Cũng như mọi ngày , một cô gái mái tóc ngang vai nhuộm màu hạt dẻ , đang chạy vội từ nhà ra trạm xe buýt cô chính là Trần An Lạc .
Cô chạy thục mạng cuối cùng cũng kịp chuyến xe,nhanh chóng lên xe và kiếm chỗ ngồi.
Tại cổng trường Đại học Bách khoa, Lý Hiển - bạn thân của cô đang đi đi lại lại ,đang sốt ruột và lo lắng.Thường ngày cô đi rất sớm, nhưng hôm nay đã sắp muộn giờ ăn sáng rồi vẫn chưa thấy cô đâu .
Bỗng Lý Hiển nghe thấy tiếng bước chân vội vàng từ đằng xa ,cô quay lại thì bắt gặp Trần An Lạc trán đầy mồ hôi ,hơi thở gấp gáp.
Cô mới cất giọng trách mắng :
"Cậu sao thế hả ? Có biết tớ lo cho cậu lắm không ?"
Lý Hiển vừa nói vừa bĩu môi,tay lần mò trong cặp lấy một chiếc khăn giấy cho An Lạc lau mồ hôi
"Tớ xin lỗi, hôm nay tớ dậy muộn.Thôi không giận nữa nhá Hiển Hiển... mình đi ăn sáng thôi"
An Lạc vừa nói vừa nũng nịu, cô nhìn đồng hồ và nói với cô bạn.
An Lạc ăn nhanh chóng rồi rít một hơi hộp sữa đã hết . Quay lại nói với Hiển Hiển
" Tớ định đi làm thêm ở ngoài, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp rồi, cậu có đi với mình không?"
Cô vừa nói vừa nhìn chăm chú cô bạn thân này.
"Có lẽ cậu phải cô đơn rồi" .
Như chợt nhớ ra điều gì cô lại nói tiếp :
"Hôm qua Ba mẹ tớ bắt tớ đi xem mắt rồi , kể từ hôm nay mình sẽ rất bận rộn..huhu"
"Thật sao? "
An Lạc tròn mắt không tin, hình như vừa rồi cô nghe nhầm chăng?
"Bà này không có thời gian đùa với cậu.. hức " .
Lý Hiển bực bội nói với Trần An Lạc.
Hai người ăn xong cũng là lúc giờ học chuẩn bị bắt đầu.
Trần An Lạc tạm biệt cô bạn xong cũng bước nhanh vào lớp , cũng sắp tới kỳ thi tốt nghiệp nên cô rất chăm chú nghe giảng , vì thông minh nên học cũng rất nhanh.Cô tranh thủ những lúc rảnh rỗi học và tìm hiểu thêm.
Sau những tiết học mệt mỏi trên lớp , cuối cùng cũng hết giờ ,An Lạc vừa bước xuống cầu thang, chợt điện thoại reo lên
"Alo"
"An Lạc à! Là bác đây "
Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ .
An Lạc nghe xong cũng rất vui vẻ trả lời:
"Dạ cháu chào bác ạ, lâu rồi cháu không gặp bác.Dạo này bác vẫn ổn chứ? "
Từ nhỏ đã ở cô nhi viện , ngoài mẹ đỡ đầu ra chưa một ai cho cô cái cảm giác ấm áp. Nhưng khi tiếp xúc với người phụ nữ này, cảm giác như đang ở với mẹ vậy.
Rất ấm áp và đầy tình yêu thương.
"Bác đã đỡ nhiều rồi,ờm... chiều cháu có bận việc gì không? Bác muốn gặp cháu một chút"
"Dạ được ạ.Bác gửi địa chỉ cho cháu nhé!" _ Cô cũng vui vẻ đồng ý.
"Thế nhé ! Tạm biệt cháu "
" Vâng cháu chào bác ạ"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với người phụ nữ xong , Lý Hiển cũng mới đi ra ,cô cùng Lý Hiển ra về.Lý Hiển hơi tò mò về cuộc trò chuyện của cô vừa nãy ở cầu thang nên quyết định hỏi luôn.
"Nè .. nãy cậu nói chuyện với ai mà có vẻ thân mật thế? hí hí".
Cô vừa nói cười vừa nháy nháy mắt với An Lạc.
"À là người lần trước tớ vô tình cứu đó.Bác ấy hẹn tớ chiều ra ngoài gặp "
Cô cũng thẳng thắn nói với cô bạn mà không cần giấu giếm.
