Ngày mười sáu tháng ba, kinh thành mưa phùn lất phất.
Phủ Quảng Quận Vương đỏ rực từ ngoài cổng đến tận chính điện. Đèn lồng treo cao san sát, chữ hỷ dát vàng phản chiếu ánh lửa lay động, rực rỡ đến chói mắt. Trống chiêng dồn dập, tiếng chúc tụng vang lên không dứt, như muốn phô bày cho thiên hạ thấy một hỷ sự long trọng bậc nhất.
Giữa biển đỏ ấy, Phương Ngữ Văn ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa.
Khăn hồng phủ kín gương mặt, che đi biểu cảm thật sự, chỉ thấy đôi môi nàng khẽ cong lên một nụ cười nhạt, lạnh đến mức gần như trào phúng.
Thực ra Phương Ngữ Văn không phải người thuộc về thời đại này, nàng cũng không biết tại sao lại bị cuốn tới nơi đây nhập vào thân xác này, chỉ nhớ trong một phân cảnh đóng dưới nước nàng bị dòng nước xoáy cuốn đi, mở mắt ra đã ở nơi này, trong thân xác trưởng nữ phủ Thừa tướng, trở thành vương phi được ban hôn của Quảng Quận Vương.
Nàng khẽ thở dài xuyên không thì cũng thôi đi cái này nàng tạm chấp nhận thế nhưng việc khiến nàng đau đầu lại là kết cục bi thảm của chủ nhân thân xác này.
Phương Ngữ Văn của thế giới này yêu mù quáng, bất chấp tất cả để níu kéo một người đàn ông chưa từng đặt nàng trong lòng. Dùng đủ mọi thủ đoạn, đánh mất tự tôn, đánh mất lý trí.
Cuối cùng, bị chính người mình yêu đẩy lên đoạn đầu đài, chết không toàn thây. Gia tộc cũng vì nàng mà bị diệt sạch.
Còn nữ chính và nam chính thì tay trong tay bước lên ngôi vị cao nhất, hưởng trọn vinh quang và hạnh phúc.
Nghĩ đến đây, Phương Ngữ Văn không khỏi thở dài trong lòng.
Ông trời đã cho nàng xuyên vào gia đình quyền quý, sao không cho nàng làm luôn nữ chính? Cố tình bắt nàng làm nữ phụ, lại còn là nữ phụ pháo hôi kết cục thê thảm.
Đúng lúc ấy, kiệu hoa dừng lại trước chính điện.
Tiếng xì xào bỗng rộ lên:
“Nghe chưa? Quận vương đã nạp thiếp rồi.”
“Ngay ngày đại hôn?”
“Đúng vậy. Là nhị tiểu thư của thượng thư phủ, nghe nói nàng ta cắt tay tự vẫn, nên hoàng thượng mới đồng ý.”
Lời đồn không hề giấu giếm, rõ ràng muốn truyền vào tai tân nương.
Bàn tay Phương Ngữ Văn khẽ khựng lại, nhưng chỉ chớp mắt đã thả lỏng.
Đối thủ xuất hiện, tốt thôi. Nàng không phải Phương Ngữ Văn chỉ biết yêu. Nàng là nữ diễn viên trẻ tuổi, vừa giành giải ảnh hậu, thông minh và tinh tường. Kết cục bi thảm? Chưa chắc.
Quảng Quận Vương đã có thiếp thất, lại càng là cái cớ hoàn hảo để nàng không cần đóng vai thê tử si tình, nhu thuận đoan trang.
Tiếng trống chiêng vang dội, hỷ sự phủ khắp chính điện. Phương Ngữ Văn theo tân lang bước xuống kiệu hoa đường đường chính chính bước vào cửa lớn Vương phủ.
Trước hoàng hậu và hoàng thượng tôn quý, nàng cùng Lục Trạch Ngôn cúi mình bái đường thành thân, chính thức trở thành vương phi nữ chủ nhân có địa vị cao nhất trong Vương phủ.
Sau nghi lễ, nàng được đưa về phòng hoa chúc.
Căn phòng rộng rãi, chạm trổ tinh xảo, ánh nến lay động, hương rượu đào thoang thoảng trong không khí, ngọt ngào đến mức khiến người ta dễ sinh ảo giác.
Quảng Quận Vương Lục Trạch Ngôn mở cửa, đứng ngây ra một lúc trước khi bước tới vén khăn chùm đầu tân nương.
