Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vấn Vương Mùa Hạ Năm Ấy....

Hai cái tên liền kề...

Ở ngôi trường này, người ta quen dùng điểm số để phân loại con người. Ai đứng đầu thì được ngưỡng mộ, ai đứng sau thì bị lãng quên. Nhưng Sora Lynn chưa từng tin vào cách phân chia đó. Với cô, thứ quyết định một người không phải là vị trí họ đang đứng, mà là khoảng cách họ sẵn sàng đi xa đến đâu để giữ lấy nó. Và rồi Raphael xuất hiện — không ồn ào, không phô trương — chỉ lặng lẽ đứng ở nơi cô luôn coi là đích đến. Kể từ khoảnh khắc ấy, cuộc cạnh tranh không còn là chuyện thắng thua đơn thuần, mà trở thành một bài toán mới: khi hai bộ óc ngang hàng cùng hướng về phía trước, liệu ai sẽ là người bước chậm lại trước?
Bảng xếp hạng được dán lên tường vào giờ ra chơi. Sora Lynn nhìn lướt qua, rồi dừng lại ở vị trí thứ hai. Cô không buồn, cũng không ngạc nhiên—chỉ thấy trong lòng xuất hiện một khoảng lặng rất khẽ, như khi nhận ra một bài toán còn thiếu một bước tinh tế.
Tên cô nằm ngay dưới một cái tên khác. Sora Lynn nhìn thêm một giây rồi quay đi. Đứng thứ hai không phải thất bại, chỉ là lời nhắc rằng đã có người đi trước cô nửa bước, và từ giây phút đó, cuộc đua không còn là chuyện một mình cô nữa.
Isabelle
Isabelle
Cái gì cơ?! Khoan đã.... Mày đứng thứ hai thật á?...
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Tch.... Hay rồi đây~ đã có người tao phải để ý mất rồi
Giới thiệu nhân vật:
Sora Lynn là học bá luôn quen với vị trí dẫn đầu. Lạnh, tỉnh và kỷ luật với chính mình, cô coi điểm số như thước đo duy nhất của năng lực. Việc đứng thứ hai không khiến Sora chùn bước—nó chỉ khiến cô bắt đầu chú ý hơn đến người đã đi trước nửa bước.
Raphael không ồn ào nhưng luôn xuất hiện đúng lúc. Cậu giải bài bằng sự điềm tĩnh gần như tuyệt đối, như thể mọi đáp án đều đã được cân nhắc từ trước. Với Raphael, thắng không phải mục tiêu, mà là kết quả tất yếu của một quá trình chính xác.
Isabelle là bạn thân của Sora Lynn, người chứng kiến rõ nhất sự thay đổi rất khẽ nơi cô. Sắc sảo, tinh tế và thẳng thắn, Isabelle luôn là người nói ra điều người khác chỉ dám nghĩ—kể cả khi điều đó liên quan đến Raphael.
Erol là bạn thân của Raphael, trái ngược với sự điềm tĩnh của cậu bạn mình. Nhanh nhạy, quan sát giỏi và luôn đứng ngoài cuộc đua điểm số, Erol nhìn thấy rõ nhất cách Raphael bắt đầu để tâm đến một đối thủ duy nhất.
Cô Anderson là giáo viên phụ trách đội tuyển, người tin rằng tài năng thật sự chỉ bộc lộ khi được đặt cạnh một tài năng khác. Với cô, việc ghép Sora Lynn và Raphael chung đội không phải ngẫu nhiên—mà là một phép thử có chủ đích.
Bảng thông tin xếp nhóm đội tuyển học sinh giỏi quốc gia được dán lên bảng ghim trước phòng giáo vụ vào một buổi chiều muộn. Không đông người, nhưng những ai đứng lại đều đọc rất chậm, như thể sợ bỏ sót một cái tên quen thuộc.
