Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

TÌnh Yeu Xuyên Thoi Gian

sao lại xuyên không rồi ??

Cốc cốc .. - Tiểu thiếu gia ngài tỉnh chưa ạ ! - Tôi dậy rồi có chuyện gì không chú BẠCH ? - Dạ c , bà chủ , ông chủ đang đợi cậu ở dưới đại sảnh ạ ! - Tôi biết rồi , tôi sẽ xuống ngay ! Buổi sáng mùa thu thật là đẹp , nhìn khung cảnh lãng mạn mà chứa đầy sự buồn rầu này thì tôi lại nhớ đến cha mẹ ở phương xa của mình . Tôi thực chất không phải người thuộc thế giới này , trong một lần đi công tác tôi bị một chiếc xe mất lái tông trúng mà chết , tôi cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đây nhưng không ngờ rằng khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm ở trong một căn phòng sang trọng theo phong cách TÂY ÂU và một người phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi nhưng lại trẻ như thiếu nữ 20 này đang đứng cạnh chiếc giường mà tôi đang nằm cạnh người phụ nữ lạ đó là 2 người đàn ông khác . Do từ nãy giờ mải nghĩ mà tôi quên mất ban bản thân mình có chút thay đổi a .. đau quá .. sao vậy nhỉ ?? - Ôi ! con tôi cuối cùng con cũng tỉnh rồi ! - Hả ! con... là sao ??? - Con làm sao vậy LƯU TINH con không nhận ra mẹ ư ??? Khi cậu còn đang ngạt nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra thì có một người đàn ông đi lại gần người phụ nữ lạ đặt tay lên vai nói : - Thôi em đi ra , con nó mới tỉnh dậy còn chưa kịp ổn định tinh thần , em loạn lên vậy làm gì ??? - Anh còn nói em nữa, anh cũng mừng tới sắp khóc rồi kìa !! - Mẹ à , bố và con ai cũng mừng cả mà , em ấy đã hôn mê hơn hai tháng rồi bây giờ cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy , vậy là không cần lo lắng là em ấy xảy ra chuyện gì rồi ! Người phụ nữ lạ kia lấy một chiếc khăn lau nước mắt rồi nhìn quanh hỏi : - PHƯƠNG LIÊN đâu rồi, nếu con bé biết được LƯU TINH tỉnh dậy rồi thì con bé nhất định sẽ rất vui !! Khi cậu còn chưa hiểu được những gì mà ba người này nói thì cậu bất chợt nghe thấy tiếng bước chân của một ai đó , tiếng bước chân ấy càng nghe càng rõ hơn cho tới khi đến trước cửa thì dừng / CẠCH / Một tiếng mở cửa phòng do cái chốt cửa phát ra , từ ngoài bước vào là một cô gái trẻ khoảng tầm từ 18 đến 20 tuổi , trong lòng cậu lúc này là một ý nghĩ vô cùng ngạc nhiên " OA ! không phải đùa chứ , ngực cỡ này chắc phải là bưởi 10 roi chứ không nhỏ , chân dài , da trắng , xinh đẹp , đây không phải là tiên giáng trần chứ ??" Khi cậu còn đang thất thần trước vẻ đẹp mỹ miều đó thì cô gái như tiên giáng trần này lại vội lao vào ôm cậu nói : - ÔI! LƯU TINH em tỉnh rồi , chị vui quá !! LƯU TINH rất ngạt nhiên nhưng cũng kịp hoàn hồn rồi đẩy cô gái ấy ra , cậu lộ một vẻ mặt hoài nghi hỏi : - Tôi đang ở đâu , mấy người là ai ? -Hở ! em không nhớ chị ư ??? - Cô là ai , tôi không quen cô , với lại tôi không có chị ! Cậu nhìn chiếc gương lớn màu trắng , viền gương làm bằng vàng nguyên chất được chạm khắc tinh xảo , cậu hốt hoảng khi nhìn lại chính mình !! -có chuyện gì vậy , cơ thể mình thay đổi rồi ?? Cả bốn người đều chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau , một người đàn ông trung niên bước đến gần cậu đưa một khuôn mặt xinh đẹp nhìn cậu rồi hỏi : -LƯU TINH , không phải con mất trí nhớ rồi chứ ?? Cậu bây giờ đã bình tâm lại không còn hoảng hốt như lúc nãy nữa nhưng khi đối mặt với một câu hỏi của một người đàn ông tự xưng là ba của mình thì cậu chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo trả lời : -có lẽ là vậy !!! Người đàn ông đó thở dài một cái rồi kêu mọi người ra ngoài cho mình nghỉ ngơi nhưng trên nét mặt của mỗi người đều có vẻ buồn vui lẫn lộn . Chuyện gì vậy chứ ?

