chương 1:xuyên đến dị giới
Nơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......
Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu.
Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần.
Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi?
Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi!
Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........
Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người chẳng có gì hơn nàng.......!
Nàng- Hoàng Kì Uyên, một tổng tài cao cao tại thượng mang theo một thân y học, chưa bao giờ chịu thua trước ai nay lại thua trong tay một người mà một chút tiếng tâm cũng không có, một người giả dối, yêu tiền hơn cả mạng, một người một chút tài nàng cũng không........!
Bỉ ngạn hoa, có hoa không có lá.......
....lòng chàng có ả, chứ không có ta!
Từng dòng kí ức u tối lùa về như thước phim, tua lại sự ngốc nghếch điên cuồng của nàng.....
Nàng hối hận rồi!
Hối hận vì sao lại yêu hắn.....!
Hối hận vì sao lại điên cuồng theo đuổi hắn.....!
Nếu có kiếp sau, mong rằng nàng sẽ không yêu một người như vậy.......
Ý thức nàng dần mơ hồ, lạc vào một mãnh sương mù tâm tối, rồi nàng cứ chạy, chạy đi tìm ánh sáng, cứ chạy...chạy.....chạy mãi.....rồi cũng đến, nàng thấy nơi không gian u tối loé ra một tia sáng, ánh sáng ngày một mãnh liệt, một giọng nói vang vọng khắp nơi:
"Dung nhập linh hồn, bổn mạng liên kết, khế ước linh hồn, kí"
Giọng nói đầy uy lực, tản mát khí thế ngút trời, toả ra khí phách, lại mạnh mẽ thắt chặt linh hồn nàng đến đau rát, dần dần trở nên mơ hồ mơ hồ.....
Đến khi lấy lại ý thức, nàng cảm nhận mi mắt nặng trĩu, cơ thể hiện lên xúc cảm chân thật không còn mơ hồ như trước.
Mắt phượng hé mở, lộ ra con ngươi lam sắc sâu thăm thẳm, trong đầu bỗng hiện lên tầng tầng lớp lớp kí ức, các mãnh kí ức bị xáo trộn khiến nàng đau đầu, phải mất một lúc mới ổn định lại.
Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, là một nơi xa lạ, mái nhà gỗ đen tuyền cũng vách nhà cổ kính, những đồ vật xung quanh đều khá cũ, căn phòng đơn xơ mộc mạc thoang thoảng mùi hương của gỗ.
Theo kí ức từ nguyên chủ, nàng biết được thân thể này tên gọi Đông Phương Thiên Nguyệt, là trưởng nữ Đông Phương Gia, một gia tộc suy tàn ở Thanh Phong trấn, thuộc tiểu quốc gia Thanh Thiên Quốc, cả gia tộc chỉ còn lại gần hai mươi người, bao gồm phụ mẫu nàng, 3 ca ca, nàng và 7 người làm, đây là người theo Đông Phương Gia lâu đời, dù Đông Phương Gia suy tàn cũng không bỏ đi.
Đông Phương Gia hiện tại tài sản chỉ còn mỗi vài cửa hàng quần áo, vài cửa hàng đan dược nhỏ.
Đại Ca nàng là Đông Phương Hạo Hiên, nhị ca tên gọi Đông Phương Thanh Tuấn, tam ca danh xưng Đông Phương Tử Khanh, phụ thân là Đông Phương Trì, Mẫu Thân tự Bạch Vân......
Mẫu thân nàng vốn là thứ nữ của một đại gia tộc, nhưng vì yêu phụ thân nàng sâu đậm, dứt khoát chọn rời bỏ gia tộc chứ không rời người mình yêu.
Đại lục Huyền Hạo này bao gồm cả nghìn quốc gia lớn nhỏ và các vùng lãnh thổ, ngoài ra còn các dãy sơn mạch dài bất tận, những đỉnh núi cao chót vót, những vực thẩm sơn cốc sâu thăm thẳm, những vùng cao nguyên đầy gió và tuyết và một vùng biện rộng lớn gần như vô tận tên gọi Vô Tận Hải.....
Nơi đây là một thế giới cường giả vi tôn, cá lớn nuốt cá bé, muốn sống phải có thực lực, người mạnh nói gì, cái đấy chính là chân lí......
