Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bảo Bối Nhỏ Của Boss

Chương 1: Phó Thành về nước

Cô tên Tần Nguyệt Nhi, ước mơ của cô là trở thành nhà thiết kế của tập đoàn JS danh tiếng. Sau bao nỗ lực và phấn đấu, cuối cùng Nguyệt Nhi đã nhận được suất học bổng du học Mĩ.

Nguyệt Nhi rất rất vui vì từ lâu cô đã ao ước được du học, được học tập và mở mang tầm mắt của mình. Là một nhà thiết kế mà, điều cô mơ ước đâu có lớn lao lắm đâu?

Cùng thời gian đó, Nguyệt Nhi có quen một anh cùng trường, lớn hơn cô một tuổi . Họ tên đầy đủ của anh là Trần Phó Thành. Cô và anh ngay từ lần đầu gặp đã có ấn tượng với nhau, cả hai làm quen với nhau và yêu nhau sâu đậm, cuộc tình của hai người thật lãng mạn.

Nhưng khi Phó Thành nói là muốn đi du học để đổi đời, Nguyệt Nhi đã gác lại những ước mơ hoài bão của mình để nhường suất đi du học ấy cho anh. Với mong ước là anh sẽ thành công và trở lại tìm cô rồi cả hai sẽ sống hạnh phúc.

Trong suốt thời gian 3 năm anh Phó Thành đi du học, Nguyệt Nhi cũng tốt nghiệp đại học. Nhưng cô lại đỗ vào làm bác sĩ, đó không phải công việc mà cô mơ ước. Nhưng mà có sao chứ, cô làm tất cả là vì anh. Nhường suất du học cho anh cô không thấy hối hận chút nào. Thế là cô lao đầu vào nghành bác sĩ.

Ở bệnh viện thì luôn có những nữ bác sĩ ganh tị với Nguyệt Nhi. Chắc tại cô xinh đẹp và được nhiều bác sĩ nam mến mộ. Nhưng cô mặc kệ những lời nói đó, dù họ có nói xấu cô, cô luôn để ngoài tai. Hơn nữa bên cạnh Nguyệt Nhi cô vẫn còn cô bạn thân Du Hảo Niệm mà. Mỗi lần tan làm, cô đều đến chỗ Hảo Niệm chơi, cô lúc nào cũng kể về anh Phó Thành cho Hảo Niệm nghe. Nó chán ngấy lắm rồi nhưng vẫn cố nghe. Vì nó biết Nguyệt Nhi đang rất mong đợi anh Phó Thành.

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời, sau ca trực đêm khiến Tần Nguyệt Nhi mệt mỏi không còn chút sức sống nào. Cô tận dụng ngày hôm nay để ngủ nướng, nào ngờ mới 8 giờ mà chuông điện thoại cô đã reo lên ầm ĩ. Cô cứ thế mà bịt tai lại, nhưng điện thoại càng reo nhiều hơn...

- Alo.

Cuối cùng Nguyệt Nhi đành lười biếng nghe máy. Cô mắt còn nhắm, tay thì cố với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, ngáp ngắn ngáp dài. Đầu dây bên kia chính là con bé Du Hảo Niệm lắm chuyện kia, chủ nhật mà cũng không tha cho cô. Nghe có vẻ giọng nó hớn hở lắm. Cô bạn này của cô được cái nắm bắt tin tức rất nhanh mà.

- Dậy đi, mình có tin vui nè.

- Gì...oáp...

Nguyệt Nhi còn đang ngáp ngủ, chán nản chờ đợi Du Hảo Niệm nói tin vui gì.

- Hôm nay anh Phó Thành của cậu về nước đó, còn không mau ra sân bay đón.

Nghe Du Hảo Niệm nói, Nguyệt Nhi dù đang ngáp ngủ cũng phải bật dậy. Cô không nghe nhầm đó chứ, Phó Thành của cô về nước sao?

- Thật sao, mà cậu nghe tin từ đâu vậy.

- Cậu đó Nguyệt Nhi, anh Phó Thành của cậu giờ đã là người vô cùng thành đạt rồi, nổi tiếng lắm đó. Cậu đúng là kém hiểu biết mà.

