Tôi đang trên đường đi về nhà thì bổng nghe tiếng của Thuyên Yên - cô bạn thân chí cốt nhất của tôi gọi lại từ phía sau. Tiếng hét của cậu ấy quả là không lẫn vào đâu được. Tôi xoay người lại thì thấy Thuyên Yên vừa chạy vừa hất hải gọi tên mình
- sao vậy Tiểu Yên? nhìn mặt cậu xem\, không khác gì con mèo mè nheo cả - tôi cố ý trêu chọc
Cậu ấy vừa thở hổn hễn, cố nén lại để nói ra từng chữ
-giờ này... giờ này.. cậu còn... vui vẻ ..vậy sao...hả Thể Hy?
- sao chứ? có gì mà quản được việc mình không được vui? Vả lại\, hôm nay còn được khen ngợi vì bài thuyết trình\, chiều nay nhất định cậu phải qua nhà mình để dùng bữa đó.
- chuyện này... chuyện này tính sau đi... Thế Hy à\, cậu thật sự chưa biết gì sao?
Tôi hơi tò mò khi nghe cậu ấy nói đến đây. Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng phải chuyện tôi từ chối đi cắm trại cùng lớp chứ? Ôi trời... tôi ghét nhất là đi những hoạt động như thế này!
- đừng có nói với mình là việc đi cắm trại nha\, mình nhất định không đi đâu\, mình về đây.
- Thế Hy\, cậu sắp được gả cho đại thiếu gia của tập đoàn X-SAO rồi đó\, cậu vẫn thản nhiên được hay sao? - Thuyên Yên cố nhấn mạnh giọng lại để thể hiện sự nghiêm trọng của sự việc
Tôi hoàng hồn. Chuyện này là sao? Tôi gả cho ai cơ chứ? Hình như tôi không nghe cậu ấy nói nhầm một từ nào! Không thể nào, tôi vẫn còn đang đi học, tương lai tôi rộng như thế thì làm sao có chuyện này xảy ra, nhất định là cậu ấy nghe sai rồi
- này Tiểu Yên\, trưa nắng cậu bị ấm đầu sao? Cậu cũng biết là Lâm Thể Hy mình đây chưa hề muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì trên đời. Hà cớ gì mình phải lấy người đó như tin đồn cậu nghe được.
- mình vừa nghe cha mình nói đó Thế Hy à. Cậu quên hôm nay cha cậu và cha mình có cuộc họp cổ đông ở tháp QP sao? cuộc họp vừa kết thúc là cha mình đã gọi cho mình biết về vấn đề này
Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Quả thật hôm nay có cuộc họp cổ đông lớn trong thành phố. Tôi lật đật lên xe, yêu cầu tài xế chạy nhanh nhất có thể để mau chóng về đến nhà. Trên đường đi, tôi như ngồi trên đống lửa, lòng hừng hực muốn bùng cháy vì cái tin thất thiệt này.
- cô chủ\, đến nhà rồi!
-....
- cô chủ\, đã đến nhà rồi!
-...
Phải đến lần thứ 3 người tài xế trên xe gọi thì tôi mới giật mình xuống xe. Tôi đi vùng vằng vào trong, cảm giác như muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ. Tin nhắn trong điện thoại cứ vang lên. Là Tiểu Yên bảo tôi phải bình tĩnh mà giải quyết, phải hết sức bình tĩnh, có chuyện gì thì nhấc máy gọi cho cậu ấy đến.
Tôi nhìn thấy cha mình đang ngồi ở phòng khách. Lập tức tôi bước vào mà không một tiếng chào hỏi
- chuyện đó là sao vậy cha?
Cha tôi chưa hình dung ra điều tôi muốn hỏi là gì, tôi liền bộc bạch nói tiếp
- chuyện cha muốn gả con cho cái tên đại thiếu gia gì đó có phải là sự thật không ?Cha trả lời con biết đi!
Tôi hơi lớn giọng, điều đó khiến cho mẹ tôi từ trên đi xuống. Xem ra tình hình lúc này khá căng thẳng
- Thể Hy à\, con bình tĩnh đã. Con vừa học về mau mau vào trong nghĩ ngơi đi\, chuyện này lát nữa mẹ sẽ hỏi cha con sau\, được chứ?
- không! Con muốn nghe bây giờ\, tại sao cha lại làm vậy? Cha biết con không chấp nhận việc kết hôn mà không có tình cảm đôi bên?
- tình cảm đôi bên? - cha tôi có vẻ tức giận liền đập bàn thật mạnh
Tôi cũng khá nhạy cảm, hơi bàng hoàng.
