Giữa thời tiết lạnh giá của mùa đông tại Hàn Quốc, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời. Xa xa là khung cảnh thành phố hoang tàn và tiêu điều đang bị bao phủ bởi màn tuyết trắng xóa.
Trên sân thượng, một cô gái không rõ mặt, mặc bộ váy đỏ, đứng trơ trọi trên lan can, làn váy tung bay trong gió tuyết, kiều diễm động lòng người.
Xung quanh, hàng chục khẩu súng đang chĩa vào người nàng. Không hiểu sao một người qua đường như cô trái tim lại đau đớn, khi thấy bóng dáng nàng cô quạnh đứng đó.
"Ngươi đã giết bác sĩ Kim, ngoan ngoãn chịu trói, vì ngươi là người có dị năng nên chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Bỏ điều khiển xuống, ngươi biết hậu quả khi kích hoạt nó phải không? Ở đây còn có gia đình của ngươi và rất nhiều người vô tội khác nữa, cũng đang sống trong căn cứ."
Người đàn ông trung niên bụng phệ mặc quân phục, ánh mắt ông ta không giấu nổi sự tham lam, không cam lòng nhìn thân hình lả lướt trong bộ váy đỏ bó sát, đang lung lay trong gió tuyết của nàng.
"Cơ hội! Cơ hội đó là đưa ta vào đấu trường sinh tử? Đừng có mơ, có chết cũng sẽ không vào đó. ta sẽ không biến mình thành trò tiêu khiển của các người."
Hyejin căm giận nói song, Hyejin đau đớn chuyển tầm mắt, nhìn về hướng cha mẹ và anh trai, vì sao họ lại đối xử như vậy với mẹ con nàng. Vì sao là gia đình nhưng lại không tốt với nàng, không suy nghĩ cho nàng bằng một người ngoài cơ chứ.
Ánh mắt nàng đảo quanh tìm kiếm trong đám người, em ấy không đến. Trong đầu nàng bóng dáng của người con gái đó, người mà luôn bảo vệ nàng suốt một đường, bản thân chịu đói nhưng lại để nàng cùng Dodo được ăn lo, mặc ấm, vậy nhưng nàng vì thành kiến và chuyện trong quá khứ mà có ngăn cách với cô làm tổn thương cô.
Minh Nguyệt đứng phía sau cùng, khuất sau cây cột. cô nhìn theo hướng ánh mắt của nàng ta, ở đó có một cặp vợ chồng trung tuổi và một người nam nhân cao lớn. Giọng người phụ nữ trung niên khẩn cầu vang lên:
"Xuống đi, sau này con còn có thể tiếp tục có con được nữa mà. Mẹ đã nói chuyện với cục trưởng rồi, con không cần phải đến đấu trường, chỉ cần..."
"Chỉ cần tôi ngủ với ông ta phải không? Mẹ, con là con gái của người mà. mẹ không phải đã từng dạy con là phụ nữ phải biết độc lập không phải sao? mẹ, mẹ cũng thay đổi rồi."
nghe giọng nàng khổ sở, Minh Nguyệt đau lòng muốn tiến lên, nhưng chân cô lại không thể di chuyển.
"Mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho gia đình mình, con có thể cũng nghĩ cho chúng ta được hay không?"
"Cục trưởng Park là người có dị năng cao cấp, ở cùng ông ấy có gì không tốt chứ? Để con cùng chúng ta có cuộc sống tốt trong căn cứ, đều nhờ ông ấy chiếu cố cả đấy."
Gã bụng phệ nghe cha mẹ nàng kẻ sướng người họa, ông ta nở nụ cười đắc ý và mong chờ nhìn phản ứng của nàng.
"Cha đừng nói nữa!"
Anh trai khuôn mặt đẫm lệ, quay sang nhìn nàng, trấn an nói:
"Tin anh, anh sẽ đưa em đi."
Nàng lắc đầu nhìn anh trai với ánh mắt oán hận, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, nắm chặt điều khiển trong tay, ngón cái không rời vẫn luôn đặt nên phím đỏ.
"Các người thật sự không còn tính người. Vì sao các người biết mà lại cố tình im lặng, con bé cũng là con cháu nhà họ Lee mà. Sao mọi người lại giấu tôi, các người có biết con bé đã chết tức tưởi và đau đớn thế nào không? ngay cả khi con bé không còn, tôi cũng không thể gặp con bé lấy một lần, các người mang xác con bé đi đâu rồi?"
anh trai nàng, anh ta cứng họng tỏ vẻ chột dạ. né tránh tầm mắt của nàng.
"Dù gì những kẻ đó cũng đã chết, chúng ta không thể cùng làm lại từ đầu được hay sao?"
Lão cục trưởng ông ta chiếu cố gia đình bà, sao bà không biết phần nhiều ông ta muốn con gái mình. Bà cũng không muốn con gái phải ủy khuất phục vụ ông ta một người hơn tuổi bà, nhưng nếu bây giờ gia đình mất đi chỗ dựa là ông ta, vậy không phải sẽ phải ra ngoài mạo hiểm kiếm vật tư hay sao.
Ở bên này, lão già bụng phệ, ông ta biết không thể khuyên được nàng, nếu nơi đây bị hủy mọi công sức của ông ta đều sẽ không còn, ông ta không cho phép điều đó xảy ra. Ánh mắt trở lên sắc lạnh, âm thầm ra hiệu cho cấp dưới, bọn họ đặt tay vào cò súng, không để nàng kịp phản ứng, tiếng súng đồng loạt vang lên.
"Không!"
Dưới tiếng hét thất thanh của cô, nàng ở bên này bị hàng trăm vết đạn găm vào cơ thể. Khi nàng sắp rơi xuống, Minh Nguyệt thấy mình, chạy đến, đẩy đám người, ôm chặt cơ thể đẫm máu đang sắp rơi xuống, cùng nàng ngã xuống từ tầng thứ 29.
Ting ting ting.