Thật, Nguyệt Nhi lúc nào cũng bận rộn với công việc bác sĩ của mình, làm gì mà có thời gian lên mạng cơ chứ. Hết ca trực rồi cô lại cắm đầu ngủ nướng, thật sự công việc này của cô rất vất vả.

Cúp máy, Nguyệt Nhi cười tủm tỉm. Cô nhanh chóng chạy vào phòng WC vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, xong xuôi cô mới chạy ra. Mà cô không có bộ nào nhìn được hết, tại thường ngày vô cùng bận rộn làm gì có thời gian mà đi mua sắm chứ? Không giống cô bạn Du Hảo Niệm của cô, cả ngày chỉ ở nhà ăn với chơi, đúng là ông trời bất công quá mà. Loay hoay mãi cuối cùng Nguyệt Nhi mới chọn được cho mình được chiếc đầm vàng nhạt quyến rũ, nó giúp tôn lên nước da vốn đã trắng hồng của cô.

Khuôn mặt cô vốn đã đẹp sẵn rồi, ông trời ban cho cô vẻ đẹp đặc biệt mà ít ai sánh bằng, cô không cần dùng son phấn gì cả. Bởi cô sở hữu một đôi mắt rất đẹp, nó trong như nước vậy. Mái tóc cô đen dài và mềm mượt, cùng với đôi môi cô tuy không son nhưng nó vẫn luôn hồng.

Thế là cô tung tăng bắt taxi đến sân bay. Trong lòng cô thầm nghĩ chắc anh ấy rất nhớ mình, Phó Thành của cô cuối cùng cũng trở về rồi. Mà không biết cô diện váy như vậy anh ấy có nhận ra không nhỉ, có rung động không nhỉ? Bất giác cô khẽ mỉm cười, nụ cười thiên thần nay sẵn sàng đốt cháy bao ánh mắt của các chàng trai...

Chương 2: Lâm Ngạo Thiên xuất hiện

  Tại sân bay thành phố S....

 

  Máy bay vừa hạ cánh cũng là lúc Tần Nguyệt Nhi đến nơi. Cô đợi một hồi, cuối cùng Trần Phó Thành cũng bước ra từ máy bay. Hắn mặc trên người bộ âu phục màu nâu, toát lên khí chất của một doanh nhân thành đạt. Mà với thân hình chuẩn của Phó Thành thì mặc gì cũng đẹp hết. Trên người hắn toả ra một khí phách không giống những người thường, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đẹp rồi nay còn hoàn hảo hơn nữa. Nguyệt Nhi nhìn Phó Thành đầy xúc động.

  Nhưng...đột nhiên có một cô gái khác cũng bước đến bên cạnh Phó Thành rồi khoác tay anh trông rất thân mật. Nụ cười trên môi Nguyệt Nhi bỗng vụt tắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên thật đáng thương khi nhìn hai người họ vui vẻ lướt qua cô. Cô thẫn thờ đứng đó, tim cô như có hàng nghìn mũi dao đâm vào, thật đau đớn. Cô suy nghĩ rất nhiều, một lát sau cô lấy lại tinh thần rồi đuổi theo họ.

- Anh Phó Thành, em đây mà...là Nguyệt Nhi của anh đây mà...

Đôi mắt xinh đẹp của cô giờ đã long lanh ngấn nước, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thành. Hai tay yếu ớt của cô chụp lấy tay anh.

- Cô là ai?

Chỉ vẻn vẹn 3 từ này, Phó Thành lạnh lùng nhìn Nguyệt Nhi cô. Rồi anh mặc kệ cô mà quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh mình.

- Ta đi thôi.

Phó Thành quay lưng bước đi qua Nguyệt Nhi. Cô lúc này cảm thấy quang cảnh xung quanh thật kì lạ, ai ai cũng tấp nập chào đón người thân bạn bè, còn cô một mình đứng đó hai chân mềm nhũn. Rồi thân hình nhỏ bé của cô từ từ khụy xuống, ánh mắt đẫm lệ của cô dõi theo bóng lưng Phó Thành - một người mà cô tin tưởng nhất giờ lại phản bội cô.