- con có biết nếu như không có cuộc hôn nhân này của con\, thì cả gia đình mình\, cả công ty bao đời nay của tổ tiên họ Lâm còn đứng vững không chứ? Con đã xem tin tức chưa?
- ông bình tĩnh đã\, đừng... - mẹ tôi khuyên can
- Công ty của mình bị lỗ vốn tận 800 triệu USD\, con có hiểu nếu như cha không đồng ý việc này thì chỉ trong vài ngày nữa thì cả nhà mình khuân gói ra đường ở\, bàn thờ tổ tiên bị vứt không thương xót không hả?
- ... - tôi im lặng\, sự im lặng một cách đáng sợ
Cha tôi bắt đầu nhẹ giọng lại, mẹ tôi cũng không tránh khỏi những giọt nước mắt
- Thể Yên\, cha mẹ không hề muốn việc này xảy ra\, con có thể... vì gia đình\, vì dòng tộc mình mà...
- con xin phép vào phòng trước...
Tôi lặng lẽ bỏ vào trong. Không ngờ việc này là thật, đúng là thật rồi. Tôi không tin vào tai mình đã nghe được gì nữa. Tôi mở điện thoại lên, tra tên "đại thiếu gia của tập đoàn X-SAO" trên google. Hàng loạt kế quả đưa ra
- cái gì chứ? - tôi hốt hoảng - hắn ta chẳng phải là có vợ rồi sao? hắn ta... cái tên Úc Khải Tôn\, rõ là hắn ta... - tôi tức nghẹn đến mức không nói ra từ nào rõ
Điện thoại tôi đỗ chuông, là Thuyên Yên. Chắc hẳn cậu ấy đang lo lắng nghe tôi lắm
- Thể Hy à\, cậu ổn chứ? mình qua với cậu nha
- Yên Yên à - tôi nức nở - chuyện này là thật rồi\, là thật Yên Yên\, hắn ta là Úc Khải Tôn\, hắn ta có vợ rồi cơ mà
- cậu ở yên đó\, không được làm điều gì dại dột\, mình qua với cậu\, ở đó chờ mình\, cậu không được khóc nữa nghe không?
Tắt máy, căn phòng tôi lại trở nên yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng cây bằng lăng đang xào xạc trước cửa sổ ở phòng. Tôi nghĩ lại, một người tài hoa, có cả vợ đẹp như hắn tại sao lại đồng ý giúp đỡ gia đình tôi với số tiền lớn như vậy chỉ để "lấy thêm của nợ" như tôi về?
- đại thiếu phu nhân à\, tôi thấy việc này không đúng với gia quy từ trước đến nay - bà Vú thân cận góp ý
Chu Phí - vợ của Úc Khải Tôn, con gái lớn của tập đoàn Thừa Thiên đồng thời là một trong các tổ chức lớn ở HongKong đang nằm ườn trên chiếc ghế để tận hưởng khí hậu mát mẻ bên ngoài, cô rất mãn nguyện với những gì mình vừa làm.
- bà nói sao? bà thấy tôi làm không đúng? việc gì không đúng? - Chu Phí đang cầm tờ tạp chí đọc\, ánh mắt không nhìn lấy bà Vú kia một lần
- từ trước đến nay\, không ai lại đi lấy thêm vợ cho chồng mình. Đặc biệt là người có thân phận và địa vị cao như đại thiếu phu nhân bây giờ
- không được? ai lấy quyền gì cấm tôi? chẳng những tôi lấy cho chồng mình một người vợ\, mà có thể hơn số đó. Dù gì đây không phải việc của bà\, bà đừng xen vào nữa
- à dạ\, chào đại thiếu gia....
- bà lui xuống đi! - giọng nói trầm cất lên - em vừa nói cái gì?
Chu Phí nhẹ nhàng đặt tờ tạp chí xuống bàn, thân hình mảnh mai ngồi dậy, nở nụ cười thật tươi như thay cho lời chào
- thay vì để anh đi lung tung bên ngoài ngủ hết cô này với cô khác. Vậy thì em nên giúp anh cưới hẳn một cô vợ xinh đẹp\, giỏi giang về phục vụ. Anh thấy thế nào? Hài lòng chứ? - câu nói có phần thách thức
- tư cách của một người vợ như em thật là khá khen! - hắn nhếch mép
- vậy sao? em cũng thật khâm phục tài năng của mình đến mức chắc ngày mai em phải tự thưởng cho mình chuyến du lịch vòng quanh thế giới vài tháng rồi về lại đây.
