Vào mùa đông, một mùa có khí trời vô cùng lạnh, cứ ngỡ ra đường sẽ run người, cũng có nhiều nơi sẽ có tuyết đông kín dày đặt.
Những làn gió tuy là thổi nhẹ, nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương.
Cơ mà, ở thành phố D này, lại có nhiều người đỗ bộ ra đường, rất nhiều là đằng khác, cả nam lẫn nữ, em nhỏ, lẫn người già, mặt cho trời có lạnh đến đâu, chỉ vì lí do hết sức đơn giản là ngắm soái tỷ trong lòng họ.
Soái tỷ? Nghe có vẻ kì lạ phải không? Nhưng có ai biết người được mệnh danh là soái tỷ đó chính là một nữ cảnh sát.
Mọi người chen lấn nhau, tấp nập trên đường phố, tuyết rơi nhẹ tạo thêm không khí nhộn nhịp này.
Cô- Tư Y Tịnh, đứng ở giữa lề đường, cùng với các tiểu đội của mình.
Lần nào cũng như vậy, cô đã quá quen thuộc với mọi người ở đây, cứ hở mỗi lần cô đi tuần tra thì sẽ đông như vậy, cứ như diễn viên nổi tiếng không bằng.
Cô có chức danh cục trưởng, dưới hai người (bộ trưởng và thứ trưởng )mà trên vạn người.
Nhiều tiếng la hét chói tai đánh tan suy nghĩ của cô, một cậu bé chừng năm tuổi chạy lại cô, nắm lấy chân cô, nói:"Tỷ tỷ xinh đẹp, có thể cho em xin chữ kí được không?".
Tư Y Tịnh bồng cậu bé lên, nói:"Chị đâu phải diễn viên, mà bé xin chữ kí".
Cậu bé linh hoạt đáp:"Tỷ tỷ không phải diễn viễn nhưng tỷ tỷ chính là thần tượng trong lòng em và mọi người".
"Hahaha, vậy sao? Chị quá hân hạnh rồi"_cô bậc cười thành tiếng, nụ cười khuynh nước khuynh thành làm điêu đỗ biết bao nhiêu con trai, cứ vậy con gái cũng trở nên gục ngã.
"Tư Y Tịnh, em yêu chị, soái tỷ của chúng em"_một loạt âm thanh vang lên, khiến cô phải chú ý.
Một dòng chữ "Tư Y Tịnh love love' to đùng khiến cô chăm chú.
Lí do mọi người yêu mến cô như vậy là vì, một lần cô xuất hiện trên màn ảnh, lần đó cô lạnh lùng vô cùng, lại còn xinh đẹp nữa, gương mặt trắng hồng baby vô cùng đáng yêu, nhìn vào đã muốn hôn một cái.
Lần xuất hiện đó, đã khiến cô nổi tiếng đến bây giờ.
-------------Đến khi cô trở về văn phòng làm việc của mình đã là hai giờ chiều, khí trời cũng đã giảm đi độ lạnh hơn.
-Cốc, cốc....
Tư Y Tịnh rót một ly sữa nóng, uống một ngụm rồi nói:"Vào đi".
Một người cảnh sát đi vào, trên tay anh ta là một tờ giấy gì đó.
"Trung Tá Trịnh, tìm tôi có chuyện gì?".
Trung Tá Trịnh đúng nghiêm chỉnh, giọng nói truy hô:"Cục Trưởng Tư nghe lệnh".
Tư Y Tịnh lập tức đặt ly sữa xuống bàn, hai tay chấp hành nghiêm túc, nói:"Rõ".
Trung Tá Trịnh đưa tờ giấy lên đọc:"Đây là lệnh của Bộ Trưởng, vào ngày X tháng Y, Cục Trưởng Tư Y Tịnh được điều đến thành phố B để điều tra về một tổ chức chuyên buôn bán vũ khí trái phép với số lượng lớn".
Cô dõng dạc nõi:"Đã rõ".
Trung Tá Trịnh đưa tờ giấy cho cô, còn dặn dò:"Tôi nghe nói lần này sẽ rất nguy hiểm, tổ chức mà cô phải điều tra nằm trong danh sách tổ chức nguy hiểm, hiện vẫn chưa ai biết được tên đầu sỏ, cô nhất định phải cẩn thận, tôi cùng các đồng đội khác mong chờ cô về"
Tư Y Tịnh không tỏ ra quá hoang mang hay sợ hãi gì, nói:"Vụ buôn vũ khí này tôi có nghe nói từ lâu, nhưng cũng không ngờ hôm nay người thực hiện nhiệm vụ đó lại chính là tôi, khá thú vị đấy!"
