Trong một góc của quán bar lớn nhất thành phố, một cô gái với mái tóc nâu dài buông xõa đang gục mặt xuống bàn, trước mặt là một cái ly đã cạn và một chai vodka rỗng tuếch.
Cô mặc một chiếc đầm trắng hở lưng, phần cổ khoét sâu để lộ ra đôi gò bồng đào đầy đặn, đôi chân trắng nõn thon dài và đôi giày cao gót màu lam trở thành một điểm nhấn chí mạng với những gã đàn ông đang thèm thuồng nhìn ngó cô.
Cô nàng thở hắt ra một hơi, ngồi thẳng lại. Cô chậm rãi lôi ra một chiếc hộp nhỏ từ túi xách của mình, tỉ mẩn ngắm nghía. Gò má cô đã đỏ ửng vì men rượu, nhưng đôi mắt màu hổ phách vẫn mang vẻ hờ hững lạnh lùng, như thể muốn xuyên thủng chiếc dây chuyền kim cương cực kì đắt tiền bên trong.
Có trời mới biết Hứa Vãn Tinh cô vừa trải qua một chuyện đáng ghê tởm như thế nào.
Hôm nay là ngày sinh nhật người bạn thân nhất của Hứa Vãn Tinh. Vì để khiến cho người bạn thân ấy bất ngờ, Hứa Vãn Tinh đã cất công chuẩn bị cho người ta một cái kinh hỉ.
Đường Khả Hinh là bạn thân độc nhất vô nhị của Hứa Vãn Tinh, vì để Đường Khả Hinh không cảm thấy trống vắng trong ngày sinh nhật, Hứa Vãn Tinh còn dự định sẽ gọi điện cho bạn trai của mình đến cùng nhau mở tiệc sinh nhật.
Cho nên, cô lúc đó đã ôm tâm trạng cực kỳ tốt, đẩy cửa căn nhà của mình ra, vui vẻ nói: “Khả Hinh, tớ về rồi đây.”
Trong một thoáng chốc, Hứa Vãn Tinh đã khựng lại. Vừa mở cửa mà đập vào mắt mình đã là một cái áo lót, đương nhiên sẽ doạ cho Hứa Vãn Tinh suýt chút nữa nhảy dựng. Sau khi đã trấn tĩnh lại, Hứa Vãn Tinh đột nhiên bụm miệng cười trộm, “Úi chà, con quỷ này lén đưa bạn trai về nhà sao?”
Thôi thì hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, Hứa Vãn Tinh sẽ tha cho cậu ta, còn thành tâm chúc phúc cho hai người nữa.
“Minh Hiên...”
Giọng nói của Đường Khả Hinh đột nhiên vọng tới từ phía phòng ngủ, hơn nữa còn mang theo chút nũng nịu. Đưa bạn trai về nhà, thế này cũng thường thôi, nhưng tại sao...
Tại sao người được gọi tên lại là bạn trai của Hứa Vãn Tinh?
Có khi chỉ là trùng tên thôi. Hứa Vãn Tinh tự trấn an mình như vậy. Nhưng vừa dứt ý nghĩ, phòng ngủ lại vọng đến tiếng của Khương Minh Hiên: “Honey, em tuyệt vời thật đấy!”
Nếu như Hứa Vãn Tinh còn nhận lầm giọng của bạn trai cô, cô sẽ đổi thành họ Khương!
Hứa Vãn Tinh có thể cảm nhận được, cơn giận của cô đã đun sôi máu trong huyết quản luôn rồi!
Phía phòng ngủ vẫn vang lên tiếng của Đường Khả Hinh và Khương Minh Hiên, còn Hứa Vãn Tinh thì nhẹ nhàng bước từng bước về phía phòng ngủ.
“Nói thì hay lắm. Em tuyệt, sao anh lại không ở bên em chứ?”
“Em yên tâm. Con Hứa Vãn Tinh đó, anh muốn đá nó từ lâu rồi.”
Hứa Vãn Tinh đã đứng trước cửa phòng ngủ, ánh mắt tối sầm lại.
“Chờ vài hôm nữa có cơ hội, anh sẽ...”
Không chờ được Khương Minh Hiên nói hết câu, rầm một tiếng, cửa phòng ngủ đã bị Hứa Vãn Tinh đạp tung.