"Ừm ... thế cậu định xin việc làm thêm ở đâu?"
"Tớ định xin làm ở thư viện gần đây.
...Sao có phải không muốn đi hẹn hò ?"...
Cô vừa nói cười, vừa trêu chọc Lý Hiển. Làm Lý Hiển cũng bất giác cười theo,hai cô gái xinh đẹp vừa trò chuyện vừa cười với nhau trên hè phố,thu hút bao ánh nhìn.
Nhà Lý Hiển ở ngay gần trường cách 1km , nhà trọ của Trần An Lạc thì khá xa .Tạm biệt cô bạn, Trần An Lạc ra bến xe bus chờ chuyến tiếp theo, rất may cô không phải chờ lâu đã có xe chạy tới,cô bước nhanh lên xe .
Cô tìm được một công việc tại tập đoàn MK , qua tìm hiểu nó rất hợp với phong cách của cô .
Cô là người có đạo đức nghề nghiệp và có ý chí thăng tiến.Cô đã có mục tiêu, và cô đã gửi hồ sơ xin việc vào công ty đó.
Mọi việc đã xử lý xong, cô nhớ đến cuộc hẹn với bác gái .Cô thay bộ đồ ngủ ra , mặc lên người một áo phông trắng kết hợp với quần jeans .
Cô đi đến chỗ hẹn, nhìn thấy người phụ nữ đã ngồi ở đó chờ cô. Người phụ nữ ấy chính là Lưu Nga, bà mang vẻ đẹp kiêu sa quý phái sang trọng.
Thấy cô đã đến bà nở nụ cười vui vẻ chào đón.
"Cháu tới rồi à!Ngồi đi..ngồi đi"
Người phụ nữ không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại rất vui vẻ với Trần An Lạc.
"Xin lỗi đã để bác phải chờ lâu"
"Đã lâu rồi bác không gặp cháu , hình như đã gầy đi nhiều rồi? Con gái ở một mình phải nhớ ăn uống đầy đủ vào ."
Bà Lưu Nga thật sự rất quan tâm đến cô. Không phải vì bà muốn cô làm dâu nhà mình mà trở nên quan tâm như thế.
Đã từ lâu trong lòng bà, An Lạc chính là con gái của mình.
"Bác gọi cháu ra đây chắc không phải chỉ hỏi thăm cháu nhỉ? Hihi.."
Trần An Lạc là người thẳng thắn,cô cũng không ngại ngùng với bác chút nào rất thoải mái nói chuyện còn nở nụ cười trêu chọc.
Lưu Nga cũng bị làm cho cười đến không khép miệng được.
"Được rồi! Âm mưu của bác đã bị cháu xuyên thấu hết rồi , bác cũng đi thẳng vào vấn đề luôn"
Bà hơi ngưng lại sau đó tỏ vẻ nghiêm túc nói tiếp .
" Cháu đã có đối tượng chưa ?''
An Lạc nghĩ ngợi một chút, sau đó thành thật trả lời:
" Cháu.. vẫn chưa ạ ! "
Bà ấy lại thăm dò lần nữa:
" Vậy gu của cháu như thế nào ? Cao ráo , bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền ...''
An Lạc nghe xong cũng rất bất ngờ.
Gu của cô ư ? Cô cũng không biết nữa.
Bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền , làm gì có ai thèm để ý đến người như cô ? Cô còn xếp hàng lấy số mấy đời nữa chưa chắc đã được.
Thấy An Lạc im lặng bà lại nói tiếp:
"Đúng vậy.Như cháu cũng biết con trai bác cũng sắp 30 tuổi rồi.Bác cũng không còn trẻ nữa . Ta rất yêu quý cháu, coi như con gái mình. Mong ước lớn nhất chính là thấy hai đứa được hạnh phúc ''
An Lạc cảm kích nói:
'' Cháu cũng từ lâu đã coi bác như là mẹ ruột. Nhưng hiện tại cháu vẫn chưa có đối tượng, nên ..''
Nên tạm thời chưa yêu đương.
'' Vậy cháu xem Nhất Phong nhà bác thì sao ? Đúng gu cháu chưa ?''
Hả ? Cô ấy đang hỏi mình cái gì vậy ?
Đầu cô ong ong, mơ màng không biết trả lời.
Thấy mình có chút vội, bà liền hỏi cô muốn ăn gì. Cô gượng cười:
"Cháu ăn gì cũng được ạ" .
