Nó tên Hải Đông, cái tên đầy mạnh mẽ, đúng chuẩn nam nhi đại trượng phu. Nghe tên ai cũng nghĩ nó là một chàng trai nhưng kỳ thực nó lại là một cô nàng.
Ông nội Hải Đông là tộc trưởng, Bố nó là con một nên luôn phải mang gánh nặng đẻ con trai nối dõi. Hồi mẹ mang thai nó, qua những dự đoán thần thánh của cô gì chú bác, bố nó cứ chắc mẩm nó là con trai nên bố đã đặt luôn tên cho đứa con chưa chào đời của mình. Và rồi, dù thất vọng khi giới tính của nó không như bố mong muốn nhưng vì đã gửi gắm hết tâm tư tình cảm cho cái tên này, nên trên giấy khai sinh nó vẫn là Vũ Hải Đông.
Chắc vì vậy nên mặc dù Hải Đông có vẻ ngoài của một cô bé dễ thương nhưng tính cách nó lại chả khác gì con trai. Nó thích leo trèo, ghét mặc váy, thích chơi mấy trò như đá bóng, bắn bi. Và đặc biệt là nghịch ngợm thì không ai bằng, đi đến đâu nó cũng làm trùm ở đó với mấy trò phá phách khiến người lớn phải đau đầu.
Nhà Hải Đông ở thành phố nhưng cứ dịp hè về thì con bé lại được mẹ cho về quê ở với bà ngoại. Bà sống một mình ở một ngôi nhà ngói rộng rãi ngay sát chân núi. Có mỗi cô cháu gái nên bà chiều Hải Đông lắm, nó bảo thích ăn món gì là bà đi chợ về nấu ngay món đó, tối tối bà lại phe phẩy cái quạt mo kể cho Hải Đông nghe bao nhiêu câu chuyện ngày xưa.
Trẻ con trong làng sùng bái Hải Đông lắm, nhất là mấy đứa con trai, chắc một phần do nó có vẻ ngoài xinh xắn, lại mang cái mác gái thành phố nên tụi con trai xem nó như cô công chúa nhỏ. Chính vì thế, nó làm trùm luôn ở ngôi làng, nói gì là bọn nó nghe răm rắp.
Thế là cứ mỗi dịp về quê Hải Đông lại bày đủ trò phá phách nghịch ngợm. Nếu không nhờ uy tín của bà cùng vẻ ngoài dễ thương đánh lừa thiên hạ thì con bé đã bị ăn đòn nhừ người.
Hải Đông cứ xưng vương xưng bá như thế cho đến hè năm lớp bốn.
Đó là một buổi sáng trong lành, Hải Đông cùng Toàn béo, Nghĩa đen, Tuấn mũi thò lò và Tiến còi đang ngồi chơi trò Asuka dưới tán cây xoan đào. Asuka là tên bộ phim Nhật bản đang hot về cô gái Asuka với nghề làm bánh. Người ta làm bánh wagashi - linh hồn tinh túy của Nhật Bản, còn bọn nó lấy bùn đất nặn linh tinh rồi nhét đủ thứ lên đó khiến cho đứa nào đứa nấy mặt mũi, tay chân, quần áo đầy bùn nhoe nhoét.
Hải Đông hí hửng khoe thành phẩm với lũ bạn: “Ê! bọn mày xem cái bánh ngọn núi của tao đẹp không? Đây chính là ngọn núi Thái Sơn, ngoài hương vị thơm ngon thì còn có ý nghĩa cao cả là hình ảnh của người cha.”
Trong khi mấy đứa kia gật đầu lia lịa tán dương hết lời thì bỗng một giọng nói cất lên: “Chả khác gì cục phân mèo ị.”
Hải Đông ngẩng đầu lên, quắc mắc nhìn xem tên nào to gan dám chê siêu phẩm tuyệt vời của nó thì thấy một thằng bé nhỏ thó, da trắng sứ, khuôn mặt thậm chí còn dễ thương hơn cả nó đang ngồi vắt vẻo trên cành cây.
