Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ Ngược] Thù Tội

1 - Kết cục của gián điệp

Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Xin chào!
Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Chúng ta sẽ giới thiệu sơ qua các nhân vật nha. Nếu có nhân vật mới thì sẽ bổ sung sau.
Đầu tiên:
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
NovelToon
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Cậu - Bạch Duy Ân - 19 tuổi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
NovelToon
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hắn - Cố Lẫm - Đại thiếu gia Cố gia. 25 tuổi.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
NovelToon
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh - Cố Viên - Nhị thiếu gia Cố Gia. 23 tuổi.
Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Tiểu Nguyệt - tác giả đại nhân
Mình chỉ giới thiệu đơn giản thôi, giờ vào truyện nha~
________________
Trong một căn hầm tối tăm ẩm ướt, một thiếu niên đang bị treo lơ lửng trên một sợi dây xích.
Đôi tay cậu đã bị cái gông sắt làm cho rướm máu, lộ cả xương trắng ra ngoài.
Cổ tay đau đến chết lặng, giờ cậu cũng chẳng còn hơi sức nhón chân lên để giảm bớt sự ma sát kia. Căn bản mấy vết thương chỗ khác còn nghiêm trọng hơn cả cổ tay.
Thương tích quá nặng thêm việc mất máu quá nhiều nhưng không được xử lý khiến thân thể cậu suy yếu vô cùng. Đầu óc cũng choáng váng mơ hồ.
Đang khi mơ màng thì...
"Cạch"
Cửa sắt của căn hầm mờ ra, một chút ánh sáng mờ nhạt từ ngoài hắt vào nhưng nhanh chóng đã bị mấy cái bóng của những người khác che đi mất.
Một đám người đi xuống hầm, dẫn đầu là hai thanh niên mặc vest đen vô cùng anh tuấn. Đó chính là hai vị thiếu gia của Cố Gia: Cố Lẫm cùng Cố Viên.
Huỳnh Phi - thuộc hạ thân cận của đại thiếu gia Cố gia đi bên cạnh cậu chủ, kính cẩn báo cáo kết quả điều tra cùng bức cung.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Vẫn cứng đầu thế sao?
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Vâng. Một chữ cũng không khai, thưa thiếu gia.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hửm. Thế đã dùng đến cách đó chưa?
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Dạ... Chúng tôi chưa...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hửm? Cậu không biết tên gián điệp này đã khiến cha tôi trọng thương sao?
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Cậu ta từng là người của thiếu gia. Chúng thuộc hạ không dám tùy tiện... /cúi thấp đầu/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Thôi được rồi. Cứ xem xem thế nào đã.
Hắn bước về phía thân ảnh gầy gò đang bị treo kia, tay trái tiện bề vớt lấy một chiếc roi da đầy những mảnh gai kim loại nhỏ, tay còn lại vươn tới nắm lấy tóc cậu.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Vẫn còn cứng đầu đến thế sao?
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
A. Ưm...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Tôi đã nói... Không biết... /thở dốc, thều thào/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Không biết sao? Nếu thế ai sai em cướp tập hồ sơ đó? /cầm roi da nâng cằm cậu lên/
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Tôi tự... Tự lấy...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Không... Liên quan tới ai... Cả...
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tại sao em lại làm như vậy?
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tiểu Ận... Em tiếp cận chúng tôi thật sự chỉ là như thế sao?
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/im lặng, đôi môi khẽ run, mí mắt rũ xuống che giấu gợn sóng trong đôi đồng nâu/
Cậu thực sự cũng không muốn tổn thương họ... Nhưng mối thù kia...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
A Viên. Im lặng ngay cho anh!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh hai...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
/liếc một cái cảnh cáo sắc bén/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Sao nào? Là ai chủ mưu?
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Không có... Chỉ một mình... Tôi...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Nói dối không ngượng miệng.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Tôi không phải đồ ngốc.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Chuẩn bị sẵn cả đường tháo lui. Em đừng tưởng tôi không biết em đã liên hệ với người ngoài. Nếu một mình thì tại sao còn hẹn trước nơi tháo chạy?