4 ngày trôi qua

4 NGÀY SAU ... Đã 4 ngày trôi qua rồi , tuy nhin lại trong 4 ngày này cậu không đi đâu nhưng cũng đã tạm nắm được tình hình của mình , cậu nằm trên chiếc giường làm bằng gỗ quý và tự lẩm bẩm một mình -Tuy mình bị xe tông chết nhưng bây giờ có vẻ như đã trọng sinh nhờ co thể của vị thiếu gia này , theo như trong kí ức thì cha của cậu ta là HOÀNG HẢI HÙNG chủ tịch tổng giám đốc công ty SONG LONG là công ty lớn nhất thế giới , mẹ tên HOÀNG KIỀU VÂN một diễn viên nổi tiếng , anh HOÀNG PHONG MINH là thiên tài thể thao còn chị là HOANG LINH NHI một thiên tài âm nhạc còn mình hiện tại tên HOÀNG NGUYỆT LƯU TINH là con út trong nhà nên được ba mẹ anh chị hết mực ngương chiều , nhưng mà nói thật , được chiều quá sinh hư , quá nhút nhát nên không dám đi học , mời gia sư về dạy cũng không xong , kiếp trước mình là hake chuyên nghiệp sao kiếp này lại bét như vậy . - Nói ra thì nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ có cái ngoại hình là coi được còn lại thì bét hoàn toàn ...Nhưng tóc người này cũng quá dài rồi buộc lên cao trông rất đẹp trai nha ~~ Cậu vươn tay lên buộc mái tóc lên cao sau đó bước đến gần cửa .Cậu văn tay nắm cửa rồi bước ra , thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi bước ra khỏi phòng là những người đàn ông cao to trên người mặc áo vét đen va đeo kính râm đang xếp thành hai hàng ngay ngắn dọc hành lang dẫn xuống lầu một . Khi thấy cậu , những người đàn ông ấy cúi đầu , đồng thanh nói : - Tiểu thiếu gia mừng người tỉnh dậy ! Cậu rất ngạt nhiên như muốn thốt lên nhưng cậu vẫn phải làm một khuôn mặt điềm tĩnh . Bỗng có một người bước đến , à thì ra là CHÚ BẠCH , chú là quản gia lâu năm của nhà họ HOÀNG có biệt tài bắn súng và thân thủ rất tốt . Trong thời gian qua ngoài người nhà ra thì chú ấy là người luôn ở bên chăm sóc tôi , Chú đến trước mặt tôi cúi đầu nói : - chào buổi sáng , tiểu thiếu gia ! -Ừm ! CHÚ BẠCH , trông chú có vẻ rất vui ! -Vâng , vì người tỉnh dậy rồi , quên mất , bà chủ , ông chủ và cô cậu chủ đang đợi cậu ở dưới đại sảnh đấy ạ ! - Tôi biết rồi ! Nói xong cậu liền bước đi , tuy ngoài mặt cậu không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng cậu lúc này đang rất rạo rực như đã chờ đợi một điều gì đó rất lâu rồi . Một niềm vui và sự mong ngóng của một con người với một cuộc sống mới tốt đẹp hơn đang chờ đón !!!

