Cố Tri nặng nề mở mắt, đột ngột tiếp xúc ánh sáng mạnh làm cậu không thích ứng, theo phản xạ nheo mắt lại, đầu cũng "ong ong" đau nhức , toàn thân ê ẩm không thoải mái .
Đợi khi đôi mắt đã tốt hơn, cậu cẩn thận đánh giá xung quanh.
Đây là một căn phòng được trang trí rất ấm áp với màu chủ đạo là nâu nhạt, góc phòng còn trồng hai chậu cây mà cậu không biết tên, cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy vườn hoa tươi đẹp bên ngoài.
-Khụ khụ.
Có lẽ vì đã lâu không uống nước nên cổ họng khô khốc bỏng rát.
Nhưng mà trong phòng ngoài cậu ra chẳng có ai…
Cố Tri chống tay định đứng dậy.
"Cạch"
-Làm gì?!
Cửa phòng mở ra, một thanh niên bước vào, thấy động tác đứng dậy của cậu liền lên tiếng ngăn cản, nhưng cũng không có ý tiến lên đỡ cậu.
-Nước.
Cố Tri không nhận ra người vừa đến, nhưng mà việc này cũng không cản trở cậu nói ra yêu cầu của mình.
Cố Từ đánh giá người mình nên gọi là "anh trai" này.
Mặt mày tái nhợt, mái tóc nâu xơ xác khô khan, con ngươi như biển xanh tĩnh lặng, một thân quần áo bệnh nhân càng tăng thêm sự tái nhợt của gương mặt, khiến người ta có chút thương tiếc.
Cố Tri thấy thanh niên kia khoanh tay không chút kiêng dè đánh giá mình, nhưng lại không có ý định mang nước tới cho cậu, cậu đành cố gắng đứng lên lần nữa.
Nhưng có vẻ cậu đã nằm ở đây rất lâu, thân thể có chút vô lực, ngồi dậy thì được chứ muốn đứng lên thì rất khó.
- Nằm im.
Cố Từ không kiên nhẫn nói, sau đó rót một cốc nước, đưa đến trước mặt cậu.
- Cảm ơn.
Cố Tri hai tay ôm cốc, từ từ uống nước.
- Nói, anh là ai?
Cố Từ không tin người này là anh trai hắn. 18 năm sống cùng ba ba, chưa từng nghe ba ba nói hắn còn có một anh trai.
Cố Tri nghe hỏi liền nhíu mày, đầu óc một mảnh trống rỗng, cơn đau như muốn bổ đôi đầu cậu ập đến.
- Đau.
Cốc nước rơi xuống giường, làm ướt một mảnh chăn, nhưng Cố Tri không quan tâm, cậu dùng hai tay ôm đầu , gương mặt vì đau đớn mà càng tái nhợt gấp bội.
- Tôi là ai...
Tại sao lại không có ký ức?
Tại sao lại trống rỗng như vậy?
- Hừ! Lừa ai?
Cố Từ bị vẻ mặt của cậu chọc giận, tưởng cậu giả bộ cho nên tiến lại gần, thô bạo kéo tay của Cố Tri ra.
- Nói! Mày là ai ?! Vào Cố gia có mục đích gì!
Bị Cố Từ quát, đầu Cố Tri càng đau, cậu cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay của hắn. Nhưng Cố Tri mới tỉnh, vốn không có sức lực, cậu càng giãy giụa càng khiến Cố Từ nắm chặt hơn.
- Buông.
Cố Tri khó khăn thốt ra một chữ.
"Cạch"
Cửa phòng lẫn nữa mở ra.
- Cố Từ! Con đang làm gì?
Cố Nhạn thấy tình cảnh của hai người vội vàng chất vấn.
Cố Tri vẻ mặt tái nhợt đau đớn, tay bị giữ chặt, vừa nhìn là biết bị ép buộc.
Cố Từ lại mang vẻ mặt hung ác dọa nạt, vừa nhìn liền biết đang làm khó dễ Cố Tri!
- Cố Từ! Anh con còn đang bị thương đó!
Giọng nói của Cố Nhạn tràn đầy trách cứ và lo lắng.
Cố Từ vừa thấy ba bước vào đã vội hỏi tội mình, trong lòng càng bực bội, quang tay của Cố Tri xuống giường, ánh mắt bất thiện.
- Tiểu Tri, con không sao chứ?
Cố Nhạn bước qua, nhanh chóng kiểm tra khắp người Cố Tri. Thấy cổ tay bị hằn lên vệt đỏ, tâm Cố Nhạn như rỉ máu.
Con trai thất lạc 22 năm mới tìm lại được, y bảo vệ trân trọng còn không kịp, bây giờ lại bị Cố Từ làm bị thương!
- Cố Từ! Đây là gì?
Cố Nhạn tức giận trừng đứa con nhỏ của mình.
- Con...
Lúc nãy Cố Từ còn hung ác, bây giờ lại thành thành thật thật đứng một bên, luống cuống không biết giải thích ra sao.
- Ngây ra đó làm gì? Đi gọi Khắc Nhĩ lại đây!
-... Vâng.
Cố Từ cắn răng xoay người rời đi, trong lòng lại có chút mất mát...
- Con không sao chứ Tiểu Tri? Vết thương thế nào?
