Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thôn Quỷ Ám

Chương 1: Cô lập

Chiếc xe chở hai người đàn ông phóng bạt mạng trong đêm tối, bên ngoài không có lấy một ánh trăng chiếu đường, thứ ánh sáng duy nhất họ nương tựa vào chỉ có cặp đèn pha đã hỏng mất một bên, là bị thứ gì đó cào xé rồi nhổ ra ngoài.

Nhưng là thứ gì mới có thể làm được như vậy? Có lẽ chỉ hai người đàn ông trong xe là biết rõ.

"Này, mày đang lái đi đâu thế hả thằng ngu này!" Người ngồi bên cạnh ghế lái gào lên. "Đừng có mà đi đường đấy! Tránh đường rừng ra thằng óc đất."

"Thế anh nói xem đi đâu bây giờ!? Đường nào thì cái 'thứ đó' cũng vẫn đuổi kịp được, thà chui vào rừng để làm chậm nó lại thì may ra còn thoát thân!" Người cầm lái tỏ ra vô cùng sợ hãi, đôi tay đang đặt trên vô lăng của anh ta run lên từng đợt.

Đột nhiên, người cầm lái mở to mắt, anh ta lắp bắp cố gắng nói gì đó.

"Gì? Mày định nói cái gì?"

"Chúng ta... sẽ không thoát ra khỏi đây nổi đâu."

Rầm!

Có thứ gì đó nặng nề rơi thẳng lên nóc xe, sau đó mọi thứ bỗng rơi vào im lặng, khi mà chiếc xe cũng đã ngừng lăn bánh.

"Ơ cái thằng này! Tại sao mày lại dừng lại cơ chứ!?" Người ngồi bên cạnh ghế lái đạp liên tiếp vào người cầm lái, nhưng xem chừng anh ta chẳng còn bất kỳ chuyển động nào.

"Này, mày... đừng có mà dọa tao như thế chứ!"

Chính vào lúc này, người cầm lái từ từ quay đầu sang ghế bên cạnh, gương mặt vô cảm vắng lặng như tờ, hai bên khóe miệng dường như còn bị các cơ hàm ép phải kéo dãn lên tận phía mang tai, tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ dị trong đêm tối.

"Đừng... có... rời... khỏi... đây... khi... chưa... được... cho... phép."

Người ngồi bên cạnh ghế lái kinh hãi thét lên một tiếng, vội vàng đẩy cửa xe lao ra bên ngoài.

Ngoài trời tối đen như mực, anh ta cũng chẳng biết bản thân đang chạy đi đâu. Chỉ cần thoát được khỏi 'thứ đó', dù cho có bị lạc lối anh ta cũng sẽ mãn nguyện chấp nhận.

Thế nhưng, anh ta chỉ vừa mới chạy được một đoạn, đã không kiềm chế nổi ngoảnh mặt lại nhìn. Khoảnh khắc đó anh ta như bị một luồng gió lạnh thổi cho đông cứng, không tài nào nhấc đôi chân lên nổi nữa.

"M-mày nói đúng... chúng ta... chúng ta sẽ chẳng thể nào thoát ra được khỏi đây..."

Một tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, có thứ gì đó bước đi chậm rãi về phía chiếc xe đang đỗ giữa đường, sau lưng còn kéo theo một người đàn ông. Anh ta chính là người ban nãy ngồi ở cạnh ghế lái.

'Thứ đó' nhét người đàn ông vào lại trong ghế, cài dây an toàn cẩn thận cho anh ta, sau đó dùng lực vừa đủ đẩy chiếc xe rơi xuống một vực đèo gần đó.

[.....]

Duy làm công việc nhà báo này cũng đã ngót nghét gần bảy năm trời, anh luôn phải đi đến các tỉnh, thành phố xa xôi để săn những tin tức giật gân và thú vị, đôi khi còn bị tòa soạn cử về các thôn xóm ở tận đẩu đâu mà chẳng ai hay biết đến.

Như hôm nay là một ví dụ, anh đang trên một chuyến xe khách đi đến thôn Ý Dương. Nghe nói ở đó đang có một tục lệ vô cùng bí ẩn, chi tiết thế nào thì chẳng ai biết rõ, anh đành phải tự mình tới để điều tra.

Cả buổi đi xe, Duy chẳng tài nào ngủ được, vì có một cô gái cứ tựa đầu lên vai anh. Anh không nỡ đánh thức cô ta dậy, nhưng cũng chẳng muốn để cô ta cứ dựa mãi.

Đang loay hoay không biết làm thế nào, thì đột nhiên phía sau đuôi xe bỗng nổ bụp một tiếng, chiếc xe lập tức xệ hẳn xuống theo tiếng xì xì phát ra từ lốp xe.

"Mẹ kiếp! Hỏng lốp mất rồi. Mọi người xuống xe nào!" Tiếng bác tài cáu gắt vọng vào từ ngoài cửa sổ, chẳng ai để ý ông ta đã nhảy xuống xe từ lúc nào.

Duy uể oải đứng dậy vươn vai, anh còn chưa bước được ra đến cửa, đã nghe tiếng chửi rủa của bác tài xế lúc nãy: "Cái quái gì... Thằng nào làm đây? Sao nó lại thành ra thế này được nhỉ!"

Hành khách trên xe nghe thấy bác tài chửi, tò mò xúm lại xem, gương mặt ai cũng hốt hoảng xen lẫn vẻ ngơ ngác. Duy lúc này mới xuống xe, thấy mọi người tập trung vào một chỗ, anh cũng chạy lại ngó một cái.

Giống như các hành khách khác, Duy cũng bị giật mình khi trông thấy cảnh tượng trước mặt.

Nửa sau của chiếc xe khách đã bị thứ gì đó xuyên thủng, rạch một vết to tướng dọc theo thân xe, dẫn đến nổ lốp và rò rỉ xăng.

