“Cô gái đến nơi rồi.”
Tiếng gọi người tài xế kéo Dương Uyển Linh quay về thực tại, cô dời tầm mắt lơ đãng khỏi màn mưa trắng xóa bên ngoài áy náy nhìn người đàn ông trung niên trước mặt.
“Làm phiền chú rồi.” Dương Uyển Linh gắng gượng chịu đựng cơn choáng váng mở túi lấy ví tiền.
Người tài xế tốt bụng đề nghị: “Sắc mặt cô trông không tốt lắm. Bệnh viện cách đây không xa, tôi đưa cô đi khám nhé?”
Dương Uyển Linh khẽ lắc đầu từ chối. Cô cảm ơn và thanh toán cho ông rồi mở cửa xuống xe.
Không khí lạnh ẩm ướt phả vào người, Dương Hiểu Linh rùng mình nhưng đồng thời đầu óc cũng tỉnh táo hơn đôi chút. Cô xuyên qua màn mưa dày đặc về nhà.
Phòng khách sáng đèn lại không một bóng người, Dương Uyển Linh thở dài, lê tấm thân mệt mỏi về phía phòng ngủ.
“Ưm...nhanh lên...nhanh lên...Ưm...đúng rồi...”
Bước chân Dương Uyển Linh khựng lại, âm thanh rên rỉ dâm đãng cách một lớp cửa vẫn nghe rõ mồn một.
“Đâm chết đồ dâm đãng nhà em.” Người đàn ông cười khoái chí.
Giây sau, tiếng nức nở càng vang dôi, giọng nữ lẳng lơ thúc giục: “Em...thích...lắm...anh yêu...mạnh nữa...ưm...ư...”
Dương Uyển Linh cắn môi, cơn ấm ức đè ép nơi lồng ngực, không thể nghe thêm cô vươn tay xoay nắm cửa.
Mùi vị tanh nồng xộc thẳng vào mũi, Dương Uyển Linh theo phản xạ che mũi. Trên giường đang trình diễn bộ phim mười tám cộng sống động, sắc nét. Hai thân thể trần truồng dính sát vào nhau, nơi “bí mật” của họ không ngừng va chạm kịch liệt khiến cô vừa chán ghét vừa buồn nôn.
Dương Uyển Linh từng vô số lần bắt gặp cảnh Trần Huy Cường làm tình với phụ nữ. Ban đầu, cô vô cùng tức giận phẫn nộ nhưng dần dà lòng chết lặng chỉ còn lại nỗi chán chương mệt mỏi nhưng không có nghĩa cô không bài xích chuyện dơ bẩn anh ta làm.
“Đây là người giúp việc anh mới thuê? Trông trẻ nhỉ?” Cô chất vấn, giọng có phần run rẩy.
Hôm nay, cô vì anh ta mà phải uống rượu, tiếp khách nhưng đổi lại là một màn này?
Bấy giờ, hai người trong phòng mới phát hiện ra sự tồn tại của Dương Uyển Linh nhưng vẫn không chịu dừng lại động tác xấu hổ kia.
Trần Huy Cường hỏi qua loa lấy lệ: “Về rồi?”
Khi bắt gặp động tác che mũi, anh ta hằn học, cảm thấy bản thân bị cô xúc phạm:
“Còn đứng thừ ra đó mau đi nấu cơm. Tôi đói bụng rồi.”
Cô ả dưới thân liếc xéo về phía cửa, hai cặp chân thon dài trắng muốt cố tình kẹp chặt lấy hông Trần Huy Cường. Anh ta gầm lên động tác ra vào càng thêm dữ dội.
Dương Uyển Linh lờ đi vẻ mặt trêu tức của ả. Cô chế giễu: “Chẳng phải anh đã thuê giúp việc rồi?”
Có lẽ hôm nay cô say nên lá gan cũng lớn hơn.
Trần Huy Cường cau mày, đôi mắt như dao phóng về phía Dương Uyển Linh mang theo thù hằn: “Tôi bảo cô thì chính là cô.”
