[MasonB]•Cuộc Gọi Nhỡ.
Bận à?
Ngôi nhà rộng rãi, mỗi buổi tối đều vang lên những âm thanh đồng hồ treo trên tường rõ mồn một.
Từng nhịp kim phút kim giờ khẽ chạm vào nhau, đều đặn, chậm rãi, như đang đếm ngược thứ gì đó rất mơ hồ.
Cậu ngồi ở bàn ăn từ lúc trời còn hửng sáng.
Bàn gỗ dài, ghế được sắp ngay ngắn, bát đũa đủ cho hai người.
Canh đã dọn ra, khói mỏng bốc lên rồi tắt dần.
Món cá kho cậu tự tay nêm nếm, sợ mặn, sợ nhạt, nếm đến ba lần mới thôi.
Cơm trong nồi cơm điện chuyển sang chế độ hâm nóng từ khi mặt trời còn chưa khuất hẳn.
Hạnh
Cậu Công, hay cậu ăn trước đi cậu...
Chị Hạnh — người giúp việc lớn tuổi nhất đứng lưỡng lự bên cạnh, giọng nhỏ nhẹ.
Cậu lắc đầu, môi cong lên thành một nụ cười mỏng.
Nguyễn Thành Công
Không sao đâu chị. Anh ấy nói sẽ về.
Chị Hạnh nhìn cậu một lúc, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Những người làm trong nhà này ai cũng biết, câu “sẽ về” dạo gần đây cũng chỉ là một lời nói qua loa.
Con mèo trắng từ đâu nhảy phóc lên ghế cạnh Công.
Bộ lông mềm cọ vào tay cậu, cái đuôi ve vẩy nhẹ.
Công cúi xuống vuốt lưng nó, một động tác quen thuộc cậu vẫn thường làm.
Nguyễn Thành Công
Đói chưa?
Con mèo kêu khẽ một tiếng, rồi cuộn tròn lại, ngoan ngoãn để cậu vuốt ve.
Ít nhất thì trong căn nhà này, vẫn có một sinh vật chịu ở cạnh cậu mà không cần lý do.
Điện thoại trên bàn rung lên. Công giật mình, tay cầm lấy nhanh hơn cả suy nghĩ.
Tên “Xuân Bách” hiện lên sáng rõ trên màn hình.
Nguyễn Thành Công
📲Anh về chưa?
Bên kia đầu dây, tiếng ồn ào của văn phòng vọng lại.
Xuân Bách dừng lại một nhịp, suy nghĩ xem nên nói thế nào cho gọn gàng nhất.
Nguyễn Xuân Bách
📲Anh đang bận chút việc. Em ăn trước đi, đừng chờ.
Một câu nói rất nhẹ nhàng. Nếu không để ý, người ta sẽ tưởng đó là sự quan tâm mất.
Công im lặng. Muỗng trong tay khẽ chạm vào thành bát, phát ra tiếng chạm khẽ khàng.
Nguyễn Thành Công
📲Anh nói anh sẽ về mà...
Nguyễn Xuân Bách
📲Anh xin lỗi. Công việc đột xuất.
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng.
Công đặt điện thoại xuống. Trước mặt cậu, mâm cơm đã nguội lạnh từ lúc nào.
Canh không còn bốc hơi, lớp mỡ mỏng trên mặt đông lại.
Cậu gắp một đũa cơm, đưa lên miệng, nhưng nhai mãi cũng không thấy mùi vị.
Nguyễn Thành Công
Dạ thôi.
Nguyễn Thành Công
Mọi người dọn đi. Em không đói.
Nói không đói, nhưng dạ dày cậu lại quặn lên từng cơn.
Không phải vì đói, mà là một thứ cảm giác trống rỗng khó chịu.
Nó nằm im trong lồng ngực cậu đã lâu, chỉ chờ những khoảnh khắc như thế này để nhắc rằng nó vẫn còn ở đó.
Công đứng dậy, bế con mèo vào lòng.
Nó ngoan ngoãn dụi đầu vào cổ tay cậu.
Cậu vuốt lông nó lần nữa, rồi quay người lên cầu thang.
Mỗi bước chân vang lên giữa không gian tĩnh mịch, nghe rõ được sự cô độc.
Phòng ngủ trên lầu vẫn gọn gàng, chiếc giường lớn giữa căn phòng, một bên chăn phẳng phiu như chưa từng có ai nằm.
