Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Kẻ Nuôi Dưỡng

#1

Ngày Quang Anh ký tên vào tờ giấy giám hộ, trời không mưa.
Phòng hành chính im ắng đến mức nghe rõ tiếng bút sượt trên giấy. Nét chữ của anh dứt khoát, gọn gàng, như mọi quyết định trước giờ—không do dự, không ngoảnh lại. Người cán bộ đẩy hồ sơ sang, nói vài câu thủ tục. Quang Anh gật đầu, không hỏi thêm.
Ở góc phòng, Hoàng Đức Duy ngồi im. Lưng thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, ánh mắt nhìn xuống sàn gạch. Đứa trẻ ấy đã quen với việc chờ người khác quyết định thay mình. Từ sau tang lễ, mọi thứ trôi đi như một hành lang dài không cửa sổ—chỉ biết bước, không biết đến đâu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xong rồi
Duy ngẩng lên. Ánh mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn—đủ để Duy nhận ra người đàn ông trước mặt mình không hề giống những người lớn từng đến rồi đi. Không thương hại, không an ủi dư thừa. Chỉ là một cái nhìn đánh giá, kín kẽ và yên tĩnh.
Trên đường về, xe chạy đều. Thành phố lướt qua cửa kính như một thước phim không tiếng. Quang Anh không mở nhạc. Anh hỏi đúng một câu:
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có say xe không?
Duy lắc đầu. Cổ họng khô khốc, cậu phải mất một nhịp mới thốt ra được:
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ không
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó.
Ngôi nhà nằm trong một con đường ít người qua lại. Cổng sắt mở ra không tiếng động. Bên trong là khoảng sân gọn gàng, sạch sẽ đến mức lạnh. Duy bước theo sau Quang Anh, để ý từng chi tiết nhỏ—đôi giày đặt thẳng hàng, ánh đèn vừa đủ sáng, mùi gỗ và trà nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phòng em ở tầng hai
Quang Anh nói khi đưa chìa khóa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thiếu gì thì nói
Không có câu cứ coi như nhà mình. Không có chú sẽ lo cho em. Chỉ là thông báo, rõ ràng và đúng mực.
Duy cầm chìa khóa. Kim loại lạnh dính vào lòng bàn tay. Cậu gật đầu, như một thói quen đã được rèn từ lâu. Khi quay lưng bước lên cầu thang, Duy nghe tiếng cửa đóng lại phía sau—không mạnh, nhưng đủ để ngăn cách.
Đêm đầu tiên ở nơi ở mới, Duy nằm im trên giường, trần nhà trắng đến chói mắt. Ở tầng dưới, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân chậm rãi—đều, nặng, có trật tự. Mỗi lần như vậy, Duy lại nín thở, như sợ mình phát ra tiếng động không đúng lúc.
Cậu không biết từ hôm nay, cuộc đời mình đã được đưa về—không phải để được che chở đơn thuần, mà để bước vào một trật tự mới. Một trật tự mà ở đó, mọi thứ sẽ dần dần được quyết định… bởi người vừa ký tên thay cậu.
Và Quang Anh, đứng trong phòng làm việc tối đèn, nhìn vào bản sao giấy giám hộ đặt trên bàn. Anh không chạm vào nó. Chỉ nhìn, rất lâu.
Như thể vừa đặt tay lên một thứ sẽ không dễ buông ra.

