Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại

Chương 1: Mất trí nhớ

Di Giai mở mắt, trong đầu là một mảnh trống rỗng, cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trong một ngõ nhỏ hẹp, trời thì vào lúc đêm tối, bên cạnh còn có chuột chạy qua. Đủ thảm.

Cô đang muốn ngồi dậy, không ngờ vừa nghĩ động đậy, cơ thể lại trôi nổi nữa không trung.

Hít một hơi thật sâu và nhận ra mình không thể thở, Di Giai chấp nhận sự thật rằng bản thân chỉ là một linh hồn, hơn nữa còn là một linh hồn mất trí nhớ. Cô tuyệt vọng bay ra khỏi ngõ nhỏ, trong đầu thầm nghĩ còn gì tồi tệ hơn nữa không thì bất chợt đâm vào một khuôn ngực đàn ông, ngã dập mông xuống đất.

Người đàn ông cũng bị giật mình bất ngờ lùi về sau nửa bước, định thần nhìn lại, thấy Di Giai ngồi dưới đất, mặt đờ đẫn liền cúi xuống muốn đỡ cô dậy: "Xin lỗi..." nói được một nửa thì im bặt, vì cô gái phía trước dù khá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn xuyên qua cơ thể cô. Lập Thành hơi ngạc nhiên, hiếm thấy được một linh hồn mạnh như vậy xuất hiện ở thế giới này, tương lai sẽ không làm mất cân bằng thế giới chứ? Có cần tiêu tiệt không?

Anh hơi ngẫm nghĩ, lại thấy linh hồn kia ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt là vẻ mờ mịt. Lập Thành ngồi xuống đối diện Di Giai, nhàn nhạt hỏi:" Từ đâu đến?"

Con quỷ trước mặt hình dáng trông như một cô gái 17 18 tuổi, gương mặt non nớt, tóc dài đến eo, ánh mắt trong vắt ngơ ngác nhìn anh.

Nghe được giọng nói lạnh lùng, Di Giai tỉnh táo lại đôi chút, nhìn chàng trai đối diện, cô mở miệng nhưng lại không biết trả lời thế nào, mất trí nhớ, người ta hỏi nhà ở đâu để đưa cô về cũng không biết !

Lập Thành hơi mất kiên nhẫn, vốn định tìm nơi xuất thân của linh hồn này để điều tra thêm nhưng dường như linh hồn này ngoại trừ mạnh thì còn có chút thiểu năng.

Anh đứng dậy, đang định tiêu diệt linh hồn mạnh bất thường này thì bỗng Di Giai cũng bật dậy theo, còn vồ lấy anh, vì khoảng cách quá gần nên không thể né tránh, Lập Thành bị cô va mạnh vào ngực ngã ngửa ra sau.

Di Giai ôm chặt eo đối phương không thả, dụi dụi mặt vào áo anh, lúc ngẩng lên mắt đã rớm lệ, nghẹn ngào:"Ba..."

Lập Thành:"..."

Anh cố gỡ người... à không linh hồn đang bám lấy mình ra nhưng sức lực của cô quá mạnh, day day trán, anh trầm giọng:"Buông ra."

Di Giai:"Không."

"Buông."

"Ba! "

"..."

Đóng cửa, bật đèn, tiến vào phòng khách, Lập Thành nhìn vật trang trí vẫn đang bám chặt trên người mình suốt cả đường đi, cũng may không phải ai cũng nhìn thấy linh hồn, anh lạnh giọng:"Xuống mau. Chúng ta nói chuyện tử tế."

Di Giai nhìn quang cảnh mới, lơ đãng buông chân khỏi eo anh, dần tụt xuống, mắt cô dính lấy cái ghế sô pha trong phòng khách, bay vèo qua đó lăn lộn.

Lập Thành thấy cô buông ra thì khẽ thở phào một hơi, đi tới đối diện cô ngồi xuống, tay anh đặt dưới cằm, nhìn cô từ từ nói:"Vậy như cô nói, ngoài tên mình cô không nhớ gì cả? Ai gặp đầu tiên thì đó là ba cô?" Đây là hiệu ứng chim non sao? Định lừa ai?