Lúc này mọi người xung quanh nhìn Nguyệt Nhi mà chỉ trỏ. Thật đáng thương khi bị người yêu bỏ rơi. Bỗng quang cảnh thay đổi hẳn. Cứ có tiếng xôn xao xung quanh đám đông.

Lộp bộp...lộp bộp... Bỗng một đám người từ đâu chạy đến. Những người này ai cũng mặc áo vest đen, trông anh nào cũng cao to, chắc khoẻ. Hình như là vệ sĩ thì phải.

- Tránh đường...tránh đường....

Cả nhóm người vệ sĩ đó xếp thành hai hàng hình như để chào đón ai thì phải. Tất cả mọi người trên sân bay đều ngó ngó, mong ngóng xem nhân vật nào mà quyền lực đến vậy. Họ cũng dồn sang hai bên để mở một con đường ở giữa.

Và nhân vật đó đã xuất hiện. Một loạt tiếng ow...ow vang lên từ các cô gái. Từ trong sân bay, một người đàn ông bước ra. Gương mặt tuấn tú của hắn thật hoàn mĩ không điểm nào phải chê cả, nhưng nét mặt vô cùng lạnh, toả ra một sự quyền lực. Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua xung quanh một lượt xem có gì bất thường không. Và hắn chính là Lâm Ngạo Thiên, 30 tuổi, là một ông trùm của giới kinh doanh, là chủ tịch tập đoàn JS - một tập đoàn đứng đầu thế giới. Và hắn còn là lão đại của Hắc Long  bang  - bang mạnh nhất trong thế giới ngầm, đứng đầu thế giới về sản xuất vũ khí và cũng là bang quyền lực nhất.

Hắn có biết bao căn biệt thự sang trọng, có máy bay riêng và hàng nghìn công ti con ở nước ngoài, còn các công ti lớn trong nước nữa. Dường như hắn là Boss của cả thế giới.

Nhưng một điều đặc biệt là hắn ta không thích phụ nữ. Từ trước đến giờ hắn chưa từng day dưa với người phụ nữ nào cả. Nói một cách ngắn gọn là hắn không có hứng thú với phụ nữ.

Bên cạnh Lâm Ngạo Thiên có ba trợ thủ là cánh tay đắc lực nhất của hắn. Lão nhị Tư Gia Long giúp hắn cai quản bang Hắc Long, lão tam Tư Gia Nghị là em trai Gia Long giúp hắn cai quản các công ti ngoài nước. Còn lão tứ Từ Khải luôn đi theo Lâm Ngạo Thiên là một trợ thủ đắc lực tài giỏi. Cả ba đều là thiên tài, là anh em sống chết có nhau của Lâm Ngạo Thiên.

Chương 3: Lâm lão đại...bá đạo

- Chào lão đại.

Cả nhóm vệ sĩ của Hắc Long Bang cúi đầu khi thấy Lâm Ngạo Thiên bước qua.

Mọi việc đều khẩn trương đối với Lâm Ngạo Thiên, vừa đi mà hắn cũng có thể bàn công việc được. Sau lưng Lâm Ngạo Thiên là một đoàn thư kí, một nhóm giám đốc và ba trợ thủ đắc lực của mình, lão đại về nước họ phải nhanh chóng báo cáo tình hình tập đoàn cho Lão đại.

Nhưng mọi chuyện tự nhiên ngưng lại, quang cảnh im ắng hẳn, không xôn xao bàn tán nữa. Mà tất cả ánh mắt đều hướng về phía Tần Nguyệt Nhi. Vì thất tình, vì quá ngu dốt khi tin một người như Trần Phó Thành mà đã hi sinh tất cả. Cô đã ngồi từ nãy tới giờ, như người mất hồn. Cô không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra hiện tại, chỉ ngồi giữa đường, chắn ngang đường đi của Lâm Ngạo Thiên.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, không ai nghĩ đến rằng lại có thể xảy ra chuyện sai sót thế này cả. Vẻ mặt các anh em trong bang đều hoảng sợ vì trước giờ Lâm Ngạo Thiên không muốn mọi chuyện xảy ra sơ suất như vậy, chắc hắn đang tức giận lắm.

