"Lời mở đầu, đây là một trong những tác phẩm đầu tay của mình. Lúc này suy nghĩ không chín chắn, còn trẻ con nên hơi rối loạn một chút, mong mọi người thông cảm không chê trách. Chúc mọi người có những giây phút đọc truyện vui vẻ."
Bản thân bạn có từng nghĩ đến, đâu là những năm tháng hạnh phúc của bản thân hay chưa?
Còn đối với Cố Uyển Đình, ngày tháng hạnh phúc nhất đối với cô chính xác là ngày Vũ Thần mở miệng nói: "Em thích tôi như vậy, chi bằng chúng ta kết hôn với nhau đi, có được không?"
Âu Dương Vũ Thần - Nam thần trong mắt tất cả mọi người. Thời còn đi học đã ưu tú đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng về thành tích học tập cho đến thể thao.
Cho đến khi chính thức nhận lại vị trí chủ tịch từ ba của mình - Âu Dương Lãnh Hiên, thì từ nam thần đã trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim nhất cả cái thành phố Z này.
Anh có trong tay tất cả, từ tiền bạc lẫn địa vị trong xã hội, anh là mơ ước của bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp ở thành phố này.
Họ đến với anh không hẳn vì tình yêu, mà là vì gia sản cả đời tiêu không hết mà anh nắm giữ.
Nhưng có một người mãi theo sau anh, luôn dành một tình cảm chân thành riêng biệt đối với tình đầu của mình, đó là Cố Uyển Đình.
Cố Uyển Đình thích anh từ những năm tháng bước vào cấp ba, rồi qua đến bốn năm mùa xuân trôi ở đại học.
Rồi đến tận bây giờ, mười năm trôi qua rồi. Từ những ngày là một cô bé học sinh mười lăm tuổi, rồi mười năm đã thành thiếu nữ hai mươi lăm.
Cố Uyển Đình vẫn đi theo sau anh, cứ như vậy. Không ngờ một ngày Vũ Thần biết được chuyện rằng cô yêu anh, anh không tức giận, không có một hành động gì cả, chỉ đơn giản rằng anh nói anh muốn kết hôn với cô.
Ban đầu Uyển Đình mộng mơ tuổi xuân vẫn tưởng bở rằng mối tình đầu tiên của mình rồi sẽ trở thành cuối cùng của mình trong đời.
Mặc kệ những lời khuyên ngăn của ba mẹ, cô bất chấp đồng ý kết hôn cùng anh.Cố Hạch cùng Gia Trân Trân là ba mẹ không ngừng ngăn cản, nhưng lý do vì sao? Bọn họ chỉ lấp liếm vài câu rằng hôn nhân chính là cửa ải khó qua nhất cuộc đời, huống hồ hai người không có tình cảm với nhau.
Nhưng vì tình cảm dành cô dành cho Âu Dương Vũ Thần là quá lớn nên Cố Uyển Đình không thể nào gạt bỏ được anh.
Ngày kết hôn, chú rể không cười lấy một cái, khuôn mặt lạnh băng khi nhận được những lời chúc phúc của mọi người đến tham gia hôn lễ này.
Ngày hôm đó, trong buổi lễ kết hôn long trọng bậc nhất thành phố Z, cô đã nghĩ cô là người con gái đẹp nhất.
Uyển Đình đã nghĩ rằng cô đã đánh hạ được các cô gái khác để có được anh.
Nhìn vẻ mặt Vũ Thần như vậy, cô non nớt chỉ nghĩ rằng anh mệt nên mới biểu hiện như vậy.
Nhưng mọi điều cô ao ước về cái hôn nhân này, về một gia đình hạnh phúc đều tan biến hết tất cả... khi ngay trong đêm tân hôn, anh không như bao người đàn ông khác nhẹ nhàng và yêu chiều người phụ nữ của mình. Vũ Thần rất mạnh bạo lấy đi lần đầu tiên của cô.
Sau đó không thương tiếc dùng chân đá cô một phát xuống giường, hạ thân đau đớn cùng cú đá của anh khiến cô như muốn ngất liệm đi. Cô cứ ngỡ rằng đó là anh vô tình, nhưng không, tất cả cô nhận lại chỉ là một cái liếc mắt.
