Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoàng Hậu Là Hủ Nữ

Mở đầu–Xuyên không

Tại Trung Quốc thời phong kiến, nơi mà những luật lệ hà khắc còn tồn tại vững mạnh, luật lệ phân biệt tôn giáo, phân biệt giới tính cực kì nghiêm ngặt, nhưng cho dù là thời đại nào, tình yêu vẫn sẽ nảy nở, vậy nên sử sách cổ của Trung Hoa đã ghi chép lại một mối tình lãng mạn giữa hai chàng trai. Tuy vậy, cuối cùng họ cũng không thể ở bên nhau, bị chia rẽ bởi âm dương, bị những hủ tục dày vò, bị người đời mưu toan tính kế hãm hại. Hiện nay, lăng mộ của vua Trần Văn Đế, có hai ngôi mộ dài 16 mét, rộng khoảng 7 mét, một bên hình bầu dục, một bên hình chữ nhật. Điều đặc biệt là giữa hai mộ có một đường thông nhau.Trong đó, một ngôi mộ có hình chữ nhật, bên trên là kỳ lân một sừng; ngôi mộ còn lại hình bầu dục, bên trên có tỳ hưu hai sừng. Mặc dù chưa tìm được văn vật cụ thể chứng minh danh tính chủ nhân ngôi mộ, nhưng nhiều nhà khoa học suy đoán đây là mộ của vị vua đương thời cùng "nam hoàng hậu" của ông. Hai con vật đứng sừng sững uy nghiêm, minh chứng cho mối tình nồng thắm nhưng bị vùi dập bởi thời đại của hai người.

Thế kỉ XXI

Nam Kinh, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

Mùa hè, vào một ngày mưa nhẹ, không khí đượm nỗi buồn u uất. Đây là thời gian thích hợp để đi tham quan các điểm du lịch ghi đậm dấu ấn lịch sử, nhất là nơi liên quan đến những mối tình lãng mạn đã bị dòng thời gian vùi đi, nay được đưa lên để lên án sự bất công của xã hội. Ngôi đền thờ vị vua Trần Văn Đế nằm tại đây, bình thường ít người qua lại, những hôm như thế này, lại càng ít hơn.

Một gia đình đang đi tham quan nơi cổ kính này. Trời vừa mới tạng mưa được một lúc, nhưng giờ lại bắt đầu lất phất mưa. Bây giờ đã sắp trưa, họ cũng có vẻ thấm mệt. Cả nhà đi vào một quán nước gần đó. Hôm nay không phải lễ hội nên không có hàng quán nào cả, nhưng có vẻ bà cụ là người trông giữ ngôi chùa này, và bà bán nước để sống qua ngày. Hàng quán không được lớn lắm nhưng sạch sẽ, trên bàn ngoài nước chè, nước vối, nước ngọt ra còn có đồ ăn vặt. Đặc biệt, thu hút ánh nhìn của người con gái là chiếc vòng tay đặt trên bàn. Nó được gói trong túi nilon, trông như để bày biện.

– Bà có bán nó chứ ạ? – Người con gái lên tiếng

– À, nó hả? – Bà cụ cười đôn hậu – Ừ, ta bán nó.

Cô gái lấy tờ 200 trong ví của mình, đưa cho bà cụ

– Cháu lấy được chứ ạ?

– Ừ, lấy đi. Để ta trả tiền thừa...

Cô gái xua tay, đồng thời kéo đứa em trai mình lại

– Không cần đâu, còn thừa bao nhiêu bà để nó lấy đồ ăn vặt với nước ngọt ạ.

Nói xong, cô gái cúi đầu chào bà cụ. Rồi sau đó xoay gót, tách ra khỏi gia đình mình

– Đừng đi xa quá

– Chỉ quanh đấy thôi mà, bố – Cô cười đáp lại người đàn ông, không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi cầm theo chiếc ô xanh biếc của mình

– Chị, cho em theo với!

