Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ngôi Sao Giữa Bãi Tha Ma

lần đầu gặp gỡ

NovelToon
Ở một bãi tha ma heo hút, giữa những ngôi mộ cổ rêu phong, có một ngôi nhà hoang vắng. Trong ngôi nhà ấy có một bé gái tên là Uẩn Nghi, 8 tuổi, với mái tóc dài, bết dính vì bụi bẩn, và đôi mắt luôn ánh lên vẻ buồn bã nhưng kiên cường. Mỗi ngày, khi bình minh còn chưa ló dạng, Uẩn Nghi đã ngồi bên cửa sổ vỡ, đôi bàn tay bé nhỏ miệt mài gấp những ngôi sao giấy. Cô bé nhặt những tờ giấy rách vụn từ đống phế liệu quanh bãi tha ma, cẩn thận gấp từng góc, từng nếp, để biến chúng thành những ngôi sao lung linh dù đơn sơ. Những ngôi sao giấy ấy là nguồn sống duy nhất của cô bé. Khi mặt trời lên cao, Uẩn Nghi vác giỏ đi dọc những con đường vắng để bán. Mỗi đồng tiền kiếm được, cô bé sẽ mua bấy nhiêu thức ăn cho mình — một ổ bánh mì, một quả táo, hay một cốc sữa — chỉ vừa đủ để giữ cho cơ thể nhỏ bé còn tồn tại. Người qua đường đôi khi dừng lại, nhìn cô bé bán những ngôi sao giấy với ánh mắt thương cảm, nhưng hiếm khi ai dừng chân lâu. Uẩn Nghi không oán trách, không kêu ca. Cô bé hiểu rằng trong thế giới này, mình chỉ có thể dựa vào chính đôi tay và sự kiên nhẫn của bản thân. Ban đêm, khi bãi tha ma chìm trong màn sương lạnh lẽo, Uẩn Nghi lại trở về ngôi nhà hoang. Cô bé sắp xếp những đồng tiền lẻ cẩn thận, nhìn qua cửa sổ ra những ngôi mộ yên lặng, và gấp tiếp những ngôi sao giấy để ngày mai tiếp tục hành trình. Dù cô bé sống trong cô độc, từng ánh sao giấy lấp lánh trong tay như mang theo một chút hy vọng nhỏ nhoi, nhắc nhở Uẩn Nghi rằng, dù cuộc đời có lạnh lẽo, cô vẫn có thể tạo ra vẻ đẹp của riêng mình. Thế nhưng, trong thâm tâm bé gái 8 tuổi ấy, có một ước mơ âm thầm: một ngày nào đó, sẽ rời khỏi bãi tha ma, tìm về một nơi ấm áp, nơi cô có thể cười và được yêu thương như những đứa trẻ khác. Cho đến lúc đó, mỗi ngôi sao giấy vẫn là người bạn, là hơi ấm và là niềm tin bé nhỏ giữa bầu trời u ám của bãi tha ma.
Ngày hôm sau, như mọi ngày, Uẩn Nghi bước ra khỏi ngôi nhà hoang giữa bãi tha ma, giỏ đầy những ngôi sao giấy cẩn thận xếp thẳng hàng. Cô bé đi qua những con đường vắng, nơi sương còn đọng trên cỏ, và gió mang theo mùi đất ẩm của những ngôi mộ. Nhưng hôm nay, không giống những ngày trước, một bóng người nhỏ xuất hiện trước mắt cô bé. Đó là một cậu bé khoảng 9 tuổi, tóc rối bù, ánh mắt tò mò nhưng không hề sợ hãi. Cậu đứng đó, nhìn giỏ ngôi sao giấy của Uẩn Nghi, rồi khẽ nói:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
em bán mấy thứ này sao?
Uẩn Nghi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ cẩn trọng:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
Vâng
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
em gấp, rồi bán… mua thức ăn.”
Cậu bé mỉm cười, ánh mắt sáng lên một niềm hứng khởi hiếm thấy:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
vậy anh giúp em nhé
Uẩn Nghi ngần ngừ. Hiếm khi có người trẻ tuổi quan tâm đến những ngôi sao giấy bé nhỏ của cô, nhưng trước ánh mắt chân thành ấy, cô bé gật đầu. Cậu bé đưa cho cô vài đồng tiền lẻ, và tay cô bé run run nhận lấy.
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
em tên là gì
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi / cô bé trả lời nhỏ nhẹ, giọng còn dè dặt /
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Anh tên là Mặc Hành
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
anh mới vừa chuyển đến đây để sống
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
nhà anh ở bên kia / chỉ/
Uẩn Nghi cẩn thận xếp một ngôi sao giấy vào tay cậu:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
cái này của anh
Mặc Hành nhận lấy, ánh mắt rực sáng:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
Cảm ơn em. Những ngôi sao này… thật đẹp
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
vâng
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
em đi bán tiếp đây
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
anh đi cùng em nhé
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
con đường này không phải của em
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
anh muốn thì có thể đi

