Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Rhyder | • Thế Giới Hopeless

CHƯƠNG 1: NGƯỜI KHÔNG NÊN NGHE THẤY

Quang Anh biết mình khác người từ rất sớm.
Không phải vì cậu nhìn thấy ma.
Mà vì cậu nghe thấy những thứ không nên tồn tại dưới dạng âm thanh.
Khi còn nhỏ, Quang Anh thường bị mắng vì “tưởng tượng linh tinh”. Cậu nói với mẹ rằng ban đêm, khi mọi người đã ngủ, căn nhà vẫn còn “thức”. Không phải kiểu tiếng cọt kẹt của gỗ hay tiếng gió rít qua khe cửa—mà là một dạng chuyển động không phát ra âm thanh cụ thể, nhưng não cậu vẫn hiểu được rằng nó đang phát ra tiếng.
Giống như khi đứng trong một căn phòng cách âm hoàn toàn, tai không nghe thấy gì, nhưng tim vẫn đập nhanh vì cảm giác có người đứng phía sau.
Quang Anh lớn lên với cảm giác đó.
Và học cách giả vờ không nghe thấy.
Căn phòng của cậu nằm ở cuối hành lang chung cư cũ. Đèn hành lang luôn bật, ánh sáng trắng nhợt nhạt khiến mọi thứ trông như bị rút hết màu sắc. Ban ngày hay ban đêm đều không có sự khác biệt rõ ràng—thời gian ở đây trôi theo một cách méo mó.
Đêm hôm đó, Quang Anh ngồi một mình trước bàn học. Đồng hồ chỉ 3:06 sáng.
Khoảnh khắc kim phút vừa chạm số sáu, toàn bộ âm thanh trong phòng biến mất.
Không phải im lặng.
Mà là bị lấy đi.
Quạt vẫn quay, nhưng không có tiếng gió. Máy điều hòa sáng đèn, nhưng không có tiếng động cơ.
Ngay cả nhịp tim của chính cậu… cũng không còn vang lên trong tai.
Rồi điện thoại rung nhẹ.
Màn hình tự sáng lên.
Không thông báo. Không số gọi đến. Không tên người gửi.
Chỉ có một dòng chữ đen trên nền trắng
ĐỪNG NGOẢNH LẠI.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//đông cứng người//
Không phải vì sợ— mà vì cậu hiểu cảm giác này quá rõ.
Cái cảm giác mà cậu đã cố quên suốt nhiều năm: khi không gian phía sau lưng không còn trống rỗng nữa.
Không có hơi thở phả vào cổ. Không có bàn tay chạm vào vai.
Nhưng có một thứ gì đó đang đứng rất gần, gần đến mức nếu cậu ngoảnh đầu lại, hai thứ gọi là “khuôn mặt” có thể chạm vào nhau.
Trong đầu Quang Anh vang lên một suy nghĩ không phải của cậu
" Nếu mày nhìn, mày sẽ hoàn chỉnh chúng tao.”
Mắt cậu bắt đầu cay. Cổ cứng đờ. Cơ thể phản xạ muốn quay lại, như thể có một lực vô hình đang nắm lấy cằm cậu.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//không quay đầu//
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//nhắm mắt//
Và lúc đó, cậu nghe thấy nó
Không phải tiếng nói Không phải lời thì thầm
Mà là tiếng của một thứ đang học cách tồn tại
Như thể ai đó đang thử phát âm lần đầu tiên, không bằng miệng, mà bằng ý niệm. Không gian phía sau lưng cậu co lại, nén xuống, đặc quánh như bùn.
Rồi—cạch.
Âm thanh quay trở lại
Quạt rít nhẹ Điều hòa rung đều Đồng hồ tích tắc
Điện thoại tắt màn hình
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//mở mắt ra//
Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường
________________________________
KẾT CHƯƠNG 1
Quang Anh ngồi bất động thêm một lúc rất lâu.
Căn phòng đã hoàn toàn trở lại bình thường, đến mức đáng ngờ. Cậu kiểm tra điện thoại—3:07 sáng. Chỉ một phút trôi qua, nhưng cảm giác như cậu đã ngồi đó hàng giờ.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//đứng dậy, mở cửa phòng//
Hành lang trống rỗng. Đèn vẫn sáng, ánh sáng trắng kéo dài vô tận. Không có ai, không có tiếng bước chân, không có dấu hiệu nào cho thấy thứ vừa đứng sau lưng cậu từng tồn tại.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//định quay lại đóng cửa thì chợt khựng lại//
Ở cuối hành lang, nơi ánh đèn mờ nhất, có một khoảng tối không khớp với phần còn lại—như thể ánh sáng tránh né nó. Và trong khoảng tối đó, rất khẽ, vang lên thứ âm thanh mà chỉ cậu mới nghe được.
Không phải tiếng gọi.
Mà là một cái tên đang được tập phát âm.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//đóng sầm cửa//
Lưng cậu trượt xuống sàn, hơi thở gấp gáp. Tim đập mạnh đến đau. Cậu biết rõ, từ giây phút này trở đi, mọi thứ sẽ không còn dừng lại ở “nghe thấy” nữa.
Bởi vì khi một thứ gì đó học được cách gọi tên mày—
Nó cũng đã học được cách tìm đến mày
--AND--