Minh Nguyệt bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình bừng tỉnh, ngồi bật dậy.
cảm giác mất trọng lực và từng làn gió lạnh buốt thổi vào mặt, khiến cô lúc này không nhịn được sợ hãi, thở dốc từng hồi, vô thức đưa tay lên mặt, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt từ bao giờ. Nhớ đến ánh mắt kinh ngạc, không cam lòng và hối tiếc của người con gái đó, lòng cô lại nhói lên.
''Tắt chuông đi Nguyệt!''
Minh Nguyệt giật mình, lau đi nước mắt:
"Xin lỗi!"
"Sao hôm nay không đi làm mà cậu dậy sớm thế? Còn báo thức nữa."
"Tớ dậy tập thể dục, thói quen rồi."
"Làm cả ngày mệt muốn chết, sáng còn dậy sớm tập thể dục nữa. Tớ thì chịu rồi đó, không dậy sớm được."
Minh Nguyệt che giấu sự bất thường của bản thân, cô rời giường đi vào nhà vệ sinh, uể oải bỏ lại một câu:
"Ngủ tiếp đi!"
Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng mơ về giấc mơ đó, nhưng cô hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của những người có mặt trong giấc mơ. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đánh răng rửa mặt xong cô ra bên ngoài thấy cậu ấy vẫn đang ngủ, cô rón rén thay quần áo rồi đi ra cửa chính.
Vừa mở cửa đã gặp hai người phụ nữ khoảng ngoài 30, mặc quần áo như chuẩn bị đi làm đồng.
Minh Nguyệt theo phép lịch sự, cô cúi đầu chào. Hai người đó đi lướt qua cô, không đáp lại cũng không nói gì. Khi xuống gần hết cầu thang, cô khựng lại khi nghe họ thì thầm với nhau:
"Con bé đó chơi thân với con nhỏ làm gái ở phòng 302 phải không?"
"Đúng rồi! Hôm qua em còn thấy con bé đó trả phòng rồi dọn hết đồ xuống phòng con bé đó ở đó. Với cái ngoại hình kia thì, em nghĩ con bé áy cũng làm cái nghề đó thôi, chứ không sao lại phải chơi thân với nó, đúng không? Không biết ở nhà cha mẹ chúng có biết tụi nó ở bên này làm cái nghề dơ bẩn đó không?"
"Có khi bị nhiễm HIV rồi cũng không chừng."
Minh Nguyệt khó chịu nhíu mày, ánh mắt cô lạnh xuống. Thở ra một hơi, kiền chế suy nghĩ muốn ra nói chuyện với họ, cô cũng không muốn so đo nữa, hôm nay đường nào các cô cũng sẽ rời khỏi đây rồi. Sau khi tập thể dục song cũng đã 1 tiếng sau.
Minh Nguyệt ghé qua quán Việt Nam, chào tạm biệt mấy người quen ở đó.chị chủ quán đặt một lon nước bò húc đến trước mặt cô, mỉm cười hiền lành nói:
"Uống đi!"
"Cảm ơn chị!"
Minh Nguyệt mỉm cười cô mở nước, đổ ra cốc rồi uống một ngụm nhỏ.
"Thế em đi chỗ khác làm thật à? Có phải là vì mấy tin đồn linh tinh đó không? Đừng để ý họ, toàn mấy lời đồn ác ý, ăn không ngồi rồi đó mà."
"Cậu ấy muốn thay đổi thì phải bắt đầu ở một nơi mới thôi chị ạ. Cảm ơn chị thời gian này đã chiếu cố cho em. Hi vọng chị cùng gia đình có thật nhiều sức khỏe và bán đắt hàng."
Chị chủ thở dài, tiếc nuối nói:
"Em trai chị sắp sang, chị còn đang tính giới thiệu em với nó mà. Tiếc quá! Hay đợi nó sang chị cho số tụi mình nói chuyện. Thằng bé hơi nghịch nhưng tính nó tốt lắm."
"Cảm ơn chị, có duyên át sẽ gặp lại."
Minh Nguyệt không cảm thấy hứng thú. Ánh mắt thoáng liếc nhìn bản tin trên ti vi. Chị chủ thấy vậy, cũng hướng mắt nhìn nên ti vi treo trong quán, mau mắn nói:
"Dạo gần đây cũng khá lo, trời đột nhiên lạnh hơn. Mùa thu mà lạnh như mùa đông, hôm qua con trai chị nửa đêm phát sốt. Hai vợ chồng phải vội vàng đưa thằng bé vào bệnh viện."
Minh Nguyệt rời mắt khỏi tivi, cô quan tâm hỏi:
"Thế con trai chị có sao không ạ?"
"Bác sĩ cho về nhà dưỡng bệnh rồi, khí hậu thất thường thôi. Người Việt mình ở đây, dạo này nhiều người ốm lắm. Bây giờ vẫn có người đi làm đồng được, cũng đáng nể thật sự."
"Em cũng thấy vậy."
Chị chủ còn nói thêm rất nhiều. Minh Nguyệt ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng. Khi thấy thời gian đã muộn, cô đứng nên trả tiền nước rồi đứng lên, xin phép trở về. Có người xấu cũng sẽ có người tốt, giống như chị chủ này vậy. Không biết sau lưng thế nào, nhưng ở trước mặt cô, chị ấy sẽ không nói xấu hay chỉ trích công việc của bạn cô, đây cũng là điều mà cô và Nhã Vy rất quý trọng và cảm thấy thân thiết.
Minh Nguyệt trở về, vừa mở cửa cô hít hít cái mũi:
"Mùi thịt gà rang thơm quá!"
"Đói rồi phải không, vào tắm đi, tớ nấu song hết rồi."
Minh Nguyệt vào nhà vệ sinh. Khi trở ra nhìn trên chiếc bàn xếp đã có đủ ba món, hai mặn một canh.
"Đồ ăn còn thừa trong tủ tớ lấy nấu hết rồi, cầm đi rất phiền đấy."
"Ừ! Cậu làm tốt lắm. Đồ đạc của chúng ta gộp lại cũng rất nhiều, chắc xe bảy chỗ của anh Huy là được đó."