Thấy cô vẫn đứng tần ngần anh ta mất kiên nhẫn quát: “CÚT.”
Dương Uyển Linh hít một hơi thật sâu xoay người bỏ vào phòng bếp cũng lười đóng cửa giúp hai kẻ không biết xấu hổ bên trong.
Dương Uyển Linh thuộc làu làm những món ăn Trần Huy Cường thích, cảm giác hạnh phúc lâng lâng khi xưa nấu ăn cho người yêu đã không còn hiện tại chỉ thấy thật châm chọc. Cô như cổ máy không hồn lặng lẽ xào nấu thức ăn. Đến khi bả vai bị bóp mạnh cô mới choàng tỉnh.
“A.” Lưỡi dao sắc bén cứa vào tay, Dương Uyển Linh giật thót quay đầu liền trông thấy gương mặt hầm hầm của Trần Huy Cường.
“Bị điếc à sao không lên tiếng? Lời tôi nói cô nghe rõ chưa?”
“Anh...nói gì?” Dương Uyển Linh lắp bắp.
Không quan tâm đến ngón tay bị thương của cô, Trần Huy Cường cằn nhằn “Hồn lúc nào cũng ở trên mây.” Sau đó gắt gỏng: “Chiều mai cùng tôi ăn cơm xã giao.”
Dương Uyên Linh rủ mắt, bình tĩnh dùng tay bịt kín miệng vết thương: “Em thấy trong người không khỏe. Ngày mai em có thể không đi không?”
So với nỗi đau trong lòng, vết rách cỏn con này chẳng đáng là bao.
Trần Huy Cường lập tức cự tuyệt: “Không được, tôi nhất định phải giành lấy hạng mục lần này.” Anh ta cười lạnh: “Chỉ giỏi vờ vịt. Chẳng phải cô thích lên giường cùng đàn ông nhất sao?”
Trần Huy Cường tiến lên một bước dùng ngón trỏ nâng cằm Dương Uyển Linh, vẻ mặt ghét bỏ giễu cợt: “Một người không đủ làm cô thỏa mãn vậy chiều mai sau khi gặp ông chủ Đào xong tôi sẽ giúp cô tìm thêm vài gã.”
Dương Uyển Linh nghiêng đầu né tránh, nhếch môi cười khổ, nước mắt trực trào, lòng đau buốt. Cô đưa ra quyết định khó khăn:
“Huy Cường, chúng ta chia tay đi. Đừng giày vò nhau nữa.”
Năm năm nay, Trần Huy Cường không ngừng đưa cô đi khắp nơi xã giao bàn chuyện làm ăn. Người khác có cử chỉ thiếu đứng đắn với cô anh ta đều vờ như không thấy hay nói khó nghe hơn là ngầm đồng ý cho họ sàm sỡ cô. Anh ta dùng cách này để trả thù sự phản bội năm đó của cô.
“Chia tay?” Trần Huy Cường ngớ ra không nghĩ người phụ nữ nhu nhược như Dương Uyển Linh sẽ có một ngày đề nghị chia tay.
Sau vài giây ngẩn người ngắn ngủi Trần Huy Cường lập tức bùng nổ cơn tức giận. Anh ta kích động bóp cổ Dương Uyển Linh, động tác thô bạo tựa như người trước mặt không phải vợ chưa cưới anh ta mà là kẻ thù không đội trời chung:
“Đến chết cô cũng đừng hòng nghĩ tới. Năm năm trước cô đào hôn khiến nhà họ Trần mất hết mặt mũi. Giờ cô còn muốn phản bội tôi lần nữa?”
“Huy Cường....Anh bị điên sao? Mau buông...” Dương Uyển Linh hoảng sợ vội gỡ tay Trần Huy Cường nhưng tay anh ta giống như gọng kìm càng lúc càng siết chặt hơn.
“Tôi bị điên cũng là do cô bức.” Trần Huy Cường nghiến răng ken két.
“Buông...” Mặt mũi đỏ bừng, phổi đau nhứt đến tê liệt, Dương Uyển Linh há to miệng cố gắng hít lấy bầu không khí quý báu.
