/Cực Hàng/_JiHang_Gió Và Em
Chương 1_Hàng Ghế Cạnh Cửa Sổ
Buổi sáng đầu thu, không khí còn thoảng mùi sương lạnh, nắng nhẹ len qua khung cửa sổ lớp 12A1, rơi xuống thành những vệt sáng mỏng như lụa trên mặt bàn gỗ đã cũ, vết xước và màu bạc của năm tháng vẫn còn đó, gợi nhắc về bao kỷ niệm của những học sinh từng ngồi trên những chiếc ghế này.
Tả Hàng
/đứng trước cửa lớp, ôm chặt cặp sách, hít một hơi thật sâu/
Cậu cảm nhận được nhịp tim mình như rộn ràng hơn bình thường – không phải vì lo lắng, mà là vì cảm giác lạ lẫm pha chút hồi hộp trước một môi trường hoàn toàn mới
Lớp học mới, bạn bè mới, và cả một năm học nữa đang chờ phía trước với vô số điều chưa biết.
Tả Hàng
/Bước vào lớp, mắt lướt qua từng bàn ghế/
Không khí lớp học tràn ngập tiếng cười nói, tiếng cặp sách xê dịch và mùi phấn thơm thoang thoảng còn sót lại trên bảng.
Tả Hàng
/nhẹ nhàng kéo ghế/
Tả Hàng
/ Đặt cặp xuống, ngồi xuống/
Người ngồi cạnh cậu – một cậu con trai với sống mũi cao, đôi mắt trầm sâu bị hàng mi rủ che gần hết, dáng vẻ bình thản nhưng mang theo vẻ gì đó khó gần vẫn đang cúi đầu làm bài.
Tên cậu ta đã vang lên trong các câu chuyện bàn tán trước đây: Trương Cực, học sinh đứng đầu khối, ít nói, luôn được xếp vào nhóm “khó gần”.
Trương Cực
/ánh mắt dừng lại một nhịp, lướt qua cậu rồi lại cúi xuống/
Như thể sự xuất hiện của Tả Hàng chẳng hề đáng để bận tâm.
Cậu không buồn hay xao nhãng; cậu đã quen với việc mình vốn không phải là trung tâm.
Giờ ra chơi, tiếng cười nói của các bạn xung quanh vang lên rộn rã, rời xa không khí tĩnh lặng trước bàn học.
Tả Hàng
/lặng lẽ mở sách, tay cầm bút chì, thỉnh thoảng ghi chép vài dòng, mắt dõi theo từng câu chữ/
Bất chợt, cây bút chì trên tay câụ lăn xuống sàn, lăn trên nền gạch cũ với tiếng lách tách nhỏ.
Trước khi cậu kịp cúi nhặt, một bàn tay đã đưa bút trở lại.
Trương Cực
Của cậu /Giọng nói trầm, ngắn gọn/
Ánh mắt ấy – sâu thẳm, ít nói nhưng lại mang theo một sự quan sát tinh tế khiến cậu chợt nhận ra rằng nó không hề xa cách hay lạnh nhạt như mọi người đồn thổi.
Chỉ là quá quen với sự im lặng, đến mức bất cứ lời nói nhẹ nhàng nào cũng trở nên quý giá.
Tả Hàng
Cảm ơn cậu. /Mỉm cười/
Trương Cực
/Khựng lại, tai hơi đỏ, nhịp tim chậm một nhịp nhỏ/
Nhưng không hề rời mắt khỏi cuốn sách, tay cầm bút dường như bình thường nhưng trong lòng lại chợt rối bời
Có lẽ, chính từ buổi sáng bình thường ấy, mùa hạ của họ đã lặng lẽ bắt đầu – không tiếng trống, không hoa rơi, chỉ là một ánh nhìn, một nụ cười, và những khoảng lặng đủ để khắc sâu trong tim.