nụ cười đầu tiên

tiếp tục chap trước
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
Em sống ở đâu mà phải đi bán những ngôi sao giấy này? Sao em lại phải làm vậy?”
Uẩn Nghi cúi gằm đầu, bàn tay vẫn miệt mài xếp những ngôi sao còn lại. Giọng cô bé nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng rung lên:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
Em… sống một mình trong ngôi nhà hoang, giữa bãi tha ma. Em không có ai giúp… không ai lo cho em. Em phải tự gấp sao giấy… bán để mua thức ăn. Bao nhiêu tiền em kiếm được, em mua bấy nhiêu thức ăn… đủ sống qua ngày.
Mặc Hành lặng người, không nói gì ngay. Cậu bé chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nhỏ như Uẩn Nghi phải sống cô độc và vất vả đến vậy. Ánh mắt cậu tràn đầy cảm xúc: thương xót, ngạc nhiên, và một chút giận dữ thay cho cô bé.
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Nhưng… sao em không tìm ai giúp, không đi đến nơi khác? Ở đó… lạnh lẽo và đáng sợ lắm!” Mặc Hành nói, giọng cậu vừa lo lắng vừa quyết tâm.
Uẩn Nghi lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn giỏ sao giấy:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
“Em… quen rồi. Ở đó… không ai bắt nạt em. Không ai phiền em… và… đây là cách duy nhất để em sống.”
Mặc Hành im lặng một lúc, rồi quyết định:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Vậy… từ nay anh sẽ đi cùng em. Chúng ta cùng bán sao giấy, cùng mua thức ăn… để em không phải một mình nữa.”
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
vậy còn ba mẹ của anh thì sao
Mặc Hành ngẩng lên, ánh mắt cậu hơi bối rối trước câu hỏi của Uẩn Nghi. Cậu im lặng một chút, rồi khẽ mỉm cười:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Ba mẹ anh… họ vẫn sống ở nhà, nhưng… họ bận lắm, thường đi làm cả ngày. Anh không muốn phiền họ, nên anh tự lo cho mình. Nhưng với em… anh có thể đi cùng, giúp em mà không làm phiền ai cả.”
Uẩn Nghi nhíu mày, ánh mắt cô bé tràn đầy sự dè dặt:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
“Nhưng… em… em sống một mình, không ai… quan tâm. Nếu anh đi cùng… liệu có nguy hiểm không?”
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
/ Mặc Hành lắc đầu chắc nịch / “Không đâu! Anh sẽ bảo vệ em. và anh sẽ không để em gặp chuyện gì cả.”
Cô bé im lặng, rồi khẽ gật đầu. Lần đầu tiên, Uẩn Nghi cảm thấy trong lòng có một người thật sự quan tâm, một người không chỉ mua sao giấy của cô, mà còn sẵn sàng bước vào thế giới cô, lạnh lẽo nhưng đầy nỗ lực sống.
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Vậy… nếu vậy, chúng ta cùng đi nhé?” /Mặc Hành hỏi, giọng hứng khởi./
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
được
Uẩn Nghi đáp, lần đầu tiên nở một nụ cười nhỏ, dù mỏng manh, nhưng đủ để làm sáng lên những ngôi sao giấy trong giỏ của cô.

