Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tình Yêu Cuối Cùng

Episode 01: Quá khứ của mẹ

12/6/2010

Cô đang phụ mẹ bán hàng sau những buổi đi học về. Nhà cô tuy nghèo nhưng mà lúc nào hai mẹ con cũng vô cùng thương nhau. Vì thương mẹ nên lúc nào cô cũng tự nhủ với lòng rằng " Con nhất định sẽ học giỏi để báo hiếu cho mẹ "

Cho đến một hôm có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, sau ngày hôm đó mẹ cô trở nên lạnh lùng hơn. Có vẻ như không còn quan tâm cô như trước, một hôm nọ cô hỏi mẹ

" Mẹ với người đàn ông kia có quen biết nhau sao ạ. Sao từ lúc con thấy mẹ gặp được người đàn ông đó thì tính tình mẹ lại thay đổi "

" Tại sao con lại hỏi như vậy "

" Con thấy từ ngày mẹ gặp người đàn ông đó mẹ thay đổi rất nhiều "

" Không có gì._ Chỉ là một người quen cũ của mẹ thôi "

" Người quen cũ gặp lại nhau cũng bình thường mà. Sao mẹ lại coi như không biết ông ấy. Con thấy ông ấy cũng là người tốt mà"

" Con còn bé. Vẫn chưa hiểu được chuyện của người lớn đâu"

" Con đã lớn rồi. Con có thể hiểu được những điều mà mẹ nói "

" Thực ra ông ấy là người mà mẹ đã từng yêu cũng đã từng hận đến thấu xương "

" Vậy trước đây mẹ từng yêu sâu đậm ông ấy trước khi có con sao ạ "

" Đúng vậy. Mọi người nói con là đồ con hoang, cũng chính là suy nghĩ con chính là con gái của ông ấy "

" Không lẽ nào con là con gái của ông ấy thật sao ạ ???"

" Con không phải là con gái của ông ấy, mà con là con của mẹ với một người đàn ông khác sau khi mẹ chia tay ông ấy."

" Mẹ có thể kể lại chi tiết cho con nghe không??"

....

12/10/2000 ( 10 năm trước)

Ngày tháng xưa kia trước đây mẹ cô xuất thận nghèo khó, sinh trưởng trong một gia đình không có ba mẹ chăm sóc đàng hoàng tử tế. Ông bà ngoại thường xuyên cãi nhau và ra tay đánh đập mẹ cô. Khiến cho mẹ cô bị ảnh hưởng tâm lý sâu sắc, nó cũng là lý do khiến cho mẹ cô mất đi sự tự tin của một người con gái. Vào năm mẹ cô 20 tuổi, một độ tuổi đẹp nhất của mmột người con gái. Ngày hôm đó cũng giống như một ngày bình thường mà thôi, nhưng mà nó cũng là một ngày tuyệt vọng nhất của mẹ. Ông bà ngoại bị tử vong trong một vụ tai nạn ô tô. Kể từ ngày mẹ mất đi chỗ dựa duy nhất là ông bà ngoại thì mẹ như biến thành một con người khác. Mẹ bắt đầu lao đầu vào công việc. Chỉ vì không học hết cấp 3, không có bằng cấp gì cả. Nên có rất nhiều công ty đã từ chối đơn xin việc của mẹ cô. Cho đến một hôm mẹ gặp được một người đàn ông tên Trình Tiêu. Ông ấy tuy bên ngoài lạnh lùng là vậy nhưng mà bên trong ông ấy vô cùng ấm áp. Ngay từ lần đầu tiên gặp mẹ ông ấy đã bị vẻ đẹp của bà hút hồn. Ông kêu tài xế dừng xe và bước xuống cạnh mẹ cô và nói

" Cô không sao chứ "

" Tôi không sao"

" Rất xin lỗi. Là tài xế của tôi làm cô bị thương. Tôi đưa cô đi bệnh viện "

" Tôi không sao đâu. Tôi có thể tự đi được, cảm ơn lòng tốt của anh "

" Cô đang tìm việc làm sao??"

" Đúng vậy ạ. Nhưng mà không có công ty nào nhận tôi cả "

" Tôi nhận cô. "

" Cái gì???"