CHƯƠNG 2: NHỮNG THỨ BẮT ĐẦU TRẢ LỜI

Sau đêm đó, Quang Anh không còn nghe thấy im lặng nữa.
Im lặng vốn dĩ phải là khoảng trống—nhưng giờ đây, nó có độ sâu. Mỗi khi cậu tắt đèn, nằm trong bóng tối, không gian xung quanh như bị khoét rỗng, kéo dài ra vô tận. Cậu không nghe thấy gì, nhưng lại biết có rất nhiều thứ đang ở đó, xếp lớp, chồng lên nhau.
Chúng không chạm vào cậu.
Chúng chỉ lắng nghe.
Quang Anh bắt đầu để ý rằng âm thanh trong thế giới này… trả lời cậu. Khi cậu ho khẽ trong phòng, tiếng vang trở lại chậm hơn bình thường. Khi cậu bước chân trên cầu thang, tiếng bước sau lưng vang lên trước cả bước của chính cậu.
Một buổi sáng, trong thang máy, cậu nhìn thấy mình phản chiếu trên bức tường inox.
Hình ảnh đó không blink.
Thang máy dừng ở tầng 4—một tầng không tồn tại trong bảng nút bấm.
Cửa mở ra.
Không gian bên ngoài không phải hành lang, mà là một khoảng trống màu xám, mịn như sương, nhưng không hề chuyển động. Ở đó đứng một người.
Hoặc thứ gì đó có hình dạng của người.
Nó quay lưng về phía cậu, vai hơi gù, đầu nghiêng như đang lắng nghe một âm thanh rất xa.
Trong đầu Quang Anh vang lên một câu không thuộc về ngôn ngữ
“Mày nghe thấy bọn tao.”
Cửa thang máy đóng lại.
Tầng 4 biến mất.
Khi thang máy lên tới tầng của mình, Quang Anh nhận ra hai điều
Thứ nhất— trong tai cậu có tiếng ù nhỏ, như tiếng sóng điện
Thứ hai— trên tay áo cậu có dấu tay bụi xám, không thuộc về con người
Và từ khoảnh khắc đó, Quang Anh hiểu ra
Chúng không còn chỉ gọi tên cậu nữa
Chúng đang chờ cậu trả lời
________________________________
KẾT CHƯƠNG 2
Đêm đó, Quang Anh không ngủ.
Cậu nằm nhìn trần nhà, lắng nghe thứ tiếng ù nhỏ vẫn còn kẹt trong tai—như một tần số chỉ mình cậu bắt được. Mỗi khi cậu cố tập trung, tiếng ù ấy lại biến thành một nhịp đều đặn, giống như ai đó đang gõ nhẹ vào bên trong hộp sọ.
Không đau.
Chỉ… nhắc nhở.
Điện thoại rung lúc 3:06
Không có tin nhắn Không có cuộc gọi
Chỉ có màn hình sáng lên, phản chiếu khuôn mặt cậu trong lớp kính đen. Trong hình phản chiếu đó, có thêm một bóng mờ đứng sát phía sau—cao hơn, gầy hơn, đầu cúi thấp như đang nhìn thẳng vào gáy cậu.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//Không quay lại//
Cậu đã học được bài học đó.
Một dòng chữ tự hiện ra trên màn hình
“BỌN TA NGHE THẤY NHỮNG GÌ MÀY ĐÃ NUỐT XUỐNG.”
--AND--