Đứa em trai chỉ tầm mười tuổi vội vã lấy đại một gói bim bim to và một lon nước ngọt, không quên cảm ơn bà cụ trước khi chạy theo chị mình. Cậu nhóc khá cao so với tuổi thật, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, sau này lớn lên có lẽ sẽ trở thành một thiếu gia hào hoa phong nhã. Nhưng bây giờ, vẫn chỉ là một cậu nhóc thích lẽo đẽo đi theo chị gái thôi.

– Để tôi trả lại tiền thừa.

Bà cụ lục chiếc túi đã sờn cũ của mình. Mẹ cô gái vội ngăn lại:

– Không cần đâu bà, chúng cháu còn ngồi uống nước, bà cứ tính hết vào số tiền của con bé, nếu thiếu tụi cháu sẽ trả thêm.

Người mẹ tiếp tục bắt chuyện:

– Chiếc vòng khi nãy, bán đắt lắm sao ạ?

– Không phải đâu, thực ra mỗi ngày tôi làm một chiếc vòng, gặp người có duyên thích thú với nó thì đem đi, như một vật hộ mệnh vậy. Tôi đặc biệt để nó trong túi, cách li với bên ngoài, tránh người lạ chạm vào. Vì người đầu tiên chạm vào một vật hộ mệnh, thì nó sẽ chấp nhận người đó làm chủ, nhờ vậy mà vật mới linh nghiệm được.

Người đàn ông thấy vợ mình nói chuyện với bà cụ, nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng:

– Nơi này vẫn luôn vắng thế sao ạ? Cụ có người con nào không?

– Tôi có một đứa làm việc ở nước ngoài, thi thoảng vẫn về nhà thăm. Không biết giờ nó sao rồi. Còn nơi này, trừ ngày lễ hội ra, thì lúc nào cũng vắng cả.

Hai vợ chồng không biết nói gì thêm. Có lẽ, họ đang cảm thông cho sự cô đơn hiu quạnh của bà cụ. Bà cụ tiếp tục nói:

– Nói vậy chứ, tôi làm việc ở đây quen rồi, rời đi không được. Chẳng có ai bán hàng nơi vắng vẻ thế này, tôi sinh ra và lớn lên ở đây, nên tôi phải có trách nhiệm với nó.

– Nơi này trống vắng người qua kẻ lại cũng đúng, lịch sử về vua Trần Văn Đế không được nhắc tới nhiều trong lịch sử Trung Hoa, không mấy ai để tâm cả. Nhưng nhìn nơi đây và cảm nhận, hai người mới thấy được vẻ đẹp của ngôi đền.

Câu chuyện cùng giọng kể nhịp nhàng của bà khiến cho hai người như bị cuốn hút. Đôi vợ chồng say sưa nghe cụ bà kể chuyện mà quên mất hai đứa con đang lang thang ngoài kia.

Vô Ca vừa đi vừa nhìn chiếc vòng tay. Chiếc vòng làm từ những viên đá tròn nhỏ màu đen tuyền, nối với nhau bởi một sợi dây xích mảnh, và dùng khoá móc. Cô không biết loại đá nào, chắc phải về tra cứu mới được.

Tên đầy đủ của cô là Đông Phương Vô Ca, năm nay cô tròn 19, vừa thi đỗ đai học Mỹ Thuật Quốc gia. Là một cô gái sống rất hời hợt, nóng tính, hỉ nộ vô thường. Cô không mạnh về bất cứ mặt nào cả, tất cả chỉ đều đều như nhau. Ngoại hình của cô không được ưa nhìn cho lắm, khuôn mặt cũng không đến nỗi khiến người khác chạy mất dép. Vô Ca chưa bao giờ sống cho ra sống, cô...sống ảo. Chìm đắm vào anime, manga, tiểu thuyết ngôn đam bách, cả ngày chỉ biết đến lướt Facebook và ăn đồ ngọt. Vô Ca cũng thích việc tự chọn ra cho mình vài sở thích. Cô luôn đem dây thun nịt tóc bên cạnh, coi chúng như “bùa hộ mệnh”, mặc dù tóc cô ngắn đến nỗi không buộc nổi. Vốn dĩ cô thích cắt tóc, mỗi khi buồn là chạy đến tiệm tóc, bảo họ cắt cho mình mặc dù chẳng còn gì để mà cắt nữa. Với Vô Ca, cắt tóc cũng giống như cắt đi những lo âu phiền muộn đang đè nặng trong lòng cô vậy.

