Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hôn Nhân Bình Dị

Q1-Chương 1

“Tôi đã ngủ với chồng cô.”

“Tôi cũng ngủ với chồng tôi đấy thôi. Sao cô nói như chồng tôi là trai bao thế?”

“Tôi có thai rồi.”

“Oh, vậy thì nói với anh ta đi chứ, nói với tôi làm gì?”

Cô gái kia nhìn cô trố mắt, cô ta không nghĩ cô lại thản nhiên như vậy.

Vu Khả ngắm bộ nail mình mới làm, chẳng quan tâm tới cô gái kia.

Đứng được một lúc, cô gái kia không thấy cô nói gì, vô tội khóc nức lên.

“Con của tôi không thể không có ba... chị...”

“Nhường chồng tôi cho cô sao?”

Cô ta lại một lần nữa ngạc nhiên.

Vu Khả khinh thường, mấy cái chuyện tiểu tam này trước khi cô gả vào đây đã biết tỏng sẽ gặp rồi. Cũng tốt thôi, cô đây cũng muốn từ bỏ cái vị trí này rồi.

Nhà họ Vu Khả với nhà Trình Diệp có hôn ước, cô là bị ép gả chứ có mong ước gì vị trí Trình thiếu phu nhân này đâu.

Giờ tiểu tam mang thai rồi, cô cho không luôn, lấy làm gì. Làm thiếu phu nhân như ngồi trên đống lửa, đã không được tự do còn phải xử lí ba cái vụ ăn chơi gái gú của chồng.

Trình Diệp ấy à, gương mặt cũng được, đẹp trai giàu có thì nhiều gái theo, nhưng trước giờ chưa thấy ai vác bụng tới như cô gái này.

“Haizz, vậy báo cho cô một tin vui nhé, chúng tôi cũng sắp li hôn rồi, cô nên đi tìm anh ta báo tin để sớm ngày còn được làm thiếu phu nhân Trình gia.”

Vu Khả đứng dậy, thở dài, tìm điện thoại.

Cô gái kia nghe vậy thì mừng rỡ, ôm lấy bụng xoa xoa.

Chắc tìm được người đổ vỏ nên vui lắm đó mà.

“Trình đại công tử, xin hỏi anh thích con trai hay con gái vậy?” Cô gọi điện thoại cho Trình Diệp, còn cười hì hì để anh ta nghe.

“Hả!? Em... em mang thai sao?”

“Đoán xem?” Cô hỏi ngược lại.

Anh nghe thấy điệu cười của cô, đoán là có chuyện không hay rồi, vội vã hỏi cô.

“Em đừng làm bậy ba. Em ở đâu, anh tới.”

“Ở nhà. Về nhanh lên nhé!”

Cô nói lớn giọng hơn, cố ý để cô gái kia nghe thấy, âm thầm liếc trộm biểu cảm của cô ta. Cô ta nãy giờ đều đứng, không dám ngồi xuống, giờ thì tự nhiên ngồi xuống ghế rất thoải mái, hiển nhiên đã xem mình là chủ ở nơi đây.

Phong thái cũng ổn lắm đấy, thích làm chủ thì cô cho làm thôi.

Mười lăm phút sau, Trình Diệp về. Tên bày cũng lái xe nhanh thật đấy, sợ cô làm gì cô gái kia sao!?

Vừa về đã gấp gáp chạy tới chỗ cô, lo lắng: “Đứa bé...”

“Oh, nó ở bên kia kìa.” Cô ngắt lời anh.

Anh ta cũng chẳng thèm nhìn bên kia, sốt ruột: “Em... em không phải phá rồi chứ?”

“Ha, tôi đâu phải người ác vậy đâu.”

Tuy bình thường cô rất ghét hắn, hay gây với hắn nhưng cô cũng buông thả cho hắn đi chơi với gái còn gì? Hoá ra trong lòng hắn cô là người phụ nữ độc ác thế à?

“Ở bên kia!” Cô quay người hắn lại, để hắn nhìn “vợ con” của hắn.