Hải Đông tức tối bảo thằng Toàn: “Ê Toàn, lên cây lôi nó xuống đây cho nó biết thế nào là lễ độ.”
Toàn béo hùng hổ đứng dậy, chưa kịp thực hiện nhiệm vụ công chúa giao phó thì thằng nhóc kia đã nhảy phóc xuống. Thằng nhóc cười khẩy: “Con gái mà ở dơ, xấu hoắc.”
Thằng Toàn, thằng Nghĩa, thằng Tuấn cũng thằng Tiến đồng loạt lao tới định tẩn cho kẻ to gan dám chọc tức công chúa nhưng thằng nhóc kia nhanh thoăn thoắt, mặc cả bốn tên to cao hơn nó xông vào nhưng thằng bé vẫn luồn lách tránh được đã thế còn lừa cho bốn tên đó ngã dúi dụi.
Hải Đông tức đến run người, lấy bùn ném vào người thằng nhóc nhưng tên đó nhanh chóng né được đã thế còn thè lưỡi trêu chọc nó rồi chạy biến đi, khuất sau rặng tre già.
Thằng nhóc đó chính là Nhật Phong, cháu của ông Tâm - trưởng làng. Nhật Phong cũng từ thành phố về quê chơi. Vừa nhìn thấy Hải Đông cậu đã bị thu hút bởi đôi mắt bồ câu trong veo cùng hai bím tóc lí lắc trông rất đáng yêu. Nhưng chả hiểu sao cậu tại thấy trêu chọc cô bé ấy sẽ rất thú vị.
Chính vì thế cậu luôn bất thình lình xuất hiện mỗi khi Hải Đông và lũ bạn đang bày trò chơi. Hải Đông lớ lờ lơ thằng bé, xem tên đó như con ruồi không thèm đoái hoài đến.
Hôm nay Hải Đông và lũ bạn bày trò chơi nấu cơm trong vườn nhà bà. Nó bắt mỗi đưa phải cống một thứ, đứa góp thịt đứa góp rau đứa thì đậu phụ, đứa thì mì tôm, có đứa còn mang cả mấy cái đầu cá rô đến, một số thì mang nước mắm, bột canh rồi cả tương cả mắm tôm tóm lại là tả pí lù, cái gì cũng có.
Hải Đông bắc hai que sắt trên hai hòn gạch, cho cái nồi cũ lên, đổ nước vào rồi sai cả bọn đi kiếm củi.
Khi nồi nước sôi nó cho tất cả cống phẩm của lũ bạn vào khuấy đều rồi quay ra cả bọn cất giọng đầy tự hào: “Kính thưa bà con đây sẽ là một món ăn vô cùng hảo hạng, bà con đã chuẩn bị tinh thần để thưởng thức chưa?”
Lũ bạn xoa xoa bụng nuốt nước miếng ra vẻ thèm thuồng.
Khi cái món tả pí lù được nấu xong Hải Đông múc ra mỗi đứa một bát trừ thằng nhóc Nhật Phong, còn lại đứa nào cũng có phần.
Nhật Phong nhăn mặt nói: “Bọn mày ăn xong đau bụng té re cho coi!”
Hải Đông lừ mắt: “Mày cút! Không có phần cho mày đâu!”
“Tao chả thèm!” Nhật Phong cười khẩy
Mặc dù món ăn có hương vị lạ lùng nếu không nói là có chút tởm lợm. Tuy nhiên trước vẻ mặt thách thức của Nhật Phong Hải Đông không thể để nó chế nhạo được. Con bé đành cho cái bát canh có mùi tanh tanh chua chua lờm lợm đó lên miệng và ực một phát hết sạch bát.
Quay ra lũ bạn nó ra lệnh: “Bọn mày nhớ ăn hết, tên nào để thừa là tao nghỉ chơi!”
Trước lời dọa dẫm đáng sợ của Hải Đông, cả bọn cũng nhắm mắt nhắm mũi húp cạn.