Âu Dương Vũ Thần liếc mắt nhìn cô khinh bỉ rồi rời đi. Uyển Đình đau lắm, thể xác và tâm hồn đều đau đớn.
Nhưng có gì đau bằng con tim cô lúc đó? Rốt cuộc, anh lấy cô vì lí do gì?
Sau ngày đó, chuỗi ngày sống trong đau khổ của cô bắt đầu. Anh ngang tàn đưa tình nhân về nhà và bắt cô đứng trơ ra nhìn họ làm tình trong nhà riêng của Vũ Thần, thật sự mà nói cô không khác gì một người hầu được thuê về làm việc.
Cố Uyển Đình cố gắng đến mức như vậy, tất cả cũng chỉ một chữ yêu.
Tình yêu đan xen giữa hận thù như vậy, cuối cùng rồi họ sẽ đi về đâu?
Tất cả mọi chuyện xảy ra, Cố Uyển Đình ngu ngốc yêu anh đến chết sao?
Cố Uyển Đình, khi nào bản thân mày bắt đầu lay động được trái tim của Âu Dương Vũ Thần đây?
Người đã không yêu, có ép cũng bằng không.
"Âu Dương Vũ Thần, anh nói cho tôi nghe đi. Hà cớ gì anh hận tôi đến mức như vậy chứ?"
***
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
"Cố Uyển Đình, cô nhất quyết rắp tâm hãm hại Hạ Phi Phi có đúng không?"
Âu Dương Vũ Thần mặc một bộ vest đen tiêu sái từ bên ngoài cửa tiến vào, nhưng hành động sau đó thì không có một chút nào nhu tình đối với cô. Không để Cố Uyển Đình giải thích, Vũ Thần đã vươn tay lên cao đánh thật mạnh vào má phải của cô rồi gằn giọng lớn tiếng nói khiến mọi gia nhân trong nhà thập phần hoảng sợ.
Cảm giác nóng rát, mùi vị của máu và nước mắt hòa lẫn vào cùng nhau thật đau đớn, bạt tay đó quá mạnh khiến cô ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo đến thấu xương. Cố Uyển Đình sợ sệt ngước đầu lên đối diện với anh.
"Vũ Thần... em thật sự không có làm."
"Cô câm miệng! Tôi thật sự không biết được lòng dạ cô độc ác tới mức nào."
Ánh mắt căm phẫn của anh xoáy sâu vào trong đôi mắt của cô, giống như chỉ hận không thể xé xác cô ra hết.
"Nếu anh đã không tin? Thì còn hỏi em làm gì nữa." Uyển Đình đau khổ cố gượng chống tay xuống sàn để mà đứng dậy, nước mắt tràn trề cả khuôn mặt.
"Á"
Khỏi cần nói, câu nói của cô hoàn toàn thành công chọc tức Vũ Thần. Anh không nể nang hay thương tiếc lập tức nắm lấy tóc của cô, lôi thẳng đầu cô đập vào tường rất mạnh bạo.
Đám gia nhân người hầu thật sự hoảng hốt với thiếu gia của họ. Rốt cuộc thì thiếu phu nhân đã làm gì mà để thiếu gia phải đối xử độc ác như vậy.
"Cuộc đời tôi thật xui xẻo khi phải có một người đê tiện như cô ở bên cạnh."
Một dòng máu nóng chảy từ trên trán xuống mặt, ánh mắt của Vũ Thần nhìn cô căm hận, sau đó quay gót rời đi.
Cố Uyển Đình cười khẩy một cái, nước mắt ướt đẫm hết cả khuôn mặt. Ngày nào cũng như vậy hết, cô luôn bị anh, chính người chồng trên danh nghĩa của mình hành hạ đến mức muốn chết đi sống lại không bằng vậy.
Hạ Phi Phi, Hạ Phi Phi sao? Như thế nào mà lại nghe ngọt ngào và tràn đầy tình yêu thương đến vậy chứ? Nực cười.
Nói đúng hơn, cái người tên Phi Phi kia là một diễn viên hạng B được Vũ Thần nâng đỡ, còn nói thẳng ra thì là công cụ làm ấm giường cho chồng của cô.
