Không gian trắng xóa như một tờ giấy trắng , xung quanh là sự lạnh lẽo được bao trùm như địa ngục . Một ánh sáng vàng nhạt lơ lửng giữa không trung , rồi dần dần tan biến . Từ ánh sáng xuất hiện một người con gái đang cuộn mình lại . Mái tóc tím dài mượt mà tung bay như một làn sóng lượn . Làn da trắng mịn ngọc ngà . Hàng mi dài cong vút khẽ run nhẹ . Mũi cao nhỏ xinh thẳng tấp đẹp đẽ . Khóe môi anh đào mộng nước đầy quyến rũ . Chân mày lá liễu mượt mà như nhung . Tất cả tạo nên sự hài hòa và vẻ đẹp trần thế như được trời đất bang tặng .
[ Trói buộc mặt định thành công ! Xin chào ký chủ ]
Một tiếng nói vang lên giữa không trung , đôi mắt phượng của người con gái dần mở ra . Để lộ đôi đồng tử đỏ như máu lạnh nhạt uy quyền .
Cô dần dần đứng giữa không gian trắng xóa , ngơ ngác nhìn xung quanh
[ Ký chủ là người ta đã chọn ]
" Ngươi là ai ? "
Tiếng nói thanh thúy như chuông bạc nhẹ nhàng
[ Ta là hệ thống 233 . Ký chủ đã chết ]
" Chết ? "
[ Phải ! Hiển thị bảng số liệu ! ]
Bảng số liệu :
Tên ký chủ : Huyết Hàn Sương
Tuổi : 20
Kỹ năng : ??
Mị lực : ??
Trí Tuệ : ??
Lý do chết : ??
Danh hiệu : Người mới
Điểm : 0
Cấp : 0
Kết thúc **
Ngước mắt nhìn trên không trung một bảng dữ liệu màu xanh nhạt mà khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt
[ Ký chủ ! Tại sao ta lại không quét được những đặc điểm trên của người ? ]
" Ngươi là hệ thống , ngươi không biết thì sao ta biết . Ngươi tùy tiện cho là được "
[ Í ? \=.\= ]
" Nói rõ hơn tí đi "
[ Ký chủ sẽ phải thực hiện nhiệm vụ từ các thế giới khác nhau . Giúp những người đã chết hoàn thành tâm nguyện để họ chuyển kiếp . Hoặc ổn định lại trật tự của cốt truyện mà ký chủ đến ( Ví dụ : Sẽ có những người được hồi sinh , nói đúng là trọng sinh và mang ký ức của kiếp trước để thay đổi cốt truyện ) Lúc đó ký chủ sẽ phải ổn định lại trật tự vốn có . Ngoài ra còn có rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt khác . Nếu ký chủ thành công sẽ được tích điểm và khi đến giới hạn của trói buộc . Cũng là lúc ký chủ hoàn thành nó , ký chủ sẽ được Bất Tử ]
" Vậy nếu ta không hoàn thành ? "
[ Ký chủ sẽ bị hồn phi phách tán , mãi mãi không được siêu sinh ]
" Công bằng dữ \=.\=||| "
[ Đây là bản số liệu vừa được sửa . Mời ký chủ xem qua ]
Bảng số liệu :
Tên ký chủ : Huyết Hàn Sương
Tuổi : 20
Kỹ năng : ??
Mị Lực : 50
Trí Tuệ : 50
Lý do chết : Té cóng
Danh hiệu : Người mới
Điểm : 0
Cấp : 0
Kết thúc **
" Té cóng ? Trí tưởng tượng thật phong phú "
[ Đa tạ ký chủ đã khen . Giờ đây ký chủ có muốn thực hiện nhiệm vụ đầu tiên không ? ]
" Khoan đã , ta có vài điều muốn hỏi "
[ Ký chủ cứ tự nhiên \=v\= ]
" Ngươi là hệ thống 233 , vậy còn những hệ thống khác nữa sao ? "
[ Nà ní ? \=.\=||| . Xin thứ lỗi , đây là bí mật giữa hệ thống nên không thể tiết lộ . Ký chủ bỏ qua ]
" Vậy ta phải lên cấp mấy mới kết thúc trói buộc ? "
[ Cấp 1000 ]
" Ngươi tên là gì ? "
[ Bản hệ thống tên 233 •v• ]
" ... "
" Ta là người mới , ngươi không tặng gì cho ta . Làm sao ta thực hiện nhiệm vụ ? "
[ Ểh ? °…° ??? Vậy ta tặng ký chủ khả năng diễn xuất và đao lưu tinh phòng thân ]
" Được rồi ! Thật thú vị . Thực hiện nhiệm vụ đi "
[ Bắt đầu đi đến thế giới nhiệm vụ đầu tiên . Chuyển giao ! ]
Xung quanh cô trở nên quay loạn , không gian trắng xóa như cơn lóc . Đầu óc cô quay cuồng rồi dần bất tỉnh nhân sự , mọi thứ chìm vào không gian tăm tối ... Cứ thế , cuộc hành trình bắt đầu ...