Sora Lynn đứng phía sau, ánh mắt lướt qua danh sách theo thói quen—cho đến khi nhìn thấy tên mình nằm gọn trong nhóm A. Ngay bên dưới là Raphael. Cùng nhóm, cùng đội, không có chú thích dư thừa. Ở hai dòng tiếp theo, Isabelle và Erol xuất hiện, như hai dấu gạch nối vô hình nối liền những mối quan hệ vốn đã tồn tại từ trước
Không ai nói gì, nhưng cả bốn người đều hiểu. Từ giây phút này, họ không còn là những cá nhân đứng riêng trên bảng xếp hạng nữa, mà là một đội hình được ghép lại có chủ ý—nơi mỗi bước đi đều sẽ được soi chiếu, mỗi đáp án đều mang trọng lượng chung.
Trên đầu bảng, dòng chữ “Đội tuyển HSGQG – Phụ trách: Cô Anderson” lặng lẽ đứng yên, như một lời xác nhận cuối cùng rằng cuộc cạnh tranh quen thuộc đã bước sang một giai đoạn khác: không chỉ để thắng, mà để đi cùng nhau đến tận cùng của cuộc đua.
Đôi lời tác giả🥀💔💔💔
Phương Anhh
Phương Anhh
Chào các độc giả nhaa🤌
Phương Anhh
Phương Anhh
Mình hy vọng tác phẩm của mình sẽ dc nhiều ng thích ạ
Phương Anhh
Phương Anhh
Cảm ơn mnnn❤️‍🔥
Phương Anhh
Phương Anhh
Yêuuu

Giữa ánh chiều muộn

Buổi chiều trôi chậm trong sắc hoàng hôn nhạt, ánh nắng cuối ngày rơi nghiêng qua khung cửa sổ, phủ lên mặt bàn những vệt sáng mỏng như trang giấy chưa viết hết.
Phòng học yên tĩnh, chỉ còn tiếng bút lướt đều, và đâu đó, cảm giác rằng một điều gì đó đang lặng lẽ đổi khác theo từng phút trôi qua.
Hoàng hôn nghiêng qua khung cửa, ánh nắng cuối ngày mỏng như một dòng suy nghĩ còn dang dở.
Sora Lynn gấp vở lại, ánh mắt vẫn hướng ra khung cửa đang nhuộm màu hoàng hôn.
Isabelle nghiêng người qua, hạ giọng như nói một bí mật:
Isabelle
Isabelle
Tao không nghĩ có ngày thấy mày ngồi giải bài chung nhịp với ai đó đâuuuu. Tình cảm mà nó flirt vãii.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Tch.... Tao không hẳn để ý lắm...
Isabelle chống cằm, liếc nhanh sang phía Raphael rồi quay lại, giọng hạ thấp nhưng đầy phấn khích.
Isabelle
Isabelle
Này… tao thấy hai đứa mày đứng cạnh nhau hợp ghê đó. Kiểu—học bá x học bá, đúng gu luônnn~
Sora Lynn khựng lại nửa nhịp, quay phắt sang.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Cái gì cơ?
Isabelle
Isabelle
Thì tao nói-
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Isabelle....
Giọng Sora hạ thấp hẳn, sắc lạnh.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Đừng ghép tao với ngừoi khác bừa bãi đến thế
Isabelle chớp mắt, rồi bật cười
Isabelle
Isabelle
Rồi rồi, phản ứng mạnh vậy là đủ hiểu nha.
Erol ngồi dựa lưng vào bàn, nghe hai người cãi nhau được nửa chừng thì khẽ bật cười.
Erol
Erol
Wow~
Erol
Erol
Tôi chỉ rời mắt 1 chút thôi mà bầu không khí đã căng đến thế rồi cơ à
Isabelle quay sang lườm, còn Sora Lynn thì im lặng, ánh mắt lạnh hẳn đi.
Erol khoanh tay, liếc nhẹ về phía Raphael rồi nói tiếp, nửa đùa nửa thật:
Erol
Erol
Bình tĩnh đi, chưa gì đã phản ứng vậy… không giống kiểu chỉ là tạm thời lắm đâu.