CON MUỐN ĐI HỌC

cậu bước đến cầu thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của mọi người trong gia đình , nhếch mép cười một cái cậu đưa tay ra chạm nhẹ vào từng hoa tiết hình rồng được chạm khắc tinh tế trên tay vịn của bậc thang , cậu bước xuống từng bậc tay những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu vuốt nhẹ theo bước chân tạo nên một khung cảnh thật sống động huyền ảo làm cho lòng người phải sao xuyến , khi cậu bước đến bàn ăn chưa kịp nói gì thì đã có một người vệ sĩ chạy ra kéo ghế cho rồi mời cầu ngồi , sau khi ngồi xuống ghế cậu chú ý để cho mọi người cầm đũa lên hết rồi mình mới cầm đó là một phép lịch sự trong xã hội dù trong hoàn cảnh nào cậu cũng luôn tôn trọng điều đó . (HẢI HÙNG ) cha của cậu cầm ly rượu quý vừa được rót ra từ chai rượu nho được ủ hơn trăm năm ra ông lắc nhẹ , cười mừng nói : - Nào , chúng ta cùng ăn mừng LƯU TINH vừa khỏe lại ! Mọi người cùng nhau nâng ly uống một cách nhẹ nhàng để tận hưởng hết những hương vị của ly rượu quý này nhưng vừa nhâm nhi được một chút thì ai nấy liền giật mình như nhớ ra một cái gì đó rồi bày ra một khuôn mặt ngạt nhiên nhìn LƯU TINH , trước cái nhìn bất ngờ đó thì cậu chỉ biết hỏi : -Có chuyện gì sao ? (PHƯƠNG NHI ) chị của cậu nhăn mặt lo lắng nói : - Em có cảm giác gì lạ không bé Tinh ? (Chị của cậu hay gọi cậu là BÉ TINH thay vì LƯU TINH để thể hiện sự cưng chiều đối với cậu { " ^ " } ) -Dạ em không sao ! Nghe câu trả lời của cậu xong thì ai cũng thở phào nhẹ nhõm còn mẹ của cậu ( PHƯƠNG LIÊN ) sau khi trút một hơi thở nhẹ rồi bày ra một bộ mặt tức giận cáu lên bước về phía cha của cậu chống tay lên bàn véo tai của ông rồi quát : -HẢI HÙNG , anh không biết con vừa mới khỏe dậy sao mà còn bắt con uống rượu ? Ông khi bị vợ quát như vậy liền xanh mặt khơ tay ra sau , hai người vệ sĩ đứng đằng sau nhìn thấy vậy hiểu ý của ông liền chạy lên cẩn thận cất bình rượu vào kho , thấy vậy LƯU TINH cười thầm , nghĩ trong lòng " Thật không ngờ trong nhà này mẹ lại là người đứng đầu , bố đúng là dưới một người trên vạn người mà , haiii... " Dùng bữa sáng xong những người hầu đến dọn bàn rồi đặt lên bàn những tách trà với từng loại khác nhau , có trà BẠC HÀ , HƯỚNG DƯƠNG hay trà THẢO MỘC...VV . Mọi người cầm tách trà mà mình muốn dùng lên , thổi nhẹ rồi uống , còn cậu biết rằng nếu bây giờ không nói chuyện đó thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ , uống xong một ngụm trà cậu liền đặt tách xuống bàn rồi làm vẻ mặt lạnh nói : - Cha con muốn đi học ! những lời phát ra từ miệng cậu thật rành mạch mang một hơi thở lạnh giá , thật khó tin mà , khi nghe cậu nói những lời đó những thành viên trong gia đình liền phụt hết những ngụm nước trà đang ngậm trong miệng kia ra ngoài , trơn tròn mắt nhìn cậu , đây là lần thứ hai cậu làm cho mọi người ngạc nhiên về mình , trước kia chỉ cần ngửi thấy mùi rượu thôi là cậu cũng say đến ngủ luôn rồi và đây cũng là lần đầu tiên cậu nói mình muốn gì đó . Bây giờ không ai biết chuyện cậu mất trí nhớ là tốt hay xấu nữa . Anh trai của cậu ( PHONG MINH ) nhếch mép cười nhẹ một cái rồi đưa ngón tay lên trước sống mũi nâng nhẹ cặp kính nói : - Hay em đến trường THƯƠNG KHUNG thử xem , đó là ngôi trường lớn nhất quốc tế lại khá gần nhà với lại anh và PHƯƠNG NHI cũng đang học ở đó sẽ tiện chăm sóc em hơn ! Trước sự thuyết phục đầy kêu gọi này cậu cũng chỉ có thể đồng ý : -Vâng ! Nói xong cậu xin phép mọi người lên lầu nghỉ vì cậu biết nếu ở đó thêm thì cậu cũng không biết mình nên làm gì với cái áp lực của sự ngương chiều mà họ dành cho cậu , dù kiếp trước có đối mặt với bao nhiêu áp lực công việc thì cũng không bằng lần này huống hồ áp lực lần này lại khác lần trước rất nhiều nhưng mà chẳng sao cả cuối cùng cậu cũng sẽ thích nghi với những việc này nhanh thôi , điều bây giờ cậu cần quan tâm đó là việc đi học lại , việc này không làm khó được câu vì kiếp trước đi học cậu luôn đứng nhất trường và được rất nhiều người quý mến nhưng bậy giờ là thân phận khác không biết có thay đổi gì không nữa . Nhưng đâu ai biết trước được tương lai , đúng không vậy nên cứ thuận theo tự nhiên thôi !

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play