“Chuyện quan trọng đâu phải là tuyển thêm giúp việc đâu?” Hắn tức giận, nhìn xuống bụng cô.

Cô mặc váy chiết eo, eo nhỏ như vậy...

Cô ta hoả, tên này chẳng phải hắn nên hiểu vấn đề chính là gì sao? Cái gì cứ như một đứa ngốc thế này!?

“Tôi nói con của anh ở chỗ đó! Anh đi lông bông la cà ngoài đường, có em bé, giờ mẹ nó đến đòi công bằng.” Cô nói rất chậm, từng câu từng chữ, nói xong mà mệt.

Kiểu này chưa ra khỏi đây mà cô đã chết sớm rồi, thế thì làm sao cô gặp nhân tình chứ!?

“Cô ta?” Anh ta chỉ vào cô gái kia “Mắt thẩm mĩ của anh tốt lắm, em không biết hả?” Sau đó anh lại nhìn sang cô: “Em còn dám nói anh lông bông? Anh giữ trong sạch bao lâu nay, không phải chính em là người lấy mất trinh tiết của anh sao? Hại anh tưởng em mang thai, lo lắng em ghét anh mà bỏ con. Không sao, giờ chưa có, tối nay làm cho có!”

Q1-Chương 2

“Trình Diệp, tôi muốn giết anh, tên khốn, tôi muốn li hôn!”

“Vẫn còn sức để mắng người sao? Nhưng giờ anh bận đi làm kiếm tiền nuôi em rồi. Ngoan, tối nay anh về rồi lại để em mắng. Nhưng mắng trên giường nhé!”

Trình Diệp nháy mắt, tốt bụng nhắc cô câu cuối.

Vu Khả “giận tím người” ngồi trên giường ném đồ vào cửa. Aaa, thật tức chết cô mà.

Cô lết xác đi tắm, nhìn bao nhiêu vết hôn trên người, cô thề cô sẽ đánh chết tên đó, phải khiến cho hắn phải sợ cô!

Vu Khả xuống nhà, quản gia nói rằng cô gái hôm qua đã thú nhận đó không phải là con hắn, đang ở ngoài cổng muốn gặp cô xin lỗi.

Cô từ chối gặp, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để li hôn lại thành ra thê thảm thế này, chính là do cô ta hại.

Ăn sáng xong, Vu Khả đến gặp hội chị em, tất nhiên là hội nhà giàu rồi, hẹn nhau mua sắm rồi ngồi cà phê buôn chuyện thôi.

“Khả Khả, sao nhìn cậu mệt mỏi vậy?”

“Còn phải hỏi, tối qua chắc mãnh liệt lắm, đúng không?”

Hai cô bạn của cô luyên thuyên, nhìn cô cười gian.

“Chồng ngoại tình.”

Vu Khả đơn giản nói một câu, khiến mấy người ngồi nghe chuyện đồng thanh kinh ngạc: “Hả?”

“Hôm qua có người đến bảo mang thai con của Trình Diệp. Sáng nay lại đến bảo là không phải. Hắn cũng nói không phải.” Cô hờ hững kể.

“Chắc chắn trên Trình đại thiếu gia này dùng tiền uy hiếp rồi.”

“Chắc chắn đó là con của anh ta. Nếu không sao anh ta lại phải bịt miệng cô ta bằng tiền.” Lâm Tĩnh, tiểu thư Lâm gia, cũng là bạn của cô lên tiếng.

“Đúng đấy, có khi nào đang đưa cô ta đi phá thai không?”

“Nếu không lên giường với Trình Diệp, liệu cô ta có dám mang bụng đến không?”

Vu Khả nghe bọn họ đoán già đoán non, thấy cũng đúng.

Nếu cô gái kia không ngủ chung với Trình Diệp, cô ta lấy đâu ra cái gan lớn thế để đưa con đến đòi công bằng. Lại nói cô ta rất tự tin khi đến, Trình Diệp đã làm gì đó khiến cô ta phải đến xin lỗi.

Chuyện này có ẩn tình rất lớn!