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Nghĩ lại xem. Nếu bọn chúng thật sự coi trọng công lao của em. Thì sao lại bỏ em lại?
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
"Đúng vậy... Tại sao?"
Khi cậu vạch định trước kế hoạch với nghĩa phụ để bỏ trốn cùng tập hồ sơ và mấy anh em khác thì... Đã bị chính nghĩa phụ đánh lén rồi ném cậu lại đằng sau. Để mặc cho họ đến bắt cậu lại...
Cậu đã không thể tin được! Thật sự không thể!!!
Cố Lẫm thấy cậu thật sự đã chịu đả kích đủ mạnh nhưng vẫn không chịu ngừng lại, cha hắn vẫn còn hôn mê. Mùi vị của việc bị phản bội bởi người mình luôn tin tưởng thật sự không hề dễ chịu. Vậy à hắn vẫn không nở giết cậu ngay tại chỗ. Thế thì cứ tiếp tục hành hạ dày vò, âu cũng sẽ phát tiết bớt nộ khí. Nghĩ thế, hắn tiếp tục nói:
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
À còn... Sấp tài liệu đó là. Giả.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/lập tức ngước mặt lên, ánh mắt khôg thể tin được/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Ahahahahahaha... - Phá lên cười.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Em tưởng Hoa Long bang dễ dàng bị bắt thóp tới vậy sao?
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Sao nào? Công cốc cả rồi... Giờ thì mau nói đi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Cha của tôi cũng may là đã qua cơn nguy kịch. Nếu không thì em sẽ còn thảm hơn như thế này đó.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Cái gì?! Ông ta... Chưa chết sao???
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Lão Ma Đầu của Hoa Long bang làm sao có thể nói chết là chết. Chỉ là bây giờ ông ấy còn chưa khỏe hẳn mà thôi. Đợi tới khi cha khỏe lại mà em vẫn cứng đầu thì... Em hiểu mà. Nhỉ?
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/vẫn im lặng/
Một khoảng lặng bao trùm cả gian hầm tối. Chân mày của Cố Lẫm dần chau lại. Đến một lúc, hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn.
"Chát, vút chát."
Tiếng roi quất mạnh, dồn dập.
"Vút chát, VÚT CHÁT!!!"
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/im lặng mím môi, không rên một tiếng chịu đựng nhưng chỉ vài chục roi sau, mi mắt cậu đã sụp xuống, mất ý thức/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hừ. Các người dù phải dùng thủ đoạn gì cũng phải khảo cho ra. Không cần nương tay!
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Dạ!
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
"Bạch Duy Ân, đây là do em ép tôi, ép tôi phải hạ nhục em như thế!"
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh hai. Không thể!
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Cố Viên. Cậu đủ rồi! Cha khó khăn lắm mới qua cơn nguy kịch, đến tận bây giờ cha vẫn còn hôn mê đấy. Đừng vì một người ngoài mà gây bất hòa với cha. Bạn giường, thân tín cùng thuộc hạ đều có thể thay mới, nhưng cha thì chỉ có một thôi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hơn nữa... Cậu không nhớ mẹ và tiểu đệ của chúng ta đã mất mạng như thế nào sao?
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hà. Thực sự là ngu xuẩn mà. /ngước mặt ngạo nghễ nhưng lại rất đậm bi thương... /
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Không ngờ, tất cả chúng ta lại giẫm vào vết xe đổ thêm một lần nữa...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Từ giờ anh sẽ không tin thêm bất kỳ ai. Cả cậu cũng phải như thế. Hiểu chứ?
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Em đã biết.
Cố Viên rời khỏi căn hầm với một vẻ mặt nặng nề u ám. Anh ghé sang một quán bar, ngồi uống một chút cho khuây khỏa nỗi lòng.