Đôi mắt cô từ từ hé mở nhìn trần nhà màu trắng , căn phòng rộng lớn nhưng chỉ một tông màu chính . Cô dần ngồi dậy dựa vào thành giường , ngước nhìn óng truyền nước biển bên trái mà ngơ ngác
" Này ! Cốt truyện là gì ? "
[ Nội dung : Nam9 Hà Dương là chủ tich tập đoàn giải trí lớn nhất thế giới , cũng là người mà nguyên chủ yêu thầm . Nữ9 tên Lưu Di , là một người bình thường xinh đẹp ngoan hiền . Vì cứu chữa bệnh cho mẹ mình nên cô ta đã tình một đêm với nam9 , sau này xin việc làm và gặp lại nhau . Nam9 nảy sinh hứng thú với nữ9 và dần tìm hiểu rồi yêu nhau . Nguyên chủ tên Phương Tịch , là con gái của tập đoàn lớn mạnh có quyền có thế . Tiểu thư lá ngọc cành vang được cưng chiều từ mẹ , nhưng cũng chỉ là đứa con do vợ lẻ sinh ra . Tính tình kiêu căng ngạo mạn , yêu thầm nam9 và bày mưu hãm hại . Sau này chết thảm ... Di nguyện của nguyên chủ là phụng dưỡng mẹ mình thật tốt , trả lại ân oán tình thù với nam nữ9 ]
" Vậy sao ta lại vào bệnh viện ? "
[ Nguyên chủ say rượu và bị xe tông ]
" Ồ ! "
Cô hiểu ra bước vào nhà vệ sinh , nhìn người con gái tuyệt mĩ trong gương đang phản chiếu . Mái tóc tím xinh đẹp mượt mà dài ngang eo . Hàng mày lá liễu hơi nhíu lại . Đôi mắt đỏ như máu lạnh nhạt bình thản , khi nhìn vào không thể khiến người khác nhìn ra tâm tư . Mũi cao . Môi trắng nhợt nhạt thiếu sức sống . Làn da mịn màng trắng trẻo . Cơ thể quyến rũ mặc một bộ đồ bệnh nhân .
" Tiểu Bát Đản , sao ngoại hình ta lại không thay đổi ? "
[ Vì sợ ký chủ không quen nên ta đã tự ý thay đổi hình dạng cho người . Ta cũng đã giảm bớt nhan sắc của người . Mà tại sao ký chủ gọi ta là Tiểu Bát Đản \=^\= ]
" Hợp với ngươi "
[ Nà ní ?? \=^\= ]
Cô bước ra ngồi xuống giường bệnh êm ái suy tư . Cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở , một người phụ nữ trung niên bước vào . Dù nhìn bà đã hơn 40 nhưng gương mặt vẫn còn mang nét đẹp tự nhiên hiền từ . Nhất là đôi mắt khi nhìn vào cô mang theo sự kinh ngạc vui mừng khôn xiết . Chưa kịp định hình bà đã lao vào ôm chầm lấy cô
" Tịch nhi , hu hu ... con làm ta lo quá "
[ Đây là mẹ nguyên chủ tên Dương Mai ]
Cô lẳng lặng nhìn bà , nước mắt bà rơi ướt đẫm vai áo cô . Cô cũng choàng tay ôm lấy bà cười nhẹ
" Mẹ ! Con xin lỗi , là con gái không tốt . Khiến người lo lắng "
" Tốt rồi , con không sao là tốt rồi . Nào , có đói không . Con ngủ nhiều ngày như vậy . Ăn chút cháo đi "
Cô đưa từng muỗng cháo nóng hổi lên miệng , cảm nhận hương vị ấm áp ngọt ngào đang chảy đều ấm áp . Nhìn bà vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng yêu thương mà mỉm cười nhạt
" Mẹ ! Con không sao rồi . Con muốn xuất viện , người giúp con nha "
" Nhưng ... " Bà vốn muốn từ chối cho con gái nằm viện để điều dưỡng . Nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định của cô bà lại thở dài bước đi
[ Nhiệm vụ đầu tiên : Xuất viện hoàn thành ]
Cô lẳng lặng nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ , từng cơn gió mát thổi qua khiến lòng người dễ chịu .