Minh Nguyệt ngồi xuống đất, nhận bát cơm nóng hổi được cậu ấy đặt trước mặt. Nhìn đồ ăn hấp dẫn trên bàn, bụng cô kêu lên ùng ục. Tập thể dục về, một cái cả người thoải mái, bụng cũng bắt đầu biểu tình.
"Huy là tên của anh tài xế cậu thuê hả?"
"Tớ chưa kể với cậu hả? Anh ấy hay nhận khách là người Việt đi đường dài đó. Mấy lần trước đều là anh ấy trở tớ đi, dù sao cũng đã đi quen lên cũng không muốn gọi người khác, thế là có đi đâu xa tớ cũng gọi cho anh ấy."
Nhã Vy gắm cho cô miếng đùi, nói sang chuyện khác:
"Mà vừa rồi lúc cậu đi chạy bộ, bà chủ nhà ở thành phố Seongnam gọi cho cho cậu, hỏi hôm nay chúng ta có đến không đó, để bà ấy còn chuẩn bị."
Minh Nguyệt miệng vừa nhai thịt gà vừa ngẩng lên nhìn cậu ấy:
"Cậu trả lời sao?"
"Tớ bảo, nát 11 giờ trưa sẽ gọi điện báo lại."
Nghe thấy vậy, Minh Nguyệt cầm điện thoại nhìn đồng hồ. Cô giật mình bởi trên màn hình hiển thị đã hơn 11 giờ. Cô vội vàng nhấn gọi điện. Căn nhà này là cô nhờ một người chị quen đang sống ở gần đó tìm giúp, giá cả hợp lý cộng thêm gần quán cô chuẩn bị đến làm. Chỉ cần đi bộ khoảng 30 phút là đến, còn đi xe buýt thì rất nhanh, vô cùng tiện lợi. Tiếng chuông đổ đến hồi thứ 4 thì mới có người bắt máy. Minh Nguyệt lễ phép chào hỏi, rồi cô nói sẽ đến vào buổi tối. Bởi thời gian từ đây đi lên đó phải mất hơn 4 tiếng, còn chưa tính thời gian có thể tắc đường. Khi bà chủ nhà cúp máy, Minh Nguyệt mới bỏ điện thoại xuống bàn, bắt đầu tập trung càn quét đồ ăn.
Ăn xong Minh Nguyệt rửa bát, sau đó dọn dẹp đồ. Nồi cơm điện hay nồi niêu các cô đều mang đi, nếu không đến đó lại phải mua, dù sao cũng mất tiền thuê xe vì vậy mang được gì cứ mang. Khi đóng gói tất cả gồm có 4 vali và hai thùng giấy lớn. Trong thùng giấy gồm có chăn và thùng còn lại là đồ dùng trong bếp. Đấy là cô đã cất bớt vào vali rồi.
"Tớ nghe nói ở seongnam rất đẹp, tớ thật sự rất mong chờ, được đến đó ngắm nhìn một lần cho biết."
Nghe Nhã Vy nói vậy cô mỉm cười, vừa cẩn thận kiểm tra xem còn bỏ sót gì không vừa đáp:
"Cậu chưa đến trung tâm seoul bao giờ phải không? Đến đó đi, tớ đưa cậu đi, tớ đến đó một lần rồi đẹp lắm."
Nói vậy nhưng cô cũng không có bao nhiêu hứng thú với nơi phồn hoa đó, đứng giữa dòng người làm cảm giác cô đơn và lạc lõng của bản thân, càng phóng đại hơn bao giờ hết. Nhã Vy cũng cười, tự nhiên nàng cảm thấy đã có thêm động lực cho tương lai vô định của mình. Nụ cười của nàng thoáng cứng lại khi nhớ đến lúc sáng, mẹ đã nhắn tin trách nàng không gửi tiền về khiến cho em trai phải chịu khổ trong nhà giam. Bọn họ còn bị gia đình nạn nhân và làng xóm chửi rủa, xem thường. Nhã Vy thấy áy náy, nhưng nàng cố kiềm lại cảm giác tội lỗi này. Minh Nguyệt nói đúng, nàng càng nhượng bộ và lấy lòng họ sẽ không biết ơn mà sẽ ngày một trở nên quá đáng hơn. Hơn nữa nàng cũng mệt rồi, chỉ biết cho đi nhưng lại không hề nhận lại được một câu hỏi thăm hay cảm ơn khiến nàng mệt mỏi và kiệt sức, nàng muốn buông xuôi và không muốn để ý đến nữa.
Bỗng nhiên không gian im lặng, làm cô nhíu mày. Quay đầu lại, liếc nhìn cậu ấy. Nhìn vẻ mặt ủ rũ và mệt mỏi của cậu ấy làm cô không kìm được quan tâm hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Nhã Vy bừng tỉnh, nở nụ cười gượng gạo:
"Không có gì!"
Minh Nguyệt nhìn cậu ấy, cô không gặng hỏi. Dù có thân thiết thì cũng nên để cho cậu ấy có sự riêng tư, nếu muốn kể cô sẵn sàng nghe, còn không cô sẽ không nhất thiết phải truy cứu cho bằng được. Cô quay lại tiếp tục làm việc của mình.
Khoảng 4 giờ chiều, anh tài xế sau khi trả khách về gần đây rồi mới vòng xe lái đến chỗ cô đón. Minh Nguyệt nhìn chiếc xe quen thuộc dừng bên cạnh. Anh Huy từ ghế lái bước xuống. Sau một năm không gặp, anh ấy vẫn vậy, không thay đổi gì nhiều.
Anh Huy nở nụ cười tươi để lộ hai má lúp đồng tiền rất duyên, hướng cô vẫy vẫy tay:
"Nâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ người đẹp."
Minh Nguyệt cũng cười đáp:
"Em vẫn khỏe, anh thế nào?"
"Người vẫn khỏe, chỉ là túi tiền không khỏe thôi."
Minh Nguyệt nhíu mày:
"Không phải anh vẫn còn cá độ đó chứ? Đã bảo bỏ đi rồi mà. Bị chủ nợ đuổi đánh một lần còn chưa sợ à?"
