Chiếc xe sang trọng lạnh lùng phóng qua, hất tung cô lên không trung.
Mai nghe được cả tiếng xương của mình gãy răng rắc, đầu cô va đập mạnh vào chiếc xe, rồi lại va đập mạnh xuống nền đường.
Trước mắt cô toàn một màu đỏ của máu, mùi máu tanh xộc vào mũi làm cô buồn nôn.
Cô đang có thai.
Mai run rẩy đưa tay ôm bụng, cô đau đớn thều thào:
"Con... con của tôi..."
Lộp cộp lộp cộp...
Tiếng giày cao gót gõ trên nền đường, vọng vào tai cô.
Người phụ nữ ăn mặc sang chảnh từ trên chiếc xe vừa mới tông cô bước đến, cô ta lạnh lùng cao ngạo nhìn cô như nhìn một thứ dơ dáy bẩn thỉu:
"Giật chồng của tao thì phải chết."
...
Ba năm sau.
"Bao nhiêu tiền bạc công sức đổ sông đổ bể hết rồi!"
Ông Lâm ngồi trước bàn giám đốc, ánh mắt chán nản nhìn vào bản báo cáo tiến độ thi công mà cấp dưới nộp cho ông.
Con đường này làm ba năm rồi mà không xong, không phải là mưa bão làm chậm tiến độ thì cũng là vật liệu bị ăn bớt, đủ loại vấn đề xảy ra.
Cấp dưới báo cáo với ông đủ loại lý do, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến lý do quan trọng nhất.
Con đường này bị ma ám.
Ba năm trước, khi dự án mới bắt đầu, con đường này còn vắng người qua lại, xảy ra một vụ tai nạn chấn động người dân sống xung quanh đó.
Cảnh sát kết luận đây là một vụ đâm chết người rồi bỏ trốn, nạn nhân là một cô gái đang mang thai, còn rất trẻ.
Đáng tiếc chỗ này không có camera, hung thủ cũng như đã bốc hơi khỏi thế gian, một chút manh mối cũng không tìm thấy.
Kể từ đó, những người công nhân làm đường luôn gặp những chuyện xui xẻo, có người bị tai nạn lao động, có người bị điên, có người tự tử không rõ lý do.
Ông Lâm đứng dậy khỏi ghế giám đốc, đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt trầm ngâm suy tư.
Bản báo cáo này làm rất sơ sài, nhìn là biết không phải đến tận nơi quan sát xem xét tình hình mà là tự bịa ra.
Ông nổi giận đuổi việc người làm bản báo cáo, tiếp tục điều động người khác đi giám sát tiến độ thi công.
Lần này không ai chịu đi, người này đùn đẩy người kia.
Những người từng bị điều đến đó người nào cũng nói đã gặp ma, dần dần bị ám ảnh đến nỗi bị điên.
Ông Lâm vì vậy mà bị stress, người phờ phạc, không thiết ăn uống.
"Ba, ba không khỏe à? Công ty có chuyện sao?"
Vũ rót một cốc nước cho ông Lâm, lo lắng nhìn bộ dạng mệt mỏi của ba mình.
Anh học Y, vì gia cảnh tốt nên ra trường thuận lợi làm bác sĩ ở bệnh viện lớn, chuyện ở công ty của ba anh, anh hầu như không quan tâm.
Ông Lâm chán nản kể hết cho con trai nghe.
"Ba ơi, hay là để con đi thử xem."
Ông Lâm không muốn làm phiền con trai, hơn ai hết ông biết Vũ rất bận, công việc ở bệnh viện cũng đủ khiến anh căng thẳng rồi.
"Cứ để con đi."
Trước sự quyết tâm của anh, ông Lâm cũng chỉ có thể đồng ý.
"Ba ngủ sớm đi."
Vũ quay về phòng mình, theo thói quen mở laptop, xem mấy video giải phẫu cơ thể người.