"Có ai thấy cái gì vừa đâm vào thân xe không?" Bác tài hắng giọng hỏi. Nhưng xem chừng chẳng có ai nhìn thấy cả, bọn họ còn chẳng cảm thấy gì khi thân chiếc xe bị thứ đó đâm thủng.

Một người thanh niên đi tới hỏi bác tài: "Bác ơi, mình đang ở địa điểm nào rồi ạ?"

"Thôn Ý Điền!" Bác tài gắt. "Còn hơn chục cây nữa là tới thôn Ý Dương và ba chục cây nữa mới tới thôn Khuất Khởi."

Người thanh niên thấy dáng vẻ của ông ta, cũng không dám hỏi thêm gì nữa, lẳng lặng trở về chỗ cũ.

"Bây giờ phải làm thế nào?" Một người phụ nữ lên tiếng.

"Ừ, phải đấy. Tôi còn bao nhiêu việc ở nhà!" Một người khác đồng tình.

"Tôi cũng thế!" Đám người thi nhau nhao nhao lên, khiến bác tài vã cả mồ hôi hột.

Sau một hồi im lặng, ông ta đành phải hạ giọng nói: "Không còn cách nào khác rồi, có lẽ chúng ta phải ngủ lại thôn Ý Điền đêm nay thôi..."

"Gì cơ, ngủ lại đây á? Tôi không muốn đâu nhé!" Một người phụ nữ trung niên khó chịu ra mặt.

"Tôi cũng thế! Chúng ta không thể gọi cứu hộ tới được à?" Cô gái tóc đỏ ở gần đó cũng khó chịu không kém.

"Ở cái chỗ hoang vu hẻo lánh này thì lấy đâu ra cứu hộ?" Bác tài vuốt trán khổ sở nói. "Huống chi trời lại sắp tối rồi... Thôi, mọi người ở tạm đây đi đã. Sáng mai tôi sẽ thử gọi cho đội cứu hộ tới xem sao..."

Không để cho bác tài nói hết câu, đám đông đã lại nhao nhao lên chửi bới, than thở. Cho đến gần một tiếng đồng hồ sau, tiếng ồn ào vẫn không ngớt huyên náo. Phải tới khi trời đã tối hẳn, mọi người mới thôi vì ai nấy cũng bắt đầu cảm thấy kiệt sức.

Dù sự khó chịu vẫn còn đeo đẳng trên gương mặt của các hành khách, nhưng họ cũng đã dần từ bỏ ý định ra khỏi chỗ này trong ngày hôm nay.

Duy tuy không nói gì, nhưng anh cũng chẳng muốn ở lại đây chút nào. Chuyện này có thể làm ảnh hưởng đến lịch trình của anh.

Mặc dù đây đã là chuyến cuối cùng trong ngày, nhưng trên xe vẫn còn sót lại tận mười ba người. Trừ bác tài mập lùn và Duy ra, trong xe còn có mười một hành khách với các đặc điểm rất dễ nhận biết.

Đầu tiên là gia đình ba người đi cùng nhau, gồm bố mẹ và con gái. Người đàn ông, đàn bà trung niên thì không có gì đáng nói, đứa con gái của họ chắc cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, trông mặt cũng trắng trẻo, xinh xắn.

Ngồi kế bên ghế của Duy là đôi tình nhân trẻ lúc nào cũng tay trong tay. Người nam là cậu thanh niên hỏi bác tài lúc đầu, người nữ trông có vẻ rụt rè, nhút nhát.

Ngoài ra còn có những người đi một mình như cô gái ngồi kế bên Duy, người phụ nữ trung niên ăn mặc quý phái, người đàn ông tóc ngắn, cô gái nhuộm tóc đỏ, ông chú có thân hình đồ sộ và một cụ ông bảy mươi tuổi.

Đoàn người buộc phải đi bộ gần ba mươi phút đồng hồ để vào đến thôn Ý Điền, may mà nơi này còn có một nhà nghỉ đủ chứa cả mười ba người bọn họ. Dù trong lòng đầy vẻ tiếc rẻ, nhưng họ vẫn phải móc ví ra để nghỉ qua đêm.

Duy rướn mày quan sát căn nhà nghỉ trước mặt, tuy có phần hơi xập xệ nhưng nó khá lớn đối với các ngôi nhà khác trong thôn, nhìn từ bên ngoài có thể thấy nơi này có tới ba tầng. Nghe bà chủ nói, mỗi tầng có đến bốn phòng ngủ.

Duy thầm tính nhẩm, ba tầng, mỗi tầng có bốn phòng ngủ. Tổng cộng là mười hai phòng tất cả, một số người có thể ở chung với nhau được.

Sau một hồi bàn tính với nhau, đoàn người đã quyết định chia cặp ra để ở chung.

Duy phải ngủ trên tận tầng ba với người đàn ông tóc ngắn, vì các tầng khác họ đều thống nhất là nhường cho người già và phụ nữ. Ngoài ra còn có những vị khách từ xa đến giống như họ. Điều này không phải vấn đề đối với anh, tuy nhiên có người khác nằm bên cạnh thì anh thường rất khó ngủ.

Công tác phân chia phòng phải đến gần 7 giờ tối mới hoàn tất, sau khi tắm rửa xong, họ mới lật đật kéo nhau đi ăn tối.

Thôn Ý Điền cũng không nhỏ, đoàn người phải đi bộ mất mười mấy phút mới có thể tìm thấy một quán ăn trông có vẻ sạch sẽ. Họ liền bước vào bên trong gọi món. Duy cùng người đàn ông tóc ngắn và cụ ông bảy mươi tuổi ngồi chung bàn với nhau.

