Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AndxRay] Người Cũ?

Người rời đi, kẻ ở lại

Thanh Bảo nghỉ học vào một ngày rất bình thường
Không mưa. Không nắng gắt. Chỉ là một buổi sáng đầu tuần, sân trường vẫn đông người, tiếng cười nói vẫn ồn ào như mọi khi.
Nhưng với lớp 11D4, đó là ngày mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo vốn có
Đức Duy đến lớp từ sớm. Cậu đặt cặp xuống bàn, theo thói quen quay sang bên phải, miệng đã quen gọi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bảo—
Âm thanh dừng lại giữa chừng
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ trống trơn
Không có Thanh Bảo chống cằm nhìn ra sân trường
Không có balo xám đặt hờ dưới chân bàn. Không có hộp bút cũ kỹ với một vết xước dài mà Bảo luôn coi là “kỷ niệm chiến tích”
Duy đứng im vài giây, như thể não cậu chưa kịp xử lý sự thiếu vắng ấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ủa….Bảo đâu?
Hào vừa bước vào lớp, nghe vậy thì khựng lại. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua chiếc bàn trống, rồi chậm rãi lắc đầu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không biết. Từ sáng giờ chưa thấy
An ngồi bàn trên, nghe thấy cũng quay xuống. Gương mặt An hơi tái, đôi môi mím chặt
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bảo xin nghỉ à?
Không ai trả lời được câu hỏi đó
Chuông vào lớp vang lên. Cả lớp ổn định chỗ ngồi. Giáo viên chủ nhiệm bước vào, tay cầm sổ đầu bài. Cô nhìn một vòng quanh lớp, rồi dừng ánh mắt ở chiếc bàn trống cạnh cửa sổ
Giáo viên
Giáo viên
Thanh Bảo hôm nay nghỉ à?
Khoa đã biết trước, nhưng lúc này vẫn thấy cổ họng khô rát
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Dạ… bạn ấy chuyển trường ạ
Cả lớp xôn xao
???
???
Chuyển trường?
???
???
Đi đâu?
???
???
Sao không nói gì hết vậy?
Giáo viên khựng lại, hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu
Giáo viên
Giáo viên
Ừ, cô cũng vừa nhận được thông báo. Thanh Bảo sẽ theo mẹ sang Mỹ sinh sống một thời gian. Mong các em ổn định tâm lý học tập
Một thời gian?
Ba chữ ấy treo lơ lửng trong không khí, không có hạn định, không có lời hứa
Duy cảm thấy trong ngực mình trống rỗng. Không phải vì Bảo là người yêu, hay gì lớn lao như thế. Chỉ là… Bảo là một phần quen thuộc của 11D4. Là người hay cười, hay gây ồn, là trung tâm kết nối cả nhóm.
Và giờ, người đó biến mất, không báo trước
T
U
A
Giờ ra chơi, nhóm bạn tụ lại quanh bàn trống của Bảo
Hào dựa vào thành bàn, im lặng. An cúi đầu, tay mân mê quai cặp. Khoa đứng xa hơn một chút, ánh mắt tối đi thấy rõ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bảo… không nói gì với tụi mình sao? //khẽ//
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Nó nói rồi
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Nhưng với tao
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì sao?
Khoa không trả lời ngay. Nhìn ra sân trường, nơi nắng bắt đầu lên, học sinh chạy nhảy, cười đùa, như thể chẳng có gì thay đổi
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Nó mệt
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Và nó cần đi
Không ai hỏi thêm
Bởi vì tất cả đều hiểu Thanh Bảo đã bị tổn thương rất nhiều
Cùng thời điểm đó, ở một nơi khác trong thành phố, Thế Anh đang đứng trước gương
Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt sắc nét, lạnh lùng. Anh chỉnh lại cổ áo sơ mi, cài nút cuối cùng một cách chậm rãi. Điện thoại rung lên trên bàn
Một tin nhắn tới
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
💬 Em đi rồi
Ba chữ ngắn ngủi
Thế Anh đọc đi đọc lại, như thể không hiểu nổi ý nghĩa thật sự của nó
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
💬 Đi đâu?