Chuông ra chơi vang lên, cắt ngang bầu không khí còn lơ lửng. Học sinh trong lớp bắt đầu đứng dậy, tiếng ghế kéo loạt xoạt hòa vào âm thanh ồn ào quen thuộc.
Isabelle kéo Sora Lynn đứng lên, vừa đi vừa thì thầm gì đó bên tai, vẻ mặt vẫn còn nguyên sự thích thú chưa kịp giấu.
Ở phía bên kia lớp, Erol huých nhẹ vai Raphael, chìa lon nước mua vội ở căn-tin.
Erol
Erol
Giờ giải lao mà mặt căng như dây đàn thế bro?
Raphael nhận lấy lon nước, ánh mắt lướt qua hành lang rồi dừng lại rất ngắn nơi Sora Lynn đang đứng.
Raphael
Raphael
Chỉ là.... Thấy thú vị thôi...
Ra chơi trôi qua như thế — không ai nói thêm điều gì, nhưng rõ ràng, có một thứ gì đó đã âm thầm bắt đầu
Isabelle kéo Sora Lynn ra hành lang, dựa lưng vào lan can tầng hai. Gió chiều thổi qua, mang theo mùi nắng còn sót lại.
Isabelle
Isabelle
Thấy chưa
Isabelle
Isabelle
Ra chơi mà mắt ai đó vẫn không để yên kìaa
Sora Lynn liếc sang, lạnh tanh.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Mày nói nữa tao biễn về lớp-_-
Ở đầu kia hành lang, Erol chống tay lên tường, nghiêng đầu nhìn Raphael.
Erol
Erol
Cậu ta gắt vậy mà ông vẫn bình thản được à?
Raphael đáp chậm, giọng đều như khi giải bài khó.
Raphael
Raphael
Ng biết mình đứng thứ hai thường không ồn ào
Erol
Erol
Vãi bro này mạnhh=))
Chuông vào học vang lên. Hai nhóm quay lưng về hai phía. Nhưng ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Sora Lynn và Raphael cùng dừng lại nửa nhịp — đủ để nhận ra, cuộc đua này vừa chuyển sang một vòng mới.
Sora Lynn đặt bút xuống bàn, ánh mắt trở lại với trang vở, lạnh và tập trung như chưa từng có cuộc đối thoại nào ngoài kia.
Ở hàng ghế đối diện, Raphael tựa lưng ghế, tay xoay nhẹ cây bút, ánh nhìn nghiêng về phía bảng nhưng tâm trí rõ ràng không hoàn toàn ở đó.
Cô giáo bước vào lớp, giọng đều đều vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Bốn cái tên được gọi liên tiếp cho một câu hỏi khó. Không ai nhìn ai, nhưng khi cả Sora Lynn và Raphael cùng đứng dậy trả lời, sự im lặng trong lớp dày thêm một tầng.
Hai lời giải khác nhau, cùng chính xác. Cô giáo gật đầu. Cả lớp xôn xao.
Sora Lynn ngồi xuống trước, khóe môi cong rất khẽ. Raphael cũng thế.
Trong căn phòng yên ắng ấy, không ai nói ra, nhưng cả hai đều hiểu: trận đấu thật sự đã bắt đầu.

Nửa bước không muốn nhường

Buổi học chiều kéo dài hơn thường lệ. Ánh nắng đã tắt hẳn, thay vào đó là thứ ánh sáng trắng lạnh từ dãy đèn trần, chiếu xuống từng hàng bàn ngay ngắn.
Lớp học yên tĩnh đến mức tiếng lật trang vở cũng trở nên rõ ràng
Sora Lynn không thích sự chú ý. Nhưng hôm nay, cô cảm nhận được nó — âm thầm, bền bỉ, như một lớp áp lực vô hình bao quanh mình.
Không phải vì vị trí thứ hai. Mà vì cái tên đứng ngay phía trên. Raphael.
Giọng cậu vang lên thêm một lần nữa, trả lời câu hỏi cô giáo đưa ra như thể đó chỉ là một bước trung gian trong chuỗi lập luận đã hoàn chỉnh từ lâu. Bình tĩnh. Chính xác. Không thừa một chữ.