Ánh mắt đỏ au như ác quỷ, Trần Huy Cường đột nhiên bật cười: “Năm đó tôi bất chấp phản đối của người nhà ngốc nghếch đi tìm cô khắp nơi nhưng kết quả thì sao hả?” Nói đến câu cuối anh ta gần như hét vào mặt cô.
Dương Uyển Linh lắc đầu lia lịa, nước mắt lã chã rơi, đau đớn thanh minh: “Không....phải...như...anh...nghĩ...đâu...”
Mỗi lần Trần Huy Cường khơi gợi chuyện cũ cô đều cố gắng giải thích nhưng anh ta chưa bao giờ chịu lắng nghe và lần này cũng không ngoại lệ.
Trần Huy Cường rống lên cắt ngang: “Câm miệng! Uyển Linh, giờ thấy cô thôi tôi đã ghê tởm rồi, chạm vào cô thế này chỉ khiến tôi càng thêm buồn nôn.”
Để chứng minh cho lời mình nói, Trần Huy Cường liền buông tay. Dương Uyển Linh choáng váng dựa vào cạnh bếp ôm cổ ho sặc sụa. Cô nhìn anh ta qua làn nước mắt:
“Nếu đã như thế, vậy hãy để tôi đi đi. Tôi đảm bảo sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, không làm anh...buồn nôn.”
Người đàn ông từng yêu cô hết lòng hết dạ, thề rằng sẽ yêu thương, chăm sóc, chiều chuồng cô suốt đời kết quả lại biến thành kẻ lạnh lùng, nhẫn tâm như bây giờ.
Tình yêu cứ vậy chết đi.
Chát.
Dương Uyển Linh ngã dúi ra sàn, má phải truyền đến từng trận đau rát, hai tai ong ong. Trần Huy Cường ngồi xổm trước mặt, thô bạo nắm tóc ép cô ngẩng mặt lên, tàn nhẫn rít qua kẽ răng:
“Đừng mơ. Tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Tôi sẽ hành hạ cô mỗi ngày khiến cô sống không bằng chết, nếm trải mùi vị đau khổ tận cùng vì năm đó đã dám phản bội tôi.”
Trước khi đi anh ta còn không quên thì thầm vào tai cô, dùng giọng điệu như đang âu yếm tình nhân: “Uyển Linh à! Có chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau.”
Năm năm trước.
Cứ ngỡ rằng ngày hôm ấy sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời Dương Uyển Linh. Cô ngồi trong phòng cô dâu, diện trên người bộ váy cưới xinh đẹp hồi hộp đợi Trần Huy Cường đến.
Không khí thoang thoảng hương hoa thơm ngát, giai điệu bài hát Beautiful in white da diết, du dương càng làm lòng Dương Uyển Linh thêm nhộn nhạo. Cô ngắm mình trong gương, khóe môi nhịn không được cong lên nụ cười hạnh phúc lại có chút bẽn lẽn:
“Huy Cường có đang căng thẳng giống mình không? Lát nữa gặp, liệu anh ấy có kích động đến mức...hôn mình không nhỉ?”
Vừa nói dứt lời gò má Dương Uyển Linh đã hây hây đỏ.
Sau đó, Dương Uyển Linh mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại cô thấy mình nằm trong phòng bệnh. Chưa đợi cô hiểu rõ nguyên nhân, y tá bước vào thông báo với cô một tin tức động trời. Cô ấy nói cô vừa mới sinh con xong, mấy ngày này cần nghỉ ngơi bồi bổ sức khỏe thật tốt vì hiện tại cô đang rất yếu.
Khi ấy, Dương Uyển Linh cực kì hoảng hốt, lời y tá nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Cô sợ hãi, đầu óc hỗn loạn bắt lấy tay cô ấy, run rẩy nói năng lộn xộn.