Cố Nhạn thu lại vẻ mặt lạnh lùng, lo lắng kiểm tra Cố Tri từ trên xuống dưới một lần nữa.
-Chú... là ai?
Cố Tri mờ mịt nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt, lúc nãy đầu cậu quá đau nên hoàn toàn không nghe rõ đối thoại của Cố Nhạn và Cố Từ.
- Ta... Ta là ba của con.
Nói đến chữ "ba" , Cố Nhạn có chút hổ thẹn, thân là cha nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người cha, không ở cạnh nó khi nó còn nhỏ...
- Ba? Chú bao nhiêu tuổi? Tôi bao nhiêu tuổi?
Lúc này Cố Nhạn rốt cuộc nhận ra dị thường, Tiểu Tri sao ngay cả tuổi của bản thân cũng không nhớ?
- Tiểu Tri... con nhớ con là ai không?
Cố Tri mơ hồ nhìn nam nhân trước mắt.
Cậu là ai?
Cậu chẳng phải Cố Tri sao?
- Tôi tên là Cố Tri,còn nữa, chú đừng đùa tôi, chú trẻ như vậy làm sao lại là ba của tôi?
- Ba năm nay 52 tuổi,con 22 tuổi, Tiểu Tri... con còn nhớ gì nữa không? Cha con... thế nào?
Cố Tri không để ý đến mấy câu sau, cậu chỉ nhìn chằm chằm nam nhân nhìn chưa qua 25 tuổi trước mắt...
Làm sao có thể? 52 tuổi mà dung mạo lại như 25 tuổi?!
-Chú không đùa chứ? Gương mặt chú làm sao đến 52 tuổi?
Cố Tri vẫn hoài nghi.
Cậu cẩn thận nhìn gương mặt người trước mắt... hoàn toàn không có nếp nhăn và dấu hiệu lão hóa nha! Sao có thể là ông chú 52 tuổi.
- Con... thực sự không nhớ gì sao? Cha con không nói cho con biết?
Thế giới này sinh mệnh trung bình của con người là 200 tuổi, của yêu quái còn cao hơn, gần 500 tuổi.
- Cha ? Không phải chú nói chú là ba tôi sao?
Cố Tri bưng đầu, cố nhịn chút đau đớn đang dần dần dâng lên.
Rốt cuộc những thứ lằng nhằng này là gì.Rối quá!
- Không sao không sao,nếu không muốn nghĩ liền không nghĩ nữa.
Thấy Cố Tri đau đầu, Cố Nhạn vội vàng hạ giọng an ủi. Giọng điệu có phần cẩn thận và trân trọng, giống như đối với bảo vật làm từ thủy tinh mong manh dễ vỡ.
Cố Nhạn thực ra rất muốn ôm Cố Tri vào lòng an ủi, nhưng lại sợ động tác thân mật đột ngột này khiến Cố Tri bài xích.
- Thành chủ.
Cánh cửa lần nữa mở ra, Khắc Nhĩ nhanh chóng bước vào phòng, Cố Từ thì dừng ở cửa , nhìn vào khung cảnh hòa hợp giữa Cố Tri và Cố Nhạn.
Trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hắn chưa từng thấy Cố Nhạn có vẻ mặt ôn hòa như vậy...
- Mau kiểm tra cho Tiểu Tri.
Cố Nhạn lấy chăn ướt ra một bên, nói với Khắc Nhĩ.
Khắc Nhĩ là bác sĩ riêng của y, tay nghề xưng là thứ hai thì không ai trong Bất Dạ thành dám xưng là thứ nhất.
Trong phòng có vài dụng cụ y tế, rất nhanh Khắc Nhĩ đã kiểm tra xong cho Cố Tri.
- Vết thương bên ngoài đã không đáng ngại, nhưng ký ức... rất khó hồi phục, chỉ có thể dựa vào vận khí thôi.
Nghe vậy Cố Nhạn hơi thất thần. Tiểu Tri sẽ không nhớ gì sao...
- Tôi...
Cố Tri chần chờ, nhưng cũng không biết nên nói gì, dường như biết cậu không còn ký ức, Cố Nhạn có chút thất vọng.
- Có phải tôi đã gây phiền phức gì không?
- Không sao đâu Tiểu Tri, con đừng suy nghĩ nhiều. Sau này con sẽ nhớ lại thôi.
Cố Nhạn từ ái xoa xoa đầu cậu, Cố Tri có chút không quen, nhưng hơi thở dịu dàng ôn hòa của nam nhân trước mắt khiến cậu không làm ra động tác né tránh.
Cố Từ đứng ngoài cửa thấy tình cảnh này liền xoay người rời đi.
- Thiếu thành chủ đã không còn nguy hiểm, Khắc Nhĩ ra ngoài trước.
Khắc Nhĩ biết hai cha con muốn ôn chuyện nên tự đi ra ngoài, dành lại không gian riêng cho hai người.
Cố Nhạn gật đầu.
- Nơi này là đâu vậy?
Bầu không khí có chút lúng túng, Cố Tri tự tìm đề tài.
- Nơi này là Bất Dạ thành, ta là Thành chủ, con là Thiếu thành chủ.
Cố Tri bị một nam nhân trẻ gọi là "con" thì có chút không thích ứng.
