Nó là Hà Đan, con người chẳng có gì quá xuất sắc, chẳng có gì nổi bật để nổi trội một chút. Tụi ở lớp cứ gọi nó là "con của mẹ" có lẽ là vì nó không yêu đương gì ư? Hay là vì ít khi đi chơi, ít khi đi ăn uống cùng với tụi bạn nhiều, đi học rồi về nhà đúng giờ, nói chuyện với giáo viên lễ phép nữa chăng, thôi bỏ đi. Tụi con gái lớp nó đứa không học thật giỏi môn này thì phải giỏi môn kia, đứa không học giỏi thì hát rất hay, không thì con nhà cực giàu, không có thì là thật xinh gái, vì thế tụi đó kiểu gì cũng nổi tiếng một chút chẳng bù cho nó, ra khỏi lớp thì có khi chẳng ai biết nữa, vì nó chẳng có gì nổi bật, không cao 1m 60, không có cằm vline, không có body đẹp không có giọng hát thật hay, không học thật xuất sắc, khẽ thở dài, tuy nhiên nó chưa bao giờ tự ti đâu, nó không quá xuất sắc nhưng ít ra hội tụ chẳng thiếu thứ gì đâu. Thật ra thì nó chưa từng thấy ai bảo nó không xinh gái cả, à có lẽ tụi lớp khác cũng biết tới nó là con nhà cô bán quần áo, hừm. Nó luôn cảm thấy rằng thanh xuân ngày ngày trôi đi mà nó vẫn chưa làm được cái gì cả, bởi sở thích của nó là ăn ngủ, xem phim và ngắm trai đẹp. Nó có thể ngồi hàng giờ cầm điện thoại xem đi xem lại mấy video của mấy anh đẹp trai. Để phục vụ cho việc tìm kiếm trai đẹp nhiều nhất, nó không những sử dụng facebook để theo dõi mấy fanpage và nhóm với trang cá nhân của trai đẹp, ngoài ra nó còn sử dụng tik tok trung và tik tok Việt, nó còn dùng cả instagram, weibo vân vân và mây mây...
Nó mới lên lớp 10, cũng chẳng phải học giỏi gì đâu nhưng tại môn tiếng Anh của trường nó cũng khá là không tốt, nên nó phải có chân trong đội tuyển ôn luyện, đã thế khối 11 của trường chuẩn bị tham dự kì thi học sinh giỏi cấp thành phố mà kết quả thi thử khá là kém, chưa đạt đủ tiêu chuẩn cho lắm. Cô chủ nhiệm lớp nó còn đứng đội tuyển thế nên cô đã chọn nó và một bạn lớp nó nữa, để tham gia thi thử xem thế nào để có thể đi thi hay không. Trong khi nó mới lớp 10, nhẽ ra năm sau mới được thi cơ. Nó thì cũng chẳng xuất sắc gì cho lắm, nhưng ít ra là không phải tới mức không biết gì, vả lại nó từng đi thi học sinh giỏi môn tiếng Anh bốn năm cấp 2 cơ mà, ít ra thì cũng có chút ít kiến thức, sẵn với việc cô chủ nhiệm ép làm bao nhiêu thứ đề, chăm chỉ hết mức thì lần thi thử nó cũng đứng thứ 2. Thi cấp tỉnh mỗi trường mỗi đội tuyển cũng chỉ có 5 người, thế là đương nhiên là một chị ban đầu sẽ bị loại, và bạn kia lớp nó cũng bị loại, thế suy ra nó lại có hai người chẳng ưa gì nó. Nhiều lúc nó chẳng hiểu mình đã làm gì nữa mà nhiều anti vậy.
Nó tự cảm thấy mình khá là điên, khá nghịch luôn ấy, nói lại nhiều, đã thế lại còn cứ thấy trai đẹp thì lại điên đú cả lên, nên toàn mẹ bị chửi cho suốt ngày khi mà lướt facebook thấy trai đẹp nó lại hét ầm lên. Nó ngoài việc ít đi chơi bời cùng các bạn thì khá là hòa đồng với lớp luôn ấy, cũng chỉ vì mẹ nó khó tính một chút, cứ lúc nào cũng phải đúng giờ và nó chẳng dám lệch nửa phút.
Có hôm nó nghe tụi lớp kể là mấy anh chị lớp trên bảo nó khá là "chảnh chó", lúc đấy ngơ mất mấy giây, nó có làm gì mà bảo chảnh hử? Kể ra mới biết hôm đấy nó đang đi dưới sân trường, tụi kia kêu từ trên tầng nhờ nó ném quả cầu lên cho, nhưng tiếc là nó đâu có nghe, thì làm sao nhặt được, có thế mà cũng bảo nó chảnh ư? Quá đáng ghê...