mặt trời nhỏ

Ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn vương một chút sương mờ, nhưng ánh nắng đã len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống con đường nhỏ mà cô bé từng đi qua một mình. Mặc Hành đi bên cạnh, tay nắm lấy tay cô bé, khiến bước chân của cô không còn cảm giác cô đơn như trước. Hai người dừng lại ở quầy bán sao giấy quen thuộc, nơi những chiếc hộp giấy đầy màu sắc vẫn xếp hàng ngay ngắn. Cô bé nhìn Mặc Hành, mắt long lanh, vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc:
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
“Anh… anh sẽ thật sự đi cùng em cả ngày chứ?”
Mặc Hành mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Ừ, từ nay anh sẽ đi cùng em. Chúng ta sẽ cùng bán sao giấy, cùng mua thức ăn, cùng… trải qua mọi ngày như thế này. Em sẽ không còn phải một mình nữa.”
Cô bé cười, nụ cười tựa ánh sáng nhỏ len vào những góc khuất trong tim, nơi mà trước đây chỉ có cô độc và sợ hãi. Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm những chiếc sao giấy bay lơ lửng, giống như những vì sao thật sự trên bầu trời, nhảy múa quanh hai người. Và trong khoảnh khắc ấy, Mặc Hành như trở thành mặt trời của cô bé, sưởi ấm những góc lạnh lẽo, chiếu sáng cả những nỗi sợ mà cô từng phải chịu đựng.
Sau khi bán xong những chiếc sao giấy đầu tiên, Mặc Hành kéo cô bé đi dạo quanh chợ. Những âm thanh rộn ràng, mùi thơm của bánh ngọt và hương trái cây tràn vào mũi khiến cô bé quên đi cảm giác sợ hãi từng bủa vây
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Xem này,” /Mặc Hành chỉ vào một gánh hàng nhỏ bán kẹo bông / “anh mua cho em một chiếc nhé.”
Cô bé háo hức, nhưng rồi nhìn quanh, vẫn hơi ngần ngại
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
nhưng... em không có nhiều tiền như vậy đâu
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
/Mặc Hành lắc đầu, cười /“Đừng lo, hôm nay là ngày của chúng ta. Anh muốn em vui.”
Khi chiếc kẹo bông màu hồng được trao vào tay cô bé, ánh mắt cô sáng lên như cả thế giới vừa nở hoa. Cô bé nhảy cẫng lên, rồi bất ngờ trượt chân trên vỉa hè ướt. Nhưng ngay lập tức, Mặc Hành đã kịp đỡ lấy, giữ cô bé an toàn trong vòng tay mình.
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
“Anh… anh cứu em!” / cô bé thở hổn hển, vừa lo sợ vừa mừng./
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
“Anh sẽ luôn cứu em, mỗi khi em cần,” / Mặc Hành nói, giọng ấm áp nhưng chắc chắn./
Cả hai tiếp tục đi dạo, trò chuyện và cười đùa. Mỗi bước đi, cô bé cảm nhận rõ ràng sự vững chãi bên cạnh, khác hẳn những ngày tháng trước đây, khi cô phải tự bước qua từng con phố một mình.
Đến cuối ngày, khi mặt trời dần lặn xuống, nhuộm cả bầu trời bằng sắc cam đỏ, Mặc Hành ngồi xuống bên bờ sông nhỏ, đưa cô bé tựa vào vai mình. Ánh hoàng hôn phản chiếu lên mặt nước, tạo nên một khung cảnh yên bình mà trước đây cô bé chỉ dám mơ đến.
Uẩn Nghi - 🍓
Uẩn Nghi - 🍓
“Anh… em thấy… hôm nay thật hạnh phúc,”/ cô bé thì thầm, giọng nhỏ như sợ làm vỡ khoảnh khắc./
Mặc Hành - 🍎
Mặc Hành - 🍎
/Mặc Hành cười hiền/ “Ừ, và từ nay sẽ còn nhiều ngày hạnh phúc như thế nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp.” Trong
Trong khoảnh khắc ấy, cô bé nhận ra rằng Mặc Hành không chỉ là người bạn, không chỉ là người dẫn đường – mà thực sự đã trở thành mặt trời của cô, sưởi ấm cả những ngày u ám nhất.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play