- À, người lúc nãy là ai?
- Là em trai con, tên là Cố Từ, kém con... 2 tuổi.
Cố Nhạn khựng lại một chút, cuối cùng dùng giọng nói vô cùng lạnh nhạt trả lời cậu.
- Vậy... Mẹ tôi là ai?
- Con... chuyện này nói sau.
-...
Cố Nhạn mấy năm nay đều tự nhốt mình trong phòng nghiên cứu nên không giao tiếp với người ngoài, cho nên cũng không biết nói chuyện phiếm cùng Cố Tri.
Mà Cố Tri lại mất ký ức, cho nên hai người trò chuyện đôi câu liền không thể đối đáp tiếp.
- Con đói không? Muốn ăn hay uống gì không?
-Gì cũng được ạ.
Cố Tri lễ phép trả lời.
- Con chờ chút.
Cố Nhạn nhanh chóng phân phó đầu bếp nấu mấy món thanh đạm cho cậu.
- Tôi... lúc trước là người như thế nào? Hơn nữa tại sao lại mất trí nhớ?
Cố Tri hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt Cố Nhạn dâng lên chút cảm xúc hổ thẹn.
- Con... lúc trước ta cũng không ở bên con, bây giờ mới tìm được con về. Lúc ta tìm được con, cả người con đều có vết thương... sau đó con tỉnh lại liền mất trí nhớ.
Trong giọng nói của Cố Nhạn không giấu được hối hận và đau lòng.
Không gian xung quanh yên lặng.
Cố Nhạn chìm vào ký ức, Cố Tri cũng không lên tiếng đánh thức y.
Không lâu sau đồ ăn liền được đưa đến, Cố Nhạn nhìn cậu ăn hết thức ăn rồi mới ra khỏi phòng, dặn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, có chuyện thì có thể sai khiến người máy đi làm.
Cố Tri đắp chăn, nằm xuống giường.
Trong đầu một mảnh trống rỗng khiến cậu không quen, cứ có cảm giác mình đã quên gì đó rất quan trọng.
- Cho tôi một cái gương.
Trong phòng đã không có người, chỉ có những người máy cao mét rưỡi, nhìn từ bên ngoài thì khá giống con người, nhưng động tác lại không đủ linh hoạt.
Người máy tạo ra một tấm gương hơn nửa mét trước mặt cậu, để cậu thấy rõ gương mặt của mình.
Tóc nâu mắt lam, không giống Cố Nhạn tóc nâu mắt nâu cũng không giống Cố Từ tóc đen mắt đen, nhưng thật ra gương mặt này có 6,7 phần tương tự Cố Nhạn.
- Mình thật sự có một người ba trẻ như vậy sao?
Cố Tri sờ sờ mặt mình, chậm rãi lẩm bẩm.
Nói thật, từ khi cậu tỉnh lại cho đến khi Cố Từ, Cố Nhạn, Khắc Nhĩ xuất hiện, cậu không thấy chút khẩn trương hay lo sợ gì, mà là bình tĩnh một cách thái quá... Giống như những điều tương tự đã trải qua nhiều lần, nhiều đến mức trở thành thói quen.
- Thôi, mặc kệ.
Cố Tri nhắm mắt, có lẽ bởi vì mệt mỏi nên không lâu lắm cậu lại thiếp đi.
Ngủ một giấc, tinh thần đã thoải mái hơn.
Cố Tri nửa ngồi nửa nằm, tay nhẹ đẩy cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cậu cứ như vậy nhìn đến ngẩn người, cho đến khi có một người đẩy cửa bước vào.
Cố Từ không nghĩ sẽ thấy một cảnh tượng như vậy.
Thanh niên mang hơi thở sạch sẽ tinh thuần, ánh mắt đang chăm chú nhìn vườn hoa bên ngoài, máu tóc nâu mềm mại nhu thuận rũ xuống, nhìn qua rất muốn sờ... Gương mặt được ánh nắng Mặt Trời phủ lên một tầng ánh sáng, nhìn qua vừa nõn nà vừa ấm áp, nhất là ánh mắt hơi thất thần kia, đẹp đến muốn câu hồn, vừa như biển sâu vừa như bầu trời.
So với muôn hoa khoe sắc bên ngoài, người trong phòng còn muốn đẹp hơn.
Cố Tri ngắm cảnh, lại không biết mình cũng trở thành cảnh cho người khác ngắm.
- Khụ khụ.
Nhận ra bản thân ngắm "anh trai" đến thất thần, Cố Từ vội vàng rời tầm mắt qua chỗ khác.
Cố Tri bên kia cũng bị động tĩnh bên này thu hút sự chú ý, cậu quay đầu nhìn lại, thấy em trai vẻ mặt không tự nhiên đang nhìn chằm chằm trần nhà, hệt như có thể nhìn đến hoa nở .
Cố Tri cảm thấy hành động này của hắn rất ấu trĩ, nên cậu không kìm được nét cười bên môi.
Vừa vặn Cố Từ cũng cảm thấy động tác nhìn trần nhà của mình rất không tốt, lén nhìn qua chỗ Cố Tri, trùng hợp nhìn thấu nét cười yếu ớt xinh đẹp đên môi và đôi mắt tràn đầy ý cười dịu dàng...
"Rầm!"