“Sinh con? Sao tôi có thể sinh con được? Tôi còn chưa kết hôn. Đúng rồi kết hôn, tôi đang kết hôn sao lại ở đây? Huy Cường đâu? Anh ấy đâu rồi?”
“Bố đứa trẻ là ai?”
“Đứa bé đâu?”
...
Ký ức Dương Uyển Linh chỉ dừng lại ở hôn lễ hôm đó. Nếu không có báo cáo bệnh viện thì cô cũng không tin mình đã sinh con. Bác sĩ nói lúc cô được đưa tới đây đã bị đuối nước. Vì lý do ấy, nên cô mới quên đi việc mang thai.
Lần đuối nước đó rốt cuộc cô đã quên những gì? Không một ai nói cho cô biết. Cô đã nhiều lần thử tìm kiếm manh mối nhưng đều phí công vô ích. Tựa cơn các mộng vĩnh viễn bám lấy cô, ngày ngày giày vò cô.
“Uyển Linh? Uyển Linh?”
“Em nghe.” Tiếng gọi hồ hởi của người đàn ông kéo Dương Uyển Linh thoát khỏi kí ức năm nào.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Đào Văn Lâm dùng cặp mắt tràn đầy suồng sã đánh giá cô.
Dương Uyên Linh rùng mình, trong lòng chán ghét ngoài mặt lại mỉm cười nói: “Thật ngại. Để anh Lâm chê cười rồi.”
Dương Uyển Linh phát giác luồng ánh mắt sắc bén, cô nhìn sang đối diện thì thấy ngay vẻ mặt khó chịu cùng ánh mắt cảnh cáo của Trần Huy Cường.
“Vậy uống với anh một ly nhé?” Đào Văn Lâm đột nhiên nắm lấy tay Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh giật thót cười gượng rút tay về, vội bắt lấy ly rượu: “Em xin kính anh một ly.”
Bị cô tránh né Đào Văn Lâm cũng không tức giận. Gã cười ha hả, cụng ly với cô.
“Uống rượu với người đẹp anh luôn sẵn lòng.”
Dương Uyển Linh nhẫn nhịn cơn buồn nôn đang cuộn trào, cố nuốt chất lỏng đắng chát xuống dạ dày. Cô vừa đặt ly rỗng xuống bàn, Đào Văn Lâm đã vội rót đầy.
“Nào uống với anh thêm ly nữa.”
Dương Uyển Linh đưa mắt cầu cứu Trần Huy Cường. Anh ta lại giả vờ không thấy nhàn nhã thưởng thức rượu vang.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, Dương Uyên Linh không khỏi cười tự giễu. Cô cắn răng cầm ly lên.
“Thêm ly nữa.” Đào Văn Lâm càng uống càng hăng.
Cơn buồn nôn xông thẳng lên cuống họng, Dương Uyển Linh đứng bật dậy khỏi ghế khổ sở xua tay: “Ngại quá, em muốn đi vệ sinh.”
Không quan tâm tới vẻ trách cứ của Trần Huy Cường cô lảo đảo rời đi. Sau lưng loáng thoáng truyền đến cuộc đối thoại đồng thời cô cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực tựa sói đói thèm khát cừu non của Đào Văn Lâm.
“Huy Cường cô gái chú đưa đến thật không tồi nha.”
“Nếu anh Lâm thích em sẽ bảo cô ấy thường xuyên đi ăn với anh.”
“Chú nhớ đó.”
Dương Uyển Linh rảo bước thật nhanh. Cô không muốn ở đây nghe thêm bất kì lời ghê tởm nào nữa.
Đầu óc lâng lâng, tầm mắt mờ ảo, Dương Uyển Linh chếnh choáng bước đi như người trên mây, trong lòng không ngừng mắng chửi Trần Huy Cường.
Năm phút sau, Dương Uyển Linh mất hết kiên nhẫn loạng choạng nghiêng ngã nhìn quanh làu bàu:
“Nhà vệ sinh đâu? Đến nhà vệ sinh cũng muốn bắt nạt mình sao? Thật đáng giận. Thật...Á...”
