Khi Tình Yêu Trở Thành Vết Cắt
Chương 1
Đặng Thiên Vũ
Thiên Vũ là người đứng giữa.
Không phải vì cậu muốn,
mà vì mọi ánh nhìn đều vô thức hướng về phía cậu.
Thiên Vũ không giỏi từ chối. Khi bị yêu quá nhiều, cậu chọn im lặng—
và chính sự im lặng đó khiến mọi thứ dần lệch hướng.
Trần Quang Minh
Người ở bên Thiên Vũ lâu nhất.
Minh tin vào thời gian, tin rằng chỉ cần chờ đủ lâu, cậu sẽ là người được chọn.
Minh không quen thua.
Cũng không quen mất.
Lê Hoàng Khải
Người bước tới trước mặt Thiên Vũ.
Khải yêu rất rõ ràng, ghét mập mờ—nhưng lại chính là người khiến mối quan hệ căng thẳng nhất.
Khải không chấp nhận chia sẻ.
Phạm Gia Long
Người dịu dàng nhất.
Long không tranh giành, không thúc ép. Chỉ lặng lẽ ở đó, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị lãng quên.
Nguyễn Tấn Huy
Người lạnh nhất.
Ít nói, ít thể hiện, nhưng luôn đứng ra bảo vệ Thiên Vũ khi cần.
Vũ Thiên Nam
Người che chắn.
Nam không hứa hẹn, không thổ lộ—chỉ đứng chắn gió, đứng chắn cả những tổn thương.
Lâm Gia Linh
Người trở về.( người thứ ba)
Thanh mai trúc mã của cả năm người.
Người hiểu rõ mọi vết nứt—và biết cách chạm vào chúng
Chiều tan học, gió mùa đông tràn qua sân trường khối 12.Thiên Vũ đứng dưới hàng đèn Giáng Sinh vừa treo lên.Ở phía xa—năm người đang bước tới.Và ở một góc khác—một người vừa trở về.Mùa đông này,sẽ không còn ai đứng ngoài câu chuyện nữa.
Thiên Vũ siết chặt quai cặp trong tay. Ánh đèn nhấp nháy phía trên đầu khiến cậu hơi chói mắt, nhưng cậu vẫn không cúi xuống. Cậu quen với việc đứng yên như thế này — đứng ở một vị trí mà ai cũng có thể nhìn thấy, nhưng chẳng ai thật sự hỏi cậu đang nghĩ gì.
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần.
Người đi đầu là Trần Quang Minh. Ánh mắt Minh vẫn như mọi khi, trầm và sâu, dừng lại trên Thiên Vũ lâu hơn mức cần thiết. Minh không vẫy tay, không gọi tên, chỉ khẽ gật đầu, như một thói quen đã tồn tại quá lâu giữa hai người.
Bên cạnh Minh là Lê Hoàng Khải. Khải bước nhanh hơn một nhịp, ánh mắt thẳng thắn, không hề che giấu. Khi nhìn thấy Thiên Vũ, khóe môi Khải cong lên thành một nụ cười nửa quen thuộc, nửa nguy hiểm — kiểu cười khiến người khác không thể giả vờ như không thấy.
Phía sau là Phạm Gia Long. Long mang theo một chiếc áo khoác mỏng, cầm trong tay từ lúc nào không rõ. Ánh mắt Long dịu đi khi chạm vào Thiên Vũ, như thể cả cái lạnh mùa đông này chỉ tồn tại để cậu có lý do tiến lại gần hơn một chút.
Nguyễn Tấn Huy bước chậm nhất. Huy không nhìn thẳng, nhưng lại đứng ở vị trí có thể bao quát mọi thứ. Ánh mắt cậu lướt qua sân trường, qua từng học sinh còn sót lại, rồi dừng ở Thiên Vũ — ngắn, nhưng đủ lâu để không ai bỏ lỡ.
Cuối cùng là Vũ Thiên Nam. Nam cao hơn hẳn, đứng hơi chếch ra phía trước, vô thức chắn gió. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, như thể vị trí của mình vốn dĩ phải là như vậy.
Năm người.
Năm cách tiếp cận.
Và một người ở giữa.
Thiên Vũ cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên nặng nề, dù chẳng ai nói một câu nào.
Long là người lên tiếng trước, giọng nhẹ.
Lê Hoàng Khải
Lúc nào cậu cũng nói vậy.
Minh không nói gì, chỉ nhìn Thiên Vũ thêm một lần nữa, ánh mắt thoáng qua thứ gì đó rất khó gọi tên.Và rồi, như thể một mảnh ghép cuối cùng vừa được đặt xuống
Giọng nói ấy vang lên từ phía cổng trường.Không cao, không gấp, nhưng đủ để khiến cả năm người còn lại đồng loạt quay đầu.