Đúng là từ hôm đấy nó được nổi chút ít với mấy anh chị lớp trên với biệt danh" xinh mà chảnh". Nhưng cũng may lớp nó không nghĩ vậy, vì nó quá là thân thiện mà nhỉ?
Nó vẫn cứ tiếp tục ngày tháng ăn và học và ôn thi tiếng Anh, nó chưa bao giờ làm cô thất vọng nên trong khi mấy anh chị lớp 12 bị cô mắng suốt ngày còn nó thì chưa, cũng may mấy chị ấy không tỏ ra ghét nó cho lắm, còn trong lòng thế nào cũng chưa biết.
Từ hồi vào lớp 10 tới giờ, cứ thỉnh thoảng lại nghe tin có đứa crush nó, lúc đấy nó chỉ biết thở dài, hy vọng đừng ai dại dột tỏ tình với nó để rồi bị ghét là được, nó không muốn ghét ai cả nên để yên cho nó làm người lương thiện một chút. Nó là kiểu con người lúc nào cũng than ế mà hễ có người thích là kiểu gì nó cũng ghét người ta ấy. Nó đã có dịp khảo sát hết cái trường rồi, trai đẹp thì có nhưng cũng ít, đã thế lại còn có người yêu hết rồi, buồn bã ghê vậy. Đã thế cái lớp nó lại còn là lớp khối D thử hỏi được mấy đứa con trai chứ, đúng là được tận 5 đứa mà có khi thụ hết rồi cũng nên ấy. Làm nó ở trường chẳng phát huy được khả năng tia trai thần thánh của mình, lại còn chẳng tìm được hoàng tử của cuộc đời mình nữa. Học hết học kì 1 lớp 10 rồi, nó vẫn chưa tìm ra nhân tố xuất sắc nào trong trường cả, đi ngắm cả trường xem có trai đẹp không mà cũng ít nữa, chán lắm luôn. Trường người ta thì sống ngập tràn trong trai đẹp, không đẹp lắm thì cũng ưa nhìn hoặc gu thời trang đỡ đỡ một chút, tức là biết cách ăn mặc ,nhất là kiểu mấy anh sơ mi trắng quần vải giày thể thao đầu nấm hay hai mái nữa, chỉ cần nhìn auto đổ gục, tiếc là trường nó hiếm dã man, chúng nó toàn style dị dị không ấy.
Nhiều khi ghen tị dã man với mấy đứa bạn , với mấy chị gái xinh xinh lớp trên, mấy bạn hot girl lớp bên không đơn thuần là mấy đứa có người yêu ghê ấy, bọn họ cứ yêu được mấy anh nhìn cũng ưa nhìn, ít ra là mấy anh đẹp trai trong trường không thì trường ngoài, nhìn tụi kia yêu nhau mà nó buồn lòng cho chính mình. Một vì gia đình cấm một chút, hai là trai đẹp chẳng để ý tới nó, vì trước khi nó biết đến trai đẹp thì chúng nó đã có người yêu hết rồi. Thế nên là tụi lớp còn trêu nó là xinh gái mà ế thì tức là chẳng có duyên ấy, nó cũng luôn cảm thấy vậy.
Và tự nhiên hôm cô chủ nhiệm gọi nó ra nói chuyện riêng, nó khá là lo lắng vì cảm thấy mình đâu có làm gì sai nhỉ? Hay là bảo nó nhường suất đi thi cho người khác? Ôm cái mặt tâm trạng ra đi gặp cô, nhìn mặt cô khá là nghiêm túc còn làm nó sợ hơn ấy. Vừa ngồi xuống ghế cô bắt đầu nói
" Cô nghe nói dạo này bắt đầu yêu đương lắm rồi đấy, tập chung vào mà học đi, cô không muốn kì vọng rồi thất vọng đâu đấy, cô không muốn gì ảnh hưởng tới việc học của em cả, cô thực sự rất mệt mỏi khi năm nay đội tuyển suốt ngày bị nhà trường khiển trách, giờ em mà yêu đương vào sa dọa là cô sẽ bị kỉ luật đấy, cô còn chỉ trông chờ mỗi mình em nên đừng làm cô thất vọng"
Đúng là nó đơ đơ mất mất giây, là cô đang nói nó á, là nó ư? Trời ạ tự nhiên nghe cái tin như sét đánh ngang tai thế này, hoang mang dễ sợ. Nó có người yêu ư? Cái tin nói ra 99.9% tụi lớp nó còn chẳng tin, chẳng hiểu cô nghe ở đâu nữa, oan ghê luôn vậy
" Em thưa cô, em chỉ muốn hỏi là... cô nghe thông tin này ở đâu được không ạ? "
" Cô nghe nhiều người nói là em có người yêu rồi, cô hy vọng là em có thể dẹp bỏ tình cảm lại một bên cho cô nhờ, mặc dù là bây giờ em vẫn giữ phong độ nhưng cô không muốn có một ngày em thất bại ngay chính vì cái lí do yêu đương vớ vẩn, rồi suốt ngày nhắn tin các thứ thời gian đâu mà học nữa"
