[RhyCap] Khế Ước Dưới Ánh Trăng Bạc
Chương 1: Hôn Ước Được Đánh Thức
Tác Giả [Bông]
Chào mọi người, tớ là Bông
Tác Giả [Bông]
Trước khi vào truyện, tớ sẽ chia sẻ về quan điểm của bản thân
Tác Giả [Bông]
1. Bông only RhyCap, bias Captain. Tất cả các OTP ngoài RhyCap Bông đều không đu (xuất hiện trong truyện nhằm hỗ trợ mạch truyện)
Tác Giả [Bông]
2. Tất cả truyện của Bông đều không có H
Tác Giả [Bông]
3. Không teencode, không viết tắt, không icon cảm xúc linh tinh, đùa đúng nơi nghiêm túc đúng chỗ
Tác Giả [Bông]
4. Không sao chép ý tưởng dưới mọi hình thức
Tác Giả [Bông]
5. Nội dung và kết đã được lên sẵn kế hoạch, không thích đừng toxic hay báo cáo
________________________________
[RhyCap] Khế Ước Dưới Ánh Trăng Bạc
Chương 1: Hôn Ước Được Đánh Thức
__________________________________
Phòng họp tầng cao nhất của Hoàng thị chìm trong ánh sáng lạnh, những mảng kính lớn phản chiếu bầu trời xám bạc của thành phố buổi sớm
Trên chiếc bàn dài phủ gỗ óc chó, tài liệu xếp ngay ngắn, từng con chữ như lưỡi dao mỏng, sắc và im lặng
Không khí nặng nề đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường nhích từng nhịp
Hoàng Đức Duy
//ngồi ở đầu bàn, lưng thẳng, tay đặt hờ lên tập hồ sơ chưa mở//
Gương mặt cậu trẻ hơn rất nhiều so với những vị cổ đông xung quanh, nhưng ánh mắt thì không hề non
Đôi mắt ấy trong veo, sâu thẳm, mang theo vẻ ngây thơ đánh lừa người khác, để rồi khi đối diện thật gần, mới nhận ra đó là một loại quyến rũ khó cưỡng, lạnh mà bén
Nam [Phụ]
1: Chúng ta không còn nhiều lựa chọn
Một vị cổ đông lên tiếng, giọng trầm, mang theo uy quyền của kẻ quen ra quyết định
Nam [Phụ]
1: Nếu không kích hoạt hôn ước cổ, Hoàng thị sẽ mất quyền kiểm soát dự án Legacy
Hoàng Đức Duy
//nhếch môi cười rất khẽ// Hôn ước?
Hoàng Đức Duy
Thứ đã bị bỏ quên hơn hai mươi năm?
Nam [Phụ]
1: Không phải bị bỏ quên
Nam [Phụ]
1: Là chờ đúng thời điểm
Hoàng Đức Duy
//không nói thêm//
Hoàng Đức Duy
//đứng dậy, bước đến bên cửa kính//
Thành phố trải dài dưới chân, những tòa nhà cao tầng xếp lớp như bàn cờ khổng lồ
Cậu đã lớn lên trong thế giới này, nơi mọi mối quan hệ đều có giá, mọi cái nắm tay đều kèm điều kiện
Cậu hiểu hôn ước nghĩa là gì, hiểu rõ hơn ai hết
Nam [Phụ]
2: Đối phương là nhà Nguyễn
Nam [Phụ]
2: Gia chủ hiện tại là Nguyễn Quang Anh
Tên ấy vừa dứt, đầu ngón tay Đức Duy khẽ khựng lại trên mặt kính mát lạnh
Gia chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhà Nguyễn. Người đàn ông ít khi xuất hiện trước truyền thông, nhưng mỗi lần lộ diện đều khiến giới thượng lưu phải dè chừng
Thông minh, điềm tĩnh, sắc bén - một kẻ đứng ngang hàng với Hoàng thị suốt nhiều thập kỉ
Nam [Phụ]
1: Cậu ta đã đồng ý
Nam [Phụ]
1: Về nguyên tắc
Hoàng Đức Duy
//quay lại//
Hoàng Đức Duy
Vậy là…các vị muốn tôi kết hôn với Nguyễn gia để cứu Hoàng thị?
Nam [Phụ]
2: Để bảo vệ Hoàng thị!