Còn chưa kịp nói hết câu, Dương Uyển Linh đã đâm sầm vào ai đó, cô mất cân bằng ngã chổng vó. Cứ tưởng cơn đau sẽ ập đến nhưng chờ đợi cô lại là một bức tường thịt êm ái.
Bàn tay chạm vào thứ mềm mềm âm ấm, Dương Uyển Linh tò mò bóp bóp.
“Chết tiệt.” Tiếng rống mang theo kinh hoàng vang vọng xé rách màng nhĩ Dương Uyển Linh.
Dương Uyển Linh theo phản xạ mở mắt. Đập vào mắt chính là lồng ngực dày rộng đang phập phồng điên cuồng, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, chiếc caravat đen tuyền, cần cổ thon dài, hầu kết xinh đẹp, chiếc cằm nhọn trơn bóng, môi mỏng gợi cảm mím chặt, sóng mũi cao thẳng tắp, lên trên nữa là đôi mắt đen nhánh phừng phừng lửa muốn ăn tươi nuốt sống cùng hàng lông mày kiếm cau chặt.
Trong đầu Dương Uyển Linh nhảy ra dòng chữ: “A! Trai đẹp. Khoan đã! Người đàn ông này thật quen mắt hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Dương Uyển Linh mím môi bắt đầu lục lọi trí nhớ.
Diệp Gia Quân khiếp sợ nhìn người phụ nữ điên đang chạm vào chỗ không nên chạm còn dám “động tay động chân”. Anh tái mặt phẫn nộ rít lên: “Mau buông tay.”
“Hả? Buông...gì?” Dương Uyển Linh ngơ ngác.
Ba mươi mấy năm sống trên đời, trải qua vô số thăng trầm được mệnh danh “Ác ma thương trường” nhưng thời khắc này lại bị một người phụ nữ xa lạ từ đâu xông tới sàm sỡ khiến Diệp Gia Quân cảm thấy mất mặt và giận dữ.
“Tay của cô.” Anh nhấn mạnh từng chữ, khuôn mặt điển trai khó coi cực độ.
Dương Uyển Linh mơ mơ màng màng nhìn theo tầm mắt Diệp Gia Quân chỉ thấy bàn tay cô chuẩn xác đặt ngay giữa hai chân anh. Xúc cảm mềm mại ấm áp ban nãy không biết từ lúc nào đã biến thành cưng cứng.
Dương Uyển Linh trợn mắt buột miêng: “Mẹ ơi! Kích cỡ này cũng to quá đi.”
Diệp Gia Quân ngỡ ngàng giật giật khóe miệng trong lòng không hiểu sao lại thấy đắc ý.
Không gian xung quanh bỗng nhiên yên ắng đến lạ. Cuối cùng bị âm thanh phụt cười phá vỡ.
Dương Uyển Linh theo phản xạ nghiêng đầu, một người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đang trưng ra vẻ mặt cố nén cười đến méo mó biến dạng.
Diệp Gia Quân trừng người đàn ông kia: “Còn không mau quay lưng.”
Sau đó, Diệp Gia Quân bắt lấy bàn tay vẫn mãi chiễm chệ ở nơi ấy. Anh cất giọng lạnh tanh: “Sờ đủ chưa?”
Dương Uyển Linh sực tỉnh. Trước tình cảnh éo le mười phần bất lợi với mình khi nhân chứng vật chứng có đủ, cô khóc không ra nước mắt:
“Xin lỗi tôi không cố ý dê anh đâu. Ha ha ha.”
Không đợi đối phương lên tiếng cô đã chủ động giải quyết vấn đề: “Hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi. Tôi xin phép đi trước.”
Dương Uyển Linh lồm cồm bò dậy, hận không thể mọc thêm đôi cánh để ngay lập tức biến mất.
“Anh ơi buông tay.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
Xưa nay Diệp Gia Quân chưa bao giờ để bản thân chịu ấm ức sao có thể dễ dàng buông tha cho Dương Uyển Linh.
“Tôi đã cho phép cô rời đi chưa?”