" Tôi nhận cô. Bây giờ cô theo tôi đi bệnh viện"

" Anh nói là anh nhận tôi vào làm việc "

" Đúng vậy. Nếu bây giờ cô đi bệnh viện với tôi ngay lập tức "

" Anh nhận tôi vào làm việc tôi rất vui, nhưng mà thực sự chân tôi không sao đâu ".

" Cô cứng đầu quá vậy"

Mẹ không nói gì cả thì đã bị ông ấy bế lên xe của ông, lên xe ông nói với tài xế

" Đến bệnh viện "

" Vâng thưa chủ tịch "

Mẹ cô quay ra nhìn vào mắt ông nói

" Anh là chủ tich "

" Đúng vậy "

" Tôi nhận ra anh rồi. Anh là chủ tịch của tập đoàn Trình Tiêu "

" Cô sốc lắm sao "

" Thực sự không thể ngờ được "

" Bất ngờ khi gặp tôi lắm sao ??"

" Còn cả kinh ngạc nữa"

" Làm cho cô sợ rồi. Ngày mai cô có thể đến công ty tôi làm việc. Đây là danh thiếp của tôi. Cô có thể trực tiếp đến phòng làm việc của tôi"

" Anh thực sự nhận tôi vào làm việc??"

" Đúng vậy "

" Tôi không có bằng cấp gì cả, có thể làm việc ở một nơi sang trọng đại diện cho nước sao"

" Công ty đang thiếu nhân viên tạp vụ cô có thể vào đó làm việc"

" Chỉ cần có công việc để làm dù có nặng đến mấy tôi cũng sẽ làm "

" Được rồi. Ngày mai cô cứ đến công ty trình diện là được. Đúng rồi nhà cô ở đâu tôi đưa cô về "

" Nhà tôi nhỏ lắm, sợ anh vào sẽ bị dọa cho hết hồn đấy "

" Trong mắt cô tôi là một người như vậy sao??"

" Ý tôi không phải ý đó "

" Vậy ý cô là gì??"

" Nhà tôi có khi chỉ nhỏ bằng một cái nhà WC nhà anh thôi ".

" Cũng đủ chứa thêm một người như tôi chứ "

" Anh là chủ tịch cao quý mà, tôi sợ tôi không tiếp đón được "

" Tài xế đi đến nhà cô này, không đến bệnh viện nữa "

" Vâng thưa chủ tịch "

" Anh thực sự đến nhà tôi sao??"

" Nếu không thì sao "

Qua cách chỉ đường của mẹ cô thì rất nhanh đã đến nhà của bà. Căn nhà đúng như lời mẹ cô nói đúng là rất nhỏ, nó ở tận sâu trong một con hẻm nhỏ. Vừa vào ông đã cảm thấy có gì đó ấm áp trong lòng. Ông nói với mẹ

" Nhà cô đúng là rất ấm áp "

" Nhà tôi rất nhỏ. Cũng không có nhiều đồ đạc gì cả._ Nên là anh ngồi tạm ở đây đi. Tôi đi lấy nước cho anh "

" Không cần đâu. Tôi không khát. Cô lấy hộp y tế nhà cô ra đây đu. Tôi giúp cô rửa vết thương, không có sau này sẽ để lại sẹo"

" À được "

Mẹ chạy ra đằng sau cửa lấy hộp y tế ở trong nhà ra đưa xuống trước mặt ông. Ông mở hộp ra và nói.

" Cô sống một mình sao. Ba mẹ cô đâu "

" Ba mẹ tôi mới mất rồi. "

" Con gái như cô ở một mình như vậy có cảm thấy nguy hiểm không??"

" Ở đây khá là an toàn. Hàng xóm xung quanh cũng giúp tôi rất nhiều nên không có gì là nguy hiểm cả. Với cả tôi sống như vậy quen rồi, nêm tôi không để ý đến việc có nguy hiểm hay không "

Vừa hay cả ông và mẹ đều nói chuyện với nhau rất lâu. Nghe vẻ rất là hợp nhau, ông ấy rất đồng cảm với mẹ. Có nhiều lúc ông lại hay quan tâm mẹ thái quá. Khiến cho hàng xóm xung quanh hiểu lầm mẹ và ông ấy đang yêu nhau . Mẹ cô phải chăng sắp đổi đời rồi không???