Hôm qua Hạ Phi Phi cố tình đến \đây làm khó dễ với cô, cuối cùng gần đến giờ Vũ Thần về thì cô vẫn ở lại. Nghe thấy tiếng động cơ chạy vào, con giáp thứ ba thì luôn đủ chiêu trò mà. Cô ta tự cầm lấy tay cô rồi tự đánh vào mặt mình, ngã xuống không may lại chân bị thương, chảy máu một mảng. Cuối cùng thì người Vũ Thần tin vẫn là cô ta.
Vậy mà với người vợ trên danh nghĩa giấy tờ pháp lí như cô cũng không bì lại được với cô ta. Rốt cuộc Âu Dương Vũ Thần anh muốn gì ở cô chứ? Tiền bạc, danh vọng hay tình yêu?
Cả người cô vì mất máu quá nhiều nên cuối cùng gắng gượng không nỗi nữa mà ngất xỉu. Gia nhân trong nhà thấy như vậy thì hốt hoảng đỡ cô lên phòng nghỉ, sau đó băng lại vết thương hở trên trán đang rỉ máu kia.
Kết hôn được gần ba tháng, tất cả mà Uyển Đình nhận lại chỉ là sự độc ác và lạnh lùng của Vũ Thần. Cô nhớ rõ như in tối đêm tân hôn định mệnh đó, anh không có chút lưu tình mà lấy đi lần đầu tiên đời người con gái của cô.
Sự đau đớn chiếm lấy thể xác và con tim của cô, tình yêu cô dành cho anh là quá lớn đến mức nó có thể khiến bản thân cô mù quáng yêu anh, mãi mãi vẫn chưa thể gỡ bỏ nó ra được.
1 tháng.. 5 tháng.. 1 năm . Nếu cô chỉ thích Vũ Thần ngần đó thời gian, thì chắc có lẽ cô đã dễ dàng từ bỏ được.
Nhưng sự thật, Uyển Đình đã yêu Vũ Thần hơn mười năm rồi, cô đã dành cả khoảng thanh xuân tươi đẹp của mình chỉ để dành cho người mình thương yêu nhất. Mười năm, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được cơ chứ?
Cố Uyển Đình từ bỏ cả một tương lai sáng lạng đi học chuyên ngành mà cô yêu thích, đó là thiết kế thời trang.
Mặc kệ mười người hay một trăm người theo đuổi bản thân mình, Uyển Đình vẫn cố chấp để yêu Vũ Thần.
Từ bỏ tất cả những thứ hoàn hảo như vậy để chạy theo thứ vốn dĩ đã không thuộc về mình? Rốt cuộc có đáng hay không chứ ? Là ngu ngốc.. hay là yêu đến mức mê muội đánh mất cả trí óc sao?
***
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Suốt hai ngày hôm nay Vũ Thần một bước cũng không về nhà, còn Uyển Đình thì tối hôm đó lại sốt cao đến mức nói sản, nhưng trong những câu nói của cô lúc nào cũng có hai chữ " Vũ Thần ". Gia nhân trong nhà như vậy mà thấy xót thay dùm cho cô.
Mặc kệ bao nhiêu lần anh làm cô đau đến chết đi sống lại, tất cả nỗi đau đó cứ chồng chất lên nhau ngày càng lớn nhưng không bao giờ đập tan đi được tình yêu mà cô dành cho Vũ Thần hết.
- Cố Uyển Đình, cô nhanh ngồi dậy cho tôi. _ Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách mạnh bạo, giọng nói đó lúc nào cũng khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, mà Vũ Thần lại vào phòng cô lúc này thì chỉ có lúc khi say anh mới làm vậy mà thôi. Cả cơ thể anh đứng không vững, những bước đi cứ lảo đảo mãi.
- Vũ Thần, anh say .. rồi. _ Thấy anh cứ bước đi mãi không vững, cô vì lo lắng nên mới bước dậy đỡ anh, không ngờ rằng lại bị anh đẩy ngược ra sau, bước chân không vững nên ngã ra giường.
Chỉ trong chốc lát, quần áo của cô đã bay hết xuống dưới đất, cả cơ thể chỉ trần trụi không mảnh vai che thân.