Sora Lynn ghi lại lời giải của mình, nét bút vẫn gọn gàng, nhưng tốc độ nhanh hơn bình thường một chút.
Iris thì thầm:
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Lại đi trước nửa bước-_-
Cô giáo đặt phấn xuống, xoay người nhìn khắp lớp.
Cô Anderson
Cô Anderson
Đội tuyển HSGQG không chỉ cần người giỏi. Cần người phối hợp được với nhau.
Cô Anderson
Cô Anderson
Mấy cưng hiểu không?
Cô Anderson
Cô Anderson
Tuần sau, chúng ta bắt đầu luyện đề chuyên sâu. Cô sẽ chia cặp.
Cô Anderson
Cô Anderson
Sora Lynn — Raphael. Isabelle — Erol.
Isabelle
Isabelle
Đó mày thấy chưa. Hữu duyên đến khó tin=))
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Tao cạn phước thì có....
Isabelle há hốc miệng trong nửa giây rồi lập tức quay sang nhìn Sora Lynn, ánh mắt sáng rực như vừa bắt trúng tín hiệu vũ trụ.
Erol thì dựa hẳn lưng vào ghế, khoanh tay, nụ cười treo sẵn trên môi.
Sora Lynn ngẩng đầu. Raphael cũng vậy.
Ánh mắt họ chạm nhau giữa không gian yên tĩnh, không né tránh, không dò xét.
Chỉ là một cái nhìn ngắn — đủ để cả hai xác nhận một điều: người trước mặt không phải kiểu sẽ nhượng bộ.
Cô Anderson
Cô Anderson
Có vấn đề gì không các em?
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Không ạ^^
Giọng cô đều, lạnh, không mang theo bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào.
Raphael
Raphael
Em cũng không...
Hai câu trả lời liền nhau. Hai giọng nói khác biệt. Nhưng sự dứt khoát thì giống hệt.
Tiết học tiếp tục, nhưng lớp học đã đổi nhịp. Isabelle ngồi phía sau cố kiềm lại sự phấn khích, còn Erol thì nghiêng đầu, ánh mắt lần lượt chuyển giữa hai người như đang xem một ván cờ thú vị vừa được khai cuộc.
Khi chuông tan học vang lên, Sora Lynn là người đứng dậy đầu tiên.
Cô thu dọn sách vở nhanh gọn, không nhìn về phía Raphael dù chỉ một lần.
Nhưng khi bước ra khỏi lớp, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng.
Raphael
Raphael
Lời giải của cậu ở câu ba ngắn hơn tôi nghĩ
Sora Lynn dừng lại.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Ý gì hả má
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Cậu dùng thêm 1 bước trung gian không cần thiết
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Đó là lí do cậu thấy bài tôi ngắn hơn cậu nghĩ
Một nhịp im lặng. Rồi Raphael khẽ cười — rất nhẹ, rất nhanh.
Raphael
Raphael
Vậy à
Cô quay sang nhìn cậu lần đầu tiên kể từ lúc tan học. Ánh mắt lạnh, sắc.
Iris Sora Lynn
Iris Sora Lynn
Lần sau tôi sẽ không để cậu đi trước tôi nữa
Raphael
Raphael
Haa. Tôi mong điều đó
Hai người lướt qua nhau trên hành lang. Không lời chào. Không dư âm rõ ràng. Nhưng cả hai đều biết — từ khoảnh khắc cô giáo gọi tên họ chung một dòng, cuộc cạnh tranh này đã đổi bản chất.
Không còn là ai đứng trên. Mà là ai sẽ khiến người kia không thể xem nhẹ.
Và đó mới là điều nguy hiểm nhất.
Phương Anhh
Phương Anhh
Lô cả lò
Phương Anhh
Phương Anhh
Truyện flop vaiiiiii
Phương Anhh
Phương Anhh
Mong cả nhà ủng hộ đi chứ tác giả cx hơi nản r đó💔
Phương Anhh
Phương Anhh
Iu mn nhìu ạaaa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play