Ở một bãi tha ma heo hút, giữa những ngôi mộ cổ rêu phong, có một ngôi nhà hoang vắng. Trong ngôi nhà ấy có một bé gái tên là Uẩn Nghi, 8 tuổi, với mái tóc dài, bết dính vì bụi bẩn, và đôi mắt luôn ánh lên vẻ buồn bã nhưng kiên cường.
Mỗi ngày, khi bình minh còn chưa ló dạng, Uẩn Nghi đã ngồi bên cửa sổ vỡ, đôi bàn tay bé nhỏ miệt mài gấp những ngôi sao giấy. Cô bé nhặt những tờ giấy rách vụn từ đống phế liệu quanh bãi tha ma, cẩn thận gấp từng góc, từng nếp, để biến chúng thành những ngôi sao lung linh dù đơn sơ.
Những ngôi sao giấy ấy là nguồn sống duy nhất của cô bé. Khi mặt trời lên cao, Uẩn Nghi vác giỏ đi dọc những con đường vắng để bán. Mỗi đồng tiền kiếm được, cô bé sẽ mua bấy nhiêu thức ăn cho mình — một ổ bánh mì, một quả táo, hay một cốc sữa — chỉ vừa đủ để giữ cho cơ thể nhỏ bé còn tồn tại.
Người qua đường đôi khi dừng lại, nhìn cô bé bán những ngôi sao giấy với ánh mắt thương cảm, nhưng hiếm khi ai dừng chân lâu. Uẩn Nghi không oán trách, không kêu ca. Cô bé hiểu rằng trong thế giới này, mình chỉ có thể dựa vào chính đôi tay và sự kiên nhẫn của bản thân.
Ban đêm, khi bãi tha ma chìm trong màn sương lạnh lẽo, Uẩn Nghi lại trở về ngôi nhà hoang. Cô bé sắp xếp những đồng tiền lẻ cẩn thận, nhìn qua cửa sổ ra những ngôi mộ yên lặng, và gấp tiếp những ngôi sao giấy để ngày mai tiếp tục hành trình. Dù cô bé sống trong cô độc, từng ánh sao giấy lấp lánh trong tay như mang theo một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhắc nhở Uẩn Nghi rằng, dù cuộc đời có lạnh lẽo, cô vẫn có thể tạo ra vẻ đẹp của riêng mình.
Thế nhưng, trong thâm tâm bé gái 8 tuổi ấy, có một ước mơ âm thầm: một ngày nào đó, sẽ rời khỏi bãi tha ma, tìm về một nơi ấm áp, nơi cô có thể cười và được yêu thương như những đứa trẻ khác. Cho đến lúc đó, mỗi ngôi sao giấy vẫn là người bạn, là hơi ấm và là niềm tin bé nhỏ giữa bầu trời u ám của bãi tha ma.