Di Giai ôm lấy cái gối, gật gật đầu, nghĩ một lát lại buồn bã nói:"Tôi không có nơi nào để đi cả."

Lập Thành nheo mắt, anh tới thế giới này làm nhiệm vụ cũng đã xong rồi, đang trên đường về nhà chuẩn bị rời khỏi thì lại gặp tình huống này, để cô lại, chưa nói đến người ủy thác có chấp nhận được không, nếu về sau lại gây nguy hiểm tới thế giới này...

Di Giai thấy anh yên lặng, sợ bị đuổi, vội vã nói: "Cho tôi theo anh đi, tôi ăn rất ít, sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối nghe lời, tôi thật sự không còn nơi để đi nữa rồi..."

Theo anh?

Lập Thành thoáng cái có quyết định, mỉm cười nhẹ nhàng nói:"Được."

Ban nãy buổi tối không nhìn kỹ, bây giờ tại phòng khách điện nước đầy đủ, Di Giai mới nhận ra anh trông khá đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng quần đen, dưới ánh đèn nhưng mắt anh vẫn tối tăm không điểm sáng, không nhìn ra cảm xúc dù trên mặt là nụ cười hờ hững. Bỗng Di Giai hơi cảm thấy nguy hiểm.

Thật ra ban nãy đụng phải anh cô đã thoáng cảm nhận được sát khí, vì bảo toàn mạng sống mới thô bỉ bất chấp ôm eo anh làm loạn, chủ yếu để đánh lạc hướng, hiện tại anh cười, cảm giác nguy hiểm càng dâng cao. Sao cô lại khổ vậy chứ! Đầu tiên là mất trí nhớ, rồi nhận ra mình đã chết, người đầu tiên cô gặp dường như lại muốn cô chết đến không thể chết thêm được nữa.

Lập Thành nói xong liền không để ý đến Di Giai, nói chuyện với hệ thống:

"Rà quét xem linh hồn này đủ điều kiện về tổ chức không."

"Đủ."

"Vậy thu về. Để ở thế giới này quá nguy hiểm."

"Được rồi. Để ta báo lên chủ hệ thống."

"Rời đi luôn đi."

Thoáng cái trời đất đảo lộn, Di Giai muốn ói, thật may rất nhanh truyền tống đã hoàn thành, cô đứng trong không gian rộng lớn màu trắng, không gian này tựa như một căn phòng được bày trí gọn gàng, bên cạnh cô là Lập Thành, anh ta đang nói chuyện với ai đó, cô tò mò nhìn quanh. Rồi bất ngờ cô nhận ra một điều kỳ lạ, Lập Thành này trông khác Lập Thành ban nãy! Anh trai này còn đẹp hơn vừa rồi nữa!

"Đi." Lập thành đứng trước một cái gương, gọi cô.

Di Giai không để ý đến điều này nữa, lạch bạch chạy theo đi vào trong gương.

Đi qua gương là một không gian rộng lớn hơn nữa, với kết cấu cổ trang, nơi cô đang đứng là đường cái, xung quanh có rất nhiều linh hồn, thậm chí cô nhận ra Lập Thành cũng là một linh hồn, bỗng nhiên cảm thấy bớt cô đơn...

Lập Thành dẫn cô tới Y Quán, sở dĩ gọi là Y Quán vì trên biển treo 2 chữ đó rất rõ ràng. Nhưng vào bên trong, rõ ràng không phải nơi chữa bệnh cứu người.

Giống như quán bar thu nhỏ.

Đây là thời đại nào?

Chương 2: Khởi đầu mới

Lập Thành chào hỏi vài người đang ngồi, cũng không có nhiều, chỉ tầm 10 người, những người này nhìn tới Di Giai đi phía sau Lập Thành thì ánh mắt hết sức khó hiểu.

Đi lên tầng 2, nơi này lại yên tĩnh, cách biệt với bên dưới như 2 không gian khác nhau

Theo Lập Thành vào căn phòng lớn, ở đó ngồi một người, người đó thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn thoáng qua Lập Thành và Di Giai.