Và kết quả i chóc lời thằng bé Nhật Phong, chiều hôm đó Hải Đông bị tào tháo rượt.
Ở quê, nhà xí của gia đình nào cũng đều ở ngoài vườn. Mặc dù đi nhà xí giữa không khí mát mẻ, tràn ngập hoa nhài và chim hót líu lo cũng có cái thú, nhưng ghét một điều là cái bao dứa quanh nhà xí không che được hết người nên cái đầu Hải Đông vẫn bị lộ ra. Và trớ trêu thay, hàng xóm nhà nó chính là nhà thằng nhóc Nhật Phong. Thế là việc Hải Đông ngồi lì trong cái nhà xí cả buổi chiều đều lọt vào tầm mắt cậu.
Nhật Phong cứ lượn lờ chỗ hàng rào giữa nhà ông nó và nhà bà Hải Đông rồi trưng ra vẻ mặt khoái chí, thỉnh thoảng lại cười hí hí khiến Hải Đông tức lộn ruột, chỉ muốn táng cho cái tên đáng ghét đó vài cú. Nhưng khổ nỗi ông Tào Tháo vẫn chưa tha nên nó đành ngồi trong nhà xí mà chửi đổng.
***
Một buổi tối trăng thanh gió mát, Hải Đông cùng lũ bạn đang chơi trò thi ai gan dạ. Cả bọn cùng ngồi túm tụm lại với nhau, mỗi đứa kể một câu chuyện ma, sau đó thách từng đứa lên cái nghĩa địa trên núi một mình. Ai ở trên đó lâu nhất sẽ thắng.
Nhật Phong không tham gia, thằng nhóc ngồi vắt vẻo trên cành cây nghe lỏm chuyện ma, thỉnh thoảng lại chêm câu: “Vớ vẩn.”
Hải Đông mặc kệ, chả thèm đoái hoài, nó biết tỏng là thằng bé cố tình gây sự chú ý vì muốn tham gia với bọn nó nhưng còn khuya nhé, muốn làm cận vệ của công chúa đâu có dễ.
Mặc dù sau khi trở về từ nghĩa địa đứa nào cũng mặt mũi xanh lè nhưng không phủ nhận là tụi trẻ ở quê rất gan dạ, đứa nào cũng hoàn thành nhiệm vụ. Hải Đông đang định tổng kết trò chơi để chuyển sang chơi trò khác thì bỗng dưng Nhật Phong lên tiếng: “Tới lượt mày rồi kìa!”
Hải Đông tuy là con nhóc nghịch ngợm như con trai nhưng nó đâu có dũng cảm được như con trai. Dù sao thì nó vẫn là một cô bé và thực sự là nó rất sợ ma...
Thằng Tiến còi ngập ngừng nói: “Hải Đông có thử không?”
Nghĩa đen cũng bảo: “Không có gì đáng sợ đâu, chỉ là mấy ngôi mộ trắng nhởn thôi mà, chơi đi, giải nhất là mười quả ổi nhà bà Loan đấy, ngon lắm!”
Hải Đông đanh giọng: “Tao là quản trò, tao không chơi!”
Nhật Phong tỏ vẻ khoái chí. Nó bật cười ha hả: “Mày sợ thì có, con nhỏ ở dơ lại còn nhát chết!”
Cái vẻ mặt nhơn nhơn đầy thách thức của Nhật Phong một lần nữa lại động vào lòng tự trọng cao vợi của Hải Đông. Nó đứng vụt dậy cứng cỏi nói:
“Chơi thì chơi, sợ quái gì!”
Thế là Hải Đông hùng hổ hướng về phía nghĩa địa mà tiến.
Tụi cận vệ ngu ngốc vỗ tay cổ vũ: “Cố lên, Hải Đông!”
Đúng là bọn ăn hại, bao năm phục vụ mà chỉ biết tôn sùng chứ chả có tên nào hiểu nó. Rất may là hôm nay trăng sáng vằng vặc, ánh trăng chiếu sáng con đường lên núi nên phần nào giảm bớt nỗi sợ trong Hải Đông. Nó cố lấy hết can đảm chạy ù lên nghĩa địa. Miệng lẩm bẩm: “Ta không sợ ma, ta không sợ ma!”