Ban đầu anh không hề để ý, chỉ chăm chú nhìn đồi núi ở tít đằng xa. Cho đến khi đồ ăn được mang tới, anh mới nhận ra cụ ông nọ không gọi món, mà lấy từ trong túi áo một cái bọc nhỏ, sau đó ông ta cặm cụi bốc vài miếng thịt khô cháy đen bỏ vào miệng.

Ăn cơm xong, đoàn người lại kéo nhau về nhà nghỉ. Lúc này đã hơn 8 giờ tối. Duy nửa nằm nửa ngồi trên giường, chán nản lục lại album ảnh trong máy xem để giết thời gian. Từ khi đi bộ ngoài đường vào đây, anh đã phát hiện nơi này không có sóng. Muốn lên internet hay gọi ra bên ngoài là điều bất khả thi.

Nằm nghịch điện thoại một lúc, Duy chợt ngủ thiếp đi. Khi anh tỉnh giấc đã là hơn 9 giờ tối, anh nhìn xuống màn hình điện thoại rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng. Người đàn ông tóc ngắn vẫn chưa về, chẳng biết anh ta đi đâu vào giờ này?

Duy ngồi đợi đến gần 11 giờ tối thì người đàn ông tóc ngắn cũng trở về phòng, người anh ta bám đầy cỏ dại, chẳng biết đã chui rúc vào đâu.

Vì không muốn tỏ ra là người quá xa cách, nên Duy đã thử bắt chuyện trước. "Anh có thấy thứ mà cụ ông cùng bàn mình hôm nay ăn không? Anh nghĩ đó là thịt gì?"

Người đàn ông tóc ngắn tỏ vẻ bất ngờ với câu hỏi của Duy, anh ta hơi ngẩn người, nhưng rồi sau đó vẫn trầm giọng trả lời: "Nhìn có vẻ giống như người ở thôn Mạc Piên, nghe nói ở đó có tập tục lấy thi thể của người thân mới chết làm thịt khô gác bếp. Nếu có chuyện phải đi xa thì gói mang theo để ăn thay cơm, họ quan niệm rằng nếu làm thế sẽ được người mà họ ăn luôn bảo vệ và dẫn lối về nhà."

Duy hơi rùng mình, cũng chẳng biết người đàn ông nọ có nói thật không. Anh chỉ cảm thấy hơi ớn lạnh vì lúc đó mình nhìn thấy chuyện đó, mà vẫn không hay biết gì.

May sao khi người đàn ông kia thay cái áo dính đầy cỏ dại, anh ta lại bật cười. "Đùa anh thôi, đừng tưởng đấy là thật nhé, không tối lại không ngủ được."

Duy hơi cau mày, anh vốn là một trong những nhà báo săn tin nổi trội nhất tòa soạn Ánh Dương hiện tại, một tòa soạn khá có tiếng tăm ở thành phố Huy Vũ. Cho dù chuyện vừa rồi có là thật thì cũng chẳng vấn đề gì, trong suốt sự nghiệp anh đã từng trông thấy những chuyện còn rùng rợn hơn thế này nhiều.

Tuy nhiên, Duy chỉ cười trừ mà không nói gì.

Đợi người đàn ông tóc ngắn tắt điện xong, anh mới quay mặt vào tường đi ngủ. Thế nhưng chìm trong giấc mộng còn chưa sâu, anh đã chợt nghe ngoài cửa có tiếng cãi nhau.

Chương 2: Người đầu tiên mất tích

Nhà nghỉ này cách âm không được tốt, Duy có thể nghe thấy hết những âm thanh bên ngoài cửa. Là giọng của hai người phụ nữ. Một người tỏ rõ sự khó chịu khi bị sờ soạng trong đêm, người còn lại thì luôn miệng nói là mình không làm ra chuyện đó.

Trên tầng ba này ngoài phòng của Duy và bác tài ra, chỉ còn lại hai căn có phụ nữ, một trong số đó là phòng của cặp tình nhân trẻ. Vậy nên âm thanh bên ngoài cửa chắc chắn là của cô gái tóc đỏ và người phụ nữ ăn mặc quý phái, hai người ở ngay kế bên phòng anh.

Duy không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy hai người họ giải quyết xong. Anh đành miễn cưỡng mở cửa, ngó đầu ra ngoài xem thử.

"Có chuyện gì thế?" Duy hỏi.

Người phụ nữ ăn mặc quý phái vừa trông thấy anh, liền vội chạy tới phân bua: "Anh làm chứng cho tôi với. Lúc mới gặp, tôi đã thấy chẳng ưa gì cái cô tóc đỏ kia rồi. Đúng như tôi nghĩ, vừa rồi khi ngủ cạnh cô ta, tôi còn chưa kịp chợp mắt đã bị cô ta sờ soạng khắp sống lưng, không những thế bàn tay cô ta còn lạnh ngắt như ngâm nước đá nữa!"

"Tôi chưa bao giờ làm thế!" Cô gái tóc đỏ hét lên. "Nên nhớ vị trí nằm của tôi là ở bên trong cùng mép giường, bà nói bà hay đi tiểu đêm nên tôi nhường bà nằm ngoài. Cả hai chúng ta khi ngủ đều quay mặt vào trong tường, thế thì tôi sờ lưng bà kiểu gì? Đã vậy lúc đó tôi đút tay trong chăn, làm sao mà lạnh ngắt như lời bà nói được!"

"Thế thì là ai được? Trong phòng cũng chỉ có tôi và cô thôi mà!"

Nghe hai người phụ nữ cãi nhau qua lại, Duy cảm thấy vô cùng đau đầu, anh chẳng tài nào biết được ai đang nói thật và ai mới là người dựng chuyện. Anh cũng đã thử đưa ra nhiều giả thiết như có thể một trong hai người mộng du, hoặc là bóng đè... Nhưng đều bị bọn họ bác bỏ.