Nụ cười đẹp, nhưng không hề ấm
Hoàng Đức Duy
Nếu đó là điều kiện
Không ai nhận ra trong khoảnh khắc ấy có thứ gì đó vừa được đánh thức
Không chỉ là một hôn ước cổ xưa mà là sợi dây định mệnh bắt đầu siết chặt, âm thầm, không cho phép quay đầu
Ở một nơi khác trong thành phố
Nguyễn Quang Anh
//khép lại bản hợp đồng trên bàn làm việc//
Ánh đèn vàng nhạt phủ lên gương mặt anh, làm nổi bật đường nét sắc sảo và ánh nhìn trầm tĩnh
Nguyễn Quang Anh
//ký tên, nét bút dứt khoát//
Và hai con người, mỗi người một đỉnh cao, chuẩn bị bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu
Mà nơi đó, hoặc sẽ dạy họ không được tin vào tình yêu hoặc sẽ dạy họ cách yêu đến tận cùng
________________________________
Tác Giả [Bông]
Lại là Bông đây
Tác Giả [Bông]
Bộ này là viết lại của bộ “Thời Hạn Của Chúng Ta” một bộ tớ đã xoá nhưng bạn của tớ thích nên quyết định viết lại
Tác Giả [Bông]
Motip thì gần giống nhưng sẽ có đổi khác
Chương 2: Người Đứng Đầu Nguyễn Gia
Chương 2: Người Đứng Đầu Nguyễn Gia
______________________________
Văn phòng gia chủ nhà Nguyễn nằm ở tầng cao nhất của tòa tháp phía đông thành phố, nơi ánh sáng buổi chiều rọi qua lớp rèm mỏng màu xám bạc, trải lên sàn đá cẩm thạch những vệt dài tĩnh lặng
Không gian rộng nhưng gọn gàng đến mức khắc khổ, mỗi món nội thất đều mang màu sắc trung tính, không thừa thãi một chi tiết nào giống hệt chủ nhân của nó
Nguyễn Quang Anh
//đứng trước cửa kính, tay đút trong túi quần âu, ánh mắt dõi theo dòng xe cộ phía dưới//
Thành phố lúc nào cũng ồn ào, vậy mà nơi này lại yên đến lạ
Anh quen với sự yên tĩnh ấy
Gia chủ nhà họ Nguyễn từ rất sớm đã học được cách đứng một mình trên đỉnh cao, nơi không có ai đủ thân để sẻ chia, cũng không có ai đủ gần để làm tổn thương, cho đến khi cái tên Hoàng Đức Duy được nhắc đến
Thư Ký Nguyễn Gia
Bên Hoàng thị vừa xác nhận, hôn ước cổ sẽ được kích hoạt trong vòng một tháng
Nguyễn Quang Anh
//khẽ gật đầu, không quay lại//
Nguyễn Quang Anh
Hội đồng phản ứng thế nào?
Thư Ký Nguyễn Gia
Họ hài lòng. Dự án Legacy sẽ được chuyển giao theo đúng lộ trình, với điều kiện hai bên hoàn tất lễ cưới trước quý sau
Nguyễn Quang Anh
//cười nhạt//
Trên thương trường, một cuộc hôn nhân chưa bao giờ là chuyện riêng tư. Nó là một nước cờ
Và lần này, anh chính là người đặt tay lên quân cờ quan trọng nhất
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Cậu ấy có phản đối không?
