Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

〘Anh Trai Say Hi/ATSH + Em Xinh Say Hi/EXSH 〙AFTER THE FIRST BITE

『Chap ⁰¹』

________________
Trời sáng mà u ám hệt như tấm khăn xám phủ lên cả con đường. Gió lạnh thổi qua, kéo theo mùi đất ẩm sau cơn mưa đêm, khiến từng bước chân học sinh mang đồng phục THPT Say Hi đều thêm phần nặng nề. Những tòa nhà hai bên đường im lặng đến lạ, chỉ còn tiếng giày dậm lên vũng nước và tiếng ô va vào nhau lách tách.
Giữa dòng người ấy, Trần Minh Hiếu cao ráo, dáng đi bình thản nhưng đôi mắt luôn quan sát xung quanh, một tay nắm chặt chiếc ô đen che cho cả hai. Bên cạnh cậu là Trần Hạ Vy - một trong hai đứa em út trong nhóm, hiện đang ngáp dài, mái tóc hơi rối vì buổi sáng dậy vội.
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Vy...đi cẩn thận. //nghiêng ô//
Minh Hiếu nghiêng nhẹ chiếc ô về phía cô, giọng trách mà lại đầy chiều chuộng.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Em biết rồi mà…//kéo dài giọng, đôi mắt vẫn lim dim như chưa tỉnh ngủ hẳn//
Phía sau, Đặng Thành An nhét tay vào túi áo khoác, cất giọng chọc ghẹo.
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Lười quá ~ Đã nói ngủ sớm mà không bao giờ nghe.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Tại hôm qua học bài ấy chứ bộ…//chu môi//
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Ừ, học TikTok.//nói nhỏ//
An nói nhỏ nhưng đủ để Vy phẫn nộ vung tay đấm cậu một cái vào vai.
Tiếng cười đùa nhỏ của Hạ Vy và Thành An nhanh chóng bị nuốt chửng vào bầu không khí lạnh lẽo và ồn ào của con phố. Minh Hiếu lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên một chút. Cậu không nói gì, chỉ điều chỉnh lại chiếc ô, bước chân vẫn giữ nhịp độ vững chãi, dẫn đường cho cô em gái và cậu bạn thân đang cãi nhau bằng những cú đấm nhẹ và lời trêu chọc vụng về.
Khi nhóm ba người rẽ vào cổng trường Say Hi High School rộng lớn, ánh mắt của Minh Hiếu chợt nheo lại. Dù trời còn sớm và u ám, sân trường đã đông đúc hơn bình thường. Cổng trường bị kẹt cứng bởi một đám đông hỗn loạn bất thường.
Không phải là sự hối hả của buổi sáng...Đó là sự xô đẩy, la hét thất thanh và một vài tiếng gầm gừ không rõ ràng bị át đi bởi tiếng còi bảo vệ.​Một chiếc xe cấp cứu và xe cảnh sát đã đỗ sẵn ở khu vực nhà xe, đèn nhấp nháy liên hồi.
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Sao đông và ồn thế nhỉ?//ngạc nhiên, ngừng chọc Vy//
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Có vẻ có chuyện rồi... // nhíu mày//
Trong đám người đang xô nhau chạy ngược chạy xuôi ở khu vực cổng, một bóng dáng cao lớn, quen thuộc vừa băng qua.
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Hậu! //gọi lớn//
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lâm Bạch Phúc Hậu
mọe giật mình!!!! //giật thót quay lại//
Lâm Bạch Phúc Hậu, cậu bạn cùng nhóm với mái tóc rối bời hơn thường lệ và chiếc cặp sách đeo lệch, dừng lại. Khuôn mặt cậu căng thẳng, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ hoảng loạn, không còn sự điềm tĩnh thường ngày.
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lâm Bạch Phúc Hậu
Hiếu! An! Vy! //chạy lại, thở dốc//
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lớp 11A3 có chuyện… Có người bị… bị cắn! Sáng sớm nay ở phòng Y tế, họ nói là bạo lực nhưng…
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Bị cắn!?!!! //ôm chặt lấy cánh tay Minh Hiếu//
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lâm Bạch Phúc Hậu
Ờ. Mọi người bảo có tiếng la hét, xong rồi có người chạy ra từ phòng đó với… máu… Có người trông như phát điên, gầm gừ rồi lao vào người khác. Hai học sinh và một cô giáo ở tầng một đã bị rồi.//nuốt nước bọt run rẩy//
Lâm Bạch Phúc Hậu
Lâm Bạch Phúc Hậu
Thằng Khang đang ở trên lớp 11A2 xem tình hình.
