Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Truyện Xà Lơ

1

kể chuyện
kể chuyện
xin chào
kể chuyện
kể chuyện
mình là
cùng Nước
cùng Nước
Nước đây
cùng Nước
cùng Nước
mình thấy app có khung xinh qué
cùng Nước
cùng Nước
mình phải chôm thuiii
kể chuyện
kể chuyện
mà đã thui thì phải lấy
kể chuyện
kể chuyện
vậy nên mình đi coppy truyện xà xí
kể chuyện
kể chuyện
nên đừng đọc nhé
cùng Nước
cùng Nước
bắt đầu xà xí nò
Ngày mẹ mất, An dọn về căn nhà cũ ở cuối con hẻm nhỏ, nơi từng đầy ắp tiếng cười. Ngôi nhà im lìm như giữ kín một bí mật. Trong chiếc tủ gỗ sẫm màu, An tìm thấy một hộp quà bọc giấy nâu, buộc dây thừng giản dị.
kể chuyện
kể chuyện
Trên nắp hộp có dòng chữ quen thuộc: “Khi con thấy mình lạc lối.” Nét chữ của mẹ, nghiêng nghiêng, dịu dàng.
kể chuyện
kể chuyện
An chưa mở ngay. Cậu đặt hộp quà lên bàn, nhìn qua khung cửa sổ nơi cây khế già vẫn đứng, lá khẽ rung trong gió. Mấy năm qua, An mải miết chạy theo những mục tiêu đo bằng con số: điểm số, tiền lương, vị trí. Cậu từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng giờ đây lại thấy trống rỗng đến lạ. Sáng hôm sau, An mang hộp quà theo khi ra quán cà phê đầu hẻm. Bà chủ quán cười hiền, hỏi thăm. An chợt nhớ mẹ từng nói: “Một ngày tốt lành bắt đầu bằng một nụ cười.” Cậu mỉm cười đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm như vừa tháo một nút thắt nhỏ trong lòng. Đến trưa, An mở hộp quà. Bên trong là một cuốn sổ mỏng, vài tấm ảnh cũ và một lá thư. Lá thư ngắn, không dạy dỗ, không than thở. Mẹ chỉ kể về những ngày khó khăn bà từng trải qua, về niềm vui khi trồng cây khế, khi nấu bữa cơm đơn sơ, khi nghe An gọi “mẹ” sau một ngày dài. Cuối thư, mẹ viết: “Cuộc sống không tặng con những thứ con đòi hỏi, mà tặng con những gì con cần để lớn lên.” An lật cuốn sổ. Mỗi trang là một việc nhỏ: “Uống nước khi khát.” “Gọi điện cho người mình nhớ.” “Đi bộ dưới nắng sớm.” “Tha thứ, nếu có thể.” Mẹ đã ghi lại những điều giản dị, như thể đó là bản đồ để đi qua những ngày mệt mỏi. Chiều đến, An ra sau nhà, tưới nước cho cây khế. Cậu chợt nhận ra những vết sẹo trên thân cây—dấu tích của bão năm nào—nhưng cây vẫn ra trái ngọt. An hiểu, không phải không có tổn thương thì mới trưởng thành; chính những vết nứt cho phép ánh sáng đi vào. Tối ấy, An nấu bữa cơm đầu tiên trong căn nhà cũ. Cậu đặt thêm một chén, thói quen cũ chưa kịp bỏ. Nhưng thay vì buồn, An thấy ấm. Cậu mở cửa sổ, gió mát tràn vào, mùi cơm mới quyện cùng hương khế chín. An đặt hộp quà trở lại tủ, không đóng kín. Cậu biết mình sẽ còn lạc lối, nhưng cũng biết mình đã nhận được quà tặng quý nhất: khả năng nhìn thấy ý nghĩa trong những điều bình thường. Và từ đó, mỗi ngày trôi qua đều là một món quà đang chờ được mở.