Phương Ngữ Văn dù chưa gặp mặt đối phương nhưng vì nội dung câu chuyện đã biết trong lòng hiển nhiên đã ghi thù hận.
Nàng ghét người đàn ông này nhưng lại chẳng thể biểu lộ đành phải giả vờ e thẹn.
Nàng ngẩng lên, ánh mắt lặng lẽ đánh giá hắn.
Sống mũi cao, lông mày rộng, thần thái hoàng tộc, đẹp trai đến mức không thể phủ nhận.
Hắn là con trai của hoàng đế và hoàng hậu người đứng đầu danh sách thái tử.
Ông trời quả thực quá ưu ái hắn rồi.
Nhưng thế thì đã sao? Chung quy lại hắn ta vẫn là kẻ phụ bạc.
Cơ thể nàng bỗng run lên phản ứng sơ khai của chủ nhân? Là thù hận hay sợ hãi?
Nàng đánh giá hắn đồng thời hắn cũng đánh giá nàng.
Theo những gì Lục Trạch Ngôn nghe được thì người thê tử này của hắn là người không hiểu lễ nghi được cha mẹ luôn chiều quá độ mà trở lên độc ác chỉ biết bắt nạt kẻ khác.
Mà nữ nhân không hiền đức như vậy thực hiến hắn chán ghét, không vì bối cảnh gia tộc nàng giúp hắn củng cố địa vị còn lâu hắn mới đồng ý.
"Phu nhân nhận lấy rượu hợp cẩn."
Có lẽ ánh nhìn của Phương Ngữ Văn càng lúc càng trực diện Lục Trạch Ngôn đưa chén rượu cho nàng nhắc nhở.
Phương Ngữ Văn vội vàng thu lại ánh nhìn nhận lấy chén rượu từ tay hắn.
Nàng một bên cùng hắn uống rượu rao bôi một bên suy nghĩ bước tiếp theo.
Liệu có phải sẽ động phòng?
Hắn sẽ cùng nàng sao?
Ký ức của thân thể này mờ nhạt đến đáng sợ, nàng không chắc đêm nay sẽ đi tới đâu.
Nam nhân là vật suy nghĩ bằng thân dưới yêu hay không yêu chẳng quan trọng gì, hơn nữa thân thể này lại là một mỹ nhân mông cong ngực lớn động lòng người hắn ta không có chút động lòng nào thật ư?
Trong lúc nàng còn đau đầu suy nghĩ biện pháp đối phó ngoài cửa vang lên âm thanh gấp gáp.
“Quận vương, chủ nhân nhà nô tỳ có chuyện rồi.”
Phương Ngữ Văn nhếch môi. Hay lắm, tới thật đúng lúc.
Người phụ nữ kia đêm nào cũng thế này nàng còn phải mang lễ vật tới cảm ơn đấy.
Lục Trạch Ngôn lúc này vẫn còn giữ lễ nghĩa với Phương Ngữ Văn, cho nên khi nghe người hầu bên phía Triệu Lam Đình thông báo hắn rõ ràng rất sốt ruột nhưng chưa vội đi ngay.
Hắn ta đưa mắt nhìn Phương Ngữ Văn xem phản ứng của nàng.
Phương Ngữ Văn thầm mắng chửi Lục Trạch Ngôn là tên chó má rõ ràng rất muốn đi lại còn tỏ vẻ.
"Quận vương đi xem sao." Phương Ngữ Văn thả cho hắn sợi dây.
Lục Trạch Ngôn nghe xong kinh ngạc không thôi, trong tưởng tượng của hắn nàng phải ầm ỹ giữ lấy hắn mới phải.
"Ta sẽ sớm quay lại." Lục Trạch Ngôn áy láy buông lời hứa hẹn.
Phương Ngữ Văn khẽ phất tay đuổi người. Nàng mới không tin lời hứa đó.
Nhưng nếu hắn thực sự quay lại?
Sẽ không.
Người khiến chủ nhân cơ thể này thân bại danh liệt chắc hẳn không kém cỏi như thế.
Hắn không chần chừ nữa vội vàng cất bước.
Cũng đúng so với người đã từng cứu hắn, bạch nguyệt quang trong lòng và người thê tử được ban ai nặng ai nhẹ không cần đặt lên bàn cân cũng đã có câu trả lời.
Cửa phòng vừa khép lại, tiếng bước chân vội vã dần xa.