Minh Hiếu nhìn đám đông hỗn loạn và lực lượng chức năng đang cố gắng phong tỏa khu vực nhà xe, ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng.
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Đừng ở đây nữa, quá đông. An, Vy, hai đứa đi thẳng lên lớp của mình đi.
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Đừng đi cầu thang chính, đi cầu thang thoát hiểm phía sau. Tuyệt đối không dừng lại.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Còn hai anh?//run nhẹ//
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Anh với Hậu sẽ lên lớp 11A2 tìm Khang. Xong việc bọn anh sẽ qua lớp hai đứa. Nghe lời anh. Đi đi!
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Vậy bọn em đi trước!
Trần Minh Hiếu²
Trần Minh Hiếu²
Nhớ bảo vệ nhau!!!
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
v-vâng...
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
đã rõ!
An nhanh tay kéo Vy đi theo hướng cầu thang thoát hiểm.
______________
Phòng học lớp 10A1 nằm ở tầng 2, khu nhà B. An và Vy chạy nhanh nhất có thể, tránh xa khỏi sự náo loạn ở sân trường.
Thành An và Hạ Vy băng qua hành lang tầng hai, nơi những tiếng la hét từ tầng dưới vọng lên ngày càng lớn. Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh theo lời dặn của Minh Hiếu, Hạ Vy vẫn không ngừng run rẩy.
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Sự cố gì vậy chứ, sao lại ồn ào đến mức này?//kéo Vy nhanh về lớp//
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
không ổn một chút nào...
Khi họ rẽ vào khu vực lớp 10A1, mọi thứ có vẻ bình thường hơn một chút, ít nhất là so với khung cảnh hỗn loạn ở sân trường. Cánh cửa lớp 10A1 mở toang. Bên trong, khoảng hai mươi học sinh đã có mặt.
Tiếng xì xào bàn tán về 'vụ đánh nhau kinh hoàng' ở khu 11 vang lên không ngớt, xen lẫn tiếng các cô cậu học trò liên tục lướt điện thoại để cập nhật tin tức. Không khí căng thẳng nhưng vẫn mang vẻ hiếu kỳ, chưa ai thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Cậu bạn lớp trưởng, Nguyễn Thành Công, một người luôn nghiêm túc, đang đứng ở bục giảng, cố gắng giữ trật tự một cách vô vọng.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Các bạn! Mọi người trật tự chút đi! Nhà trường chưa có thông báo chính thức.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Chỉ là sự cố bạo lực thôi, bảo vệ đang xử lý rồi. Mọi người về chỗ, đừng tụ tập nữa!// cố nói lớn lấn át tiếng ồn ào của lớp//
​An và Vy nhanh chóng đi về phía cuối lớp, ngồi vào bàn quen thuộc của mình.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Tụi mình… có nên gọi lại cho các anh không?
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Không. Anh Hiếu bảo bọn mình vào lớp an toàn trước. Giờ mà gọi có khi làm phiền anh ấy hơn.
Vy siết chặt quai cặp. An liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sân trường vẫn đang náo loạn. Cậu cảm thấy một sự bất an khó tả.
________
Từ phía hành lang, cô học sinh năm thứ hai với bộ đồng phục trắng tinh giờ dính đầy những vệt máu đỏ thẫm, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, loạng choạng bước đi. Cô ta gầm gừ, đôi mắt trắng dã, gân xanh nổi lên khắp cổ và thái dương, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
ĐÓNG CỬA VÀO NHANH!!!!//hét lên//
Tiếng hét của Công vang lên, đầy sự hốt hoảng nhưng cũng dứt khoát. Cậu ta lao nhanh về phía cánh cửa, cùng lúc đó, cô học sinh bị nhiễm bệnh đã nhìn thấy mục tiêu và tăng tốc.