- đầu óc em không bình thường sao? Việc anh không muốn thì đừng bắt ép anh! anh cảnh cáo em
- hôm nay chồng em có vẻ hơi lớn tiếng với em rồi đây! Một tháng 30 ngày\, để em đoán xem\, anh ngủ với 29 cô? hay 31 cô? hay là hơn số đó? Em chỉ là muốn tốt cho anh thôi mà
- em đang xem tôi như cái máy giải quyết nhu cầu tình dục ? tôi nói cho em biết\, dù tôi có ngủ với ai đi chăng nữa thì cũng chẳng đến lượt em được phép ngủ với tôi!
- anh thật là cao thượng. Đã hơn 6 năm chúng ta chưa lên giường với nhau rồi chứ nhỉ? Anh có muốn trước khi anh đường đường cưới người khác\, lên giường với "vợ lớn" lần cuối không?
- nếu như lời đề nghị lên giường với em cách đây 6 năm trước\, tôi sẽ chẳng ngần ngại đồng ý\, còn bây giờ? hừ... tôi chỉ sợ em "yếu sinh lý" đến mức không chịu nổi một "nhát" của tôi thôi!
- anh.... - cô tức giận nắm tay thành quả đấm đập mạnh xuống ghế\, ánh mắt câm phẩn nhìn theo bóng dáng của hắn - mau cho người thu xếp công việc để hoàn thành kế hoạch này đi!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- đừng khóc nữa mà\, ngoan nha\, ngoan nha - Thuyên Yên an ủi tôi từ nãy đến giờ
- làm sao chứ? cậu không thấy là mình...mình sắp làm vợ bé của người ta rồi sao? mình...mình....
Tôi tủi thân đến mức nói không ra hơi, thật sự nếu không có Tiểu Yên nãy giờ bên cạnh mình, chắc chắn tôi đã nghĩ ra những chuyện dại dột để làm rồi.
- tuần sau là đám cưới của cậu rồi đó\, chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn bây giờ\, cho nên đừng khóc như vậy nữa có được không? - Tiểu Yên buồn rầu vỗ về tôi
- tuần sau? tại sao lại nhanh như vậy chứ? Chẳng phải... mọi chuyện đều được giải quyết ổn thõa cả rồi sao? Không thể cho thời gian nhiều ra à? 1 năm? 2 năm? hay 3 năm cũng không được?
- vợ của Úc Khải Tôn không phải dạng đáng để cậu nói nhiều lời đâu! Mình đã từng nghe rất nhiều tay máu mặt kể về cô ấy\, bởi vì vậy...
- cậu nói tiếp đi
- mình nghĩ rằng... cuộc hôn nhân này... là do Chu Phí đứng ra làm\, không phải do hắn ta thực hiện
- Chu Phí? Đó chẳng phải là con gái của tập đoàn Thừa thiên \, con gái cưng của Chủ tịch tập đoàn nổi tiếng lâm thời Chu Thiên?
- kiến thức của cậu rộng hơn rồi đó. Chính vì vậy\, từ giờ lời ăn tiếng nói và cách hành xử của cậu phải nhìn trước ngó sau\, kẻo...không may lại phận lòng cô ấy
"Cốc...cốc...cốc" - tiếng gõ cửa từ bên ngoài, một người bước vào thông báo có vị khách đặt biệt đến muốn gặp tôi
- là ai vậy?
- dạ thưa tiểu thư\, là đại thiếu phu nhân của tập đoàn X-SAO
- sao chứ? vừa mới nhắc mà đã.....
- mạnh mẽ lên Thể Hy\, mình đi theo cậu đây!
Tôi lê đôi chân nặng trĩu của mình xuống lầu. Vừa đến nữa thềm đã thấy bóng dáng của cô ấy ngồi chễm chệ trên ghế rồi. Thật khiến người khác lo lắng mà. Cha và mẹ tôi cũng đã có mặt ở đó để "nghênh đón". Họ làm tôi cảm thấy bản thân mình quá "thấp hèn" để đi "cầu thân".
- mời cô ngồi\, chúng tôi không biết hôm nay cô sẽ đến nên không chuẩn bị gì kịp
- à\, không sao đâu\, tôi chỉ muốn ghé qua xem mắt vợ của chồng mình thôi
"vợ của chồng mình" sao? Câu nói ấy mang ý nghĩa gì vậy? Là cô ấy muốn điều này, chứ có phải tôi đến cầu xin cô ấy "gả" chồng cô ấy cho tôi đâu?