"Tôi biết mà, Tư Y Tịnh cô lúc nào cũng là một cảnh sát ưu tú, khiến cho người người nể trọng".
"Hahaha, quá khen rồi"
..............
Cái ngày được nêu trong bản cáo phó cũng chính là ngày mai, cô cũng vì vậy mà phải nhanh chóng sắp xếp mọi chuyện ở đây.
Trên đường trở về nhà, cô chạy chiếc ô tô có số lượng khang hiếm trên thế giới, cô vô cùng cool ngầu khi chạy những chiếc ô tô này.
Cô tuy là một Cục Trưởng, nhưng đằng phía sau cô chính là một tầng lớp uy nga.
Ba cô chính là một nhà trinh thám nổi tiếng khắp thế giới ai ai cũng biết, đến cả trẻ con, còn mẹ cô là một luật sư có danh tiếng một thời cho đến bây giờ. Vụ kiện nào vào tay mẹ cô đều thắng, nhưng đặc biệt mẹ cô chỉ giúp những người tốt, không giúp kẻ xấu. Vì vậy đã có rất nhiều vụ kiện thua trong tay mẹ cô, những người đó không khỏi ganh ghét.
Nói đến cô, chắc có lẽ cô thừa hưởng một chút gì đó đam mê làm cảnh sát từ ông nội cô, nên từ khi lớn lên cô đã cố gắng phấn đấu để vào được quân khu này.
Phát hiện mình đã đến nơi, cô đỗ xe vào nhà, nơi cô sống chả khác gì một tòa lâu đài dành cho quý tộc, nó lớn đến hoa mắt người nhìn, nó đẹp đến không có từ để diễn tả.
Cô bước chân thẳng tấp đi vào, hai bên là hai hàng vệ sĩ với vẻ mặt lúc nào cũng căng:"Đại tiểu thư đã về".
Một loạt âm thanh vang lên, như báo hiệu cô đã đến nhà.
Như quy cũ, cô gật đầu một cái, đi vào, nhìn thấy bố mẹ, và cả ông nội cô đang ngồi ở đại sảnh uống trà ăn bánh, cô lễ phép:"Ông nội, bố, mẹ con về rồi đây".
Ông nội cô, Tư Khai không khỏi vui mừng, bảo cô lại ngồi gần ông:"Bảo bối của ta cuối cùng cũng chịu về, cũng đã hơn nửa năm rồi hả?".
Tư Y Tịnh cười:"Do công việc bận mà ông".
"Ta biết, ta biết mà"
Tư Hải, ba cô lên tiếng:"Hôm nay ngẩu hứng trở về vậy, con không còn bận việc sao?".
Tư Y Tịnh làm vẻ mặt giận dỗi:"Bố, ngữ khí của bố giống như không muốn con về vậy, con buồn thật".
Liễu Nghệ An, mẹ cô, chen vào:"Bố con không có ý đó đâu, ông ấy cũng nhớ con gần chết rồi"
"Thật không bố? Vậy mà còn làm ra mặt lạnh, hahaha".
"Hừ! Hai mẹ con các người ăn hiếp ta".
Tư Khai uống ngụm trào, lại nhào tay cầm miếng bánh ném vào bố cô.
"A, ba? Sao ba ném bánh con?".
"Thằng quỷ sứ, đầu đã hai thước tóc rồi mà còn tỏ ra trẻ con, nhìn phát nôn".
"Hahahaha"_thế là cả gian phòng rộng lớn kia vang khắp tiếng cười .
Họ trò chuyện được một lúc, cô mới ngồi lại, nghiêm túc nói:"Lần này con về là để sắp xếp đồ, cũng chỉ ở bên cạnh mọi người được hôm nay".
Mẹ cô ủ rầu:"Con lại đi nữa?".
"Xin lỗi mẹ, cấp trên đã đưa ra lệnh, điều con đến thành phố B làm việc, chắc khá lâu con mới về đây".
