[Mason&CongB] Không Đau Nữa Rồi?
Chap 1. Lần đầu tiên
???
Chia tay đi thằng ngu!
???
Mày đúng là một thằng ngu!
???
Bị tao bào tiền đến cỡ đấy mà vẫn không nhận ra //cười lớn//
Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần đủ cô đơn, người ta sẽ không còn bị tổn thương nữa.
Tôi đã sống như thế 2 năm — làm việc chăm chỉ, giữ khoảng cách với mọi người, và cố gắng để không một ai nhìn thấy mình yếu đuối.
Sau lần bị phản bội đó, tôi hiểu rằng tình yêu là thứ có thể biến một người mạnh mẽ thành một kẻ ngu ngốc, hoang mang nhất.
Và tôi thề sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh ấy thêm lần nào nữa.
Thế nhưng cuộc đời có vẻ chẳng hứng thú với lời thề của tôi.
__________________________
Cậu ta ôm một chồng tài liệu, loạng choạng ngay cửa phòng làm việc và gần như va phải tôi.
Nguyễn Thành Công
Oops x,xin l,lỗi //giọng nhỏ//
Cậu ấy hốt hoảng xin lỗi tôi, giọng nhỏ đến mức tôi gần như không thể nghe thấy.
Lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt ấy, sự rụt rè, tự ti, và… một nỗi sợ rất quen thuộc.
Cảm giác đó giống hệt tôi của quá khứ — khi từng bị xem như trò đùa và lòng tin bị giẫm nát không thương tiếc.
Nguyễn Xuân Bách
Um, không sao. //cúi người xuống//
Tôi cúi xuống nhặt giấy giúp.
Chỉ một hành động nhỏ, nhưng cậu lại bối rối như thể sợ mình vừa phạm một lỗi không thể tha thứ.
Cậu nhìn tôi, hơi do dự. Tôi nhận ra điều ấy, cậu đang mong chờ tôi trách mắng. Có lẽ cậu đã quen với việc bị trách mắng chăng?
Và không hiểu vì sao, thay vì phớt lờ bình thường như mọi ngày, tôi lại muốn khiến cậu an tâm?
Sau đây là phần giới thiệu sơ lược
Nguyễn Xuân Bách
Tên: Nguyễn Xuân Bách
Tuổi: 28
Công việc: Giám đốc công ty XBTC
Ưu điểm: Tài năng, giỏi, đẹp trai
Nhược điểm: sợ yêu, không còn tin vào tình yêu.
Nguyễn Thành Công
Tên: Nguyễn Thành Công
Tuổi: 20
Công việc: thực tập sinh cho công ty XBTC
Ưu điểm: Tài năng, giỏi, đẹp
Nhược điểm: hay tự ti, mặc cảm về bản thân của mình, rụt rè và sợ làm sai ý người khác khiến bị trách mắng.
Và nhiều nhân vật phụ khác.
//abc//: hành động
*abc*: suy nghĩ
[123abc]: khung giờ, thời gian
~: kéo dài
LƯU Ý: TRUYỆN NÀY CHỈ MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ, POV, HƯ CẤU
KHÔNG CÓ THẬT, VÀ KHÔNG GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN DANH TIẾNG CỦA MASON VÀ CONGB
CÂU TRUYỆN NÀY CHỈ MANG TÍNH CHẤT GIẢI TRÍ, POV, HƯ CẤU, KHÔNG CÓ THẬT, KHÔNG GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN NGƯỜI NỔI TIẾNG
Chap 2. Tôi không tin
Uhh..... Có vẻ tôi đã quá quen với việc bị trách mắng?
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị nghe những lời trách mắng.
Khi chồng tài liệu bị rơi xuống, và tôi bối rối cúi xuống nhặt lên lại.
Tôi cứ ngỡ là mình sẽ nghe những câu như
"Không cẩn thận được hả?"
"Làm ăn kiểu quái gì vậy?"
Tôi đã quen với kiểu phản ứng đó.
Khi người ta đánh giá thấp mình đủ lâu, mình sẽ tự tin rằng họ luôn nói đúng.
Còn anh ấy thì không phải kiểu người như vậy.
Chỉ một câu “Không sao” — đơn giản đến mức tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.
Anh không khó chịu. Không cau mày. Không tỏ vẻ kẻ bề trên cứu giúp kẻ yếu đuối.
Và điều khiến tôi bối rối nhất chính là cái bình thản trong giọng anh. Không thương hại. Không khinh thường. Chỉ… nhẹ nhàng.
Cuộc họp sáng hôm nay diễn ra nhanh hơn tôi nghĩ.
Dù vậy, đối với tôi, gần như từng phút đều khiến tim hồi hộp như bị ai bóp nhẹ.
Tôi mới vào phòng ban này được chưa đầy 24 giờ, và tất cả mọi thứ đều lạ: quy trình, tài liệu, cách giao tiếp, thậm chí là cách mọi người nhìn tôi.
Chị Hà
Dự án tháng này chia thành ba mảng. Ai nắm chính mảng nào thì báo lại nghen mọi ngườii.
Anh Tuấn
Tôi xin né mảng ngân sách nha, tôi yếu khoản đó lắm. Ai giỏi thì gánh giùm. //pha trò//
Mọi người bật cười. Tôi thì không. Không phải vì họ không vui, mà vì tôi không biết lúc nào nên cười, lúc nào không. Tôi sợ cười sai chỗ, lại trở thành trò hề.
Nguyễn Xuân Bách
Phần ngân sách tôi giữ. Phân tích dữ liệu — Hà. Truyền thông — Tuấn. Tài liệu và báo cáo ban đầu… giao cho cậu thực tập mới thử nhé.
