[ Anh Trai Say Hi 2025 ] Lạc.
Chương 1
Ánh đèn sân khấu vừa tắt.
Tiếng võ tay ngoài kia vẫn còn vang vọng, nhưng phía sau hậu trường, mọi âm thanh như bị hút cạn.
Negav kéo cổ áo sơ mi, hơi thở còn nặng sau phần trình diễn, mồ hôi thấm dọc theo xương quai xanh.
Anh không nhớ vì sao mình quay lại phòng tập lúc nửa đêm.
Chỉ biết rằng cánh cửa vốn đã khoá, lại mở ra.
Bên trong, chỉ còn một bóng đèn vàng chưa tắt.
Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên tấm gương lớn sát tường.
Cô đứng đó, lưng tựa vào mặt kính lạnh, mái tóc sẫm màu buông hờ xuống vai.
Làn da trắng đến mức ánh đèn cũng không dám chạm mạnh.
Gương mặt mờ nhạt, như thể không thuộc về không gian này.
Trên môi cô là một nụ cười nhạt.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh không nên ở đây.
Giọng cô thấp, đều, không mang ý nhắc nhở mà như một kết luận đã được đưa ra từ trước.
Anh chắc chắn… mình chưa từng gặp cô.
Đặng Thành An - Negav ⋮ 01 ⋮
Em là-
Chỉ có mùi lim loại nhè nhẹ lan trong không khí, như máu đã khô từ lâu.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Suỵt.
Ngón tay lạnh đặt lên môi anh.
Tim Negav đập lệch một nhịp
Hơi thở lạnh lẽo lướt qua cổ anh.
Hai chiếc răng ghim vào da thịt, vừa đủ sâu để anh tê dại, vừa đủ để một cơn choáng váng lan khắp cơ thể.
Máu rỉ ra, ấm và thật đến mức khiến anh không kịp phản ứng.
Trong khoảnh khắc ấy, Negav thấy những hình ảnh vụn vỡ không thuộc về mình,
Ánh đèn đỏ sẫm, một sân khấu xa lạ và cô đứng giữa bóng tối, quay lưng lại với rất nhiều người.
Ngón tay cô ấn nhẹ lên vết cắn, như xác nhận một dấu hiệu đã hoàn thành.
Ánh mắt cô tố lại, không phải thỏa mãn, mà là chắc chắn.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh sẽ không nhớ rõ em.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Nhưng từ giờ trở đi… cơ thể anh sẽ nhớ.
Khi Negav hoàn toàn tỉnh lại, căn phòng đã trống rỗng.
Sáng hôm sau, stylish khựng lại khi chỉnh cổ áo cho anh.
Nhân Vật Phụ
Stylish: Anh… cổ anh bị sao vậy?
Dưới lớp vải mỏng, hai dấu răng mờ vẫn còn đó, chưa hề biến mất.
Trong đầu anh lướt qua một hình ảnh mơ hồ, một bóng người đứng trong gương, ánh mắt lạnh, rất gần.
Chỉ có anh biết, đêm qua, có thứ gì đó đã chọn mình.
Và ở đâu đó, cô vẫn đang nhìn anh.
Chương 2
Cody Nam Võ ở lại phòng tập vì một lý do rất đơn giản.
Anh muốn tập lại đoạn cuối, đoạn khiến nhịp cơ thể và âm nhạc vẫn chưa hoàn toàn trùng khớp.
Tiếng nhạc vang lên, đều đặn, lặp lại.
Cody tập trung vào từng động tác, để mồ hôi thấm dọc sống lưng, để mọi suy nghĩ trôi đi.
Khi bản nhạc kết thúc, anh dừng lại.
Trong gương, căn phòng phản chiếu một mình anh.
Cô đứng gần cửa, không bước vào ánh đèn.
Bóng cô kéo dài trên sàn, mảnh và lạnh.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh không nên ở đây.
Giọng cô không mang ý ngăn cản.
Chỉ như đang nhắc lại một sự thật.
Võ Đình Nam - Cody Nam Võ ⋮ 96 ⋮
Em cũng vậy.
Cô nhìn anh lâu hơn một nhịp cần thiết.
Không vội, cũng không chần chừ.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần, cho đến khi anh có thể cảm thấy được hơi lạnh rất nhẹ tỏa ra từ cô.
Đầu ngón tay chạm vào cổ anh, ngay mạch đập.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh có thể tránh.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Ngay bây giờ.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Võ Đình Nam - Cody Nam Võ ⋮ 96 ⋮
Anh không định tránh.
Nụ cắn diễn ra chậm, dứt khoát.
Răng ghim vào da thịt không phải để gây đau, mà như để khắc dấu.
Cơn nhói lan ra, ngắn nhưng rõ ràng.
Cô ở đó, hơi thở lạnh lẽo chạm vào tai anh.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Em sẽ không quay lại với anh lần nữa.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Nếu anh quên.
Cody lùi nửa bước, lưng chạm vào gương.
Tim anh đập đều, không loạn.
Khi anh ngẩng lên, cô đã lùi vào bóng tối.
Anh đèn phòng tập chớp nhẹ.
Dưới da, dấu cắn hiện rõ, không mờ đi, không biến mất.
Anh nhìn mình trong gương
Và hiểu ra một điều rất rõ ràng,
Đây không phải một tai nạn hay một sự vô tình.
Chương 3
CongB là người rời phòng tập cuối cùng.
Không phải vì cố tình ở lại, mà vì anh quen với việc ngồi thêm vài phút sau khi mọi thứ đã kết thúc.
Để đầu óc chậm lại, để tiếng nhạc trong người tan đi.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Khi CongB đứng dậy, anh nhận ra có một điều gì đó không đúng.
Và trong gương, phía sau anh, có một người không phản chiếu theo chuyển động của anh.
Cô đứng gần ghê ngồi, tay cầm chiếc áo khoác của anh, thứ anh vừa đặt ở đó.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh hay quên đồ thật.
CongB không giật mình, chỉ nhíu mày.
Nguyễn Thành Công - CongB ⋮ 00 ⋮
Em lấy nó lúc nào?
Cô bước tới, đặt áo khoác lại lên ghế.
Khoảng cách giữa hai người không gần, nhưng cũng không đủ xa để thấy an toàn.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Lúc anh không để ý.
Nguyễn Thành Công - CongB ⋮ 00 ⋮
Nghe nguy hiểm ghê.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Nguy hiểm thật.
Nhưng tim anh bỗng lệch một nhịp.
Chỉ là một cảm giác rất lạ, như thể có ai đó đang nhớ rõ anh hơn chính anh.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Anh có tin vào những thứ mình không nhìn thấy không?
Nguyễn Thành Công - CongB ⋮ 00 ⋮
Anh tin vào cảm giác.
Nụ cười ấy không để lại dấu vết trên da, mà để lại ở đâu đó sâu hơn.
Nguyễn Khả Vy ⋮ 02 ⋮
Vậy là đủ rồi.
Không có biến mất đột ngột.
Chỉ là.. khi CongB chớp mắt, căn phòng trống rỗng.
Nhưng từ đêm đó trở đi, mỗi khi đứng dưới ánh đèn sâu khấu, CongB luôn có cảm giác có ai đó đang đứng ngay rìa ánh sáng, nhìn anh.
Và lần này… anh không chắc mình có muốn quay lại hay không.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play