Không ngoài dự đoán, trên giường ngủ là hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, trong phòng tắt đèn tối om, Khương Minh Hiên ôm lấy thân thể Đường Khả Hinh mạnh mẽ đưa đẩy, âm thanh xấu hổ vang lên ngập phòng. Hai con người đang say sưa cày cấy cật lực, đột nhiên bị tiếng cửa mở làm cho giật mình, Khương Minh Hiên suýt chút nữa đã rơi xuống đất. Cả hai người vội vàng tách nhau ra, kinh sợ nhìn Hứa Vãn Tinh, chờ đợi cơn thịnh nộ của cô.
“Yo, còn tưởng gã nào đang bấu víu lấy Khả Hinh nhà tôi nữa.” Hứa Vãn Tinh trái lại còn cười, “Sao rồi? Vụng trộm với bạn thân của bạn gái sướng lắm phải không, Khương Minh Hiên?”
Khương Minh Hiên tái mặt, khó khăn lắm mới nặn ra hai chữ: “Vãn Tinh...”
Ngay cả Đường Khả Hinh mặt mũi cũng trắng bệch.
Khương Minh Hiên bất chấp trên người không có lấy một mảnh vải, lao về phía Hứa Vãn Tinh, “Vãn... Vãn Tinh... Em nghe anh giải thích! Đều là tại Đường Khả Hinh, tại Đường Khả Hinh quyến rũ anh nên anh mới...”
Hứa Vãn Tinh không một chút lưu tình nâng đầu gối, đạp thẳng vào cái của quý lủng lẳng của Khương Minh Hiên. Khương Minh Hiên trần như nhộng, không có lấy một tấm vải bảo vệ phần thân dưới, bị Hứa Vãn Tinh đạp cho một cái liền cảm thấy hàng họ hắn nuôi bao nhiêu năm đã bẹp dúm rồi.
Đường Khả Hinh nhìn thấy Khương Minh Hiên đau đớn quỳ rạp xuống ôm lấy hạ bộ, vội chạy đến bên cạnh xem xét an ủi. Hứa Vãn Tinh hít vào một hơi, không muốn nhìn nữa, trực tiếp quay lưng đi. Cô hừ một tiếng, nén lại một giọt nước mắt sắp rơi, lạnh giọng, “Không cần đợi đến lần sau. Ngay bây giờ, ngay tại đây, tôi tác thành cho hai người.”
Nói rồi, Hứa Vãn Tinh nghiến răng, lấy hết phần kiên nhẫn mà cô đã tích lũy được trong suốt hai mươi năm cuộc đời của mình, xoay người nhìn “bạn tốt” Đường Khả Hinh, “Đường Khả Hinh, là tôi có mắt như mù mới xem cô là chị em, là người bạn tốt nhất, còn nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy. Bây giờ thì, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhân ngày sinh nhật này của cô, chúc hai người sớm sinh quý tử, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.”
Nhìn Khương Minh Hiên vẫn còn ôm cái của quý ngồi thụp dưới sàn, Hứa Vãn Tinh không nhịn được lại nâng chân, đôi giày cao gót đạp thẳng lên mu bàn tay tên khốn đã cắm sừng mình, còn đay nghiến thêm hai lần. Sau khi để lại một vết lõm trên bàn tay ấy, Hứa Vãn Tinh mới xoay người rời đi.
Đường Khả Hinh yêu thích việc học tập, có nằm mơ cũng muốn mình được ra nước ngoài nghiên cứu chuyên sâu, nhưng điều kiện lại không cho phép. Hứa Vãn Tinh thân là bạn tốt nhất, có thể giúp đương nhiên sẽ giúp Đường Khả Hinh hết mình. Cô đã lo xong mọi thủ tục cho Đường Khả Hinh, mọi đường đi nước bước đều được cô vạch kế hoạch chuẩn bị kĩ lưỡng. Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đủ, bèn dừng lại trước một cửa tiệm đá quý, tìm một món quà để Đường Khả Hinh mang theo, sau này ở nước ngoài có thể thỉnh thoảng nhớ đến tình bạn của hai người.
Vậy mà con khốn ấy lại phản bội mình!