Ba nam sinh tên là Dương, Sơn và Đăng nhanh chóng chạy đến tiếp sức. Ba người dùng toàn bộ sức lực, ép cánh cửa vào.
*RẦM!*
​Cánh cửa đóng lại ngay trước khi Kẻ gầm gừ kia kịp lao vào trong. Tuy nhiên, sức mạnh của nó cũng không hề nhỏ. Cô gái điên cuồng đập mạnh vào cánh cửa, tạo ra những tiếng động kinh hoàng khiến cả lớp giật mình.
_______________
Ri aka Rắn chúa
Ri aka Rắn chúa
cắt

『Chap ⁰²』

_________
Cánh cửa sập lại ngay trước mũi cô học sinh bị nhiễm bệnh, khiến thân hình biến dạng của cô ta đập mạnh vào mặt ngoài. Tiếng va chạm mạnh như một cú đấm vào lồng ngực tất cả học sinh trong lớp.
Tuy nhiên, sự phong tỏa này chỉ là tạm thời. Sức mạnh và sự điên cuồng của Kẻ gầm gừ kia vượt xa những gì họ tưởng tượng. Cô ta bắt đầu đập mạnh vào cánh cửa, không phải bằng tay, mà bằng toàn bộ cơ thể một cách man rợ.
*BÙM! BÙM! BÙM!*
Những tiếng động thô bạo, điên cuồng vang lên liên hồi, làm rung chuyển cả khung cửa. Những học sinh đứng gần cánh cửa phải nghiến răng dồn sức chống lại áp lực đang đẩy vào.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Chắn đó vào!!!
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Mau! Chèn cửa! Lấy hết bàn ghế chèn vào!!!
​Cả lớp học như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Sự sợ hãi tột độ đã biến thành ý chí sinh tồn. Học sinh túm tụm lại, hợp sức di chuyển mọi vật nặng trong tầm tay:​Bàn giáo viên nặng nề được đẩy tới,một chồng sách giáo khoa dày cộp được chất cao, ​ghế nhựa, thùng rác, thậm chí là kệ đựng dụng cụ học tập cũng được kéo đến, xây thành một bức tường chắn tạm thời cao quá đầu người​.
Mọi người làm việc trong im lặng căng thẳng, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng đập cửa kinh hoàng của Kẻ gầm gừ ở bên ngoài là còn vang vọng.
…Bên ngoài, tiếng *BÙM! BÙM! *vẫn dội vào cánh cửa như nhịp trống tử thần, mỗi cú va đập khiến cả bức tường bàn ghế rung lên bần bật.Một chiếc ghế nhựa trượt ra vài phân.
Trần Đăng Dương¹
Trần Đăng Dương¹
Giữ chặt vào! // gằn giọng//
Dương gằn giọng, bắp tay nổi gân, lưng ép sát vào chồng bàn giáo viên,bên cạnh là Sơn đang cố hết sức chắn cửa.Công đứng ở vị trí trung tâm, hai tay chống lên bàn, ánh mắt vẫn giữ được chút tỉnh táo hiếm hoi giữa cơn hỗn loạn.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Đừng để khoảng trống! Ai rảnh thì chèn thêm sách vào dưới chân bàn!
Quang Anh và Duy cúi rạp người, run rẩy nhét từng cuốn sách giáo khoa vào khe hở. Đăng cắn chặt môi đến bật máu, nhưng vẫn không buông tay.
_____________
Ở góc lớp, Thành An ép sát lưng vào tường, một tay chắn trước Hạ Vy, tay còn lại nắm chặt lấy cạnh bục giảng.Hạ Vy mặt tái mét, hai tay ôm chặt cặp sách trước ngực như bám víu vào thứ gì đó quen thuộc.
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Đừng nhìn…Đừng nghĩ gì cả, nghe tớ nói thôi...
Vy gật đầu, nhưng đôi mắt cô vẫn run rẩy nhìn về phía cánh cửa đang rung lên dữ dội. Mỗi tiếng đập vang lên, tim cô lại thắt chặt một nhịp.
___
*RẮC! *
Một tiếng nứt nhỏ vang lên.
Cả lớp chết lặng...Một đường rạn mảnh xuất hiện trên cánh cửa gỗ cũ kỹ, như một vết sẹo đang dần bị xé toạc.