Lập Thành tiến lên đưa cho người nọ một tờ giấy:

"Làm thủ tục cho cô ấy, đây là phiếu chấp nhận của chủ hệ thống."

Người kia liếc qua rồi gật đầu:" Được rồi. Lập Thành, đây là người đầu tiên cậu tiến cử với tư cách nhiệm vụ giả suốt nhiều năm làm việc, đây là quà của cậu vì sự đóng góp cho tổ chức." Nói rồi mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhìn cũ nát.

Di Giai thoáng nhìn thấy mắt Lập Thành giật giật: "Không cần." Nói rồi xoay người rời đi ngay lập tức. Cô phản xạ muốn đuổi theo, người kia vội gọi lại: "Khoan. Bé à, hoàn thành thủ tục đã."

Cô ảo não quay lại, cảm thấy Lập Thành vô cùng lạnh lùng, tuyệt đối lạnh lùng, đem con bỏ chợ.

"Được rồi, giờ tôi sẽ làm giấy tờ cho cô và giới thiệu việc làm."

"Cảm ơn."

"Vậy chúng ta bắt đầu. Cô biết trong vũ trụ này có bao nhiêu thế giới không?"

"..." mới câu phỏng vấn đầu tiên đã gay gắt như thế sao? Bao nhiêu chứ?

Nhưng người kia không chờ cô trả lời đã tự đáp:"Vô số. Trong các thế giới lại có những con người có cuộc sống đau khổ, sau khi chết đi sẽ tạo thành oán niệm làm mất cân bằng thế giới, dẫn tới thế giới sụp đổ. Tổ chức của chúng ta có sứ mệnh lớn lao là cứu vớt thế giới, bằng cách tiến vào cơ thể của chủ thể có oán niệm, giúp họ hoàn thành điều họ mong muốn, đồng thời loại bỏ những điều có khả năng làm tổn thương thế giới, như xuất hiện quái vật, biến dị (zombie), dịch bệnh, virus."

"..." nghe có vẻ nguy hiểm. Chẳng lẽ cô vừa thoát khỏi một kẻ nguy hiểm đã lao vào nguyên một tổ chức nguy hiểm?

"Hiểu không?" Người kia gẩy mắt kính, lộ ra con mắt hồ ly dài thẳng, mỉm cười nhìn Di Giai.

"Hiểu một chút. Nơi này... có bao nhiêu nhân viên?"

"Hàng chục triệu." Anh ta nhận ra cô định nói gì, hơi lắc đầu:"Không nhiều, hàng tỷ tỷ vi diện, quả thật nhân số không đủ. Linh hồn đủ điều kiện làm nhiệm vụ không phải rất nhiều, đều thông qua chọn lọc kỹ càng, hơn nữa cứ một thời gian lại mất đi không ít."

Di Giai nắm bắt được trọng điểm:"Mất đi?"

"Đúng vậy, cũng giống như không được việc, bị sa thải."

"Họ đều là linh hồn... vậy sau khi bị sa thải họ sẽ trở về đầu thai chuyển kiếp sao?"

Mắt hồ ly hơi mở, ngón tay đưa lên lúc lắc:" Không thể nào. Những người sau khi làm công việc này thì sẽ không luân hồi được nữa. Đây là tính chất công việc. Đổi lại nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ, sẽ được cơ hội sống lại. Điều này đã được ghi trong hợp đồng đôi bên đồng ý. Tuy nhiên đa số người ở đây đều không muốn sống lại, họ không muốn vãn sinh làm lại từ đầu, công việc này rất thú vị, tương tự như vĩnh sinh bất tử."

Di Giai nghe được sống lại thì vui vẻ, cô cũng muốn sống lại xem rốt cuộc mình là ai.

"Được, tôi đồng ý."

"Hoan nghênh cô bé. Mời ngồi xuống chúng ta thành lập hợp đồng."

Di Giai hơi hồi hộp.

"Tên cô bé là?"

"Di Giai."