Ở đó, dưới ánh đèn Giáng Sinh còn chưa kịp sáng hẳn, Lâm Gia Linh đứng im lặng. Áo khoác sẫm màu, mái tóc quen mà lạ, ánh mắt mang theo thứ bình thản của người đã rời đi rất lâu — và bây giờ mới quay lại.
Lâm Gia Linh
Lâu rồi không gặp.
Khoảnh khắc đó, Thiên Vũ bỗng nhận ra mùa đông năm nay, có lẽ sẽ không chỉ lạnh vì thời tiết.
Và khi những ánh mắt chạm nhau dưới hàng đèn Giáng Sinh vừa treo lên,không ai biết được rằng
từ giây phút này, tình yêu sẽ không còn là thứ để giữ ấm,
mà sẽ dần trở thành… vết cắt.
Chương 2
Sau hôm đó, mùa đông chính thức bắt đầu.Không phải vì nhiệt độ giảm xuống bao nhiêu,mà vì giữa những người từng đứng rất gần nhau,đã xuất hiện những khoảng trống không ai chịu lấp đầy.
Thiên Vũ nhận ra điều đó vào buổi sáng hôm sau.
Sân trường vẫn như cũ. Hàng ghế đá dưới tán cây vẫn còn ướt sương. Nhưng khi cậu bước vào lớp, có thứ gì đó đã khác. Những ánh nhìn không còn vô tình nữa. Chúng dừng lại lâu hơn, rõ ràng hơn.
Minh ngồi ở bàn phía trong cùng, gần cửa sổ. Khi Thiên Vũ đi ngang qua, Minh ngước lên nhìn cậu, ánh mắt bình thản như mọi ngày, nhưng bàn tay đặt trên mặt bàn lại siết nhẹ.
Khải thì dựa lưng vào bàn cuối lớp, cười với nhóm bạn, nhưng khi Thiên Vũ ngồi xuống, tiếng cười kia chợt tắt. Khải quay sang, nhìn cậu rất lâu, không nói gì.
Long mang theo hai hộp sữa ấm. Một hộp đặt trước mặt mình, một hộp đẩy nhẹ sang phía Thiên Vũ.
Giọng Long nhỏ, như sợ người khác nghe thấy.
Huy ngồi ở dãy bên kia, không nhìn sang. Nhưng mỗi lần có ai đứng dậy đi qua chỗ Thiên Vũ, ánh mắt Huy lại dõi theo, sắc lạnh.
Nam đến muộn. Khi vào lớp, Nam đứng chắn gió từ cửa sổ thổi vào, vô thức che mất nửa ánh sáng chiếu lên chỗ Thiên Vũ.
Không ai nói gì vềhôm qua
Nhưng ai cũng nhớ.
Giờ ra chơi.Thiên Vũ vừa đứng dậy thì Khải đã nắm cổ tay cậu.
Lê Hoàng Khải
Ra ngoài nói chuyện chút.
Giọng Khải không lớn, nhưng không cho phép từ chối.
Minh đứng dậy ngay sau đó.
Trần Quang Minh
Có chuyện gì nói ở đây cũng được mà.
Khải quay lại, cười nhạt.
Lê Hoàng Khải
Liên quan tới mày à?
Không khí trong lớp chợt căng ra.
Long đặt tay lên vai Thiên Vũ, nhẹ nhưng chắc.
Phạm Gia Long
Vũ không thích ồn ào.
Huy đứng lên, kéo ghế kêu một tiếng khô khốc.
Nguyễn Tấn Huy
Buông tay ra.
Nam không nói gì, chỉ đứng chắn phía trước Thiên Vũ, cao lớn và im lặng.
Thiên Vũ đứng giữa họ, lần đầu tiên cậu cảm thấy… ngột ngạt.
Cậu lên tiếng, giọng không cao, nhưng rõ.
Đặng Thiên Vũ
Tôi ra ngoài một lát.
Khải buông tay.
Minh quay đi.
Long thu tay lại.
Huy lùi về chỗ.
Nam bước theo sau Thiên Vũ nửa bước.
Ngoài hành lang, gió lạnh thổi qua.
Khải dựa vào lan can, nhìn xuống sân trường.
Lê Hoàng Khải
Người hôm qua… là ai?
Thiên Vũ im lặng.Khải cười khẽ.
Lê Hoàng Khải
Là người khiến mày không trả lời tin nhắn của tao tối qua?
Đặng Thiên Vũ
Khải, chuyện đó—
Lê Hoàng Khải
Hay là của Minh?