[ Thông báo ký chủ : Nam9 đang tới ]
" Hử ? Nam9 "
Cô bất ngờ với lời nói của tiểu Bát Đản , chưa kịp định hình thì cánh cửa lần nữa bật mở . Một người đàn ông bước vào trong . Mái tóc đen phiêu dật gọn gàng , đôi mắt xanh dương lạnh lẽo âm trầm nhìn cô . Sóng mũi cao . Khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu . Chân mày kiếm đen uy nghiêm , làn da màu lúa mạch khỏe mạnh . Cơ thể là bộ âu phục đen lịch lãm quý phải , khí chất lạnh lùng tỏa ra khắp nơi
" Tôi không ngờ cô tỉnh lại nhanh vậy đấy "
Tiếng nói lạnh lùng mang theo khinh bỉ của hắn vang lên
[ Nam9 khá ghét nguyên chủ , vì cứ bị đeo bám ]
" Dương ca , anh đến thăm em sao ? "
Cô nở nụ cười vui vẻ với hắn , nhưng ánh mắt lại hoàn toàn không như vậy . Nó chỉ như một không gian trống rỗng mà vô định
" Hử ? "
Nhận ra điều gì đó , ánh mắt hắn hiện lên sự dò xét . Nhưng rồi cũng khó chịu nói
" Cô sống dai thật "
Cô đứng lên đi về phía hắn , ôm lấy cơ thể rắn chắt của hắn . Giọng nói nhẹ nhàng như chuông bạc
" Em phải sống chứ , em còn phải ở bên cạnh anh suốt đời nữa mà ... "
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn đang chan chứa sự kinh ngạc .
Thịch !
Trái tim hắn bỗng nhiên lệch nhịp , bàng hoàng đẩy cô ra tức giận
" Đúng là lẳng lơ "
Nhìn bóng lưng hắn đang dần biến mất , cô bước lại giường bệnh mà ngồi xuống
[ Ký chủ , cô làm gì vậy ? ]
" Làm nhiệm vụ "
[ Nhưng đâu có nói là quyến rũ nam9 ]
" Rảnh rỗi nên làm thôi . Tôi thích dành nam9 hơn . Tên này cũng không tệ "
[ Ô Mai Chuối 0∆0°°° ]
" Được rồi , ta ngủ đây "
Cô nằm xuống giường bệnh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ . Khóe môi vươn lên nụ cười ý vị ...
_____________
Buổi chiều :
Cô ngước nhìn căn biệt thự nguy nga to lớn trước mặt mà cảm thán .
" Đẹp thật "
" Con còn ngơ ngẩn ở đó làm gì ? Vào đi "
Mẹ cô hiền từ nắm tay cô đi vào , vừa bước vào trong cô đã thấy một dàn người hầu ngay ngắn xếp hàng . Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp uy nghiêm ngồi đó uống trà . Đôi mắt sắt bén nhẹ nhàng lướt về phía cô
" Tịch nhi về rồi sao ? "
Không cần đoán cô cũng chắc đây chính là vợ cả của ngôi nhà này . Người mẹ thứ hai của cô Hồng Nhung
" Vâng chị ! Con bé mới vừa khỏe lại "
" Hừ ! Tịch nhi , sao con lại bất cẩn như vậy . Đi quán bar rồi lại đụng xe . Con thật không biết giữ ý tứ "
Dù nghe ra là lời trách móc quan tâm , nhưng cô lại ngửi thấy mùi dao sắt ở đâu đây
" Con xin lỗi , mẹ cả . Tịch nhi bất cẩn nên mới như vậy . Tịch nhi tỉnh lại thấy nhớ người nên liền về đây . Người sao lại không vào thăm Tịch nhi ? " Cô sướt mướt ngồi xuống sô pha ôm cánh tay Hồng Nhung
" Ta có rất nhiều việc cần giải quyết nên không thể vào thăm con . Con không việc gì là ta an tâm rồi . Lần sau cẩn thận , giờ lên phòng đi "
" Vâng ! "
Cô nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước lên phòng , liếc nhẹ về phía bà ta mà đáy mắt xẹt qua tia khinh bỉ . Người hầu trong nhà này thấy cô trở về mà một câu chào hỏi cũng không có . Bà ta thì bận việc gì chứ , chẳng phải đi làm đẹp thì là shopping , du lịch . Giả tạo ...