"Cái tên rất hay. Được rồi, ký tên tại đây."

Di Giai cầm bút ký xuống. Dù sao bây giờ cũng không biết mình là ai, nên đi đâu, ở lại đây cứu vớt thế giới cũng không tồi.

Mắt hồ ly cầm bản hợp đồng, lại tùy tiện nhét vào một ngăn tủ, ngáp nói:"Chủ hệ thống, nhận người đi."

Bỗng một tấm thẻ màu đen hiện lên trước mặt Di Giai:

Mã số 55555

Tài khoản: 0

Xếp hạng: chưa có

"Làm tốt nhiệm vụ sẽ được nhận lương, nơi này mua bán bình thường như ở thế giới thực, tuy nhiên đây đều là không gian được tạo dựng lên, không được gây gổ đánh nhau ở đây để tránh không gian bị nứt vỡ, ai vi phạm bị bắt được đều lập tức mạt sát ( giết chết )."

Di Giai không cảm thấy gì, cô không phải người tùy tiện gây chuyện, đổi lại tấm thẻ đen khiến cô hứng thú, nhẹ nhàng cầm lên, thấy lành lạnh:" thứ này có tác dụng gì?"

"Mở không gian phòng số 55555, thanh toán khi mua hàng và nhiều công dụng khác, đừng làm mất nhé." Mắt hồ ly phất tay, bộ dáng mệt mỏi lười biếng, Di Giai biết điều đứng dậy xoay người rời khỏi.

Ra khỏi cửa, Di Giai sửng sốt:" sao anh vẫn ở đây?" Cô tưởng anh đem con bỏ chợ rồi chứ.

Lập Thành thở dài, trên mặt lại thiếu kiên nhẫn:"Tôi trên danh nghĩa là người phụ trách cô. Cô gây chuyện tôi cũng sẽ bị hỏi thăm một chút, đừng làm gì ngu ngốc."

Di Giai khoe anh tấm thẻ, bỉ ổi nũng nịu:"Ba à... chuyển khoản cho con vay ít tiền được không?" Muốn đi ăn chơi trước.

Lập thành không cảm xúc quay người đi xuống cầu thang, đi thẳng ra khỏi Y Quán, Di Giai vội vã đuổi theo.

Hai người đi song song trên con phố nhộn nhịp, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối cao.

"Cô định đi theo tới tận bao giờ?"

"Tôi không biết đi đâu mà. Tính ra giờ chúng ta là đồng nghiệp rồi, anh không thể thân thiện chút sao?"

"Quẹt cái thẻ kia vào không khí, sẽ xuất hiện đường tiến vào không gian riêng của cô."

Di Giai nghe vậy sửng sốt, vội muốn trải nhiệm, cầm thẻ quẹt vào không khí, quả nhiên tạo thành vết nứt dài trong không gian, vết nứt to dần để lộ ra một cánh cửa.

Cô tiến vào trong, thấy được một không gian không lớn lắm, trắng tinh không có gì, nếu như mua sắm đồ để vào chắc cũng tương tự như không gian của Lập Thành. Cô vô cùng hài lòng đánh giá xung quanh. Vết nứt ở không gian dần khép lại rồi biến mất.

Nằm giữa nền nhà, Di Giai cảm thấy mình dường như đã quên gì đó nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ là gì. Thôi kệ đi, dù sao cô cũng mất trí nhớ, quên đâu phải một hai thứ?

Lập Thành đứng bơ vơ trong gió.

Chương 3: Thế giới 1: Trả thù đôi cẩu nam nữ

"55555, tài khoản cô vừa được nhận 1000 vàng"

Di Giai nghe tiếng động, sửng sốt. Cô nhìn xung quanh:"Ai đang nói?"

"Tôi là thẻ thông minh được kết nối với chủ hệ thống, về sau sẽ là bạn đồng hành của cô, giải đáp thắc mắc đồng thời quan sát cô làm việc, không được lười biếng." Tiếng hệ thống lành lạnh, không nghe được cảm xúc.