Tư Khai nhăn nhắn nhó nhó, nói có phần không chịu:"Tại sao điều cháu đến tận thành phố B chứ, ở đó cách thành phố D của chúng ta xa như vậy, phải đi máy bay đến đó, nói, là cấp trên nào, ta đi gặp để nói chuyện".
Cô thừa biết ông nội cô dư sức để lên tiếng nói về việc hủy lệnh này, tất nhiên ông cô làm được tất, ông cô chính là một trong hai người từng nắm quyền thành phố D, cũng là Bộ Trưởng lừng lẫy một thời mà.
Nói chung, gia tộc Tư của cô chính là một gia tộc nổi tiếng khắp nơi. Nghe tên đã kính trọng.
Tư Y Tịnh vang hai tay ôm lấy ông, nủng nịu:"Ông nội, ông cũng biết tính của con, một khi chấp nhận làm việc sẽ làm cho tới, nếu có người nhà xen vào thì con ....".
"Vô cùng không thích chứ gì?"_ông cắt ngang, vẻ mặt như trẻ con bị lấy mất kẹo vậy.
Ba cô lẩm bẩm:"Còn nói con trẻ con, ba lúc này khác gì con lúc nãy".
Tuy là mói nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi cái tai tinh nhạy của ông cô, cũng là một vệ quân một thời, dùng tai để nghe tiếng bom, ...:"Thằng quỷ, mày mới nói gì ba mày hả?".
"Nào có"_ba cô lãng tránh.
Tư Y Tịnh giải vay giúp ba cô:"Ông bớt giận, chúng ta cùng ăn cơm đi, bụng con đang réo lên đây".
"Được, chiều cháu gái cưng"
-----------
9h sáng của ngày gôm sau, Tư Y Tịnh được tài xế của ông nội đưa đến sân bay.
Do ông, bố, và mẹ cô có việc gấp nên không tiễn cô đi được. Tất nhiên điều đó cũng khiến cô rất buồn. Nhưng mà không sao?
Khi đến sân bay, cô ngồi vào hàng ghế đợi, tấm lưng thẳng tấp, mảnh khảnh cộng thêm mái tóc ngắn đen mượt được xõa ra vô cùng đáng yêu.
Do chuyến bay của cô là 11h mới bay, nên cô phải ngồi đợ một tiếng, cô ngồi đó nghịch điện thoại, hai chân vắt chéo.
Bỗng nhiên, từ xa xa, cô nghe có tiếng hô hét của phụ nữ, rất to.
Thấy lạ nên cô lén nhìn, trong đôi mắt cô chính là một người đàn ông thân ảnh cao lớn cùng bộ âu phục đen sọc, nhìn anh ta chỉ có thể tóm gọn bằng hai từ 'Tuyệt sắc'.
Lại nhìn sang đám người kia, đúng, đôi mắt của mấy cô gái đó hiện lên tia háo sắc cùng ham muốn, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô thì không quan tâm đến mấy việc này, rồi tiếp tục nghịch điện thoại.
Sau đó , cô cảm nhận được, hình như có người đang ngồi gần cô. Mùi nước hoa nam tính sọc vào mũi cô đến khó chịu, cô nhăn mày, nhìn người đàn ông khi nãy:"Anh này? Có thể ngồi xa tôi ra được không? Mùi nước hoa của làm tôi khó chịu".
Cô bị dị ứng với những loại nước hoa quá nồng, cô chỉ sử dụng những loại nước hoa dịu nhẹ, đủ ngửi. Không qua nồng.
Anh ta nhìn cô, có đôi chừa cơ người, một cô gái mắt to, môi hồng, mũi cao, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà anh ta vốn không hề thích ai ra lệnh cho mình, hờ hững đáp:"Nếu thấy khó chịu thì cứ đi chỗ khác ngồi".
"Anh? Thật quá đáng".
"Tôi quá đáng khi nào? Chỗ này là chỗ ngồi công cộng, cũng không phải là của cô làm chủ".
Tư Y Tịnh nhìn đồng hồ, lại nghe thấy tiếng thông báo chuyến bay của cô, cô nhún vai, kéo vali của mình đi:"Hôm nay xem như tôi xui xẻo đi, gặp phải một tên điên".
"Cô nói ai điên hả?"_anh ta hỏi, đi theo sau cô.