Sợ làm phiền ba mẹ ngủ phòng bên cạnh, anh cắm tai nghe.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc tích tắc và tiếng hít thở đều đặn của anh.
Anh chăm chú xem mà không để ý ngoài trời đã đổ mưa lớn, gió rít từng cơn rợn người.
"Ầmmm" một tiếng, cửa sổ bị gió thổi đập mạnh, mưa lạnh hắt vào phòng.
Vũ ngừng xem, đứng dậy, đi về phía cửa sổ.
Gió quá lớn, nước mưa táp vào mặt, anh vật lộn với cánh cửa sổ một hồi lâu vẫn chưa đóng lại được.
Cánh cửa sổ bị gió thổi, góc nhọn của cửa sổ cứa qua tay anh, trên tay anh xuất hiện một vệt máu dài.
Vũ cố nhịn đau, đóng chặt cửa sổ, quay trở lại bàn làm việc.
Người anh ướt sũng, không biết là nước mưa táp vào người hay là mồ hôi vã ra nữa.
Anh nhìn vết máu dài màu đỏ bắt mắt trên cánh tay, thở dài, để mẹ anh nhìn thấy bà ấy lại mắng ù tai đây.
Anh vội bước vào nhà tắm, rửa sạch vết thương, đem thuốc ra bôi.
"Reng reng reng...."
Điện thoại đột nhiên đổ chuông làm anh giật mình.
Liếc nhìn đồng hồ, 23 giờ 57 phút, ai lại gọi vào giờ này chứ.
Trong đầu anh nghĩ đến một người.
Với lấy cái điện thoại, anh lẩm bẩm, quả nhiên là nó.
Anh mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục bôi thuốc lên vết thương.
"Gọi tao làm cái gì đấy?"
"Tao nhớ mày chứ sao."
"Thằng điên."
Vũ lạnh lùng chửi một câu, tắt máy.
Đầu dây bên kia không tin nổi mình bị phũ như vậy, tức tối gọi lại.
"Vũ đại ca, sao hôm nay nóng tính thế! Tao có chuyện cần nói thật mà!"
"..."
"Trực đêm chán quá, tao mới lục đống tài liệu cũ, thấy cái này hay lắm nhé!"
"Dọn lại ngay! Mày lục tanh bành lên, mai đến lượt tao trực tao lại phải dọn!"
Vũ sầm mặt mắng cho Khôi một trận.
"Biết rồi biết rồi! Nhưng mày thật sự không muốn biết đó là cái gì à?"
Vũ đột nhiên thấy không gian xung quanh im lặng đến kỳ dị, đồng hồ chỉ tròn 12 giờ đêm.
Anh nghĩ mình là một thằng đàn ông, chẳng lẽ dính tí nước mưa đã choáng váng đầu óc rồi sao.
Anh hít một hơi để bình tĩnh lại, cất giọng hỏi.
"Là cái gì?"
"Một tài liệu điều tra án mạng từ ba năm trước, lạ quá mày nhỉ, cái này phải giữ ở đồn cảnh sát chứ sao lại ở đây được?"
"..."
"Chả lẽ ma để ở đây?"
Câu nói đùa của Khôi khiến Vũ lạnh toát sống lưng.
Vũ trầm mặc không nói, làm Khôi ở đầu dây bên kia thấy anh hôm nay thật kỳ lạ.
"Mày bị sao đấy?"
"Không... không sao..."
Khôi nghĩ nửa đêm nửa hôm ngồi một mình xem tài liệu án mạng đúng là thần kinh, với lại anh cũng muốn để Vũ ngủ lấy sức ngày mai còn trực, nói dăm ba câu tào lao rồi cúp máy.
Vũ thất thần ngồi trước bàn làm việc, cảm thấy cổ họng khô khốc, vội đứng dậy đi xuống phòng khách uống nước.
Một thằng đàn ông sức dài vai rộng như anh, tự nhiên lại bất an thấp thỏm cái gì chứ?