Di Giai lôi thẻ ra, nhìn thấy tài khoản cộng 1000 thì vui vẻ, chắc Lập Thành chuyển cho cô rồi, miệng nói không đồng ý nhưng cơ thể rất thành thật.

"Tôi mua đồ ở đâu đây." Muốn tiêu tiêu tiêu

Một bảng chữ nhật trong suốt hiện ra trước mặt cô, Di Giai thấy có rất nhiều đồ các thể loại, cô thấy ghế sô pha...

"Ghế sô pha Êm Mông... 6.000? Ghế sô pha Mơ Mộng 9.000? Mẹ nó!" Có nhầm lẫn về giá cả không? Là số tiền cô nhận được quá ít sao?

"Cô có thể mua chiếc ghế đẩu Kẻ Mạnh Thường Cô Độc kia. 1000."

"..."

"Ký chủ, ánh mắt cô thật đáng sợ."

Được rồi, quá nghèo. Phải làm việc thôi. Di Giai lướt thêm vài trang, thấy mục sinh tồn có thuốc chống cảm cúm, thuốc 7 ngày không đói, thuốc đau bụng. Linh hồn dĩ nhiên không bị bệnh, mấy loại thuốc này hẳn là dùng sau khi vào nhiệm vụ. Giá cũng rất rẻ, 1 viên 10 vàng.

Đóng lại cửa hàng, cô bừng bừng nhiệt huyết:"Bắt đầu kiếm tiền thôi."

"Số 55555, hiện tại tôi sẽ tiến hành truyền tống, chúc thượng lộ bình an."

Trải qua một trận choáng, Di Giai mở mắt, thấy mình đang nằm bò ra bàn ngủ, đồng thời xung quanh là lớp học. Cô nhắm mắt tiếp nhận cốt truyện.

Đây là một câu truyện có bối cảnh trong trường học, nguyên chủ là Phạm Di, 17 tuổi, ba mẹ đều ở nước ngoài, chỉ cô ở lại trong nước học. Mọi chuyện sẽ yên ổn nếu cô không gặp phải Hạo Hiên, ở trong lớp cô không bị cô lập, cũng không quá thân thiết với ai, chỉ đơn giản là mờ nhạt, nhưng từ khi cô va vào Hạo Nhiên - quý công tử nhà giàu dưới nhà ăn, mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp. Hạo Nhiên không buông tha cô, ngày nào cũng tìm cô, còn làm cho cả trường đều biết chuyện này, hắn ta luôn không nói lý:" tôi thấy cô thật thú vị. Hãy làm bạn gái tôi." Phạm Di bị theo đuổi lâu, cảm động, nghĩ chẳng lẽ tình yêu thật sự đã tới, chấp nhận làm bạn gái Hạo Nhiên. Không có sự bắt nạt của đám nữ sinh như truyện thông thường, ai cũng muốn lấy lòng cô, không còn là người trong suốt nữa, trải nhiệm mới này khiến cô vô cùng hạnh phúc.

Cứ thế tới khi vào đại học, hai người mới tách ra. Dù yêu xa nhưng Phạm Di vẫn vô cùng tin tưởng bạn trai mình, họ đã định ra trường sẽ kết hôn. Nhưng cô không thể ngờ được mình bị cắm sừng, Hạo Nhiên gặp nữ chính Ngận Tình ở đại học, bị gục ngã trước vẻ đẹp của cô ta, tất nhiên nam nữ chính thành đôi. Phạm Di một lần lén tới thăm bạn trai mới phát hiện ra đầu mọc sừng, hết sức đau khổ. Hạo Nhiên còn đưa cô một số tiền nói đền bù tổn thất thanh xuân, Phạm Di bị chọc tức đến bật cười, bắt đầu tìm cách hại nữ chính. Còn muốn công khai chuyện này lên mạng, để đôi cẩu nam nữ cắm sừng cô không sống được hạnh phúc bên nhau.