Hứa Vãn Tinh nghiến răng nện cái ly chỉ còn lại đá lên bàn, đầu óc tuy đã choáng váng nhưng vẫn lầm bầm chửi rủa hai người kia, “Thằng khốn Khương Văn Hiên này cũng chẳng tốt lành gì! Uổng công ngày thường bản cô nương đây đối xử tốt với anh như vậy... Hứa Vãn Tinh này đường đường là hoa khôi Đại học Thành phố A, loại như anh, hức, có mắt như mù, lại dám cắm sừng tôi!”
Hộp dây chuyền được gói đẹp đẽ, vốn dùng để tặng cho người bạn thân nhất, bây giờ lại bị Hứa Vãn Tinh xé nát thành những mảnh nham nhở khó coi. Cô nâng sợi dây chuyền với viên đá quý sáng lung linh lên trước mặt, say quắc cần câu ngâm thơ Lý Bạch: “Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đối diện có con trà xanh... Hức, đàn ông chẳng có tên nào tốt cả.”
Đôi mắt Hứa Vãn Tinh trở nên ảm đạm, rồi lại biến thành lạnh lùng, “Đôi cẩu nam nữ các người, các người thì hạnh phúc rồi, để một mình bổn tiểu thư ở đây tủi nhục.”
Hứa Vãn Tinh nhìn sợi dây chuyền một hồi, nghĩ rồi lại nghĩ, cười khẩy, “Các người cho rằng bổn tiểu thư đây sẽ chịu thiệt thòi à? Tuyệt đối không!”
Dứt lời, Hứa Vãn Tinh nắm chặt sợi dây, chống tay lên bàn làm điểm tựa rồi đứng dậy, cất bước đi về hướng sân khấu chính của quán bar.
Ở một góc khác, một người đàn ông vẫn luôn ngồi đó, tay hắn lắc cốc rượu, ánh mắt luôn dán chặt lên người Hứa Vãn Tinh.
Khu vực sân khấu ồn ào và sôi động, đèn màu chiếu loạn khắp nơi, đứng trên sân khấu là anh chàng MC cực kì đẹp trai đang cầm micro khuấy động bầu không khí. Giọng anh ta hay như phát thanh viên, “Xin chào tất cả các bạn. Đêm nay các bạn chơi có vui không ạ?”
Bên dưới đồng thanh hô một chữ “Vui!”
Anh chàng MC cười đến xán lạn, nói tiếp: “Đừng vội, phần quan trọng còn ở phía sau.”
Bên dưới liền hô hào hưởng ứng, không có ai ở gần đó nhận ra một cô gái đang tiến đến gần sân khấu, vô cùng hung dữ xô người khác ra, quát lên: “Mau tránh đường cho bổn tiểu thư!”
Hứa Vãn Tinh xinh đẹp, ngày thường đối nhân xử thế cũng không tệ, nhưng ngày hôm nay bị cả hai người thân cận nhất với mình hùa vào cắm cho mình một cái sừng giữa trán, tâm trạng cô cực kì tồi tệ, bộ dạng cũng rất doạ người, khiến người ta phải huých vai nhau, ra hiệu cho người đằng trước nhường đường cho cô đi.
Không còn ai cản đường, Hứa Vãn Tinh lao đi như bay lên sân khấu, trong miệng vẫn còn lầm bầm, “Cái lũ tiện nhân thì làm gì cũng được, tại sao lại không cho mình vui vẻ chút chứ!”
Trên sân khấu, anh chàng MC hô hào: “Hãy cùng chơi hết mình tối nay nào...”
Chưa dứt lời, Hứa Vãn Tinh đã bất thình lình đứng ngay bên cạnh anh ta, doạ anh ta nhảy dựng. Cô chẳng nói chẳng rằng đưa tay giật lấy micro, nhưng anh chàng này xem ra vẫn còn khá tỉnh táo, không để Hứa Vãn Tinh giật được micro. Hứa Vãn Tinh cũng không vừa, say rồi làm loạn, dùng sức lực phi thường tranh giành với MC. Anh chàng kia cực kì bối rối, có mấy lời còn lọt vào micro, phát cho bên dưới nghe hết:
“A?! Vị tiểu thư này không được lên đây đâu ạ, mời cô mau trở lại vị trí cũ.”
“Ơ này cô, đừng có cướp mic của tôi chứ! Bảo vệ, bảo vệ đâu!”
Phía bên dưới đều trơ mắt nhìn tình cảnh dở khóc dở cười này, trăm miệng một lời: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hứa Vãn Tinh nghe anh chàng MC kia la hét đến phiền, liền đạp một cái vào chân anh ta, thành công giật được micro, hét lên với những người bên dưới, “Tất cả câm miệng! Nghe cho rõ đây!”