Việc đi dưới mưa thế này cũng là sở thích của cô. Cô thích mưa, nó gột rửa mọi thứ, trả lại sự trong xanh cho bầu trời.

– Để em đeo cái vòng cho

– Ừm

Vô Ca lơ đễnh bóc vỏ nilon, sờ nhẹ chiếc vòng. Chiếc vòng hơi loé sáng. Cô không bận tâm lắm, đưa vòng cho em trai. Cậu bé cầm lấy, đeo vào cổ tay múp míp của chị mình

– Được rồi

– Cảm ơn

Cậu bé cười hì hì, tiếp tục ăn bim bim. Cậu thích được chị khen. Cậu luôn trông theo bóng chị mình, sợ rằng một lúc nào đó chị sẽ rời bỏ cậu.

Vô Ca không quan tâm xung quanh. Cảnh vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp cùng tiếng thở nhè nhẹ của hai con người.

Việc đi du lịch lần này là phần thưởng cho sự cố gắng để đạt được học bổng của cô. Thực ra, cô có cố gắng lắm đâu, lúc nào tới lúc gần kíp là thần may mắn lại ban phước. Haizzzz

Cô bước tới gần con sư tử canh giữ lăng mộ của vị vua này. Con sư tử đá nhìn đầy sức sống, miệng ngậm hòn đá to tròn, đe dọa những kẻ muốn cướp mộ, canh giữ cho giấc ngủ ngàn thu của vua cùng hoàng hậu của ông. Vô Ca rất cảm động với mối tình có một không hai trong dòng chảy lịch sử này, cô tiếc thương cho họ.

Theo một số truyền thống thì việc sờ tay lên các bức tượng, rồi xoa lên đầu như một cách để cầu may cho mình, là một chuyện bình thường. Nhưng với Vô Ca, đây là lần đầu cô thử, nên có chút...cảm giác ngồ ngộ. Dù vậy, cô vẫn mong tương lai của mình sẽ suôn sẻ, cuộc sống cứ trôi qua đừng gây rắc rối cho cô là được. Cô sờ tay lên hồng ngọc trong miệng von sư tử đực ngồi trên mộ của Hàn Tử Cao.

– Chị...– Cậu em trai hốt hoảng hét lên

Một luồng sáng trắng loé lên.

Cả người Vô Ca bị kéo vào trong không gian.

Ở nơi khác, bà cụ hàng nước lầm bẩm:

– Cuối cùng cũng xong việc. Đi thôi.

Điên cuồng trong nỗi sợ

Cô gái tóc ngắn bị cuốn vào một chiều không gian kì dị, nó liên tục vặn vẹo, tuy thể xác không hề cảm thấy đau đớn, nhưng bên trong-linh hồn, cảm giác như đang lơ lửng trơn trượt trong không gian, mà cùng lúc lại vặn vẹo như bị bàn tay nào đó bóp nát, quả thực cảm thấy vừa thoải mái vừa đau đớn!?!!

Cái nơi này thực sự quỷ quái!! Nhưng cô không biết rằng, linh hồn cô đã rời khỏi thực thể, khi có lại cảm giác thực thì lại thấy mình đang bị bao vây bởi một lũ che mặt!!!

Cô muốn hét,...và cô hét thật

–AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! ĐỪNG.CÓ.ĐÙA!!!