Đang uống thì có một thanh niên đến ngồi cạnh. Người đó là Quách Tuấn, là anh em chí cốt của Cố Viên, danh nghĩa là thuộc hạ thân cận dưới trướng của Nhị thiếu Cố gia.
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Thiếu gia.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tuấn. Cậu nói đi. Tôi phải làm sao đây?
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Em ấy đã như thế bảy ngày rồi... Tôi nhìn vào mắt Tiểu Ân. Tôi biết em ấy không muốn làm chúng ta tổn thương...
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
/rót rượu cho mình và rót thêm cho Cố Viên/
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tôi sợ Duy Ân chịu không nỗi... Nếu em ấy không muốn, tại sao còn làm? /vùi trán bàn tay đang chống trên bàn/
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Được rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Kết cục của gián điệp là như thế. Nếu Duy Ân đã dám làm thì đã phải nghĩ đến hậu quả trước đó rồi.
Đúng, hậu quả của gián điệp luôn rất tàn khốc.

2 - Đau

Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Cởi xích.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hư... Hưm... /cảm thấy bị đụng chạm nên khẽ cựa quậy/
Duy Ân hé mắt, hình ảnh nhòe nhoẹt chao đảo trước mắt dần tụ hội, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Huỳnh Phi.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Nếu cậu còn cứng đầu thì bọn tôi buộc phải làm như vậy thôi.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/im lặng, cơ thể mềm oặt, hơi thở yếu ớt/
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
/nhìn đàn em, gật đầu một cái/
Một đám nam nhân lực lưỡng vây lấy Duy Ân, bắt đầu xé rách hết quần áo vốn đã rách bươm của cậu.
"Roẹt!"
Thân thể lõa lồ, Bạch Duy Ân co ro rút người lại.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Đ... Đừng...
Bốp!
Một người vươn tay đấm mạnh vào mặt Tiểu Ân, cậu choáng váng nằm vật ra nền đất dơ bẩn.
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Vì mày mà Đại Đản mới bị giết chết! Đồ con gián bẩn thỉu!
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Đại Đản rõ ràng rất thích mày... Vậy mà... Hức.
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Nó thông minh, còn rất ngoan... Vậy mà mày nỡ lòng nào... Hức.
Đại Đản chính là cún cưng của mấy anh em trong Hoa Long bang... Nhưng sau cuộc truy đuổi, mấy anh em tìm thấy thân xác đã lạnh ngắt của nó ở bìa rừng Ngạn Lâm, dưới chân Hóa Nhiếp Sơn, trên da lông cũng có rất nhiều vết xây xát. Rõ ràng đã bị ngược đãi vô cùng tàn nhẫn trước khi chết.
Mấy anh em trong Hoa Long bang nghĩ Đại Đản vì trúng đạn dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng còn lí do thực sự thì không ai rõ. Có điều, họ khăng khăng cho đó là do cuộc nả đạn khi truy đuổi gián điệp, chính là Bạch Duy Ân.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
A Khoan. /liếc nhìn/
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Hừ!
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Tiểu Bạch. Đừng chống chế vô ích nữa.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Cậu tốt nhất là mau khai ra đi. Đừng để chúng tôi phải ra tay tàn nhẫn.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Dù sao chúng ta cũng từng đồng cam cộng khổ. Phi ca tôi cùng mọi người cũng từng làm anh em với cậu một thời gian, chúng tôi luôn xem cậu như tiểu đệ.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Còn đám người kia thì sao? Chúng bỏ cậu lại, cậu vì bọn chúng hy sinh như thế, không đáng đâu.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Không... Không thể... /yếu ớt lắc đầu/ Khụ!
Duy Ân hộc ra một búng máu tươi.
Tâm cậu đang rất loạn...
Họ nói đúng, vị nghĩa phụ cứ tưởng chừng như coi trọng cậu kia đã bỏ cậu lại.