[ Ừ ừ ! Giả tạo thật ]
" Đến lượt ngươi phát biểu ý kiến à ? "
[ … \=.\=||| ]
Cô nhìn căn phòng được trang trí đơn giản không quá cầu kì mà hài lòng . Đi vào trong thả mình lên chiếc giường rộng lớn mềm mại . Cô quay đầu ngước nhìn ánh chiều tà ngã vàng ấm áp xuyên qua lớp cửa kính trong suốt . Đứng dậy mở tủ đồ để đi tắm thì gương mặt cô bỗng trở nên âm trầm
Trước mắt cô là những bộ quần áo quyến rũ hở hang . Bộ đồ ngủ mỏng manh xuyên thấu .
" Không ngờ sở thích của nguyên chủ thật đặc biệt . Nhưng ta thích ... "
Cô cầm một chiếc váy vào trong rồi tắm rửa ...
Bóng đêm đen tối với những vì sao sáng yếu ớt , ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi xuống mặt đất . Không ngờ cô lại có thể ngủ gật trong nhà tắm như vậy .
Cô bước ra với chiếc váy vàng nhạt ngắn ngang đùi , cơ thể quyến rũ hiện lên sau lớp áo mỏng , phần eo thon gọn như ẩn như hiện . Mái tóc ướt sủng với những giọt nước long lạnh chảy xuống đôi chân trắng nõn không tì vết . Dưới ánh trăng , cô yêu mị xinh đẹp như hồ ly . Ngước nhìn đồng hồ đã điểm 23h đêm ...
" Trễ vậy rồi sao ? "
Cạch !
Cô ngơ ngác quay qua cánh cửa đang bật mở , một người con trai đứng đó . Từng cơn gió nhẹ thổi qua như không gian đang ngưng động lại ...
Cô ngước nhìn người nam nhân đang đứng trước cửa , mái tóc vàng nhạt hơi rối bồng bềnh . Đôi mắt đen sâu thẳm như đầm lầy thâm thúy , đầy xảo trá và thâm độc được chôn giấu thật sâu . Sóng mũi cao thẳng tắp . Môi bạc hơi hé ra . Hai bên má giờ đây ửng hồng . Cơ thể cũng tỏa ra mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô .
Bộ dáng lôi thôi lếch thếch như vậy , nhìn là biết đang say xỉn . Hắn sững sờ nhìn cô đầy mông lung , đưa tay lấy ra chiếc điện thoại chụp lại một bức ảnh rồi lẳng lặng rời đi . Cô nhìn theo bóng lưng không vững vàng của tên đó mà không khỏi nheo mày .
" Tiểu Bát Đản , tên đó là ai ? "
[ Tên đó là anh trai người Phương Hải , năm nay 23 tuổi . Mà chẳng làm nên trò trống gì cả , sau này yêu thầm nữ9 , lấy gia thế lấn áp . Nhiều lần bắt cóc để cưỡng đoạt nhưng không thành . Sau này đưa Phương thị rơi vào hoàn cảnh phá sản . Hắn được một cái là tấm lòng chung thủy , ngoài ra cái gì cũng xấu ]
" Àh ! "
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt , ánh mắt vẫn là một mảng tĩnh lặng không dao động .
" Nếu như ta phá vỡ hạnh phúc của nam nữ9 . Vậy có bị gì không ? "
[ À ờ ... Đây là trường hợp đặc biệt . Nguyên chủ khi chết vốn muốn trả lại ân oán tình thù cho nam nữ9 . Chứ không nói là làm như thế nào . Ký chủ có thể , nhưng không được phép giết nữ9 ]
" Hử ? Vậy sao ? Vậy để cô ta tự chết là được mà "
[ Nà ní ?? 0_0 °°° ]
" Được rồi , đi ngủ "
Cô nằm xuống giường nhắm mắt ngủ , khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt rồi dần chìm sâu vào sự yên tĩnh . Ngày mai sẽ là một ngày dài ...
