Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Ngọt Đến Sau Cùng

Chap 1:Ngọt

NovelToon
Kieu Anh
Kieu Anh
Không ai ngốc nghếch, không ai sai
Kieu Anh
Kieu Anh
Chỉ là một người cho đi quá ít. Người kia quen nhịn quá nhiều
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh về chưa?
Duy đứng dựa vào khung cửa, tay cầm điện thoại, hỏi rất khẽ.
Như sợ nếu to quá sẽ thành đòi hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa
Quang Anh đáp
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc lát nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Duy cúp máy trước
Cậu vào bếp, nấu cơm
Không nấu nhiều, chỉ vừa đủ hai người nếu anh đến, và dư ra một chút nếu anh không.
.
.
.
Quang Anh tới khi trời đã tối hẳn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh qua rồi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Anh nói, vừa tháo giày vừa cúi xuống đặt thứ gì đó lên bàn//
Một cây kẹo mút, bọc giấy đỏ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn cây kẹo một chút, rồi mới cầm lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn cơm chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ăn ở đâu?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dọc đường.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngon không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng được.
Không ai nói thêm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
/Quang Anh ngồi xuống ghế, ngả lưng ra sau//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy bóc kẹo, tiếng giấy sột soạt rất nhỏ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mệt hả?
Duy hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hơi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạo này việc nhiều lắm à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy gật đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cậu đưa kẹo lên miệng, mút rất nhẹ//
Vị ngọt lan ra chậm rãi, đủ để cổ họng dịu đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mai anh có rảnh không?
Duy hỏi tiếp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ… không sao.
Câu nói bật ra quen thuộc đến mức chính Duy cũng giật mình.
.
.
.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh nhìn quanh nhà một lúc//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhà em dạo này gọn ghê.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rảnh thì dọn thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lúc nào cũng rảnh hơn anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bận mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh cười nhẹ//
Không phủ nhận.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em ăn kẹo chậm vậy?
Anh hỏi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sợ hết
Duy đáp thật.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hết thì mua cái khác.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy im lặng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cậu mút thêm một chút, đầu kẹo nhỏ đi thấy rõ//
.
.
.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh về nha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh đứng dậy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mai dậy sớm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh mang giày, mở cửa//
Trước khi đi, anh quay lại nhìn cây kẹo trên tay Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn hết đi, để lâu không ngon.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Cửa đóng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy ngồi xuống ghế//
Kẹo vẫn còn ngọt, nhưng không làm cậu thấy đầy hơn.
Cậu mút thêm một chút, rồi dừng hẳn
Cắm que kẹo vào chiếc cốc trên bàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy nghĩ, rất khẽ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Anh không bỏ đói mình"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Chỉ là anh không biết mình đói"
Căn phòng yên tĩnh
Vị ngọt tan dần trong miệng.
Không ai ở lại để hỏi xem Duy còn cần gì nữa.
.
.
.
Kieu Anh
Kieu Anh
Fic trước trà sữa ít đường rồi, fic này kẹo mút vị dâu nha

Chap 2: Giữ

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tới trễ hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trễ nhiều không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy tránh sang một bên cho Quang Anh vào//
Anh bước qua cửa, đặt balo xuống ghế, tháo giày
Động tác quen đến mức không cần nhìn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ăn gì chưa?
Duy hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy em hâm cơm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thôi, để anh ăn sau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đói mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy đứng lại giữa bếp vài giây//
Câu không sao đó, cậu đã nghe rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào thấy nó thật sự nhẹ.
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh uống nước không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Uống lạnh hay ấm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao cũng được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy lấy nước ấm//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đặt cốc xuống trước mặt Quang Anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mệt hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hơi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay làm nhiều à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Câu trả lời gọn gàng, không dư chữ
Duy gật đầu, không hỏi thêm.
.
.
.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh mở balo, lục một chút rồi đặt lên bàn một cây kẹo mút//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn kẹo//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh mới mua hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ em thích dâu à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy cầm lấy, bóc giấy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không thích.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Duy mút kẹo rất chậm.
Quang Anh ngồi đối diện, cúi đầu xem điện thoại.
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mai anh rảnh không?
Duy hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chưa biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cuối tuần thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng chưa chắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À… vậy thôi.
Không khí lặng đi một chút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy gọi khẽ.//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có thấy… dạo này tụi mình ít nói chuyện không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh ngẩng lên, nhìn Duy vài giây//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẫn nói mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ… ý em là… ít hơn trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn qua đây.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy là được rồi mà.
Duy cắn nhẹ môi, mút kẹo tiếp
Vị ngọt lan ra, quen thuộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm sao vậy?
Quang Anh hỏi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thiệt không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh gật đầu, không hỏi nữa//
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có thấy em phiền không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có khi nào anh thấy em hỏi nhiều quá không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… nếu em không hỏi nữa thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh nhíu mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em hỏi mấy câu này làm gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em hỏi thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng nghĩ nhiều.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Câu đừng nghĩ nhiều rơi xuống rất nhẹ
Nhưng Duy nghe quen quá.
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có về sớm không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc cũng vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nói vậy là mấy giờ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không biết nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh nhìn Duy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ… em chờ được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không cần chờ đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Nhưng Duy vẫn chờ
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có nhớ hồi trước không?
Duy hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồi nào?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi mới quen.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhớ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồi đó anh nói nhiều hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chắc tại giờ mệt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy không nói thêm
Cậu mút kẹo, đầu kẹo nhỏ đi rõ rệt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em ăn kẹo hoài vậy không ngán hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh hỏi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì… ít nhất nó cũng ngọt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh bật cười nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Kẹo mà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ, kẹo thôi.
.
.
.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có thương em không?
Câu hỏi bật ra rất nhỏ, gần như không kịp suy nghĩ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh im lặng vài giây//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có chứ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nói thật không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đâu rảnh nói dối mấy chuyện này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy gật đầu//
Cậu tin
Hoặc ít nhất là muốn tin.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy anh có biết lúc nào em buồn không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì… em buồn anh sẽ nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em không nói thì sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thì anh không biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em muốn anh đoán à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy thì nói đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy im lặng//
.
.
.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh về nha
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh đứng dậy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mai anh nhắn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn hết kẹo đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cửa đóng lại.
Duy ngồi yên một lúc lâu
Cây kẹo chỉ còn nhỏ xíu, ngọt vẫn còn, nhưng cổ họng thì khô.
Cậu nhìn que kẹo trong tay, nói rất khẽ, không biết là nói với ai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Em không cần anh đoán"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Em chỉ cần anh hỏi.”
Duy cắm que kẹo xuống cốc
Lần này, cậu không tiếc khi nó sắp hết.
.
.
.
Kieu Anh
Kieu Anh
Từ vựng ngày hôm nay... "Ừ"