Ánh trăng sáng chiếu rõ quang cảnh nơi đây. Những ngôi mộ trắng xóa lác đác khắp ngọn đồi trông vẫn như mọi khi, chả khác gì lắm so với ban ngày.
Hải Đông ngó mấy ngôi mộ một cái rồi nhủ thầm: “Có cái gì đâu, đừng có thách nhà giàu húp tương.”
Đang thấy tự hào vì sự dũng cảm đột xuất của mình thì một cơn gió thoảng qua, cành cây khẽ lay động. Hải Đông thấy có cái gì đó trắng trắng đang động đậy. Đồng thời một âm thanh đầy đáng sợ vang lên: “Ù U U Uuuuuuuuu………….”
Hải Đông kinh hồn bạt vía hét toáng lên: ÔI MẸ ƠI CỨU CON!
Nó co giò định chạy thì bỗng một giọng cười đầy sảng khoái vang lên sau lưng. Hải Đông quay ngoắt lại nhìn thì thấy thằng nhóc khốn kiếp Nhật Phong đang chui ra từ cái mùng trắng và ôm bụng cười ha hả.
Hải Đông nhảy tới cào cấu vào mặt thằng bé với sự phẫn uất cực độ, không chỉ cào nó còn cắn mấy miếng vào bắp tay và bả vai thằng bé khiến Nhật Phong la lên đầy kinh hãi.
Sau cơn điên, mặc Nhật Phong nằm dài trên đất với vẻ mặt đau đớn, Hải Đông hừ một tiếng rồi hất áo chạy tót về nhà.
Sáng hôm sau nó nghe thấy giọng ông của Nhật Phong vang lên đầy tức giận phía bên kia hàng rào: “Đứa nào cào rách mặt cháu ông? Đứa nào? Cháu khai ra ông xử cả nhà nó!”
Hải Đông thủ sẵn tâm thế, tuy nhiên đợi từ sáng đến chiều mà vẫn chưa thấy ông của Nhật Phong sang xử. Không lẽ thằng nhóc đó không khai với ông nó Hải Đông là thủ phạm?
Tối hôm đó Hải Đông và tụi trẻ con lại tụ tập, tiếp tục đề tài dọa ma hấp dẫn, nó xúi bọn nhóc cắt rất nhiều lá chuối, xong xuôi thì mỗi đứa lấy một lá che phía trước, một lá che phía sau rồi lấy dây buộc lại để làm ma không đầu đi dọa mọi người.
Khi cả bọn đã ngụy trang xong, Hải Đông thấy thằng bé Nhật Phong lấp ló phía mấy gốc chuối, mặt mũi thằng bé đầy vết cào trông khá là thảm thương khiến nó có chút áy náy. Hải Đông định rủ thằng bé chơi cùng nhưng thằng bé chợt bảo: “Con nhỏ khùng điên!”
Đang định gạt bỏ hết tự tôn để làm hòa mà thằng nhóc nói một câu như thế khiến nó khó chịu hết sức
Hải Đông gầm lên: “MÀY CÚT!”
Nhật Phong hất mặt lên đầy thách thức rồi chạy biến đi.
Cả bọn tiếp tục trò chơi, cả đám núp sau lùm cây, hễ ai đi ngang qua thì nhảy xổ ra dọa, thấy mọi người sợ hãi cả đám rất vui. Nhưng trò vui chưa được bao lâu thì chúng gặp sự cố. Chúng vừa nhảy ra dọa một người qua đường thì bỗng tiếng chó sủa vang lên và rồi một con chó Bec giê khổng lồ từ đâu lao đến.
Con chó nhe hai hàm răng nhọn hoắt trắng nhởn và đuổi theo cả bọn với tốc độ kinh hồn khiến cả lũ hốt hoảng chạy tán loạn.