Tư Y Tịnh lên máy bay, tìm kiếm một chỗ ngồi thích hợp với mình, nhưng phát hiện, đã có ngồi hết cả rồi, chỉ còn hai chỗ cuối, cô không ngờ chỉ cãi nhau có một chút mà để lỡ chỗ ngồi rồi.
Cô gạt bỏ niềm tức giận của mình, ngồi xuống, lấy tai phone ra đeo vào.
Mắt vừa nhắm lại, thì cô cảm nhận lần nữa cái ghế đang chùng xuống, lại cái mùi nước hoa lúc nãy.
Cô nghĩ, chắc không phải xui xẻo đến vậy chứ?
Cô len lén mở mắt ra, lại gặp nữa rồi.
Anh ta cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường cong quyến rũ.
Tư Y Tịnh mặc kệ anh ta, khoang tay trước ngực, nghiêng đầu ra cửa sổ, ngủ.
Anh chăm chua nhìn cô, không ngờ cô gái này khi ngủ lại nhìn hiền như vậy. Không giống như khi nãy thật hung dữ.
Từ thành phố của cô đến thành phố B khoảng năm tiếng, đến khi cô tỉnh giấc là của bốn tiếng sau, một thời gian khá dài, cô vươn vai một cái, lại phát hiện tai phone của mình đang có người chiếm hữu, còn tùy tiện dựa vào vai cô ngủ nữa chứ.
Cô đẩy anh ra, nói vừa đủ nghe:"Lại là anh sao? Có biết lấy đồ và mượn đồ mà không hỏi là mất lịch sự không?".
"Tôi lấy đồ, mượn đồ gì?".
"Anh lấy tai phone của tôi, còn mượn vai tôi mà ngủ".
"Hahaha, chắc tôi bụ mộng du đó".
Nghe anh nói mà cô nghiến răng ken két, tưởng đùa với con nít sao? Mộng du kiểu gì?
"Hừ! Anh mau tránh ra xa tôi đi, đừng ngồi sát như vậy".
Anh cố tình đưa mặt mình đến gần mặt cô hơn:"Cô sợ tôi ăn thịt cô à?".
"Tôi mới không thèm, người như anh chỉ có ma mới sợ, người gì đâu mà vừa mất lịch sự lại đáng ghét như vậy?".
"Ồ! Đó chính là con người của tôi, cô không cấm được đâu".
"........"_cô muốn xuống ngay, cô không muốn ngồi cùng tên này nữa.
Cô đang điên tiết đây?
Khoảng một tiếng sau đó, máy bay cũng đã đến nơi.
Cô chờ khoảnh khắc được xuống máy bay này từ nãy giờ. Nếu như ở đó lâu một chút nữa chắc cô sẽ thổ huyết vì tên đó chắc.
Cô kéo vali đi ra bên ngoài, do đây là lần đầu đến nên không quen đường xá ở đây? Cũng may cô có một người bạn, nên cũng tiện hơn. Mà bạn cô cũng là cảnh sát thuộc thành phố B này.
Cô đang đứng đẹn Uyên Uyên, bạn cô, thì từ đâu một chiếc xe Lamborghini bóng loáng đậu trước mặt cô, kính phía sau được hạ xuống, gương mặt tên đó lại lần nữa ập vào mắt cô. Cô liếc cho một cái.
"Cô gái, muốn đi nhờ không?"_anh nhìn cô, hỏi
Tư Y Tịnh thẳng thừng đáp:"Không cần".
"Sao vậy? Sợ tôi".
Vì muốn đuổi khéo anh, cô nói nhanh:"Ừ, ừ tôi sợ anh, anh mau đi đi, đi khuất mắt tôi".
Vừa lúc đó, lại có một chiếc xe hơi màu đỏ khác chạy đên bóp kèn inh ỏi. Cô cười, biết ngay là Uyên Uyên.
"Y Tịnh, lên xe đi"_Uyên Uyên đưa đầu ra, hất mặt.nói.
Cô đưa vào vali vào cóp , rồi đi lên xe, Uyên Uyên lên gar một cái đã chạy mất hút, chỉ để lại một làn khói trắng.
Anh nhìn theo, lại nghe được lúc nãy cô gái đó gọi cô là Y Tịnh. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Thần Phong, bạn anh, một người chuyên về điều tra thông tin của nhiều người.
Thần Phong đang ngồi, nghe tiếng điện thoại, bắt máy:"Thiên, gọi mình có việc gì?".