Diệp Gia Quân dùng lực kéo xuống, Dương Uyển Linh lần nữa ngã nhào vào lòng anh. Cơn buồn nôn khó khăn lắm mới ngủ say lại rục rịch thức tỉnh. Cô luống cuống:
“Tôi muốn...”
Chưa nói dứt câu dạ dày cô đã mở công tắc.
Ọe.
Mùi chua chua, tanh tanh tràn ngập trong không khí kèm theo tiếng rống giận của Diệp Gia Quân: “Chết tiệt.” Và tiếng la hét ngỡ ngàng của người trợ lý: “Diệp tổng."
Sau khi nôn xong, Dương Uyên Linh như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhàng sảng khoái nhưng đồng thời não bộ cũng đã tìm ra danh tính người đàn ông “xấu số” kia.
Diệp Gia Quân, 35 tuổi, Tổng tài Tập đoàn Diệp Khang, bá chủ thành phố A, được mọi người đặt cho danh xưng mỹ miều “Ác ma thương trường”
“Tiêu đời.” Dương Uyển Linh thì thào. Cô bỗng thấy khó thở, cúi gầm mặt không dám nhìn biểu cảm Diệp Gia Quân lúc này. Đời ai mà ngờ, cô lại trêu chọc trúng ác ma.
Trước mắt tối sầm, Dương Uyển Linh ngất xỉu.
Thân thể Diệp Gia Quân cứng đờ, hai mắt mở lớn bàng hoàng không dám tin những gì đang xảy ra. Chất lỏng nhầy nhụa mang theo mùi vị khó diễn tả dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ thấm vào bộ tây trang hàng hiệu.
Diệp Gia Quân cứ nằm đờ đẫn như vậy cho đến khi Bạch Hải run rẩy lây anh:
“Diệp tổng? Diệp tổng? Anh không sao chứ?”
Tối nay Diệp tổng bị phụ nữ khi dễ nhiều lần đã khiến anh ấy sốc tinh thần hay bệnh tình lại tái phát? Càng nghĩ Bạch Hải càng sợ vội vàng lấy khăn tay lau vết bẩn trên người Diệp Gia Quân: “Anh đừng dọa em, Diệp tổng.”
Diệp Gia Quân nổi đóa: “Còn không mau ném cục thịt thừa ra khỏi người tôi.”
“Dạ.” Bạch Hải mừng rỡ như điên nhanh chóng bắt tay làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng tò mò lén quan sát Diệp Gia Quân.
Không lẽ bệnh ghét phụ nữ của Diệp tổng khỏi rồi?
“Diệp tổng, cô gái này phải xử lý thế nào?” Bạch Hải đặt Dương Uyển Linh dựa vào tường. Anh quay sang trưng cầu ý kiến.
Động tác cởi bỏ áo khoác dừng lại, Diệp Gia Quân hừ lạnh: “Trừ một tháng lương.”
Đầu óc Bạch Hải chợt thông suốt: “Anh yên tâm, em sẽ đưa cô ấy vào viện ngay.” Sau đó chần chừ, “Quần áo anh...”
Diệp Gia Quân lạnh lùng : “Không cần lo cho tôi.”
Diệp Gia Quân xoa cằm đăm chiêu nhìn theo bóng Dương Uyển Linh trên lưng Bạch Hải.
Trong bệnh viện.
Sau một hồi loay hoay cuối cùng Bạch Hải cũng làm xong thủ tục nằm viện, anh liền thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hải đứng trong góc phòng lặng lẽ theo dõi y tá truyền nước biển cho Dương Uyên Linh. Đứng tầm hai phút ngoài cửa chợt truyền đến giọng trẻ con khe khẽ:
“Chú Hải.”
Bạch Hải nhìn về phía cửa phát hiện Diệp Gia Minh đang thò đầu vào, đôi mắt to tròn tinh ranh đảo quanh. Anh còn chưa hành động cậu nhóc đã chạy vụt vào chiếc miệng nhỏ nhắn liến thoắng:
“Chú khiến chị gái xinh đẹp sợ ngất luôn rồi. Chú định giở trò đúng không?”