Loay hoay mãi ở cửa mà không biết phải làm gì, Duy cũng ngại nhắc họ trật tự cho các phòng khác ngủ. May là hai người phụ nữ cũng chỉ nói qua lại vài ba câu nữa rồi thôi. Người phụ nữ ăn mặc quý phái nhất quyết đi xuống tầng hai để đòi được đổi phòng.

Không biết là tự nguyện hay bị ép buộc, mà một lúc sau tầng dưới có một cô gái đi lên xin được ngủ với cô gái tóc đỏ. Cô ta là người đã ngồi cạnh Duy lúc còn ở trên xe.

Chuyện đã được giải quyết xong xuôi phần nào, Duy thở phào một tiếng, quay về phòng đóng cửa lại. Không ngờ người đàn ông tóc ngắn cũng đã dậy, anh ta hỏi anh bên ngoài có chuyện gì xảy ra. 

Ngồi trên xe cả ngày đã mệt, cộng với việc đang rất buồn ngủ, nên anh chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện rồi ngả lưng xuống giường ngủ một mạch.

Người đàn ông tóc ngắn nằm trên giường nhưng chưa ngủ ngay. Sau khi chắc chắn Duy đã ngủ say rồi, anh ta mới rón rén chui ra khỏi chăn, khẽ khàng mặc lại áo khoác. Trước khi rời khỏi phòng, anh ta còn ngoái đầu lại nhìn anh lần cuối cùng.  

Trời vừa tờ mờ sáng, Duy đã mở mắt dậy, anh nhìn sang bên cạnh thấy người đàn ông tóc ngắn vẫn chưa dậy liền đi ra ngoài một mình. Bên ngoài không có gió thổi, nhưng trời vẫn hơi se lạnh. Anh bước thẳng đến nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang.

Mở cánh cửa nhà vệ sinh ọp ẹp ra, một mùi hôi thốc bốc lên khiến Duy phải nhăn mặt. Anh đành dùng một bên tay áo bịt chặt mũi, rồi vào trong đó để giải quyết việc đại tiện.

Lúc anh ra khỏi nhà vệ sinh, những người khác đã dậy gần hết. Họ đều đang tập trung trước cửa phòng bác tài.

"Bác tài, dậy đi nào!" Cô gái tóc đỏ liên tục đập tay vào cửa phòng.

Chỉ một lát sau đó, trong phòng vọng ra vài tiếng động nhỏ. Cửa mở, nhưng chỉ có mình ông chú đồ sộ đi ra. Mọi người không hẹn mà cùng ngó vào trong, đúng là ngoài ông ta chẳng có ai khác nữa.

"Bác tài đi đâu rồi?" Người phụ nữ ăn mặc quý phái sốt ruột hỏi.

"Sao, mọi người không thấy ông ấy ở bên ngoài à?" Ông chú đồ sộ ngơ ngác hỏi lại. "Sáng sớm nay dậy, tôi đã không thấy bác tài ở trong phòng rồi."

Cô gái tóc đỏ khó chịu ra mặt. "Cái gì cơ, không có trong phòng thì ông ta đi đâu được?"

"Sao tôi biết được, tôi nói điêu các người cũng có để làm gì đâu?" Ông chú đồ sộ tỏ vẻ khá bực bội.

Duy đảo mắt nhìn quanh một lượt, trong đám người đang tập trung lại vẫn còn thiếu một người, đó là cụ ông bảy mươi tuổi.

"Bác không thấy bác tài từ lúc mấy giờ vậy ạ?" Con gái của gia đình ba người đột nhiên cất tiếng hỏi.

Ông chú đồ sộ đảo mắt nhìn lên trần nhà, cố nhớ lại. "Lúc đấy bác dậy đi vệ sinh, hình như là 2 giờ sáng thì phải."

"Chắc là không phải đâu..." Một giọng nói hoảng hốt thốt lên trong đám người, đó là cô gái đã ngồi kế bên Duy lúc còn ở trên xe. "Nửa đêm hôm qua bác gái kia đã xuống phòng của cháu đòi đổi phòng, do không muốn ngủ cùng cô gái tóc đỏ. Ba người chúng cháu nói chuyện một lúc, sau đó thống nhất người ngủ với cô gái tóc đỏ sẽ là cháu. Lúc cháu lên tầng ba để ngủ là khoảng gần 2 giờ sáng."

"Vậy thì ông ta chắc là rời phòng lúc 1 giờ sáng nhỉ?" Ông chú đồ sộ hỏi.

Người phụ nữ ăn mặc quý phái và cô gái tóc đỏ không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng: "Cũng không phải, hôm qua hai chúng tôi bắt đầu tranh luận từ lúc 1 giờ sáng, khoảng thời gian ấy ít cũng phải hơn ba mươi phút. Nếu bác tài rời phòng từ lúc đó thì chúng tôi phải trông thấy rồi."

"Đúng rồi, đêm qua tôi cũng đứng đấy cùng hai người họ." Duy cất giọng.

"Vậy thì chắc chắn phải là 12 giờ rồi!" Ông chú đồ sộ lên tiếng chắc nịch. "Vì tôi có nằm đọc báo từ lúc đi ăn cơm về đến tận 11 giờ tối, lúc đó ông ấy vẫn còn ở trong phòng."

"Ở đây không có chút sóng nào, chú đọc báo kiểu gì?" Cô gái tóc đỏ lên tiếng hỏi.

"Báo ngoại tuyến, cháu không biết à? Chú hay có thói quen lưu lại báo để có thể đọc ở những nơi không có mạng."

Lúc này, cậu thanh niên đi cùng bạn gái bất chợt lên tiếng: "Này mọi người ơi... hôm qua cháu nằm chơi game đến tận 1 rưỡi sáng, cháu chắc chắn là trong khoảng thời gian từ 9 giờ tối đến lúc đấy không hề có ai đi xuống tầng hai cả."