– Ả hét gì vậy? Ngậm mồm vào, chói tai quá.

*Văn phong của mình có hơi thô, các bạn đọc có khó chịu cứ nói mình nhé, mình sẽ cố sửa

Cô nàng khói bốc lên đầu, chúng bay nói gì cơ? Bảo bà đây ngậm mồm? Cô không quan tâm hoàn cảnh của mình thế quái nào hết bị chửi thì phải đập đứa to gan dám chửi mình, thế mới là người chớ!!

– Ngậm (cmn) mồm chúng mày vào, dám bảo tao không được nói hử?

*mấy từ trong ngoặc quý vị bỏ đi cũng được:))))

– Này, ngươi có viết hoàn cảnh không đấy - Một tên trong số đó đập lại – Bọn ta nhận tiền từ một nữa nhân nói xử ngươi, bằng cách nào cũng được, miễn ngươi không chết

"Ta-Ngươi"? Xưng hô gì tối cổ thế? Lại bay vào chốn quái quỷ nào vậy?

Cô nhìn lại trang phục trên người, phát hiện cả trang phục lẫm cơ thể đều không phải của mình!

Thực sự là phải để ý đến hoàn cảnh!!! Cô nàng hoảng hốt, cô phải hét x2!!! Phải giải tỏa sự bất ngờ này

Và cô lại hét một tràng lần nữa, trong 3 phút

Bọn du côn bịt tai lại, chúng có vẻ ngu ngốc, không biết làm gì, chỉ đứng im.nghe cô hét (và cả khóc nữa)

–Hức hức...

–Này, chúng ta phải làm việc mà kẻ đó giao cho chứ?

Ba tên đó trao đổi với nhau

Vô Ca vẫn đang khóc, cảm xúc của cô lẫn lộn

Lần đầu cô thực sự phải xa nhà!!! Có thể, hoặc vĩnh viễn không gặp lại cha mẹ và em trai!! Thế giới này, cô thực sự không hiểu gì về nó!! Cô hoảng loạn không mình đang ở trong hoàn cảnh nào!!

Mọi thứ, cảm giác rất thật, rất chân thật!!

Trong lúc cô vò đầu, mở to mắt, tâm trí trống rỗng, ba tên kia đang cởi đồ ra...

–Làm gì đây, làm gì đây...- khóe miệng Vô Ca bỗng nhiên nhếch lên thành nụ cười tươi rói- Làm gì bây giờ nào...Hả?

Chủng nó làm gì vậy?

Bọn du côn tiến tới trước mặt cô, những "cái đó" dụng đứng!! Cô hơi hoảng, nhưng tính cách nguyên thủy của cô lại trỗi dậy

Cô vươn tay...

Và nhanh như chớp rụt tay vào trong áo, giữ lấy một miếng áo và cầm lấy cái đó của một tên, BÓP.CHẶT.VÀ.GIẬT.MẠNH!!!

–AAAAAAAAAA!!! Tiếng thép như lợn bị chọc tiết rú lên, kích thích máu điên trong Vô Ca!!

– Mày, con tiện nhân này!!!

Chát!!!

– Ngậm (cmn) cái mồm thối của chúng mày vào, thật ghê tởm!!

Vô Ca cười quỷ dị. Vốn dĩ không phải khuôn mặt cũ không có thần thái của cô, khuôn mặt của cơ thể mới đẹp hơn cực nhiều, dưới ánh trăng soi sáng nụ cười chết người, làm bọn chúng sợ té đái

– Các ngươi....đang tính làm gì ta?- Cô nắm tóc một tên-quỳ xuống và trả lời ta(, thằng mồn lèo)

Đôi mắt xinh đẹp lướt sang bên, sát khí tỏa ra nồng đậm, chúng bay đứng đấy nhìn mà còn dám không quỳ xuống?