______________
6h sáng
Cô bước xuống nhà với chiếc áo thun trắng và quần jean dài đen . Mái tóc tím buộc cao lên để lộ vùng cổ trắng mịn . Ngũ quan xinh đẹp hài hòa khiến ai nhìn vào cũng phải thẩn thờ .
Tiểu Bát Đản vốn đã che giấu đi dung mạo của bản thân mất 5 phần khi về đây . Vậy mà vẫn còn khiến người khác ngơ ngẩn như vậy . Kệ đi ! Đẹp khoe xấu che ...
" Tịch nhi ! Con đi đâu vậy ? "
Mẹ cô đang ngồi uống trà , thấy cô liền hiền từ mà hỏi hang
" Đi xin việc " Cô cũng nở nụ cười vui vẻ đến ôm chầm lấy bà .
" Xin việc ? Sao con lại muốn đi làm ? " Bà dường như rất kinh ngạc trước lời nói của cô
" Thì con lớn rồi , con phải kiếm tiền nuôi mẹ mà . Phải không "
" Con gái của mẹ lớn thật rồi , mà con định kiếm việc ở đâu ? Hay là vào công ty ba con làm ? "
" Không cần , con tìm được nơi thích hợp rồi . Và đó là Bí Mật "
Cô giả vờ thần bí khiến bà bật cười , từ nãy giờ không ai chú ý người con trai ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm cô . Vừa nhìn vào điện thoại rồi lại quay qua nhìn cô . Khi cô thấy được hắn đang nhìn mình thì tên đó xoay đi chỗ khác . Cô có thể thấy vành tai hắn đang đỏ lên
" Àh ! Hải . Em gái con mới xuất viện vào ngày hôm qua . Lúc đó con không ở nhà nên không biết "
Tên đó không ai khác chính là Phương Hải , anh trai cùng cha khác mẹ của cô
" Anh hai , hôm qua anh về trễ thật . Lại còn say xỉn nữa , khiến em hơi sợ "
Cô nhìn hắn mỉm cười nói , ánh mắt cũng lộ ra tia sợ hãi nhàn nhạt .
" Àh ... thì ... "
Hắn ấp úng cất điện thoại vào túi quần , không biết nói gì
Tên này cũng đẹp trai thật , chỉ thua kém Hà Dương kia mấy phần .
[ Ký chủ thích cái tên bả đầu này sao ? ]
' Ta nói thích khi nào , ngươi câm mồm lại '
Cô đứng dậy mỉm cười với bà rồi quay qua Phương Hải
" Em đi trước "
Bước ra cửa cô vẫn có thể cảm nhận được một ánh mắt vẫn đang dõi theo mình . Khóe môi không tự chủ vươn lên nụ cười chế giễu
______________
Giờ đây cô đang đứng trước một công ty lớn , ngước nhìn tòa nhà cao hơn 60 tầng mà hoa mắt . Cô biết được , đây chính là công ty giải trí lớn nhất thế giới , tập đoàn Hà thị .
Cô vừa bước vào mọi ánh mắt đã đổ dồn lên cô , ánh mắt ai cũng ngơ ngẩn tò mò xem cô là ai . Cô bước đến quầy lễ tân
" Chào tiểu thư , cô đến tìm ai ? "
" Tôi tìm tổng giám đốc Hà . Nhờ cô thông báo một tiếng "
Khi nghe cô nói vậy , cô nhân viên liền kinh ngạc . Nhìn cô với ánh mắt dò xét rồi cầm điện thoại lên
" Cho hỏi cô tên gì ? "
" Phương Tịch "
" Xin chào , có một cô gái tên Phương Tịch muốn gặp tổng giám đốc . Nhờ anh thông báo giùm "
" ... "
" Được ! Mời cô Phương đi theo lối này "
Cô nhân viên dẫn cô đến một thang máy đi lên tầng cao nhất . Thang máy di chuyển khiến cô hơi chóng mặt , lúc lâu sau cửa thang máy lại mở ra . Hành lang rộng rãi thanh tĩnh lạ thường , cô bước ra đi dọc dãy hành lang , trước mắt cô là một cánh cửa to lớn . Chắc là phòng của Hà Dương , vì đây chỉ có một căn phòng duy nhất .