Vu Khả ôm một bụng nghi hoặc về nhà, trên đường gặp cô gái lúc sáng đang đi trên đường, mặt rất quạu.

Cô dừng xe, gọi cô ta lên.

“Cô cứ yên tâm sinh em bé đi, tôi lo cho cô.”

Cô ta ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn cô không thể tin được.

“Không phải bảo con của chồng tôi sao? Nói đi, cô ngủ với anh ta thế nào? Yên tâm đi, tôi muốn li hôn với anh ta nên sẽ giúp cô lên làm thiếu phu nhân. À, cô tên gì?”

“Tôi tên Dương Nguyệt... Hôm đó anh ấy uống say, sau đó... anh ấy không chịu trách nhiệm. Tôi cũng khó khăn quá nên...” Cô ta rất uất ức, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.

“Oh!” Thế mà bảo thủ thân như ngọc cơ.

Bảo cô lấy mất trinh tiết anh ta, không biết là ai lấy của ai đâu.

Vu Khả đưa cô ta về nhà, bảo quản gia sắp xếp cho cô ta một phòng. Dù có phải con của hắn hay không thì cũng phải ở lại đây đã.

Chắc hẳn bây giờ Dương Nguyệt đang chửi thầm trong lòng bảo cô ngu ngốc, cô còn nhìn thấy nụ cười nhếch lên trên mặt cô ta kìa.

[...]

“Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo muốn cưới vợ mới cho ngài, còn muốn li hôn.”

“À thế à? Nói với cô ấy tôi đã đặt mua 100 hộp rồi, sẽ từ từ chơi với cô ấy, chơi hết sẽ giúp cô ấy mang thai sau.”

“Nhưng mà hộp gì?” Tên thư kí ngu ngơ hỏi lại.

“Hộp gì thì cô ấy tự hiểu là được. Mấy người chưa có vợ như cậu... bỏ đi!”

Q1-Chương 3

“Chị... bao giờ chị mới li hôn?”

Vu Khả đang ăn sáng nghe thấy Dương Nguyệt nói vậy thì dừng lại nhìn cô ta.

Gấp gáp như vậy sao?

Tối qua nhờ ơn của cô ta mà hắn ta đã dùng hai cái rồi, cô cũng... khàn giọng rồi, nhưng chuyện cô ta tới đây ở thì hắn vẫn chưa biết.

“Sao gấp gáp vậy?”

“Em...”

Cô cười nhạt. Tất nhiên cô biết cô ta đang nghĩ gì, sợ cô ý cũng là sợ... chuyện đứa bé không phải của hắn.

Nhưng cô ta cũng nghĩ cô ngốc, dễ gạt, hừ, chẳng qua là cô muốn nhanh chóng li hôn mà thôi.

“Cô cứ ở đó đợi đi, còn về việc tôi li hôn, đừng xen vào.”

Ánh mắt cô lạnh lẽo khiến cô ta sợ hãi lùi về sau, tay nắm chặt vạt áo.

Gặp nhiều chuyện quá, cô phải đi mua sắm cho đỡ buồn thôi, gọi thêm mấy đứa bạn nữa. Vừa lúc Lâm Tĩnh gọi tới.

“Khả Khả, Dịch Phong về rồi.”

Lâm Tĩnh vừa nói xong, một lúc sau vẫn không thấy cô lên tiếng: “Khả Khả... có nghe tớ nói không?”

“Mình nghe.”

Lâm Tĩnh nghe giọng cô hết sức bình thường mới thở hắt ra.

Vương Dịch Phong là người yêu cũ của Vu Khả.

Vu Khả thích anh, cả trường đều biết.

Vương Dịch Phong thích cô, cả trường đều biết.

Vương Dịch Phong bỏ rơi Vu Khả, cả trường đều biết.

Chuyện của bọn họ từng rất nổi tiếng trong trường cao trung, hầu như ai cũng biết và họ đều mong hai người không đến được với nhau. Đúng như họ muốn, kết thúc của chuyện tình này là sad ending.