" Cô ạ, trên có trời dưới có đất, trước mặt là cô thề là em chưa có người yêu luôn. Cô nói ra lớp mình có khi còn chẳng có ai tin. Em không biết là ai nói với cô như vậy nhưng em chưa có đâu cô, facebook em còn quên không đăng suất trong máy mẹ cả tuần trời mà cũng chẳng có ai thèm nhắn tin cho em ấy. Nhiều lúc em còn mong có người yêu mà không có ấy chứ"
Cô nhìn nó rồi cười, có vẻ như kiểu trút bỏ gánh nặng ấy
" Thật à, cô chỉ sợ mày yêu đương vào không học được thôi, đừng dại dột nhé, sau ra ngoài mới nhiều lựa chọn, chứ mày thử nghĩ bọn yêu đương giờ liệu có lâu bền không? "
" Cũng thú vị mà cô, nhưng mà em thắc mắc cực kì, chẳng biết đứa điên nào dám tung tin đấy nữa, oan ghê ấy"
" Cô hy vọng là mày không yêu đương gì cả nhá, cô mệt mỏi lắm rồi đấy nhá"
Chẳng hiểu lúc đấy làm sao mà nó buồn cười kinh khủng, thế là chẳng giữ hình tượng chút nào cười tới đau cả bụng, về tới lớp kể cho mấy đứa thân thân nghe bọn nó còn lăn ra cười, còn phụ họa thêm một câu" Mày chó nó yêu ấy, cô đề cao mày quá rồi mà" đấy, rất là quá đáng với nó luôn.
Dạo này trên facebook toàn là mấy clip tỏ tình làm nó chỉ biết thở dài, nhìn lại thì mình cũng đây có đến nỗi nào, chẳng hiểu sao nữa. Hình như là duyên chưa tới, trai đẹp cũng chẳng thấy đâu nữa, đành tiếp tục chờ đợi vậy. Mà dù sao giờ có xuất hiện trai đẹp thích nó, nếu nó từ chối sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm, còn nếu nó yêu đương vào thì xác định rồi, mẹ sẽ đấm cho nó không trượt phát nào luôn. Cả ba mẹ nó đều rất nghiêm khắc, thôi thì đành hy vọng vậy, sau khi học xong cấp 3 nhất định sẽ tân trang bản thân và đi cua một anh đẹp trai làm người yêu vài hôm rồi đá để thể hiện rằng mình có người yêu, thôi đùa đấy, chẳng hiểu sao trai đẹp nó chẳng thèm ngó tới nó ấy. Thôi thì thanh xuân này nó dành cho việc ngắm trai đẹp thay vì yêu đương đi vậy, chứ cứ yêu đương rồi chia tay thế cũng khổ lắm. Với lại khi có người yêu rồi thì sẽ không được ngắm trai đẹp nhiều nữa, haizz làm sao nó bỏ được cả một dàn sưu tập trai đẹp từ Trung sang Hàn rồi sang Thái Lan rồi trở về Việt Nam được cơ chứ.
Đúng là chẳng có cái gì dễ dàng cả, để có chân trong đội tuyển học sinh giỏi, nó đã phải khó khăn tới mức nào, siêng năng chăm chỉ như thế nào, đã thế còn không dám dùng điện thoại nhiều, facebook tuần online 2 lần, mỗi lần vài ba phút, chẳng có thời gian để mà lướt bảng tin nữa, vì chỉ sợ nhỡ điểm thấp một chút thì đời nó xong mất, nhìn anh chị lớp 11 bị gọi lên phòng hiệu bộ gặp riêng thầy hiệu trưởng còn mỗi nó là chưa, nếu bị gọi lên chắc chết mất. Mẹ nó thì biết phải ôn khổ sở tới mức nào nên cũng chẳng bắt nó làm nhiều việc lắm, chứ như trước sáng nào cũng phải dậy sớm một chút, kéo hàng ra giúp mẹ rồi mới được đi học, vì nhà nó mở cả một cái shop quần áo to oành, trong khi đã thuê người bán rồi mà vẫn nhiều việc. Gần tới ngày đi thi nó còn chẳng được lên lớp học mà phải đi ôn ở phòng học đội tuyển, trong khi trên lớp vẫn dạy học bình thường, và nó bị bỏ bao nhiêu là kiến thức, đặc biệt là toán, làm sao mà gánh lại được đây? Rồi sẽ bị ngu toán nhất trong lớp sao? Cuộc đời nó đi học may ra có văn anh bù lại chứ không thì... tất cả đều ghét nó hay sao ấy, đen dã man luôn lần nào cũng vậy, toán luôn làm nó thất vọng. Vì nó là con người không dành cho mấy thứ chỉ người thông minh mới giỏi được, ví dụ như toán, lí, hóa ấy. May ra xuất sắc tiếng Anh phần nào giúp nó bớt cảm thấy mình bị ngu dốt hơn.