Anh rót một cốc nước, đưa lên miệng uống ừng ực, hơi thở dồn dập.
"Reng reng reng..."
Điện thoại lại rung chuông, tuy bên ngoài mưa rất lớn nhưng tường nhà cách âm nên trong phòng lặng im không một tiếng động, tiếng chuông điện thoại vang lên nghe quỷ dị lạ thường.
Vũ mất kiên nhẫn, chẳng nhìn người gọi là ai, bấm nghe, giọng gắt gỏng:
"Thằng chết giẫm nhà mày, gọi gì mà gọi lắm thế!"
Đáp lại anh là tiếng gió gào rít và tiếng mưa ào ào...
"Cứu mạng... cứu mạng... cứu mạng..."
Giọng nữ yếu ớt thê lương truyền vào tai anh.
Vũ kinh hãi quăng điện thoại đi, tay khua vào cốc nước trên bàn, cốc nước rơi xuống đất đánh "choang" một tiếng.
Vài mảnh thủy tinh vỡ bắn vào tay anh, máu tươi từng giọt nhỏ ra.
Ba mẹ anh nghe thấy tiếng động hốt hoảng dậy bật đèn, chạy xuống phòng khách.
Họ nhìn thấy con trai chật vật ngã ngồi trên sàn, cách đó không xa là chiếc điện thoại di động bị quăng vỡ nát, còn có rất nhiều mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe.
Bà Phương nhanh mắt nhìn đến cánh tay đầy máu của Vũ, bà biến sắc chạy đến, lo lắng cầm tay anh đưa lên xem, luống cuống phát khóc.
"Làm sao mà chảy máu nhiều thế này? Lớn từng này rồi mà không biết cẩn thận là gì thế!"
Bà Phương vừa mắng vừa đi lấy đồ xử lý vết thương cho Vũ.
Bà lải nhải rất nhiều nhưng Vũ không hề nghe, anh thất thần nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại vừa bị mình quăng nát.
Ông Lâm cảm thấy con trai rất kỳ lạ, nhưng thấy anh bị thương nên cũng không hỏi nhiều, đợi sáng mai nói sau.
Vũ trở về phòng, đầu óc mông lung nghĩ về cuộc gọi lúc nãy.
Nhất định là anh mệt mỏi quá sinh ra ảo giác rồi, trên đời này làm gì có ma quỷ.
Sáng hôm sau, bệnh viện.
"Vũ, mày làm sao mà mắt thâm sì như gấu trúc thế kia?"
Khôi nhìn vẻ mặt phờ phạc hốc hác của Vũ, sợ hết hồn, bây giờ mà là đêm tối anh còn tưởng mình nhìn thấy ma.
"Tao lạy mày, đêm qua mày thức đến mấy giờ đấy? Mày có nhớ đêm nay mày phải trực không?"
Vũ không trả lời, uể oải hỏi lại:
"Cái tài liệu mày nói đâu?"
Nhắc đến tài liệu đó, mắt Khôi sáng lên, đêm qua anh xem qua rồi nhưng không hiểu mấy.
Thằng Vũ học nhiều biết nhiều, cho nó xem thì hơn.
Khôi nhìn trước ngó sau, không có ai thấy, đưa tập tài liệu cho Vũ.
Vũ chẳng nói chẳng rằng nhận lấy, cất vào cặp, bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Ơ hay thằng này, mày định xem một mình à? Có còn là bạn bè không đấy?"
Vũ đi thẳng không thèm nhìn lại một cái, Khôi ngớ người nhìn theo, thằng này cứ như bị ma nhập thế nhỉ.
Đêm nay đến lượt Vũ trực.
Cả đêm qua anh không ngủ được, cũng may lúc trưa tranh thủ ngủ một chút, nếu không sợ là đêm nay không trụ nổi.
Anh lặng lẽ lấy tập tài liệu ra, suy nghĩ một lúc, lại cất trở lại vào cặp.