Lời dạo đầu không hề thân thiện chút nào, hơn nữa còn mang theo sự kiêu ngạo ngút trời, chẳng ai ưa nổi, nhưng câu tiếp theo lại khiến người ta phải trợn mắt há mồm, “Chiếc vòng cổ Tiffany này trị giá 3 tỷ. Và nó sẽ thuộc về người nào sẵn sàng ngủ với tôi đêm nay!”
Quả là chơi lớn!
Hứa Vãn Tinh cười nhạt, “Sao nào? Có ai muốn không?”
Đáy mắt cô ẩn chứa một tia khinh thường. Hứa Vãn Tinh cực kì khinh thường đám đàn ông rẻ mạt, bẩn thỉu trước mắt.
“Ba tỷ cho một đêm vui vẻ! Hào phóng quá!” Một người nào đó thốt lên.
“Mẹ kiếp thật hay đùa vậy? Có khi nào là hiệu ứng của chương trình không?” Người khác lại tỏ vẻ nghi hoặc.
“Cô nàng này nóng bỏng quá! Kích thích quá đi!”
“Body của em đẹp lắm! Anh không cần sợi dây chuyền, một đêm vui vẻ với em là đủ rồi!”
Đám đông ồn ào kinh khủng, chung quy cũng chẳng có tên đàn ông nào có thể cưỡng lại được sức quyến rũ của Hứa Vãn Tinh.
Trong góc tối, người đàn ông vắt chân ngồi trên ghế sofa, nở nụ cười kì quái, “Ha, có chuyện hay rồi đây.”
Quản lí quán bar vội vã chạy tới chạy lui tìm bảo vệ ra dẹp loạn, nhưng tìm mãi mới thấy anh ta đang chen lấn xô đẩy cùng với đám đàn ông muốn ngủ cùng Hứa Vãn Tinh. Quản lí nhìn thấy cảnh này tức muốn nổ phổi, ông ta cố gắng gào to hơn tiếng nhạc, “Bảo vệ! Cậu còn đứng đó nhập hội với bọn họ được nữa à? Mau lên sân khấu lôi cô ta xuống!”
Anh bảo vệ kia đã sớm hoà vào đám đông nhốn nháo, không buồn liếc mắt đến quản lí nữa, “Quản lí, anh cũng biết đấy... Thật ra tôi FA đã hơn 20 năm nay rồi... Giờ thì cơ hội cuối cùng cũng đã đến!”
Quản lí sôi máu, giật lấy cái gương của nữ nhân viên bên cạnh nhét vào tay bảo vệ, gào lên, “Cậu tự soi lại cái mặt mình đi, không có cửa đâu!”
Anh chàng bảo vệ cũng không tính là đẹp trai, chỉ có thể gọi là nhìn cũng không quá xấu. Thế nhưng, có lẽ do nguồn sức mạnh của việc độc thân quá lâu đã khiến anh ta sinh ra ảo giác, nhìn chính mình trong gương thành một minh tinh nổi tiếng siêu cấp đẹp trai, liền tự mãn báo cáo với quản lí: “Tôi thấy tôi rất ngầu...”
Quản lí liền đá anh ta bay ra ngoài.
Hứa Vãn Tinh đảo mắt một vòng xung quanh sân khấu, nhìn những gã đàn ông đang chen nhau để được ngủ cùng người xinh đẹp như cô, Hứa Vãn Tinh lại cảm thán, “Hừ, một lũ chó má, ai nháy mắt với mình liền quẫy đuôi chạy theo người đó. Tôi khinh!”
“Để tôi! Để tôi!”
“Em gái, chọn anh này!”
“Anh sẽ thỏa mãn em!”
Hàng loạt những lời như vậy đều hướng đến Hứa Vãn Tinh. Hứa Vãn Tinh nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có ai vừa mắt, thầm nghĩ đêm nay mình sao lại xui xẻo như vậy chứ, đến cả một mỹ nam cũng không tìm được.
“Tôi trả 30 tỷ.”
Thanh âm trầm đục mang sức uy hiếp cực lớn vang lên, khiến cho tất cả những gã đàn ông đứng ở đó đều câm như hến. Không khí lặng ngắt như tờ, không một ai lên tiếng.