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
💬 Bao giờ về?
Không hồi âm
Anh gọi điện Máy bận
Gọi lại nhiều lần nữa
Thuê bao không liên lạc được
Thế Anh bật cười, nhưng nụ cười ấy méo mó đến đáng sợ
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Trò gì đây? //lẩm bẩm//
Anh quen với việc người khác rời đi. Trong cuộc sống của Thế Anh, chẳng có mối quan hệ nào tồn tại lâu dài nếu anh không muốn. Nhưng Bảo thì khác
Bảo từng là người duy nhất dám nhìn thẳng vào anh và nói
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Anh không phải người xấu. Nhưng anh sống tệ
Và anh đã không sửa
Căn phòng chìm trong im lặng. Đan đứng dựa vào ban công, khói thuốc lững lờ giữa hai người
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Nó đi Mỹ rồi //giọng bình thản nhưng lạnh//
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mẹ nó làm thủ tục xong hết rồi
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Mày biết?
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Biết
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Và tao cũng biết vì sao nó đi
Không khí như đông cứng
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Thế Anh
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mày đào hoa
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mày quen nhiều con cùng một lúc
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mày nghĩ mình kiểm soát được?
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Nhưng có người không chịu nổi
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mới phải rời đi
Thế Anh im lặng
Anh nhớ lại ánh mắt của Bảo hôm chia tay. Không khóc. Không làm ầm. Chỉ nhìn anh rất lâu, rồi nói
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Em không giận nữa. Chỉ là… em mệt
Mệt đến mức không muốn níu kéo thêm một giây nào
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Bao lâu? //giọng khàn đi//
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Ít nhất 2 năm
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Vậy là… hết thật rồi?
Đan không trả lời
Trong thế giới ngầm ARH, Bùi Thế Anh là kẻ khiến người khác khiếp sợ. Nhưng ngay lúc này, anh chỉ là một người đàn ông đứng giữa căn phòng rộng, nhận ra mình đã đánh mất thứ không thể lấy lại bằng quyền lực.
Buổi tối hôm đó, Bảo ngồi trên chuyến bay sang Mỹ
Cậu nhìn thành phố dần thu nhỏ dưới lớp mây trắng. Điện thoại trong tay đã tắt nguồn từ lâu. Không phải vì sợ ai làm phiền mà vì cậu không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa
Hai năm
Hai năm để quên. Hai năm để sống khác đi. Hai năm để không còn đau khi nghe cái tên Bùi Thế Anh.
Cậu không biết rằng, ở nơi cậu rời đi, có một người đang bắt đầu trả giá cho những gì mình đã gây ra.
Và cậu cũng không biết—
Cuộc đời sẽ một lần nữa kéo họ quay lại bên nhau, bằng một cách tàn nhẫn hơn rất nhiều
Thanh Bảo rời đi mà không ngoảnh đầu lại. Nhưng cậu không hề hay biết, từ khoảnh khắc ấy, Bùi Thế Anh đã bắt đầu mất tất cả.
⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Kitt
Kitt
Kit đã trở lại
Kitt
Kitt
Bộ này tớ viết sẽ hay và hoàn thiện hơn bộ trước
Kitt
Kitt
Mong các cậu góp ý để tớ tiếp thu và chỉnh sửa cho truyện hay hơn và thu hút người xem hơn
Kitt
Kitt
💗

Kẻ không giữ được người

Thế Anh bắt đầu nhận ra Bảo đã rời đi thật sự…
không phải bằng lý trí, mà bằng những thói quen nhỏ không còn tồn tại
Buổi sáng, anh thức dậy sớm hơn thường lệ, theo phản xạ quay sang bên trái nơi trước đây Bảo hay ngồi lặng lẽ uống cà phê, đọc mấy dòng tin tức linh tinh. Nhưng giờ chỉ còn chiếc ghế trống, lạnh ngắt.
anh vô thức mở điện thoại, định gửi một tin nhắn ngắn
“Ăn cơm chưa?”