- Thể Hy\, con mau xuống đây
Tôi bị ánh mắt đối diện nhìn khắp người mình, đảo đi đảo lại khiến tôi có cảm giác vô cùng khó chịu. Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại , mặt đối mặt, tim tôi đập không ngừng.
- chào em\, rất vui được gặp em. Chị là Chu Phí \, người đến đây để gặp em hôm nay
Tay tôi hơi run, sắc mặt cũng chẳng khá hơn. Nhưng tâm vẫn vững, thở nhẹ rồi tôi đáp
- chào chị\, thật vui khi biết chị
- em xem qua một số nội dung bên dưới đây\, thắc mắc điều nào\, hỏi ngay chị nhé
Cô ấy chìa ra một bản giấy toàn chữ. Ôi thật mệt mà!
"- Điều 1: Không được ăn mặc hở hang khi có Úc Khải Tôn ở nhà
- Điều 2: không được nói chuyện ngọt ngào hay tỏ thái độ đáng thương với Úc Khải Tôn
- Điều 3: Khi làm tình xong liền "phòng ai nấy ngủ"\, không được ở lại dang díu
- Điều 4: Kĩ năng "Giường Chiếu" đầy đủ
- Điều 5: Thân phận là "vợ bé" nhưng sau khi sinh con xong thì "đường ai nấy đi"
......
- Điều 10: Không được tự ý ở cạnh Úc Khải Tôn"
Những điều lệ này thuộc hệ phong kiến sao? Cái gì mà giường chiếu? Sinh con? Không ngờ cô ấy chỉ muốn lấy vợ trên danh nghĩa cho chồng mình nhưng cái quan trọng nhất là sinh con nối dõi?
- em đọc xong hết chưa? thắc mắc gì không?
- em... việc này...
- đúng! Việc của em chỉ sinh con\, sau đó em được tự do theo đúng nghĩa. Em thuận ý bây giờ thì tiền 800 triệu USD của gia đình em sẽ được hoàn lại ngay. Em thấy sao?
- đồng ý đi con - cha tôi giục
- cha à\, nhưng con... - tôi có chút bất bình trước sự việc tôi không hề nghĩ đến kết cục như thế
- sao? cả nhà thấy ổn chứ? Nếu được thì ngày mai tổ chức đám cưới\, nhưng mà... thiếu chú rễ nhé! Anh ấy không hề rãnh rổi vào bất kì thời gian nào nên việc này hơi bất tiện.
Lại là chuyện gì nữa đây? Muốn tổ chức đám cưới nhưng chú rễ lại quá bận? Còn lý do nào thanh minh và sạch sẽ hơn vậy không? Tôi cố nín cười không thành tiếng.
- tôi đồng ý gả con gái của mình cho Úc Khải Tôn\, mong mọi người hãy đối tốt với con bé
- ông yên tâm\, con gái ông chỉ việc ở nhà\, ăn uống\, shopping\,... muốn làm việc gì cũng được cả. Chúng tôi cần con\, chứ tiền thì chẳng thiếu.
- thật là quý hóa quá.
- ok! Cứ như vậy đi\, đây là 900 triệu USD\, 800 triệu USD để cho ông thu hoàn vốn\, còn 100 triệu USD kia là sính lễ tôi đưa trước. Ngày mai tôi sẽ cho người đến rước dâu
Nói rồi, cô ấy đứng lên và bước đi với thần thái cao sang, hai bên có vệ sĩ đi cùng. Nhìn cô ấy cứ như diva trong các phòng trà lịch lãm. Chắc hẳn Úc Khải Tôn cũng không phải dạng vừa đâu.
- Tiểu Yên à\, ngày mai... ngày mai đó Tiểu Yên - tôi quay ngoắc người nhìn cha mình - cha hài lòng rồi chứ?
Tôi bỏ chạy thật nhanh ra khỏi nhà, ra khỏi cái nơi quỷ quái này. Mọi việc tưởng chừng như mới bắt đầu, vậy sao tôi cảm thấy ngột ngạt quá vậy?
Tôi đi lang thang trên con phố, tôi đưa mắt nhìn dòng người qua lại. Mệt mõi thật! Ngày nào cũng nhìn chúng, thấy vui mắt, hôm nay cũng là chúng nhưng lại chán ghét đến nhường nào. Tôi đứng lại, hét thật to "AAAAAAAA". Có cảm giác như có ai đang nhìn mình, tôi ti hí nhìn từ từ
- tôi...tôi....