Công ngồi xuống mép giường, lưng dựa vào đầu giường.
Cậu nhìn điện thoại thêm một lần nữa, màn hình tối om, không có thông báo mới.
Nguyễn Thành Công
Không sao đâu.
Nguyễn Thành Công
Chỉ là anh ấy bận thôi...
Ngoài kia, đồng hồ vẫn tích tắc đều đều.
Công ôm con mèo vào lòng, nhắm mắt lại.
Cơm tối hôm đó, rốt cuộc cậu không ăn thêm được miếng nào.
Xuân Bách là đồ đáng ghét nhất trên đời.
Ổn mà.
Bùi Cẩm Tú
Dạo này hai đứa sống có tốt không con?
Giọng mẹ vang lên trước cả khi Công kịp đặt ấm trà xuống bàn.
Bùi Cẩm Tú ngồi đối diện, tay xoa nhẹ thành tách, mắt nhìn cậu không chớp.
Bên cạnh, Trường Linh dựa lưng vào ghế, im lặng lắng nghe.
Nguyễn Thành Công
/khựng lại/
Nguyễn Thành Công
Dạ vẫn bình thường mẹ.
Nguyễn Thành Công
/cười nhẹ/
Bùi Cẩm Tú
Bình thường là sao?
Bùi Cẩm Tú
Bình thường thật không?
Không phải mẹ căng thẳng hay gì đâu, chỉ là lo lắng cho tâm trạng của con trai bà thôi.
Nhưng lo quá thì nó lại trở thành áp lực.
Nguyễn Thành Công
/mím môi, cúi đầu rót trà/
Nguyễn Thành Công
Thì... anh ấy bận. Công việc nhiều ạ.
Bùi Trường Linh
/nhíu mày/
Bùi Trường Linh
Bận tới mức mấy bữa nay không thấy nó vác mặt về đây?
Nguyễn Thành Công
Anh Bách dạo này áp lực lắm anh.
Bùi Trường Linh
Áp lực thì ai chẳng áp lực?
Bùi Trường Linh
Nhưng áp lực không phải cái cớ để bỏ mặc người trong nhà như thế.
Lúc trước, anh Linh im lặng nhìn Xuân Bách cướp mất thằng em trai yêu quý của anh ấy.
Khiến anh ghét Xuân Bách vô cùng. Nhưng cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay chịu đựng.
Nhưng bây giờ tên đó lại cả gan làm em trai cưng của anh phải buồn.
Chuyến này khó cho Xuân Bách rồi.
Bùi Cẩm Tú
Con đừng nói nữa.
Bùi Cẩm Tú
/quay sang Công/
Bùi Cẩm Tú
Bách có hay về nhà không con?
Nguyễn Thành Công
Dạ cũng... có mẹ.
Nguyễn Thành Công
/ngập ngừng/
Bùi Cẩm Tú
Có là bao lâu một tuần?
Bùi Trường Linh
/cười méo mó/
Bùi Trường Linh
Hồi trước nó về ngày mấy lần?
Công không trả lời. Cậu nâng tách trà lên uống, nhưng nước nóng làm cổ họng cậu rát lên.
Bùi Cẩm Tú
Con đừng lúc nào cũng nói đỡ cho người ta như vậy.
Nguyễn Thành Công
Con quen rồi mẹ.
Nguyễn Thành Công
/khựng lại/
Nguyễn Thành Công
Ý con là—
Bùi Trường Linh
Quen không có nghĩa là ổn.
Bùi Trường Linh
/nhìn thẳng vào Công/
Bùi Trường Linh
Em có hạnh phúc không?
Công ngẩng đầu lên. Nhìn anh trai một lúc lâu, rồi cười.
Nguyễn Thành Công
Em vẫn sống được.
Câu trả lời khiến cả hai người đối diện im lặng.
Cục vàng của nhà này luôn cứng đầu thật đấy.
Bùi Cẩm Tú
/đứng dậy, đặt tay lên vai Công/
Bùi Cẩm Tú
Lần sau, nếu mệt quá thì về đây.
Bùi Cẩm Tú
Nhà này lúc nào cũng có chỗ cho con.
Nguyễn Thành Công
/gật đầu/
Đặng Thành An
Ê, đừng pha cà phê kiểu đó, đắng chết con ơi!