Anh Huy mở cốp phía sau xe, giúp các cô cầm vali mang lên xe. Anh nhìn sang Nhã Vy, ánh mắt anh sáng lên, giọng không ngừng cảm thán nói:
"Bạn em à? Xinh thế."
"Chào anh!"
Nhã Vy khẽ cúi đầu ngại ngùng chào. Anh Huy bối rối, đỏ mặt gãi đầu chào đáp lại. Khi đã mang hết đồ chất lên xe, còn phải để cả trên ghế phía sau mới hết đồ.
Minh Nguyệt ngồi ghế phụ lái, còn Nhã Vy ngồi phía sau. Khi bắt đầu lái ra đường, anh Huy mới đáp lại lời cô:
"Từ lần đó anh có chơi nữa đâu. Nhưng cái số anh sao á, cứ không vì chuyện này thì chuyện khác tiền sẽ cứ vậy mà từ túi mình sang túi người khác. Lúc thì mẹ ốm, rồi sửa nhà hay con gái bị tai nạn, tất cả đều cần tiền."
Minh Nguyệt:
"Nhưng đều là việc tốt, lên làm cả mà."
"Đúng anh cũng không hối hận."
Anh chuyển chủ đề nói:
"Mà hai em tìm được việc ở đó rồi hả?"
Minh Nguyệt gật đầu:
"Đúng em tìm được rồi. nên mới đến đó!"
"Ở thành phố đó mấy hôm trước, anh cũng có chở mấy khách lên đó rồi. Toàn là ông bà già, lên đó làm ở công ty. Mà xưởng giặt này mệt lắm không biết các bác có làm được không?"
"Làm xưởng vẫn tốt hơn là làm ngoài đồng. Những xưởng đó lương không cao nên thanh niên không muốn làm, họ chỉ có thể thuê người lớn tuổi, nhưng người lớn tuổi lại khó lòng mà trụ lâu được."
Minh Nguyệt ở đủ lâu để biết và hiểu mọi công việc bên này. Cô cũng từng đi làm ngoài đồng trồng tỏi, thật sự rất cực. Ngay cả người tập võ như cô mà buổi tối trở về cả người còn đau nhức. Nhưng lương đổi sang tiền Việt rất cao, khi đó mới sang chưa biết nhiều cũng không biết có thể đi đâu, cô vừa học vừa làm. Ngày nghỉ sẽ đi làm đồng, buổi tối nhận tiền ngay cũng giúp bản thân giảm bớt khó khăn khi phải tự mình sống ở bên này, không có bất cứ một sự trợ giúp nào từ người thân cả.
Còn nhớ khi đó, cô về đến nhà vừa mệt vừa đói, đã vậy còn bị người dẫn đoàn bắt nạt trừ đủ thứ tiền khi nhận tiền chỉ còn đúng một nửa số tiền mà cô ta đã hứa, nhưng lúc đó cô không có lựa chọn chỉ có thể nhẫn nhịn tiếp tục đi làm, không có người quen có khổ cũng không biết nói với ai, tủi thân đến mức tự mình ôm gối khóc. Nhớ lại những ngày tháng khó khăn đó, trong lòng cô nặng trĩu.
"Anh lái xe, lên gặp nhiều người lắm. Toàn ông bà được con bảo lãnh sang, đi làm bị công an ập đến chạy, không bị bắt lại vừa ảnh hưởng con gái vừa phải về nước, có khi sau này khó sang. Cứ bảo sang Hàn sướng, nhưng đấy chỉ là với những người họ lấy được chồng tốt không phải đi làm, hay những người có khả năng đi làm cho những nơi tốt, những công ty thì họ thấy sướng thôi. Chứ ở bên này áp lực kinh khủng, phân chia giàu nghèo ở đất nước tư bản lại càng rõ rệt hơn bao giờ hết. Anh với chị tính rồi, sau này cũng muốn cùng gia đình về Việt Nam sống."
Minh Nguyệt cùng Nhã Vy ngồi nghe anh ấy thao thao bất tuyệt, nhờ có anh Huy mà quãng đường dài này không tẻ nhạt mà trở nên vô cùng nhộn nhịp, giữa tiếng cười và tiếng nói chuyện không ngừng. Xe đi được hơn 2 tiếng thì dừng lại tại một trạm dừng chân giữa đường cao tốc.
Trạm dừng chân này không hề nhỏ, ngược lại rất lớn. Ba người cùng nhau đi đến một quán cơm cuộn và bánh gạo cay. Gọi một bàn đầy đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, không dám nói lớn mà ai nấy đều tự biết mà nhỏ giọng lại.Minh Nguyệt nhìn xung quanh khu này, cửa hàng quần áo rồi siêu thị mini đầy đủ mọi thứ, vô cùng tiện lợi. Ra đến bên ngoài, trong khi anh Huy vào quán cà phê còn Nhã Vy đi vệ sinh, Minh Nguyệt đứng cạnh xe, cô nhìn những ngọn núi đối diện trạm dừng chân.
Chiếc xe đỗ gần trạm xăng, trong khi đó một chiếc xe tải đang lái vào trạm xăng. Cô tinh mắt để ý thấy, gần đó có một đứa trẻ đang chạy ra trước đầu xe mà vị trí đó là vị trí mù của tài xế. Có người từ xa nhìn thấy cảnh này, họ sợ hãi gào thét muốn đánh động tài xế để họ dừng xe, hay muốn kinh động để đứa trẻ có thể nhận ra nguy hiểm mà tránh.
Minh Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, cô ở đầu bên này nhanh chóng lao ra ôm đứa trẻ, một tay cô giữ đầu, một tay ôm chặt thân thể cô bé, lăn một vòng trên đất rời khỏi phạm vi nguy hiểm. Nhìn chiếc xe tải không biết gì, cán qua vị trí của đứa bé vừa ở, cô sợ hãi đến tái mặt, nếu lúc đó cô phản ứng chậm có lẽ cô bé con này sẽ nguy hiểm mất.