Bọn chúng dù cao to nhưng vẫn chỉ là một lũ ngu, lập tức không hé răng mà quỳ

– Chúng tôi không có ý làm gì người...là do...người đó...

– Người đó là ai?

–Chúng tôi không biết, nhưng đó là nữ nhân, nàng ấy bảo chúng tôi xử lý người nhưng không được làm người chết, còn một người nữa cũng bị đem đi xử lý

Một người nữa? Trong đầu Vô Ca lóe lên kế hoạch nho nhỏ...

Người bị bắt kia là một nam nhân

Hắn bị trói toàn tập, không như Vô Ca, lúc cô tỉnh lại không hề thấy bị trói, cô suy tính có lẽ do tiền chủ thể rất yếu, hoặc sợ đến phát ngốc, mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm

Tên nam nhân kia có vẻ khỏe mạnh, nhưng xem kìa, biểu hiện của hắn khá lạ

Người đỏ cả thân thể đỏ lên một màu hồng xuân, hơi thở gấp gáp, thừa biết là rất khó chịu. Trúng thuốc kích dục?

Vây quanh hắn là một đám nữa nhân, không phải hoa lệ tuyệt mỹ nhưng cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn, nhưng mà...

Nhan sắc tên nam nhân đó thực sự là quá tuyệt mỹ a!!! Nghiêng thùng đổ nước chứ chả đùa!!

Những nữ nhân đó chỉ mặc một bộ đồ mỏng, màu trắng, là đồ lót. Còn tên kia, chỉ che mỗi phần dưới bằng một chiếc khố, cả cơ thể hồng hồng, nhưng mà nhìn kìa, làn da trắng nõn đến mê người, rất mịn, cỡ lẽ ấn nhẹ vào có thể chảy cả ra sữa. Đôi mắt rất có hồn nhưng lại bị che mờ bởi lớp sương mỏng, trong đáy mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng lẫn lộn với dục vọng nguyên thủy. Khuôn miệng nhỏ cắn chặt mảnh vải, hắn thực sự đang rất kiềm chế

- Này, các ngươi bắt ta lâu chưa?- Cô hỏi bọn đằng sau

- Không lâu lắm ạ, có lẽ tầm nửa canh giờ trước

- Nửa canh giờ mà ngươi chưa làm gì ta???

- Chúng tôi không biết làm gì, cuối cùng chúng tôi nghĩ nên h...

- NGƯNG!!!

Cô bất giác nói lớn, năm cô gái đứng đó phát hiện ra, quay ngoắt đầu lại

- Kẻ nào đó!?!

Chết toi!!

- Này, các ngươi có kẻ cầm đầu không?

- Không, vì bọn tôi được thuê một cách lẻ tẻ, mỗi người đến từ một nơi khác nhau

Ngon rồi, miễn là không có kẻ cầm đầu là được! Nếu thực sự có sẽ rắc rối lắm đấy, còn việc đánh nhau với bọn con gái thì mình là trùm rồi!!

- Nghe đây, kể từ bây giờ các ngươi phải đứng im đây...rõ-chưa-

Nói rồi, cô đi ra khỏi chỗ nấp, đối mặt với bọn kia bằng khuôn mặt hiếu chiến

Những nữ nhân đó vội lùi lại, sao cô ta có thể thoát khỏi ba tên kia? Không thể nào, họ nghe nói cô rất yếu cơ mà, cả nhút nhát nữa. Nghĩ đến từ nhút nhát, họ lại nhìn nhau, vững dạ hơn

- Không sao, với ả này đánh tay không cũng được!!-Một người trong số đó lên tiếng

- Thật á aaaaa\~\~\~ Vậy cùng chơi nào, các tiểu thư\~\~\~

Giọng cô kéo dài khiêu khích, cô thực sự không nhịn nổi nữa, thật muốn đấm nhau quá đi!!