Chính ông đã chĩa súng bắn vào bắp chân cậu để cậu không thể chạy được nữa.
Đại Đản đúng lúc đó chạy tới. Nó đã lao đến cứu cậu nên mới bị ông bắn chết. Tận mắt chứng kiến mọi thứ, cậu làm sao mà ngờ được.
Lúc Bạch Duy Ân bị nghĩa phụ đánh gục trên đất cậu đã rất hoang mang.
Đã thế, ông ta còn lôi người bạn thân thiết vô cùng quan trọng với Tiểu Ân ra uy hiếp cậu. Duy Ân thực sự càng không thể hiểu nỗi.
Ánh đèn nhập nhoạng trong căn hầm tối tăm khẽ giật giật. Cậu cứ thế lâm vào hồi ức.
Ngày kết thúc kế hoạch... Ngạn Lâm - Hóa Nhiếp Sơn.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Nếu để lộ dù chỉ một chút tiếng gió về chúng ta, Diệp Tử sẽ lập tức mất mạng. /đôi mắt lạnh lùng nhìn Bạch Duy Ân/
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Nghĩa phụ... Tại sao? Sao lại đối với con như vậy?
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Vì ta hận!
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hận...? Hận sao? /ngất/
Diệp Tử
Diệp Tử
Duy Ân!
Diệp Tử
Diệp Tử
DUY ÂN!!!!
Trở lại thực tại...
Đôi mắt Bạch Duy Ân dại ra, mặc kệ sự đưa đẩy liên tục bạo tàn của đám người.
Tay chân cậu bị kềm kẹp, khóe miệng nhỏ bị nhồi nhét vật mang mùi vị tanh hôi của đàn ông.
Hai cánh mông đều đã bị va chạm đến thâm tím, bắp đùi cũng nhớp nháp rát nhiều thứ dịch thể trắng đục ám muội
Hơn nữa còn loang lổ rất nhiều máu.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hư... Hưm... Ưm...
Anh em Hoa Long bang
Anh em Hoa Long bang
Thảo nào đại thiếu gia lại thích nó tới vậy. Đúng là bót mà. Sướng chết mất!
Anh em Hoa Long bang
Anh em Hoa Long bang
Arghhh~
"Bạch, bạch, bạch..."
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hưm... Ư...
Anh em Hoa Long bang
Anh em Hoa Long bang
Rên thật ngọt.
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/khóe mắt thấm tràn một giọt lệ/
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hức... "Đau... Đau quá..."
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Làm ơn... Dừng lại đi...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/ngất/
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
TIỂU ÂN!!! MAU DỪNG LẠI!!!
_________

3 - Mùi của âm mưu!

Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tiểu Ân. Tiểu Ân à! Em mau mở mắt ra đi, nhìn anh này... /cố lay tỉnh Duy Ân/
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hưm...
Cậu hoàn toàn vô ý thức, chỉ mềm oặt cả thân thể, mặc cho anh lay gọi thế nào mí mắt cũng chẳng thể nâng lên nỗi... Sắc mặt Duy Ân trắng xanh, hơi thở nặng nhọc khò khè, miệng khó khăn hé ra hớp khí. Hàng mày cau lại thể hiện sự đau đớn của chủ nhân của nó.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Không được rồi... Phải tới bệnh viện ngay!
Anh lấy áo bành tô của mình khoác lên người cậu rồi nhìn về phía Quách Tuấn ra lệnh.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tuấn! Nhanh lên! Mau chuẩn bị xe!
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Dạ! Nhị thiếu!
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Không thể được! Nhị thiếu gia à!
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Đại thiếu gia sẽ không cho phép, cậu không được mang người đi.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
/mặc kệ, tiếp tục bước/
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
/chắn ngang/
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Cậu mau tránh ra cho tôi!