Phòng hoa chúc lại yên tĩnh đến lạ.
Ánh nến đỏ lay động, bóng Phương Ngữ Văn in dài trên vách, mảnh mai đến mức khiến người ta vô thức sinh ra thương xót.
Nàng chậm rãi ngồi xuống mép giường, bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, lưng thẳng, dáng vẻ đoan trang không chê vào đâu được.
Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra.
Một nha hoàn mang trà bước vào, thấy Phương Ngữ Văn vẫn ngồi chờ, lập tức lộ vẻ tức giận thay chủ nhân.
"Trác phi thật quá đáng rõ ràng nàng ta giả bệnh để cướp người mà."
Nàng mỉm cười, giọng dịu dàng: "Ta đói rồi ngươi kiếm đồ cho ta ăn đi."
Phượng Thấu kinh ngạc không thôi, biểu cảm của chủ nhân nhà nàng không nên là như vậy.
Bị cướp mất trượng phu ngay trong đêm tân hôn ấm ức này nuốt trôi được sao?
Phương Ngữ Văn không những nuốt trôi còn ăn rất ngon miệng.
Ăn xong lên giường làm một giấc tới sáng.
Cuộc sống nhàn hạ thế này, không hưởng thụ cho tốt, chẳng lẽ còn đợi đến lúc mất mạng mới hối hận?
Sáng hôm sau, trời vẫn mưa phùn lất phất.
Phương Ngữ Văn ôm chăn ngủ nướng ngon lành.
Ở thế giới hiện đại, nàng làm việc còn hơn trâu ngựa, có những ngày thức trắng cả đêm để quay phim, làm gì có cơ hội ngủ bù thế này. Nay xuyên tới đây, không cần lo cơm áo gạo tiền, ngủ một mạch tới sáng, chẳng phải là trong rủi có may hay sao?
"Vương phi phải rời giường rồi, sáng nay người phải theo vương gia vào cung vấn an." Phượng Thấu mang theo thau nước đi qua đánh thức.
Phương Ngữ Văn không ngồi dậy ngay mà ôm chăn cuộn tròn, miệng không ngừng ai oán.
Qua một lúc dưới lời luyên thuyên không ngừng của Phượng Thấu cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Phượng Thấu hầu hạ chủ nhân rửa mặt rồi thay y phục miệng không ngừng ai oán:
“Quận vương ở lại chỗ trác phi suốt cả đêm, người không nghĩ tới vương phi chút nào cả mới ngày đầu vào phủ đã bị vương gia ghẻ lạnh."
Phượng Thấu lo lắng chủ nhân bị người khác khinh thường, đám người hầu kia thì ai được lòng vương gia hơn sẽ quay ra nịnh bợ làm gì để ý đến địa vị chủ nhân nhà nàng.
Phương Ngữ Văn khẽ "À." một tiếng, như thể chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.
"Vương phi." Thái độ thờ ơ đó khiến Phượng Thấu hậm hực: "Sáng nay nô tỳ đi lấy nước cho người đã bị Kiều Lam bên phía trác phi chèn ép rồi đấy."
"Yên tâm sau lưng ta còn có phủ thừa tướng mà." Phương Ngữ Văn vỗ vai Phượng Thấu trấn an.
Nàng không quan tâm không phải là yếu thế hay sợ gì bọn họ cả chỉ là không muốn rước chuyện vào thân, nhưng nếu dám chọc đến thì Phương Ngữ Văn này không ngồi im đâu.
Phương Ngữ Văn thay lễ phục vương phi, sắc xanh nhạt trang nhã, không quá diễm lệ nhưng vừa đủ đoan chính. Khi nàng bước ra tiền viện, Lục Trạch Ngôn vân chưa thấy đâu.
Phải mãi một lúc sau hắn mới cùng Triệu Lam Đình tình chàng ý thiếp đi tới.
Phương Ngữ Văn nhìn Lục Trạch Ngôn rồi qua sang Triệu Lam Đình cảm thấy cực kỳ trướng mắt.
Triệu Lam Đình sắc mặt nhợt nhạt, bước chân có phần chậm chạp, cơ thể hoàn toàn phải dựa vào Lục Trạch Ngôn để chống đỡ.
"Quận vương." Phương Ngữ Văn khẽ chào.
Triệu Lam Đình dáng vẻ yếu đuối gắng gượng thực hiện nghi thức vấn an: "Tỷ Tỷ buổi sáng tốt lành, thứ cho muội muội tới muộn đêm qua hầu hạ quận vương muội..."