"Cháu... cháu chắc chứ?" Trán ông chú đồ sộ lúc hỏi câu này đã ướt đẫm mồ hôi.

"Cháu chắc chắn! Phòng của cháu và bạn gái nằm ngay sát đầu cầu thang, nếu có ai đi xuống tầng dưới thì cháu đã nghe thấy rồi."

Người đàn ông trung niên từ gia đình ba người dù không muốn nói ra, nhưng ông ta vẫn lên tiếng: "Cả đêm qua tôi không ngủ nổi, cho nên mọi âm thanh xuất hiện bên ngoài tôi đều nắm rất rõ, đúng là tôi chưa từng nghe tiếng bác tài xuống dưới tầng một."

Cả đám người lập tức rơi vào trạng thái im lặng, trên gương mặt bọn họ đều toát lên vẻ phức tạp. Chỉ có hai người thể hiện ra sự sợ hãi rõ rệt, là con gái của gia đình ba người và bạn gái của cậu thanh niên.

"Đây... là chuyện ma quỷ gì vậy? Tôi không tin ông ta có thể biến mất mà không để lại dấu vết gì như vậy." Cô gái tóc đỏ lắc đầu nguầy nguậy.

Ông chú đồ sộ tặc lưỡi. "Tối qua tôi nằm ngay cạnh ông ấy cũng không để ý thấy có gì bất thường."

Cậu thanh niên nghe người lớn nói chuyện, sợ hãi hỏi: "Vậy giờ phải làm sao đây?"

Ông chú đồ sộ nhìn cậu ta, đáp: "Đương nhiên là phải tìm bằng được bác tài về rồi!"

Đám người nghe xong đều gật đầu đồng ý, bắt đầu lục tục chia nhau ra bên ngoài nhà nghỉ tìm. Bọn họ cũng chẳng rõ tại sao lại phải chạy đi tìm thế này, nếu như chỉ là đi ra ngoài thì một lát sau ông ta sẽ về ngay thôi mà?

Tuy nhiên sâu thẳm bên trong họ thì lại không nghĩ như vậy, dù không nói ra nhưng bọn họ cũng đều ý thức được sự bất thường trong chuyện này.

Sau gần hai tiếng đồng hồ, đám người đã không còn muốn đi tìm nữa, bọn họ bắt đầu cảm thấy bực bội và lo lắng.

"Rốt cuộc là ông ta đi đâu rồi cơ chứ? Lỡ mất xừ lịch trình sáng nay của tôi rồi!" Người đàn ông trong gia đình ba người gắt gỏng nói, xem chừng ông ta đã mất hết sự kiên nhẫn.

Đám người lúc này cũng đang rất mệt mỏi, chẳng ai muốn đáp lại lời ông ta. Duy chỉ có người đàn ông tóc ngắn là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, anh ta nhìn những người khác, nói: "Chắc bác tài chỉ bận đi làm việc gì đó thôi, có khi lúc này xe cứu hộ cũng đang trên đường tới đây rồi. Hay là trong lúc đợi, chúng ta giới thiệu với nhau một chút nhỉ?"

"Vậy cũng được, tôi trước nhé. Tôi là Nguyễn Thanh Tú, nhà tôi bán thịt lợn." Ông chú đồ sộ cao giọng nói.

Cô gái tóc đỏ cũng trỏ ngón tay cái về phía mình, giới thiệu: "Tôi là Nguyễn Ngọc Ánh, đang làm việc ở một tiệm làm đầu."

Cứ như vậy, những người khác cũng bắt đầu lần lượt lên tiếng giới thiệu về bản thân mình. Duy nhẩm qua nhẩm lại một lượt, cố gắng ghi nhớ thông tin về bọn họ.

Đầu tiên là gia đình có ba người. Người chồng tên Lê Đức Kỳ, là một thợ cơ khí chuyên nghiệp. Người vợ tên Nguyễn Thị Thu, không có công việc ổn định. Cuối cùng là người con gái tên Lê Ánh Ngọc, học sinh lớp mười một.

Tiếp đến là người phụ nữ ăn mặc quý phái, bà ta nói mình tên Trần Thu Hà, hiện tại đang kinh doanh một tiệm vàng ở giữa trung tâm thành phố Giang.

Người đàn ông tóc ngắn tên Trương Công Minh, là một nhân viên tư vấn bảo hiểm.

Cô gái ngồi kế bên Duy lúc ở trên xe tên Bùi Thị Thùy, cô ta là y tá khoa Gây mê của bệnh viện thành phố Huy Vũ.

Cuối cùng là cặp tình nhân. Người nam trông vẫn còn rất trẻ, tên Nguyễn Quang Huy. Người nữ cũng như vậy, tên Hà Tố Như. Cả hai đều là sinh viên khoa Công nghệ thông tin của trường đại học Huy Vũ.

"Sau cùng, tôi tên Triệu Chí Duy, hiện tại đang làm nhà báo ở một tòa soạn nằm trong thành phố Huy Vũ." Lời nói này của Duy cũng đã kết thúc màn tự giới thiệu của đám người.

Đột nhiên, cô gái tên Thùy cất tiếng hỏi: "Anh ở tòa soạn nào thế? Chỗ bệnh viện mà tôi làm việc cũng có một tòa soạn đối diện."

Duy cũng không ngần ngại trả lời: "Cô nghĩ đúng rồi đấy, tôi ở tòa soạn Ánh Dương."

"Ồ, ra là hàng xóm của nhau! Vậy mà lâu nay chúng ta có vẻ như chưa gặp mặt nhau lần nào nhỉ?" Thùy mỉm cười.

Nhưng Duy lại khẽ lắc đầu. "Thực ra công việc của tôi luôn luôn phải đi xa thành phố, thậm chí có những lúc đi cả tuần mới được về."