Ba mươi tỷ! Quá kinh khủng rồi!
Hứa Vãn Tinh ở trên sân khấu cũng nghe thấy, cô nhíu mày, “Ý anh là gì?”
Người đàn ông nọ mỉm cười, hắn rời khỏi sofa, chỉnh trang lại bộ vest xám của mình đến thật là bảnh bao rồi mới bước đến trước sân khấu. Tư thế tự tin, tiêu sái, đầu luôn ngẩng cao, dường như không điều gì có thể chặn đường hắn được. Khác với Hứa Vãn Tinh thô bạo, người đàn ông này còn chẳng cần nói gì, thế nhưng hễ đi đến đâu, người xung quanh lại tự giác dạt ra hai bên nhường đường cho hắn.
Không chỉ do khí thế của hắn hơn người, mà còn do ba mươi tỷ kia nữa! Hắn nói câu ba mươi tỉ kia nhẹ tựa lông hồng, chẳng đáng là bao, có thể đoán được người này giàu cỡ nào.
Người đàn ông dừng lại, đứng cách Hứa Vãn Tinh đúng mười bước chân, hỏi: “Tiểu thư đây là cố tình không hiểu hay thực sự không hiểu? Tôi còn nói chưa đủ rõ ràng sao?”
Hứa Vãn Tinh lườm hắn, không nói gì.
Người đàn ông nhún vai, nói: “Để tôi lặp lại một lần nữa.” Đôi mắt kiêu ngạo nhìn thẳng vào mắt Hứa Vãn Tinh, “Tôi ra giá 30 tỷ, để ngủ với cô một đêm.”
Hứa Vãn Tinh thoáng ngạc nhiên, không nghĩ lại có người chịu chơi như vậy. Nhưng cô rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cô cười nhạt, “Ồ? Ngạc nhiên thật đấy. Nhưng anh hãy tỉnh lại đi. Hiện tại là bổn tiểu thư bỏ tiền bao anh.”
Người đàn ông mỉm cười, bước thêm năm bước về hướng Hứa Vãn Tinh, chỉ còn cách cô một khoảng rất gần. Hắn giơ bàn tay ra, hỏi: “Thật vậy sao?”
Hứa Vãn Tinh đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay người đàn ông kia, bị hắn kéo vào lòng. Cô tỏ vẻ cực kì chắc chắn, đáp: “Đương nhiên, bổn tiểu thư đây không thiếu chút tiền đó. Chỉ cần anh làm tôi thỏa mãn, tôi sẽ cho anh thêm nhiều thứ khác nữa.”
Người đàn ông đó cảm thấy Hứa Vãn Tinh có điểm thú vị, hứng thú đối với cô cũng tăng thêm một bậc, “Như thế nào mới gọi là làm cô thỏa mãn?”
“Ờ ừ, thì tất nhiên là... HUẸEEE...”
Lời còn chưa dứt, gương mặt xinh đẹp biểu cảm lạnh lùng của Hứa Vãn Tinh lập tức bay sạch, và cả hình tượng mỹ nữ lạnh lùng cô xây dựng nãy giờ cũng đổ sông đổ bể khi mà thứ chất lỏng sền sệt tanh tưởi tuôn trào từ miệng cô.
Người đàn ông tái mặt cúi đầu nhìn tây trang đắt tiền của mình bị Hứa Vãn Tinh cực kì dứt khoát phun lên một mớ chất lỏng sền sệt màu cháo lòng.
Đậu má cái mùi này...
Quần chúng xung quanh cũng bị sốc, nhiều người còn cảm thấy may mắn vì vừa rồi em gái này không có chọn mình, nếu không thì người phải chịu thảm cảnh này sẽ không phải là người đàn ông xấu số kia nữa.
Đối với sự việc đáng xấu hổ này, Hứa Vãn Tinh đã say quắc cần câu không hề hay biết, thậm chí còn sảng khoái túm lấy áo vest của người trước mặt lau miệng, nói: “Ha, dễ chịu quá.”
Hứa Vãn Tinh nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của người đàn ông kia, bỏ qua sự khác thường trên mặt hắn, cô chỉ vào mặt hắn và cười, “Ha ha, đồ cặn bã!”
Người đàn ông kia tâm tâm niệm niệm trong lòng rằng không được chấp nhặt với người say!