Nàng ta cố ý khơi gợi lại chuyện tối qua rồi chờ xem phản ứng của nàng.
Địa vị mà nàng ta khao khát bị Phương Ngữ Văn cướp mất khiến nàng ta ôm hận, quyết giành lấy Lục Trạch Ngôn để hả giận.
Mà Phương Ngữ Văn càng không kiểm soát được bao nhiêu cô ta càng được lợi bấy nhiêu.
"Âu cũng là vì Quận vương ta không trách muội." Phương Ngữ Văn mỉm cười khoan dung.
Nhưng biểu hiện này lại làm Triệu Lam Đình không vui, chẳng phải trước đây chỉ cần kích động nhỏ Phương Ngữ Văn đã như hoá điên rồi mà.
Nàng ta đứng dậy rồi lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa diễn trò yếu ớt bổ nhào vào ngực Lục Trạch Ngôn.
"Muội muội có cần nghỉ ngơi không?" Nàng ôn hoà nói.
Triệu Lam Đình sững người, bàn tay xiết chặt cánh tay Lục Trạch Ngôn: "Trạch Ngôn ca ca tại thân thể thiếp không tốt ảnh hưởng đến tỷ tỷ."
"Ơ?" Phương Ngữ Văn kinh ngạc, nàng ta cắt nghĩa kiểu gì thế này? Nàng có câu nào trách nàng ta hả? Học sinh giỏi văn cũng không bịa giỏi được như nàng ta.
Thế mà Lục Trạch Ngôn lại tin lời nàng ta ánh mắt nhìn Phương Ngữ Văn đầy trách móc: "Có ta nàng không cần lo lắng dư thừa."
Phương Ngữ Văn cặn lời.
Nàng nhìn hai người trước mặt, một kẻ ôm ấp che chở, một kẻ yếu ớt dựa dẫm, phối hợp ăn ý đến mức khiến người ta không biết nên khen hay nên cười.
Nàng lười giải thích mặc kệ Lục Trạch Ngôn thích hiểu sao thì hiểu.
Bên ngoài xe ngựa đã được chuẩn bị, ba người hai cỗ xe ngựa không cần nghĩ cũng tự hiểu cách sắp xếp.
Phương Ngữ Văn tự biên thân biết phận chọn cỗ xe ngựa nhỏ hơn, nhưng khi chuẩn bị bước lên thì bị cản lại.
"Tỷ tỷ cỗ xe ngựa này to quá thân thể muội không chịu được."
"Ok mời." Phương Ngữ Văn thu lại lửa giận muốn giết người rút chân về.
Lục Trạch Ngôn nhíu mày nhìn Phương Ngữ Văn, chẳng hiểu sao lại để ý tới câu nói vừa rồi của nàng.
"Trạch Ngôn ca ca giúp thiếp." Nhưng rất nhanh hắn đã bị Triệu Lam Đình phân tán sự chú ý, hắn đưa tay đỡ cô ta lên xe ngựa.
Phương Ngữ Văn bỉu môi dài ở chung với hai người này nàng tổn thọ mất thôi.
Xe ngựa lăn bánh vào hoàng cung trong màn mưa lất phất.
Phương Ngữ Văn ngồi một mình trong cỗ xe nhỏ, tay chống cằm, ánh mắt thản nhiên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. Không khí yên tĩnh khiến nàng dễ chịu hơn nhiều so với việc phải nghe hai người kia “tình thâm nghĩa trọng”.
Cung môn mở ra, xe ngựa dừng trước Phượng Nghi Cung.
Mưa phùn vẫn rơi lất phất, bậc đá xanh phủ một lớp ẩm lạnh. Cung nhân nhanh chóng che ô, đỡ người xuống xe.
Triệu Lam Đình vừa đặt chân xuống đất đã khẽ loạng choạng, sắc mặt tái nhợt như mất hết huyết sắc.
"Cẩn thận." Lục Trạch Ngôn vội vàng đưa tay đỡ lấy, giọng nói thấp đi rõ rệt.
Triệu Lam Đình dựa vào hắn, hơi thở yếu ớt, lại cố gắng đứng thẳng, khẽ lắc đầu: “Không sao… thiếp không muốn vì mình mà làm chậm việc vấn an mẫu hậu.”
