Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongCapRhy] Tần Số Yêu Thương

Chương 1: Ngày Mới Của Một Người Đặc Biệt

Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
Chào mọi người, tớ là Bông
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
Trước khi vào truyện, tớ sẽ chia sẻ về quan điểm của bản thân
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
1. Bông only RhyCap, bias Captain. Tất cả các OTP ngoài RhyCap Bông đều không đu (xuất hiện trong truyện nhằm hỗ trợ mạch truyện)
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
2. Tất cả truyện của Bông đều không có H
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
3. Không teencode, không viết tắt, không icon cảm xúc linh tinh, đùa đúng nơi nghiêm túc đúng chỗ
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
4. Không sao chép ý tưởng dưới mọi hình thức
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
5. Nội dung và kết đã được lên sẵn kế hoạch, không thích đừng toxic hay báo cáo
________________________________
[DuongCapRhy] Tần Số Yêu Thương
Chương 1: Ngày Mới Của Một Người Đặc Biệt
_____________________________
Thế giới của Đức Duy bắt đầu bằng rung động
Không phải tiếng chim hót buổi sáng, cũng không phải tiếng xe cộ qua lại ngoài phố
Là nhịp rung rất nhỏ từ cổ tay - chiếc vòng báo thức chuyên dụng khẽ run lên, đều đặn, dịu dàng, như một cái chạm nhẹ gọi em thức dậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở mắt//
Ánh nắng lọt qua rèm cửa không quá gắt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//với tay tắt vòng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi dậy//
Việc đầu tiên em làm không phải là lắng nghe thế giới - mà là đeo máy trợ thính
Thiết bị nhỏ gọn nằm gọn sau vành tai, được em chỉnh cẩn thận, chậm rãi như một nghi thức quen thuộc
*Cạch*
Âm thanh bật lên không rõ ràng, mờ và dày. Thế giới trở lại, nhưng không sắc nét
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhắm mắt vài giây để não kịp thích nghi//
Âm thanh đối với em không phải dòng chảy, mà là những mảng rời rạc, va vào nhau không đều
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bước vào phòng tắm//
Tiếng nước chảy nghe như bị bọc trong bông. Tiếng bàn chải chạm răng quá lớn, khiến em khẽ cau mày
Duy quen rồi
Trong gương, Duy nhìn chính mình, một Omega trẻ, gương mặt hiền, đôi mắt sáng long lanh nhưng đuôi mắt hơi cụp toát lên vẻ buồn bã. Sau vành tai là thiết bị xám nhạt - thứ khiến em vừa biết ơn, vừa mệt mỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//kéo áo lên, chỉnh lại cổ áo che đi phần thiết bị một chút//
Không phải vì xấu hổ. Chỉ là…em chưa quen để người lạ nhìn thấy
___________________________
END CHƯƠNG 1
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
Demo
Tác Giả [Bông]
Tác Giả [Bông]
Viết song song với “Sau Tấm Lụa Trắng” trong lúc nghĩ idea cho bộ “Khúc Cầu Siêu Của Máu” nha

Chương 2: Tần Số Không Chạm Đến

Chương 2: Tần Số Không Chạm Đến
______________________________
Quán cà phê nơi Duy làm việc nằm ở góc phố yên tĩnh
Không nhạc, không đèn chói
Ông chủ là một Beta lớn tuổi, giọng nói chậm, miệng luôn mỉm cười - người đầu tiên nói với Duy rằng
Chủ Quán Cafe
Chủ Quán Cafe
Không sao đâu, cháu nghe theo cách của cháu là được
___
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng sau quầy cẩn thận pha cà phê//
Em thích những công việc có nhịp - tiếng nước nhỏ giọt, tiếng máy chạy đều đều, mọi thứ có thể đoán trước được
“Duy”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//không nghe thấy//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//tay giơ lên trước mặt để Duy thấy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//cười tươi, nói rất rõ, chậm, miệng mở rộng hơn bình thường// Hôm nay…đông
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//gật đầu// Em…biết
Âm cuối rơi mất
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//không sửa, chỉ cười khẽ//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//từ trong bếp ló đầu ra//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//giơ hai ngón tay rồi chỉ ra cửa//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//khẩu hình miệng// Khách
Chuông cửa vang lên - một âm cao khiến Duy hơi nhăn mặt
Máy trợ thính bắt được nó quá đột ngột
Hai người đàn ông bước vào
Duy không cần nhìn lâu cũng biết, cả hai là Alpha
Mùi pheromone lan ra, nhưng được kiềm chế tốt, không ép cũng không gắt
Một mùi trầm ấm. Một mùi lạnh và sâu
Người áo khoác tối màu tiến lại gần quầy
Anh đứng đủ gần để Duy nhìn rõ khẩu hình, có lẽ là do đã thấy lấp ló máy trợ thính trên tai Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xin chào //giọng trầm, nói chậm rãi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho anh…một Americano ít đá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn miệng anh, nghe được từng mảnh rời rạc và phải ghép lại thành câu// Vâ…ng
Âm phát ra hơi khó, nhưng không lạc
Khi Duy quay đi pha cà phê, người còn lại đứng cạnh
Anh không nói. Chỉ nghiêng người để Duy dễ nhìn thấy mặt
Một cử chỉ rất nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đặt ly lên quầy, theo thói quen gõ nhẹ hai lần để báo hiệu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Của…anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//hơi khựng lại, rồi mỉm cười// Cảm ơn
Người đứng cạnh lên tiếng, giọng thấp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em…làm ở đây…lâu chưa? //hỏi chậm rãi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn khẩu hình, mất một nhịp để hiểu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gần…một…năm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
À //gật đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh…là Đăng Dương, Trần Đăng Dương //nhấn mạnh một cách chậm rãi, rõ chữ để Duy nghe được//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đặt tay lên quầy// Nguyễn Quang Anh
Hai cái tên rơi xuống không gian yên tĩnh, không bị nuốt mất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hít một hơi// Hoàng…Đức…Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nói chậm, rất chậm nhưng không né tránh//
Không ai thúc giục, không ai tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn
Ba người đứng đó, giữa mùi cà phê và ánh nắng nhạt
Duy không nghe rõ mọi thứ nhưng em cảm nhận được nhịp
Và ở nhịp đó, ba tần số lần đầu tiên bắt đầu chạm nhau
___________________________
END CHƯƠNG 2