"Điều tra giúp mình một người tên Y Tịnh".
"Cậu bị ấm đầu, trên đời này nhiều Y Tịnh như vậy, biết điều tra người nào cho cậu".
Cũng may lúc nãy trên máy bay cô vô tình làm rơi một tấm ảnh gia đình thì phải, anh đã nhặt lấy:"Không cần lo mình sẽ chụp cho cậu hình của người đó"
"Được, cảm ơn".
Khi đến nhà, cô nằm lừ người ra ghế, toàn thân đều e ẩm.
Uyên Uyên đi vào trong lấy cho cô một lon nước coca, ngồi xuống cùng cô:"Uống đi".
Cô cầm lấy, uống ực như chết khác vậy. Do cãi nhau với tên nam nhân đó mà khiến khô rát cổ họng.
"Y Tịnh, khi nãy mình thấy cậu đang nói chuyện với ai phải không? Lại nhìn nét mặt hừng giận của cậu nữa".
Nhắc đến càng khiến cô thêm bực bội,:"Ừ, có một tên không biết là ai, chọc tức mình".
"Hahaha, chắc tên đó chán sống rồi".
"Bỏ qua chuyện đó đi, mình hỏi cậu việc này, cậu cũng biết mình đến thành phố này là vì cái gì rồi, cậu có biết người đứng đầu một tổ chức buôn bán vũ khí trái phép đó là ai không ? "
"Vấn đề cậu muốn hỏi, mình đã điều tra lâu rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa có thông tin gì về hắn, cấp trên của mình đã đưa đơn đến thành phố của cậu, và cậu chính là người được nhắc đến trong lá đơn đó".
"Hừm? Tại sao là mình?".
"Trong giới cảnh sát này, ai ai mà không biết đến Tư Y Tịnh cậu, có rất nhiều cảnh sát trực thuộc các thành phố khác cũng phải nể trọng cậu, có vụ án nào mà cậu không xử lí được, cậu còn được hâm mộ hơn cả diễn viễn, ca sĩ nổi tiếng chỉ vì cái lần mà cậu đã bắt được tên tội phạm giết người hàng loạt đó".
"Ồ, vậy sao? Mình nhớ lần đó đã suýt chết trong tay hắn ta rồi".
"Nhưng mà, mình nghĩ lần này cậu sẽ khó khắn lắm đây, tên cầm đầu tổ chức đó chắc hẳn rất có thế lực trong thế giới ngầm".
"Nếu nói vậy, mình nghĩ ở giới thượng lưu này hắn ta ắc cũng lớn mạnh không kém, bởi vì mình từng điều tra nhiều vụ như vậy, chỉ tiết là lần này khó khăn hơn nhiều, đến cả thông tin cũng không có, mình không biết phải điều tra từ đâu nữa".
"Cậu yên tâm, mình sẽ hỗ trợ cùng cậu để tìm ra hắn".
...........
Tại một căn tòa đài to rộng, xung quanh bao phủ là một lớp cửa kính trong suối mà vô cùng chắc chắn, súng đạn không thủng.
Xung quanh, ở lối vào, là một con đường dài, đầy cạm bẫy, cùng đó là hơn trăm tên vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt.
Còn bên trong tòa đài cao rộng kia, chính là nơi ở của người cầm quyền, không ai khác là Đường Mã Thiên.
Anh, một lão đại với thái độ lạnh lùng, quyết đoán, mưu kế hiểm độc, "thuận ta thì sống mà chống ta thì chết".Một câu nói quá đỗi quen thuộc trong thế giới ngầm.
Anh ngồi trên cái ghế quyền lực, có khắc hình con hổ dữ tợn, đôi mắt anh đỏ đục ngầu, hai chân vắt chéo lại, nhìn anh như một chúa tể nơi rừng hoang, hùng mạnh ai cũng nể sợ.
Thần Phong sau khi điều tra xong, đã lập tức đến tìm anh, cúi chào anh một cái, ở nhà hai người là bạn, những lễ nghi như vậy đều không có, nhưng khi ở tổ chức, thì chỉ có lão đại và thuộc hạ. Không hơn cũng không kém.
Thần Phong mang tài liệu đưa cho anh, cẩn trọng nói:"Toàn bộ thông tin đều nằm trong đó, lão đại cứ từ từ xem".