Vương Dịch Phong không phải là thiếu gia, gia đình chỉ bình thường. Anh cố gắng rất nhiều mới có thành tích tốt, nhiều cô gái theo đuổi anh. Còn cô, tính tình đại tiểu thư, gia đình giàu có.

Hai người cái gì cũng không hợp, ba mẹ cô còn làm khó anh. Anh muốn yêu cũng không được, cuối cùng chọn cách đi du học, bỏ rơi cô.

Bây giờ quay về còn nghĩa lí gì chứ, cô đã lấy chồng rồi, còn lấy người cô không yêu.

“Cậu không sao chứ?” Tiếng của Lâm Tĩnh đưa cô trở về thực tại.

Vu Khả không nói gì. Lâm Tĩnh thở dài, nhắc nhở cô: “Tối nay mọi người mở party mừng anh ấy trở về. Cậu đến chứ?”

“Đến, tất nhiên phải đến rồi.”

Nhưng trước tiên cô phải đi tu sửa nhan sắc đã, thẳng tiến đến thẩm mĩ viện, đến tìm nhà thiết kế riêng, phải để khi gặp lại người yêu cũ biết có anh hay không cô đều rất tốt!

Ngàn lần không ngờ được cô lại gặp Vương Dịch Phong ngay lúc cô vừa bước vào bữa tiệc.

Anh vẫn như xưa, vẫn “ngon” như ngày nào. Cô lựa chọn né tránh, tới chỗ bọn Lâm Tĩnh ngồi.

Thế mà anh vẫn không bỏ qua cho cô, vẫn đi tới nói chuyện với cô.

“Khả Khả, lâu rồi không gặp.”

“Ừ. Đã lâu không gặp.”

“Cuộc sống dạo này thế nào?”

“Ổn!”

Vương Dịch Phong cười gượng. Cô trả lời lạnh lùng như vậy khiến anh không biết nên tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào.

“Em bị cảm sao, giọng em...”

“Tối qua tôi hơi quá sức khiến cô ấy hét nhiều quá thôi.” Trình Diệp không biết từ đâu xuất hiện, ngắt lời của Vương Dịch Phong.

Hắn tự nhiên ôm cô vào lòng, hôn cô giữa chốn đông người, trước mặt Vương Dịch Phong.

Vu Khả bị hắn hôn, vừa ngại vừa tức, dùng hết sức đánh vào người hắn. Thế nhưng hành động này của cô lại khiến người ta nghĩ là đánh yêu, càng tức hơn nữa là hắn còn cười được.

Ánh mắt Vương Dịch Phong lộ ra vẻ mất mát, Vu Khả đều thấy, chỉ là cô cười nhạt, không muốn quan tâm đến anh.

“Xem ra quan hệ hai người rất tốt.”

“Tất nhiên tốt rồi. Nếu tôi không đối xử tốt với cô ấy thì chắc có vài người muốn làm tiểu tam xen vào, tôi sợ mất cô ấy lắm.” Hắn vừa nói vừa nhìn ai đó.

Vương Dịch Phong biết rõ, anh cười nhạt, sau đó rời đi.

Sau khi anh đi, cặp đôi ân ái cũng biến mất, Vu Khả kéo hắn tới chỗ khuất người, nãy giờ đều nhẫn nhịn, bên ngoài lúc nào cũng cùng anh diễn vợ chồng hoà hợp thật rất mệt.

“Sao, người tình cũ về, người chồng này liền vứt hả?” Trình Diệp châm chọc.

“Đúng đấy, chúng ta nhanh chóng li hôn đi, anh còn cưới vợ mới nữa chứ.”

“Sao em lúc nào cũng đòi li hôn vậy, anh có gì không tốt sao?”

“Không tốt! Dương Nguyệt vẫn còn ở nhà đợi anh. Con hai người cũng ba tháng rồi kìa.” Vu Khả khinh thường hắn.

“Em lại làm trò gì nữa, chúng ta về nhà, ba mặt một lời nói cho rõ. Còn nữa, đừng nghĩ đến chuyện li hôn, anh có làm ma cũng bán riết em không buông!”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play