Mỗi người sinh ra đều có thiên phú khác nhau, linh căn khác nhau, có các linh căn: kim ,mộc ,thủy ,hoả, thổ.
Tu luyện chính là hấp thu thiên địa linh khí chuyển hoá thành thiên lực, đạt đến một mức độ sẽ thăng cấp, có các cấp bậc:
Hậu Thiên Cảnh(luyện thể nhất trùng- luyện thể cửu trùng)
Tiên Thiên Cảnh
Toàn Thiên Cảnh
Ngự Thiên Cảnh
Lăng Thiên Cảnh
Cực Thành Cảnh
Từ Tiên Thiên cảnh thì không chia cấp bậc nhở như Hậu Thiên Cảnh mà chia thành 3 cấp:Sơ Kì,Trung Kì và Hậu Kì.
Ngoài ra, một số người còn có thể hấp thụ năng lượng thiên nhiên chuyển hoá thành linh căn, ví dụ như hấp thụ sấm sét, chuyển hoá thành linh căn, gọi là lôi, và có thể thao túng lôi nguyên tố trong đất trời, nhưng tính nguy hiểm tìm ẩn bên trong lại rất lớn, vì thế không có mấy ai thành công.
Còn nàng, nổi danh là phế vật,12 tuổi vẫn chưa đạt luyện thể nhị trùng, người thường 12 tuổi trung bình sẽ đạt luyện thể tam trùng đến luyện thể tứ trùng, một số thiên tài còn có thể đạt luyện thể lục trùng thất trùng.
Đại ca Đông Phương Hạo Hiên hiện tại là luyện thể lục trùng,16 tuổi cũng chưa xem là thiên tài nổi trội, nhị ca Đông Phương Thanh Tuấn hiện tại là Luyện thể lục trùng, 15 tuổi, xem như có chút thiên phú, tam ca Đông Phương Tử Khanh luyện thể tứ trùng, 13 tuổi, thiên phú khá bình thường.
Hơn thế nữa, còn có các chức nghiệp khác như Đan Dược Sư, Luyện Khí Sư.
___________
Mọi người ạ, yêu cầu không ăn cắp bản quyền nha, với truyện mình thì có một vài lưu ý.
Thứ 1, có một số danh từ như tên người, tên thành, tên ma thú,.... sẽ giống với một số truyện khác, là do mình thật sự kém trong mãng đặt tên, nhưng cũng có một số là mình đặt để tạo nét riêng cho truyện ví dụ như tên nữ 9, nam 9.
Thứ 2, vì mình đọc rất nhiều tiểu thuyết, truyện được dịch từ Trung Quốc nên cách viết, các cuộc đối thoại nó sẽ có nét nhiễm một chút.
Thứ 3, trong suốt quá trình viết, có thể mình sẽ ngừng khoảng 1 đến 2 tuần để tìm ý mới và đọc lại các chương để sửa lỗi, có thể là về hình thức, cũng có thể là về chính tả.
Thứ 4, mình cũng sẽ có dùng một số câu của các truyện khác, vd:Thúc Thủ Vô Sách,Song Túc Song Phi,Vân Đạm Phong Kinh,......
Thứ 5, mình sẽ nhanh chóng sắp xếp lịch ra chương cho các bạn tiện theo dõi.
Cảm ơn rất nhiều vì đã xem ,nếu có sai xót, cứ để lại ở bình luận, thank.
[Chương này đã có chỉnh sửa]
chương 2: Khởi đầu mới
Đông Phương Thiên Nguyệt đi dạo xung quanh một vòng, cả gia tộc cũng không quá rộng, phía tây là nhà bếp, phía đông là Từ Đường, hướng nam là dãy nhà cho hạ nhân, phía bắc là nơi ở của nàng,các ca ca cùng phụ mẫu, chính giữa có một hoa viên, không lớn lắm, trồng một vài loài hoa đơn giản, một số loại ăn quả.
Sau khi tham quan xung quanh, Đông Phương Thiên Nguyệt quay trở về tắm, giờ này đã là xế, sắp đến giờ cơm chiều.