Lúc này, có lẽ là vì có người ra hiệu cộng thêm những tiếng người kêu lên sợ hãi, người lái xe tải mới phanh xe dừng lại. Khi xuống xe, nghe mọi người kể, ông ta mới biết là có chuyện gì. Chân ông ta mềm nhũn, khi biết mình suýt thì gây ra chuyện lớn.
"Suýt nữa đứa trẻ đó nguy hiểm rồi."
"Cũng may là có cô gái kia dũng cảm, không lại có chuyện thương tâm mất."
"Mà cha mẹ của đứa bé là ai, mà để con chơi đùa ngoài đường nguy hiểm như vậy."
"Nhìn cô gái kia, không giống người Hàn lắm."
Dưới những tiếng bàn tán xung quanh, Minh Nguyệt ngửa đầu từ trên mặt đất, nhìn cô bé đang run rẩy, nép mình khóc trong ngực cô. Trong đám người, một người phụ nữ xinh đẹp hốt hoảng chạy đến, cô ấy khựng lại nhìn cảnh tượng trước mặt. Ánh mắt phức tạp và bi thương liên tục đảo từ người cô bé rồi nhìn sang cô. Chị ta hai mắt đẫm lệ, nê những bước chân lảo đảo trên đôi giày cao gót, bộ dáng giống như có thể ngã bất cứ lúc nào, đầu gối khụy xuống, tay run rẩy đặt lên vai cô bé:
"Ae ri à, mami đây. Mami xin lỗi!"
Minh Nguyệt vẫn nằm dưới đất, cô đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Trong lòng cô chấn động không thôi, người này có lẽ là người đẹp nhất cô từng gặp rồi, chị ấy còn đẹp hơn cả những ca sĩ, diễn viên trên tivi nữa. Ấn tượng nhất có lẽ là đôi mắt phượng long lanh ánh nước. Nếu nhìn lâu, khi bị đắm chìm, sẽ khiến cho bất cứ ai cũng đều muốn dang tay che chở. Sống mũi cao thẳng cùng với đôi môi anh đào đỏ mọng quyến rũ, ngũ quan hài hòa khiến chị ấy xinh đẹp đến nghẹt thở. Chị ta rất cao, chắc là do góc nhìn, làm cho cô cảm thấy chị ấy cao khó với tới.
Thật sự là quá đẹp rồi, Minh Nguyệt ngây ngẩn nhìn chị ấy. Không hiểu vì sao trong đôi mắt đó, cô cảm thấy chị lại tỏ ra vô cùng bi thương, giống như mất rồi lại có được vậy. Cô nhìn đứa bé trong ngực mình, có lẽ đây là lý do khiến chị ấy có ánh mắt và biểu cảm đó, chắc chị ấy đã rất sợ hãi khi thấy con gái gặp nguy hiểm. Cô bé trong ngực cô run run, nhưng khi nghe được giọng quen thuộc của mami, bé con liền ngẩng đầu khỏi người vừa cứu bé.
Đôi mắt phượng bé nhỏ của cô bé rưng rưng đáng thương, giống như con mèo nhỏ bị kinh sợ nhìn mẹ, giọng non nớt run rẩy, ngắt quãng nói trong tiếng nấc:"Mami... Dodo sợ. Búp bê mami mới mua cho Dodo, bị rơi rồi. Dodo chỉ muốn nhặt lại thôi!"
Minh Nguyệt nhìn xuống gầm xe, lờ mờ có thể thấy trong gầm xe có vật gì đó nhỏ màu hồng phấn, cô đoán đó là búp bê mà cô bé nói. Hyejin dựng con gái dậy, ôm chặt vào lòng. Nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của cô bé, nước mắt chị chảy thành dòng, sợ hãi ôm chặt con.
"Không sao, mẹ sẽ mua cho con con khác. Nhưng sau này không được chạy ra giữa đường như vậy biết không? Rất nguy hiểm."
Ae ri ngoan ngoãn đưa đôi tay nhỏ lau nước mắt cho mẹ, biết mình làm cho mẹ lo lắng. Cô bé ngoan ngoãn nhận lỗi:
"Dodo sai rồi, sau này con sẽ không dám nữa. Mami đừng khóc!"
Minh Nguyệt rời tầm mắt khỏi người chị, cô nhìn vào gầm xe không chút do dự rồi chui vào trong lấy con búp bê, sau đó chui ra ngoài. Nhìn con búp bê đã bị bánh xe cán qua, toàn thân biến dạng, quần áo cũng đã bẩn. Để cô bé nhìn thấy cảnh này, cô sợ cô bé sẽ bị ám ảnh mất.
Cô đang khó xử không biết phải làm thế nào, lúc này trước mặt cô có một bàn tay trắng nõn, thon dài tinh tế. Minh Nguyệt ngây người nhìn đôi tay xinh đẹp không tì vết kia mà vô thức nuốt nước bọt, lần đầu tiên cô thấy có người có đôi tay đẹp như vậy. Từ bàn tay, cô nhìn dọc theo cánh tay, đến cổ rồi lên đến mặt. Chạm vào ánh mắt khó hiểu của chị, cô lúng túng rời tầm mắt. Trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy loạn không ngừng.
Lúc này, anh Huy trong tay đang cầm đồ uống, bên cạnh là Nhã Vy cùng nhau tách đám người đi lại chỗ cô.
"Em làm sao thế?"
"Cậu có sao không?"
"Anh biết mày thiện tâm, nhưng cũng phải để ý mình chứ."
Lần trước khi anh bị đám côn đồ chặn đánh, cũng là cô xuất hiện đánh đám côn đồ, cứu anh một mạng. Chứ không, có lẽ anh bây giờ đã không lành lặn 10 ngón như vậy rồi.
Minh Nguyệt lắc đầu trấn an nhìn họ, cô đặt con búp bê vào tay chị ấy. Ngón tay khẽ chạm vào ngón tay chị ấy, cảm giác mát lạnh và mềm mại kia làm cô run lên, vội vàng rụt tay lại, giấu sau lưng. Ngón cái nhẹ nhàng đặt nhẹ lên vị trí đó.