Dứt lời, cô lao đến trước khi bọn họ kịp phòng bị. Dù gì cũng là Thất đẳng huyền đai Karate, việc tập võ quả thật không uổng phí trong hoàn cảnh này

Vô Ca dồn kha khá lực vào hai cú đấm đầu tiên dành cho hai người may mắn nhất, đủ làm họ gục. Cũng phải, họ chỉ là thiếu nữ thời phong kiến, yếu đuối nhưng được cái ngoan cường để đạt được mục đích. Dễ gục ngã nhưng không dễ bỏ cuộc

Họ quá yếu, chỉ là dân thường, có lẽ kẻ thuê họ mục đích chỉ muốn làm nhục chủ thể cùng tên nam nhân kia. Đáng tiếc (kẻ đó ăn b**i rồi)

Chỉ với vài chiêu nhỏ, Vô Ca hạ được cả năm người. Họ định cố gắng đứng lên chiến tiếp thì cô hét

- Tôi không có ý làm hại ai cả!!! Nếu mọi người muốn mục đích gì hãy nói cho tôi, nếu không ảnh hưởng đến danh dự và nhân phẩm của tôi, tôi sẽ giúp!!

Năm người họ nghi ngờ nhìn Vô Ca. Một nữ nhân cất tiếng:

- Đáng tiếc, cái mà kẻ đó muốn lại là sỉ nhục hai ngươi. Giờ bọn ta đang yếu thế, ngươi lại định làm gì?

Vô Ca nhìn bọn họ nằm dưới chân, thực sự rất tội nghiệp. Cô dù gì cũng là người, luôn động lòng với đồng loại

Nói thử xem?

Vô Ca khó xử. Cô không muốn hại họ

- Các ngươi nhận được gì từ "kẻ đó"? Dù sao thì cũng chỉ là bôi nhọ chúng ta thôi, hắn có bảo các ngươi không được nói vài chuyện hay ho cho ta đâu

Vô Ca thử thuyết phục. Bỗng một tên nam nhân lên tiếng:

- Tiền. Tôi nhận được rất nhiều tiền

Hai tên còn lại gật gù. Vô Ca hỏi tiếp:

-Chừng nào?

Hắn xòe tay ba ngón.

- Muốn nhiều hơn không? - Mắt Vô Ca hơi rực sáng

Tên đó gật đầu. Số tiền đó có lẽ không phải nhiều với hắn, hoặc hắn không biết đếm, chỉ muốn được thêm càng nhiều càng tốt

Vô Ca bỗng nhớ đến nam nhân nọ, nếu không giúp hắn thì hắn sẽ nổ tung mất

- Này, mấy người còn trinh cả chứ?

Nàng quay sang hỏi đám nữ nhân đang ngồi, tay họ đều giữ lấy chỗ trúng đòn của cô

- Chúng ta vẫn còn- Họ nói với vẻ cam chịu

- Phư phư...các ngươi vậy mà dám làm vậy? Bộ- các ngươi đang cùng đường sao?- Vô Ca cười khanh khách

Điều đó làm cho cô gái có mái tóc hơi ngả vàng, có lẽ do cháy nắng, gào lên:

- Ta chỉ mới 15 tuổi! Ta còn 5 đứa em nhỏ và một gã rượu chè nữa...!! Ta thực sự rất thiếu tiền! Ta không thể làm gì khác trong hoàn cảnh này! Ngươi nói xem!?! Một kẻ sống sung sướng trong cung điện nguy nga như ngươi thì hiểu gì!?! Ngươi nói xem!?! Chúng ta đối với ngươi chỉ là cọng rơm cọng cỏ, thứ rác rưởi không cần để ý đến!!! Ngươi nói xem, ngươi thì hiểu được gì!?!

Nàng ta tuôn ra một tràng, rồi ngồi thở hổn hển. Rồi lại bắt đầu nức nở

Nhưng Vô Ca chỉ muốn cái thông tin đó "sống trông cung điện nguy nga tráng lệ", chứng tỏ chủ thể có rất nhiều của cải, ít nhất là hơn "ba ngón tay" kia. Nhưng nàng hơi tức vì cách nói chuyện của nàng ta. Nàng hiểu hoàn cảnh của họ,...nhưng...