Ngô Nguyên Bình
Đắng mới đúng gu của khách quán này chứ mày!
Đặng Thành An
Gu của khách hay gu của thằng Công má?
Ngô Nguyên Bình
Thì giống nhau mà...
Thành An đứng sau quầy, tay cầm ly cà phê, liếc Nguyên Bình một cái.
Đặng Thành An
Công mà ở đây là nó chửi cho mày thấy.
Ngô Nguyên Bình
/nhún vai/
Ngô Nguyên Bình
Hôm nay nó bận, tao có quyền tự do.
Đặng Thành An
Nó bận đi trốn thì có.
Ngô Nguyên Bình
/khựng lại/
Ngô Nguyên Bình
Trốn cái gì?
Đặng Thành An
Trốn cái nhà của nó chứ gì nữa.
Ngô Nguyên Bình
/im lặng pha cà phê tiếp/
Ngô Nguyên Bình
Mày thấy nó sao rồi?
Ngô Nguyên Bình
Là... còn chịu được không?
Đặng Thành An
/đặt ly xuống bàn/
Ngô Nguyên Bình
/ngước lên/
Ngô Nguyên Bình
Thấy rõ vậy à?
Đặng Thành An
Nó cười nhiều hơn trước.
Đặng Thành An
Mà mày biết rồi đó, Công càng cười thì càng có vấn đề.
Ngô Nguyên Bình
/dựa lưng vào quầy/
Ngô Nguyên Bình
Xuân Bách vẫn không thay đổi?
Đặng Thành An
Lịch sự hơn, dịu dàng hơn, và xa cách hơn.
Ngô Nguyên Bình
Nghe thấy ghê quá à...
Đặng Thành An
Ít ra chửi mắng còn đỡ đau hơn im lặng á.
Ngô Nguyên Bình
Tao không hiểu nổi.
Ngô Nguyên Bình
Sao có thể vô tâm tới vậy nhỉ?
Ngô Nguyên Bình
Dù sao Công cũng là vợ của nó mà...
Đặng Thành An
Tại nó nghĩ là Công sẽ không rời đi.
Ngô Nguyên Bình
Công mà bỏ nó tao đi bằng đầu.
Đặng Thành An
Như vậy nó mới đau.
Ngô Nguyên Bình
/im lặng một lúc/
Ngô Nguyên Bình
Nếu tới một ngày nó không chịu nổi nữa thì sao?
Đặng Thành An
Thì tao nuôi.
Bà nội.
Nguyễn Thành Công
Em về rồi.
Công vừa nói vừa cúi người thay giày. Trong phòng khách, tiếng gõ bàn phím dừng lại.
Nguyễn Xuân Bách
/mắt vẫn nhìn vào màn hình/
Nguyễn Xuân Bách
Em ăn gì chưa?
Không có thêm câu nào nối tiếp.
Nguyễn Thành Công
/bước lại gần hơn/
Nguyễn Thành Công
Anh... về từ khi nào vậy?
Nguyễn Xuân Bách
/gập máy lại, đứng dậy/
Nguyễn Xuân Bách
Chuẩn bị đi. Lát anh chở em qua thăm bà nội.
Nguyễn Thành Công
/hơi bất ngờ/
Nguyễn Thành Công
Hôm nay hả anh?
Nguyễn Xuân Bách
Ừ, bà nói nhớ em.
Nguyễn Thành Công
/quay người lên cầu thang/
Nguyễn Thành Công
Em lên thay đồ.
Nguyễn Xuân Bách
Ừ, anh chờ.
Công xuống nhà sau đó không lâu. Xuân Bách đã đứng sẵn cạnh cửa, chìa khóa xe cầm trong tay.
Nguyễn Xuân Bách
Xong hết chưa?
Nguyễn Xuân Bách
/mở cửa xe cho Công/
Nguyễn Xuân Bách
Cẩn thận trúng đầu.
Cửa xe đóng lại, không khí bỗng trở nên hơi ngộp.
Chắc tại có cái đồ khó ưa.
Nguyễn Xuân Bách
Dạo này quán thế nào?
Nguyễn Thành Công
Cũng ổn.
Nguyễn Xuân Bách
Thiết kế trang sức còn làm không?
Nguyễn Thành Công
Còn, lúc rảnh sẽ làm.