Hết chương 01

(p/s: đây là câu chuyện thứ hai mà tui viết nè!! Tui vẫn sẽ viết tiếp truyện kia nha mn, mn có thể ủng hộ tui hai bộ cùng một lúc nha!!! Tôi sẽ viết song song hai truyện. Mọi người vô đọc rồi like và thương thương cho tui nha. Byeeeee byeeeee ❤❤🙆🙆)

Episode 02 : Quá khứ của mẹ (2)

Cô ngồi nghe mẹ kể chuyện về bà

" Tiếp sau đó sao nữa ạ"

Mẹ cô vào tập đoàn Trình Tiêu được một năm thì bà và ông ấy có tình cảm với nhau, sau đó ông dắt bà về nhà ra mắt gia đình nhưng mà bị mẹ của ông ấy không cho phép hai người qua lại với nhau. Mẹ của ông ây còn nói với bà rằng

" Tôi sẽ cho cô một khoảng tiền, chỉ mong cô có thể rời xa con trai tôi "

" Cháu và Trình Tiêu thật lòng với nhau "

" Cô không xứng với nó "

" Tại sao vậy ạ "

" Nhà chúng tôi đã chọn ra một người ưu tú môn đăng hộ đối với nó rồi "

" Cháu nghĩ Trình Tiêu sẽ không chấp nhận sự sắp xếp này đâu "

" Cô nghĩ chỉ một mình cô mà ảnh hưởng đến con trai tôi sao?? Nó là chủ tịch của tập đoàn Trình Tiêu , là tương lai của cái gia đình này cô nghĩ là một đứa nhà nghèo như cô mà xứng đáng đặt chân vào làm dâu Trình gia nhà chúng tôi sao??  Cô xem lại bản thân của mình đi, cô nghĩ khi lấy cô về rồi thì con trai tôi sẽ yêu cô sao?? Cô nghĩ xem con trai tôi chỉ là nhất thời mê muội cô thôi. Sau đó nó sẽ chán mà vứt bỏ cô thôi "

" Bác à!!! Bác có thể bớt xỉ nhục cháu được không???"

" Chỉ cần cô đồng ý điều khoản của tôi thì tôi sẽ cho cô một cuộc sống đầy đủ và sung túc hơn bây giờ "

" Ý bác là muốn cháu rời xa anh ấy mãi mãi sao??"

" Đúng vậy. Cô làm được chứ "

" Được cháu sẽ rời xa anh ấy. Sẽ không bao gặp lại anh ấy nữa "

" Được. Hãy nhớ kỹ những lời cô nói ngày hôm nay "

" Cháu đã nói thì cháu sẽ làm đươc "

" Đây là 100 triệu cũng đủ cho cô sống mấy năm. Cô cầm lấy rồi đi đi, sau này đừng làm phiền con trai tôi nữa "

" Cảm ơn bác đã có lòng giúp cháu, nhưng mà số tiền này cháu không cần"

" Cô chê 100 triệu ít sao??"

" Ý cháu không phải ý đó.Cháu có thể tự kiếm tiền theo khả năng của mình "

" Vậy được. Cô không nhận tiền cũng được, nhưng chỉ mong cô giữ đúng lời hứa của mình rời xa con trai tôi "

" Vâng cháu sẽ làm vậy"

....

Nghe mẹ kể đến đấy cô lại bắt đầu cảm thấy tò mò hơn , không biết tiếp theo mẹ sẽ như thế nào. Cô lại hỏi tiếp

" Mẹ không nhận tiền của bà ta. Vậy sau đó thì sao?? Làm sao mẹ gặp được ba "

" Sau đó mẹ cũng dọn đi khỏi chỗ đó, vĩnh viễn không gặp lại ông ấy nữa. Những hàng xóm xung quanh đó đồn thổi là mẹ bị đại gia bỏ rơi, bị đại gia chơi chán xong bị vứt bỏ. Nhưng mà mẹ bỏ ngoài tai coi nhu không nghe thấy gì cả "

" Vậy mẹ có buồn không??"