Cốc Cốc Cốc !
Cô lịch sự gõ cửa mà vẫn không ai trả lời , liền đẩy cửa đi vào . Căn phòng rộng lớn sạch sẽ hiện ra ngay trước mắt . Từng đồ vật được trang trí vô cùng bắt mắt và ngay ngắn . Cô thật không thể tin Hà Dương lại là một người yêu thích sạch sẽ như vậy , không một hạt bụi nào luôn . Thật tội nghiệp cho người dọn dẹp ...
Cô bước vào thì thấy Hà Dương đang ngồi trên ghế xem tài liệu , mái tóc đen gọn gàng . Hàng mi rũ xuống nhìn tài liệu che đi đôi đồng tử lạnh lùng . Trên cơ thể cao lớn khỏe mạnh là bộ âu phục lịch lãm , tỏa ra khí chất uy nghiêm lạnh lẽo .
Đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông khác , nhìn có vẻ nghiêm khắc lịch sự . Chắc là thư kí ...
" Ra ngoài "
Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên , gương mặt cô vẫn không thay đổi mà nhìn hắn
"... "
" Tôi bảo ra ngoài "
" ... "
Cô vẫn không hề duy chuyển , hắn ngước đầu lên lạnh lùng nhìn cô . Cô vẫn bình thản đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn
" Đừng để tôi nhắc lần 3 "
" Tại sao em phải ra ? "
Cô dường như không hề sợ lời uy hiếp của hắn , mà vẫn bình thản ngồi xuống ghế sô pha khiến gương mặt hắn trở nên âm trầm
" Tôi chưa cho cô vào "
" Nhưng em gõ cửa rồi . Im lặng tức là đồng ý . Anh chưa nghe câu đó sao ? "
" ... "
Hắn âm trầm nhìn cô đang nhẹ nhàng ăn táo , đưa tay lên bảo thư kí ra ngoài . Khi cánh cửa phòng khép lại hắn mới đứng lên đi về phía cô . Đối diện với gương mặt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm của hắn cô vẫn mỉm cười .
" Đến đây làm gì ? "
" Em nhớ anh nên đến thăm "
" Hừ ! Không cần , về đi "
Cô nghe vậy liền ngồi dậy ôm lấy cơ thể to lớn của hắn nũng nịu
" Anh vô tình quá đó "
Gương mặt cô tươi cười như ánh nắng ban mai , đôi mắt xanh dương sâu thẳm của hắn vẫn lạnh lùng như cũ , không hề dao động . Thấy vậy cô liền buông hắn ra ngồi xuống ghế , sẵn tiện kéo hắn ngồi xuống cạnh mình . Từ trong túi xách cô lấy ra một tờ giấy để trên bàn . Ánh mắt hắn nhìn theo động tác của cô rồi cầm tờ giấy trên tay đọc
" Đơn xin việc ? "
" Ừ ... "
Hắn nhẹ nhàng đưa mắt liếc qua cô vẫn đang cười ngọt ngào . Rồi quăng tờ giấy về chỗ cũ . Lạnh lùng nói ra hai từ
" Không nhận "
Đôi mày cô hơi nhíu lại , nhìn tờ đơn bị hắn quăng đi .