Cô y tá đề phòng liếc sang, Bạch Hải xấu hổ muốn chết. Anh dỗ dành:
“Tháng sau chú đi châu Âu công tác vừa hay mới có loại xe đua mẫu mới cháu thích...”
Diệp Gia Minh trưng ra bộ mặt hiểu rõ: “Chú yên tâm miệng cháu rất kín. Cháu sẽ không nói với mọi người rằng chị ấy là người bị hại thứ 101 đâu.”
Bạch Hải vội chạy đến che miệng Diệp Gia Minh: “Cháu đừng nói bậy, chị gái ấy bị bố cháu dọa ngất đấy.”
Diệp Gia Minh vội gỡ tay Bạch Hải cảm thán: “Bố cháu ngày càng đáng sợ.”
Cô y tá đột nhiên lên tiếng, thái độ đối với Bạch Hải không mấy thân thiện: “Bệnh nhân sắp tỉnh đề nghị mọi người giữ trật tự.”
Diệp Gia Minh vâng dạ ngọt xớt, cậu đẩy Bạch Hải ra ngoài: “Được rồi, chú Hải đi đi, chuyện của bố cháu cũng là chuyện của cháu. Cháu sẽ ở lại đây bồi dưỡng tình cảm với chị gái xinh đẹp.”
Bạch Hải cũng không muốn bị hiểu lầm anh liền nói bản thân sẽ đứng đợi ngoài cửa.
Không biết qua bao lâu, Dương Uyển Linh chậm rãi mở mắt, bài trí xa lạ lọt vào tầm mắt, mùi thuốc sát trùng thoảng quanh chóp mũi. Không cần đoán cô cũng biết mình đang ở bệnh viện.
“Chị xinh đẹp, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Diệp Gia Minh hưng phấn cười tít mắt.
Dương Uyển Linh giật mình nghiêng đầu thì trông thấy cậu nhóc xinh xắn, đáng yêu. Cô khó hiểu: “Em là con cái nhà ai?”
Diệp Gia Minh bật dậy khỏi ghế, làm tư thế lịch sự hắng giọng giới thiệu: “Chào chị! Em tên là Gia Minh, ý nghĩa là chỉ sự sáng lạng, thông minh và luôn quý trọng gia đình. Em là chồng tương lai của chị.”
Cậu chớp chớp mắt muốn bao nhiêu dễ thương thì có bấy nhiêu dễ thương.
“Sao?” Dương Uyên Linh mơ hồ.
Diệp Gia Minh lon ton chạy đến bò lên giường: “Vừa nhìn thấy chị em đã thích rồi, em tin chắc rằng chị cũng sẽ thích em thôi.”
Dương Uyển Linh phì cười, cảm thấy đứa nhóc không biết từ đâu xuất hiện này thật đáng yêu., dễ mến, Cô xoa đầu cậu, giọng nói man mác buồn:
“Cảm ơn em. Nhưng chị có chồng chưa cưới rồi không thể làm vợ em được.”
Mặt cậu lộ vẻ kiên quyết cùng tự tin, vỗ ngực nói: “Không sao, trên tivi đã nói chỉ cần thích thì có thể tranh giành. Em sẽ đập chậu cướp đóa hoa xinh đẹp.”
“Em thật dẻo miệng. Lâu lắm rồi chưa có ai xem trọng chị như thế.” Cô khẽ cười, thầm nghĩ bố đứa bé hẳn là người đàn ông tình trường dày dặn kinh nghiệm phong phú đây vì vậy mới có thể di truyền ra một đứa trẻ miệng lưỡi ngọt như mật thế này.
Diệp Gia Minh liền hỏi cô có chuyện buồn sao. Dương Uyên Linh lắc đầu chuyển đề tài: “Sao có một mình em ở đây? Bố mẹ em đâu?”
Lại để một đứa trẻ đi lang thang trong bệnh viện, chẳng may gặp kẻ xấu thì phải làm sao?