"Được rồi, ngươi lui ra đi"_giọng nói của anh phát ra đã cẩm nhận được có một hàn khí lạnh tỏa ra khắp gian phòng âm u tĩnh mịch này.
Thần Phong không nói, rời khỏi.
Đường Mã Thiên xem kĩ từng tờ giấy về thông tin của cô, môi khẽ động:"Thì ra là cảnh sát sao? Thật thú vị".
Đứng bên cạnh anh là trợ thủ đắc lực, cô ta có tên là Bạch Mai, đi theo anh đã hơn mười năm, cô ta cũng đã 25 tuổi, cô ta yêu anh, anh cũng biết, chỉ là anh không để ý đến.
Bạch Mai luôn đặt niềm tin rằng, có một ngày anh sẽ yêu mình, niềm tin đó của cô ta ngày một lớn hơn, và cuối cùng khi thấy anh đang xem thông tin về một cô gái, còn khẽ cười.
Lúc này, cô ra mới cảm nhận được sự đau khổ là như nào?
Hai tay cô ta nắm chặt đến nổi gân xanh, nhìn vào tấm ảnh của cô trưng trưng, in nhớ trong đầu.
Đường Mã Thiên xem xong, gấp lại, đứng dậy. Nói:"Chiều nay lô hàng từ Châu Phi nhớ phải sắp xếp cẩn thận, nếu để lô hàng rơi vào tay kẻ khác, ngươi đừng trách ta vô tình".
Bạch Mai đem chuyện khi nãy giấu vào tận đáy lòng, cung kính nói:"Thuộc hạ đã hiểu, lão đại cứ yên tâm, mọi chuyện tôi sẽ lo ổn thỏa".
Đến khi anh đi khuất, vẻ mặt khi nãy giờ đổi thành giữ tợn, hung tàn:"Tư Y Tịnh sao? Cô là ai mà khiến lão đại điều tra về cô, còn nở nụ cười nhẹ mà trước giờ chưa hề làm thế với tôi, nhất định, tôi sẽ tìm ra cô, cho cô biến mất khỏi thế gian này, lão đại chỉ có thể là của một mình tôi, hahaha".
Do âm thanh cô ta nói ra không quá lớn, nên thuộc hạ có mặt đều không nghe thấy.
Họ cũng giống như một pho tượng vậy, đứng bất động đến không cử động người.
Cô được mời phỏng vấn về vấn đề điều tra nhóm người buôn bán vũ khí, cô rất muốn không đi, cơ mà buổi phỏng vấn này do chính Bộ Trưởng của cô đề ra, bắt buộc cô phải có mặt.
Ở đây cũng khá đông, gần như chật ních, cô đi vào, hai bên là hàng quân sĩ bảo vệ như người nổi tiếng, cô mặc trên người bộ âu phục cảnh sát vô cùng uy trang. Mái tóc ngắn đen được thả xuống nhẹ nhàng, cùng đó là một đôi mắt hàn khí vay quanh.
Đôi chân thon dài bước chững chạc lên khán đài, đứng ở bục, nói vào mi tro:"Xin chào tất cả mọi người ở đây, ắc hẳn ai cũng biết tôi đến đây là vì vấn đề gì? Mọi người có thể đặt bất kì câu hỏi nào về vấn đề đó, tôi sẽ sẵn lòng trả lời.
Gương mặt cô, cùng tất cả mọi người đều được phóng to lên màn hình tivi khắp mọi nơi ở thành phố B,.
Đường Mã Thiên ngồi trên ghế, nói chuyện cùng Thần Phong, lại nghe thấy giọng nói kia, liền dán mắt vào màn hình tivi siêu to.
Anh khá ngạc nhiên, cô bây giờ khác hẳn với cô hôm trước, có vẻ lạnh lùng, và một điểm khiến anh chú ý chính là đôi mắt to tròn màu tím kia, khiến anh không rờ mắt được, cứ như nhìn vào sẽ cuốn xoay anh, không cho anh thoát ra.
Anh nghi, cô bây giờ chính là một con người khác.
Bên đây, một phóng viên ồ ập hỏi:"Cục Trưởng Tư, tôi muốn hỏi, về việc lần này, cô đã có kế sách gì chưa?"
Tư Y Tịnh khá khen cho câu hỏi?