Có một điều thích thú nhất khi đi học đội tuyển đấy là nó rất hợp với mấy chị lớp 11 ghê luôn, tóm lại là bọn nó đều thích trai đẹp, và nói chuyện chỉ quanh trai đẹp khiến anh con trai duy nhất trong đấy phát điên đầu, vì ngày nào bọn nó cũng nói chuyện xung quanh vấn đề trai đẹp và phim hay có trai đẹp. Đã thế còn chẳng phải mất tiền ăn sáng vì hôm nào cô cũng mang đồ ăn sáng cho bọn nó, mẹ chồng cô bán đồ ăn sáng mà, hí hí thế là cả tháng trời bọn nó toàn được ăn free, cô lại còn tâm lí, cô bảo chỉ cần điểm ổn ổn là cô còn mua đồ ăn vặt còn không thì thôi. Cô còn trao thưởng ai được giải nhì trở lên cô sẽ cho hết tiền thưởng của cô nữa.
Nó đang học tự nhiên nhớ ra một thứ thú vị
" Tối qua có anh mua đồ ở nhà em đẹp trai cực, mỗi tội là có người yêu rồi" Nó thở dài
" Em chưa nghe tới câu ta sẽ đập chậu cướp hoa à" Một chị chép miệng nói
Tự nhiên lúc đấy cô đi vào nhìn bọn nó lắc đầu
" Cẩn thận người yêu nó lại vác gậy nó đập lại cho, học đi, sắp thi đến nơi rồi đấy"
Chẳng ai bảo ai bốn đứa con gái cùng nhau bĩu môi nhìn cô rồi cúi xuống làm đề
" Trai đẹp ngồi bên cạnh đấy thì không nhìn, cứ kiếm đâu xa xôi thế" Cô nói
Chẳng hiểu sao tụi nó lại cùng nhau ho khan, đúng là hợp nhau ghê, cứ như kiểu đều có cùng suy nghĩ vậy
Cô chỉ phì cười rồi rồi đi ra ngoài, hóa ra là chỉ lượn qua rồi đi ra, làm tụi nó đang định bàn tán về trai đẹp mà. Cứ lần nào đang định bàn về vấn đề trai đẹp hay phim ngôn tình thì lại có thầy cô đi qua làm tụt hết cả hứng ấy
Mấy anh của đội tuyển Hóa đi qua, trời ạ, ít ra thì cũng dễ nhìn vậy chứ, cũng khá là đẹp trai đấy chứ, mấy ảnh hóng vào phòng nó trêu anh Nam- thứ con trai duy nhất trong đội tuyển Anh bọn nó, người mà bọn nó cho là rất hiền lành, đúng vậy, ảnh rất hiền chứ không như người khác đã phát điên vì bọn nó mất, đã thế Nam còn ít nói vô cùng luôn vì thực ra là bọn nó chỉ nói chuyện trai đẹp nên chẳng mấy khi nói chuyện với anh, và đương nhiên ảnh khá bơ vơ và lạc lỏng.
" Sướng nhất mài đấy nhá, ngồi giữa một rừng hoa, chẳng bù bọn tao chẳng có đứa con gái nào"
" Mày hốt bớt qua đấy dùm tao đi" Nam thở dài kiểu bất lực
Mấy anh kia cười cười
" Vậy cho em Đan qua chỗ bọn tao cũng được"
Vừa nói xong tụi kia cười còn nó chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, mãi mới nói lại được ấy.
" Em không phải đồ vật à nha"
Xong tụi kia cười còn nó đành cúi mặt và chẳng biết nói thêm gì cả, cứ trêu nó là sao, đã thế chẳng biết ăn phải cái gì mà tụi đội tuyển toán lí gì kéo qua, cũng chẳng phải cố tình mà bọn kia đi xuống cantin và đi vệ sinh là sẽ đi qua phòng bọn nó nên ghé vào, đã thế ba cái đội tuyển toán, lí, hóa lại chẳng có mống con gái nào cả, văn sử các kiểu thì toàn con gái, chỉ mỗi đội tuyển bọn nó có cả trai lẫn gái, chẳng hiểu sao nữa, nên mấy người đấy toàn thích lượn qua chỗ bọn nó học cơ
Thằng anh họ nó ở đội tuyển Lí, hắn cũng ghé cái mặt vào, hất mặt hỏi nó đã ăn sáng chưa, nó chỉ bảo chưa, có thế thôi mà bọn kia trêu nhau bảo đi mua đồ ăn sáng cho nó, nó cũng tưởng chỉ đùa, ai mà ngờ có 2 phút sau quay lại thấy bao nhiêu là nước ngọt, xúc xích và snack, lại còn sữa nữa, thế là thằng anh họ nó chẳng mua cho nó nữa, lúc đấy chẳng hiểu sao nó bị nóng hết cả mặt, đã thế lại còn bị trêu, lúng ta lúng túng chẳng biết phải nói gì cho phù hợp mà không tiếp tục bị trêu
" Có ý gì không đây?"