“Cặn bã? Cô đang mắng tôi?” Người đàn ông giật khóe mắt.
Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, vẻ như không hài lòng lắm, cô túm lấy cà vạt của hắn ta, mắng: “Đúng, tôi mắng anh là đồ cặn bã đấy! Khương Minh Hiên, đồ khốn!”
Người nọ chẳng hiểu gì cả.
Hứa Vãn Tinh vẫn say sưa mắng: “Tôi đường đường là hoa khôi Đại học A, phước tám đời nhà anh mới được làm bạn trai tôi, vậy mà anh dám lừa dối tôi?” Nói rồi, giọng có chút ủy khuất, “Đã nói sẽ bên nhau suốt cuộc đời cơ mà...”
Người đàn ông nửa câu cũng không nói, nhìn chăm chăm vào cô. Thì ra là thất tình à? Bảo sao...
“Đôi cẩu nam nữ! Nồi nào úp vung nấy... HUẸEEE...”
Hứa Vãn Tinh lại phun thêm một ngụm chất lỏng sền sệt màu cháo lòng lên tây trang đắt tiền của người nọ.
Đúng là say vào thì cái gì cũng có thể tuôn được, cả chuyện đó, lẫn chuyện này! Người đàn ông vất vả kiềm chế mình không được đánh người, không thể động tay động chân với em gái xinh đẹp này được.
“Em gái à, có thể đừng vừa nói vừa phun mưa không?” Người đàn ông bất lực vỗ vỗ lưng Hứa Vãn Tinh, không biết nên nói gì nữa.
Hứa Vãn Tinh gục mặt lên vai hắn, miệng lảm nhảm, “Cận thủy lầu đài đón ánh trăng... Ào ào nước miếng bắn lên cao... Rót lên đầu anh, khỏi cần trả...”
Cũng chẳng biết là đang biến tấu vớ vẩn từ thơ của danh hào nào nữa! Người đàn ông cảm thấy toàn bộ vốn liếng văn chương mười mấy năm đi học đều bỏ hắn mà đi cả rồi, “Cô gái, cô làm tôi nghi ngờ môn ngữ văn của mình là do thầy giáo thể dục dạy rồi đấy!”
Nhưng Hứa Vãn Tinh nào có tâm tư để ý hắn nói cái gì, “Lũ đàn ông các người... Học vấn của các người đều học từ phim con heo mà ra hết!”
Người đàn ông dứt khoát không để ý đến Hứa Vãn Tinh đang lảm nhảm vớ vẩn nữa, liền đem cô bế lên. Vừa định rời đi, người quản lí quán bar đã đứng trước mặt hắn, vẻ mặt chần chừ muốn nói lại thôi. Hắn hiểu ý, bèn nói: “Vị tiểu thư này đã gây không ít phiền phức cho các ông rồi. Để tạ lỗi thì, tối nay tôi sẽ mời tất cả mọi người có mặt ở đây uống rượu nhé? Tất cả chi phí cứ tính vào hoá đơn của tôi.”
Người quản lí lập tức gật đầu, “Vâng, được ạ.”
Quản lí đã không còn ngạc nhiên nữa rồi. Đại gia! So với ba mươi tỷ thì số tiền nhỏ này có đáng là gì!
Phía dưới còn một cô tiếp viên nhìn Hứa Vãn Tinh nằm gọn trên tay người đàn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Chơi lớn quá vậy, cho tôi ké một suất đi.”
Người đàn ông miễn cưỡng cười một cái với các cô nàng, sau đó bế theo Hứa Vãn Tinh rời đi. Hứa Vãn Tinh đã chuyển sang trạng thái say giấc, gục đầu trên vai hắn, mỉm cười mà ngủ ngon lành.
“Nha đầu này ngủ cũng nhanh thật, vừa rồi còn lảm nhảm phim con heo nữa.”
Nhìn xuống thân thể quyến rũ của người con gái mới đôi mươi, trên người chỉ khoác một lớp váy mỏng manh, tôn lên từng đường cong đẹp mắt. Người đàn ông đương ôm lấy Hứa Vãn Tinh, tay đang ôm lấy bả vai cô. Lần đầu tiên việc tiếp xúc da thịt khiến mặt hắn hiện lên sắc hồng, trong người cũng bất giác nóng lên.
Tốc độ bước chân liền được đẩy nhanh hơn, đi mà như chạy.