Những ngày tháng tiếp theo, từng bước chân, từng lời nói, từng cái cười sẽ dệt nên một mùa hạ riêng, ấm áp, trong trẻo, và đầy những rung động đầu đời.
T/g
Hi lu, lâu ngày hog gappp.
T/g
Mong các daika ủng họ chiện cụa toii
Chương 2_Những Khoảng Khắc Thầm Lặng
Từ ngày ngồi cùng bàn với Trương Cực, cậu bắt đầu quen với một sự hiện diện rất lặng lẽ.
Cậu không nói nhiều, cũng chẳng chủ động bắt chuyện, nhưng luôn ở đó, như một điểm tựa thầm lặng giữa những ồn ào của lớp học.
Mỗi khi Tả Hàng vô tình quên bút, hay thiếu một tờ nháp, đồ vật cần dùng luôn xuất hiện đúng lúc, được đặt nhẹ nhàng trước mặt cậu, như thể đã được chuẩn bị từ trước.
Buổi sáng hôm ấy, nắng dịu rải xuống lớp học, ánh sáng nhảy múa trên những bức tường màu vàng nhạt, những vệt nắng len qua khe cửa sổ, chiếu lên mặt bàn gỗ cũ kĩ, làm nổi bật những đường vân và vết xước nhỏ. Gió lùa qua cửa sổ, mang theo mùi hoa sữa thoảng nhẹ từ con đường ngoài sân trường.
Tả Hàng
/Cúi đầu làm bài, mải mê ghi chép/
Tả Hàng
/Bỗng thấy ánh sáng trước mặt bị che khuất. Một quyển vở được đẩy sang, cạnh tay/
Trương Cực
Bài hôm qua /giọng trầm đều/
Tả Hàng
/sững lại, mắt nhìn những nét chữ ngay ngắn, sạch sẽ, từng dòng/
Tả Hàng
*người cẩn thận như vậy chắc cũng là người sống rất nguyên tắc*
/thầm nghĩ/
Tả Hàng
Cảm ơn cậu… Mình sẽ chép nhanh thôi.
Tả Hàng
/lòng dịu xuống, cảm giác mọi lo lắng trước đó tan biến/
Có những người, chỉ cần ở cạnh đã khiến người khác cảm thấy an tâm, dù chẳng cần nói nhiều lời, và Trương Cực chính là một trong số đó.
Giáo viên gọi Trương Cực lên bảng giải một bài toán khó.
Trương Cực
/đứng bình thản, ánh mắt tập trung, từng bước trình bày rõ ràng, lý lẽ mạch lạc./
Cả lớp im lặng theo dõi, chỉ nghe thấy tiếng phấn chạm bảng, tiếng thầy giáo gật gù thỉnh thoảng.
Tả Hàng
/Nhìn theo, bất giác cong môi mỉm cười/
Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy tự hào thay cho người ngồi cạnh mình – một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp, khiến tim câụ thoáng rung lên.
Tả Hàng
/Thu dọn sách vở, vừa xếp cặp, chợt nghe anh nói khẽ/
Trương Cực
Ngày mai kiểm tra đầu giờ.
Tả Hàng
/ngẩng lên, hơi ngạc nhiên vội đáp/ À… mình biết rồi.
Với Tả Hàng, đó lại là một sự quan tâm âm thầm, đủ để cậu nhớ suốt cả buổi chiều.
Cảm giác ấy – vừa nhẹ nhàng, vừa ấm áp – len lỏi qua từng suy nghĩ của câụ, làm cậu nhận ra rằng đôi khi, những người ít nói lại để lại dấu ấn sâu đậm nhất.
Trên đường về nhà, cậu cứ khẽ mỉm cười một mình, nhớ ánh mắt trầm lặng, giọng nói đều đặn, và những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa mà Trương Cực đã trao.
Mùa hạ của cậu, hình như đang bắt đầu len lén đến từ những điều giản dị nhất…
Chương 3: Rung Động
Chiều hôm nọ, bầu trời đang trong xanh bỗng tối sầm lại. Những đám mây xám kéo đến rất nhanh, che khuất ánh nắng cuối ngày.