Nó cũng cười cười
" Ơ mua cho em ăn sáng mà" Một anh đội tuyển toán cười một cái, trài ạ toàn đi thả thính thế là sao, tiếc là nó không dễ bị dính thứn đâu à nha.
Đúng là chỉ lợi cho ba chị kia, nó cùng lắm uống hết hộp sữa là no rồi.
Đã thế cô đi vào còn trêu nó là cô định xuống cantin mua cho bọn nó ít đồ ăn thì thấy tụi kia mua nhiều quá nên cô thôi, lại còn được cô nữa ấy, suốt ngày trêu nó.
Tự nhiên ngồi thẩn thơ một lúc, suy nghĩ xem tại sao tự nhiên tụi kia lại đi mua đồ ăn cho nó, nghĩ mãi mà chẳng thấy có lí do nào thuyết phục một chút, hay tại vì thích nó, bỏ đi không phải đâu, hay tại vì nó là em họ của anh Kiên mà càng vô lí, liên quan gì nhỉ, nghĩ đi nghĩ lại nó đành dẹp đi, học tiếp thôi, lơ mơ là cô méc mẹ thì mệt lắm, được cái cô lại còn tích cực mua quần áo nhà nó lắm nữa, mà không phải mình cô đâu, mà dường như cả trường đều hầu hết mua đồ ở nhà nó, cũng chỉ vì shop nhà nó lớn nhất cái khu này, đã thế khá gần trường lại còn nhiều đồ hịn và đẹp với lại dù sao mẹ nó trước cũng từng là giáo viên mầm non ý, nhưng tại nếu nhà cả hai người công nhân viên chức nhà nước như thế thì nghèo lắm, thế mẹ đành nghỉ dạy ở nhà mở shop bán quần áo còn để cho bố nó tiếp tục sự nghiệp, biết đâu một ngày thăng chức lên đến trưởng công an huyện cũng ngon và vì thế nên nhiều thầy cô biết má nó và đương nhiên nó cũng hay bị chú ý nữa, thế nên là nó chẳng dám lệch sóng chút nào. Đã thế mẹ còn siêu khó tính ấy, suốt ngày nhắc nó yêu đương thì chỉ có nước ra đường ở thôi. Mẹ lại còn thân với mấy cô dữ lắm, và nó không muốn chút nào khi cứ phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mấy thầy cô, mặc dù nhiều khi nó cảm thấy như vậy rất giả dối, nhưng không sao, nó vẫn tiếp tục so deep và mẹ vẫn cứ nghĩ nó trên trường rất ngoan, chỉ mỗi việc học không xuất sắc cho lắm thôi.
Nó mãi mãi xác định là hết ba năm cấp 3 sẽ chẳng có một mối tình vắt vai cho xem, dù sao thì cũng chưa thấy hoàng tử xuất hiện nữa, nhưng nếu có thì nó sẽ bảo hoàng tử đợi có sao không nhỉ? Mà thôi đi, nó lại mơ tưởng rồi, phải cố gắng học thôi, cố đi thi cho tốt không thì mất mặt lắm. Cô đang rất kì vọng vào nó luôn nên nó không muốn làm cô thất vọng.
Buổi chiều ở nhà vừa luyện nghe vừa luyện nói trên phòng thì bị má gọi xuống, lại nhờ cái gì không biết, nó chạy xuống dưới nhà xem sao, hóa ra là có một người nước ngoài, là thầy giáo dạy ở trung tâm tiếng Anh mới mở kế trường nó tới mua đồ và tất cả ở đây chẳng ai hiểu người ta nói gì, thế là mẹ mới gọi nó xuống. Dù sao không xuất sắc nhưng cũng không tới mức không hiểu gì cả, nên nó vẫn đủ vốn tiếng anh để tư vấn cho người ta và phiên dịch lại cho má nữa. Thế là đương nhiên má nó bán cho người ta hơn 3 triệu quần áo lận, đúng là nhờ có nó mẹ mới bán được hàng, thế nên lát phải đi xin tiền mua trà sữa uống mới được. Mấy người mua hàng ở đấy khen nó mãi làm phổng cả mũi, thôi kệ đi, nó nhanh chân bay lên nhà tiếp tục sự nghiệp học hành của mình.