Lê Hoàng Khải
Hoặc Huy?, Long? Nam?
Câu hỏi rơi xuống, nặng nề.Thiên Vũ khẽ lắc đầu.
Đặng Thiên Vũ
Không phải như cậu nghĩ.
Khải nhìn cậu rất lâu, rồi thở ra.
Lê Hoàng Khải
Vấn đề là… tao không muốn phải nghĩ.
Ở cuối hành lang, một giọng nói vang lên.
Lâm Gia Linh
Vậy thì đừng nghĩ.
Thiên Vũ khựng lại.Gia Linh đứng đó, tay đút túi áo khoác, ánh mắt bình thản như thể không hề bước vào một vùng nguy hiểm.
Lâm Gia Linh
Lâu rồi không gặp.
Lâm Gia Linh
Cậu gầy đi nhiều quá.
Khải quay sang, nụ cười biến mất.
Lâm Gia Linh
Người quen cũ.
Khoảnh khắc ấy, Thiên Vũ nhận ra
hôm qua không phải là bắt đầu.Mà chỉ là dấu hiệu.Mùa đông này,
sẽ không ai chịu lùi lại.Và cậu…sẽ là người bị kéo ở giữa.
Chương 3
Sau hôm đó, Thiên Vũ bắt đầu tránh những nơi đông người.Không phải vì sợ,chỉ là cậu không biết phải đứng thế nào cho đúng khi mỗi ánh nhìn đều mang một ý nghĩa khác nhau.
Buổi chiều tan học, sân trường ồn ào hơn thường lệ. Tiếng cười nói hòa lẫn tiếng gió lạnh thổi qua những dãy hành lang dài. Thiên Vũ bước chậm, cố giữ khoảng cách với mọi thứ xung quanh.
Nhưng có những thứ… không thể tránh.
Minh đi song song bên cậu, không nói gì. Khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần, vừa đủ xa. Minh không hỏi về Gia Linh, cũng không nhắc đến chuyện hôm trước. Sự im lặng ấy khiến Thiên Vũ thấy nặng hơn cả những câu hỏi.
Lê Hoàng Khải
Cậu định né tới bao giờ?
Khải lên tiếng, giọng thấp.
Đặng Thiên Vũ
Khải, tớ không—
Lê Hoàng Khải
Không cái gì?
Lê Hoàng Khải
Không biết hay không muốn nói?
Ánh mắt Khải không giận, nhưng căng. Là kiểu căng của người không chấp nhận việc mình bị đặt ra ngoài.
Long bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên Vũ.
Phạm Gia Long
Đừng nói ở đây.
Huy đứng dựa tường, ánh mắt lướt qua từng người. Không xen vào, nhưng rõ ràng không rời đi.
Nam đứng sau cùng, vẫn là vị trí quen thuộc. Chắn gió, chắn cả những lời nói quá đà.
Đặng Thiên Vũ
Tớ chỉ cần thời gian một mình.
Câu nói rơi xuống rất nhẹ.Nhưng không ai thật sự hài lòng.
Ở phía xa sân trường, Gia Linh đứng cạnh máy bán nước tự động.
Không bước tới.
Không chen vào.
Chỉ đứng đó — quan sát.
Gia Linh hiểu rất rõ:khi mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn,
chỉ cần chờ.
Và Gia Linh đã quen với việc chờ đợi.
Tối hôm đó, Thiên Vũ nhận được tin nhắn.
Không phải từ một người.
Mà là từ năm người khác nhau.
Những câu hỏi không giống nhau,
nhưng đều xoay quanh một điều.
Cậu ổn không?
Cậu đang nghĩ gì?
Cậu có thể nói với tớ không?
Thiên Vũ đặt điện thoại xuống, không trả lời ngay.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đèn Giáng Sinh từ nhà đối diện phản chiếu vào kính, nhấp nháy liên tục. Đẹp, nhưng khiến mắt người ta mỏi.
Thiên Vũ chợt nhận ra cậu không còn phân biệt được ai đang lo cho mình,
và ai đang sợ mất mình.
Ở một nơi khác, Gia Linh cũng cầm điện thoại.
Chỉ một tin nhắn được gửi đi.
“Tớ về rồi.”
Không gửi cho Thiên Vũ.
Mà gửi cho người khác.
Và Gia Linh biết,
kể từ khoảnh khắc này
mọi thứ sẽ không còn đứng yên nữa.
Mùa đông vẫn chưa lạnh nhất.
Nhưng những vết nứt thì đã bắt đầu xuất hiện,
lặng lẽ,
không tiếng động.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play