"Cảm ơn em, đã cứu con gái tôi."
Chị nói nhỏ với Dodo:
"Cảm ơn chị đi con."
Cô bé được mami bế từ trong ngực mẹ nhìn sang cô, mỉm cười xinh đẹp như một thiên thần nhỏ, giọng đáng yêu nhưng vẫn còn chút khàn vì vừa rồi đã khóc, cô bé khoanh tay lễ phép cúi đầu:
"Cảm ơn chị."
Mọi người xung quanh thấy bên này tụ tập, kéo đến ngày một đông. May mắn không có chuyện gì, nhìn thấy người đẹp như vậy họ đúng là không nỡ trách, bác tài xế vừa rồi còn oang oang tức giận chửi mắng, sau khi thấy nàng thì ông cũng không thốt ra được một câu chửi thô tục nào.
"Xin lỗi chú, là do cháu không để ý tốt con gái, khiến con bé chạy loạn."
Bác tài thở ra một hơi, mặt nghẹn đỏ bừng, ông cũng nói xin lỗi rồi hậm hực trở lại xe. Mọi người xung quanh cũng dần giải tán, có ở lại cũng chỉ là tò mò, hay vì ngắm người đẹp mà thôi.
Nhã Vy cùng anh Huy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau lời nói của người phụ nữ xinh đẹp cùng tiểu loli đáng yêu này, cộng thêm quần áo có chút dơ của cô bé, thì họ biết cô vừa cứu cô bé xinh đẹp kia.
Minh Nguyệt không cần nhìn cũng biết mặt mình đang đỏ thế nào, cô chỉ dám nhìn cô bé cảm thán, quả nhiên là hai mẹ con giống y như đúc từ một khuôn vậy. Minh Nguyệt hắng giọng cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
"Không có gì!"
Nói xong cô vội quay người sải bước muốn đi, Nhã Vy cùng anh Huy cũng vội vàng theo sau.
"Khoan đã!"
Minh Nguyệt đột nhiên đứng lại, làm hai người đang đi phía sau khựng lại theo. Cốc nước sinh tố trong tay suýt thì đổ lên người cô. Trái tim cô nhảy bang bang trong lồng ngực. Cô không hiểu chị ấy muốn gì, từ từ quay người lại, nhìn chị ấy, nhưng chưa đầy 2 giây ánh mắt cô đã phải ngại ngùng rời tầm mắt.
"Tay em hình như bị thương."
Hyejin có chút ngại ngùng, bế con gái đi lại phía cô, ánh mắt chị lo lắng nhìn vết thương chói mắt ở tay cô. Minh Nguyệt luống cuống nhìn khuỷu tay mình, do vừa rồi cô kéo tay áo lên cao, chắc vì vậy nên hiện tại khuỷu tay bị trầy da một mảng lớn. Vừa rồi không thấy đau nhưng đột nhiên bị nhắc, giờ cô mới thấy đau. Minh Nguyệt nói:
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi."
"Không được, để tôi đưa em đi viện khám. Em vì con gái tôi nên mới bị thương, vì vậy tôi nghĩ mình nên có trách nhiệm."
Nhã Vy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt, cậu ta bị sao mà mặt lại đỏ như vậy chứ. Trong khi đó, Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, lần này cô không trốn tránh tầm mắt nàng nữa, khoé môi khẽ cong lên ý cười. cũng được, như vậy nên rõ ràng một chút, tránh để nàng áy láy:
"Được, ở đây có tiệm thuốc, chị mua thuốc cho em là được rồi. Bệnh viện thì không cần đâu."
Chị gật đầu, đặt cô bé xuống đất. Chị nắm tay cô bé, cùng ba người các cô đi đến tiệm thuốc nhỏ trong trạm. Mua dung dịch rửa vết thương và bông băng. Minh Nguyệt nhận túi thuốc từ tay dược sĩ, bỗng tay cô bị chị giữ lại, sự đụng chạm vô tình này làm cho cô phải ngây người. Sự mềm mại từ lòng bàn tay chị truyền sang tay cô, chạy thẳng vào trái tim làm nó mới bình ổn, lại trở nên không yên mà đập loạn.
hyejin giống như không thấy người bên cạnh đang hồi hộp thế nào, cầm lấy túi thuốc. Mỉm cười cảm ơn dược sĩ, quay sang nhìn cô:
"Để tôi băng bó cho em."
Minh Nguyệt tính mở miệng từ chối, nhưng chị ấy không nói mà chỉ dùng đôi mắt phượng kiên định nhìn cô, ánh mắt áp bức không cho cô từ chối. Minh Nguyệt nuốt lời nói vào trong, không hiểu sao nhìn vào đôi mắt đó, cô chỉ muốn đáp ứng mọi yêu cầu nàng muốn. Quả nhiên sức mạnh của cái đẹp thật đáng sợ.
Nhã Vy nhướng mày, nàng biết cô không phải người dễ gần, có thể nói là xa cách với những người lạ, nhưng tình huống hiện tại là sao? Tự nhiên lại trở nên dễ bảo như vậy.
Anh Huy đưa Nhã Vy ly nước sinh tố, trên tay anh cầm hai ly trong đó có một ly của cô. Lúc này đúng là không tiện đưa ra, anh chỉ có thể lúng túng cầm hai ly nước.
Cô bé con đi phía trước cùng mẹ, cô bé liên tục ngoái lại nhìn cô rồi mỉm cười rất đáng yêu.
Minh Nguyệt cũng cười đáp lại cô bé. Nụ cười xinh đẹp của một đứa trẻ, không khác gì mười thang thuốc bổ, chỉ cần nhìn thấy thôi đã khiến sự mệt mỏi căng thẳng hầu như không còn.
Ngồi ở băng ghế dài trong sảnh. Nhã Vy cùng anh Huy vừa để lại cốc sinh tố cho cô, rồi lại chạy ra ngoài, cô đoán họ đi mua thêm nước.