Bình thường mà nó mở nhạc to mẹ sẽ la cho xem, nhưng lần này nó mở nhạc tiếng Anh, nó kêu là nó luyện nghe nên mẹ chẳng nói gì cả, hí hí thế là nó bật TV với volume khá lớn một tí để phiêuuu, vừa hát theo bài My love của westlife, nó thích nghe ngạc của nhóm này dã man đặc biệt là Justin Bieber.
Đang phiêu đến đoạn cao trào " So I say a little prayer" thì má đứng gần thở dài làm nó giật cả mình, ủa ủa tưởng má ở ngoài shop mới dám hát lớn thế chứ ai nghĩ là má sẽ vào đâu, ôi xấu hổ ghê
" Thôi cố gắng vào mà học, chứ không thất nghiệp cũng đừng nghĩ đến chuyện đi hát, đáng sợ thật"
" Mẹ quá đáng thế"
Nó bĩu môi, lần nào cũng bị dìm tả tơi vậy, rõ ràng là lần trước hát trước lớp các bạn vỗ tay rầm rầm cô còn khen hát hay thế mà mẹ lại chê ư?
" Đi ra chợ mua đồ nấu ăn đi"
" Con đang học mà mẹ"
" Thế đừng ăn nữa, tắt TV đi học hành gì nghe mấy cái nhạc yêu đương này"
Nó cạn ngôn rồi, đành ngậm ngùi tắt TV và lấy tiền đi ra chợ và vẫn tiếp tục câu hát đang hay của mình.
Sau những ngày ôn ngày ôn đêm, ôn chật vật vất vả thì cũng đến ngày thi, chẳng hiểu sao trong lòng hồi hộp khó tả, có lẽ đây là lần thi học sinh giỏi tỉnh đầu tiên trong đời của nó ư? Chẳng hiểu sao nữa, nó cứ cảm thấy hơi lo lắng một chút, sợ còn không làm được bài, còn sợ không được giải, lúc đấy sẽ mất mặt lắm, vả lại bọn thành phố chúng học giỏi lắm luôn, làm sao mà bọn nó theo kịp được. Tiếng Anh lại còn luôn là nỗi ám ảnh của vùng, gọi là vùng không phải dân thành phố như bọn nó nữa chứ, cảm giác học bao nhiêu mà vẫn chưa đủ ấy. Tiếng Anh có khi phát âm còn không chuẩn nữa ấy chứ, trong khi đấy bọn thành phố nói như gió ấy, nghe thôi đã cảm thấy tự ti rồi. Đã thế lịch sử đi thi tiếng Anh trường nó chưa bao giờ lên đến giải nhì, à hình như được một hay hai lần rồi, còn cái mà trắng bảng không được giải nào thì rất nhiều rồi, tự nhiên cảm thấy lo lắng.
Bọn nó trong lúc ngồi xem lại bài, bữa ôn cuối cùng ở trường, mấy đứa mắt lấp lánh nhìn nhau, chẳng ai bảo ai tự nhiên phì cười đoán ra suy nghĩ của nhau ngay ấy, điều mà không phải riêng mình nó đâu, mà mấy chị trong đội tuyển cũng thế, mấy khi có cơ hội ra thằn phố ngắm trai một cách hợp pháp, có khi lại có trai đẹp, mà chẳng có nhẽ cả nghìn thí sinh mà không có trai đẹp ư, cứ nghĩ đến là có động lực thi rồi
" Thế lỡ em ngồi cùng phòng với một anh thật đẹp trai thì sao"
Nó ôm mặt mơ mộng
" Thì nhất định vẫn phải làm bài cho tốt không lại bị chửi, ngoài ra ta có thể ngắm trai đẹp để tiếp thêm động lực" Thùy Trang chỉ mỉm cười tỏ vẻ rất thần thái và ngay sau đó thì ôm miệng cười ha hả, Nam thì chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, quá quen rồi mà, học thêm vài tháng nữa có khi nào ổng thành bê đê luôn cũng nên mất, không thì cũng tự kỉ trầm trọng luôn.
" Nghĩ đến em lại thấy vui vui, hy vọng ngày kia em sẽ không bị xấu"
Xong rồi tụi nó chỉ nhìn nhau cười, chẳng hiểu sao lại cứ buồn cười, tránh trường hợp cô đi qua bất chợt thì không nói nhiều nữa. Ngồi ôm mộng mơ về những anh soái ca đẹp trai, trời ơi lúc đấy nó sẽ ra sao ta? Nghĩ đến lại thấy buồn cười, nhưng cố nín cười để kiểu tỏ ra học hành nghiêm túc.
Đúng là tâm trạng đi thi của nó khá là tốt, là tâm trạng thôi chứ sức khỏe là hơi có vấn đề rồi, chẳng biết có phải hôm qua đi học về bị ngấm mưa hay sao người nó cứ mệt mệt kiểu gì ấy. Địa điểm thi cách cũng khá là xa nhà, tránh trường hợp đi lại gặp rắc rối thì nhà trường đưa bọn nó đi bằng xe nhà trường, ra trước ngày thi để nghỉ ngơi tại khách sạn trước hôm thi cho tinh thần thoải mái một chút. Đã thấy không khỏe cho lắm bước lên cái xe oto đông người ngột ngạt khó chịu, tự nhiên lại đau đầu và buồn nôn ghê ấy, đúng là khó chịu quá mà.