Ánh mắt anh nhìn cô vừa ma mị lại vừa khinh bỉ, cô hoảng sợ lùi về vào phía bên trong thì bị anh kéo chân lại, tay còn lại anh nắm một mớ tóc giật ngược lại phía sau khiến cô đau đớn.
- Con chó, cô như vậy lại dám trốn tránh tôi hay sao ? Có phải chê rằng tôi phục vụ cô không tốt hả. Vậy được, tối nay hăng say một chút đi. _ Từng câu nói anh phát ra luôn kèm theo đó là sự khinh bỉ, con chó sao ? Anh nói đúng, từ khi bước vào ngôi biệt thự mang tên Âu Cung này, thật ra cô chưa bao giờ được coi là con người hết.
Trong Âu Gia, chỉ có ba mẹ anh là luôn yêu thương cô, coi cô như chính con gái ruột của mình. Họ luôn bị che mắt bởi anh, vì khi anh xuất hiện với cô cùng nhau ở Âu Gia thì luôn có một vở diễn " vợ chồng " hạnh phúc được diễn ra. Cũng nực cười quá nhỉ ?
Nước mắt Uyển Đình lần lượt chảy ra khi anh cho thứ cứng cáp đó vào bên trong không một lần nói trước, nỗi đau từ sâu bên trong đến cả tinh thần.
- Mẹ nó cô khít chặt như vậy là muốn bóp chết tôi đúng không ? _ Anh thật sự không thương hoa tiếc ngọc một chút gì hết, tự tay bóp lấy cổ của cô.
Nghe như vậy, Uyển Đình cố gắng mặc kệ cơn đau ở bên dưới, cả cơ thể bắt đầu thả lỏng ra để chiều lòng người mà mình gọi là chồng này ngay đây.
- Anh Thần, làm ơ..n nhẹ .. một chút.
Giọng nói có phần dâm đãng của cô phát ra trong căn phòng tối tắm ngập tràn mùi tinh dục này. Nhưng từng cơn thúc vào bên trong của anh cứ như muốn xé rách cô ra làm hai vậy.
- Cuối cùng thì cô cũng chỉ là con điếm mà thôi, khôn hồn thì câm miệng mà tận hưởng khoảnh khắc này một chút.
Điệu cười man rợ của anh vang khắp căn phòng, nó như là một nỗi ám ảnh tới cả con người của cô vậy. Sau câu nói đó, quả thật anh không hề nhẹ nhàng chút nào mà ngày càng mạnh bạo lên. Đối với tình hình này, cô thật sự có thể cảm nhận được phía dưới của mình đang sưng tấy lên vì đau.
Trải qua những cuộc hưng phấn cao trào, khúc cuối anh chạy nước rút, cô biết rõ anh sẽ không bao giờ phóng thứ nòng nọc nhỏ kia vào bên trong.
Mà chỉ phóng ra bên ngoài, phóng lên cả người của cô, mặc dù biết như vậy, nhưng bây giờ cô có thể làm được gì nữa chứ, chỉ đành nằm im mà chịu.
Xong xuôi mọi thứ, anh mệt mỏi gục xuống trên người của cô, thở dốc mệt mỏi, đôi mắt lờ mờ như muốn dím chặt hẳn lại. Ngày nào cũng vậy, đối với cô nó như một thói quen mà anh chính là người tạo nên cho cô.
- Uyển Đình .. Cô căn bản không hề xứng với tôi được bằng cô ấy đâu.
Một câu nói như một nhát dao chí mạng đâm sâu vào bên trong tim cô, cảm giác đau đớn lan truyền ra khắp cơ thể, nhưng đau trong tim vẫn là đau nhất và dài đăng đẳng về sau.
Rốt cuộc, anh yêu cô ấy tới mức nào, tới mức điên đảo và xem em như là một người thế thân hay sao ? Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, cô cố gắng không phát ra tiếng để làm phiền tới anh, nhưng thật ra chỉ là do cô tự đa tình thôi. Cô khóc thương tâm như vậy, anh có quan tâm hay sao ? Nếu có thì tất cả cũng chỉ là giả tạo mà thôi.
Tiếng khóc thương tâm của cô vang lên trong đêm tối, bên ngoài trời mù mịt như chính cuộc sống của cô vậy.
-------------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play