Nàng chuẩn bị xong cũng đi từ từ đến phía tây, gian phòng Đông Phương Thiên Nguyệt cách nhà bếp không xa, lúc đến phòng ăn vẫn chưa có ai, nàng đến vị trí của nguyên chủ ngồi chờ đợi.
Trong thời gian chờ đợi liền suy nghĩ về những thứ sau này, muốn sinh tồn ở thế giới này cần phải có thực lực. Ngoài ra còn phải có thế lực riêng, ông trời đã cho Hoàng Kì Uyên nàng sống lại, thì nàng sẽ sống một cách khiến người người phải ngước lên nhìn, đứng ở vị trí đỉnh điểm của nhân sinh.
Nhưng trước tiên, phải vực dậy Đông Phương Gia, đưa Đông Phương Gia lên thành một thế gia vọng tộc không ai dám đụng, từng bước thành lập thế lực riêng.
Nhưng vấn đề là cơ thể này thiên phú quá tệ, cần phải cải tạo lại một phen, càng là phải cố gắn hơn nữa.
Trong lúc Đông Phương Thiên Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ thì các ca ca nàng cũng lần lượt bước vào.
Đông Phương Thanh Tuấn bước tới đầu tiên, huơ huơ tay trước mặt nàng gọi: "Tiểu muội muội, đang suy nghĩ gì mà trầm tư thế?"
Đông Phương Hạo Hiên cùng Đông Phương Tử Khanh cũng bước tới gần, ai vào chỗ nấy.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi" Đông Phương Hạo Hiên cũng lên tiếng gọi nàng.
Đông Phương Tử Khanh tương đối trầm tính lại thêm ít nói, chỉ nhìn nàng nghi ngờ.
Từ trong đám suy nghĩ hỗn độn thoát ra, Đông Phương Thiên Nguyệt ngước lên nhìn 3 ca ca, nhoẻn miệng cười khẽ, nói:
"Ai da, muội đang suy nghĩ, bao giờ thì muội sẽ có tẩu tẩu đây"
"Ca mới 13 tuổi, muội còn phải đợi rất lâu"Đông Phương Tử Khanh hơi nhếch khoé môi nâng tách trà lên uống xong nói.
"Nhị ca đến bao giờ đại ca thành hôn, khi đó ca phỏng chừng mới có ý trung nhân nga"Đông Phương Thanh Tuấn nhướng mày nói.
Đông Phương Thiên Nguyệt hướng mắt nhìn Đông Phương Hạo Hiên như hỏi còn ca bao giờ có tức phụ đây.
"Bao giờ muội cho ta muội phu, nghe được một tiếng đại cửu tử, ta nhất định có tức phụ"Đông Phương Hạo Hiên nhướng mày nhìn nàng, bộ dạng tự hào vì ta là hảo ca ca.
Đông Phương Thiên Nguyệt giả vờ liếc mắt khinh thường nhìn Đông Phương Hạo Hiên, hơi biểu môi nói:"muội mới 12 tuổi".
"Vậy nên đừng trông mong gì, còn phải lâu lắm muội mới có tẩu tẩu"Đông Phương Hạo Hiên nói.
"Vốn thì đại ca chính là không ai thèm yêu"Đông Phương Tử Khanh nhàng nhã uống trà, nghe vậy liền chậm rãi nói.
Nàng cùng Đông Phương Thanh Tuấn cười phá lên, Đông Phương Hạo Hiên tức đến đỏ mặt tía tai nhưng rốt cục thì chẳng làm gì được.
Phụ mẫu nàng từ bên ngoài bước vào, thấy huynh muội hoà hợp khoé môi cũng không kiềm chế được hơi nhếch lên.
Đông Phương Trì mạc danh kì diệu: "Mấy huynh muội ngươi làm gì mà Hiên nhi tức đến đỏ mặt tía tai thế?"
"Nữ nhi đã làm cái gì đâu? cũng là đã nói cái gì đâu?"Đông Phương Thiên Nguyệt vô tội nói, còn chớp mắt hai cái.
"Tam đệ nói đại ca không ai yêu" Đông Phương Thanh Tuấn cười cười nói.
"Nhất thanh nhị sở mọi người "Đông Phương Tử Khanh bất động thanh sắc nói.