Cố Từ đẩy cửa chạy ra ngoài,
lưu lại Cố Tri ở trên giường vẻ mặt mờ mịt.
Hắn sao vậy? Cố Tri mơ hồ nghĩ.
Nhưng y cũng không suy ngẫm nhiều, rất nhanh Cố Nhạn lại đến, đến cùng y còn có Khắc Nhĩ.
Sau khi Khắc Nhĩ cẩn thận kiểm tra toàn diện cho cậu, chắc chắn cậu sẽ bình phục như thường sau đó lập tức ra ngoài, dành không gian cho Cố Nhạn và cậu.
Cố Tri thực ra quá bài xích Cố Nhạn, nhưng muốn cậu kêu y là "ba" … thì quả thực rất khó.
Thứ nhất hai người chưa thân quen.
Thứ hai Cố Nhạn quá trẻ.
Hai người ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng tìm được đề tài để trò chuyện, bầu không khí vừa lúng túng vừa xấu hổ.Sau đó người máy bưng lên thức ăn, may mắn phá tan bầu không khí này.
"Không cần gọi... Cố Từ ăn cùng sao?"
Cố Tri nhìn một bàn đầy đồ ăn, có chút khó hiểu hỏi Cố Nhạn.
Động tác nâng đũa của Cố Nhạn có chút dừng lại, sau đó kêu người máy gọi Cố Từ tới.
Cố Từ vốn đang vui vẻ vì ba ba cuối cùng cũng cùng mình ăn cơm một lần, nhưng khi biết địa điểm ăn cơm là ở phòng bệnh của Cố Tri, Cố Từ liền trở mặt, nói với Cố Nhạn là muốn ra ngoài ăn.
Cố Nhạn không để trong lòng, tiếp tục cùng Cố Tri ăn cơm.
Cố Tri phát hiện bầu không khí giữa Cố Nhạn và Cố Từ rất quỷ dị, không giống một đôi cha con bình thường, mặc dù cậu cũng không biết "bình thường " này là như thế nào.
Bởi vì cậu không có ký ức.
Nhưng rất nhanh Cố Tri vứt chuyện này ra sau đầu, bởi vì những món ăn hôm nay đa phần đều là mấy món hôm qua gắp nhiều hơn vài đũa.
Cố Tri thích ăn mặn không ăn ngọt, trên bàn đều là thức ăn mặn, nhưng khẩu vị của Cố Nhạn lại khác cậu, cho nên y gắp được vài đũa liền không ăn tiếp.
- Chú không ăn sao?
Cố Tri nghi hoặc nhìn qua.
- Con cứ ăn đi, sáng nay ta đã ăn trước rồi.
Cố Nhạn ôn nhu cười, nhìn không ra chút gượng ép.
Cố Tri cũng yên tâm, vui vẻ ăn tiếp.
Cố Nhạn luôn chăm sóc cậu rất cẩn thận, nhưng Cố Tri cũng nhìn ra y rất bận, sau khi cùng cậu ăn sáng, nói chuyện phiếm hai câu thì vội vàng rời đi.
Cố Tri một mình khá nhàm chán, cho người máy mang vài quyển sách đến cho cậu đọc.
Dựa vào thông tin trong sách, cậu có thể biết nơi này là Bất Dạ thành,chia làm chủ thành và các tiểu thành, Thành chủ Bất Dạ thành chính là người cậu nên gọi là ba.
Cố Nhạn có thể nói là một truyền kỳ trong Bất Dạ thành, năm đó Cố gia lớn mạnh , y lại là đứa con duy nhất của thành chủ tiền nhiệm, thông minh tài trí hơn người, từ nhỏ đã là thần đồng.
Sau đó biến cố xảy ra, Cố gia diệt vong, Cố Nhạn mất tích.
10 năm sau y trở lại, mang theo một người, đối chọi hai đại gia tộc An gia và Lâm gia.
Lúc đó mọi người khinh thường y lấy trứng chọi đá, ai biết chưa đến 3 năm, Cố Nhạn an an ổn ổn ngồi vào vị trí Thành chủ, đá Lâm - An hai gia tộc xuống sàn, duy trì thế chân vạc đến ngày nay.
Nhưng người Cố Nhạn mang về sau đó cũng biến mất, có người phỏng đoán, người kia đã bị Lâm - An hai gia tộc lén xử lý.
Một điều khiến Cố Tri hứng thú đó là, ngoài con người, nơi này còn có yêu quái.
Nói là yêu quái, cũng chỉ là những tiểu động vật hóa thành hình người, vẫn giữ một vài đặc thù của chủng tộc, sức mạnh lớn hơn con người, tuổi thọ cũng cao hơn. Nếu nói tuổi thọ trung bình của con người là 200 tuổi thì tuổi thọ của yêu quái lại lên đến 500. Đó là chỉ nói những tiểu yêu cấp 2, cấp 3. Nếu là đại yêu quái cấp 9, nghe nói còn sống đến vạn năm...
Nhưng Bất Dạ thành chỉ có tiểu yêu từ cấp 6 trở xuống, đa số yêu quái khác nhất là những yêu quái mạnh, đều bị phong ấn ở Vĩnh Dạ thành : Một nơi không có ánh sáng.