" Có chứ . Nhưng mà vì hoàn cảnh nên mẹ chịu đựng sự xỉ nhục đấy, nuốt vào trong tim. Bắt đầu một cuộc sống mới"

" Sau này con sẽ kiếm được thật nhiều tiền và học hành giỏi giang để báo hiếu cho mẹ "

" Con bé ngốc này . Có con ở bên cạnh mẹ là vui rồi "

" Vậy sau đó mẹ gặp ba con như thế nào??"

Một tháng sau khi rời khỏi nhà cũ kia thì bà có đến một nơi khác để ở tạm thi có quen một người đàn ông cũng ở độ tuổi trung niên rồi.Cũng đã giúp đỡ mẹ rất nhiều trong công việc , sau đó có một hôm ông ta say rượu đến mức bức tỉnh nhân sự không còn biết ngoài kia bị làm sao nữa. Sau khi ông ta say rượu thì mẹ đưa ông ta về nhà, thì chuyện không ngờ rằng ông ta và mẹ phát sinh quan hệ.

Sáng hôm sau ông ta cũng bặt vô âm tín luôn, từ sau hôm đó ông ta và bà không gặp lại sau nữa. Khoảng một thời gian sau thì mẹ có thai, mọi người xung quanh ở đây lại bắt soi xét nói bà chưa lấy chồng mà chửa hoang, đứa bé trong bụng bà là đứa con hoang, chưa có chồng mà bị chửa hoang. Có rất nhiều lời bàn ra tán vào xung quanh bà

" Tôi nghe nói cô ta trước đây  từng có qua lại với chủ tịch của Trình Tiêu , chả nhẽ đứa con trong bụng cô ta thực sự là của nhà họ Trình sao??"

" Cô ta qua lại vơi chủ tịch tập đoàn Trình Tiêu sao?? Trời đất ơi, thật là không thể tin nổi "

" Cô ta đúng là dâm phụ mà , nghe nói chủ tịch tập đoàn Trình Tiêu đã có vợ rồi. Vậy mà cô ta lại có quan hệ bất chính với anh ta "

" Thôi nào mọi người đừng ở đây nói năng lung tung. Tào tháo đến rồi kìa "

Thấy bà đi ra thì mấy người đều im lặng mà không ai dám nói gì nữa cả. Vừa mang thai mẹ cô vất vả làm việc kiếm thêm thu nhập. Đến gần ngày sinh nở bà tự đến bệnh viện đăng ký, sau đó không lâu cô được sinh ra đời . Bà đặt tên cô là Vô Song( tức lạ sau này mong cô tự do tự tại, không phải lo nghĩ gì cả. Chỉ mong cô có một cuộc sống thoải mái hơn và sẽ không như bà )

.....

Hiện tại

Cô nằm trong lòng mẹ nghe mẹ kể chuyện về quá khứ mà ngủ lúc nào không hay, mẹ cô vẫn ngồi dựa vào thành giường vuốt nhẹ tóc cô nói

" Vô Song con gái ngoan của mẹ, chỉ cần có con trên đời này là mẹ vui rồi. Sau này mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt để cho con không phải chịu khổ cực giống như mẹ ngày xưa. Chỉ cần một ngày mẹ còn sống thì con nhất định sẽ được ăn học cho đàng hoàng tử tế, có mẹ ở đây sẽ không để co chịu bất kỳ tổn thương nào cả "

HAi mẹ con cô sống một cuộc sống ung dung tự tại cho đến một hôm, điều không may đã xảy đến với gia đình cô. Cô đã mất đi người mẹ thân yêu nhất của mình, cô thực sự không thể ngờ được rằng nó xảy ra quá đột ngột.

Hôm đó,mẹ cô đến trường đón cô đi học về. Cô ở bên đường vẫy tay với mẹ mình, cô đứng ở bên đường chờ mẹ sang bên này vơi mình thì đúng lúc đó có một chiếc ô tô tải lao đến ngay trước mặt mẹ cô mà mẹ cô thì cứ mải nhìn về phía cô mà không hay biết gì cả. Thấy có tai nạn giao thông thì mọi người xung quanh xúm lại rất đông, khi thấy mẹ nằm ra đường cô lao ra ôm lấy mẹ và không ngừng hét lớn " Mẹ à!!! Mẹ có nghe thấy con nói gì không?? Mẹ tỉnh lại đi, mẹ tỉnh lại nhìn con đi được không??"