Soạn xong rồi mới nhớ ra— người nhận đã không còn ở đây nữa
Thế Anh đặt điện thoại xuống bàn. Mặt kính va nhẹ, phát ra một tiếng cạch khô khốc, nghe rõ đến mức đau tai
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Chết tiệt
Thế giới ngầm không cho phép yếu đuối
Hôm đó, ARH vẫn vận hành như mọi ngày
Cuộc họp diễn ra trong căn phòng tối dưới tầng hầm. Ánh đèn chiếu lên những gương mặt lạnh lùng, những cái tên mà giới ngầm nghe đến đều phải né tránh
Thế Anh ngồi ở vị trí trung tâm. Đan đứng bên phải. Tuấn ngồi phía đối diện, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử động.
Nguyễn Thanh Tuấn
Nguyễn Thanh Tuấn
Lô hàng phía Đông có vấn đề
Nguyễn Thanh Tuấn
Nguyễn Thanh Tuấn
Có dấu hiệu bị theo dõi
Một đàn em đứng lên, giọng run nhẹ
Thanh Tùng
Thanh Tùng
Anh Thế Anh, em xin nhận trách nhiệm—
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Ngồi xuống
Giọng anh trầm, không lớn, nhưng đủ khiến cả phòng im bặt
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Một sai sót nhỏ
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Có thể giết chết cả bang
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh. Không ai biết rằng, người đang ra lệnh kia lại vừa đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình.
Cuộc họp kết thúc. Đám người tản đi nhanh chóng
Chỉ còn lại Thế Anh và Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mày phân tâm?
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Chưa chết được đâu
Đan bước lại gần hơn, nhìn thẳng vào anh
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Nhưng nếu cứ như vậy, mày sẽ tự giết mình
Thế Anh không đáp. Anh châm một điếu thuốc, rít sâu. Khói thuốc lan trong không khí, cay xè
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Bảo… không giống những người trước
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Nó không chịu đựng để ở lại //nói chậm rãi//
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Biết
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Biết mà vẫn làm?
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
…Ừ
Một chữ thừa nhận ngắn ngủi, nhưng nặng đến mức khiến không khí chùng xuống
Có người từng nói, Thế Anh đào hoa vì anh sợ cô đơn
Điều đó đúng một nửa
Anh quen nhiều người không phải vì yêu, mà vì không muốn trống trải. Mỗi mối quan hệ là một cách lấp đầy khoảng rỗng trong lòng cho đến khi Bảo xuất hiện
Thanh Bảo không làm anh thấy choáng ngợp. Không níu kéo. Không van xin.
Chỉ đơn giản là ở đó, dịu dàng nhưng kiên định
Bảo từng nói
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Anh có thể quen nhiều người
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Nhưng đừng lừa em
Thế Anh khi ấy chỉ cười, nghĩ rằng mình đủ khôn khéo để không ai bị tổn thương
Và rồi… anh làm tổn thương người duy nhất không đáng bị đau
Đêm đó, ARH bị tập kích
Không lớn, nhưng đủ để cảnh cáo
Thế Anh đứng chắn trước cửa kho hàng, vai bị sượt qua bởi một viên đạn. Máu thấm ướt tay áo sơ mi trắng. Đám đàn em hoảng loạn
Quang Vinh
Quang Vinh
Anh Thế Anh!
Anh không ngã. Chỉ nhíu mày.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh Bảo hiện lên rất rõ.
Khi anh bị thương, người đầu tiên chạy tới luôn là em.
Nhưng bây giờ— không còn ai gọi tên anh bằng giọng run rẩy ấy nữa.