"Chị đau lắm phải không?"
Ánh mắt cô bé rưng rưng đáng yêu nhìn cô. Minh Nguyệt lắc đầu dịu dàng nhìn cô bé.
"Khi mẹ đau, em cũng thổi thổi là mẹ hết đau. Để em giúp chị thổi, như vậy chị cũng có thể hết đau nhanh nha."
Nói xong, cô bé cúi đầu thấp, hướng miệng gần vết thương, chu cái môi nhỏ nhắn, thổi vào vết thương. Minh Nguyệt không nhịn được mỉm cười ấm áp:
"Giỏi quá, đúng là hết đau thật này. Cảm ơn em!"
Hyejin thấy cảnh này, nàng không nói gì, chỉ cười nhẹ, nhìn một lớn một nhỏ vui vẻ cười đùa. Ánh mắt nhìn thấy tai của cô đỏ ửng, rất đáng yêu, nàng không hiểu sao bất giác vui vẻ, nổi hứng trêu chọc.
"Em bị sốt hả? Từ nãy đến giờ cứ thấy mặt em đỏ như vậy."
Ae Ri ngơ ngác nhìn khuôn mặt cô, cô bé cũng biết sốt là gì, săn sóc kiễng chân nhỏ, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trán cô, tay còn lại đặt lên trán mình. Ra dáng bà cụ non nói:
"Chị bị sốt rồi, trán chị nóng hơn trán con đó mami."
Cô bé lúc trước mỗi khi mami ốm, cô bé cũng giúp mami đo nhiệt độ như vậy.
"Vậy sao?"
Hyejin học con gái đưa bàn tay lại gần cũng muốn sờ thử trán cô, Minh Nguyệt rụt người về sau. Cô đã ngồi sát mép, nay còn rụt người như vậy, không bất ngờ cô rơi uỵch một cái xuống đất. Hyejin vừa buồn cười vừa lo lắng đưa tay đỡ cô lên.
"Em sợ tôi như vậy làm gì? Tôi cũng đâu ăn thịt em, cẩn thận tay em còn đang bị thương đó."
Minh Nguyệt thụ sủng nhược kinh, được chị đỡ ngồi lại ghế. Dưới những ánh mắt tò mò của người khác đang nhìn về hướng này, cô lúng túng đáp:
"Em mới không có sợ chị đâu."
"Vậy sao?"
Nhìn vào đôi mắt Phương đang chăm chú đó, cô bất giác bị thu hút một cách không thể kiểm soát. Minh Nguyệt thuộc kiểu nhan khống, gặp người đẹp cô sẽ nhìn nhiều vài lần, nhưng cũng chỉ đơn thuần là thưởng thức mà thôi, thế rồi lần này cảm giác hoàn toàn khác. Đôi mắt sâu lắng của chị ấy, làm cho cô không hiểu sao bất giác cảm thấy lòng nặng nề, cô khó hiểu vì sao mình lại có cảm giác này và rồi lại nhìn nhiều hơn vài lần, xem xem cảm giác khó hiểu của mình là thế nào.
Minh Nguyệt chăm chú ngắm nhìn sườn mặt không góc chết của chị, đang tập trung sát trùng rồi băng bó vết thương cho cô. Khi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, Minh Nguyệt mới thu hồi tầm mắt. Nhìn Nhã Vy cùng anh Huy đã quay trở lại. Đợi chị băng bó xong, anh Huy mới đưa hai cốc nước, một cà phê và một đồ uống của trẻ em, về phía Hyejin.
Chị nhìn không có ý định nhận, Minh Nguyệt liền nói:
"Chị nhận đi, tụi em mời hai mẹ con nước. Chị đã mua thuốc cho em rồi, còn băng bó cho em nữa, vậy chúng ta không ai nợ ai. Chị cũng không cần phải áy náy thêm nữa."
Hyejin lúc này mới đưa tay nhận:
"Sau này tôi sẽ trả lại cho em."
Minh Nguyệt trong lòng khẽ run, nhưng cô nghĩ sau này khó mà gặp lại nữa. Đất nước Hàn Quốc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Làm sao có thể dễ dàng nói tình cờ là có thể tình cờ gặp thêm lần nữa. Rồi không phải sẽ giống như hai đường thẳng song song không có bất cứ một điểm giao nhau nào. Ánh mắt cô dần trở nên ảm đạm cười nói:
"Vậy tụi em đi trước. Hai mẹ con cẩn thận!"
Giờ này là thời điểm tắc đường nhiều nhất trên đoạn đường cao tốc phía trước, vì vậy xe tấp vào đây rất đông. Người đi lại trong đại sảnh nhiều. Minh Nguyệt ngồi xổm xuống đất, xoa đầu cô bé cẩn thận dặn dò:
"Em phải nghe lời mẹ em, không được chạy lung tung trên đường. Đừng để mẹ em phải khóc nữa nhé!"
Ae Ri kiên định gật đầu, cô bé biết chị gái tốt bụng này sẽ rời đi. Cô bé lưu luyến hai mắt ửng đỏ, chỉ vừa gặp, cô bé đã vô cùng thích chị gái xinh đẹp này rồi. Nếu được, cô bé muốn chị cùng chơi với mình.
Hyejin không rời mắt nhìn một lớn một nhỏ, mới gặp nhưng giống như đã thân thiết từ lâu. Lòng nàng cảm động vì câu nói cuối cùng của cô. Ánh mắt nàng kiên định, tỏa ra vài phần âm u.
Minh Nguyệt len lén liếc qua nhìn chị một cái, cô đứng lên xoa nhẹ đầu cô bé. Nhã Vy đứng một bên sốt ruột thúc giục:
"Đi thôi, muộn lắm rồi. Chúng ta sẽ trễ giờ hẹn mất!"
Minh Nguyệt có chút không nỡ "ừ" nhẹ một tiếng. Nhã Vy cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào. Minh Nguyệt chăm chú nhìn chị, giống như muốn khắc hình bóng xinh đẹp của chị vào sâu trong trí nhớ. Hyejin lẳng lặng nhìn đôi mắt linh động của cô, môi khẽ mấp máy:
"Hẹn gặp lại!"