"Cửa… cửa nứt rồi!"
Một nữ sinh thều thào, nước mắt lăn dài.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
IM!Đừng la!//khẽ quát//
Tiếng đập bên ngoài chợt chậm lại.
Không phải vì yếu đi…Mà như thể Kẻ gầm gừ đang đổi cách tấn công.
Mọi người nín thở...Rồi...
*KÉT KÉT*
Tiếng móng tay cào lên gỗ vang lên chói tai, rít từng nhịp, từng nhịp một, như đang… tìm chỗ yếu nhất.
"Trời ơi…" – một bạn nữ bật khóc, tay bịt miệng.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Không được khóc! Không được gây tiếng động!
__
Đặng Thành An¹
Đặng Thành An¹
Vy… hít thở chậm thôi. Theo tớ... // cúi sát//
Cậu nắm lấy tay cô, bóp nhẹ ba lần , nhịp quen thuộc từ những lần Vy hoảng loạn trước đây.Hạ Vy nhắm chặt mắt, cố ép hơi thở mình hòa theo nhịp của An. Tiếng cào cửa vẫn vang lên, nhưng dường như đã xa hơn một chút.
_
Bất chợt...
*ẦM!!!*
Cánh cửa lại rung lên, dữ dội hơn, thô bạo hơn, như thể có thứ gì đó không còn kiên nhẫn nữa. Nhưng lần này, lực tác động không đánh thẳng, mà xô ngang, kéo dài theo chiều gỗ mục nát của bản lề.Toàn bộ "bức tường" bàn ghế nghiêng hẳn đi.
Những chiếc chân bàn kêu lên rít rít trên nền gạch, để lại vệt xước dài như vết cào tuyệt vọng.
Trần Đăng Dương¹
Trần Đăng Dương¹
GIỮ!!!
Dương gào lên, cổ họng khản đặc, hai tay ép chặt vào mặt bàn giáo viên đang trượt dần.Sơn hoảng loạn lùi lại nửa bước, gót chân vấp vào chồng sách rơi vãi. Cậu trượt chân, cả người ngã chúi về phía sau nhưng Đăng kịp thời chộp lấy vạt áo, kéo giật lại trong gang tấc.
Đỗ Hải Đăng¹
Đỗ Hải Đăng¹
Đứng vững!
Đăng nghiến răng, tay run lên vì căng thẳng.Ngay lúc ấy, một chiếc bàn bị xô lệch.Chỉ một khoảng hở nhỏ, hẹp đến mức tưởng như không đáng kể...
Nhưng đủ để một vệt sáng lạnh lẽo từ hành lang tràn vào.
Và trong vệt sáng đó.. Tất cả đều nhìn thấy nó.
Là một con mắt....
Đục ngầu như bị phủ một lớp sương chết chóc.Đỏ ngầu, những mạch máu nổi lên chằng chịt.Không còn ánh nhìn của con người, chỉ còn bản năng đói khát và điên loạn.
Con mắt áp sát vào khe cửa...Đảo qua…Đảo lại…
Chậm rãi...Tỉ mỉ...
Như thể đang đếm từng nhịp thở, từng trái tim đang run rẩy trong lớp học.
Một nữ sinh không chịu nổi, đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống sàn. Miệng cô mở ra định hét lên nhưng bạn bên cạnh đã kịp kéo giật lại, bịt chặt miệng, nước mắt trào ra không tiếng động.
Không ai dám hét.
Không ai dám khóc.
Ở góc lớp, Thành An kéo mạnh Hạ Vy vào sát ngực mình hơn. Cậu cúi thấp người, dùng toàn bộ thân thể che chắn cho cô, như thể chỉ cần mình che đủ kín, thứ ngoài kia sẽ không thể chạm tới Vy.Hạ Vy cắn chặt môi đến bật máu. Hai tay cô nắm chặt áo An, móng tay bấu sâu, run rẩy từng hồi.
Rồi…Con mắt ấy biến mất.
Không một lời báo trước.
Không một dấu hiệu.
Tiếng móng tay cào gỗ tắt lịm.Tiếng va đập điên cuồng cũng im bặt.Hành lang bên ngoài rơi vào một sự im lặng đáng sợ, cái im lặng không phải của an toàn,mà là của thứ đang rình rập, chờ đợi.