Đúng lúc đó, Lâm Ngạo Thiên đã bước tới gần chỗ Nguyệt Nhi và đột nhiên dừng lại rồi đưa IPad trên tay cho Từ Khải. Ánh mắt Lâm Ngạo Thiên sắc lạnh nhìn người phụ nữ đang thất tình, hắn từ từ cúi xuống nhìn cô:

- Này cô gái, cô đang ngồi giữa đường cản trở phương tiện đi lại đó!

Giọng nói của Lâm Ngạo Thiên nhẹ nhàng nhưng lại phát ra khí thế của một Boss bá đạo. Giọng điệu này khiến người nghe không thể không phục tùng, thế mà Nguyệt Nhi lại dám phản kháng.

Tần Nguyệt Nhi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Lâm Ngạo Thiên, vì cô đang tức nên vùng dậy hét to. Không cần biết người trước mắt mình là ai, có quyền lực như thế nào?

- Tôi ngồi đây thì kệ tôi, không liên quan đến anh.

Nghe Tần Nguyệt Nhi nói vậy, tất cả mọi người xung quanh đều giật mình vì tiếng hét của cô. Sau đó đám thư kí giám đốc của tập đoàn JS đều há hốc mồm nhìn cô cái nhỏ, cô dám chống lại mệnh lệnh của Lâm Ngạo Thiên?

Đám người đó nghĩ thầm đây là người đầu tiên dám quát Lâm Ngạo Thiên, chắc chắn cô sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.

Nhưng dường như Nguyệt Nhi không quan tâm xung quanh mình, cô nói xong liền chạy ra khỏi sân bay đó. Thật không nể mặt Lâm Ngạo Thiên này chút nào.

Tư Gia Long nhìn Lâm Ngạo Thiên như đang chờ mệnh lệnh của hắn, đi bắt người phụ nữ không biết trời đất kia lại. Nhưng Lâm Ngạo Thiên mãi không nói gì, chỉ hơi nhếch môi cười nhìn bóng dáng cô xa dần. Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra. Hắn ung dung đi tiếp về phía chiếc ô tô đang đỗ, điều đó khiến ba trợ thủ đắc lực của hắn vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ nhìn nhau, lần đầu tiên họ nhìn thấy Lâm Ngạo Thiên khoan dung như vậy.

....

Vài tiếng sau....

Giữa con đường tối vắng vẻ này, trời bắt đầu mưa to. Mưa càng ngày càng nặng hạt khiến những người đang đi đường ai ai cũng tìm nơi trú mưa. Con đường hôm nay không tấp nập như thường ngày, giống như tâm trạng thất tình của Tần Nguyệt Nhi vậy.

Nguyệt Nhi đi lang thang giữa cơn mưa triền miên này. Cả người cô ướt sũng, nước mắt cô hoà lẫn cơn mưa. Có lẽ vì khóc nhiều quá nên nước mắt cô đã cạn rồi phải, cô bật khóc thành tiếng và ngồi xuống trạm xe bus:

- Híc híc sao anh có thể đối xử với em như vậy... Phó Thành... rốt cuộc em đã làm gì sai...

Một lúc sau, cuối cùng Hảo Niệm cũng đã gọi tới. Hảo Niệm nắm bắt tin tức rất nhanh mà, biết chuyện Nguyệt Nhi bị Phó Thành từ chối trước bao người, cô thật sự tức giận thay Nguyệt Nhi.

- Huhu Hảo Niệm...mình phải làm sao đây...

- Rốt cuộc anh ta đã nói những lời tàn nhẫn nào với cậu vậy? Thôi thôi đừng khóc nữa...

Nghe thấy tiếng khóc của Nguyệt Nhi, Hảo Niệm càng lo lắng hỏi. Từ nhỏ Hảo Niệm và Nguyệt Nhi đã chơi rất thân với nhau rồi, nên Hảo Niệm biết rõ Nguyệt Nhi hiện tại đang rất buồn và suy sụp.

- Cậu đang ở đâu để mình đến đón.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play