Cố Tri gấp sách lại,có mấy lần cậu muốn đứng dậy,nhưng đề bị người máy cản lại, nói Thành chủ đã phân phó, không cho cậu chạy loạn.
Cậu không muốn phụ tâm ý của Cố Nhạn nên đành ngồi xuống giường, tiếp tục lật sách.
Quá chuyên chú vào những thứ trong sách đến độ cậu không nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu, cho đến khi Cố Từ mang thức ăn đến.
- Ba bảo tôi mang thức ăn đến.
Cố Từ cộc cằn buông một câu, sau đó đem đồ ăn lên bàn, định đi ra ngoài.
Rõ ràng có thể cho người máy đưa đến, sao ba ba cứ cho hắn làm việc này chứ?! Trong lòng Cố Từ bực bội nghĩ.
- Em có muốn ăn cùng không?
Cố Tri thành thật hỏi, nhưng một chữ "em " này lại suýt chọc giận Cố Từ.
- Anh vừa gọi tôi là gì?!
Ánh mắt dữ dằn, hệt như muốn khinh bỉ Cố Tri không có tư cách làm người Cố gia.
- Anh 22 tuổi, cậu 20 tuổi.
Cho nên cho dù có huyết thống hay không, tôi vẫn có thể gọi cậu là em.
Cố Từ hiểu ẩn ý của Cố Tri.
- Không ăn thật hả?
Thấy người kia bực bội bước đi, Cố Tri chớp chớp mắt hỏi, trong giọng nói hình như chứa chút ý vị " vui vẻ khi không phải ở cùng Cố Từ".
Cố Từ nghe giọng điệu đó càng bực tức, thầm nghĩ muốn chỉnh Cố Tri.
- Không phải anh muốn tôi đi? Vậy tôi càng ở lại đó!
Cố Từ cộc cằn nói, trong lòng yên lặng thay đổi kế hoạch, thuận tay đóng cửa lại, quay lại bàn ăn cùng Cố Tri.
Tôi chỉ sợ anh bị gió từ cửa thổi bay, cho nên thiện lương đi đóng cửa mà thôi!
- Vậy sao...
Cố Tri có vẻ thất vô cúi đầu, chứ thực ra trong lông đang cười vui sướng. Không ngờ chọc con sói nhỏ này lại thú vị như vậy.
Đúng vậy, Cố Tri vô thức so sánh Cố Từ với một con sói nhỏ, chưa trưởng thành còn non nớt, đã non nớt còn tự phụ, cho rằng móng vuốt nho nhỏ của mình là vô địch.
- Khụ khụ khụ!!!
Cố Từ gắp một miếng rau trên bàn bỏ vào miệng, vừa ăn đã ho khan dữ dội.
Mặn quá!
Cố Từ lấy ly nước cam bên cạnh, uống ừng ực.
- Em không ăn được sao?
Cố Tri cắn cắn đầu đũa, đôi mắt có chút... kinh hoảng?
- Khụ khụ, chỉ là không quen.
Cố Từ đang định trách Cố Tri, nhưng thấy ánh mắt của cậu, hắn đột nhiên nảy lên một ý định khác.
Cố Từ lấy một đôi đũa khác từ người máy, ân cần gắp rau cho Cố Tri.
- Món này rất ngon, anh ăn thử đi!
Ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Cố Tri bỗng có chút được sủng mà sợ, nhưng vẫn đóng vai bệnh nhân ngoan không phản kháng, bỏ miếng rau kia vào miệng, nhai ngon lành.
Cố Từ thấy phản ứng của cậu không đúng.
Rõ ràng rất mặn, sau vẻ mặt Cố Tri lại chẳng sao hết?Giả vờ! Nhất định là cậu ta cố gắng giả vờ! Hừ! Đúng là tâm cơ! Cố Từ nghĩ vậy, càng gắp nhiều thức ăn hơn cho Cố Tri, thầm nghĩ xem Cố Tri còn có thể giả vờ đến khi nào.
Cố Tri vui vẻ hưởng thụ sự "chăm sóc " của em trai, ăn đến ngon lành,sau đó còn cố ý chọn món hơi mặn (với vị giác của Cố Tri) gắp cho Cố Từ. Cố Từ không tiện từ chối, hơn nữa nghĩ chắc không phải món nào đầu bếp cũng lỡ tay nên yên tâm mà bỏ nó vào miệng.
Và..
Rầm!
Cố Từ chạy ra ngoài uống nước. Cố Tri sửng sốt vài giây, sau đó tươi cười đắc thắng vì mình đã suy đoán đúng.
Không ngờ em trai không thích ăn mặn nha!Nói mới nhớ, hình như chú Cố cũng không thích nhỉ.Cố Tri vừa ăn vừa suy ngẫm.
Cố Từ sau khi vọt ra ngoài liền không trở về nữa, có lẽ bị đồ ăn dọa sợ rồi.
Buổi tối...
Cố Tri chọi chọi màn hình trên tay, cảm thấy hết sức thú vị.
Khắc Nhĩ ở bên cạnh thì mặt hơi trắng.
Thiếu thành chủ không biết dùng quang não...