"À..." Thùy không nói gì thêm nữa.

Lúc này, cụ ông bảy mươi tuổi mới chậm chạp đi bộ từ dưới tầng hai lên. Ông ta hơi lưỡng lự khi thấy cả nhóm đang tập trung, nhưng rồi cũng nhanh chóng hòa nhập vào đám đông. Có người đứng ra tóm tắt lại toàn bộ cuộc nói chuyện ban nãy cho ông cụ nắm sơ qua tình hình hiện tại, rồi bảo ông ta giới thiệu về mình.

Hóa ra ông cụ đúng thật là đến từ thôn Mạc Piên. Ông ta tên Giàng A Pì, năm nay bảy mươi ba tuổi. Không rõ có con cháu gì không, nhưng hiện tại đang sống một mình.

"Vậy giờ sao đây?" Cô gái tóc đỏ tên Ánh khoanh đôi tay lại đặt trước ngực.

"Tôi có ý này." Người đàn ông tóc ngắn tên Minh nói rồi chỉ tay xuống dưới tầng. "Căn nhà nghỉ này có tổng cộng là mười hai phòng, nhưng hôm qua khi chúng ta vào đặt phòng thì bà chủ nhà nghỉ nói là còn bảy phòng trống, các phòng khác đều đã chật kín."

"Thì sao?" Bà Hà cau mày tỏ ra khó hiểu.

Không đợi Minh trả lời, Duy liền cất tiếng: "Ý của anh ấy là những người đó đều không phải người ở đây, nếu ta xuống hỏi biết đâu họ sẽ cho ta đi nhờ xe."

"Ồ, hay đấy! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Bây giờ tôi sẽ chạy xuống hỏi họ ngay." Ông Tú nói rồi vội vàng chạy xuống tầng dưới.

Thế nhưng khi ông ta vừa chạy đến đầu cầu thang, bên dưới đột nhiên xuất hiện một cô gái đi lên, gương mặt vô cùng hoảng hốt, miệng cô ta hơi há ra. "Mấy người vừa mới nói gì cơ?"

Chương 3: Số phận tương tự

Cô gái lúc này đã đứng giữa hành lang tầng ba, phía sau còn kéo theo bốn cô gái khác. Duy chưa vội suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô, bởi vì trông cô thực sự rất mê hoặc trong chiếc váy ngắn.

Tóc cô gái cắt ngắn ngang vai, lớp tóc mái lưa thưa dài quá lông mày trông vô cùng cuốn hút. Thêm một chiếc mũi cao, một đôi môi mỏng màu đỏ mọng, khiến cô nghiễm nhiên trở thành người xinh đẹp nhất trong số những người phụ nữ ở đây. Một vẻ đẹp hiếm gặp làm cánh đàn ông trong đám người phải mê mẩn.

"Có phải mấy người vừa nói là tài xế đã mất tích rồi không?" Cô gái tóc ngắn run rẩy hỏi, đôi mắt ánh lên sự tuyệt vọng.

"À, không hẳn là mất tích, ông ta chỉ vừa mới..."

"Chắc chắn là mất tích." Cô gái tóc ngắn đột nhiên ngắt lời Minh, cô hướng ánh mắt về bốn cô gái khác đang đứng sau lưng mình. "Chúng tôi đang trên đường đi tới khu suối nước nóng Nam Sơn, thì đột nhiên xe bị hỏng phải vào trong thôn này nghỉ tạm, ý định là sáng mai sẽ đi tìm người tới để sửa chiếc xe. Thế nhưng khi trời vừa lờ mờ sáng, người lái xe của chúng tôi đã đột nhiên biến mất!"

"Cái... các cô cũng bị hỏng xe à?" Ánh kích động lên tiếng, câu nói này đã khiến vài cô gái đứng sau lưng cô gái tóc ngắn bật khóc nức nở.

"Nghe hết đã." Cô gái tóc ngắn cau mày. "Chúng tôi cũng đã thử đi tìm anh ấy, nhưng đã ba ngày trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì. Tôi nói để mấy người biết, tài xế của mấy người chắc chắn cũng đã mất tích rồi."

"Cái gì cơ, các cô đã ở đây ba ngày rồi?" Bà Hà không nhịn được hét lên.

Cô gái tóc ngắn tuyệt vọng gật đầu. "Đúng là vậy đấy, mọi người có tin không?"

Cả đám người đều cảm thấy tai mình như ù đi, không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức sét đánh nào nữa. Nhìn mấy cô gái đang khóc lóc kia, trông cũng không giống diễn kịch cho lắm.

"Mẹ nó chứ! Sao lại như thế được? Các cô đã thử báo cảnh sát hay tìm cách liên lạc ra bên ngoài chưa?" Ông Kỳ gắt gỏng chửi thề mấy câu.

"Chúng tôi cũng đã thử hết rồi, nhưng ở nơi này thì lấy đâu ra sóng? Trong thôn cũng không có lực lượng trị an nào, ngoài mấy phòng mọi người vừa thuê hôm qua ra, chỉ còn lại một phòng của một anh dân phượt."

Duy hơi rướn mày, bây giờ anh mới nhận ra sự vô lý của cái thôn này. Không có sóng điện thoại, không lực lượng trị an. Nơi này giống y như một ngôi làng ma ám nổi tiếng của Nhật Bản.

Anh lại chợt nhớ đến vài năm trước, đồng nghiệp của anh có viết bài báo về một cái thôn biệt lập với thế giới bên ngoài. Rất nhiều nhà đầu tư đã thử đến đó khai thác tiềm năng và đưa nó trở thành một khu du lịch. Nhưng kỳ lạ là họ không thể xây dựng bất cứ thứ gì trên mảnh đất này, đôi khi còn có vài hiện tượng ma quái xảy ra.