Giáo viên thường nói học phải đi đôi với hành, phải không?
Vậy thì bài học cuộc đời của em, sẽ do tôi dạy.
...--o0o--...
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Hứa Vãn Tinh ép cô tỉnh lại.
Hứa Vãn Tinh vẫn chưa nhận ra điều bất thường, cô chống tay ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Buồn ngủ quá... Hình như đêm qua mình mơ một cái gì đó rất mất sức... Không lẽ bị ma ám rồi?”
Vươn vai ngáp một cái, hiệu quả là não được nạp thêm oxi, tỉnh táo hơn hẳn, “Mấy giờ rồi nhỉ?”
Sau đó Hứa Vãn Tinh nhìn thấy chiếc đồng hồ trong phòng, biết được mấy giờ rồi?
Làm gì có chuyện đó. Hứa Vãn Tinh đảo mắt nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, trên một cái giường cũng cực kì xa lạ.
“Đây... Đây là đâu?” Hứa Vãn Tinh nhìn khắp xung quanh, nơi này được bày trí vừa xa hoa vừa sang trọng, vừa nhìn là biết phòng khách sạn cao cấp.
Hứa Vãn Tinh tự hỏi đêm hôm qua mình đã chui vào khách sạn cao cấp từ lúc nào mà chính cô lại chẳng nhớ gì hết thế này?
Còn nữa, tại sao trên người cô lại không mặc quần áo?
Hứa Vãn Tinh theo phản xạ kéo tấm chăn lên che kín cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân của mình. Sau lại cảm thấy chỉ che như vậy là không đủ, tâm lí khiếp sợ vẫn còn, liền quấn chăn thành một vòng quanh người, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt, trông thảm hại như con rùa rụt cổ.
Trong đầu Hứa Vãn Tinh là mười vạn câu hỏi vì sao nối tiếp nhau, nhưng với mỗi câu hỏi cô lại tự biên ra một cái kịch bạn rất vô cùng cực kì cẩu huyết để giải thích. Tỉ như cô được người ta đưa đến đây rồi bị cưỡng hiếp trong lúc say chẳng hạn...
Nếu thật là như thế, cô sẽ lật tung cả thành phố này lên để giết người!
“Dậy rồi à?”
Hứa Vãn Tinh giật bắn mình, quay ngoắt lại nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng lạ hoắc đang đứng tựa lên cửa, bộ dạng cười trông cực kì gợi đòn, mà cái tên đàn ông chỉ mặc mỗi cái quần tây, thắt lưng còn chưa cài hết ấy lại mặt dày nói chuyện với cô, “Trông có vẻ rất tươi tỉnh nhỉ. Đã đói chưa?”
Thấy Hứa Vãn Tinh không trả lời, vẫn còn phủ chăn kín người, hắn cười cười trông thật đểu, “Sao? Sao phải trốn trong chăn?”
Hứa Vãn Tinh ở trong chăn toát mồ hôi, “Anh... Anh là ai?”
Người nọ đột nhiên huýt sáo. Hắn lục tìm trong túi quần, sau đó rút ra một sợi dây chuyền rất quen mắt. Hứa Vãn Tinh căng mắt ra nhìn, xác định đó chính là sợi dây chuyền hôm qua cô đã mua, còn chưa kịp tặng cho Đường Khả Hinh.
“Nhìn xem đây là cái gì.”
Trong đầu Hứa Vãn Tinh như thể có một trận bom dội qua, bùm bùm nổ tung đầu óc cô. Mỗi quả bom đều mang một hình ảnh về câu chuyện đáng xấu hổ mà cô gây ra đêm qua, từng cái từng cái hiện lên rõ mồn một.
Hứa Vãn Tinh ôm đầu, tỏ vẻ cực kì quẫn bách, cả người cuộn chặt trong chăn trông vô cùng đáng thương.
Người đàn ông lại nhìn hả hê vô cùng, lúc lắc sợi dây chuyền trong tay, thiếu điều muốn đeo nó lên cổ chọc tức Hứa Vãn Tinh luôn.
Hứa Vãn Tinh chẳng còn tâm trí nào mà để ý sợi dây chuyền ba tỷ đó nữa. Trong người bây giờ toàn bộ đều là cảm giác mất mặt, đúng là say rượu làm càn, không thể chấp nhận được.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play