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Bang chủ cùng đại thiếu gia, tôi không thể giao đãi... Thứ cho tôi, nhị thiếu.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
MAU TRÁNH RA! /cắn chặt hàm răng mà rít ra từng chữ, mắt tràn ra sát khí khiến mấy anh em Hoa Long bang đều rụt người run sợ/
Cố Viên vốn cao lớn, thân hình một mét chín lực lưỡng vô cùng lấn át những người đối diện, anh nhẹ nhàng lách người, thẳng tắp bước đi.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Nhị thiếu. Cậu không thể!
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Quách Tuấn - Thuộc hạ Cố Viên
Lời nói của nhị thiếu Hoa Long bang chắc cũng có cân lượng của nó. Nếu trái lời người mang thân phận lớn nhất hiện diện, cậu biết luật của chúng ta mà. Đúng chứ?
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Hừ!
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Tất cả tránh ra!
Mặc kệ sự không ưng ý cùng ánh mắt phẫn hận của đám người, Cố Viên vẫn bế thốc Duy Ân lên rồi đưa người khỏi căn hầm.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
/nhìn vẻ lo lắng của Cố Viên, khuôn mặt âm trầm, bàn tay siết chặt đến run rẩy/
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
"Chết tiệt... Vậy mà lại bị phá hư mất."
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
A Khoan.
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Dạ! Phi Ca.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Báo cho đại thiếu gia, ngay lập tức.
Huỳnh Phi đợi người giải tán bớt thì đi vào phòng riêng tại cứ điểm của mình.
Gã chốt kín cửa rồi bí mật lấy ra từ một cái hố nhỏ dưới chân giường một chiếc điện thoại di động, bật nguồn rồi thực hiện cuộc gọi.
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Cố Viên đã đưa người cướp đi rồi.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Tiểu tử ấy có khai gì không?]
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Rất kín miệng. Một chữ cũng không khai.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Liều thuốc?]
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Vẫn đủ.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Tiếp tục tiến hành theo kế hoạch. Trò hay sẽ còn ở phía sau. Hahaha.] /Cười phá lên/
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Ông nhất định phải đảm bảo an toàn cho Diệp Tử.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Hà hà. Cậu lo gì? Chẳng phải chúng ta đều có cùng mục tiêu sao? Kẻ thù của kẻ thù là bạn. Chúng ta là đồng minh.]
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Cậu và tôi đều báo được thù, đều thực hả dạ. Không phải sao?]
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Nhưng... Chẳng phải chỉ cần giết được Cố Án thì sẽ...
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Mọi chuyện sao có thể đơn giản như vậy?! Người đó cùng hài tử của ta. Cả gia tộc của cậu nữa... Giết một mình hắn, đủ sao? Cậu nói đi.]
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Tôi...
Phải... Cả gia đình "Huỳnh Phi", đại ca ca, hai vị tỷ tỷ và một tiểu đệ chỉ vừa mới một tuổi, cha mẹ, ông bà... Đều bị giết thực thảm. Hai người tỷ tỷ đã bị đám người kia lăng nhục cho đến chết! Một lũ cầm thú!
Chỉ vì cuộc đụng độ của hai bang phái mà họ giết luôn cả những người vô tội.
Cha mẹ "Huỳnh Phi" vì không biết rõ nên mới cứu Cố Án.
Sau đó bang phái kia lần tìm dấu vết rồi bắt được mẹ, lấy mạng sống của bà ấy ra uy hiếp cha, bắt cha dẫn người truy đuổi Cố Án.
Cuối cùng không rõ khoảng thời gian ở giữa kia chuyện gì đã xảy ra. "Huỳnh Phi" chỉ biết sau đó ba ngày, Cố Án quay lại và giết sạch cả gia đình mình.
Chỉ có "Huỳnh Phi" là may mắn sống sót, hoán tên đổi họ thành Huỳnh Phi bây giờ rồi trà trộn vào Hoa Long với mong muốn báo thù rửa hận.
