Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

| ĐN BSD/Bungou Stray Dogs| Đóa Hoa Phù Dung

Chapter 𝟭

.... 𝐌𝐨̛̉ 𝐃̵𝐚̂̀𝐮 .....
Đêm lặng, nó vùi đầu vào gối mà nức nở, như thể chỉ cần tiếng khóc đủ lớn là có thể át đi những mảnh vỡ âm thanh hỗn loạn ngoài cánh cửa kia.
Nó ước mình khóc đến kiệt sức, để rồi ngất đi trong cơn mệt lử, tìm một lối thoát tạm thời khỏi những rối ren đang bủa vây và siết chặt lấy cuộc đời nó.
Ánh mắt nó hướng về phía vệt sáng le lói lọt qua khe cửa. Nó nhớ đôi bàn tay gầy gò của mẹ
Nhớ cả những vết bầm tím mà mẹ luôn cố che đi bằng lớp áo dài tay giữa mùa hè nóng bức. Nếu nó ngủ, mẹ sẽ chỉ còn lại một mình trước cơn bão.
Ý nghĩ đó trở thành một cái dằm đâm sâu vào ý thức, khiến cơn buồn ngủ trở nên tội lỗi.
Nó thà chịu đựng nỗi đau xé lòng của sự tỉnh thức, còn hơn phải thức dậy trong một ngôi nhà không còn đủ bóng dáng của cả hai người.
Kể từ khi biết ghi nhớ những mảnh ghép của cuộc đời, ký ức trong nó đã hằn sâu những vết sẹo được dệt bằng tiếng gào thét.
Ba và mẹ dường như chẳng còn dùng ngôn ngữ để thấu hiểu, mà chỉ dùng chúng để đâm chém lẫn nhau.
Và rồi, khi những cơn thịnh nộ đã lên đến đỉnh điểm mà vẫn chưa tìm được bến đỗ, chúng sẽ đổ ập xuống đầu nó—đứa trẻ tội nghiệp bỗng chốc trở thành nơi trút bỏ mọi uất ức và thất bại của cả hai.
Vòng lặp nghiệt ngã ấy cứ thế diễn ra, ngày này qua tháng khác, đều đặn đến mức nó quên mất rằng một mái ấm đúng nghĩa vốn dĩ phải có mùi vị của sự bình yên.
Lối thoát là một khái niệm xa xỉ mà nó chẳng bao giờ chạm tới được. Nó chọn cách nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, thu mình lại trong căn phòng đóng kín mít như một chiếc kén cũ kỹ
Hy vọng những bức tường vô tri có thể ngăn bớt những lời cay nghiệt đang gào thét ngoài kia.
Trong bóng tối đặc quánh, tâm trí nó bắt đầu rời bỏ thân xác đang run rẩy để tìm đến một chốn nào đó—một nơi không phải là căn nhà này, không có những vết rạn nứt, và quan trọng nhất, không có nỗi đau.
......
" Trái tim tôi đang vỡ nát thành muôn mảnh Giữa không gian lặng thinh, bạn có thấy chăng?"
"Sự thật của bóng tối... đang bóp nghẹt linh hồn Một nỗi đau không lời, liệu bạn có sẵn lòng đón nhận? "
" Nghe kìa! Tiếng bước chân "bọn chúng" đang đuổi sát Nỗi sợ hãi bủa vây "
"Bạn sẽ chạy cùng tôi chứ? Hay gục ngã buông tay giữa vòng vây định mệnh? Cơn mưa ngoài kia đang tha thiết, nghẹn ngào khóc thay ta. "
"Xóa hết đi! Quên hết đi! Hãy để quá khứ tan vào hư vô mịt mù. Mặc kệ những xiềng xích, mặc kệ lời nguyền rủa Ta hướng về phía mặt trời, nơi bình minh rực rỡ. "
"Ánh sáng ấy là thánh đường, là nơi chúng chẳng thể với tới Chỉ còn tôi, bạn, và một bầu trời không còn bão giông."
"Đừng ngoảnh lại... Bóng tối đã lùi xa. Chỉ còn ánh sáng... dẫn lối ta về."
Tiếng nhạc văng vẳng bên tai như lời thì thầm dịu dàng của một cố nhân. Vân tựa đầu vào lớp cửa kính xe lành lạnh, khẽ nhắm mắt để mặc giai điệu dẫn dắt.
Cô chẳng thể nhớ nổi mình đã nghe bài hát này từ bao giờ, hay bằng cách nào mà từng nốt nhạc lại trở nên thân thuộc đến thế.
Nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng còn quan trọng, chỉ cần giai điệu này khiến lòng cô bình yên là đủ rồi.
Với một người vốn yêu thích sự chuyển động như Vân, việc phải ngồi yên trong không gian chật hẹp này quả là một thử thách nhàm chán.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành tìm đến âm nhạc như một sự cứu rỗi cuối cùng.
" Ầm! "
Cơn đau từ trán truyền đến khiến cô tỉnh hẳn khỏi những hồi ức tăm tối về căn phòng kín năm nào.
Cô đưa tay lên xoa chỗ đau, tim đập loạn nhịp vì sợ hãi. Hóa ra, dù có chạy trốn bao xa
Dù đã rời khỏi ngôi nhà ấy để ngồi trên một chuyến xe xa lạ, thì sự bình yên vẫn là một thứ gì đó quá đỗi xa vời đối với cô.
Những cú sốc của cuộc đời dường như vẫn chưa muốn buông tha cô, chúng hiện hữu ngay cả trong từng vòng bánh xe lăn
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐚𝐦 ^𝟏 _: — Cháu gái! Xin lỗi cháu... Bác làm cháu sợ hãi rồi đúng không? Thành thật xin lỗi cháu nhé, chỉ là tình huống quá bất ngờ!
Giọng nói hốt hoảng của người tài xế già vang lên, kéo cô về với thực tại. Ông ấy quay đầu lại
Ánh mắt đầy vẻ hối lỗi và lo lắng nhìn vào vết đỏ trên trán cô. Đã bao lâu rồi mới có người lo lắng hỏi xem cô có "sợ hãi" hay không, thay vì đổ thêm vào đầu cô những nỗi sợ mới?
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Khô..ng Sao.. ạ | Bấu chặt thành ghế |
Cô khẽ xua tay như để xua đi sự quan tâm của bác tài, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
Hít một hơi sâu để nén lại cảm giác cay nồng nơi sống mũi, cô lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày rồi hỏi:
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Tiền xe của cháu tổng cộng hết bao nhiêu ạ?
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐚𝐦 ^𝟏 _: Của ch..áu..
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Yên tâm, châu ổn mà ạ.. |Cười gượng |
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐚𝐦 ^𝟏 _: Của cháu... hết tám mươi nghìn đồng nhé chá...u.
Bác tài xế trả lời, giọng bác ngập ngừng rồi nhỏ dần ở cuối câu như thể đang mắc lỗi.
Bác đưa tay gãi đầu, ánh mắt vẫn không thôi nhìn về vết thương trên trán cô qua chiếc gương chiếu hậu.
Con số tám mươi nghìn ấy nghe thật rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, nhưng sao nó lại nặng nề và đầy vẻ ái ngại đến thế.
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Dạ, đây là tiền xe ạ
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐚𝐦 ^𝟏 _: Cảm ơn cháu... Cháu về nhà nhớ chườm đá vào chỗ sưng nhé.
Cô gật đầu thay cho lời cảm ơn, rồi vội vàng bước xuống xe. Tiếng cửa xe đóng sầm lại như ngăn cách cô với sự tử tế hiếm hoi vừa nhận được. Đứng giữa đường
Cô nhận ra rằng dù đã trả đủ tiền xe, nhưng cái nợ về một lời quan tâm chân thành giữa đêm tối này, cô chẳng biết bao giờ mới trả nổi.
...... 𝐇𝐄̂́𝐓 ......
𝚃𝙰𝙲 𝙶𝙸𝙰
𝚃𝙰𝙲 𝙶𝙸𝙰
Hết rồi..
𝚃𝙰𝙲 𝙶𝙸𝙰
𝚃𝙰𝙲 𝙶𝙸𝙰
Cảm ơn anh em đã xem và hãy nhớ cấm xem chùa nhé