- Thế, ngươi đã bao giờ hiểu cho hoàn cảnh của ta chưa? - Vô Ca ghé sát mặt mình vào mặt nàng ta- Cách mà ta phải khổ sở để đáp ứng nhu cầu của bậc bề trên, sống theo khuôn khổ và không bao giờ được tự do, nhìn các ngươi thoải mái vui tươi bên ngoài mà thấy chạnh lòng... Ngươi có hiểu không? Cái cảm giác lơ là một chút là bị sỉ vả, mắc một lỗi nhỏ là bị chỉ trích, luôn có kẻ đi theo dòm ngó, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc... Khác gì các ngươi? Giờ, ngươi nói ta xem?

Được rồi, không thể kéo dài thời gian nữa. Vô Ca với dây trói cho tên kia, đỡ hắn tới một chỗ kín đáo

- Tự xử đi, ngươi hiểu mà

Nàng cởi áo khoác trùm lên người hắn

- Hiện ta không biết bản thân là ai. Chỉ cần ngươi biết ta là người tốt. Hy vọng được giúp đỡ

- Và nhớ đừng có lo chạy trốn mà bỏ ta lại đấy

Dặn dò hắn xong xuôi, nàng quay lại

Cảm thấy thật tội lỗi với những người đó, họ đang đứng tần ngần mà suy nghĩ việc nàng nói. Thực sự ai cũng có nỗi khổ của riêng mình

- Ta xin lô...

- Xin lỗi, là chúng tôi có lỗi, vì đã không hiểu hoàn cảnh của mấy người...nhưng- Nữ nhân tóc vàng hoe lên ngẩng mặt lên, nước mắt lã chã- Chúng tôi cùng đường rồi!!

Ba tên to con bổ nhào vào nàng! Vô Ca bất ngờ do bị phục kích đột ngột, cô sẩy chân rồi! Chắc chắn chúng vẫn vì tiền mà làm liều! Năm nữ nhân gượng dậy, đi tới chỗ nam nhân kia

- Này!! Khoan đã!! - Vô Ca hốt hoảng, đạp mạnh vào hạ bộ của tên đang giữ mình

Phải tấn công giải vây cho bản thân trước. Lo thân chưa xong mà đòi lo cho người khác thì sẽ chẳng được tích sự gì (chỉ có nước ăn lon)!

Vô Ca hết lực đắm, đá, đạp ba tên cao to lực lưỡng. Các cú đấm của nàng như châu chấu đá voi, không xi nhê gì vơi bọn chúng. Phải dùng biện pháp tinh thần thôi.

- Này, không phải các ngươi muốn tiền sao!?!

- Bọn tao biết mày muốn gì rồi! Mày muốn lừa bọn tao để trốn thoát chứ gì!? Bọn tao biết tỏng rồi nhá!

Chúng vừa nói vừa xé áo của nàng. Sắp xé đến áo lót rồi.

- Lũ ngu ngục bọn ngươi thì đâu biết (cái con mẹ) gì về việc đếm tiền!?! Ba ngón tay của ngươi chỉ là một mớ vàng nho nhỏ, không đủ cho ngươi ăn nửa ngày đâu!

- Ta sẽ không bị mắc lừa đâu!

- Ta lừa ngươi làm (đéo) gì!? Không tin à? Nhỡ kẻ đó mới kà người lừa ngươi, ngươi tính sao?!

Bọn chúng bắt đầu lung lay, ngưng xé đồ của Vô Ca. Nàng hổn hển gạt chúng ra

- Tin ta. Nhìn mắt ta này, có giống lừa chúng bay không?