CHƯƠNG 3: NHỮNG THỨ NHỚ RẤT LÂU

Quang Anh bắt đầu nhớ lại những chuyện mà cậu chưa từng nghĩ là quan trọng.
Những lời nói vu vơ. Những ánh mắt lướt qua. Những khoảnh khắc cậu từng tự nhủ: “Không sao đâu.”
Nhưng im lặng thì không quên.
Và những thứ sống trong im lặng… cũng vậy.
Người đầu tiên xảy ra chuyện là Tuấn.
Tuấn từng sống cùng tầng với Quang Anh hồi cấp hai. Một người hay cười, giỏi pha trò—và rất giỏi khiến người khác trở thành trò cười. Tuấn không đánh Quang Anh, không chửi thẳng mặt. Chỉ là mỗi lần cậu lên tiếng, Tuấn sẽ nhại lại. Mỗi lần cậu im lặng, Tuấn sẽ cười và hỏi
Tuấn
Tuấn
Ê, câm à?
Những chuyện nhỏ nhặt.
Nhỏ đến mức Quang Anh đã quên.
Cho đến khi một đêm, điện thoại cậu sáng lên lúc 3:06.
Một tin nhắn từ số không tên
“NÓ NHỚ.”
Sáng hôm sau, cả trường xôn xao.
Tuấn được phát hiện trong nhà vệ sinh tầng ba, ngồi trước gương từ nửa đêm đến sáng. Không ngất, không bị thương. Chỉ là… khi giáo viên hỏi chuyện, Tuấn liên tục xin lỗi.
Xin lỗi cái gương?
Cậu ta nói rằng trong gương có một người giống hệt mình, nhưng không cười, chỉ nhìn và hỏi đi hỏi lại một câu
Tuấn
Tuấn
“Mày có nhớ tao không?”
Người thứ hai là Hạnh.
Cô từng là người duy nhất biết Quang Anh nghe thấy “những thứ lạ”. Nhưng khi cậu kể, Hạnh đã đem chuyện đó ra kể lại cho cả lớp, thêm thắt, biến nó thành trò đùa.
Hạnh
Hạnh
“Quang Anh thấy ma đó.”
Hạnh
Hạnh
“Nghe nói ban đêm nó nói chuyện với tường.”
Đêm Hạnh mất tích, Quang Anh đang ngồi trong phòng, tai ù lên như có sóng điện chạy qua não.
Trong đầu cậu vang lên một giọng rất gần
Thực thể
Thực thể
“MÀY KHÔNG CẦN LÀM GÌ.”
Thực thể
Thực thể
“BỌN TA LÀM THAY.”
Ba ngày sau, Hạnh trở về.
Cô vẫn sống.
Chỉ là từ đó về sau, mỗi khi có ai thì thầm sau lưng cô, Hạnh sẽ bật khóc, ôm đầu, lặp lại một câu duy nhất
Hạnh
Hạnh
“Làm ơn đừng kể nữa.”
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//bắt đầu nhận ra quy luật//
Không phải ai làm cậu đau cũng bị trừng phạt.
Chỉ những người đã để lại dấu vết trong im lặng
Những kẻ nghĩ rằng không bị phản kháng thì có nghĩa là không sao.
Một đêm, Quang Anh đứng trước gương, nhìn thẳng vào mắt mình.
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
“Dừng lại đi ”
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
" Đủ rồi "
Ánh đèn nhấp nháy.
Trong gương, miệng cậu không động đậy, nhưng một giọng nói vang lên, trùng khớp hoàn hảo với suy nghĩ sâu nhất trong đầu cậu
Thực thể
Thực thể
“MÀY KHÔNG GỌI ĐÂY LÀ CÔNG BẰNG À?”
Rhyder  |  Quang Anh
Rhyder | Quang Anh
//lùi lại//
Lần đầu tiên, cậu không còn chắc mình là người đang bị ám…
Hay là người đang cho phép nó tồn tại
Ngoài hành lang, có tiếng bước chân.
Không nặng Không vội
Như thể có thứ gì đó đang đi thu thập những món nợ cũ— và biết rất rõ ai là người tiếp theo.
--AND--

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play