Huỳnh Phi nhớ rõ từng khuôn mặt cùng giọng cười hả hê của những kẻ thủ ác, sau đó triệt hạ chúng dần. Giờ thì lại thay thế chúng trở thành cánh tay đắc lực của Bang chủ Hoa Long bang cùng đại thiếu gia.
Chỉ tiếc... Mạng ông ta thật lớn!
Huỳnh Phi năm lần bảy lượt muốn tiếp cận giải quyết trực tiếp, nhưng vẫn chẳng có lần nào thành công.
Mãi cho tới khi gặp được lão già này.
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Cho nên, cứ vậy đi.]
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
Kẻ Bí Ẩn Đeo Mặt Nạ Cáo
[Khi mọi chuyện kết thúc. Tôi sẽ để cho cậu và Diệp Tử rời đi.]
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
Được.
_______
Phòng bệnh của Hoa Long bang chủ - Cố Án.
Cố Lẫm ngồi bên giường, ánh mắt không che giấu dù chỉ là một chút đau thương.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Cha... Con nhất định sẽ tìm bằng được kẻ chủ mưu! Trả thù cho mẹ, tiểu đệ cùng người nữa... Nên người nhất định phải tỉnh lại.
Phòng bệnh lại rơi vào trạng thái yên tĩnh. Đến cả một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Một lát sau hắn mới nói tiếp:
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hà... Cha nói xem, tại sao em ấy lại lựa chọn điều đó? Phản bội chúng ta.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Không. Từ đầu Tiểu Ân đã không thuộc về Hoa Long.
Cố Lẫm ngồi thêm một chút rồi đứng dậy.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Con đi trước, người nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại. Đừng mãi ngủ như mẹ...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Thực khó mà...
Cố Lẫm bước ra khỏi phòng bệnh, căn dặn thuộc hạ bảo vệ thật cẩn thận sự an nguy của Cố Án. Nếu tình trạng ông cho phép thì hắn đã cho người đưa ông về nhà dưỡng thương. Nằm bệnh viện thực sự không an toàn khi họ còn chưa làm rõ ai là kẻ chủ mưu sau mọi việc.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Bạch Duy Ân. Nếu em vẫn còn ngoan cố. Tôi sẽ không nương tay thêm nữa.
_________
Trên xe hơi riêng của Cố Viên.
Anh ôm ghì cậu trong lòng, cố dùng hơi ấm của bản thân để sưởi cho cậu.
Người Duy Ân rất lạnh, chỉ mới có vài ngày mà chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt cũng hốc hác thấy rõ... Cậu nằm đó tựa vào lòng anh, yên tĩnh vô cùng. Thấy khóe mắt Tiểu Ân vẫn còn vương chút nước, Cố Viên vươn tay, dùng ngón cái khẽ lau qua, lau luôn cả dịch đục dính đầy trên mặt Duy Ân.
Bạch Duy Ân hé mắt... Hàng mi dày cong cùng đôi môi đều run run...
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tiểu Ân. Là anh đây...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
/môi mấp máy, thều thào.../ Đừng... Đau...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Lẫm ca... Viên ca... Xin...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Xin lỗi... Hộc... Xin... Lỗi...
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Không sao cả Tiểu Ân... Đừng sợ...
Duy Ân (thụ)
Duy Ân (thụ)
Hưm... /lại mơ màng khép kín mắt... /
Đột nhiên Cố Viên cảm thấy bắp đùi mình như bị thấm ướt bởi một chất lỏng nong nóng sền sền. Sau đó nó lại càng lan rộng xuống ống quần.
Nhìn lại thì... Đó toàn là máu!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Tiểu Ân?! Máu... Nhiều máu quá! Nhanh lên đi!
Tần Nại - Thuộc hạ Cố Viên
Tần Nại - Thuộc hạ Cố Viên
Tôi đã chạy nhanh hết mức rồi. Tuyết phủ dày quá!
Vụt!
Chiếc xe lao nhanh...
_________
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
A Khoan - Thuộc hạ Cố Lẫm
Đại thiếu gia! Nhị thiếu gia đem tên gián điệp kia cướp đi rồi!