" Cô muốn xin làm việc gì ? "
" Diễn viên "
" Hử ? Cô có biết đó là cái gì không ? " Hắn lạnh lẽo nhìn cô
Cô đứng dậy đi lại phía hắn đang ngồi trên ghế , đưa tay nắm lấy cavat kéo hắn đối diện với gương mặt cô . Đôi mắt cô giờ đây là một mảng tĩnh mịch
" Nếu như tôi nói từ trước đến giờ tôi luôn đóng kịch trước mắt anh , anh có tin không ? Nếu như tôi nói bản thân chán ghét anh , anh có tin không ? Và nếu ... từ trước đến giờ tôi chỉ xem anh như con rối để chơi đùa . Anh có tin không "
Giọng nói cô nhẹ nhàng thốt ra mang theo sự chế giễu và kiêu ngạo . Đôi mắt mang ý cười nồng đậm nhìn vào hắn
" Ha ha ha ! Hà Dương ơi Hà Dương , đường đường là một giám đốc của công ty lớn nhất nhì thế giới . Vậy mà lại bị mắc chứng bệnh tự cao , anh nghĩ tôi thích anh sao ? Sai rồi , anh sai thật rồi . Tôi chỉ xem anh như một trò chơi để đùa giỡn khi nhàm chán . Vậy mà anh lại tin nó là thật . Anh khiến tôi cười chết mất .... "
Nụ cười cô mang theo sự ngạo mạn và khinh thường khiến hắn bàng hoàng . Hắn như không tin nhìn vào đôi mắt cô , nhưng chỉ toàn là sự khinh bỉ trong đôi con ngươi đó . Nó thật sự không hề dối trá ... Đôi mắt nhìn vào cô mà tức giận tột độ , hơi thở lạnh lẽo tỏa ra xung quanh như muốn đóng băng mọi thứ . Bàn tay hắn nắm chặt lại để lộ gân xanh đang nổi lên từng đợt .
Cô cúi đầu xuống nên không thể thấy bàn tay hắn đang đưa đến cổ cô , khi nó đang ở một khoảng cách rất gần thì cô lại nở một nụ cười vui vẻ ngọt ngào với hắn khiến hắn kinh ngạc
" Anh thấy em diễn có tốt không ? "
Bàn tay hắn sững sờ dừng lại giữa không trung , ánh mắt nhìn cô mang theo sự bàng hoàng
" Diễn ? "
" ... Ừm ... Thì anh hỏi em biết Diễn Viên là gì không mà . Thì em làm cho anh coi rồi đó . Anh có nhận em vào làm không ? "
Gương mặt cô đáng thương lại gần hắn đầy chờ đợi , còn hắn vẫn đang kinh ngạc chưa thể thoát ra . Lâu sau hắn mới nhìn vào đôi mắt cô mang theo sự dò xét và lạnh lẽo .
" Hừ ! Tôi sẽ gởi một thư kí cho cô . Ngày mai đến phim trường thử vai đi . "
" Hi ! Anh chịu rồi sao . Phim đó tên gì vậy ? "
" Cổ Trang , Thiên Chi Viên Địa "
Cô nghe vậy liền đứng lên mỉm cười
" Cảm ơn anh "
Cô cúi xuống hôn vào má hắn , rồi rời đi . Để lại hắn vẫn âm trầm nhìn theo bóng lưng cô , bàn tay vô thức sờ lên gò má . Lặng lẽ không hiểu được cảm giác của bản thân ngay bây giờ ...
______________
Cô đi ra ngoài dọc theo dãy hành lang , trong đầu lại vang lên tiếng nói của tiểu Bát Đản
[ Ký chủ , người đang làm gì vậy ? ]
" Ngươi nhiều chuyện quá "
[ … ]
" Nếu ta khiến nam9 yêu mình thì có quà gì không ? "
[ Tùy vào mức độ tình cảm của nam9 ]
" Àh ha ! Thú vị thật "
Khóe môi cô vươn lên nụ cười ý vị đầy âm mưu
[ Trời ơi ! Ký chủ thật đáng sợ , mình chọn đúng người rồi chứ. 0_0||| ]
" Ngươi nói gì , ta nghe hết đó "
[ À không ! Ha ha ta nói ký chủ thật xinh đẹp , đáng yêu là người tài giỏi nhất ( Hu hu , hối hận còn kịp không ? ) ]
" Hừ ! Ngoan "
Cô ra khỏi công ty cũng đang là 8h 30' , thấy bản thân chưa ăn gì liền kiếm một nhà hàng đi vào . Vừa ngồi xuống bàn cô đã kêu rất nhiều món ăn ngon . Nhìn làn khói nghi ngút thơm lừng khiến cô không nhịn được , bắt đầu cầm đũa ...
Cô gắp xuống một miếng thịt bò gần đó , nhưng thứ cô lấy được chỉ là không khí . Đôi mắt cô ánh lên sự bần thần . Từ bao giờ trước mắt cô đã có thêm người , hắn đang cho người lấy đi những món ăn cô chọn . Chỉ đẩy qua cho cô một chén cháo yến mạch . Đó không ai khác ngoài tên Hà Dương
" Anh làm gì vậy ? "
" Ăn cơm "
" Nhưng tại sao anh lấy đồ ăn của em ? "
" Mới xuất viện không nên ăn dầu mở , ăn cháo đi "
" ... "
Cô tức giận nhìn hắn ung dung ăn bít tết , còn cô chỉ có mỗi một chén cháo yến mạch nghi ngút khói mà khó chịu .