Chương 3: Âm Thanh Quá Tải

Chương 3: Âm Thanh Quá Tải
______________________________
Quán cà phê bắt đầu đông lên vào gần trưa
Duy nhận ra điều đó không phải bằng tiếng nói - mà bằng rung động
Sàn nhà hơi rung khi nhiều người bước vào. Không khí thay đổi, đặc hơn. Mùi cà phê nóng, mùi bánh mới, mùi nước hoa trộn vào nhau
Máy trợ thính trên tai em bắt đầu làm việc nhiều hơn mức bình thường
Âm thanh không còn nằm gọn trong một lớp mà chúng bắt đầu chồng lên nhau
Tiếng cười ở bàn trong cùng nghe như tiếng kim loại cọ nhau. Tiếng ly va vào đĩa quá sắc, khiến thái dương em nhói lên từng nhịp nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hít sâu// “Một, hai”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//chỉnh lại máy trợ thính, hạ mức âm xuống//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//không nghe thấy//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//gọi lại, lần này chạm nhẹ lên mặt bàn trước mặt Duy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//nói chậm, khẩu hình rõ// Ổn…không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//do dự một nhịp// Hơi…ồn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//gật đầu ngay, không hỏi thêm//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
//treo bảng Giảm âm - xin nói nhỏ lên gần cửa//
Một chi tiết nhỏ, nhưng khiến ngực Duy nhẹ đi một chút
Khách tiếp tục vào. Chuông cửa vang lên lần nữa - âm cao, chói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhăn mặt, tay vô thức siết lại//
Ngay lúc đó, mùi trầm ấm quen thuộc xuất hiện. Không cần nghe, em cũng biết
Là Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bước vào quán//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn một vòng, rồi dừng lại ở quầy//
Ánh mắt anh không dừng ở tay cầm máy pha, mà ở tai Duy - nơi thiết bị đang hơi rung vì quá tải
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//không nói ngay//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giơ tay lên, đợi Duy nhìn thấy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở miệng, nói chậm từng chữ// Anh…có làm em…mệt không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn khẩu hình, hiểu rất chậm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
…Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quán…đông
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//gật nhẹ, rồi lùi lại nửa bước - tạo khoảng trống//
Một hành động rất nhỏ, nhưng làm mùi pheromone bớt dày
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//xuất hiện sau lưng Quang Anh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//quan sát một chút//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nghiêng đầu, đặt tay lên tai mình//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//làm động tác tháo ra - hỏi bằng hình thể//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khựng lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//gật đầu rất khẽ//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//kéo ghế, ngồi xuống góc quán//
Anh không nói. Chỉ ngồi đó, giảm nhịp của không gian
Một lúc sau
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đưa tay lên tai, tháo máy trợ thính ra//
Âm thanh biến mất gần hết, thế giới chìm xuống, dịu đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhắm mắt vài giây, thở ra//
Khi mở mắt, Duy thấy Quang Anh đứng gần quầy, nói chuyện với khách - nói bằng tay
Không hoàn toàn chuẩn, chỉ là vài ký hiệu vụng về, kèm theo khẩu hình rõ ràng
Khách gật đầu, mỉm cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hơi sững người//
Khi Quang Anh quay lại, Duy viết nhanh lên tờ giấy nhỏ
“Anh biết ký hiệu?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//nhìn dòng chữ, rồi lắc đầu cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//viết lại//
“Không. Nhưng anh học được mấy cái cơ bản”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//đứng dậy, đặt một ly nước ấm lên quầy, gõ nhẹ hai tiếng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nói chậm và rõ, dù biết Duy không đeo máy// Uống…chút…nước
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn khẩu hình, mỉm cười rất khẽ// Cảm…ơn
Âm thanh em phát ra rất nhỏ, nhưng không bị nuốt mất
_____
Một lúc sau, quán vắng dần, âm thanh quay về nhịp thấp, quen thuộc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đeo lại máy trợ thính//
Thế giới bật lên lần nữa - vẫn mờ, nhưng không còn đau
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//đứng đối diện, hỏi bằng khẩu hình chậm//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đỡ chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//gật đầu//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhìn Duy, ánh mắt trầm và yên//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cất tiếng chậm rãi// Lần sau, cứ tháo. Không cần phải chịu đựng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn hai người trước mặt//
Lần đầu tiên, em thấy im lặng không còn đáng sợ
Vì có người ở đó - biết khi nào nên nói và khi nào nên lắng nghe
____________________________
END CHƯƠNG 3

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play