Với trình độ khoa học kĩ thuật bây giờ, còn có người nào không biết sử dụng quang não? Giá cả rất rẻ lại tiện lợi, phổ biến, ngay cả trẻ con 4 tuổi hay yêu quái 400 tuổi cũng biết dùng. Vậy mà Thiếu thành chủ lại không hiểu chút nào.
Cho dù mất trí nhớ, cũng phải có chút ấn tượng chứ?
Cho nên chỉ có một khả năng.
Lúc trước Thiếu thành chủ ở một nơi không có quang não...
Nơi không có quang não là nơi lạc hậu như thế nào?
Khắc Nhĩ vắt óc cũng nghĩ không ra.
Cho nên ông liên tưởng rất nhiều, cuối cùng nghĩ ra một kịch bản cẩu huyết.
Thiếu thành chủ bị vứt bỏ nơi ranh giới giữa Bất Dạ Thành và Vĩnh Dạ thành, nơi hoang vu không có nhà không có người sống, sống một cuộc sống kham khổ lênh đênh, chịu trăm cay nghìn đắng lớn lên, sau cùng lại bị dã thú truy đuổi chém giết nên chạy tới nơi này.
Cho nên mới có một thân vết thương còn đang chảy máu kia...
Nghĩ vậy, ánh mắt Khắc Nhĩ nhìn Cố Tri càng từ ái, thầm nghĩ sẽ đối tốt với Thiếu thành chủ hơn.
Nhận ra ánh mắt thương tình của Khắc Nhĩ, đầu Cố Tri toàn dấu hỏi.
Có thể nói, bổ não là bệnh mà ngay cả bác sĩ cũng có.
Bất Dạ thành tên như ý nghĩa, mãi mãi không có bóng đêm.
Nói là buổi tối, chứ thực ra Mặt Trời vẫn nằm gọn giữa đường chân trời, sẽ không lặn xuống.
Không biết có phải đã mất ký ức hay không, Cố Tri nhìn Mặt Trời màu quả quýt xa xa, luôn cảm thấy cảnh tượng này thật lạ lẫm. Lạ lẫm như cậu chưa từng thấy nó.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
- Tiểu Tri, Khắc Nhĩ nói con ăn rất ít? Có phải chỗ nào không khỏe không?
Ngữ điệu lo lắng, vẻ mặt không che giấu được sự quan tâm.
Được đối xử như vậy, Cố Tri cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm khiến cả thân thể đều ấm áp lên.
- Tôi... à, con không sao.
Đối mặt với đôi mắt ôn hòa từ ái kia, Cố Tri bất giác hạ giọng, tận lực làm cho ngữ khí của mình hòa hoãn xuống.
- Con có muốn ăn gì nữa không? Ba kêu người đi làm.
Cố Nhạn vẫn có chút không yên tâm, mất đi rồi có lại, Cố Nhạn đối với Cố Tri rất cẩn thận, giống như đang đối xử với một bảo vật trân quý, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
- Thật sự không sao mà, Khắc Nhĩ cũng nói con hồi phục rất tốt , ba xem.
Nói xong, Cố Tri còn trẻ con bước xuống giường, xoay một vòng cho Cố Nhạn xem.
Thấy Cố Tri hành động tự nhiên, không có sự tái nhợt và miễn cưỡng, Cố Nhạn rốt cuộc yên lòng.
Tâm thần chợt động, nghĩ đến xưng hô vừa nãy của Cố Tri, Cố Nhạn chợt mở to mắt, lắp bắp hỏi.
- Con, con vừa gọi ta là gì?
- Ba, con không sao. Cố Tri ngồi lại bên giường, hơi cười nói.
Thực ra ban đầu gọi ra xưng hô này Cố Tri cũng có chút không quen. Chỉ là không quen, chứ không phải khó chịu. Lại thấy Cố Nhạn vì một xưng hô mà kinh ngạc vui vẻ, Cố Tri cũng thấy rất vui.
Đây là phụ tử tương liên trong truyền thuyết sao? Cố Tri hơi trầm ngẫm nghĩ. Nhưng mà mặc mặc kệ có phải do huyết thống hay không, sự vui vẻ của cậu không phải là phản ứng rõ ràng nhất sao?
Cậu vui vì Cố Nhạn cũng vui.
- Con, con...
Hốc mắt có chút ẩm ướt, Cố Nhạn xúc động nhìn thanh niên trước mắt.
Đó là con của y, là con của y và Cố Uyên.
Cố Nhạn ôm Cố Tri vào lòng, trong lòng kích động không nói nên lời.
Y không giỏi ăn nói, cũng không giỏi ở chung cùng người khác, mỗi ngày lại rất bận rộn. Thực ra khi tìm thấy Cố Tri, y đã rất vui, rất muốn bù đắp lại những thứ y thiếu, rất muốn quan tâm chăm sóc Tiểu Tri... nhưng Cố Tri mất ký ức, y lại sợ mình chỉ là một người xa lạ, nếu quá thân cận y lại sợ Tiểu Tri phiền chán, quá xa cách lại sợ Tiểu Tri xa lánh, mấy ngày nay y cứ luống cuống rối rắm không thôi, nhưng bây giờ Tiểu Tri lại gọi y là "ba", một tiếng này khiến lòng y như được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.
Một thoáng xúc động, rất nhanh Cố Nhạn hồi phục lại tinh thần, y buông Cố Tri ra có chút áy náy cười.