Thư Ký Nguyễn Gia
//khựng lại một giây rất ngắn// Không. Cậu Hoàng…chấp nhận điều kiện
Không phản đối, không do dự. Điều đó khiến Quang Anh hơi bất ngờ
Nguyễn Quang Anh
“Mình đã nghĩ người nổi tiếng với sự kiêu hãnh và sắc sảo như cậu ta sẽ vùng vẫy mạnh mẽ hơn trước một hôn ước không tình yêu”
Nguyễn Quang Anh
“Nhưng có lẽ, ở những người đứng trên đỉnh quyền lực, sự chấp nhận đôi khi chính là biểu hiện cao nhất của bản lĩnh”
Nguyễn Quang Anh
Chuẩn bị hồ sơ
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn toàn bộ điều khoản của hôn ước cổ. Từng dòng, từng chữ
Cánh cửa khép lại, để lại anh một mình trong không gian rộng lớn
Nguyễn Quang Anh
//quay về bàn làm việc, mở ngăn kéo bên phải//
Bên trong là một phong bì cũ, giấy đã ngả màu theo năm tháng, trên đó in nổi biểu tượng song trăng - dấu ấn của giao ước giữa hai gia tộc từ nhiều thập kỉ trước
Anh đã biết đến hôn ước này từ lâu. Không phải vì tò mò, mà vì trách nhiệm
Người kế thừa nhà Nguyễn nào cũng được dạy rằng, có những khế ước không dành cho tình yêu, chỉ dành cho việc giữ vững quyền lực
Nguyễn Quang Anh
//rút bản sao hồ sơ Hoàng Đức Duy ra khỏi tập tài liệu//
Ánh mắt anh dừng lại lâu hơn mức cần thiết trên tấm ảnh chụp nghiêng, gương mặt trẻ trung, đường nét thanh tú, đôi mắt sáng nhưng lạnh, như thể luôn đứng ngoài mọi cảm xúc của thế giới
Nguyễn Quang Anh
Ngây thơ //khẽ nói//
Nguyễn Quang Anh
//lắc đầu// Không
Nguyễn Quang Anh
Là nguy hiểm
Có những người, chỉ cần đứng yên cũng khiến kẻ khác muốn tiến lại gần
Và cũng chính vì thế, họ dễ trở thành tâm điểm của mọi cuộc tranh đoạt
Điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn từ một số lạ, ngắn gọn:
“Hôn ước đã được xác nhận. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác hiệu quả”
Nguyễn Quang Anh
//nhìn dòng chữ ấy vài giây, rồi trả lời//
“Hiệu quả là điều tối thiểu. Còn lại…để xem”
Nguyễn Quang Anh
//đặt điện thoại xuống, đứng dậy//
Nguyễn Quang Anh
“Cuộc hôn nhân sắp tới không chỉ là một thương vụ. Ít nhất, không còn đơn giản như mình từng nghĩ”
Ở hai đầu thành phố, hai con người cùng đứng giữa ánh đèn và bóng tối, chuẩn bị bước vào một cuộc đời chung - không vì tình yêu, nhưng cũng không thể hoàn toàn vô cảm
Và không ai trong số họ biết rằng, chính sự bình thản này rồi sẽ là thứ đầu tiên bị phá vỡ
_______________________________
Chương 3: Cuộc Gặp Không Tránh Khỏi
Chương 3: Cuộc Gặp Không Tránh Khỏi
___________________________________
Buổi chiều hôm ấy, biệt thự cổ nhà họ Hoàng nằm yên lặng giữa khuôn viên rộng lớn, hàng cây lâu năm rũ bóng xuống con đường lát đá xám
Ánh nắng cuối ngày xuyên qua tán lá, rơi thành những mảnh sáng vụn trên bậc thềm cao
Không gian quen thuộc đến mức Hoàng Đức Duy gần như nhắm mắt cũng có thể đi hết từng lối, nhưng hôm nay, mỗi bước chân đều mang theo cảm giác khác lạ như thể nơi này sắp sửa chứng kiến một sự thay đổi không thể đảo ngược
Hoàng Đức Duy
//đứng trong thư phòng, trước chiếc bàn gỗ cũ của ông nội//
Trên bàn, một tập tài liệu mỏng được đặt ngay ngắn, bìa ngoài in dấu hai vầng trăng khuyết chồng lên nhau mờ nhạt
Hoàng Đức Duy
//lật trang đầu, mắt lướt nhanh qua những điều khoản đã được ghi nhớ từ buổi họp sáng//
Không có chữ nào nhắc đến tình yêu. Chỉ có nghĩa vụ, thời hạn và quyền lợi được tính toán lạnh lùng đến tàn nhẫn
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ
Quản Gia Hoàng Gia
Cậu chủ //cúi người, giọng kính cẩn//
Quản Gia Hoàng Gia
Gia chủ nhà họ Nguyễn đã đến
Hoàng Đức Duy
//khép tập hồ sơ lại//
Tim cậu không đập nhanh, cũng không chậm hơn thường ngày, nhưng có thứ gì đó khẽ siết lại trong lồng ngực
Hoàng Đức Duy
//gật đầu// Mời anh ta vào
Phòng khách rộng lớn mở ra trước mắt Quang Anh với trần cao và những khung cửa kính kéo dài đến sát sàn
Ánh sáng dịu rọi lên gương mặt anh khi bước vào, áo vest tối màu ôm lấy vóc dáng cao lớn, từng đường nét toát ra vẻ điềm tĩnh của một người quen đứng trên đỉnh quyền lực
Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách vài bước chân
Hoàng Đức Duy
Gia chủ nhà Nguyễn đích thân đến đây
Hoàng Đức Duy
//khoé môi cong nhẹ// Xem ra hôn ước này quan trọng hơn tôi nghĩ
Nguyễn Quang Anh
//nhìn thẳng vào cậu//
Ánh mắt anh trầm, sâu, như thể đang đánh giá từng chi tiết rất nhỏ, từ cách Đức Duy đứng, đến nét kiêu hãnh cố tình không che giấu trong giọng nói
Nguyễn Quang Anh
Quan trọng
Nguyễn Quang Anh
Vì tôi không thích làm việc với những người mình chưa từng gặp
Hoàng Đức Duy
//nhướng mày// Vậy là anh đến để xác nhận…tôi có đủ tư cách làm hôn phu của anh hay không?