Mấy tên cận thần bình thường sùng bái và cưng chiều Hải Đông là thế nhưng trước nguy hiểm thì tên nào cũng chỉ lo cho cái mạng của mình.
Bọn chúng vọt lẹ không còn tên nào. Hải Đông là con gái, chạy chậm nhất, đã thế hai cái lá chuối buộc trên người càng là trở ngại.
Tiếng chó sủa ngày càng gần, Hải Đông vừa khóc vừa hét lên: “MẸ ƠI CỨU CON!”
Chợt một giọng nói cất lên: “Leo lên đây! NHANH!”
Đồng thời một bàn tay chìa ra.
Hải Đông nhìn lên thì thấy đó là Nhật Phong trên cành cây xoan đào.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, nó nắm lấy tay thằng bé. Nhật Phong giúp Hải Đông leo lên cây tránh khỏi hàm răng nhọn hoắt của con chó trong phút chốc.
***
Sau khi Nhật Phong cứu Hải Đông thoát khỏi nanh vuốt con chó Bec-giê thì hai đứa chính thức trở thành bạn. Chơi với Nhật Phong rất vui. Không như mấy đứa cận thần kia chỉ biết răm rắp nghe lời, Nhật Phong không những có chính kiến mà còn có nhiều sáng kiến với nhiều trò chơi mới lạ.
Buổi sáng hai đứa rủ nhau đi bắt dế, bắt ve sầu, lên đồi hái sim, hái hoa rừng. Chiều chiều, chúng lại theo chân bọn trẻ ở quê ra ngọn đồi phía bìa làng. Đó chính là nơi lũ trẻ chăn trâu và đồng thời cũng là thiên đường tuổi thơ của chúng với biết bao trò chơi hấp dẫn, nào là thả diều, ô ăn quan, ô chuồn chuồn, trồng nụ trồng hoa, thả đỉa ba ba…Tối tối thì cả bọn lại thi nhau bắt đom đóm để làm đèn lồng bằng lá cây rồi rước đèn tưng bừng khắp xóm.
Những hôm trăng sáng lũ trẻ trải chiếu giữa sân, cùng nằm dài trên chiếu vừa ngắm trăng vừa tưởng tượng cuộc sống trên cung trăng của chú Cuội và chị Hằng vừa ngêu ngao hát:
“Sân nhà em sáng quá
Nhờ ánh trăng sáng ngời
Trăng tròn như cái đĩa
Lơ lửng mà không rơi.”
Có thể nói đây chính là quãng thời gian vô tư và tươi đẹp nhất. Lúc nào, cả hai đứa cũng đều mong ngóng cho mau đến mùa hè để được về quê, được gặp nhau, cùng chơi những trò chơi lý thú, cùng hòa vào hương vị ngọt ngào của làng quê với những cánh đồng bao la, với bầu trời xanh biếc, với ngọn đồi đầy hoa xuyến chi, với những cây xoan đào rợp hoa trắng, với hương hoa bưởi nồng nàn và những đêm đầy sao được tắm trong ánh trăng vàng.
Thấm thoắt thì hai mùa hè đã trôi qua.
Trước khi Hải Đông lên cấp hai, công ty của mẹ tổ chức đi du lịch Đà Nẵng bốn ngày ba đêm dành cho các gia đình. Bố bảo bận công tác nên chỉ có hai mẹ con đi cùng nhau. Đến hôm thứ hai, Sếp của mẹ yêu cầu mẹ về sớm để giải quyết việc đột xuất nên hai mẹ con đành phải luyến tiếc tạm biệt Đà Nẵng trước một ngày.
Khi hai mẹ con về đến nhà, vừa mở cửa thì Hải Đông nhìn thấy bên cạnh giầy của bố bỗng dưng có một đôi giầy cao gót lạ, màu đỏ. Lần đầu tiên Hải Đông thấy vẻ mặt mẹ sợ hãi như thế, mẹ bảo nó đứng yên đợi mẹ, nhưng nó bỏ ngoài tai lời nói của mẹ mà vội vã chạy vào nhà và rồi sửng sốt nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Bố Hải Đông đang dập dìu cùng một cô gái trong tình trạng không mảnh vải che thân. Hình ảnh đó ám ảnh tột độ khiến Hải Đông sốc đến mức ngã lăn ra sàn bất tỉnh.