Hạo Nhiên sau khi biết Phạm Di làm hại tới nữ chính thì rất tức giận, vung tiền làm trường học đuổi nguyên chủ, nguyên chủ rất coi trọng việc học, bị vậy thì càng không còn gì để mất, yêu quá hóa hận. Đúng lúc này nữ chính Ngận Tình liên lạc nói muốn gặp riêng cô, hai người đứng trên sân thượng nhìn nhau, cô nghe đối phương nói:

"Thật ra khi ấy tôi cũng biết Hạo Nhiên đang quen cô, tôi cũng không ép buộc anh ấy chia tay cô. Nhưng tự cô tìm đến nhà anh ấy rồi bắt gặp, không còn cách nào khác anh ấy mới chọn tôi mà rời bỏ cô. Việc này không thể trách tôi, cô nên tự trách mình."

"Cô gây rất nhiều phiền phức cho tôi. Về sau tôi còn phải vào giới giải trí, không thể để cô bôi đen quá khứ tôi được, mong cô dừng những chuyện vô ích mình đang làm lại. Hạo Nhiên cũng không thể quay lại bên cô."

Phạm Di im lặng. Bỗng bị đối phương áp sát lại, Ngận Tình mỉm cười thần bí nhìn cô.

Phạm Di thấy cô ta đứng quá gần, muốn vươn tay đẩy cô ta ra, không ngờ bị cô ta cầm luôn lấy tay, làm kiểu như Phạm Di muốn đẩy cô khỏi sân thượng, cô nghe thấy Hạo Nhiên gầm lên:" Phạm Di !!! Cô muốn làm gì? "

Đang ngơ ngác, Phạm Di bỗng bị đẩy mạnh, trơ mắt thấy bản thân rơi ra khỏi sân thượng, còn đôi cẩu nam nữ kia thì ôm nhau thật chặt, trên mặt Ngận Tình nước mắt giàn giụa trông vô cùng khổ sở tuyệt vọng, quả nhiên tương lai làm ảnh hậu, rất có tiềm năng, nhưng chắc cô ta cũng không ngờ Hạo Nhiên đẩy mạnh tay vậy, trực tiếp làm ra mạng người.

Mong muốn của nguyên chủ: Trả thù Hạo Nhiên và Ngận Tình.

Di Giai mở mắt, đúng lúc này tiếng chuông nghỉ trưa vang lên. Cô theo đoàn người đổ xuống nhà ăn. Cô bước đi rất cẩn thận, tuyệt đối không muốn đi đường đụng trúng Hạo Nhiên gì cả.

Bữa trưa rất nhanh đã giải quyết xong, không có gì xảy ra, xem ra vẫn chưa tới thời điểm. Di Giai nhớ trong cả mạch truyện ba mẹ Phạm Di đều không xuất hiện, cô tìm cách liên lạc họ xin một khoản tiền, ở nước ngoài sinh hoạt hẳn là không thiếu tiền.

Ngoài ý muốn, ba mẹ Phạm Di rất hào phóng, thấy cô muốn tiền cũng rất vui vẻ vung tay, nhưng tình cảm giữa gia đình có vẻ nhạt nhòa, chỉ muốn đưa tiền chứ không nói chuyện tình cảm, cũng không nói khi nào về nước. Di Giai cũng không quan tâm lắm, nhìn số tiền trong tài khoản, nhẩm tính toán, quyết định ra ngoài.

Trong thời gian này, Di Giai tận lực kiếm tiền, kiếm quan hệ.

Tại một tiệm cà phê, Di Giai mặc váy bó sát, trang điểm nhẹ bước vào, ngồi xuống bàn. Người đàn ông ngồi đối diện nhìn cô, hơi bất ngờ:"Cô trẻ hơn tôi nghĩ."

Di Giai mỉm cười:"Cảm ơn, anh đã kiểm tra điều tôi cảnh báo chưa?"

Người nọ trở nên nghiêm túc, gật đầu:"Quả nhiên trong thuốc mà công ty sản xuất có thành phần gây ung thư như cô nói, nhưng hiện tại rất ít, không có ảnh hưởng gì."

Di Giai nhún vai:"Một thời gian sau lượng chất này sẽ tự sinh sản, nhiều lên rất nhiều."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play