Đỉnh điểm nhất là sự kiện cả một trụ sở cảnh sát mấy chục người đã thiệt mạng do bị ngộ độc thực phẩm, họ chết vì không thể liên lạc ra bên ngoài thành phố cầu cứu.

Sau sự kiện chấn động đó, đã có một số tin đồn xuất hiện, nói rằng thôn Ý Điền tồn tại một vị thần vô cùng quyền năng, dù không hiện thân nhưng ngài sẽ luôn bảo vệ dân làng. Tuy nhiên, người bên ngoài thôn thì lại không được nhận ân huệ này, bất kỳ con người nào không phải dân làng của thôn Ý Điền cũng đều sẽ bỏ mạng khi dám bước chân vào nơi đây.

Thật vậy, đã có rất nhiều vụ án kỳ lạ xảy ra xung quanh khu vực thôn Ý Điền. Dù không có đủ bằng chứng chứng minh, nhưng dần dần những người biết sợ đều không dám lai vãng đến gần cái thôn ma quái này.

Dù sao cũng chỉ là tin đồn, Duy không quá tin vào nó lắm, anh cho rằng mọi việc từ lúc hỏng xe đến bây giờ đều là sự trùng hợp, hoặc là có kẻ nào đấy đang trốn trong bóng tối tìm cách hãm hại bọn họ.

"Đợi đã nào, cô vừa mới nói là có dân phượt ở đây?" Minh vội vàng hỏi. "Bây giờ anh ta đang ở phòng nào?"

Duy thử nhớ lại, lúc đoàn của anh đi vào đây toàn bộ tầng một đã được người khác thuê kín, trên tầng hai còn có một phòng cũng bị người ta ở mất, nên đám người đành phải ở chung.

Theo như lời của cô gái tóc ngắn, thì toàn bộ tầng một là do đoàn của cô thuê. Vì vậy người dân phượt mà cô nói đến bây giờ đang ở trên tầng hai. Minh cũng không ngần ngại đảm nhận luôn việc nói chuyện với người đó. 

Sau khi đã thống nhất với nhau xong, Minh đi đến trước cửa phòng 204, phía sau là một đám người đang sốt ruột chờ đợi.

Vài giây sau khi hai tiếng gõ vang lên, cửa phòng hé mở một khoảng, làm lộ ra gương mặt của người đàn ông da ngăm đen đang đứng bên trong.

Anh ta còn chưa kịp mấp máy miệng, Minh đã vội lên tiếng: "Xin lỗi, anh có thể giúp chúng tôi không?"

Sau khi hai bên nói chuyện với nhau hơn mấy chục phút đồng hồ, người đàn ông da ngăm cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề mà đám người trên xe khách lẫn các cô gái đang gặp phải.

"Thực ra thì mai tôi mới rời khỏi đây theo lịch trình, nhưng tình hình của mấy người có vẻ rất tệ, nên tôi sẽ thử đi tìm người giúp trong sáng nay xem sao." Người đàn ông da ngăm nói.

"Ôi thật cảm ơn anh quá! Nếu có thể sớm ra được khỏi đây, chúng tôi sẽ biết ơn anh lắm!" Trừ Duy ra, đám người không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên. Người đàn ông da ngăm cũng không nấn ná ở lại lâu, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Hơn mười giờ sáng, đám người trên xe khách và các cô gái bắt đầu sốt ruột đứng ngồi không yên. Người đàn ông da ngăm kia rời khỏi nhà nghỉ cũng phải được bốn, năm tiếng rồi, mà đến bây giờ vẫn chưa thấy có cứu hộ tới đón bọn họ.

Hay là anh ta vốn không có ý định giúp nên đã đi luôn rồi?

Trong tâm lý của tất cả mọi người có mặt trong nhà nghỉ đều có một chút suy nghĩ không ít thì nhiều theo chiều hướng đó.

Cuối cùng ông Kỳ không chịu được nữa, đứng bật dậy nói: "Quá đủ rồi! Chỉ vì vài ba cái chuyện vớ vẩn này mà lỡ dở bao nhiêu việc của tôi. Tại sao chúng ta lại phải đợi ai đó đến giúp nhỉ? Tôi sẽ tự ra đường cái để chờ bắt xe."

Nói xong, ông ta liền xách va li toan bước ra ngoài.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, ông ta chợt va vào một người đàn ông đi ngược chiều, khiến ông ta suýt chút nữa ngã nhào ra sàn.

"Thôi chết, cho cháu xin lỗi. Là do cháu đi đứng không cẩn thận." Người đàn ông mới bước vào cúi đầu tỏ rõ sự áy náy.

Duy quan sát anh ta, người đàn ông này nhuộm tóc vàng, tai đeo khuyên rất sành điệu. Bộ quần áo anh ta đang mặt cũng là loại "hoa hòe hoa sói", trông có vẻ như là một tay chơi thực thụ.

Lúc này, mấy cô gái đứng sau cô gái tóc ngắn đột nhiên cất tiếng gọi: "Anh Cảnh!"

Thì ra người đàn ông vừa mới bước vào nhà nghỉ tên La Văn Cảnh, anh ta đi cùng đoàn của mấy cô gái nọ.

Sau khi biết ý định ra ngoài đường bắt xe của ông Kỳ, Cảnh liền đưa bức ảnh anh ta vừa mới chụp cách đây vài tiếng ở bên ngoài cổng thôn cho ông ta xem. Những người khác thấy vậy cũng tiến lại gần để nhìn.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tất cả những người đang xem bức ảnh, bọn họ đều không kìm nổi quay sang nhìn nhau một cái.

Ở bên ngoài cổng vào thôn đáng nhẽ phải có một chiếc xe khách bị hư hại nặng, thế nhưng trong bức ảnh chụp lại không có một phương tiện giao thông nào đỗ ở gần đấy, những gì họ có thể nhìn thấy chỉ là một bãi đất trống toàn là sỏi đá.