Ngồi gần anh họ nó cũng may ổng cho dựa vào ngủ cho dễ ấy, thế mấy anh kia lại cứ trêu nó là xuống dựa vai mấy anh cho thoải mái thì không, nó thì chẳng nói gì cả, tụi kia thì cười lăn, mấy thầy cô đi cùng xe cũng cười
" Xem ra bên tự nhiên thiếu con gái hay sao ấy nhờ" Cô chủ nhiệm lớp nó trêu
" Không có mống nào luôn ấy cô" Mấy tên đấy gào lên, phẫn nộ lắm hay sao
" Giờ được đi chung với em Đan như mong muốn rồi đấy mấy anh đội tuyển Toán nhá, cứ suốt ngày nhắc em Đan suốt"
Thầy chủ nhiệm của mấy anh lớp tự nhiên số 1 của khối 11 cũng là thầy đứng đội tuyển Toán lại tiếp tục trêu, nó chẳng động đậy gì cả, chẳng hiểu sao mấy thầy cô trường nó lầy lội dễ sợ.
" Giờ em Đan mệt kìa, tranh thủ cơ hội quan tâm một chút lấy lòng kìa" Vâng nó đúng là chưa thấy ai như mấy thầy cô trường nó luôn ấy, suốt ngày trêu nó, như cô chủ nhiệm nó ấy suốt ngày trêu nó nhưng chẳng bao giờ muốn nó yêu đương cả.
Nó thấy rất mệt ấy, hay là tại say xe, mà nó có bao giờ say xe đâu nhỉ? Với cái kiểu này thì làm sao mà thi cho tốt được.
Tới khách sạn thì 4 người ở chung một phòng, còn được anh họ đưa tới ghế ngồi, cầm balo dùm nó trong lúc đợi nhận chìa khóa phòng, đúng là khách sạn 4☆ nó cũng sang chảnh ghê ấy. Được lúc thấy có chai nước mát áp vào má, mệt mỏi ngóc đầu dậy, là cái anh đẹp trai nhất đội tuyển Hóa trường nó, cười một cái rồi đưa cho nó, bộ tính gì đây, chẳng hiểu sao nó lại đỏ ửng cả mặt, hơi bối rối một chút, tụi kia thấy thì ồ lên, mệt ghê. Nó cũng mỉm cười nhận lấy, dù sao cũng đang khát mà.
Chẹp chẹp tự nhiên đi học đội tuyển ấy, mọi người mới biết tới nó nhiều hơn, lại còn dành sự quan tâm đặc biệt như kiểu này làm nó hay bị bối rối. Đúng là lúc thì chẳng ai ngó lúc thì đầy ra thế này à, cứ hỏi thăm làm nó chỉ biết cười chẳng biết nói gì cả.
Nó được đưa vào tận phòng, có người cầm balo vào tận chỗ, đúng là đối xử với người ốm tốt tốt một chút, mấy thầy cô còn thay nhau hỏi nó có muốn ăn gì không, rồi lại bảo có muốn ăn gì thì bảo để đặt nhà bếp làm riêng cho. Nó chỉ biết từ chối, vì nó chẳng muốn ăn gì cả. Nó chỉ muốn nằm ngủ một lát thôi, thấy vậy nên chẳng ai muốn làm phiền và đi ra ngoài tham quan hết còn mình nó ngủ trong phòng. Rất cô đơn nhưng nó chẳng thể nào ra ngoài được ấy.
Vừa nằm được lúc thì má gọi, than thở với mẹ một hồi lâu rồi mới ngủ tiếp, số nó đúng là đáng thương mà.
Chiều tối tới giờ ăn, cố lết cái xác xuống nhà hàng dưới tầng 1 đi ăn, ôi nó vào thì thi nhau nhường ghế cho nó, đấy là mấy anh con trai còn trừ mấy chị đội tuyển với nó còn lại nhìn nó với ánh mắt có vẻ không thích cho lắm khi mọi sự tập chung cứ dồn hết vào nó, dù sao bên đội tuyển văn cũng có một chị xinh gái lắm luôn nhưng không ai để ý lắm.
Kệ đi, nó ngồi cùng bàn với đội tuyển anh của nó rồi, mấy chị cứ gắp cho nó đầy đồ ăn mà nó chẳng muốn nuốt, cô lớp nó thì đi lại chỗ nó xem nó ăn uống thế nào rồi cô mới đi ăn. Nó muốn ăn thật nhanh, rồi muốn ra ngoài đi dạo một chút cho thoải mái để vào ôn lại bài mai thi cho tốt, chứ cứ nằm mãi cũng không được. Nói nhỏ với cô một chút rồi nó với mấy chị lẻn đi ra ngoài không ai hay biết, nhiều người đi cùng cũng không thích, đúng là ra ngoài không khí tốt hẳn.