Một câu nói, vừa tỏ ra biết điều, vừa âm thầm nhấn mạnh nàng ta vẫn là người được hắn đặt trong lòng.
Phương Ngữ Văn đi phía sau, ánh mắt lướt qua hai người, trong lòng không gợn sóng.
Cửa điện mở ra.
Hoàng hậu đã ngồi sẵn trên thượng tọa.
Bà mặc phượng bào màu tím nhạt, dung mạo đoan trang, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa uy nghiêm của người đứng đầu hậu cung. Khi nhìn thấy Phương Ngữ Văn bước vào, ánh mắt ấy liền sáng lên vài phần.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Phương Ngữ Văn hành lễ chuẩn mực, không quá cung kính cũng không hề cẩu thả.
Hoàng hậu quan sát nàng từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thuận mắt.
"Đứng lên đi." Hoàng hậu gật đầu.
Ngay sau đó, Triệu Lam Đình cũng quỳ xuống hành lễ, nhưng thân thể rõ ràng không chống đỡ nổi, hai tay chống đất, động tác chậm chạp.
Hoàng hậu không lập tức cho nàng ta đứng lên.
Không khí trong điện thoáng chốc lắng xuống.
“Mẫu hậu…” Lục Trạch Ngôn lên tiếng, muốn nói đỡ.
Hoàng hậu liếc nhìn hắn một cái, giơ tay ngăn lại.
Triệu Lam Đình cắn môi, giọng nói run run:
“Là do thần thiếp thân thể không tốt, không liên quan tới quận vương… xin nương nương đừng trách người.”
Lời vừa dứt, trong điện liền có vài ánh mắt nhìn về phía Phương Ngữ Văn.
Như thể đang ngầm so sánh:
Một người yếu ớt đáng thương, một người đứng thẳng ung dung.
Hoàng hậu nhìn Triệu Lam Đình hồi lâu, rồi mới lạnh nhạt nói: “Thân thể không tốt, vẫn cố theo vào cung?”
Triệu Lam Đình khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm: “Thần thiếp sợ bị nói là không hiểu quy củ… lại sợ tỷ tỷ một mình vào cung sẽ vất vả…”
Phương Ngữ Văn khẽ nhướn mày.
Một câu này, nếu không tinh, sẽ nghe thành nàng ép người ta phải đi.
Hoàng hậu rốt cuộc quay sang Phương Ngữ Văn:
“Vương phi thấy thế nào?”
Trong điện im lặng.
Phương Ngữ Văn hơi cúi người, nét mặt vẫn ôn hòa:
“Bẩm mẫu hậu, Trác phi quả thực nên nghỉ ngơi.”
Triệu Lam Đình sững người.
Hoàng hậu cũng hơi nhíu mày.
Phương Ngữ Văn tiếp tục, giọng điệu bình thản: “Hôm nay đường trơn, trời lại mưa. Nếu Trác phi miễn cưỡng, lỡ có sơ suất, người ngoài lại cho rằng vương phủ không biết thương người.”
Một câu nói, không trách móc, nhưng đẩy toàn bộ trách nhiệm về phía Triệu Lam Đình.
Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Ngữ Văn thêm vài phần tán thưởng.
“Vương phi nói đúng.”
Triệu Lam Đình siết chặt tay áo, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Hoàng hậu lúc này mới phất tay:
“Triệu Trác phi, đứng lên đi.”
Nàng ta miễn cưỡng đứng dậy, vừa đứng vững đã lảo đảo một cái.
Lục Trạch Ngôn lập tức đỡ lấy.
Hoàng hậu nhìn cảnh ấy, ánh mắt trầm xuống:
“Trạch Ngôn con cũng nên có chừng mực.”
Giọng nói không nặng, nhưng đủ khiến người nghe lạnh sống lưng.
Triệu Lam Đình cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Hoàng hậu quay sang Phương Ngữ Văn, giọng dịu đi hẳn: “Vương phi, qua đây ngồi cạnh bổn cung.”
Phương Ngữ Văn tiến lên, vạt áo không hề rối loạn.
Triệu Lam Đình đứng ở phía dưới, nhìn bóng lưng nàng, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất an rõ rệt.
Hoàng hậu mỉm cười nắm tay Phương Ngữ Văn, giọng dịu xuống hẳn:
"Sau này rảnh rỗi thì vào cung trò chuyện với bổn cung."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ý tứ che chở rõ ràng.
Phương Ngữ Văn khẽ đáp: "Dạ."