2

cùng Nước
cùng Nước
hé lô
cùng Nước
cùng Nước
mình nè
kể chuyện
kể chuyện
còn 19 chương
kể chuyện
kể chuyện
ôi thiệc là
kể chuyện
kể chuyện
xa vời
kể chuyện
kể chuyện
nhưng hông sao
cùng Nước
cùng Nước
mình trâu bò già lắm
cùng Nước
cùng Nước
nên
cùng Nước
cùng Nước
sẽ làm nổi
cùng Nước
cùng Nước
ố hố hố hố hố hố
cùng Nước
cùng Nước
.....
kể chuyện
kể chuyện
mệc thấy bà nụi
Chuyện Hài: Con Mèo Biết “Báo Đời” Nhà anh Tư có một con mèo tên là Ú. Gọi là Ú vì nó… ú nu, tròn như cái bánh bao, đi ba bước là thở một cái. Nhưng đừng để ngoại hình đánh lừa, Ú là con mèo có “nhiều sáng kiến” nhất xóm. Một buổi sáng, anh Tư ngủ dậy phát hiện cái bánh mì mới mua biến mất. Trên bàn chỉ còn vài mảnh vụn và một dấu chân mèo in nguyên hình… trái tim. Anh thở dài: — Ú ơi là Ú, mày ăn vụng còn biết làm màu! Ú nghe thấy, ngẩng mặt lên, liếm mép rất điềm nhiên, ánh mắt như nói: “Bánh này tự nguyện hi sinh.” Trưa hôm đó, anh Tư có khách. Đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì Ú nhảy phốc lên bàn, ngoạm nguyên cái đùi gà, rồi phóng thẳng ra cửa. Cả nhà đứng hình mất ba giây. Khách cười khì: — Mèo anh… nhanh hơn cả Wi-Fi. Anh Tư chạy theo, vừa đuổi vừa hét: — Ú! Trả đùi gà đây! Ú quay đầu nhìn lại, kêu “meo” một tiếng rõ dài, kiểu như: “Không trả đâu, gà này có duyên với tôi.” Đỉnh cao là buổi tối. Anh Tư đang gọi video với sếp, mặt mũi nghiêm túc, giọng nói chuẩn chỉnh. Đúng lúc sếp hỏi: — Cậu có ý kiến gì thêm không? Ú từ đâu chui ra, nhảy lên bàn phím, đặt nguyên mông vào camera. Màn hình hiện lên một khối lông tròn vo, rung rinh. Sếp im lặng vài giây rồi hỏi rất bình tĩnh: — Đây là… biểu đồ mới à? Anh Tư đỏ mặt, lắp bắp: — Dạ không… đó là… chiến lược hình tròn. Ú vẫn thản nhiên ngồi, còn quay đuôi một vòng như để “trình chiếu”. Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự kiến, sếp chỉ nói một câu: — Lần sau nhớ cho “nhân viên lông lá” nghỉ họp nhé. Tối đó, anh Tư nhìn Ú, vừa giận vừa buồn cười. Ú ngáp một cái thật dài, rồi lăn ra ngủ, bụng phập phồng sung sướng. Anh Tư thở dài kết luận: — Nuôi mèo không phải để bắt chuột… mà để luyện tim mạch và kỹ năng chịu đựng. Ú khẽ “meo” trong mơ, có lẽ đang mơ thấy… một cái đùi gà khác.

3

cùng Nước
cùng Nước
à lô
cùng Nước
cùng Nước
còn mười
kể chuyện
kể chuyện
bảy
kể chuyện
kể chuyện
chương
kể chuyện
kể chuyện
nữa
kể chuyện
kể chuyện
muahhahahahhahahahhahahahahahahhahahahahaha
kể chuyện
kể chuyện
ô dê
kể chuyện
kể chuyện
cùng Nước
cùng Nước
(Tiếp theo) Sáng hôm sau, anh Tư tỉnh dậy với cảm giác lành lạnh. Mở mắt ra, anh thấy Ú đang nằm… trên ngực mình, bốn chân dang rộng, cái bụng phập phồng như ông chủ vừa ăn xong bữa tiệc. Một sợi râu mèo chọc thẳng vào mũi. Anh Tư nín thở. — Ú… xuống… Ú không xuống, còn trở mình một cái, ép anh Tư thở không ra hơi. Mười phút sau, anh Tư bò được ra khỏi giường, mặt mũi tái mét như vừa vượt qua kiếp nạn. Ú thì tỉnh bơ nhảy xuống đất, chạy thẳng tới bát ăn, ngồi chờ, ánh mắt trách móc: “Sao hôm nay phục vụ chậm thế?” Anh Tư quyết định “dạy dỗ”. Anh mua về một đồ chơi mèo hình con chuột, loại có pin, chạy vù vù. Anh bật công tắc, con chuột lao đi. Ú nhìn. Chuột chạy tiếp. Ú nhìn tiếp. Năm giây. Mười giây. Rồi Ú quay lưng… bỏ đi. Anh Tư chết lặng. — Ủa? Mày không phải mèo hả? Tối đó, đồ chơi chuột biến mất. Anh Tư tìm khắp nhà không thấy. Đến khi mở tủ giày, anh phát hiện con chuột nằm gọn trong đó, bên cạnh là… dép của Ú (tức là dép của anh, nhưng Ú ngủ lên nên tính là của Ú). Rõ ràng là một lời cảnh cáo: “Đừng đem mấy thứ trẻ trâu ra dụ ta.” Đỉnh điểm là hôm anh Tư dẫn bạn gái về ra mắt… Ú trước. Bạn gái vừa ngồi xuống ghế, Ú đã nhảy lên lòng cô, dụi đầu, kêu meo meo nũng nịu. Cô tan chảy ngay lập tức: — Trời ơi, mèo gì mà dễ thương vậy! Anh Tư chưa kịp mừng thì Ú quay sang… liếm tay bạn gái, rồi nhìn anh Tư bằng ánh mắt chiến thắng. Tối đó, bạn gái nhắn tin: — Em thấy… em hợp với Ú hơn anh. Anh Tư nhìn Ú đang ngủ ngon lành, thở dài: — Mày không chỉ báo đời… mà còn cướp luôn tình yêu. Ú khẽ vẫy đuôi. Có vẻ, với nó, cuộc sống này… đúng là một trò chơi rất vui.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play