Một thanh niên đang ngồi trên xe moto nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu. Trông ăn mặc tôi hôm nay cũng không đến nổi tệ nên chắc cậu ấy không nghĩ tôi bị "thần kinh" đâu ?
- cô... cần gì sao?
- à.. không... tôi...ừm... tôi...
- cô thật sự không cần gì?
- ờ.. đúng vậy... sao.. cậu lại hỏi vậy?
Cậu ấy không nói gì, ánh mắt nhìn xuống dưới. Thì ra bàn tay tôi đang nắm lấy đuôi xe cho nên cho không thể nhấc tay ga và kéo luôn tôi đi được. Cũng hay ho ha.
- ơ... xin lỗi cậu.. xin lỗi...
- cô có cần tôi đưa cô về...nơi đó không?
Tôi cảm thấy thế giới này có muôn vàn điều khó hiểu. Hết người này lạ lùng, đến người khác lạ lùng...
- sao cơ?
- cô không phải từ "kia" ra sao?
- "kia"?
- bệnh viện tâm thần?
- ơ ơ ơ... không hề... không phải như cậu thấy.. không....
May cho cậu ấy vì mình rất tôn thờ cái đẹp. Vẻ đẹp của cậu ấy có thể nói "nghiêng thành, đổ nước" theo đúng nghĩa. Phải kiềm nén lại, dù sao tâm trạng của mình cũng không mấy gì vui, gặp người có khiếu tấu hài như vậy cũng ổn
- thật chứ?
- thôi\, chào cậu... tôi đi đây....
Tôi sợ đứng lại thêm chóc lát nữa chắc hẳn có cả đám người chạy lại nhìn tôi như đang nhìn những con thú trong chuồng. Đi tiếp là thượng sách.
Tôi đang đi thì nghe có tiếng xe phía sau. Chắc lại là nghe lầm vì cậu ấy chắc hẳn cũng đã đi xa lắm rồi, làm gì mà bám theo tôi đến tận đây.
- điện thoại của cô nè
Tôi sững sờ, đúng thật là tôi hậu đậu ghê gớm, làm rơi lúc nào cũng chẳng hay.
- tôi biết xài điện thoại thì chắc là... cậu không nghĩ tôi bị... điên chứ?
Cậu ấy nén cười, nhìn khuôn mặt chẳng chê chỗ nào được cả. Lại còn thêm ngồi trên "con xe" siêu cool này nữa chứ...
- cô học trường Thường Xuân - khoa Quốc Tế?
- sao cậu lại biết? Cậu cũng học ở đó sao?
- không. nhưng chúng ta có gặp nhau 1 lần rồi\, và lần trước cô cũng quên điện thoại giống như vậy nè.
- à... - tôi hơi ngại ngùng vì không biết đó là khen ngợi hay xuyên tạc "thói quen" của mình nữa
- tôi tên Tử Phi Long\, 30 tuổi còn cô?
- tôi à? Tôi tên Lâm Thể Hy\, sinh viên năm nhất trường Thường Xuân
- Lâm Thể Hy? - cậu ta lẩm bẩm trong miệng
- sao ?
- à không.... tạm biệt!
Cứ như thế mà phóng ga vụt đi mất. Trên đời này thật là kì quái mà. Tại sao không có một ai bình thường để tôi có thể cảm nhận được? Giờ tôi không muốn phiền lòng thêm Thuyên Yên, cậu ấy đã bên cạnh tôi suốt rồi, cứ như thế sẽ làm ảnh hưởng đến cậu ấy nhiều lắm. Vừa nhắc đến cậu ấy trong tiềm thức, thì đã nghe thấy tiếng vang vảng bên tai
- nè Thể Hy\, cậu dám đi bỏ mình lại. Mình tìm cậu muốn điên rồi đây!
- mình xin lỗi. Vì mình cảm thấy khó chịu trong người quá\, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành đó mà
- ngày mai là xa cậu thật rồi đó Thể Hy - Thuyên Yên bịn rịn nắm lấy tay tôi - mình lo cho cậu lắm luôn đó
- cậu yên tâm\, nếu ông trời đã bắt con người ta vào hoàn cảnh tận cùng này\, thì cũng sẽ cho người đó chút manh mối và nghị lực để bước tiếp. Mà cậu quên Lâm Thể Hy là ai rồi à? Không sợ bất kể thứ gì trên đời này\, hiểu chưa?
- cậu\,.. cậu càng nói mình càng lo thêm
- thôi mà! Chỉ là gả đi\, sinh con rồi về . Chứ mình có đi luôn đâu?
- cậu nói thật dễ nghe\, nhưng đâu ai biết được...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play