『Chap ⁰³』

Khoảng lặng kéo dài thêm vài giây nữa, đặc quánh đến mức tưởng chừng chỉ cần một tiếng thở mạnh cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ,rồi Công cử động.
Cậu nuốt khan, cổ họng khô rát, gương mặt tái mét đến mức không còn chút máu. Đôi tay run lên rõ rệt, nhưng cậu vẫn cố giữ giọng thấp nhất có thể
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Ch… chặn lại khe hở đó...
Lời nói như một sợi dây kéo tất cả trở về thực tại.Dương và Đăng lập tức hiểu ý. Hai cậu trao nhau một ánh nhìn ngắn ngủi, không cần thêm lời, rồi dồn sức đẩy chiếc bàn lệch trở lại vị trí cũ. Gỗ cọ sát nền gạch kêu lên ken két, nghe chói tai giữa sự im lặng chết chóc.
Lê Hồng Sơn¹
Lê Hồng Sơn¹
Nhẹ thôi… nhẹ thôi…
Sơn thì thào, vừa run vừa nhét thêm sách vào khe hở , một chồng sách giáo khoa được ép chặt vào chỗ nứt , một chiếc ghế nhựa bị bẻ ngược, chèn ngang để khóa lại khoảng trống.
Ánh sáng lạnh lẽo từ hành lang bị nuốt chửng, lớp học trở lại trong thứ bóng tối vàng vọt của đèn huỳnh quang.Khi khe hở hoàn toàn biến mất, nhiều người mới dám thở ra, nhưng vẫn là những hơi thở đứt quãng, run rẩy.
____
Ở một góc khác của lớp, vài bạn nữ ngồi sát lại với nhau, lưng dựa vào tường. Có người khóc không ra tiếng, có người cắn chặt môi đến bật máu.
Hồ Võ Thanh Thảo¹
Hồ Võ Thanh Thảo¹
Không sao đâu… không sao đâu mà Sáng... // run rẩy vỗ nhẹ lưng người bên cạnh, giọng nghẹn lại.//
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng¹
Nguyễn Lê Ngọc Ánh Sáng¹
// run rẩy cố kìm nước mắt//
Nguyễn Lê Diễm Hằng¹
Nguyễn Lê Diễm Hằng¹
Chúng ta vẫn ổn… vẫn chưa ai bị gì cả…
Những cái ôm vụng về, run rẩy trao cho nhau, như những chiếc phao mong manh giữa biển sợ hãi. Nước mắt rơi xuống vai áo bạn mình, thấm lạnh, nhưng không ai buông ra.
____
Các bạn nam đứng rải rác quanh lớp, tạo thành một vòng chắn bản năng. Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu nhiệm vụ của mình lúc này...
Giữ bình tĩnh cho người khác và cả bản thân, dù bản thân đang hoảng loạn đến mức nào.
Trần Đăng Dương¹
Trần Đăng Dương¹
Ổn rồi… tạm thời ổn rồi.//dựa lưng vào bàn, hít sâu một hơi, cố gạt cơn run ở hai tay//
Cậu nói, không biết là nói với người khác hay với chính mình.Đăng ngồi thụp xuống cạnh một nhóm nữ sinh, giọng khàn đi.
Đỗ Hải Đăng¹
Đỗ Hải Đăng¹
Không sao đâu, nghe tao nói nè… cửa vẫn còn, chúng ta còn thời gian.
Sơn lặng lẽ nhặt những cuốn sách rơi vãi, xếp lại thành chồng, động tác chậm rãi như để tự ép mình bình tĩnh.
____
Công đứng giữa lớp, hai tay vẫn chống chặt lên bàn giáo viên như bám vào điểm tựa cuối cùng. Mồ hôi từ thái dương chảy xuống, thấm vào cổ áo, lưng áo cậu ướt sũng, lạnh ngắt. Cậu cúi đầu rất thấp, hít vào thật sâu, giữ lại trong lồng ngực vài giây rồi mới thở ra từng chút một, chậm rãi và nặng nề như thể chỉ cần buông lỏng thêm dù chỉ một nhịp thôi, hai đầu gối sẽ khuỵu xuống ngay lập tức.