Diệp Gia Quân rưng rưng nước mắt đáng thương kể: “Từ nhỏ em đã không có mẹ, em chỉ có mình bố thôi. Bố là tên xấu xa, lạnh lùng, cả ngày chỉ biết hung dữ với em, mắng em, không cho em làm cái này cái kia...”
Dương Uyển Linh đau lòng, xoa đầu cậu cổ vũ: “Mau lớn lên, phải thật mạnh mẽ thì mới không có ai bắt nạt được em.”
Diệp Gia Minh nhân cơ hội ôm chầm lấy cô nũng nịu: “Nhưng bây giờ em vẫn còn nhỏ chị có thể bảo vệ em không? Chị không đồng ý em sẽ khóc đấy!”
Dương Uyển Liên dở khóc dở cười, đưa tay vỗ về lưng cậu dỗ ngọt: “Muốn chị đồng ý cũng được trước tiên nói cho chị biết người nhà em đang ở đâu?”
“Chị đừng lo bọn họ sẽ tìm được em thôi.” Cậu đắc ý cam đoan.
Dương Uyển Linh bất lực thở dài nhưng không thể phủ nhận một điều rằng thằng nhóc này thật sự rất thông minh khiến một người lớn ngần tuổi này phải động não suy nghĩ cách dụ nhóc khai ra thông tin người bố vô trách nhiệm kia.
Đang lúc cô vắt óc nghĩ cách khác thì ngoài cửa truyền tới giọng đàn ông trầm thấp nghiệm nghị:
“Gia Minh con lại chạy lung tung nữa rồi. Trước đó bố đã dặn thế nào?”
Hai người trên giường đồng loạt quay sang, Diệp Gia Minh phản ứng cực nhanh vội núp sau lưng Dương Uyển Linh: “Chị xinh đẹp cứu em.”
Cô và Diệp Gia Quân bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều không ngờ sẽ đụng độ đối phương ở đây.
Kí ức ban chiều giống như thước phim quay chậm không ngừng tua đi tua lại trong đầu Dương Uyển Linh. Cơn say qua đi lá gan cô cũng nhỏ xuống đồng thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô khó khăn mở miệng:
“Chào anh! Chuyện...chuyện lúc chiều...”
Diệp Gia Quân hồi phục tinh thần chẳng đoái hoài đến Dương Uyển Linh lạnh giọng ra lệnh: “Gia Minh lại đây.”
“Không, con muốn ở cùng chị xinh đẹp cơ.” Diệp Gia Minh bướng bỉnh nắm chặt góc áo Dương Uyển Linh.
Diệp Gia Quân đen mặt: “Dì Hạnh mau đưa Gia Minh đi.”
“Vâng.” Một người phụ nữ trung niên bước vào đi đến cạnh giường bế Diệp Gia Minh lên.
“Tiểu thiếu gia chúng ta về thôi.”
“Con không về nhà đâu, con muốn ở với chị xinh đẹp.” Cậu túm lấy tay Dương Uyển Linh, “Chị ơi! Mau cứu em.”
Tuy chỉ mới tiếp xúc với cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng cô đặc biệt quý cậu và càng khẳng định Diệp Gia Quân chính là người bố tàn nhẫn, nghiêm khắc đúng như lời cậu nói.
“Diệp tổng, em ấy vẫn là đứa bé thôi, anh đừng...”
Một lần nữa, Diệp Gia Quân đánh gãy lời cô nói: “Dương tiểu thư đây là việc riêng nhà chúng tôi, người ngoài như cô tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.”
Thấy đứa trẻ đang vùng vẫy gào khóc dùng ánh mắt trông mong cầu cứu cô làm sao đành lòng cho đặng:
“Tôi không có ý gì hết chỉ là đối với trẻ con anh nên mềm mỏng một chút, cứng đối cứng chỉ phản tác dụng mà thôi.”
Sắc mặt Diệp Gia Quân lạnh tanh: “Cô muốn bồi thường bao nhiêu tiền? Cô cứ yêu cầu đi.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play