Bạch Vân khẽ cười nói: "các ngươi cứ chọc đi, đại ca các ngươi tức phụ cưới tới trước, nó cười cười lại thì có mà chó cùng rút dậu, lại kiểu bá vương ngạnh thượng cung với hoàng hoa khuê nữ người ta gia, tới đó ta cùng cha ngươi lại là phải một phen hảo nhận tội"
"Mẫu thân lời nói nhưng là sai, đương này sự là thiên phương dạ đàm, người thừa biết nhi tử sao có thể làm này đó sự"Đông Phương Thanh Tử Khanh nghe vậy liền nói.
"Cơm đã dọn lên xong cả rồi, hảo hảo ăn tốt lại nói"Đông Phương Trì lên tiếng.
Mọi người bắt đầu tập trung ăn, trong lúc ăn chỉ nói vài ba câu, không khí khá yên tĩnh, khác hẳn với sự nhộn nhịp ban nãy.
____________
chú thích:
Nhất thanh nhị sở:rõ ràng tường tận,biết rõ ràng,câu này ý là mọi người ai xũng biết rõ ràng điều đó
bất động thanh sắc:nghĩa là sắc mặt không biến đổi,ý là Đông Phương Tử Khanh thản nhiên,sắc mặt không biến đổi nói
chó cùng rút dậu:con người khi rơi vào đường cùng sẽ bất chấp,ý là bị cười rồi tức quá bất chấp bá đạo cưỡng ép nữ nhi nhà lành thành thân
bá vương ngạnh thượng cung:bá đạo cưỡng ép
Thiên phương dạ đàm:chuyện 1001 đêm,chuyện không có thật.
[Chương này đã có qua chỉnh sửa]
chương 3: Hỗn Động Thiên Châu.
Sau khi ăn tốt bữa chiều, Đông Phương Thiên Nguyệt nói vài câu với phụ mẫu song đường cùng ba vị ca ca, rồi quay gót trở về phòng.
Sau khi trở về phòng, Đông Phương Thiên Nguyệt trên giường khoanh chân ngồi, ở trạng thái tu luyện cơ thể, từ từ nhắm lại đôi mắt, thần thức một vòng quanh cơ thể tham quan tới, từ 365 huyệt đạo, 108 đường kinh mạch cho đến đan điền đều tham quan tới một lượt, phát hiện trong kinh mạch có rất nhiều thứ như bùn, màu xám tro, ở dạng bán lỏng, thần thức khi đến đan điền, liền ở trạng thái kinh nghi bất định(1), vì ở đan điền có một vật hình bầu dục, có chút giống đản kê(2), đang toả ra ánh sáng, nó tựa hồ quán đính(3), chính là một thứ có thể nói là, độc nhất vô nhị, bạch sắc quang mang toả ra đang cải tạo lại đan điền của nàng, dần dần lan ra cải tạo lại kinh mạch, tẩy rữa những tạp chất màu xám tro kia, tiến hành cải tạo.
Ban đầu không có cảm giác gì, nhưng một lát sau liền cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, cảm giác ngứa này chẳng bao lâu lại thêm cảm giác rát, vừa ngứa vừa rát lại chẳng gãi được, khó chịu tột cùng, nó khiến nàng như chết đi sống lại, cảm giác này tuyệt vô cận hữu(4), đến cả một lịch duyệt chi nhân(5) như nàng, còn muốn không chiệu nổi.
Đông Phương Thiên Nguyệt ấn đường(6) nhíu chặt, bờ môi bị nàng cắn chặt đến trắng bệch, các ngón tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt, rỉ máu!
Thần thức ở nơi đan điền bị đẩy ra, hiện tại nàng chỉ muốn ngất đi cho xong, nhưng mà, lại là không ngất được.........!?!
Không biết đã bao lâu, xúc cảm vừa ngứa vừa rát giảm dần rồi ngưng hẳn, cả cơ thể nàng có cảm giác nhẹ nhàng, khoang khoái, thật đúng là đại khoái nhân tâm(7).
Đột nhiên trong đầu nàng, vang vọng một tiếng nói đầy uy nghiêm cùng khí phách: "chủ nhân"
"Ngươi là ai?"Đông Phương Thiên Nguyệt lạnh giọng nói.