Nàng nhìn chúng với ánh mắt kiên định. Trông thật ngầu khi nàng đứng lên, cao hơn so với bọn đang quỳ. Nàng khẳng định một lần nữa

- Tin ta, các ngươi không thiệt thòi đâu

Dứt lời, quay đi.

Nàng chóng bước tới bụi cây. Một nữ nhân đang trần truồng nửa thân trên, nàng ta đỏ mặt ngại ngùng, và có thể thấy, có khá nhiều vết bầm xanh đỏ trên cơ thể. Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Vô Ca: bạo hành

- Dừng lại - Đứng trước bọn họ mà nhẹ giọng ngăn cản hành động đáng xấu hổ đó- Đừng làm vậy

Cô gái với cơ thể đầy vết bầm khóc nức nở

- Làm ơn...làm ơn...đừng...có cản trở...việc của tôi...

Vô Ca liếc nhìn tên nam nhân. Hắn chống cự hết nổi rồi, bất (cmnr) tỉnh rồi. Nhưng cự long bé nhỏ vẫn còn dựng đứng. Ơ, hả, sao mà nhỏ thế???

Ấy khoan, đây đâu là lúc nghĩ vấn đề này? Cô quy mặt đi, lấy phần áo bị xé rách của mình che đi phần đáng xấu hổ đó

- Tin ta, ta giúp các ngươi. Đừng làm mất danh dự của các ngươi vì tiền. Các ngươi có thể giải quyết vấn đề tiền bạc ngay tắp lự, nhưng sau này thì sao? Ngươi- Chỉ vào cô gái mái tóc vàng- nếu mà ngươi không thể lấy chồng do mất trinh, ai chăm các em ngươi. Ngươi- Cô gái có vẻ bị bạo hành- mang tiền về để rồi kẻ đánh đập ngươi lấy đi, rồi lại bị đánh đập, mà nếu ngươi có thai, à không, các ngươi có thai, rồi cuộc sống sau này sẽ ra sao?

Nghĩ đi, nghĩ đi nào

Bọn họ nghệt mặt ra. Ừ, cuộc sống sau này của họ sẽ ra sao? Bọn họ vì tư lợi trước mắt mà quên hậu quả về sau

- Th...thì sao chứ?- nữ nhân cao nhất nhóm cất lời- Bọn ta vốn dĩ đã bị gán tội chết rồi. Ngươi là ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu, nên việc tấn công ngươi, chúng ta đã chấp nhận chết

Ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu? Chà, coi bộ lớn chuyện rồi đây

- Còn nữa...tên này...rất được hoàng thượng sủng ái..tấn cong hắn coi như là bỏ lại mạng...nhưng...

- Nhưng vì tiền thì có sao? Ngươi coi mạng sống rẻ mạt vậy hả!?- Vô Ca tức giận

- Ngươi làm sao có quyền tức giận!?

- Sao ta không có quyền tức giận!?

Năm vs một. Cả hai bên đều có tâm tư nỗi niềm riêng, bọn họ thực sự bức xúc. Trong lúc họ cãi nhau, tên nam nhân tỉnh lại. Xuân dược hết tác dụng rồi

- Ư! - Hắn ôm đầu, ngước mắt lên nhìn- Mấy người là ai...?

Đập vào mắt hắn là cảnh sáu người con gái chỉ mặc mỗi đồ lót trắng, nhưng có vẻ hắn không để ý việc này

Vô Ca quỳ xuống

- Này, cảm giác thế nào?

Nam nhân thở dốc. Cả người hắn dần trở lại màu da thường, không còn hồng hồng nữa, nhưng có vẻ vẫn nóng trong người. Có lẽ là thuốc kích dục loại nhẹ, chứ loại nặng á, có mà khống cần đám nữ nhân kia chủ động, hắn đã ăn sạch họ rồi. Cơ mà, thực sự rất cảm phục, hắn nhờ lý trí mà vượt qua được cơn kích tình, bái phục, bái phục a

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play