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Hừ! Tại sao cậu không báo cho tôi sớm hơn?!
Cố Lẫm vô cùng phẫn nộ. Cha dù qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê chưa rõ ngày tỉnh lại.
Đáng lẽ ra ông đã chết nhưng cũng may ê kíp bác sĩ của bệnh viện tư nhân Cố gia đều là những người có khả năng. Nếu không thì... Không chỉ đơn giản là hôn mê sâu như hiện tại đâu.
Thế mà Cố Viên đó lại còn...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Lập tức đến đem người về!
_______
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Em ấy sao rồi?
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Tạm thời qua cơn sốc. Cũng may là kịp thời truyền máu.
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Mấy vết thương khác cũng thực sự không tốt... Tiểu Ân cần ở lại đây một thời gian.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh có thể nói rõ ràng hơn không?
Tiếng bước chân dồn dập.
Một toáng người tuồn vào bệnh viện...
Cố Lẫm vô cùng phẫn nộ kéo người vào bệnh viện, thuộc hạ Hoa Long bang đứng tràn đầy cả hành lang trước phòng cấp cứu.
Cố Viên cùng bác sĩ nhanh chóng chạy ra ngăn đón.
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh hai! Sao anh lại dẫn nhiều người đến đây như vậy?
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Tôi đến mang người về. Để tránh cậu thả chạy mất con gián đó!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Anh không thể làm như vậy!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Nếu em không đưa Duy Ân đi kịp thì em ấy đã mất mạng rồi!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Bây giờ Tiểu Ân vẫn còn hôn mê chưa tỉnh... Anh...
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Tôi bảo cậu tránh ra!
Hai người bắt đầu lao vào ẩu đả. Cố Lẫm còn cao to hơn cả Cố Viên, thân thủ cũng giỏi hơn nhiều. Nên rất nhanh anh đã bị hắn ép sát rồi khóa đòn, nằm mọp trên đất.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Trói nhị thiếu gia lại. Cấm túc cho tới khi tôi cho phép thả người.
Anh em Hoa Long bang
Anh em Hoa Long bang
Dạ! Đại thiếu gia!
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
Các người mau buông tôi ra!!!
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
/đánh một cú vào gáy Cố Viên/
Cố Viên (công 2)
Cố Viên (công 2)
/ngất/
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Được rồi. Mau đem đi đi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Bây giờ thì, tôi xin phép đem người về.
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
/cau mày chắn trước cửa/ Anh không được mang bệnh nhân của tôi đi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Bác sĩ Kiều, anh đừng tưởng cha tôi nể trọng anh thì có thể muốn làm gì thì làm. Ai cũng được, chỉ trừ Bạch Duy Ân.
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Có chuyện này... Tôi...
Huỳnh Phi
Huỳnh Phi
/ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Kiều Mạch/
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
/liếc nhìn Huỳnh Phi, cuối cùng im lặng lách người/
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Xin lỗi, phòng ICU không được phép vào quá nhiều người. Cậu Huỳnh cùng các anh em mạn phép chờ ở ngoài đi.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Huỳnh Phi. Một mình tôi vào.
Hai người bước vào trong...
Cùng tiến đến bên giường Duy Ân.
Cố Lẫm lúc này mới hút một ngụm khí lạnh...
Bộ dạng Duy Ân lúc này đúng là rất thảm.
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Ngoài thuốc kích dục cùng Heroin, còn có một lượng dược chất không rõ loại được bơm vào máu Duy Ân.
Cố Lẫm (công 1)
Cố Lẫm (công 1)
Cái gì?! Tại sao lại như vậy? /khẽ nhăn đầu mày/
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Tôi vẫn chưa kịp nói với A Viên.
Bác sĩ Kiều Mạch
Bác sĩ Kiều Mạch
Nhưng còn anh, anh vẫn định đưa Duy Ân đi khỏi sao?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play