- Xin lỗi, ba thực sự quá kích động... con không sao chứ?
Y chỉ sợ lúc nãy mình không khống chế được lực đạo, khiến Tiểu Tri bị thương.
- Không sao ạ, con thật sự rất khỏe mà.
Cố Tri cười cười, nhìn nam nhân có gương mặt tương tự mình tới bốn phần,đích xác lúc nãy Cố Nhạn ôm cậu có chút chặt, nhưng thật sự không đau, chỉ là rất thân thiết.
Đây là ba cậu, là người có một nửa huyết thống giống cậu.
- Nếu có gì không thoải mái nhớ nói cho ba biết, được không?
Cố Nhạn vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Tri, trong lòng mềm nhũn.
Gương mặt của Cố Tri đa phần được thừa hưởng từ Cố Nhạn, mắt đan phượng, mũi cao, da trắng, nhưng cũng có một phần thừa hưởng từ Cố Uyên, như đôi môi mỏng bạc tình và con ngươi màu xanh dương, chỉ là con ngươi Cố Uyên thâm sâu như đáy biển, còn của cậu lại trong sáng như bầu trời.
- Ba à, con lớn rồi.
Cố Nhạn thản nhiên làm nũng, vẻ mặt hơi trẻ con nhìn bàn tay đang vò rối mái tóc của mình.
- Khụ khụ.
Cố Nhạn thu tay, tiện thể ho khan cho đỡ chột dạ.
Thực sự là Cố Nhạn rất thích những động vật lông xù xù mềm mại, mà mái tóc của Cố Tri lại tương tự những thứ đó.
Cố Nhạn rời mắt lên đồng hồ trên tường, phát giác thời gian đã khá muộn, Cố Tri lại là bệnh nhân cần nghỉ ngơi sớm, cho nên hàn huyên đôi câu, Cố Nhạn liền khuyên cậu nghỉ sớm, sau đó chính y đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn Mặt Trời le lói những tia nắng màu cam, trong lòng Cố Nhạn đượm buồn.
Đã 22 năm, không gặp Cố Uyên rồi.
Mặc cho thời gian đã lâu, nhưng Cố Nhạn vẫn nhớ rõ mồn một lần gặp mặt đầu tiên giữa mình và Cố Uyên.
Năm đó y mới 17 tuổi, vừa ham chơi vừa phản nghịch, trộm chạy khỏi Phủ thành chủ chơi, sau đó cứu hai con vật xấu xí da tróc thịt bong.
Lúc đó Cố Uyên và Trầm Phong bị con người truy đuổi chém giết, rõ ràng cả hai con vật không có lông xù, không có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng y vẫn nhặt tụi nó về, tự tay chăm sóc.
Con ngươi tan rã rốt cuộc lấy lại tiêu cự, Cố Nhạn rũ mắt, bước ra khỏi nơi ở của Cố Tri.
...
Mấy ngày nay Cố Tri quả thực nhàn rỗi đến phát sợ.
Cho dù y đã cường điệu mình rất khỏe, có thể chạy có thể nhảy, nhưng Cố Nhạn vẫn ấn y vào giường, ngoài Phủ thành chủ thì không cho y đi nơi nào hết.
Ban đầu vốn nghĩ Phủ thành chủ rộng lớn hẳn là không quá nhàm chán, nào biết Cố Nhạn vì lo lắng cho y nên sai rất nhiều người máy và bảo tiêu theo, hơn nữa người trong Phủ thành chủ cũng rất cứng nhắc, đối với y cũng cung kính, ngay cả trò chuyện cũng thập phần cẩn thận, giống như nói sai một chữ là sẽ bị phạt. Cho nên đi ra ngoài một lần, Cố Tri chẳng muốn ra lần thứ hai.
Haizzz, ở trong phòng tuy rằng buồn chán, nhưng ít nhất không có bảo tiêu nhìn chằm chằm, không có người lo sợ cẩn trọng nói chuyện, lâu lâu còn có thể chọc con sói nhỏ Cố Từ.
Khụ khụ, nhìn bề ngoài Cố Tri ôn hòa nhã nhặn nhưng thực ra trong lòng lại có chút ngây ngô trẻ con, bình thường cũng thích trêu chọc vài động vật nhỏ.
Nắng chiều cuối thu không quá gắt, Cố Tri sưởi nắng một hồi liền buồn ngủ, sách trong tay cũng không muốn đọc nữa,cậu úp sách lên mặt, nhắm mắt lại.
Cố Từ đẩy cửa bước vào, thấy Cố Tri úp sách lên mặt, trong lòng hắn thả lỏng, bàn tay hơi buông ra, một quả cầu sắt nhỏ xuôi theo kẽ tay hắn rơi xuống thảm cỏ xanh, lăn vài vòng rồi biến mất dạng.
Tối qua Cố Tri đã ngủ đủ, cho nên giấc ngủ trưa này không quá sâu, khi Cố Từ bước đến bên cạnh, cậu đã mơ màng tỉnh hơn nửa.
Thấy cậu mở mắt, trong mắt Cố Từ lướt qua tia sáng lạnh lẽo. Quả nhiên là giả bộ sao?
Hắn đưa hai tay ra sau lưng, từ trên cao đánh giá Cố Tri.