Sau ngày hôm đó là những đêm dài cãi vã của bố mẹ. Dù không cố tình nhưng tiếng cãi vã đó vẫn đập vào tai Hải Đông.
Mẹ Hải Đông sau khi sinh nó thì có mang bầu lần hai, tuy nhiên do chửa ngoài tử cung nên không những không giữ được đứa bé mà mẹ còn phải cắt buồng trứng dẫn đến không thể mang thai lần nữa. Chính vì thế bố thanh minh rằng áp lực phải có con trai nối dõi khiến bố ngoại tình.
Việc cãi vã triền miên của bố mẹ khiến Hải Đông vô cùng mệt mỏi.
Cho đến một hôm, nó nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ vọng ra từ phòng ngủ. Nó sợ rằng bố đánh mẹ nên vội chạy tới. Khi định gõ cửa phòng thì chợt nghe thấy giọng nói của bố:
“Cô ấy đã có thai, đứa bé là con trai, anh xin lỗi, anh mong em hiểu cho anh!”
Tiếng khóc của mẹ ngày một dữ dội hơn.
“Anh xin lỗi...”
...
“Chúng ta li hôn đi!” Giọng mẹ cất lên.
“Anh xin lỗi...”
...
Hải Đông nghe thấy tiếng khóc của bố vang lên hoà lẫn cùng tiếng nức nở như xé gan xé ruột của mẹ.
Và thế là bố mẹ chính thức chia tay.
Hải Đông từng rất yêu bố, từng xem bố là thần tượng, là chỗ dựa vững chắc cho hai mẹ con. Nhưng bố đã khiến mẹ đau đớn tột cùng. Thêm nữa, hành động của bố và cô nhân tình hôm nọ khiến hình ảnh của bố trở nên vô cùng xấu xí trong mắt nó. Chính vì thế khi bố mẹ chia tay không hiểu sao nó lại có cảm giác như thể được giải thoát
Hải Đông và mẹ vẫn sống trong ngôi nhà cũ còn bố thì ra đi.
Tưởng chừng vết thương lòng dần se lại thì một biến cố nữa lại ập đến.
Người bà vô cùng yêu quý của Hải Đông bỗng lâm bệnh nặng. Việc li hôn của mẹ cũng tác động không nhỏ tới tâm lý của bà khiến bệnh tình ngày càng nặng thêm.
Một buổi chiều cuối đông lạnh lẽo. Hải Đông đang trầm ngâm nhìn về phía cây bàng già trước cổng trường. Một cơn gió thoảng qua khiến chiếc lá bàng cuối cùng rời cành và rụng xuống. Không hiểu sao nó thấy buồn vô tận. Một nỗi buồn mênh mang cùng cảm giác mất mát khó diễn tả thành lời ập đến.
Mẹ bỗng xuất hiện ngay tại lớp học. Như thể sét đánh ngang tai khi Hải Đông hay tin bà qua đời.
Người bà hiền hoà ấm áp ấy đã không còn nữa.
Nó sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười móm mém đầy yêu thương.
Không còn được ăn những món ăn dân giã đồng quê bà vẫn thường nấu.
Không còn được cuộn tròn trong lòng bà với chiếc quạt mo phe phẩy giữa trưa hè cùng những câu chuyện cổ tích xa xưa.
Bà là kho chuyện cổ, là cả tuổi thơ, là niềm hối tiếc khôn nguôi suốt cuộc đời này.
Bà đã ra đi mãi mãi. Điều đó cũng có nghĩa rằng những ngày hè tuyệt vời như ngày xưa sẽ không còn nữa.
Từ đó Hải Đông không còn gặp lại Nhật Phong…
***
Download MangaToon APP on App Store and Google Play