Rời Phượng Nghi Cung, mưa đã ngớt hơn, chỉ còn hơi nước mờ mịt giăng khắp hành lang dài.
Triệu Lam Đình sắc mặt trắng bệch, bước chân so với lúc vào còn chậm chạp hơn vài phần. Lục Trạch Ngôn đi cạnh nàng ta, ánh mắt chưa từng rời khỏi.
Phương Ngữ Văn đi phía trước, không quay đầu lại.
Ra tới cung môn, xe ngựa đã chờ sẵn.
Triệu Lam Đình nhìn cỗ xe lớn, rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay sang Phương Ngữ Văn, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Tỷ tỷ… hôm nay vì thân thể muội mà khiến mẫu hậu không vui, muội thật sự áy náy.”
Nói rồi, nàng ta cúi đầu, bờ vai khẽ run lên, như đang cố kìm nước mắt.
Phương Ngữ Văn dừng bước, quay người lại, ánh mắt bình thản:
“Muội muội nghĩ nhiều rồi.”
Giọng nàng không cao không thấp, đủ để người xung quanh đều nghe thấy.
“Mẫu hậu là người phân minh. Người không vui, không phải vì ai, mà vì có người không biết lượng sức mình.”
Triệu Lam Đình sững lại.
Lục Trạch Ngôn cau mày:
"Vương phi."
Phương Ngữ Văn nhìn hắn, ánh mắt lần đầu tiên mang theo chút xa cách rõ ràng:
“Quận vương yên tâm, thiếp không nói Trác phi.”
Nói xong, nàng quay người lên xe ngựa nhỏ, không để lại cơ hội cho ai giải thích hay phản bác.
Nàng ta thích đi xe nhỏ nàng nhường xe nhỏ, thích xe to nhường xe to vậy còn điều gì khiến Lục Trạch Ngôn không hài lòng nữa?
Lục Trạch Ngôn đứng tại chỗ, nhất thời không theo kịp.
Xe ngựa lăn bánh rời khỏi cung môn.
Về tới vương phủ, trời đã tạnh hẳn.
Cổng phủ mở ra, gia nhân xếp hàng nghênh đón.
Triệu Lam Đình vừa bước xuống xe liền khẽ lảo đảo, Lục Trạch Ngôn theo phản xạ đưa tay đỡ, giọng nói dịu xuống:
“Ta đưa nàng về nghỉ.”
Triệu Lam Đình ngẩng đầu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Phương Ngữ Văn, rồi lắc đầu:
“Không cần đâu… Chàng vẫn nên tới chính viện trước. Tỷ tỷ hôm nay cũng mệt rồi.”
Một câu nói, nghe thì biết điều, nhưng lại khiến Phương Ngữ Văn rơi vào tình trạng mang tiếng.
Nàng mới không cần, có tay có chân lại có mắt nàng tự đi được cần hắn làm gì?
Phương Ngữ Văn khẽ cười.
“Không sao.”
Nàng thản nhiên nói.
“Ta cũng về nghỉ.”
Không trách, không giữ, cũng không cần hắn lựa chọn.
Nói xong nàng cứ thế bước đi tấm lưng hiên ngang thẳng tắp.
Lục Trạch Ngôn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Chẳng phải ai cũng nói đại tiểu thư của phủ thừa tướng ái mộ hắn lắm mà, để được gả cho hắn mà không từ thủ đoạn nhưng biểu hiện này là sao?
Trước khi thành thân Phương Ngữ Văn từng tìm mọi cách để có cơ hội bên hắn.
Hắn nhớ lúc đó trong mắt nàng chỉ có hắn còn giờ đây...
Giống như không muốn hắn.
Lục Trạch Ngôn đúng kiểu người ta bám lấy mình thì ghét bỏ mà thờ ơ lại quay sang không vui.
"Trạch Ngôn ca ca." Thấy Lục Trạch Ngôn cứ mãi nhìn theo bóng lưng Phương Ngữ Văn nàng ta không vui ôm lấy cánh tay hắn ta khẽ gọi.
Lục Trạch Ngôn thu lại dáng vẻ thẫn thờ: "Đi thôi."
Hắn ta đưa Triệu Lam Đình đi lòng lại không ngừng nghĩ đến Phương Ngữ Văn.
"Đồ của ta đâu."
Phương Ngữ Văn vừa vào phòng đã không kìm được sai Phượng Thấu mang nữ trang hoàng hậu ban thưởng ra kiểm tra.