Một câu hỏi sắc bén, mang theo mũi dao kiêu hãnh
Nguyễn Quang Anh
//không né tránh//
Nguyễn Quang Anh
//bước thêm một bước, kéo khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại vừa đủ để cảm nhận hơi thở của đối phương//
Nguyễn Quang Anh
Tư cách của cậu đã được lịch sử hai gia tộc xác nhận
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ muốn biết…cậu có sẵn sàng giữ lời thề đó không
Hoàng Đức Duy
//bật cười khẽ//
Hoàng Đức Duy
//nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên vẻ thách thức//
Hoàng Đức Duy
Anh nhầm rồi. Đây không phải lời thề
Hoàng Đức Duy
Đây là giao dịch //nhấn mạnh từng chữ//
Trong khoảnh khắc ấy, có gì đó lóe lên trong mắt Quang Anh - không phải tức giận, mà là hứng thú
Nguyễn Quang Anh
Tôi thích sự thẳng thắn
Cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn trà. Người hầu lặng lẽ rót trà rồi lui ra, để lại khoảng không gian chỉ còn hai người và tiếng gió ngoài cửa sổ
Nguyễn Quang Anh
Hôn lễ sẽ được tổ chức trong vòng ba tuần
Nguyễn Quang Anh
Trong thời gian đó, tôi muốn chúng ta thống nhất vài nguyên tắc
Hoàng Đức Duy
//nâng tách trà lên, không uống// Nguyên tắc?
Nguyễn Quang Anh
Không can thiệp vào đời sống riêng của nhau
Nguyễn Quang Anh
Không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến quyết định chung
Nguyễn Quang Anh
Và quan trọng nhất-
Hoàng Đức Duy
Không yêu? //cắt lời, ánh mắt thoáng lạnh//
Nguyễn Quang Anh
//dừng lại một nhịp rồi gật đầu//
Nguyễn Quang Anh
Không yêu
Câu nói rơi xuống, nhẹ mà nặng
Hoàng Đức Duy
//đặt tách trà xuống, đầu ngón tay chạm vào mặt bàn mát lạnh//
Hoàng Đức Duy
Vậy thì đơn giản rồi
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa từng có ý định yêu trong một hôn ước
Ánh nhìn của họ chạm nhau lần nữa. Lạnh lẽo, sắc bén nhưng ở đâu đó rất sâu có thứ gì vừa được đánh dấu, như hai đường thẳng song song vừa nhận ra sự tồn tại của nhau
Khi Quang Anh đứng dậy rời đi
Nguyễn Quang Anh
//dừng lại trước cửa, quay đầu nói một câu, rất khẽ// Dù là giao dịch…tôi vẫn sẽ giữ cậu an toàn
Hoàng Đức Duy
//không đáp//
Hoàng Đức Duy
//nhìn theo bóng lưng cho đến khi cánh cửa khép lại//
Chỉ khi ở một mình, Đức Duy mới nhận ra - bàn tay mình vẫn chưa buông khỏi mép bàn. Và tim, dù rất khẽ, đã lệch đi một nhịp
Cuộc gặp không tránh khỏi đã kết thúc. Nhưng cũng chính lúc đó, một cuộc dây dưa không lối thoát vừa bắt đầu
________________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play