Chapter 𝟮

.... 𝐌𝐨̛̉ 𝐃̵𝐚̂̀𝐮 .....
Cô bước xuống xe, lặng lẽ đi về phía quán cà phê gần đó. Vừa đẩy cánh cửa kính nặng nề bước vào
Hơi ấm và mùi hương trầm mặc của hạt cà phê rang xay ập đến, bao vây lấy cô.
Chưa kịp định hình không gian, một giọng nói quen thuộc của người bạn đã từ phía góc quán vọng ra, phá tan sự tĩnh lặng đang bủa vây tâm trí cô.
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐮̛̃ ^𝟏 _: Này! Ở đây cơ mà, sao đến muộn thế?
Tiếng gọi lanh lảnh của Lan khiến cô giật mình. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của bạn
Bỗng nhiên những uất ức nén nhịn suốt cả dọc đường như chực chờ vỡ òa.
Cô cố gắng chỉnh lại mái tóc để che đi vết sưng trên trán, hít một hơi thật sâu rồi gượng cười tiến về phía chiếc bàn gỗ nhỏ.
Có lẽ, đây là nơi duy nhất cô được phép là chính mình, không cần phải gồng mình che chắn cho bất cứ ai.
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Hử..?
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Ể... Sao mày lại ở đây giờ này? Đến sớm thế? Mà... trán mày làm sao kia?
Tiếng gọi bị ngắt quãng giữa chừng khi người bạn nhìn rõ gương mặt nhợt nhạt và vết bầm trên trán cô. Sự hồ hởi ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng một ánh mắt lo lắng, dò xét.
Cô giật mình, vội vàng đưa tay vén tóc mái xuống để che đi vết thương, cố nặn ra một nụ cười trông thật bình thường.
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
— À, tao... tao xong việc sớm nên qua luôn. Còn cái trán này hả, lúc nãy đi xe bác tài phanh gấp quá nên va vào ghế thôi, không sao đâu.
Cô nói nhanh như sợ nếu dừng lại, người bạn sẽ nhận ra sự run rẩy trong hơi thở của mình.
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Haizz, thật là... bó tay với cậu luôn đấy! Thôi, ra đây ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?
Người bạn thở dài một hơi đầy bất lực, rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa cạnh mình.
Dù giọng nói có vẻ trách móc, nhưng ánh mắt lấp lánh sự xót xa của cậu ấy đã lọt vào tầm mắt cô.
Một tiếng thở dài ấy thôi mà sao nghe nhẹ nhàng hơn hẳn những luồng không khí căng thẳng cô vừa hít thở suốt cả buổi tối qua.
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Mà này, sao giờ này mày đã cosplay rồi? Mai mới có sự kiện cơ mà?
Cô nheo mắt nhìn bộ trang phục cầu kỳ trên người bạn, giọng đầy vẻ thắc mắc.
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
À... tại tao háo hức quá nên mặc luôn đấy! Nhìn xem, đẹp không?
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Công nhận là Kouyou thì đẹp thật, nhưng mà mày nhìn lại mày xem... Nhìn cứ như C.Ặ.C ấ-
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Câm mồm!
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Há...
𝘼𝙇𝙇 ち
𝘼𝙇𝙇 ち
❛ 𝐍𝐮̛̃ ^𝟏 _: Dạ, cà phê của hai vị đây ạ.
Tiếng lạch cạch của chiếc khay gỗ chạm vào mặt bàn cùng giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên phục vụ cắt ngang câu hỏi dồn dập của cô
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Cảm ơn, cô
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Cảm ơn ..
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Thôi, uống nước nhanh đi còn về. Mày nhìn lại mày xem, như thế này mà còn đòi ngồi đây nhâm nhi à?
Người bạn vừa nói vừa đẩy ly nước về phía cô, giọng thúc giục nhưng đôi mắt vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng.
Câu "về" phát ra sao mà nặng nề thế. Với người bạn, "về" là để nghỉ ngơi, còn với cô, "về" nghĩa là quay lại nơi bão tố chưa bao giờ ngừng lặng.
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Ừm.. | Hơi buồn |
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
𝙾𝚉𝙰𝙺𝙸 𝙺𝙾𝚄𝚈𝙾𝚄
Cà phê, ngon ~ | Cười |
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴠᴀ̂ɴ
Ngon thiệt .. | Nhìn ly cà phê |
...... 𝐇𝐄̂́𝐓 ......

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play