" Cô bé à!! Chú gọi cấp cứu rồi. Mẹ cháu sẽ được đưa vào bệnh viện thôi "

" Chú ơi!! Chú cứu mẹ cháu với, cháu chi còn mình mẹ là người thân thôi cháu không cần gì cả cháu chỉ cần mẹ cháu thôi "

" Cháu cứ yên tâm đi. Mẹ cháu sẽ được đưa vào bệnh viện nhất định sẽ không sao đâu, cháu đừng lo lắng "

" Mẹ cháu sẽ không sao thật chứ ạ "

" Chú đã nói rồi nên cháu yên tâm "

Rất nhanh sau đó xe cấp cứu đã đến, mẹ cô được đưa lên xe, cô cũng đi theo vào trong khoang xe. Xe chạy rất nhanh về đến bệnh viện

               Hết chương 02

(p/s: Có khả năng là tác phẩm này tôi sẽ viết vào buổi sáng nhé!!! Tối thì mn qua kia ủng hộ tác phẩm kia của tui nha. Hy vọng những tác phẩm của tôi sẽ được mọi người ủng hộ và đón đọc hai tác phẩm của tui. Hai tác phẩm của tui là " Tình Yêu Cuối Cùng và Mối tình đầu thời thiếu nữ " nha  mn nhớ ghé qua và ủng hộ tui nhé!!! Thanks kiu mn nhiều lắm. Mọi người nhớ like và thương thương thương cho tui nha, hẹn gặp lại mọi người sau nha. Byee Byee <3)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Episode 03: Nhận nuôi

Mẹ cô được đưa đến bệnh viện, vào đến bệnh viện chiếc áo trắng đồng phục của cô đã có một mảng máu lớn. Khiến cho mọi ánh mắt mọi người xung quanh nhìn vào vô cùng sợ hãi. Cô ý tá trực ca nói với cô

" Cháu lại đây, cô đi lấy quần áo cho cháu thay"

" Cô ơi!!! Cô bảo bác sĩ cứu mẹ cháu đi ạ. Cháu chỉ có mỗi mẹ cháu là người thân thôi"

" Ba cháu đâu "

" Cháu không có ba. Ba cháu bỏ mẹ con cháu lâu rồi. Cháu là trẻ mồ côi cha.Thế nên cô bảo bác sĩ cứu mẹ cháu được không??"

" Được rồi. Bác sĩ sẽ cứu mẹ cháu mà "

" Thật không cô. Mẹ cháu sẽ không chết chứ "

" Đúng đúng mẹ cháu sẽ không chết đâu nên cháu yên tâm đi. Bây giờ đi theo cô đi thay đồ cho sạch sẽ nhé "

" Vâng ạ "

Mọi người đợi khám xung quanh xì xào

" Con bé thật tội nghiệp làm sao??? Còn mỗi người mẹ để chăm sóc mà giờ lại nằm trong phòng cấp cứu "

" Công nhận đấy. Tôi thấy thương con bé đấy quá. Nhìn con bé vẫn còn ít tuổi mà đã biết quan tâm đến mẹ như vậy rồi. Xem ra con bé này rất yêu thương mẹ mình "

Cô được cô y tá đưa đi thay đồ cho sạch sẽ rồi đưa cô đến cửa phòng cấp cứu đợi mẹ cô phẫu thuật xong

" Con có đói không??? Cô đi ít bánh cho con ăn nhé!!"

" Con không đói ạ. Con cảm ơn cô, con muốn ngồi đây đợi mẹ ra ạ "

" Con bao nhiêu tuổi rồi. Con rất là hiểu chuyện "

" Con 10 tuổi rồi ạ "

" Được rồi. Con cứ ngồi đây nhé!!! Cô ở đằng kia có gì con cứ qua đó gọi cô nhé"

" Con biết rồi ạ "

....Đèn trên phòng phẫu thuật được tắt đi, xe bên trong được đẩy ra.... Nhưng mà cô không biết đó là ai cả, chỉ thấy bác sĩ đẩy xe ra thì đã được chùm kín đáo hết rồi nên cô không biết là ai cả. Nên cô cứ ngồi đó đợi mãi mà không thấy mẹ ra cô mới đi ra chỗ y tá đang trực ở đó hỏi