" Sao anh không qua chỗ khác ngồi ? "
" Hết chỗ rồi "
Cô quay qua xung quanh nhìn thì thấy rất nhiều bàn toàn những người mặc đồ đen . Liền trầm mặc , đây chẳng phải là người của hắn sao ?
Hừ ! Tên này thú vị thật . Nghĩ vậy cô cũng không tính toán so đo làm gì , cầm muỗng lên ăn cháo
[ Ký chủ không giận sao ? ]
' Tại sao phải giận ? '
[ Ký chủ thật kiên nhẫn ]
' Mà nè ! Nam nữ9 chưa gặp nhau phải không ? '
[ Vâng ! Còn hơn 1 tháng nữa mới gặp nhau ]
' Vậy ta có bao nhiêu thời gian để thực hiện nhiệm vụ ? '
[ Tùy ký chủ , càng ngắn thì càng tốt ]
' Ồ ! Đến lúc đó nhớ cho thêm điểm '
[ Nà ní ? \=…\= ?? ]
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt , trong đầu bắt đầu tính toán . Hắn ngồi đối diện thấy cô cười liền kinh ngạc , không hiểu cô cười vì điều gì ...
Sau khi ăn xong cô liền đứng dậy
" Em đi trước "
" Khoan đã "
Hắn đi lại kéo tay cô ra ngoài
" Anh làm gì vậy ? "
Cô chưa kịp định hình đã bị hắn nhét vào xe , hắn cũng ngồi vào bên cạnh . Lạnh lùng nói
" Tới phim trường "
Câu nói của hắn như trả lời lại như nói với thư kí . Cô nghe vậy liền hỏi lại
" Chẳng phải ngày mai sao ? "
" Tôi vừa mới điện , đạo diễn nói mai ông ta bận . Nên hôm nay đi luôn "
Hừ ! Tưởng cô con nít 3 tuổi dễ gạt sao ? Chỉ cần một tiếng nói của hắn thì cho dù ông ta ở nữa vòng trái đất cũng phải chạy về nữa kia .
" Em có thể tự đi "
" Tôi sẵn tiện đến đó , cho cô đi nhờ "
" Hừ ... "
Cô ngoan ngoãn ngồi im để hắn đưa đi , nhìn cảnh vật xung quanh khiến cô thích thú . Thật náo nhiệt làm sao ...
_____________
Khoảng 30' sau rốt cuộc cũng đến , cô nhìn khung cảnh đẹp đẽ mà kinh ngạc . Đây là vùng đồi núi với quang cảnh thiên nhiên tuyệt vời .
Cô lẳng lặng đi theo sau hắn , đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh
" Hà tổng , hân hạnh được gặp ngài "
Một ông già đầu hói mỉm cười đi đến chào hỏi hắn
" Ừ ! "
" Ngài nói có người đến thử vai , không biết là ai ? "
" Cô ta "
Hắn lạnh nhạt chỉ vào cô
Chỉ thấy ông đạo diễn nhìn cô dò xét , lúc sau lại vô cùng kinh ngạc
" Thật đẹp , tiểu thư xinh đẹp như vậy . Cho hỏi cô tên gì ? "
" Phương Tịch "
" Phương Tịch tiểu thư , cô có thể diễn thử cho tôi xem không ? Cô sẽ vào vai nữ9 . "
" Hả ! Ừ ... "
" Vậy cô đi theo đoàn vào hóa trang đi "
Cô nghe theo đi vào lều gần đó ...
[ Thông báo ký chủ , có sự xuất hiện của nữ9 ]
' Nữ9 ? '
[ Vâng ! Chắc vì có ký chủ nên cốt truyện thay đổi . Để nam nữ9 gặp nhau sớm hơn vào lúc này ... ]
' Ha ! Thú vị thật ... '
Cô vươn lên một nụ cười ý vị , đôi mắt tĩnh lặng xẹt qua ánh sáng . Vì quá nhanh nên không ai có thể nắm bắt được , tất cả như bao trùm bởi sự nguy hiểm đang rình rập ...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play