Rồi mưa trút xuống, bất ngờ và dồn dập. Những hạt mưa lớn rơi nối nhau, đan thành một màn nước trắng xóa, phủ kín sân trường vừa tan học.
Tiếng mưa hòa lẫn tiếng cười nói của học sinh đứng chen chúc dưới mái hiên, tạo nên một khung cảnh ồn ào nhưng cũng rất quen thuộc của những buổi chiều cuối cấp.
Tả Hàng
/đứng nép vào một góc gần bậc thềm, hai tay ôm chặt quai cặp/
Tả Hàng
/Nhìn ra khoảng sân mưa trắng xóa, lòng chợt khẽ chùng xuống/
Cậu không mang theo áo mưa, cũng chẳng có ô. Nghĩ đến đoạn đường về nhà với những con hẻm nhỏ, trơn trượt, cậu không khỏi thấy lo.
Trương Cực
Cậu không về à?
Giọng nói trầm quen thuộc vang lên sau lưng.
Anh đã đứng đó từ lúc nào, cặp đã đeo ngay ngắn trên vai, tay cầm một chiếc ô màu đen, nước mưa còn lăn dài trên mặt vải.
Tả Hàng
Mưa lớn quá /khẽ đáp, giọng nhỏ hơn thường ngày/
Trương Cực
/đưa mắt nhìn cơn mưa đang nặng hạt, rồi lại nhìn sang cậu/
Ánh mắt ấy bình thản như mọi khi, nhưng dường như có điều gì đó rất nhẹ vừa thoáng qua. Một lúc sau, anh giơ chiếc ô ra phía trước.
Tả Hàng
/chớp mắt, hơi sững người/
Trong khoảnh khắc, cậu không chắc mình có nghe nhầm hay không.
Tả Hàng
Có tiện không? /giọng ngập ngừng/
Chỉ một từ, ngắn gọn, rõ ràng. Không giải thích thêm, cũng không để cậu phải băn khoăn lâu hơn.
Tả Hàng
/ Khẽ gật đầu. Bước đến gần, tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp/
Hai người cùng bước vào màn mưa. Chiếc ô không quá lớn, khoảng cách giữa họ vừa đủ để không chạm vào nhau, nhưng cũng đủ gần để cảm nhận được hơi ấm rất khẽ từ người bên cạnh.
Con đường về nhà Tả Hàng nhỏ và quanh co, nước mưa đọng thành những vũng nông
Tả Hàng
/bước chậm hơn thường ngày, cẩn thận né từng chỗ trơn, sợ làm ướt giày anh/
Trương Cực
/nhận ra điều đó, vô thức đi chậm lại, tay cầm ô hơi nghiêng về phía cậu hơn một chút/
Trương Cực
Nhà cậu gần đây à?
Không khí giữa họ không hề gượng gạo, ngược lại, yên tĩnh đến mức dễ chịu.
Không cần nói nhiều, chỉ có tiếng mưa, tiếng bước chân chậm rãi, và một cảm giác bình yên lặng lẽ len vào lòng Tả Hàng
Tả Hàng
Tới rồi /nói khẽ, rồi ngẩng lên nhìn anh/
Không nói thêm lời nào, anh xoay người, bước ngược lại con đường vừa đi qua. Bóng dáng cao gầy dần mờ đi trong màn mưa còn vương hơi nước.
Tả Hàng đứng lại rất lâu, cho đến khi mưa chỉ còn rơi lất phất. Cậu không vội vào nhà, chỉ lặng lẽ nhìn theo hướng Trương Cực đã đi khuất.
Trong lòng cậu, một cảm giác ấm áp khó gọi tên vẫn còn đọng lại, nhẹ như mưa, nhưng đủ để khiến tim cô rung lên từng nhịp...
Có lẽ, những rung động đầu tiên luôn bắt đầu như thế...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play