Mặc dù gương mặt có 4 phần tương tự ba mình, nhưng Cố Từ không cho Cố Tri là con của Cố Nhạn như lời Cố Nhạn đã nói.
Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy? 22 năm, không sớm không muộn, ngay lúc Lâm gia và An gia chuẩn bị động thủ mới xuất hiện. Hừ, cũng không biết dùng phương pháp gì lại có thể mê hoặc một người lí trí như ba.
- Có chuyện gì sao?
Cố Tri nhập nhèm mở mắt, con ngươi mông lung mang theo một tầng sương mù do mới tỉnh.
- Không có.
Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt Cố Từ lại khá bình thản, hắn chỉ là khoanh tay đánh giá Cố Tri từ trên xuống dưới mà thôi.
- Vậy tôi ngủ tiếp đây.
Cố Thi ngáp một cái, cơn gió hiu hiu và ánh nắng ấm áp khiến người ta lười biếng, chẳng muốn động đậy.
- Tôi mặc kệ anh dùng cách gì lừa ba của tôi, nhưng mà kết quả xét nghiệm ADN sắp có, anh không giả vờ nổi nữa đâu.
Có lẽ chán ghét vẻ mặt không thay đổi của cậu, Cố Từ lạnh lẽo buông giọng.
- Hả?
Giọng nói lạnh lẽo xua đi sự buồn ngủ của Cố Tri, cậu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
Hôm qua vừa gọi người ta là ba, sáng nay vừa cùng nhau vui vẻ dùng bữa sáng, sau giờ lại bị nói là giả vờ? Con sói con này vẫn chưa từ bỏ địch ý với cậu à? Không mệt sao? Suốt ngày cứ đề phòng người xung quanh như vậy...
Cố Tri bĩu môi, coi như không nghe thấy lời này của Cố Từ.
Lúc nãy cậu mới đọc sách, biết làm anh trai cần khoan dung độ lượng với một đứa em không nghe lời.
Ừm, mình thật là một người anh tốt.
Cố Tri mơ màng lấy sách che mặt, lại ngủ tiếp.
Cố Từ đứng hỗn độn trong gió, nhìn vẻ mặt bình thản của Cố Tri, trong lòng như đấm một quyền vào bông.
- Hừ!
Cố Từ cắn răng xoay người định rời đi.
Chẳng biết tên gián điệp này là ai phái đến, bản lĩnh châm ngòi li gián rất giỏi, vừa khiến ba ba quan tâm, lại khiến mình năm lần bảy lượt mất tự chủ!
- A!
Cố Tri vốn đang ngủ ngon, nhưng cậu quên bản thân chỉ là ngủ trên một cái ghế nhỏ hẹp, cho nên cậu xoay người một lần liền rơi xuống sàn đá lạnh băng.
Đau đớn khiến Cố Tri tỉnh táo, cậu nhìn vết trầy xước trên tay và chân, trong lòng hơi hoảng.
Không phải cậu sợ đau hay sợ thấy máu, cậu chỉ là sợ Cố Nhạn lo lắng mà thôi.
- Hừ! Yếu đuối!
Cố Từ khoanh tay nhìn Cố Tri chật vật nằm trên đất, trong lòng có chút nghi hoặc. Lại diễn kịch gì? Tự tổn thương mình để lấy sự đồng cảm thương tiếc của hắn?
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Cố Từ càng khinh thường nhìn Cố Tri.
- Tiểu Tri! Con làm sao vậy!
- Con có sao không? Sao không cẩn thận như vậy? Cố Từ! Con ở đây mà lại để anh trai ngã là sao hả?!
- Cái đó... Không liên quan đến em ấy.
Cố Tri sợ ba hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích.
Cơ mà, dù cậu có lòng tốt nhưng trong mắt Cố Từ lại không phải như vậy.
Cố Từ xem như hiểu tính toán của tên gián điệp này. Đơn giản mà nói, còn không phải muốn khiến ba ba chán ghét mình sao?
- Ha, vô dụng.
Một vở kịch dở tệ, sẽ không li gián được quan hệ của hắn và ba đâu, ba tinh mắt như vậy, nhất định sẽ nhìn ra bộ mặt thật của tên giả tạo này!
Nhưng kết cục lại là Cố Từ bị Cố Nhạn mắng một hồi, mắng đến mức Cố Từ đẩy cửa ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua, Cố Từ siết chặt bàn tay, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay.
Vốn cho rằng đã quen với sự lạnh nhạt của người thân duy nhất, nhưng khi thấy ba bênh vực một người xa lạ, trong lòng Cố Từ vẫn rất khó chịu. Vốn cho rằng đã sớm chết lặng, nhưng sâu trong lòng vẫn muốn ba đứng về phía mình một lần, vẫn muốn ba bênh vực mình một lần, hoặc chỉ đơn giản là... muốn ba tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới đổ lỗi lên đầu mình.
Cố Từ ngẩng đầu, ánh sáng Mặt Trời lọt vào con ngươi đen kịt.
- Đã chẳng nhớ rõ đây là lần thứ mấy, ba không chút do dự mà tin tưởng người ngoài thay vì tin đứa con ruột là mình. Họa chăng, mình chẳng phải là con ruột của ba?
Cố Từ cúi đầu, cười tự giễu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play