Phượng Thấu vội đáp một tiếng, quay người đi lấy. Chẳng mấy chốc, khay gấm đỏ được đặt lên bàn, trên đó là trâm phượng dát vàng, vòng tay bạch ngọc, cùng một chiếc hộp gỗ tử đàn tinh xảo.
Phương Ngữ Văn ngồi xuống, nhanh tay mở ra.
Bên trong là chuỗi hạt phỉ thúy màu xanh nhạt, ánh nước trong veo, vừa nhìn đã biết là thượng phẩm.
Nàng khẽ cong môi.
Quả nhiên, đây mới là thứ khiến người ta phải ra sức tranh giành chứ không phải tên đàn ôn đốn mạt kia.
Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên.
Lục Trạch Ngôn đứng trước cửa chính viện, do dự giây lát rồi vẫn bước vào.
Nhắc tới tào tháo thì tào tháo tới Phương Ngữ Văn miễn cưỡng chào hắn một tiếng rồi lại đắm chìm trong niềm vui tiền tài.
Lục Trạch Ngôn bị bỏ mặc ánh mắt hiện lên tia không vui, hắn gọi:
"Vương phi."
“Quận vương có chuyện gì?” Phương Ngữ Văn hỏi ngược lại.
Cách xưng hô xa lạ đến mức Lục Trạch Ngôn hơi cau mày.
Thậm chí còn có chút… bực bội.
"Lam Đình vì cứu ta mà thân thể yếu ới nàng đừng làm khó nàng ấy."
Hẳn rõ ràng không phải tới gặp nàng vì vấn đề này vậy mà khi thấy nàng thờ ơ với hắn lại chọn cách kích động nàng.
"Thiếp đã nghe." Phương Ngữ Văn không để vào mắt bình thản nói.
Phương Ngữ Văn đặt chuỗi phỉ thúy vào hộp, nắp khép lại cạch một tiếng, âm thanh nhẹ nhưng dứt khoát.
"Quận vương yên tâm." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản đến lạnh lẽo: "Thiếp không rảnh."
Cho nên Triệu Lam Đình có làm sao cũng đừng vô cớ đổ lên đầu nàng.
Ba chữ ấy rơi xuống rất nhẹ, nhưng lại như tát thẳng vào mặt Lục Trạch Ngôn.
Hắn đứng yên một lúc, ánh mắt tối đi.
"Vương phi." Hắn gọi, giọng trầm hơn: "Nhớ tới lời nàng hôm nay."
Hắn không nhận ra bản thân mình khi ở bên Phương Ngữ Văn đã không còn là Quận vương điềm đạm bình tĩnh nữa thay vào đó rất rễ nổi cáu.
Để không biến bản thân thành người mất lý trí hắn phất tay bỏ đi.
Lục Trạch Ngôn đến cũng nhanh mà đi nhanh không kém.
Phương Ngữ Văn hơi nghiêng đầu không hiểu hắn phát điên cái gì?
Tự dưng làm hỏng niềm vui đang có của nàng.
Xem ra phương án tránh người của nàng không khả thi rồi.
Phương Ngữ Văn chống cằm cảm khái không hiểu Lục Trạch Ngôn có gì mà khiến nữ tử yêu thích tới vậy? Đàn ông đẹp hơn hắn ta nàng gặp không đếm xuể hơn nữa còn ga lăng nhiệt tình ai như hắn cả ngày cau có khó chiều.
Vậy có lẽ là địa vị đi, thân phận nhi tử quốc mẫu làm hắn đẹp hơn chăng?
Phương Ngữ Văn cúi đầu hỏi chủ nhân cơ thể mình đang trú ngụ.
Chết vì hắn đáng không?
Câu hỏi ấy vừa dứt, trong đầu nàng bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, rất nhẹ, như vọng từ nơi sâu thẳm.
Không đáng.
Phương Ngữ Văn khựng lại một giây.
Cảm giác ấy không phải ảo giác. Là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ thứ chấp niệm từng ngày từng giờ đè nặng trái tim nữ tử kia, giờ phút này rốt cuộc cũng chịu tan ra.
Yêu đến mức đánh mất bản thân, chết cũng không đổi được một lần quay đầu… không đáng.
Khóe môi Phương Ngữ Văn cong lên, lần này là nụ cười thật sự.
“Vậy là tốt rồi.” Nàng lẩm bẩm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play