"Ch-chuyện này... là như thế nào?" Mọi người có mặt trong phòng khách trừ Cảnh và năm cô gái ra đều có chung một câu hỏi như nhau.

Ông Kỳ đang cúi đầu xem xét bức ảnh, bỗng ngẩng lên nói: "Chờ đã, làm sao chúng ta biết bức ảnh anh ta chụp là thật?"

"Đúng rồi, anh ta có thể chỉnh sửa bức ảnh để hù dọa chúng ta. Những công cụ chế ảnh hiện giờ rất phổ biến trên mạng mà." Bà Hà phụ họa theo.

Duy ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng anh quyết định lên tiếng: "Không đâu, bức ảnh anh ta đưa là thật đấy. Mọi người không nhớ lúc đoàn chúng ta bước vào trong thôn, trên đường cũng không thấy chiếc xe nào khác à? Theo như các cô gái kia nói, thì ở đó phải có một chiếc xe chở bọn họ chứ?"

Minh cũng gật đầu. "Đúng là như vậy... sao vừa rồi tôi lại không nghĩ ra nhỉ?"

"T-thế... thế là sao chứ?" Ngọc run rẩy ôm chặt lấy cánh tay mẹ.

Cảnh cất chiếc điện thoại vào túi, nói với một giọng điềm tĩnh: "Mọi người đừng hoảng, rất có thể xe cứu hộ đã tới và đưa hai chiếc xe đi rồi. Vừa rồi không phải mọi người nói có một người dân phượt đã đi ra khỏi thôn rồi sao?"

"Đúng là như vậy, nhưng... tại sao họ lại không liên hệ với chúng ta? Nếu đã biết chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này, đáng lẽ họ phải cử vài người đi tìm chúng ta mới đúng chứ?" Ánh cau chặt mày, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu. 

"Có lẽ là vì lời đồn ấy..." Duy khẽ thốt lên một tiếng rồi đột nhiên ngừng lại, anh không biết liệu mình có nên nói tiếp hay không.

Không ngờ Thùy đã để ý đến câu nói này, nghi hoặc hỏi: "Lời đồn gì cơ?"

Duy còn chưa kịp nói, Huy đã vội tranh lời: "Ngoại trừ người trong thôn, bất kỳ kẻ nào không phải dân làng thôn Ý Điền đều sẽ nhận lấy một cái chết kinh khủng, nếu dám cả gan bước chân vào nơi đây."

"Thằng ranh con kia, mày nói linh tinh cái gì thế?" Ông Kỳ giận dữ quát lớn khiến Huy im bặt miệng, cả căn phòng khách sau đó rơi vào im lặng.

Phải đến một lúc sau mới có người lên tiếng, bà Hà nói: "Thôi đủ rồi đấy! Kệ cha cái bọn cứu hộ có đến tìm chúng ta hay không, đợi sau buổi trưa nay tôi sẽ tự tìm cách liên lạc ra bên ngoài."

Nói xong, bà ta hất hàm bước nhanh ra khỏi cửa.

"Cô đi đâu thế ạ?" Thùy gọi với lại.

"Đi ăn cơm chứ đi đâu!"

Lúc này cả đám người mới ngẩn ra, có lẽ vì quá tập trung vào chuyện ra khỏi đây mà họ bỗng quên mất chuyện ăn uống của bản thân. Thế là những người còn lại trong căn nhà nghỉ không nghĩ ngợi gì thêm nữa, liền cất bước theo sau bà Hà.

Toàn bộ mười tám con người, bao gồm đám người trên xe khách và nhóm "suối nước nóng Nam Sơn" quyết định chia thành từng tốp nhỏ, rải rác trong các quán ăn nằm xung quanh nhà nghỉ.

Duy cùng Minh, Thùy, cụ A Pì và gia đình ông Kỳ quyết định chọn lại quán hôm trước đoàn người ăn.

Hôm nay Duy không nhìn ra ngoài nữa mà tập trung quan sát ông cụ A Pì. Vẫn như mọi khi, ông ta không hề gọi món mà lấy từ bên trong áo ra một cái bọc nhỏ, sau đó nhặt mấy miếng thịt khô đen ngòm từ đó lên bỏ vào miệng.

Anh tự hỏi liệu cái thứ thịt ấy có đúng là thịt người như lời Minh nói không, sao trước giờ anh chưa từng nghe về chuyện này?

Ông cụ chỉ ăn hết đúng hai miếng thịt, rồi chống gậy một mình đi về nhà nghỉ trước. Duy cũng không để ý gì nữa, cặm cụi giải quyết nốt bữa trưa.

Sau khi mọi người trong nhóm đã về gần hết, Duy mới ăn cơm xong. Nhìn một lượt xung quanh quán ăn, thấy còn mỗi Thùy là đang đợi mình. Anh bèn đi về cùng cô ta.

Trên đường đi về nhà nghỉ, anh không giấu nổi sự tò mò hỏi cô ta một câu: "Cô có thấy cụ ông kia có gì đó rất lạ không?"

"Lạ như thế nào?"

"Cô không để ý cứ mỗi lần đi ăn ông ta vẫn đi theo chúng ta, mặc dù không gọi bất cứ thứ gì ở quán ăn à?" 

"Có chuyện đó hả?" Thùy ngơ ngác hỏi. "Chắc là tôi ngồi ở bàn khác nên không biết, có lẽ ông ấy chỉ muốn có người ngồi ăn cùng thôi mà."

Nghe Thùy nói vậy, Duy cũng không nghĩ ngợi thêm nữa dù trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc.

Lúc đó, anh không biết rằng những khúc mắc mà anh tưởng chừng như không có gì ấy, lại chính là mở màn cho một loạt những sự kiện kinh hoàng sắp tới.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play