Lớp trưởng không được sợ,cậu bắt buộc phải là người phải bình tĩnh nhất.
Ý nghĩ ấy lặp đi lặp lại trong đầu Công như một mệnh lệnh tự áp đặt. Cậu ngẩng lên. Đôi mắt đỏ hoe vì căng thẳng và mệt mỏi, nhưng ánh nhìn vẫn cố giữ lấy sự tỉnh táo mong manh còn sót lại.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Mọi người… nghe mình nói.
Giọng cậu run lên, khàn đi vì khô cổ, nhưng không vỡ. Không hoảng loạn. Không gào thét.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Chúng ta vẫn an toàn. Ít nhất là bây giờ.
Công dừng lại một nhịp, để từng chữ rơi xuống căn phòng đang nín thở.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Giờ… kiểm tra xem bản thân có bị thương hay gì không. Trầy xước cũng phải nói.
Không ai phản đối cũng không ai lên tiếng ngay.
Chỉ có những cái cúi đầu chậm rãi. Những bàn tay run rẩy sờ lên cánh tay, bả vai, cổ tay. Tiếng vải áo sột soạt rất khẽ. Một vài tiếng hít thở sâu cố kìm lại sự hoảng loạn.
"Tớ không sao."
Một giọng nữ yếu ớt vang lên từ cuối lớp.
Trần Đăng Dương¹
Trần Đăng Dương¹
Tao cũng không bị gì.// giơ hai tay ra như để chứng minh, dù đầu ngón tay vẫn còn run.//
Từng người một lên tiếng, nhỏ, rời rạc, nhưng mỗi câu nói ấy như một viên gạch vá lại tinh thần đang rạn nứt của cả lớp.
Lê Hồng Sơn¹
Lê Hồng Sơn¹
Không ai bị cắn lẫn bị thương...
Công khẽ gật đầu. Vai cậu sụp xuống một chút, như vừa trút được gánh nặng đầu tiên.
____
Ở gần cửa sổ, Hạ Vy ngồi thẳng lưng hơn những người khác.
Gương mặt cô vẫn tái, nhưng ánh mắt đã dần lấy lại tiêu điểm. Cô đưa tay lau vội mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, rồi hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Nếu… nếu nó đủ mạnh để làm nứt cửa như vậy...
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Thì bàn ghế chỉ cầm cự được thêm một thời gian thôi. Chúng ta không thể chỉ ngồi chờ.
Vài ánh mắt quay về phía cô.
"Nhưng nó đã rời đi."
Ai đó thì thào.
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Chưa chắc.//lắc đầu, môi mím chặt //
Trần Hạ Vy¹
Trần Hạ Vy¹
Nó có thể quay lại. Hoặc… có thể không chỉ có một.
Không khí trong lớp lạnh hẳn đi.Bên cạnh cô, An vẫn chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Vai cậu căng cứng, nhịp thở chưa đều. Bàn tay An nắm chặt tay Hạ Vy đến mức các khớp ngón tay đỏ ửng, như thể chỉ cần buông ra là cả thế giới sẽ sụp đổ lần nữa.
____
Công lắng nghe, rồi lên tiếng lần nữa, chậm rãi hơn.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Hạ Vy nói đúng. Chúng ta phải tính tiếp.
Cậu đảo mắt nhìn quanh lớp họ, những gương mặt trẻ tuổi, tái nhợt, nhưng vẫn đang cố gắng bám víu vào nhau.
Nguyễn Thành Công¹
Nguyễn Thành Công¹
Hiện tại, giữ im lặng. Chia người quan sát cửa, cửa sổ. Không ai được ở một mình.
Một vài bạn nam gật đầu, tự giác dịch chuyển vị trí, đứng gần những chỗ yếu nhất. Các bạn nữ ngồi sát lại, tay nắm tay, thì thầm trấn an nhau.
Ở góc lớp, Hạ Vy vẫn dựa vào Thành An, hơi thở đã bớt dồn dập hơn. An cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu đi đôi chút, nhưng bàn tay vẫn đặt chắc chắn trên lưng cô như một lời hứa thầm lặng rằng cậu sẽ không buông.
______

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play