" Chị thấy tụi kia cứ nhìn em ghen tị lắm ấy, bọn nó còn dám nói em giả vờ và chị vừa chửi cho rồi"
" Khổ thân em mà" Nó thở dài, nó muốn ăn đồ ăn vặt ghê, vì nhiều đồ ngon quá, cơm thì không muốn ăn chẳng hiểu sao ra đây nó lại hứng thú với mấy thứ này, mặc dù bị cấm ăn lung tung vì sợ đau bụng nhưng nó vẫn muốn thử và đương nhiên sẽ chẳng gì ngăn cản được, nó sẽ ăn và mấy chị kia cũng ăn, khá là ngon nha. Mấy đứa còn chụp thật nhiều ảnh nữa, thú vị ghê. Biết trước thế này lúc chiều đã cố gắng đi lượn lờ một chút rồi, tiếc là nó đã nằm bẹp trong phòng
Lượn lờ một lúc đã thấy cô gọi về để ôn bài, giờ ngoài chỗ đi bộ mới có trai đẹp, nỡ sao cô gọi bọn nó về cơ chứ, nhưng dù sao vẫn phải về mà.
Đúng là lang thang một chút nó thoải mái hơn nhiều, cô bảo cô lo cho nó lắm luôn, nhỡ nó không làm được bài thì cô chết mất, giờ túm lại là ai ai cũng đang lo là nhỡ ngày mai nó cứ mệt kiểu này thì xong đời luôn ấy. Công sức ôn mấy tháng trời vất vả, học ngày học đêm, luyện đọc muốn méo cả mồm miệng, đã thế lại còn thức khuya nhiều quầng mắt cũng bị thâm, trên mặt chẳng mấy khi có mụn giờ cũng xuất hiện vài cái, đấy nó đã hy sinh như vậy cơ mà giờ mà tại cái sức khỏe mà nó bỏ lỡ cơ hội thì thà chết đi cho rồi.
Mẹ nó cũng không ngoại lệ, cứ tí là gọi xem thế nào, haizz nó không muốn ở trong phòng, muốn đi ra ngoài cơ. Nhưng cô bắt học nhanh còn phải đi ngủ sớm, nó ghét đi ngủ sớm. Bình thường ở nhà toàn hơn 11 giờ hoặc 12 giờ mới đi ngủ, học xong thì nghịch điện thoại chứ chẳng mấy khi đi ngủ sớm như vậy.
Thành phố về đêm đúng là toẹt vời mà, đứng trên cao nhìn xuống dưới thú vị ghê ấy, được mấy đứa lớp nó gọi video nhóm, chúng nó đều kêu nó không phải khoe, nhanh về mà mua quà, hơ hơ là nó đang đi thi mà nhỉ? Nhẽ ra chúng nó phải mua quà tổ chức tiệc chào mừng ngày đón nó trở về ấy.
Đúng 10 giờ thầy cô bắt đi ngủ hết, đi tận từng phòng kiểu tra, nó thì phải chui trong chăn nghịch điện thoại một lúc, đúng là học thì đau đầu nhưng chơi điện thoại không đau chút nào.
Hy vọng ngày mai tâm trạng thật tốt để đi thi, chứ không thì mệt lắm, làm không được bài sẽ bị buồn cho xem, rồi lại mang tiếng ra thế nên tốt nhất là nên làm bài thật tốt, và hy vọng có trai đẹp, hí hí trai đẹp để tiếp thêm động lực thi cho tốt.
" Chị có nghĩ là mấy anh ban tự nhiên học trường thành phố ngày mai sẽ xuất hiện nhiều nhân tố đẹp trai không?"
Đang yên tĩnh tự nhiên nó nói làm mấy chị kia cũng xôn xao cả lên
" Nhưng nhỡ bọn trai đẹp nó không học giỏi, với lại mấy đứa học giỏi thường dị dị ấy" Chị Trang nói
" Ơ nhưng kiểu gì mấy người đấy cũng sẽ ăn mặc thật quý tộc chứ không giống mấy thằng trường mình đâu" Vâng là chị Ly
" Em tin là sẽ có trai đẹp cho xem, chị thử nghĩ xem, mấy anh đẹp trai thường sáng sủa, mà nhìn sáng sủa thì có thể thông minh lắm, hy vọng là có trai đẹp ư ư thích quá"
Nó lại bắt đầu mơ mộng rồi
Mấy chị phì cười, nói thêm được vài câu rồi đi ngủ không sợ mấy cô đi kiểm tra.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play