" Cô ơi!!! Mẹ con vào trong phòng đó cũng lâu lắm rồi. Sao không thấy mẹ ra ạ "

" Mẹ con đã ra rồi"

" Hả?? Mẹ con ra lúc nào ạ . Sao con ngồi đó đợi mẹ mà không thấy ạ "

" Mẹ con đi đến một nơi rất xa rồi, bà ấy đang theo dõi con trưởng thành "

" Ý cô là mẹ con đã chết sao ạ "

" Tại sao con lại nói như vậy "

" Thì cô nói mẹ con đã đến một nơi rất xa mà. Nên con mới nghĩ như vậy "

" Con có buồn không???"

" Con có chứ. Vậy là từ bây giờ con là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ "

" Tí nữa viện phúc lợi sẽ đến đây đưa con đi"

" Viện phúc lợi là gì ạ??"

" Là nơi của những bạn nhỏ không có cha có mẹ "

" Cô ơi??? Cô có thể giúp con lần này nữa được không ạ "

" Con muốn cô giúp gì??? Con cứ nói đi "

" Con muốn đi gặp mẹ lần cuối được không ạ?? Con muốn chờ chôn cất mẹ xong con mới đi được không cô "

" Được. Cô sẽ nói với giáo vụ bên viện phúc lợi. Con đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện"

" Con cảm ơn cô nhiều lắm ạ "

Y tá cảm thấy thán phục cô, thật không ngờ rằng một cô bé chỉ mới có 10 tuổi thôi mà đã hiểu chuyện như vậy rồi. Thế rồi y tá đưa cô vào bên trong nhà xác để được nhìn thấy mẹ cô lần cuối cùng. Vào đến nơi cô chạm vào tay mẹ và nói

" Mẹ không giữ lời hứa của mình. Chả phải mẹ nói là sẽ bên con chăm sóc con cả đời này sao??? Sao mẹ lại đi như vậy, để lại con bơ vơ ở đây. Bây giờ con đã thành trẻ mồ côi rồi, không nơi nương tựa nữa. Mẹ đi rồi mẹ có về nữa không??? Nếu mẹ về thì mẹ nhớ báo cho con biết nhé!!! Con ở trại phúc lợi đợi mẹ về đón con "

Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ, mẹ vẫn nằm bất động không nói gì. Còn cô cũng rất mạnh mẽ không khóc gì cả, bởi vì cô tin rằng mẹ cô sẽ trở lại và đón cô. Rồi sau đó hai mẹ con cô sẽ được quay trở lại cuộc sống trước đây một cách vui vẻ nhất

.....

Hai ngày sau mẹ cô được chôn cất xong cô được những giáo vụ trong viện phúc lợi đưa đi. Vào đến nơi cô không để ý đến ai cả, lúc nào cũng ở một mình và cầm lên tay tấm hình của mẹ để ngắm hàng ngày. Như để cho cô nhớ rằng mẹ cô vẫn ở bên cạnh cô không bao giờ rời đi đâu cả. Có nhiều bạn trong viện phúc lợi thường hay trêu chọc cô bị câm là một đứa không biết nói chuyện nhưng mà cô mặc kệ không quan tâm đến những điều họ nói. Chỉ cầm lên bức ảnh của mẹ và ngắm nó hàng ngày kể từ ngày vào đây

.....

Tập đoàn Trình Tiêu

" Chủ tịch ngài cần gì ạ ???"

" Cô đi tìm hiểu cho tôi về một người phụ nữ tên là Huỳnh Tịnh xem cô ấy bây giờ như thế nào"

" Vâng thưa chủ tịch "

Giao việc cho thư ký xong Trình Tiêu mới thư thái dựa vào ghế đằng sau và thở dài

" Huỳnh Tịnh rốt cuộc suốt bao năm qua em đã đi đâu. Tại sao em đi mà không nói lời từ biệt gì cả . Em có biết anh đi tìm em suốt bao năm qua rồi không, sao đến lúc gặp anh rồi thì em lại giả vờ như không quen biết anh. Đã 10 năm qua rồi, rốt cuộc bây giờ em sống có tốt không???"

....

