(Tiếp theo)
Sáng hôm sau, anh Tư tỉnh dậy với cảm giác lành lạnh. Mở mắt ra, anh thấy Ú đang nằm… trên ngực mình, bốn chân dang rộng, cái bụng phập phồng như ông chủ vừa ăn xong bữa tiệc. Một sợi râu mèo chọc thẳng vào mũi.
Anh Tư nín thở.
— Ú… xuống…
Ú không xuống, còn trở mình một cái, ép anh Tư thở không ra hơi.
Mười phút sau, anh Tư bò được ra khỏi giường, mặt mũi tái mét như vừa vượt qua kiếp nạn. Ú thì tỉnh bơ nhảy xuống đất, chạy thẳng tới bát ăn, ngồi chờ, ánh mắt trách móc: “Sao hôm nay phục vụ chậm thế?”
Anh Tư quyết định “dạy dỗ”. Anh mua về một đồ chơi mèo hình con chuột, loại có pin, chạy vù vù. Anh bật công tắc, con chuột lao đi. Ú nhìn. Chuột chạy tiếp. Ú nhìn tiếp. Năm giây. Mười giây.
Rồi Ú quay lưng… bỏ đi.
Anh Tư chết lặng.
— Ủa? Mày không phải mèo hả?
Tối đó, đồ chơi chuột biến mất. Anh Tư tìm khắp nhà không thấy. Đến khi mở tủ giày, anh phát hiện con chuột nằm gọn trong đó, bên cạnh là… dép của Ú (tức là dép của anh, nhưng Ú ngủ lên nên tính là của Ú). Rõ ràng là một lời cảnh cáo: “Đừng đem mấy thứ trẻ trâu ra dụ ta.”
Đỉnh điểm là hôm anh Tư dẫn bạn gái về ra mắt… Ú trước. Bạn gái vừa ngồi xuống ghế, Ú đã nhảy lên lòng cô, dụi đầu, kêu meo meo nũng nịu. Cô tan chảy ngay lập tức:
— Trời ơi, mèo gì mà dễ thương vậy!
Anh Tư chưa kịp mừng thì Ú quay sang… liếm tay bạn gái, rồi nhìn anh Tư bằng ánh mắt chiến thắng.
Tối đó, bạn gái nhắn tin:
— Em thấy… em hợp với Ú hơn anh.
Anh Tư nhìn Ú đang ngủ ngon lành, thở dài:
— Mày không chỉ báo đời… mà còn cướp luôn tình yêu.
Ú khẽ vẫy đuôi. Có vẻ, với nó, cuộc sống này… đúng là một trò chơi rất vui.