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Rút //ra lệnh//
Mọi thứ kết thúc nhanh chóng
Khi về đến căn hộ, anh tự băng bó vết thương. Tay run nhẹ, không phải vì đau mà vì cảm giác trống rỗng lan rộng trong lồng ngực
Thế Anh nói khẽ chỉ đủ mình anh nghe
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Nếu hôm nay tao chết
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Chắc nó cũng chẳng biết
Cùng lúc đó, ở Mỹ, Bảo ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt mệt mỏi.
Giờ ở đây lệch hoàn toàn với Việt Nam
Bảo mở laptop, cố tập trung vào bài giảng, nhưng đầu óc cứ trôi về quá khứ
Cậu nhớ Thế Anh
Không phải nhớ những lần cãi nhau. Mà nhớ những khoảnh khắc rất nhỏ— bàn tay nắm lấy tay cậu giữa đám đông, giọng nói trầm thấp gọi tên cậu lúc đêm khuya
Bảo siết chặt tay
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Không được
Trần Thiện Thanh Bảo
Trần Thiện Thanh Bảo
Đừng mềm lòng
Cậu mở điện thoại, thấy một tin nhắn cũ chưa từng xóa
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
💬 Anh xin lỗi
Bảo tắt màn hình
Có những lời xin lỗi đến quá muộn… không còn đủ sức cứu vãn điều gì nữa
T
U
A
Rạng sáng
Thế Anh đứng trên ban công, gió thổi mạnh. Đan đứng phía sau
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Mày định làm gì?
Thế Anh quay lại, ánh mắt không còn là sự ngông cuồng quen thuộc
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Tao sẽ dọn sạch
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Những mối quan hệ cũ
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Những thứ không cần thiết
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Vì nó? //nhíu mày//
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Vì tao
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Nếu không thay đổi
Bùi Thế Anh
Bùi Thế Anh
Tao sẽ mất luôn cơ hội cuối cùng
Đan nhìn anh rất lâu, rồi gật đầu
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Nhưng nhớ
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Có những sai lầm không phải sửa là xong
Thế Anh hiểu
Nhưng lần này, anh sẵn sàng trả giá cho lỗi sai của mình
Thế Anh không biết liệu Thanh Bảo có quay đầu lại hay không. Nhưng anh biết, nếu không thay đổi từ giây phút này, anh sẽ mãi mãi chỉ là người cũ
⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Kitt
Kitt
Tạm heee
Kitt
Kitt
💗

Học cách yêu

Thời gian không dừng lại vì một người rời đi
Nó trôi qua lặng lẽ, kéo theo những buổi sáng vội vã, những tiết học dài lê thê, những chiều tan trường đầy gió. Lớp 11D4 vẫn đủ người, đủ tiếng cười chỉ là, ở một góc nào đó, luôn có cảm giác thiếu một điều quen thuộc.
Đức Duy là người cảm nhận rõ nhất
Cậu ngồi ở bàn của mình, đôi khi vẫn vô thức quay sang bên phải, như thể Bảo vẫn còn ở đó. Rồi nhận ra chiếc ghế trống, cậu lại quay đi, mím môi, giả vờ tập trung vào bài giảng
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ê //huýt nhẹ vai Duy//
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Chiều nay học nhóm không?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Ừ. Ở thư viện //gật đầu//
An đang xếp sách vào cặp, nghe vậy thì khẽ “ờ” một tiếng. Kể từ khi Bảo đi, An nói ít hơn. Không phải vì buồn mà vì An đang học cách giữ những cảm xúc cho riêng mình
Khoa thì khác
Vẫn đến lớp đều đặn, vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ những người thân mới nhận ra Khoa không còn cười
Chiều hôm đó, thư viện trường đông bất thường
Học sinh khối 12 đang ôn thi, khối 11 thì tranh thủ làm bài tập. Không khí vừa yên tĩnh vừa căng thẳng. Nhóm bạn chọn một bàn gần cửa sổ
Duy đang cúi viết thì bỗng có một bóng người đứng chắn trước mặt
???