Trưa hôm sau thư ký bước vào phòng chủ tịch và nói

" Thưa chủ tịch tài liệu ngài cần đây ạ "

" Để ở đó rồi đi ra ngoài đi"

Thư ký đi ra ngoài rồi ông mới cầm tài liệu lên xem

" Huỳnh Tịnh sống ở khu nhà X, ở cùng với một đứa con gái 10 tuổi. Bán bánh tráng hàng ngày để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống"

Sau khi đọc những dòng chữ này thì Trình Tiêu vội vàng đứng dậy rời khỏi công ty đến khu nhà X theo như trong tài liệu . Đến nơi ông mới phát hiện ra khu này thực sự là hơi tồi tàn và có vài người còn tụ tập lại với nhau đánh bạc hay là đánh mạt chược. Ông đi đến một quá tạp hóa gần đó hỏi thăm

" Bác cho tôi hỏi ở đây có ai tên là Huỳnh Tịnh không ạ "

" Anh là ai. Hỏi cô ấy làm gì??"

" Tôi là bạn của cô ấy "

" Cô ấy đã chết cách đây mấy tháng rồi"

" Cái gì đã chết rồi sao??"

" Đúng vậy. Chết rồi, tôi chỉ cảm thấy thương cho con gái cô ấy thôi. Từ bé đã không có cha bên cạnh mà giờ lại mất đi mẹ "

" Con gái cô ấy bây giờ đàn ở đâu ạ "

" Mấy tháng trước mấy nhân viên của viện phúc lợi đưa đi rồi "

" Cảm ơn bác "

...

Ông rời khỏi khu nhà kêu tài xế đến viện phúc lợi. Vừa vào đến nơi ông có để ý một cô gái nhỏ cứ ngồi ở dưới bóng cây cầm lấy tấm ảnh mà ngắm một mình. Ông đi đến chỗ cô bé, thấy ở cô bé có gì đó rất giống với Huỳnh Tịnh năm xưa. Ông như có cảm giác như đây chính là con của Huỳnh Tịnh. Ông tiến đến hỏi cô bé

" Con tên gì?? "

" Con tên là gì??? Chú hỏi làm gì??"

" Chú thấy con cầm tấm hình này ngắm rất lâu. Người trong hình rất quan trọng với con sao???"

" Đúng vậy ạ. Người trong hình là mẹ con "

" Con có thể đưa chú xem tấm hình được không??"

" Chú hứa là không được lấy nó đi đâu. Cô ý tá trong bệnh viện nói là đây là thứ duy nhất của mẹ để lại cho con bảo con phải giữ gìn nó cho cẩn thận "

" Chú hứa với con "

" Đây. Chú thấy mẹ con có xinh đẹp không??"

" Huỳnh Tịnh...Huỳnh Tịnh ". Ông vừa nói vừa rơm rớm nước mắt

" Chú làm sao thế ạ. Sao chú nhìn thấy ảnh mẹ con mà chú lại khóc ". Cô thấy hơi tò mò hỏi ông

" Không có gì. Con đi theo chú vào bên trong "

" Làm gì ạ "

" Chú sẽ nhận nuôi con "

" Nhận nuôi???"

" Đúng vậy "

..... Cô vẫn không biết người đàn ông kia muốn làm gì. Tại sao lại đi nhận nuôi cô sau khi nhìn thấy hình của mẹ cô chứ. Cô thật sự không thể hiểu rốt cuộc thì mẹ cô và người đàn ông này có quen biết hay sao???. Khi cô đưa bức ảnh của mẹ cho ông xem thì anh đã rơm rớm nước mắt. Tuy không chảy xuống nhưng mà cô có thể nhìn thấy ông ấy có nước mắt ở trong ngấn mắt ông

Hết chương 03

(p/s: chắc mọi người đang tò mò xem sau này nu9 sẽ yêu ai đúng không??? Sẽ không phải là tình yêu cha nuôi và con gái nuôi đâu nhé!!! Nếu muốn biết kết quả ra sao thì hãy theo dõi những chap tiếp theo để biết kết quả nhé!! Byeeeee byeeeee mọi người , chúng ta hẹn gặp nhau vào ngày mai nhé!!! Mn nhớ like và thương thương cho tui nha🙆🙆❤❤)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play