Cô khó khăn đáp.chưa bao giờ cô thấy khó xử như thế này.Nhưng cũng không biết phải làm sao, quả thực bà ấy cũng rất tốt với cô.
Hàm ý rõ ràng là muốn cô cùng con trai bà ấy kết hôn, nhưng bà ấy lại chọn cách tôn trọng ý kiến của cô. Điều này cô rất cảm kích.
Nghĩ lại ,mỗi lần ốm đau bà đều chạy đến bên cô,cô cũng không biết vì sao bà ấy lại quan tâm mình như thế.
Cô thực sự muốn làm con của bà ấy một lần, muốn một lần có mẹ như bao người khác, vì từ nhỏ đã không có người thân nên cô cũng rất muốn có một gia đình.
Cô cầm menu chọn món mà đầu óc cứ mãi suy nghĩ. Lưu Nga thấy cô thất thần liền cất tiếng gọi.
"Lạc Lạc.. Lạc Lạc cháu sao thế? Không khỏe chỗ nào sao?" .
Bà lo lắng hỏi , lại sợ cô bị ốm mà mình không biết.
Trần An Lạc giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ trở về thực tại, ngước mắt nhìn bà ấy hơi ngơ ngác nhưng cũng nhanh chóng lấy lại ổn định tinh thần.
"À cháu.. cháu không sao ạ"
Cuối cùng cũng đến ngày thi xong ,cô nạp hồ sơ xin việc cũng đã được nhận vào phỏng vấn.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng chân váy bút chì trông vô cùng đẹp , cũng không kém phần trang nhã phù hợp với yêu cầu nghề nghiệp.
Đứng trước tập đoàn MK,An Lạc thầm cảm thán "nơi này cũng quá sang trọng đẹp hết phần người ta rồi."
Không chần chừ ,cô bước nhanh vào tập đoàn , theo hướng dẫn của nhân viên cô nhanh chóng đi vào thang máy lên phòng phỏng vấn.
Bước gần tới thang máy thì cửa thang máy chuẩn bị đóng.Cô chạy vội vào, cũng không biết đây là thang máy dành riêng cho xếp cấp cao của tập đoàn.
Không chần chừ cô nhanh chóng bấm bấm số thang máy, phòng phỏng vấn ở tầng 5 .
Vèo tầng số 5,tầng số 6.....tầng 10.
Tầng 10 là tầng 10 đấy , nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến giờ phỏng vấn rồi còn 5 phút nữa thôi, làm sao đây?
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh,lo lắng hỏi thăm:
" Có phải thang máy bị hỏng không? Rõ ràng tôi lên tầng 5 thôi mà"
Giờ mới để ý nha anh ta phải nói là đẹp trai tuấn mỹ ghê, mặt không góc chết, thân hình cao với đôi chân dài thẳng tắp.
Nhưng trên người tỏa ra hàn khí khiến người ta lạnh sống lưng.
"Để tôi nói cho cô biết..Cô đi NHẦM THANG MÁY" _Anh ta nhấn mạnh cho cô hiểu.
"Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết sớm? Biết rõ tôi đi nhầm vẫn dửng dưng như không...Đồ XẤU TÍNH" .
Cô không thể chịu nổi nữa,sao khuôn mặt và tính cách khác nhau quá vậy nè.Bây giờ thì cô đã hiểu câu nói "đừng nhìn mặt mà bắt hình dong" , câu này hoàn toàn phù hợp.
Cô bước nhanh ra khỏi thang máy,sau đó ra thang máy khác để đi xuống, cũng chẳng thèm để ý khuôn mặt ai đó đã lạnh càng lạnh hơn.
Trước giờ chưa ai dám chửi anh như thế chứ đừng nói là bỏ anh ở lại.Nếu có người đó chỉ có thể là anh mà thôi.
Vậy mà hôm nay điều đó đã xảy ra.
Anh bước vào phòng làm việc, thư ký riêng của anh cũng nhanh chóng đi vào theo.
"Thưa giám đốc hôm nay có cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên phòng thiết kế "
Thư ký Thời Niên- thư ký riêng của anh ta,kiêm luôn bạn thân chí cốt.
"Thì sao?" _ Anh vẫn lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Cậu không định đi phỏng vấn sao?Dù sao phòng thiết kế cũng rất quan trọng".
Thời Niên hơi tức giận trước câu trả lời này.
"Vậy thì đi thôi!"
Buông ra một câu , chẳng đợi người ta lĩnh hội thì người đã mở cửa đi ra mất rồi.
Tại phòng chờ phỏng vấn.