???
Xin lỗi
???
???
Phiền cho mình hỏi
???
???
Bà này có người chưa?
Duy ngẩng lên
Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng đủ lâu để Duy cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À chưa //hơi lúng túng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cứ ngồi
Quang Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện. Phía sau anh là Hiếu và Sơn
Hai nhóm vốn không quen biết, chỉ gật đầu chào xã giao rồi ai làm việc nấy. Nhưng sự yên tĩnh ấy không kéo dài
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Cái này giải sao vậy? //quay sang hỏi An, tay chỉ vào bài toán//
An hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghiêng sang xem. Giọng cậu nhẹ, chậm rãi
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chỗ này anh nhầm dấu rồi
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
À
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em giỏi ghê
An cúi đầu, tai hơi đỏ vì ngại
Duy không tập trung được
Không hiểu vì sao, cậu luôn cảm nhận được ánh mắt của Quang Anh lúc nhìn xuống vở, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nhìn về phía cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em học lớp mấy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
11D4
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
12C3
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em hay ngồi đây à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cũng…thỉnh thoảng
Cuộc trò chuyện nhạt, nhưng không khó chịu. Có thứ gì đó rất tự nhiên, như thể hai người đã quen nhau từ trước
Ở đầu bàn bên kia, Hào đang cãi nhau với Sơn
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Anh viết cái kiểu gì vậy? //nhăn mặt//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Em mới là người làm sai ý
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Anh học khối trên mà làm vậy à?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Thì sao?
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường. Nhưng nếu để ý kỹ, sẽ thấy trong ánh mắt cả hai không có ác ý. Chỉ là một kiểu quan tâm vụng về, chưa biết cách thể hiện.
T
U
A
Những buổi học nhóm sau đó, hai nhóm dần quen mặt
Hiếu thường ngồi cạnh An. Ban đầu là hỏi bài, sau là hỏi thêm những chuyện lặt vặt: ăn gì chưa, có mệt không, nhà xa không. An trả lời ngắn gọn, nhưng không né tránh.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Em không nói nhiều
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Vì không cần thiết
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Vậy lúc nào em cần?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Khi có người chịu lắng nghe
Hiếu nở nụ cười nhẹ
Ở một góc khác, Khoa tình cờ gặp Đan trong một buổi tối muộn ở quán cà phê gần trường. Hai người nhận ra nhau không cần giới thiệu
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Anh là Trung Đan?
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Còn cậu là Khoa?
Không khí giữa họ mang theo mùi nguy hiểm hai kẻ từng nghe danh nhau từ lâu. Nhưng cũng chính sự nguy hiểm đó khiến cả hai tò mò.
Lê Nguyễn Trung Đan
Lê Nguyễn Trung Đan
Cậu giống Thế Anh
Phạm Hoàng Khoa
Phạm Hoàng Khoa
Anh cũng vậy
Họ im lặng, nhưng ánh mắt không rời nhau
T
U
A
Ở nhà Duy
Duy về nhà muộn hôm đó
Cậu đứng trên ban công, gió thổi mát, điện thoại rung lên một tin nhắn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Về tới nhà chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Rồi. Còn anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Ừ. Nghỉ ngơi đi
Chỉ vậy thôi
Nhưng Duy lại cười
Có lẽ, khi một người rời đi, cuộc sống sẽ tự tìm cách đưa đến những kết nối mới không để thay thế, mà để nhắc ta rằng: vẫn còn có thể yêu, theo một cách khác
Bảo không còn ở 11D4. Nhưng ở nơi cậu rời đi— những trái tim khác đang lặng lẽ học cách rung động
⋆.˚✮🎧✮˚.⋆
Kitt
Kitt
Toán
Kitt
Kitt
Văn
Kitt
Kitt
Anh

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play