Cả phòng quay sang nhìn tôi. Tôi hơi giật mình.
Nguyễn Thành Công
Dạ… em sẽ cố hết sức.//bối rối//
Nguyễn Xuân Bách
Chỉ cần làm đúng khả năng.
Bình thản. Rõ ràng.
Không giống kiểu lãnh đạo áp lực hay kiểu giọng lạnh để giữ khoảng cách.
Trong suốt cuộc họp, tôi lén nhìn anh vài lần — mỗi lần đều ngắn, đủ để tim đập mạnh nhưng không ai thấy.
Anh luôn giữ dáng vẻ trầm tĩnh,nghiêm túc, tay đan trước bàn, không ngắt lời ai, chỉ thỉnh thoảng chỉnh sửa vài chỗ thiếu sót bằng câu nói ngắn gọn, nhưng ai nghe cũng thấy thuyết phục.
Chị Hà
Nếu số liệu tháng trước lệch nhiều thì sao anh?
Nguyễn Xuân Bách
Xử lý. Không trách. Sai thì sửa.
Mọi người gật đầu như lời anh là điều hiển nhiên.
Tôi thì thấy… lạ. Người ta thường trách trước rồi mới tính sửa. Nhưng anh thì không
Và mỗi lần anh nói, ánh mắt anh không sắc lạnh, không cao ngạo. Nó có gì đó… rất an tâm, an toàn
Tôi càng không hiểu vì sao anh có thể đối xử tốt với một người như tôi — một kẻ chỉ biết rụt rè và thiếu tự tin vào chính mình.
Khi cuộc họp kết thúc, tôi cứ ngỡ anh sẽ quay đi không nhớ gì về sự tồn tại của tôi.
Nguyễn Xuân Bách
Cậu làm tốt rồi. //nói Công//
Một lời khen đơn giản.
Nhưng đối với tôi — như ai đó mở hé cửa sổ trong căn phòng tối.
Tôi không dám tin vào điều gì hơn.
Không dám nghĩ xa
Nhưng có lẽ…
hôm nay là lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng mình không phải lúc nào cũng là gánh nặng.
Và người khiến tôi có cảm giác đó — chính là anh.
Chap 3. Làm tốt lắm
[10:56 PM]
Tin nhắn đến từ số lạ
Nguyễn Xuân Bách
💬:Ngày mai cậu nhớ mang bản dự thảo đến phòng họp A. Đừng quên.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Là anh.
Cách nói chuyện vẫn khô khan, lịch sự, không biểu cảm, nhưng đủ khiến tôi nghẹn một nhịp.
Nguyễn Thành Công
💬:Tôi biết rồi
Ngay sau đó, tôi tự cười chính mình.
Đúng là không thể nào thoát khỏi sự lúng túng ngớ ngẩn này.
Tôi ôm laptop chạy vội đến phòng họp, cố giữ vẻ thản nhiên.
Nguyễn Thành Công
Anh ấy đến lâu chưa ạ?//hỏi Mai//
Chị Mai
Mới năm phút mà em hỏi làm gì?
Nguyễn Thành Công
à...dạ//lúng túng//
Tôi quay mặt đi, giả vờ mở tài liệu.
Đúng lúc đó anh ngước mắt nhìn tôi.
Chỉ nửa giây.
Nhưng tim tôi lại đập không kiểm soát.
Nguyễn Xuân Bách
Tháng tới công ty sẽ chạy dự án mới. Chúng ta còn rất nhiều vấn đề cần chỉnh sửa.
Mọi người lần lượt trình bày.
Tới lượt tôi.
Tay tôi hơi run.
Tôi từng bị chỉ trích trước đây—bị nói năng lực kém, làm sai, vô dụng.
Những ký ức đó đôi khi vẫn khiến tôi sợ đứng trước người khác.
Nguyễn Thành Công
Dạ… đây là phần kế hoạch nội dung…//mở dự án(slide)//
Tôi nghĩ mọi người sẽ phản ứng tiêu cực.
Tôi nghĩ anh sẽ cau mày, như bao người từng cau mày với tôi.
Nguyễn Xuân Bách
hừmmm.... Cũng có tiến bộ //ngả người ra sau, chú ý đến em//
Tôi không ngẩng lên nổi.
Một câu khen ngắn ngủn thôi mà khiến ngực tôi căng lên như ai ném cả túi oxy vào đó.
Chị Mai
Trước giờ sếp ít khi khen ai đấy. Cậu nên tự hào.//cười//
Nguyễn Thành Công
Không… chắc anh ấy chỉ lịch sự…//cười ngượng//
Nhưng trong đầu lại vang mãi:
“Cũng có tiến bộ.”
Buổi họp kết thúc, mọi người dần ra ngoài.
Tôi lẽo đẽo thu dọn tài liệu, cố chờ anh đi trước.
Nguyễn Xuân Bách
Hôm nay trình bày tốt đấy
Nguyễn Thành Công
//giật mình//
Nguyễn Thành Công
Tôi chưa...thật sự tốt
Nguyễn Xuân Bách
Cậu luôn tự đánh giá thấp bản thân. Đừng như vậy.//lắc đầu//
Chỉ vậy thôi.
Nhưng tôi lại cảm giác như có ai nhìn xuyên qua những vết thương ngày cũ, không phán xét… mà chỉ nhẹ nhàng chạm vào
Nguyễn Thành Công
C,cảm ơn anh rất rất rất nhiều//cúi mặt//
Nguyễn Xuân Bách
Đừng sợ. Tôi ở đây để hỗ trợ cậu, không phải làm cậu tổn thương.
Câu nói ấy khiến tôi đứng chết lặng.
Không ai từng nói với tôi điều đó.
Không một ai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play