#2

Sáng hôm sau, Duy tỉnh dậy rất sớm.
Không phải vì quen dậy sớm, mà vì căn nhà này quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức tiếng kim đồng hồ treo tường cũng trở nên rõ ràng, từng nhịp từng nhịp gõ vào không khí. Duy nằm thêm một lúc, rồi ngồi dậy, xếp chăn gọn gàng như sợ làm sai một quy tắc vô hình nào đó.
Bước ra khỏi phòng, cậu mới thật sự nhìn rõ ngôi nhà này.
Mọi thứ đều được sắp xếp có chủ ý. Không có vật thừa. Không có khung ảnh gia đình. Không có dấu vết của những buổi tụ họp, tiếng cười, hay sự bừa bộn đời thường. Tường màu trung tính, nội thất tối giản, sạch sẽ đến mức khiến người ta không dám chạm tay.
Duy đi chậm, chân gần như không phát ra tiếng. Cậu có cảm giác nếu mình bước mạnh hơn một chút, không gian này sẽ phản ứng—như thể nó không chấp nhận sự tồn tại của một người lạ.
Phòng khách rộng, nhưng lạnh. Ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào, rơi lên sàn đá bóng loáng, không giữ lại chút hơi ấm nào. Duy đứng đó một lúc, rồi tự hỏi: một người sống ở đây mỗi ngày… có thấy cô độc không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy rồi?
Giọng nói vang lên từ phía sau khiến Duy giật mình.
Quang Anh đứng ở cửa bếp, tay cầm tách cà phê. Áo sơ mi màu tối, tay áo xắn lên gọn gàng. Trông anh giống hệt không gian này—ngăn nắp, lạnh lẽo, không dư thừa cảm xúc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ
Quang Anh nhìn cậu từ đầu đến chân, không hề có ý soi mói, nhưng ánh mắt ấy khiến Duy cảm thấy mình đang được đặt vào một vị trí cần được xác nhận. Sau vài giây, anh quay đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn sáng đi
Trên bàn ăn chỉ có hai phần đơn giản. Không ai mở lời. Tiếng muỗng chạm vào đĩa vang lên rõ ràng, đều đều. Duy ăn rất khẽ, cố không gây ra bất kỳ âm thanh nào không cần thiết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi học, tài xế sẽ đưa em đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… em có thể đi xe buýt—
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần
Cậu gật đầu. Một lần nữa.
Khi cửa đóng lại sau lưng Quang Anh, căn nhà trở về với trạng thái ban đầu—im lặng tuyệt đối. Duy đứng giữa phòng khách, bỗng nhiên không biết mình nên ngồi ở đâu, đặt tay vào đâu. Mọi thứ đều có vị trí, nhưng dường như không có chỗ dành sẵn cho cậu
Cậu chọn ngồi ở mép ghế sofa, lưng thẳng, hai tay đan vào nhau. Một lúc sau, Duy nhận ra mình đang lắng nghe tiếng bước chân của Quang Anh—như tối qua. Như thể chỉ khi nghe thấy âm thanh đó, cậu mới chắc chắn rằng mình không bị bỏ lại.
Ngôi nhà này không có tiếng cười.
Và Duy chợt hiểu: từ hôm nay, cậu không chỉ bước vào một không gian xa lạ—mà còn bước vào thế giới của một người không quen chia sẻ. Một thế giới lạnh, trật tự, và khép kín.
Cậu không biết mình sẽ làm gì để tồn tại trong đó.
Chỉ biết rằng, mình đã ở đây rồi.

#3

Quang Anh đặt tách cà phê xuống bàn, tiếng chạm khẽ nhưng dứt khoát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vài quy tắc
Duy đang đứng đối diện, lập tức căng người. Cậu đã đoán trước khoảnh khắc này sẽ đến. Một ngôi nhà như thế này không thể không có luật.
Quang Anh không nhìn cậu ngay. Ánh mắt anh hướng về phía cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sáng chiếu xiên lên sàn nhà lạnh. Giọng nói trầm và đều, không mang cảm xúc cá nhân.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thứ nhất. Không hỏi quá khứ
Duy hơi sững lại. Bàn tay đặt bên hông khẽ siết chặt. Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho những câu hỏi—gia đình, tai nạn, những điều mất mát. Nhưng không hỏi… lại khiến cậu thấy trống rỗng hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Những chuyện trước đây, đã kết thúc. Ở đây không cần nhắc lại
Duy gật đầu. Cậu không biết mình đang nhẹ nhõm hay buồn bã nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thứ hai. Không gọi thân mật
Duy chớp mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ… ý chú là—
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cứ gọi tôi là chú Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không hơn
Hai chữ không hơn rơi xuống giữa khoảng không im lặng, nặng nề một cách khó hiểu. Duy nuốt khan, gật đầu lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ
Quang Anh quan sát phản ứng đó thêm vài giây, như đang xác nhận một điều gì đó trong đầu. Rồi anh quay đi, lấy một tập hồ sơ đặt lên bàn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giờ giấc sinh hoạt, học tập, tiền sinh hoạt phí. Tôi sẽ lo
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ cần làm đúng phần của mình
Duy đứng yên, không biết phần của mình là gì. Nhưng cậu không hỏi.
Buổi chiều, khi đã ở trong phòng riêng, Duy ngồi trên giường rất lâu. Căn phòng rộng rãi, đầy đủ, sạch sẽ—nhưng trống. Không có đồ cá nhân, không có dấu vết của một người từng sống ở đây. Giống như cậu, vừa được đặt vào một không gian đã chuẩn bị sẵn, nhưng không dành riêng cho cậu.
Không hỏi quá khứ. Không gọi thân mật.
Hai quy tắc ấy cứ lặp lại trong đầu.
Duy chợt nhận ra, Quang Anh không muốn biết cậu đã từng là ai. Và cũng không cho phép cậu tiến gần hơn mức cần thiết. Mọi thứ đều được giữ ở một khoảng cách an toàn—ít nhất là trên lời nói.
Tối đó, khi Duy xuống bếp lấy nước, cậu thấy Quang Anh đứng trước bồn rửa, tay áo xắn lên, lưng thẳng. Ánh đèn chiếu xuống khiến bóng lưng anh dài và rõ nét. Duy đứng lại, do dự.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chú Quang Anh
Quang Anh quay đầu. Ánh mắt chạm nhau trong tích tắc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ?
Chỉ một tiếng đáp, rất ngắn. Nhưng Duy không hiểu sao tim mình lại đập nhanh hơn một nhịp.
Cậu cúi đầu, lặp lại trong lòng những quy tắc vừa được đặt ra. Như một lời nhắc nhở. Như một ranh giới.
Và cũng như một điều gì đó… sớm muộn sẽ bị thử thách.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play