Có rất nhiều người đang rất tự tin vào bản thân mình, người thì diện váy ngắn hết cỡ , người thì mặc áo chỉ che đi phần cần phải che , người thì bó sát toàn tập...
Duy chỉ có một người là mặc đúng chuẩn mực, người đó có thể là ai ngoài Trần An Lạc.
Mặc dù vậy cô cũng còn đẹp hơn mấy cô gái kia nhiều , cả khuôn mặt chỉ tô mỗi son môi thôi vì nước da đã trắng sẵn rồi. Cả việc cô không thích mấy thứ phấn trang điểm ở trên mặt cô.
Tất cả mọi người lần lượt được gọi tên vào phỏng vấn , lúc vào thì hớn hở đầy tự tin còn nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ, có người còn nói
"Cô nên về soi gương lại đi.haha."
Cũng có người nói "Đồ nhà quê cũng đòi làm thiết kế , chả biết là thiết kế thật hay có mục đích khác ".
Những người đó mạnh miệng mắng người mà không soi lại chính mình, cô cũng không buồn đôi co cho cam.
Tất cả cô đều không quan tâm, điều cô quan tâm chính là phải làm tốt thì mới có được công việc phù hợp với nghành nghề đã theo.
Lần lượt những người đi phỏng vấn vừa nãy lúc vào tự nhiên và kiêu ngạo bao nhiêu thì lúc ra thảm hại bấy nhiêu, người thì ỉu xìu, người thì dậm chân tức giận bước ra.Nhưng cũng không quên cảnh cáo cô .
"Đồ nhà quê kia , chị đây đẹp như thế còn không được nhận thì tốt nhất mày nên về đi, đừng vào đấy kẻo người ta nôn không ai dọn đâu.hức"
Cô ta vừa nói vừa cười giễu cợt đầy sự tức giận lẫn khinh thường, rồi nhanh chóng cất bước đi về.
"Người tiếp theo" _ Một giọng nam trầm cất tiếng.
Trần An Lạc mở cửa bước vào, ngồi xuống ghế, nhìn qua ...ôi.. mẹ ơi
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chỉ có cô là người bất ngờ.
"Là anh ?" _ Cô mắt chữ A mồm chữ O nhìn anh ta đầy kinh ngạc .
"Là tôi, có gì không?" _ Anh không cảm xúc trả lời.
"Nếu không muốn phỏng vấn cô có thể về ".
Lạnh lùng quan sát biểu cảm của cô.
"Ờm.Tôi.. tôi có thể bắt đầu".
Cô giật mình , sợ không được phỏng vấn đã phải ra về.
"Bắt đầu đi". _ Thư ký Thời Niên lên tiếng.
Cô thở một hơi dài lấy lại tinh thần.
"Tôi là Trần An Lạc năm nay 22 tuổi , mới tốt nghiệp Trường Đại học Bách khoa Khoa thiết kế....."Cô giới thiệu và trình bày về bản thân một cách nhanh nhất, giọng nói uyển chuyển lưu loát không hề run sợ.
Trương Nhất Phong thấy biểu hiện của cô cũng khá hợp ý đi, nhưng anh ta còn giận chuyện hồi sáng nhé.
"Vậy là cô chưa có kinh nghiệm nghề nghiệp?"
Trương Nhất Phong buông ra một câu hỏi cũng không phải câu hỏi.Biết thừa người ta mới tốt nghiệp lấy đâu ra kinh nghiệm, nhưng anh muốn xem biểu hiện của cô.
"Đúng là tôi mới tốt nghiệp, nhưng tôi tin vào khả năng của mình.Mong anh cho tôi cơ hội chứng minh điều đó."
Cô khẳng định .
"Đã có bao nhiêu người cũng nói như cô , và .. kết quả.. như thế nào.. Chẳng ai đạt yêu cầu."
Lạnh lùng đánh thẳng, không cho người khác cơ hội.Nhưng lần này liệu sẽ khác?
"Mời cô về cho" _Thư ký lên tiếng
"Cho tôi một cơ hội chứng minh cũng khó vậy sao?" _Cô hỏi anh ta .
Cô buồn bã đứng lên đi về , biết sao được người ta là tổng tài người ta có quyền từ chối.
Nhưng phải cho người ta cơ hội chứng minh chứ,ai tuyển dụng cũng đòi hỏi có kinh nghiệm làm sao mà những Sinh viên mới ra trường như cô có thể chứng minh năng lực làm việc đây?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play