Trời chuyển dần sang tối, thời tiết buổi tối bắt đầu lạnh hơn. Ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn xong. Khi khởi động máy, không gian trong xe dần ấm lên.
Nhã Vy:
"Lạnh quá!"
"Ở miền bắc lạnh hơn miền nam nhiều lắm, tuyết năm nào cũng rơi nhiều. Các em chịu được lạnh không?"
Nhã Vy xoa hai tay vào nhau, thổi hơi liên tục, giọng run rẩy vì lạnh:
"Em cũng không biết nữa, mới đầu sang em cũng không chịu được, nhưng dần cũng quen thôi. Em nghĩ là không có vấn đề gì đâu."
Minh Nguyệt nhìn ra cửa sổ, cô không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người họ. Tay cô từ khi nào bất giác đặt lên vết thương nơi đã được băng bó kĩ, nhớ lại cảm giác và mùi hương đặc biệt trên người chị ấy và cả câu hẹn gặp lại đó. Nhã Vy thắt dây an toàn, bắt chuyện hỏi:
"Mà nhà anh ở đâu thế?"
"Nhà anh cũng ở thành phố bên cạnh, cách nhà tụi em khoảng 30 phút lái xe."
"Gần như vậy, tụi em cũng có thêm bạn, hay khi nào anh đưa theo vợ con anh đến, vừa rồi nhìn cô con gái nhỏ của anh, nhìn cũng đáng yêu quá."
Anh Huy nhìn Nhã Vy qua gương chiếu hậu, nở nụ cười tự hào của một người cha yêu thương con gái:
"Được thôi."
Khi xe đến trước cửa nhà trọ, Minh Nguyệt lấy điện thoại gọi cho bà chủ nhà. Đây là nhà riêng, không phải nhà xây để khách trọ. Hai vợ chồng bà chủ nhà ở tầng 1, còn phòng cho thuê là căn phòng trên gác mái. Trên đường lái xe đến đây, cô đã có cơ hội nhìn qua nơi này. Gần siêu thị và từ nhà đến trạm xe buýt không xa, chỉ mất 5 phút đi bộ.
Vừa tắt máy, cửa nhà mở ra. Minh Nguyệt vội vàng mở cửa xe, sau đó Nhã Vy cùng anh Huy cũng mở cửa ra theo. Cô đứng trước cổng, nhìn bà chủ nhà khoảng chừng 70 tuổi với khuôn mặt phúc hậu. Bà nhìn các cô đánh giá một lượt rồi lên tiếng:
"Sao bảo hai cô gái thuê trọ, chứ cậu thanh niên này là sao?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, vẫn là cô lễ phép mỉm cười đáp:
"Thưa bà, anh ấy là bạn của tụi cháu, phụ giúp tụi cháu chuyển nhà thôi. Chuyển nhà song anh ấy cũng về nhà anh ấy thôi ạ."
"Hai cháu là con gái ta mới cho thuê đó, chứ thật ra căn phòng đó là phòng của cháu gái ta. Hai đứa ở thì ta an tâm chứ là cặp đôi ai biết đám trẻ mấy đứa sẽ làm gì ở đó."
Nghe bà cụ nói vậy, cô liền hiểu ra sự lo lắng của bà, cô mỉm cười:
"Cháu hiểu bà lo lắng gì rồi, sẽ không có chuyện đó đâu ạ. Vậy sau này nếu đột nhiên cháu gái bà về thì sao?"
Bà cụ xua tay, trấn an nói:
"Đừng lo, con bé đang đi du học ở Nhật rồi. Phải mấy năm nữa mới về cơ. Cho dù có về sớm thì dưới lầu nhà chúng ta vẫn còn phòng không có ai ở, ta đã cho các cháu thuê sẽ không đột nhiên đòi lại nhà đâu. Nhưng các cháu cũng không được dẫn bạn trai về đâu đó, đó là điều kiện của ta."
Bà vừa dứt câu, từ trong cổng một người đàn ông đeo kính, mái tóc bạc trắng, trông vô cùng đẹp lão bước ra đứng cạnh bà:
"Đến rồi hả? Mấy đứa chuyển đồ lên đi, ngoài này lạnh lắm."
Ông cụ ra hiệu cho các cô vào nhà, cảm giác giống như con cháu lâu ngày về thăm. Nhìn thấy cảnh này làm cô tự dưng cảm thấy xúc động, cảm giác khi có ông bà là như thế này phải không? Không chỉ cô mà Nhã Vy cũng có cảm xúc như vậy, cậu ấy còn được gặp ông bà của mình đến năm 15 tuổi, còn cô thì chỉ đến năm 6 tuổi. Khi đó, những hình ảnh về ông bà nội đã dần phai nhạt trong trí nhớ non nớt, cho đến bây giờ ký ức không còn lại gì. Đây cũng là điều khiến cô vô cùng tiếc nuối.
"Nhìn họ có vẻ tốt đấy."
Anh Huy lại gần các cô nói nhỏ. Minh Nguyệt cùng Nhã Vy không ai bảo ai mà gật đầu nhẹ, hưởng ứng lời anh ấy.
Các cô chuyển đồ đi lên cầu thang. Phòng trên mái này có cầu thang bên ngoài riêng, không cần phải đi vào nhà mới có cầu thang lên. Căn phòng khá thoải mái, bên trong còn được kê sẵn hai chiếc giường đơn và có đầy đủ mọi thứ như nhà vệ sinh riêng.
"Các cháu có nấu ăn không?"
Minh Nguyệt vội gật đầu đáp:
"Tụi cháu có ạ!"
"Nếu các cháu nấu ăn thì cứ xuống nhà sử dụng nhà bếp. Chỉ có hai ông bà già này sống, cũng không có gì phải ngại cả. Con cháu đều đi làm ở nơi khác, ít khi về, hai vợ chồng lủi thủi cũng buồn, nên chúng ta quyết định cho thuê nhà để không trống trải."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play