Một tên nữa từ bóng tối bước xuống, khiến Griefer giật nảy, mặt tái mét và hoảng loạn. Hắn đứng bất động, tim đập dồn dập, toàn thân run rẩy như lá trước gió. Tên đó không nói gì ngay lập tức, chỉ tiến lại gần với dáng điềm tĩnh, đầy uy lực. Cuối cùng, hắn ta mở miệng, giọng trầm và lạnh lùng:
— Chào, tôi tên là Deleter.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Griefer đã bị Deleter đè xuống, cảm giác cơ thể bị áp bức khiến hắn gần như ngạt thở. Một nụ hôn lạnh lùng, kéo dài, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại. Giây phút trôi qua, một phút, hai phút, ba phút… Mọi thứ như kéo dài vô tận, tim Griefer đập loạn nhịp, đầu óc quay cuồng, toàn thân căng cứng trong hoảng loạn.
Cuối cùng, Deleter nhả ra, ghé sát gần tai Griefer, giọng lạnh tanh như thép:
— Nếu khuôn mặt xinh đẹp của mày… mày đem đi làm mồi cho bọn tao thì sẽ rất ngon đây… đúng không? Griefer…
Tiếng nói ấy như vang trong đầu hắn, không lọt vào tai, không phải vì âm lượng mà vì tâm trí hắn hoàn toàn bị nhấn chìm bởi một chữ duy nhất: mồi. Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể tê liệt, mọi suy nghĩ đều rối loạn, không còn biết phải làm gì.
Deleter buông hắn ra, quay người bước lên lầu một cách lạnh lùng, từng bước chân đều vang lên trong im lặng, như nhấn mạnh quyền lực tuyệt đối của hắn. Griefer đứng đó, cơ thể cứng đơ, tim vẫn đập mạnh như muốn bật khỏi lồng ngực. Ánh mắt hắn vô định, dõi theo bóng dáng Deleter khuất dần trên cầu thang. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên xa lạ và đe dọa; bóng tối trong căn phòng, mùi kim loại, tiếng gió rít qua khe cửa… tất cả khiến hắn cảm giác như bị nhốt trong một cơn ác mộng không lối thoát.
Hơi thở hắn gấp gáp, run rẩy theo từng nhịp tim. Toàn thân ê ẩm, cơ bắp căng cứng sau áp lực, nhưng nỗi sợ hãi còn tồi tệ hơn cả mệt mỏi: Griefer cảm giác đầu óc mình quay cuồng, mọi suy nghĩ lộn xộn, chỉ còn lại một hình ảnh duy nhất: từ gương mặt lạnh lùng của Deleter cho tới chữ “mồi” cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
Hắn ngồi phịch xuống sàn, hai tay ôm đầu, cố gắng kìm nén nỗi sợ nhưng vẫn run rẩy. Mỗi tiếng gió, mỗi tiếng cọt kẹt từ cầu thang đều khiến hắn giật mình, như thể Deleter có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trở lại. Hắn khẽ thì thào với chính mình, giọng run rẩy: