước mắt anh là những bức tường cao xám xịt, phủ kín dây thép gai, lạnh lẽo và im lặng đến nghẹt thở.
Mỗi bước chân vang lên rõ mồn một trên nền xi măng. Không còn tiếng xe cộ, không còn người qua lại — chỉ còn tiếng bước chân của chính anh và tiếng chìa khóa va vào nhau khô khốc trong tay cảnh sát.
Quang Anh ngước nhìn cánh cửa sắt trước mặt.Nó không quá lớn, nhưng lại khiến anh có cảm giác nặng hơn bất kỳ thứ gì anh từng đối diện. Khi cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh tràn tới, mang theo mùi ẩm mốc và kim loại.
Bên trong là hành lang dài, ánh đèn trắng kéo dài vô tận. Những cánh cửa sắt xếp hàng hai bên, im lìm, kín đáo — như đang giấu đi vô số câu chuyện chưa từng được kể.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây là nhà tạm giữ sao?..
Quang Anh siết nhẹ tay, móng tay gần như bấm vào da. Cơn giận đã lắng xuống từ lúc nào, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng lạ thường.
Anh được dẫn vào một căn phòng nhỏ.Bàn gỗ, hai chiếc ghế đối diện. Trên trần là bóng đèn trắng sáng đến chói mắt. Không có cửa sổ.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Ngồi xuống.
Quang Anh làm theo, lưng dựa vào ghế. Anh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng cố hữu.
Một viên cảnh sát mở sổ, giọng đều đều vang lên
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Họ tên?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
sinh năm bao nhiêu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
2002.
Tiếng bút lướt trên giấy vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng. Mỗi nét viết như đang đóng chặt thêm một cánh cửa vô hình.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Anh biết lý do mình có mặt ở đây chứ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//im lặng vài giây//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Trần Minh Hiếu bị thương nặng do anh gây ra. Anh có ý kiến gì không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//hít một hơi thật sâu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi bị mất kiểm soát.
Giọng anh trầm, không biện minh, không né tránh.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Anh có dùng hung khí?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.Chỉ tay chân.
Viên cảnh sát ngẩng lên nhìn anh một lúc lâu, ánh mắt khó đoán. Rồi lại cúi xuống ghi chép.
Quang Anh nhìn thẳng vào bức tường đối diện. Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh quen thuộc — ánh mắt của bạn gái anh khi chứng kiến mọi chuyện. Không trách móc, không can ngăn. Chỉ là sự im lặng.
Im lặng… còn đáng sợ hơn cả giận dữ.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Anh có nhận thức được hậu quả hành vi của mình không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...Có.
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Ánh đèn trắng trên trần vẫn sáng không đổi, soi rõ từng nét mệt mỏi trên gương mặt Quang Anh.
Lúc này, anh hiểu ra một điều rất rõ,anh chưa chính thức vào tù — nhưng đã không còn đường quay lại.
—————————-

Cánh Cửa Không Khóa.

.
Viên cảnh sát gấp sổ lại, giọng nói đều đều vang lên trong căn phòng ánh đèn trắng.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Căn cứ vào lời khai và tình trạng thương tích của nạn nhân, chúng tôi quyết định tạm giam anh để phục vụ điều tra.
Quang Anh khựng lại trong một nhịp thở.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Thời hạn tạm giam ban đầu là ba ngày, có thể gia hạn nếu cần thiết.
Không một chút cảm xúc. Không nặng giọng, cũng không nhẹ tay.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Trong thời gian này, anh phải chấp hành đầy đủ nội quy nhà tạm giữ.
Viên cảnh sát đứng dậy, ra hiệu ngắn gọn.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Đi theo tôi.
Quang Anh đứng lên.Anh không hỏi thêm điều gì, cũng không phản ứng. Chỉ lặng lẽ bước theo họ ra khỏi căn phòng.
Hành lang dẫn vào khu tạm giam dài và hẹp. Ánh đèn vàng treo trên trần kéo dài thành một đường thẳng lạnh lẽo. Mỗi bước chân vang lên rõ mồn một, như thể nơi này không chấp nhận bất kỳ sự im lặng nào.
Hai bên hành lang là những phòng giam khác.
Song sắt dựng thẳng.Ánh đèn hắt ra từng mảng nhỏ.
Quang Anh cảm nhận rất rõ những ánh mắt đang nhìn theo mình. Có cái tò mò, có cái thờ ơ, có cái lạnh lùng đến mức khiến da đầu anh hơi tê lại. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả tiếng la hét.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//siết chặt tay//
Anh không dám nhìn lâu vào bất kỳ phòng giam nào.Không phải vì sợ họ.Mà vì sợ một ý nghĩ cứ lặng lẽ hiện ra trong đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Mình đang đi về phía trước… để trở thành một trong số họ.*
Cuối hành lang, một cánh cửa sắt hiện ra.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Vào đi.
Cánh cửa mở ra, mùi ẩm mốc quen thuộc của xi măng và sắt thép ập vào. Quang Anh bước vào trong.
Phòng tạm giam không lớn.Một chiếc giường sắt kê sát tường.Một tấm nệm mỏng, cũ.Nền xi măng lạnh buốt.Ánh đèn vàng treo trên cao, yếu ớt nhưng không bao giờ tắt.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Phòng tạm giam. Ở đây trong thời gian chờ điều tra.
Giọng cảnh sát vang lên phía sau.
Viên Cảnh Sát
Viên Cảnh Sát
Nhớ nội quy.
Cánh cửa khép lại.
Rầm.
Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc, dứt khoát.
Quang Anh đứng im vài giây. Anh đưa tay chạm nhẹ vào song sắt lạnh ngắt. Cảm giác kim loại truyền thẳng vào lòng bàn tay, khiến tim anh chợt thắt lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tạm giam thôi… Chưa phải ở đây lâu.
Anh tự nhủ như vậy.
Nhưng cảm giác bị nhốt thì không hề “tạm”.
Quang Anh ngồi xuống mép giường sắt, cúi đầu nhìn đôi tay mình. Những vết trầy xước vẫn còn, máu đã khô lại, sẫm màu dưới ánh đèn vàng.
Hình ảnh Hiếu nằm dưới đất thoáng hiện lên.Rồi đến ánh mắt của bạn gái anh — đứng đó, nhìn anh bị còng tay, nhưng không bước tới.
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hóa ra… mình cô độc hơn mình nghĩ.
Ngoài hành lang, tiếng cửa sắt đóng mở vang lên đâu đó. Tiếng bước chân xa dần. Nhà tạm giữ vẫn hoạt động, vẫn có người ra vào — chỉ là không ai thuộc về anh.
Quang Anh ngả lưng xuống giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà loang lổ.
Anh biết đây chỉ là phòng tạm giam.Nhưng cũng hiểu rất rõ một điều.
Một khi đã bước qua cánh cửa này, bóng tối không cần khóa để giữ người ở lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play