Chap 3: Người Ta Không Sống Bằng Kẹo

Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh tắt điện thoại một chút được không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh ngẩng lên//
Không phải vì lời nói, mà vì giọng Duy.
Nó không trách, không giận, chỉ đều đều — kiểu giọng mà người ta hay dùng khi đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định nói
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Anh đặt điện thoại xuống bàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy ngồi đối diện anh, hai tay đặt trên đùi, lưng thẳng nhưng vai hơi co lại//
Cậu đã tập tư thế này rất nhiều lần — tư thế của người chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc mà không muốn làm đối phương thấy mình yếu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh còn nhớ hôm qua mình nói gì không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hôm qua?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ. Trong bếp.
Quang Anh nghĩ một lúc
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nói em buồn thì ăn ngọt cho đỡ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy gật đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ý anh không phải vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao em—
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh nói vậy...
Không khí chùng xuống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh dựa lưng vào ghế//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ nghĩ… có gì đó giúp em dễ chịu hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh chỉ đưa khi em buồn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có bao giờ hỏi em trước không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hỏi gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hỏi xem em có cần anh không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh im lặng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy tiếp lời, giọng vẫn đều//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc nào cũng là khi em im quá lâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi em không nói gì nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi em thu mình lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy chẳng phải là lúc em cần sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đúng!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn thẳng vào anh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng lúc đó em đã đói rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đói?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đói cảm giác được cần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh hơi nhíu mày//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn ở đây mà?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ở đây, nhưng anh không chạm vào
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh có.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi em buồn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi em yếu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khi em không đòi hỏi gì nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh thở ra//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không cố ý để em như vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao em nói?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì em mệt
Câu nói rất nhẹ, nhưng lần này Quang Anh nghe rõ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em mệt vì lúc nào cũng phải đói trước, thì mới được cho ngọt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh im lặng rất lâu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không giỏi mấy chuyện này.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cũng không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy sao em không nói thẳng?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì nếu em nói thẳng, em sợ anh sẽ thấy em phiền
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy cười khẽ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa từng—
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh im lặng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh đưa tay day trán//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ em ổn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nói ‘ổn’ vì em quen rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Quen cái gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quen tự chịu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh nhìn cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa từng muốn em chịu một mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh quen để em làm vậy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh quen để em tự hiểu, tự xoay, tự sống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chịu được mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chịu được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy gật đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng chịu được không có nghĩa là không đau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh cúi đầu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em không cần xin lỗi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy cần gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy suy nghĩ vài giây//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cần anh hỏi em trước khi em phải xin.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cần anh ở lại khi em nói ‘em ổn’.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì lúc đó thường là em không ổn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh mở ngăn kéo, lấy ra một cây kẹo mút, đặt lên bàn như thói quen//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Duy nhìn, rồi đẩy lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay em không cần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh sững lại//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy em cần gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngồi đây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Quang Anh kéo ghế lại gần hơn//
Duy thở ra một hơi rất khẽ, như thể cuối cùng cũng được đặt xuống thứ gì đó nặng đã mang lâu ngày
Kẹo mút không sai
Cũng không phải Quang Anh sai
Chỉ là người ta không sống được bằng một chút ngọt đến sau cùng.
.
.
.
Kieu Anh
Kieu Anh
Hí hí, fic này coi bộ ngắn nhất và cũng nhạt nhoà nhất của K. Ahh òiii
Kieu Anh
Kieu Anh
Chap sau end nha

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play