Nếu như cô nói ra kế sách của mình, khác gì để tên cầm đầu đó biết được, nghĩ vậy, cô lựa lời nói:"Hiện tại, kế sách thì chưa có, nhưng mọi người cứ yên tâm, kẻ xấu chắc chắn sẽ bị trừng trị thích đáng ".
Do buôn bán vũ khí này là có số lượng lớn trên toàn thế giới, cho nên vì an nguy của mọi người, cô phải cố gắng tìm ra tên đầu sỏ
Và cứ thế, nhiều câu hỏi cứ liên tục được đặt ra, và cô cũng trả lời vô cùng khôn khéo.
"Thiên, mình thấy cô gái này thật có khí chất, cậu nghĩ xem, nếu như cô ấy bắt được cậu thì cậu sẽ làm gì?"_Thần Phong cũng vừa ăn vừa xem, anh ta vô cùng thích thú với cô.
Chẳng những tỏ ra khí chất của một cảnh sát, mà cách nói chuyện cũng vô cùng cứng cáp.
Khâm phục, khâm phục.
Đường Mã Thiên hóp một chút bia, chậm rãi nói:"Mình mà dễ để cho người khác bắt vậy sao?".
"Cậu quá đề cao bản thân rồi, mình thấy lần này cậu không bị bắt vì buôn bán trái phép cũng bị bắt vì tình thôi".
Đúng, Thần Phong đã sớm nhận ra, trong đáy mắt anh khi nhìn cô gái tên Y Tịnh này, có vẻ như động tâm rồi.
Là bạn bấy nhiêu năm nay, nếu như không nhìn ra, thì anh ta không phải bạn anh rồi.
Đường Mã Thiên chỉ cười:"Có sao?".
"Có đó, mình thấy qua ánh mắt cậu khi nhìn cô ấy, có gì đó rất lạ".
Anh lại cười, đây là lần đầu tiên, anh thấy bản thân cười nhiều như vậy, cũng chỉ vì cô gái tên Tư Y Tịnh kia.
"Ừ, cậu nghĩ sao thì cho là vậy đi?"
Đến khi chương trình kết thúc đã là 12h trưa, cô mệt mỏi đến lừ người, vừa về đến nhà đã nằm sải ra giường.
Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, chòm nguồi lấy nó, nói:"Alo, bố gọi con có việc gì?".
Tư Hải bên kia nghe giọng mệt mỏi của con gái, có đôi phần đau lòng, ông nghĩ, chắc con gái đã làm quá sức rồi:"Con có vẻ mệt sao? Hay là để khi khác rồi bố nói".
"Con không sao đâu bố, bố cứ nói đi".
"À! Thật ra ta muốn con đến thăm bác Đường đó mà người mà ba từng nói với con đó".
"Bác Đường Nhị Quân phải không ba?".
Đúng rồi, chắc con biết nhà bác ấy mà phải không? ".
"Vâng ạ!".
"Khi nào thấy ổn rồi đi thăm cũng được, bố nghe giọng con có vẻ mệt mỏi , ở đó phải biết giữ gìn sức khỏa, thời tiết lại nóng, con thật khiến bố lo lắng không thôi".
"Bố à? Con đã hai mươi mấy tuổi rồi, đừng bận lòng vì con nữa, bố cho con gửi lời quan tâm đến ông nội và mẹ".
Được rồi, bố còn có việc chó máy đây?".
"Vâng".
Hai tay cô buông lỏng, mắt nhìn lên trần nhà.
Bác Đường chính là bạn của bố cô, hai người xem nhau như anh em ruột. Chỉ có một chỗ là khác lạ, bố cô là trinh thám, còn ông ấy là một bang chủ lừng danh một thời, hiện tại đã gác kiếm khỏi giới đêm đó.
Nhưng mà đã hơn mười mấy năm cô không gặp ông ấy rồi, cô nhớ ông ấy có một lần gọi call video với cô, quay căn nhà thật to, rồi lại là con đường đến đó, mà cô khi nhìn thì sẽ ghi nhớ rất rõ, cho nên khi đến đây lần đầu, nhưng cô cũng biết kha khá đường đi, và con đường cô nhớ nhất vẫn là nơi đến nhà bác Đường.
Tư Y Tịnh nằm nghỉ một lát, thấy đã khỏe hơn, thay một bộ đồ đơn giản, chân mang đôi giày bata vô cùng chất.
-----------------++++++++
Download MangaToon APP on App Store and Google Play