Tập tài liệu này rất kỳ quái, tốt nhất là đem về nhà rồi xem.
Thằng Khôi nói "chẳng lẽ ma để nó ở đây", anh thì lại nghĩ, chẳng có ma quỷ nào ở đây cả, chuyện quái dị như thế này chỉ có người quyền lực nhất ở đây làm được mà không bị ai phát hiện thôi.
Viện trưởng có liên quan không, khó nói lắm.
Với tài năng của anh, hết năm nay khả năng lớn anh sẽ được ông ta cất nhắc lên làm trưởng khoa tim mạch, người này không thể đắc tội.
Vũ lấy ra điện thoại mới, mở lịch sử cuộc gọi, bần thần nhìn số máy lạ gọi cho anh đêm qua.
Trời xui đất khiến thế nào mà anh lại bấm gọi cho số máy đó, đến lúc anh tỉnh táo lại, thì đã thấy mình đang gọi cho số máy này rồi.
Vũ chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó gần anh.
Da đầu anh tê rần, người cứng ngắc đứng dậy đi về phía phát ra tiếng chuông điện thoại.
Phòng trực nằm ngay đầu cầu thang, Vũ chầm chậm bước từng bước lên tầng trên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại càng lúc càng rõ ràng.
Ở khúc ngoặt của cầu thang, có một cô gái tóc dài ngang mông xõa bù xù đứng nhìn chằm chằm vào anh.
Trên người cô ấy mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, làn da trắng nhợt, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn về phía anh.
Đứng từ xa chỉ thấy cô ấy là một cái bóng trắng có mái tóc vừa đen vừa dài, người yếu bóng vía chắc chắn bị dọa cho chết ngất, ngay đến thanh niên trai tráng như Vũ mới nhìn qua cũng bị dọa cho giật mình.
"Bệnh nhân này, cô ở khoa nào, nửa đêm nửa hôm sao lại đứng ở đây?"
Cô gái chỉ nhìn anh chăm chăm, không đáp.
Chiếc điện thoại trên tay chiếu ngược ánh sáng lên mặt cô gái, khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt, hốc mắt lõm sâu, trên trán còn có vết thương, máu chảy thành một vệt dài từ thái dương xuống đến cằm.
"À, cô là người đêm hôm qua gọi cho tôi à? Cô có chuyện gì cần giúp đỡ sao? Tại sao cô biết số điện thoại của tôi?"
"..."
Mặc cho Vũ hỏi rất nhiều nhưng cô gái không đáp lại một câu, lẳng lặng quay người bước lên tầng trên.
Vũ lo lắng đi theo, càng đi càng thấy kỳ quái, cô gái đi một mạch lên tầng thượng, đi thẳng đến lan can.
Vũ dựng tóc gáy, sợ cô gái nhảy xuống.
Trong bóng đêm, cô gái đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống dưới, vẫy vẫy tay gọi ai đó:
"Chị Mai, em ở đây!"
Tim Vũ đập thình thịch, anh dè dặt bước từng bước đến gần cô gái.
"Cô gái, bình tĩnh lại, hãy nghe tôi, quay lại đây, ở đó rất nguy hiểm!"
Cô gái không có phản ứng, tiếp tục bước về phía trước, giọng nói vô hồn lạnh lẽo cất lên:
"Chị Mai, em ở đây, em xuống với chị đây."
Thần kinh Vũ căng như dây đàn, anh liếc mắt nhìn xuống dưới, thật kỳ lạ, làm gì có ai ở dưới đó.
"Cô đang nói chuyện với ai vậy?"
Cô gái không trả lời, trong bóng đêm, bóng người màu trắng lờ đờ trèo lên lan can tầng thượng, không chút do dự nhảy xuống.
"Cô điên rồi!!!"
Vũ thất kinh hét lên, anh chạy đến bấu vào lan can, thò tay xuống định bắt lấy cô gái.