"Ta sao? ta là Hỗn Động Thiên Châu, chính ta đưa ngươi đến đây"giọng nói lại một lần nữa vang lên.
"Hỗn độn thiên châu?"nàng nghi hoặc nói.
"Hỗn độn thiên châu, hấp thu lực hỗn độn giữa trời đất mà hình thành, ta xuất hiện trên thế giới này trước con người nữa là, ta mang ngươi đến đây, đương nhiên cũng có mục đích, đây là điều kiện tiên quyết để ta đưa ngươi đến đây, nhưng bây giờ thực lực ngươi chưa đủ, đến bao giờ đủ thực lực, ta sẽ nói, và mong ngươi không chết sớm".
"Đã đưa ta đến đây, tại sao lại vào cơ thể thiên phú kém như này?"Đông Phương Thiên Nguyệt bĩu môi ai oán nói.
"Cơ thể này chính là thiên phú vô song, chỉ là người có Hỗn Độn Thiên Lực cần có điều kiện kích thích thì mới bộc phát ra, mà linh hồn của ngươi nhập vào chính là điều kiện kích thích tốt nhất, công thêm ta đã cải tạo cơ thể này một lần, thiên phú càng không cần phải nói, tiếp theo chính là dựa vào sự cố gắng không ngừng của ngươi, còn ta vì sử dụng quá nhiều năng lượng để cải tạo cơ thể này, nên cần phải chìm vào trạng thái ngủ say trong một thời gian để hồi phục".
Hắn ta lại nói tiếp:"đương nhiên là, ta và ngươi đã kí khế ước, nếu thực lực ngươi tăng lên thì ta cũng hồi phục nhanh hơn. Nhưng. ngươi nên nhớ, không thể vì vội vàng tăng cấp mà căn cơ lại không ổn định, căn cơ mà không ổn định thì có rất nhiều hậu hoạn sẽ xảy ra, mong ngươi nhớ rõ điều này, bây giờ thì ta vào trạng thái ngủ say, không cần gọi ta".
Nàng nghe xong cũng hiểu được hết thảy về cơ thể này, không bỏ lở một giây phút nào, nàng lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.
Thiên địa linh khí xung quanh dao động mãnh liệt, lấy cơ thể nàng làm trung tâm mà tiến vào.
Nhanh chóng qua hai ngày sau, cảm giác trong cơ thể thiên lực bão hoà, có chút biến đổi nhẹ, cơ thể nàng được bạch sắc quang mang bao trùm, thăng thành luyện thể nhị trùng.
Một lần tu luyện chính là đến 2 ngày sau mới tỉnh lại.
Ở hậu thiên cảnh giới con người vẫn còn phụ thuộc vào thức ăn, huống chi nàng chỉ là một luyện thể nhị trùng, nên cũng không nhịn đói được lâu, chỉ khi nào đến tiên thiên cảnh mới vơi dần sự phụ thuộc vào thức ăn.
Đông Phương Thiên Nguyệt chính là vì đói mà tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, liền đi tìm thức ăn, ngự trù(12) ở đây làm thức ăn không tệ, khá hợp khẩu vị nên nàng ăn tận một bát rưỡi.
_______________
Chú thích:
(1)Kinh nghi bất định: kinh ngạc, nghi ngờ đan xen không ổn định.
(2)Đản kê: trứng gà, đản đản\=quả trứng, hỗn đản\=trứng thối, hỗn đản sau này mình sẽ còn dùng đến nga, hihi.
(3)Hồ quán đính:những thứ tinh túy.
(4)Tuyệt vô cận hữu: tuyệt đối không có, ý là tuyệt đối không có nỗi thống khổ nào giống vậy, ừm ý mình vậy đó.
(5)Lịch duyệt chi nhân:người từng trải, người có nhiều kinh nghiệm sống, lịch duyệt: sự từng trải.
(6)Ấn đường: là vị trí nằm giữa hai lông mày.
(7)Đại khoái nhân tâm:sảng khoái lòng người.
(8)Ngự trù:đầu bếp ấy mà.
[Chương này đã có qua chỉnh sửa]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play