Cái gì mà im ru vậy trời?
Nguyễn Xuân Bách
/liếc sang/
Nguyễn Xuân Bách
Dạo này anh hay về trễ.
Nguyễn Xuân Bách
Nếu em không thích thì cứ nói.
Nguyễn Xuân Bách
Anh sẽ sắp xếp thời gian về nhà với em.
Nguyễn Thành Công
/nhìn ra cửa kính/
Nguyễn Thành Công
Em không sao.
Nguyễn Xuân Bách
Anh không cố ý.
Nguyễn Thành Công
Em biết.
Nguyễn Xuân Bách
/khẽ liếc qua/
Nguyễn Thành Công
Biết anh bận.
Nguyễn Xuân Bách
/gật đầu/
Nguyễn Xuân Bách
Bà ơi, tụi con tới rồi.
Giọng anh vừa dứt, bên trong đã có tiếng đáp lại.
Nguyễn Thành Công
Dạ, con đây bà.
Cửa mở ra. Bà nội tóc bạc trắng, lưng đã còng, nhưng mắt vẫn sáng lắm đó.
Bà nhìn lướt qua Bách một cái, rồi dang tay về phía Công.
Nguyễn Thành Công
/cười, bước tới/
bà nội
Trời ơi, sao gầy dữ vậy?
bà nội
/nắm tay Công, kéo lại gần/
bà nội
Chăm sóc kiểu gì mà để vợ mày teo tóp vậy hả?
Nguyễn Xuân Bách
/đứng bên cạnh, ho khẽ/
bà nội
Bà nói cháu dâu của bà đó.
bà nội
Mày không chăm vợ mày à?
Nguyễn Thành Công
/cười xinh/
Nguyễn Thành Công
Dạo này con làm việc hơi nhiều ạ.
bà nội
Làm gì thì làm, cũng phải ăn uống cho đàng hoàng chứ.
bà nội
Ở nhà có ai nấu cho con ăn không?
Nguyễn Thành Công
...Dạ có.
Nguyễn Thành Công
/ngập ngừng/
Nguyễn Thành Công
Dạ... con ạ.
bà nội
/quay sang nhìn Bách/
Nguyễn Xuân Bách
/cười gượng/
bà nội
Nghe rồi làm sao nữa?
bà nội
Vợ con đó, không phải người lạ.
Nguyễn Xuân Bách
Dạ, con biết.
bà nội
/kéo Công ngồi xuống ghế/
bà nội
Ngồi đây. Bà mới nấu chè đậu xanh, con ăn cho bà coi coi.
Nguyễn Xuân Bách
Bà, để con...
bà nội
Con ra ngoài mua cho bà chút trái cây Công nó thích.
bà nội
Bà nói chuyện với cháu dâu bà chút.
Bách quay người đi. Cửa vừa khép lại, bà đã nắm tay Công chặt hơn.
bà nội
Con sống có ổn không?
Nguyễn Thành Công
/cười nhẹ/
Nguyễn Thành Công
Dạ ổn bà.
bà nội
Ổn mà sao mặt buồn dữ vậy?
Nguyễn Thành Công
Dạ... tại con thiếu ngủ.
bà nội
Thiếu ngủ thật không?
bà nội
Hay thằng Bách nó làm con buồn?
bà nội
Bách nó dạo này thay đổi nhiều.
bà nội
Nó có làm con buồn nhiều không?
Nguyễn Thành Công
/lắc đầu/
Nguyễn Thành Công
Dạ không ạ.
bà nội
Đừng có nói dối bà.
bà nội
Bà già rồi, nhưng bà chưa có lẫn đâu.
Nguyễn Thành Công
/mím môi/
Nguyễn Thành Công
Con không sao đâu ạ.
bà nội
Thằng Bách mà làm con buồn nữa.
Nguyễn Xuân Bách
Bà, con mua rồi.
Bà nhìn Bách, rồi nhìn Công.
bà nội
Lần sau, nhớ dẫn vợ con về sớm hơn. Bà không còn nhiều thời gian đâu.
Nguyễn Xuân Bách
/khựng lại/
Nguyễn Thành Công
/cúi đầu xuống/
Nguyễn Thành Công
Bà nói vậy con sợ.
bà nội
Bà chỉ muốn con biết, con luôn có người đứng về phía con.
Nguyễn Thành Công
/mím môi/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play