Giữa khoảng không rộng lớn, gió thổi từng cơn lạnh lẽo ghê người, cô gái như có một sức mạnh vô hình giữ cho lơ lửng giữa không trung mà không rơi xuống đất.
Mặt Vũ tái mét, mồ hôi lạnh nhơm nhớp khắp người anh.
Không thể nào...
Không thể nào...
Trên đời này không thể nào có ma...
Đâu đó có một giọng nói lẫn trong tiếng gió vù vù, văng vẳng truyền vào tai Vũ:
"Cứu em gái tôi... cứu em gái tôi... làm ơn cứu em gái tôi..."
Vũ lạnh toát sống lưng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, anh vội miết hai tay vào áo lau sạch, rồi tóm lấy tay cô gái, kéo cô ấy lên.
Cô gái có thân hình gầy còm da bọc xương, làn da tái nhợt không có một chút sức sống, mắt nhắm nghiền, rõ ràng là một người sống sờ sờ nhưng nhìn vào không khác gì một cỗ thi thể.
Vũ hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đứng dậy bế cô gái định đi về phòng trực.
Anh không thể ở lại chỗ này một giây một phút nào nữa, mọi chuyện xảy ra thật quái dị khiến anh hoài nghi trên đời này thật sự có ma sao.
Lúc này cánh cửa duy nhất từ cầu thang đi lên tầng thượng đột nhiên bị gió thổi đóng lại.
Vũ thật sự nghĩ mình bị ảo giác nặng rồi, gió đang thổi hướng khác làm sao lại đổi hướng thổi cho cửa đóng lại?
Bước chân của anh nặng trịch như có ai đó đang tóm lấy chân anh kéo lại.
"Đừng qua đó... đừng qua đó... mau trốn đi... mau trốn đi..."
Giọng nói lúc nãy lại hòa lẫn cùng tiếng gió mơ hồ truyền vào tai Vũ.
Vũ mất đi ý thức, như một con rối cứng ngắc làm theo, anh bế cô gái đi đến nấp sau bồn hoa ở góc sân thượng.
Két.....
Cánh cửa nặng nề mở ra, âm thanh của sắt ma sát với nền sân vang vọng giữa đêm tối.
Lộp cộp lộp cộp...
Vũ nhìn thấy một đôi giày da đang chầm chậm bước từng bước về phía bồn hoa mà anh đang nấp.
Bóng người mặc áo blouse trắng, đeo chiếc kính gọng vàng tri thức đặc trưng mà Vũ không thể không nhận ra.
Cô gái nằm trong lòng Vũ đột nhiên giật mình, mở trừng mắt, run rẩy bấu vào người Vũ như đang trốn tránh điều gì.
Viện trưởng đi từng bước từng bước về phía bồn hoa, cất giọng thăm dò:
"Thảo ơi!"
Cô gái càng bấu chặt Vũ hơn, run rẩy kịch liệt.
"Thảo ơi! Con có ở đó không? Thảo ơi!"
Vũ cũng căng thẳng không dám thở mạnh dù chỉ một tiếng, trong thâm tâm anh có một ý nghĩ anh nên bảo vệ cô gái này.
Ngay khi tầm mắt của viện trưởng sắp nhìn được Vũ và cô gái, bỗng nhiên ở bồn hoa bên góc kia của sân thượng có tiếng loạt soạt loạt soạt phát ra.
Viện trưởng quay người đi về hướng phát ra tiếng động.
"Méoooooo...."
Một con mèo lông trắng tinh, trên đầu và bụng nó có vết thương, vùng lông trên đầu và bụng vốn trắng tinh của nó bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Nó từ trong bồn hoa đó lao ra, miệng gầm gừ đáng sợ như tiếng mèo hoang.
Viện trưởng đứng ngây ra như tượng nhìn con mèo.
Con mèo liên tục gầm gừ, lông dựng đứng, bất ngờ phóng lên người viện trưởng, móng vuốt sắc nhọn điên cuồng cào ông ta.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play